Xem bài viết đơn
  #74  
Old 17-04-2008, 06:18 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
Sơ Cấp Học Đồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Đến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thời gian online: 14052
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Trong số bọn cao thủ Hắc đạo, có mấy tên đại ma đầu, võ công cực kỳ cao siêu, đã lâu ẩn tích, bỗng dưng xuất hiện: Âm Dương Song Hung, cặp vợ chồng này một thời nổi tiếng ác nhân, với em Dương Nghịch Đảo kiếm pháp, hết sức quái dị, tàn độc. Tên sư huynh của Thiên Ái Nương nương là Tâm Xà lang quân Mã Cốt Ngạc, Tây Vực Thần tăng Mộ Khuyết, Miêu tộc Tiêu Dao Giáo chủ là Bành Dục Nương nương. Trong số này, đáng sợ nhất là Bành Dục, vì mụ ta chuyên sử dụng độc, không biết thế nào mà lường. Tất cả những tên ma đầu ấy, võ công đều ngang bằng hoặc cao hơn các vị Chưởng Môn nhân của các đại phái.
Hiện Dương Tiêu đã qui tụ về Quang Minh Vương phủ trên dưới năm trăm tên cao thủ, phần lớn là bọn Thất Sát đoàn được đưa về đây. Có ai ngờ được, trong số hai mươi tên cao thủ của Ứng Thiên phủ, mà lại có đến sáu, bảy tên là người của Thất Sát đoàn!
- Sao Lão tiền bối biết được?
- Chúng được triệu tập về Vương phủ không cần che giấu hình tích nữa, như bọn Thôi Sơn Thái, Bảo An Hóa Long, Nhất Kiếm trấn Tứ Di Lý Ngọc Hưng, Thiết Đạn tử Hạ Hầu Thành, Thiết chưởng Lôi Chấn Hoa, đệ tử của Thiết chưởng Bang chủ Phùng Tất Hoạt mới chết.
Ngay thực trạng của Cái Bang cũng bị phân rẽ: Hoài trưởng lão, Trần trưởng lão, ngay cả Chấp Pháp trưởng lão là Vương Hạc Thu cũng kéo một số đệ tử của Cái Bang theo về với Dương Tiêu. Riêng Võ Đang Sơn thì Dư nhị hiệp đã già, không còn đi lại giang hồ nữa, Hân lục hiệp với Dương Tiêu có cái tình Nhạc phụ và Tế tử, cũng vì thế mà đứng giữa; chỉ cử Võ Đang Thất Kiếm do Thanh Phong cầm đầu đến tham dự Thiếu Lâm Đại hội mà thôi.
Thực lực bên Danh môn, Chính phái, cao thủ Bạch đạo, có chiều yếu kém hơn. Nếu Kình Dương Đại hội của Minh giáo kết hợp với võ lâm chính phái thì may ra có thể lập được thế cân bằng; chưa kể hiện nay, các cao thủ của danh môn chính phái cứ bị tỉa dần. Kiến Nghiệp đại sư lo âu lắm, có dặn lão phu là nếu gặp được Trần thiếu hiệp, thì nhớ nhắc Thiếu hiệp lời cam kết giữa Thiếu hiệp với Đại sư và một người khác nữa. Trần thiếu hiệp còn nhớ không?!
Lần này, Kình Dương Đại hội được tổ chức tại lăng Hoa Cương, thuộc địa phận tỉnh Hà Nam, vào ngày rằm tháng chín, Thiếu hiệp nhớ đến dự.
Nguyên Huân đáp:
- Lời dặn của Lão tiền bối, vãn bối xin nhớ kỹ!
Quan Thiên Sách thở dài:
- Thành Tổ đã dẹp yên phương Bắc, nghe đâu trên đường ban sư từ Tuy Viễn về, bốn mươi vạn quân và hai nghìn mãnh tướng, là một lực lượng đáng sợ cho cuộc khởi nghĩa của Đường, Đặng! Thành Tổ là người dũng liệt, lại hết sức khắc nghiệt, nếu y mà chết đi, Thái tử là Duệ lên ngôi thì mới có nhiều cơ hội tết được, vì Duệ là người không ham chinh chiến, ghét động binh đao. Nhưng nếu Thái tử út là Khánh lên ngôi, thì thật là tai hại!
- Vãn bối nghe nói ít lâu nay, Hoàng thành và Quang Minh Vương phủ canh phòng cẩn mật lắm, có biến động gì vậy?
- À, chuyện này, lão phu nghe nói có một nhóm cao thủ không biết thuộc môn phái nào, đột nhập vào Vương phủ toan hành thích Dương Tiêu và toàn gia y!
Nguyên Huân giật mình, biến sắc, hỏi:
- Họ có làm nên công chuyện gì không?
- Hai lần, một lần tám người, một lần bảy người, đều bị giết chết cả, chưa kịp làm nên công tích gì!
Nguyên Huân thở ra:
- Vãn bối nghe nói, Vương phi và Quận chúa là hai người hết sức hiền đức, họ cũng định hành thích sao?
- Đã liều mạng vào Vương phủ, tất có mối huyết thù với Dương Tiêu, nào họ có phân biệt tết xấu. Hiện nay nghe nói Hân phu nhân và công tử, tiểu thư còn ở lại trong Vương phủ, chưa về Võ Đang Sơn!
Nguyên Huân ngồi im lắng nghe, không hỏi gì nữa, trong lòng chàng xáo trộn bao ý nghĩ, và mối lo âu đầy ắp. Đêm nay, bằng mọi giá, chàng phải gặp Thúc mẫu, phải gặp Hoài Nam; dẫu có nguy hiểm thế nào mặc lòng.
Hoài Nam thức giấc hơi trễ so với thường lệ, nàng vẫn nằm im trên giường. Trong phòng sực nức hương dạ lan còn vương lại trong đêm. Bao nhiêu ngày, bao nhiêu đêm đã trôi qua, kể từ khi Nguyên Huân rời xa nàng, rời xa căn thạch động bây giờ đã lạnh lẽo. Nàng ôm trong lòng nổi phiền muộn, nhớ nhung...
Kể từ ngày biết tường tận những uẩn khúc của đời nàng, những u uẩn đớn đau của Mẫu thân bao năm trời đăng đẳng, niềm vui hồn nhiên trong cuộc sống, trong con người nàng đã biến mất. Chỉ còn lại những buồn phiền. Nàng trở nên âm thầm như chiếc bóng, biếng nói, biếng cười. Vương phi hiểu được những tình cảm của Hoài Nam, bà chỉ biết nhìn con thương xót. Nỗi niềm cô đơn và đau đớn đang dằng xé lòng nàng, phụ tử tình thâm bỗng chốc trở thành là hai kẻ tử thù, trời chung không thể đội. Thế mà nàng vẫn phải thản nhiên đối mặt, phải cố giấu đi ánh mắt căm hờn, phải nói, phải cười, với tiếng gọi "Vương phụ đắng chát trên môi. Hai mẹ con nàng phải kéo dài tình thế u uất này cho đến bao giờ? Và Nguyên Huân, liệu chàng có cơ may giữ được tính mạng và phục hồi công lực? Chàng ra đi biệt vô âm tín, và nàng âm thầm thương nhớ ngày đêm...
Tài sản của kiet1991