Chương 31 Những Lai Lịch Kỳ Bí
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Nếu sự xuất hiện của khá nhiều nhân vật Hoàng Y Giáo có làm cho Tiêu Đạt kinh tâm, thì tiếng hô hoán cảnh tỉnh và chỉ điểm của Bệnh Hiệp ngay lập tức làm cho Tiêu Đạt và mọi người cùng phấn khích. Bệnh Hiệp vận lực quát to:
- Muốn hạn chế uy lực của âm công, bất kỳ ai nếu còn khí lực hãy phụ hoạ nhau hô lên từng tiếng thật to. Đừng để âm công xộc vào thính nhĩ, gây hại cho kinh mạch. Hãy gào to lên nào! Giết! Giết! Tiêu Đạt liền mấp máy môi gào theo:
- Giết! Giết! Câu quát bảo của Bệnh Hiệp cũng là lời đề tỉnh cho những nhân vật Hoàng Y Giáo vừa bất ngờ xuất hiện. Tiêu Đạt nghe rõ tiếng Phương Mai hạ lệnh:
- Phát động âm công, mau! Lập tức chuỗi âm thanh chát chúa lại xuất hiện.
"Boong..." Thật lạ, Bệnh Hiệp vẫn ung dung dẫn xướng từng tiếng gào cho mọi người:
- Giết! Giết! Biện pháp của Bệnh Hiệp hoá ra lại kiến hiệu, nhất là khi tiếng gào vang dội của Bệnh Hiệp được cố ý phát đúng vào lúc chuỗi âm thanh chát chúa phát động.
"Boong..."
- Giết! Giết! Nhờ đó, những lực đạo ngấm ngầm tuy vẫn còn đả kích kinh mạch Tiêu Đạt, nhưng không còn đủ uy lực như những lần đầu. Vì thế, tiếng gào của Tiêu Đạt vang lên càng lúc càng lớn:
- Giết! Giết! Có thêm tiếng gào của Tiêu Đạt hỗ trợ cho những loạt gào của Bệnh Hiệp, những người còn lại nhờ đó cũng càng lúc càng dễ chống chọi với âm công.
Họ gào lên theo, thoạt đầu thì bé, sau lớn dần:
- Giết! Giết!
- Giết! Giết! Vậy là cục diện liền diễn khai theo chiều hướng khác, biến thành cuộc tỷ đấu âm công giữa một bên gồm hơn hai mươi nhân vật Hoàng Y Giáo có Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn tiếp trợ và một bên tuy có ít nhân số hơn, nhưng do được hiệp lực đúng lúc nên vẫn khả dĩ chi trì.
Để cứ mỗi lần có thanh âm chát chúa vang lên thì cũng là lúc mọi người hợp nhau gào to.
"Boong..."
- Giết! "Boong..."
- Giết! Nhưng lạ nhất vẫn là cử động và bản lãnh của Bệnh Hiệp.
Vì không như mọi người và Tiêu Đạt, tất cả chỉ có thể vận lực để gào, phụ hoạ với Bệnh Hiệp mà thôi, không một ai còn thừa khí lực để tả xung hữu đột như Bệnh Hiệp lúc này.
Bệnh Hiệp vừa gào vừa chuyển dịch liên tục. Nếu không xuất hiện ở chỗ này để đón đỡ vài loạt chưởng kình do một ít nhân vật Hoàng Y Giáo đánh ra, thì Bệnh Hiệp cũng xuất hiện ở chỗ khác để đẩy bật một đợt công kích khác cũng của một ít nhân vật Hoàng Y Giáo nhắm vào mọi người.
Vì thế, ngoài những tiếng gào của mọi người, tiếng vang chát chúa của âm công thì còn có hàng loạt những tiếng chạm kình vang lên, gây huyên náo cả một vùng.
"Ầm..." "Bùng..."
- Giết! "Boong..." Thanh âm huyên náo còn vang ra rộng hơn khi từ một khu rừng nhỏ ở cánh tả cũng có những loạt gào "Giết! Giết" vang lên.
Lấy làm lạ về sự xuất hiện thêm nữa của những loạt gào kỳ quái này, Tiêu Đạt liền đưa mắt nhìn về phía khu rừng.
Và Tiêu Đạt nửa mừng nửa nghi hoặc khi kêu tướng lên:
- A... Hay lắm! Lệnh Hồ huynh cũng đến rồi ư? Ha ha...
Từ khu rừng có hơn mười nhân vật xuất hiện. Ngoài Lệnh Hồ Trung và Thiết Phi Cao là hai nhân vật thân quen, Tiêu Đạt hầu như không nhận biết thêm người nào nữa trong số những nhân vật cùng xuất hiện với Văn Hiệp Lệnh Hồ Trung.
Thiết Phi Cao hầu như là người đang gào to hơn cả:
- Giết! Giết! Lệnh Hồ Trung thì thay vì tiếp tục gào như đã từng gào, bỗng đột nhiên đổi thành một tràng cười dài bất tận, phụ hoạ với tràng cười đang có của Tiêu Đạt:
- Tiểu huynh đệ đó ư? Ha ha...
Hai tràng cười phụ hoạ nhau, nâng đỡ nhau và sau đó cùng dìu nhau để đưa âm thanh lên cao vút đến tầng xanh.
- Ha ha...
- Ha ha...
Cảm thấy uy lực của tràng cười dễ lấn át thanh âm của âm công hơn là những loạt gào gián đoạn. Bệnh Hiệp là nhân vật kế tiếp cười theo:
- Cười như thế mà hay đấy. Hãy cười lên nào! Ha ha...
Thượng Quan Sơn cười, Trầm Tuế Nguyệt cũng cười. Chỉ có Vu Hạt và Tịnh Trần thì thỉnh thoảng lại đệm vào những câu niệm phật:
- Vô lượng thọ phật!
- Nam mô a di đà phật! Chợt, Tiêu Đạt đang cười bỗng gầm lên:
- Thiết huynh mau cẩn trọng! Chao ôi, Phương Mai! Cô nương quyết cùng võ lâm Trung Nguyên đối đầu thế sao? Có tiếng Phương Mai cười hăng hắc:
- Nghịch ngã giả vong, thuận ngã giả tồn. Họ Thiết từng uy hiếp Phương Mai này, bây giờ là lúc bổn Thánh nữ đòi lại cả vốn lẫn lời. Ha ha...
Cũng như Tiêu Đạt, Lệnh Hồ Trung chỉ có đủ lực để dùng tiếng cười đương đầu với từng chuỗi Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn mà thôi, nên dù nhìn thấy Phương Mai đang ra tay chế ngự, Lệnh Hồ Trung chỉ còn biết gầm gừ đe doạ từ xa:
- Phương Mai! Ngươi càng gây thêm hoạ thì sau này càng thêm tội. Sẽ không ai tha thứ cho ngươi đâu.
Phương Mai vẫn cười:
- Bọn ngươi hãy chờ đấy. Tuần tự rồi từng người trong bọn ngươi sẽ được biết Phương Mai này có thủ đoạn như thế nào. Sẽ không lâu đâu. Ha ha...
Đúng lúc đó có tiếng Bệnh Hiệp chợt gầm vang:
- Nguy tai! Mau giúp ta ngăn bọn chúng lại! Chúng đã bắt giữ bọn người Tuệ Thiền.
Đừng để chúng sau này sử dụng bọn Tuệ Thiền như công cụ gây ác nghiệt.
Tiêu Đạt lập tức đưa mắt nhìn và chỉ biết lấy mắt nhìn thế thôi. Vì ở đây, ngoài Bệnh Hiệp ra đâu còn ai có đủ năng lực để chống chọi âm công vừa ra tay đối đầu với Hoàng Y Giáo? "Boong..." Bọn người như Tiêu Đạt vẫn phải lấy tiếng cười làm kháng lực chống trả duy nhất:
- Ha ha...
Trong khí đó, bọn Hoàng Y Giáo lại bất ngờ gào thét lên:
- Bọn người Trung Nguyên đều đáng chết. Giết!
- Ha ha... giết! Với những ngọn hoả khí vừa lấy từ trong người ra, bọn Hoàng Y Giáo phát động cuồng loạn vào nhóm người Tiêu Đạt và nhóm người của Lệnh Hồ Trung đến sau: "Phụt..."
- Ha ha... Giết! Giết hết bọn người Trung Nguyên.
- Ha ha...
Bệnh Hiệp lại phải vất vả, chỉ một thân một mình lo chi trì cục diện và giúp mọi người chi trì sinh mạng.
Và mãi đến tận lúc này, Tiêu Đạt và những ai quan tâm mới có dịp nhìn thấy hết bản lãnh tuyệt đại cao minh của Bệnh Hiệp.
Bệnh Hiệp với khinh thân pháp tuyệt phàm luôn ẩn hiện ở đủ mọi phương hướng. Đâu đâu cũng có tiếng gầm quát đầy phẫn nộ của Bệnh Hiệp:
- Bọn ngươi thật độc ác! Đỡ! "Bùng..."
- Dùng hoả khí để hại người, thủ đoạn này trời đất nào dung đất nào tha. Đỡ! "Ầm..." Bản lãnh của Bệnh Hiệp có lẽ là nguyên do duy nhất, khiến Phương Mai đột ngột hạ lệnh:
- Thôi, đủ rồi. Triệt thoái mau! Ha ha...
Với Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn và nhiều ngọn hoả khí lần lượt được phát động, bọn Hoàng Y Giáo nhờ đó triệt thoái một cách an toàn, để lại bọn người Bệnh Hiệp, Tiêu Đạt, Lệnh Hồ Trung đứng đó vừa ngơ ngẩn vừa thẹn và vừa phẫn nộ.
Phải một lúc lâu sau đó Bệnh Hiệp chợt buông tiếng thở dài:
- Âm công này quả lợi hại. Không lẽ đúng như Tiêu Đạt nói, ngày võ lâm Trung Nguyên bị diệt vong đã cận kề? Trầm Tuế Nguyệt bật rít:
- Ngày đó sẽ càng gần hơn nếu mai này chúng ta buộc phải cùng bọn Tuệ Thiền đối đầu. A... Thủ đoạn của ả Phương Mai này thật độc ác.
Tiêu Đạt càng thêm kinh tâm khi nghe Lệnh Hồ Trung lẩm bẩm:
- Dưỡng hổ thì di hoạ. Phải chi ngay từ đầu cứ để Thiết lão huynh đoạt mạng Phương Mai thì đâu có chuyện như bây giờ? Tiêu Đạt thừa hiểu đó là lời Lệnh Hồ Trung hàm ý oán trách ai, nhưng khi định lên tiếng thì Tiêu Đạt thêm giật nẩy người vì nghe Lệnh Hồ Trung chợt gọi:
- Ta đang đi tìm tiểu huynh đệ đây. Tiểu huynh đệ có biết một lão bà cứ luôn miệng tự xưng là Chương Phong Ngục Trung? Tiêu Đạt kinh nghi:
- Lệnh Hồ huynh đã gặp ư? Lệnh Hồ Trung liền thở ra nhẹ nhõm:
- Tiểu huynh đệ biết là tốt rồi. Người của Lệnh Hồ mỗ tình cờ phát hiện lão bà cũng chỉ là một thây ma chờ chết thôi. Do vội nên mọi người định bỏ đi thì lão bà chợt gọi tính danh của tiểu huynh đệ.
Tiêu Đạt kinh hãi:
- Sao lại bảo chỉ là một thây ma chờ chết? Lệnh Hồ Trung lắc đầu:
- Ta cũng muốn biết nhưng lão bà phần thì cứ hôn mê lịm phần thì chỉ biết lảm nhảm mãi tính danh của tiểu huynh đệ, ta đành tìm nơi an trí cho lão bà và khẩn trương đi tìm tiểu huynh đệ đây. Nếu tiểu huynh đệ muốn gặp lão bà vào lúc chưa quá muộn thì đi ngay bây giờ cho.
Bệnh Hiệp vụt ngăn lại:
- Chờ đã nào! Và Bệnh Hiệp nhìn Tiêu Đạt:
- Phải chăng lão bà đó chính là Chương Phong Đại Pháp Vương như ngươi từng kể cho Thượng Quan Phụng, Trầm Khuê nghe? Tiêu Đạt gật đầu:
- Không sai. Tôn giá có gì nghi ngờ sao? Bệnh Hiệp cười lạt:
- Lòng người luôn xảo trá, nhất là Hoàng Y Giáo thì luôn quỷ quyệt khó lường. Ta khuyên ngươi đừng vì quá vội mà lầm kế tiểu nhân.
Lệnh Hồ Trung chột dạ:
- Như Bệnh Hiệp nghi ngờ Lệnh Hồ mỗ? Bệnh Hiệp chợt hất mặt nhìn về phía những người lạ mặt lúc này đang đứng ngay phía sau Lệnh Hồ Trung:
- Người như Văn Hiệp, mỗ chưa bao giờ có ý nghi ngờ. Chỉ mong Văn Hiệp cho mọi người biết họ thật sự là ai? Lệnh Hồ Trung bật cười:
- Muốn Lệnh Hồ mỗ đáp ứng điều đó thì nào có khó. Chỉ xin Bệnh Hiệp cũng đáp ứng lại mỗ một điều.
Bệnh Hiệp nghi ngại:
- Văn Hiệp muốn biết về xuất xứ võ học của mỗ? Lệnh Hồ Trung lắc đầu:
- Vậy thì không cần. Vì qua lần được Thiết Phi Cao phúc trình, Lệnh Hồ mỗ cũng tạm thời đoán biết phần nào xuất xứ võ học của Bệnh Hiệp. Tuy nhiên, mỗ sẽ đoán định một cách chắc chắn hơn, nếu một lúc nào đó được Bệnh Hiệp cho nhìn thấy lư sơn chân diện mục.
Tiêu Đạt thất kinh, nhìn Bệnh Hiệp:
- Hoá ra diện mạo của tôn giá bấy lâu nay chỉ là giả diện? Bệnh Hiệp không đoái hoài gì đến câu nghi vấn của Tiêu Đạt, chỉ thản nhiên nhìn Văn Hiệp Lệnh Hồ Trung:
- Đã ngoài mười năm cùng được giang hồ ghép chung thành Tam Hiệp, thật phi lý nếu Văn Hiệp đến bây giờ mới cho diện mạo của mỗ chỉ là giả diện.
Lệnh Hồ Trung cũng thản nhiên không kém:
- Tiếng là được ghép chung ngoài mười năm, nhưng có mấy thuở Tam Hiệp cùng một lúc hội diện. Nếu Bệnh Hiệp phần nào nghi ngờ lai lịch của Lệnh Hồ mỗ thì cớ sao cứ buộc mỗ phải tin trên đời này lại có người mang lớp diện mạo bệnh hoạn thế kia? Bệnh Hiệp mỉm cười:
- Trời sinh ra có người thế này có người thế khác. Diện mạo mỗ tuy xấu xa, nhưng về hành vi vẫn luôn tự hào là quang minh lỗi lạc.
Lệnh Hồ Trung thoáng tái mặt:
- Bệnh Hiệp lại nghi ngờ mỗ có hành vi bất minh? Bệnh Hiệp đáp:
- Có bất minh hay không thì e rằng chỉ có mỗi mình Văn hiệp là tự rõ. Vì từ thuở nào đến giờ mỗ cũng như mọi người đều không tưởng Văn Hiệp lại có lắm thuộc hạ, mà đều là những thủ hạ có bản lãnh cao minh.
Lệnh Hồ Trung chợt cười lạt:
- Về quan điểm sống và đạo lý để hành tẩu giang hồ thì rõ ràng mọi người đều có một cách hiểu và thực hiện riêng. Mỗ cũng có thể tự hào là từng hành vi của bản thân một khi đã ngẩng mặt trông lên thì không thẹn với trời, lúc nhìn xuống thì không hổ với đất. Có như thế mỗ mới dám chướng mặt thật với đời, không cần phải che đậy bằng một lớp giả diện nào khác.
Đến lượt Bệnh Hiệp tái mặt:
- Văn hiệp vẫn nghĩ mỗ dùng giả diện? Lệnh Hồ Trung đáp:
- Phải hay không, yên tâm đi, rồi cũng có ngày Lệnh Hồ mỗ quyết làm sáng tỏ.
Đoạn quay qua Tiêu Đạt, Lệnh Hồ Trung cắt đứt câu chuyện đang dở dang bằng cách hỏi Tiêu Đạt:
- Tiểu huynh đệ đi hay không đi? Vẫn là câu hỏi mà Thiết Phi Cao lần trước đã đôi ba lần gặng hỏi Tiêu Đạt, khi muốn Tiêu Đạt phải gấp rút đi gặp và ngăn cản Phương Mai được chọn là Thánh nữ Hoàng Y Giáo.
Nhớ lại từng sự việc được Lệnh Hồ Trung tiến hành, Tiêu Đạt gần như tin chắc Lệnh Hồ Trung chưa làm điều gì sai và cũng chưa lần nào đưa Tiêu Đạt vào chỗ bất lợi. Tiêu Đạt liền đáp ứng:
- Được, tiểu đệ sẽ đi.
Một lần nữa Bệnh Hiệp tỏ ý ngăn lại:
- Ta từng khuyên ngươi nên tin ở Văn Hiệp, nhưng lần này vì là chuyện có liên quan đến Hoàng Y Giáo nên ta cảm thấy có trách nhiệm ngăn cản ngươi.
Tiêu Đạt cười nhẹ:
- Tôn giá luôn có hảo ý, tại hạ vẫn ghi nhớ như vậy. Nhưng với câu chuyện lần này có lẽ tôn giá đã lầm.
Bệnh Hiệp giật mình:
- Ta lầm là thế nào? Tiêu Đạt chợt nhìn Lệnh Hồ Trung:
- Cả Lệnh Hồ huynh cũng lầm lẫn khi cứ nghĩ Hoàng Y Giáo vẫn luôn muốn đối địch với võ lâm Trung Nguyên. Kỳ thực...
Nói đến đây, Tiêu Đạt tuần tự đưa mắt nhìn mọi người khi tiếp tục nói:
- Hoàng Y Giáo cũng có năm bảy loại người, không khác chút nào nếu so với từng môn bang phái ở Trung Nguyên. Nếu chúng ta có nhị trang, tam bảo đã từ lâu về phe kẻ ác, thì Hoàng Y Giáo cũng có hạng luôn thích gây hấn như Phương Mai, hoặc như Cổ Vấn Thiên và Phương Nhật Hồng. Tại hạ biết rõ điều này là qua lần tình cờ tiếp xúc lão bà bà Chương Phong Đại Pháp Vương. Do vậy...
Tiêu Đạt dừng mục quang ở Bệnh Hiệp:
- Muốn cho mọi người Tuệ Thiền khôi phục thần trí có lẽ tại hạ phải nhờ lão bà bà điểm hoá rõ thêm về thuật Nhiếp Hồn Đại Pháp. Riêng về hành vi của Phương Mai...
Tiêu Đạt nhìn Lệnh Hồ Trung:
- Chuyện lão bà bà đang là người sắp chết, tiểu đệ tin chắc là có liên quan đến Hoàng Y Giáo. Nếu tiểu đệ kịp đến nơi và gặp lão bà bà, hư thực thế nào cả Lệnh Hồ huynh và tiểu đệ đều rõ.
Lệnh Hồ Trung cau mặt:
- Tiểu huynh đệ vẫn không tin Phương Mai chính là cốt nhục của Phương đại phu và cũng là biểu điệt của Phương Nhật Hồng? Tiêu Đạt đáp:
- Phương Nhật Hồng trước kia luôn xem Phương Mai như nô tỳ. Khó nói giữa cả hai có tình bá điệt. Gần đây nhất là Phương Mai quyết ý lấy mạng Phương Nhật Hồng, chuyện họ có quan hệ huyết thống càng có vẻ không đúng. Nhưng thôi, chúng ta cứ đến gặp lão bà thì rõ. Đi nào! Bệnh Hiệp chợt kêu lên:
- Khoan đã! Lệnh Hồ Trung nhăn nhó:
- Bệnh Hiệp lại muốn gì nữa đây? Bệnh Hiệp vội xua tay:
- Không phải. Ta không muốn ngăn nữa đâu, xin đừng ngộ nhận. Ta chỉ muốn hỏi đôi chút về một người mà Văn Hiệp vừa đề cập.
Lệnh Hồ Trung thở hắt ra:
- Là nhân vật nào? Bệnh Hiệp đáp:
- Vị đại phu họ Phương.
Lệnh Hồ Trung kinh ngạc:
- Bệnh Hiệp cũng quan tâm đến nhân vật này? Bệnh Hiệp lúng túng hỏi:
- Nhưng vị tất đó là người mà mỗ quan tâm. Cho hỏi, vị Phương đại phu này thường lưu ngụ ở đâu? Tiêu Đạt buột miệng đáp thay Lệnh Hồ Trung:
- Ở Giang Nam.
Bệnh Hiệp lộ vẻ thất vọng.
- Ở Giang Nam? Vậy thì không phải rồi.
Tiêu Đạt mỉm cười, quay qua thúc hối Lệnh Hồ Trung:
- Không phải là tốt rồi. Lệnh Hồ huynh, chúng ta đi thôi! Lệnh Hồ Trung gật đầu. Tuy nhiên, khi đi được vài bước, Lệnh Hồ Trung bỗng quay đầu về phía Bệnh Hiệp:
- Mỗ trực nhớ, trước khi đến Giang Nam lưu ngụ, dường như Phương đại phu có một thời gian sinh sống ở Kim Lăng. Nhưng cụ thể là ở thời điểm nào thì ngay bây giờ mỗ không tài nào nhớ rõ.
Hai chữ Kim Lăng làm cho Bệnh Hiệp giật nẩy cả người. Nhưng lúc đó, do Tiêu Đạt và nhóm người của Lệnh Hồ Trung đã bỏ đi, nên hầu như không ai nhận ra phản ứng khác lạ đó của Bệnh Hiệp.
-oOo-
Đang đưa Tiêu Đạt, Lệnh Hồ Trung bỗng khựng người dừng phắt lại.
Tiêu Đạt hoang mang chưa kịp hỏi, thì nghe một vài người đi theo Lệnh Hồ Trung đang thì thào kêu lên:
- Có biến rồi. Phải rất nguy cấp lão Cùng Hiệp mới ném cùng một lúc những ba ngọn pháo hiệu như thế này.
Đến lúc đó Tiêu Đạt mới để ý nhìn về phía chân trời. Và ở đó quả nhiên đã xuất hiện ba ngọn hoả quang nhưng tất cả đều đang tắt dần.
Tiêu Đạt lại thêm hoang mang khi nghe một người trong số họ chợt hô hoán:
- Dường như có người phóng hoả? Vì ở phía chân trời ánh sáng cứ luôn chập chờn khi nhỏ khi to.
Lệnh Hồ Trung chợt đanh giọng ra lệnh:
- Phát soái lệnh! Cho mọi người vây ráp khắp nơi, sao cho trong phạm vi hai mươi dặm vuông không có địch nhân nào chạy thoát. Mau! Những nhân vật đi theo Lệnh Hồ Trung cùng đồng loạt hô to:
- Tuân lệnh Thống soái! Tiêu Đạt ngơ ngẩn nhìn Văn Hiệp:
- Thống soái ư? Lệnh Hồ Trung liền nghiêm mặt nhìn Tiêu Đạt:
- Đừng chần chừ nữa! Chúng ta phải ứng cứu ngay cho Cùng Hiệp và lão bà bà gì đó của tiểu huynh đệ. Đi nào! "Vút..." "Vút..."
-oOo-
Chương 32 Tối Độc Phụ Nhân Tâm
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Tràng cười của Cùng Hiệp nghe đầy sảng khoái:
- Hai tiểu nha đầu này đừng có vờ giận dữ như thế. Vì đâu phải lão Cùng này nói sai. Nào, hãy ngoan ngoãn thu Chương những món đồ không nên đụng tới kia lại đi. Bằng không, ha ha... Lão Cùng này nhất định phải chọc cho đến khi hai ngươi phải khóc thét lên mới thôi. Hai ngươi có muốn như thế không? Ha... ha...
Tiêu Đạt cau mặt nhìn Lệnh Hồ Trung:
- Lại hai nha đầu nào đang được Cùng Hiệp tiền bối đề cập? Như họ đang đùa với nhau thì phải? Lệnh Hồ Trung cũng ngơ ngác đâu kém gì Tiêu Đạt. Đến nỗi Lệnh Hồ Trung cũng phải hậm hực lẩm bẩm:
- Chuyện quân cơ đâu phải chuyện đùa. Nếu quả nhiên đây chỉ là trò đùa do lão Cùng bày ra, hừ, chằng bằng lão giết Lệnh Hồ Trung này cho xong.
Hai chữ quân cơ càng khiến Tiêu Đạt thêm nghi ngờ về lai lịch và xuất thân của Lệnh Hồ Trung. Nhưng cũng như lần trước, lần này Tiêu Đạt chưa kịp hỏi gì thì đã thấy Lệnh Hồ Trung vận toàn lực lao đi, và dĩ nhiên là lao về phía vẫn vang vọng mãi thanh âm cười nói của Cùng Hiệp.
"Vút..." Tiêu Đạt đành lao theo, nhưng vẫn định tâm sẽ hỏi Lệnh Hồ Trung cho ra lẽ.
Nơi phát ra ánh sáng bập bùng giờ đã tắt lịm, nhưng thay vào đó là hai thanh âm của hai nữ nhân mà Tiêu Đạt không bao giờ quên. Họ cũng đang cười cười nói nói, chứng tỏ không có điều gì khẩn trương như Lệnh Hồ Trung và Tiêu Đạt lo sợ.
Đầu tiên là thanh âm của Thượng Quan Phụng:
- Trầm muội đừng nghe theo lời lão Cùng! Lão chỉ doạ tỷ muội ta thế thôi. Vì những vật này kỳ thực đâu hề có uy lực như những thứ hoả khí của bọn Hoàng Y Giáo mà Thượng Quan Phụng này đã tận mắt nhìn thấy? Trầm Khuê bật cười:
- Muội cũng biết lão chỉ doạ, nhưng Phụng tỷ nhìn lão kìa. Lão chỉ cười ngượng thế thôi.
Muội không sợ lão đâu. Ha... ha...
Tiêu Đạt và Lệnh Hồ Trung cùng một lúc lao đến, xuất hiện tại hậu viên to rộng của một dinh cơ thật bề thế và là nơi đang có sự hiện diện của Cùng Hiệp, một lão cùng khổ với dáng vẻ bề ngoài bần hàn và hai giai nhân tuyệt sắc.
Sự xuất hiện của Lệnh Hồ Trung làm cho Cùng Hiệp rõ ràng đang cười gượng phải lập tức nhăn nhó thảm hại. Lão lúng túng:
- Lệnh Hồ lão đệ chớ vội trách oan cho ta! Là hai nha đầu kia...
Lúc đó trên tay Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê đều cầm mỗi người năm ba ngọn thủ pháo với các sắc màu hoàn toàn khác nhau. Lệnh Hồ Trung với sắc mặt lạnh tợ băng bỗng lao vụt đến:
- Nhị vị cô nương thật là quá đáng, đừng trách Lệnh Hồ mỗ đây thất lễ! "Vút..." Phô diễn một loại bộ pháp bất phàm, Lệnh Hồ Trung tiến đến gần hai nàng và đoạt lại toàn bộ những ngọn thủ pháo, mà hầu như hai nàng đều không có phản ứng nào kịp kháng cự.
Mãi đến khi Lệnh Hồ Trung đã quay lại vị trí xuất phát, Thượng Quan Phụng mới ngớ người kêu lên:
- Bọn muội chỉ đùa thôi mà. Lệnh Hồ huynh cần gì phải tỏ ra giận dữ đến vậy? Riêng Trầm Khuê do thấy Tiêu Đạt, nên vội dùng tay chạm vào Thượng Quan Phụng:
- Không ổn rồi, Phụng tỷ. Y... y cũng đang trợn mắt nhìn bọn ta kìa.
Thượng Quan Phụng lập tức dẫu môi, lườm nguýt Tiêu Đạt:
- Ai làm gì y mà y trợn mắt? Tỷ muội ta không giận y thì thôi, cớ gì y lại giận tỷ muội ta? Hậm hực nhưng hầu như không thể phát tác, Lệnh Hồ Trung chỉ còn biết thể hiện bằng cách quay phắt người, nện mạnh từng bước chân và hùng hục tiến vào trong dãy dinh cơ bề thế to rộng.
Cùng Hiệp như biết lỗi, vội đuổi theo Lệnh Hồ Trung:
- Lệnh Hồ lão đệ...
Tiêu Đạt chợt ngăn lão lại:
- Cứ để Lệnh Hồ huynh đi, tiền bối càng đuổi theo giải thích càng khiến Lệnh Hồ huynh khó xử.
Thấy Cùng Hiệp vẫn cứ nhăn nhó một cách thảm hại, Trầm Khuê là người đầu tiên bước đến gần lão:
- Tiền bối! Dường như những ngọn thủ pháo bọn tiểu nữ không nên đụng đến thật? Cùng Hiệp thở dài:
- Còn gì nữa mà nên với chẳng nên. Nói tóm lại, bọn nha đầu hại lão Cùng này thì ít nhưng hại gã Lệnh Hồ kia mới thật là... là... Thôi, ta không nên nói nữa, bằng không, nếu ta không khéo giữ miệng có lẽ đến lượt ta lại gây hại cho y.
Cảm nhận sự việc đã trở nên nghiêm trọng thật, Thượng Quan Phụng lúc bấy giờ mới tỏ ra áy náy:
- Cũng tại tiền bối lúc nào cũng đùa, làm cho bọn tiểu nữ không còn biết đâu là lời tiền bối nói đùa, đâu là lời tiền bối nói thật. Nếu biết những vật đó chẳng thể đùa, bọn tiểu nữ...
Chợt có tiếng hắng giọng vang lên:
- Đợi đến khi lũ nha đầu bọn ngươi nhận biết đâu là đùa và đâu là thật, có lẽ đại hoạ đã giáng xuống đầu bọn ngươi rồi. Và không chừng cũng liên luỵ đến bọn già chúng ta là những kẻ không biết nghiêm dạy bọn ngươi. Hừ! Đưa mắt nhìn nhân vật vừa phát thoại, Thượng Quan Phụng chợt thất sắc:
- Phụ thân! Trái với tâm trạng sợ hãi của Thượng Quan Phụng, Trầm Khuê tuy cũng thất sắc nhưng vì một nguyên nhân khác, nàng kêu mà không ngỡ nàng đang kêu:
- Phụ thân? Phụ thân vẫn còn sống đấy sao? Vậy mà bấy lâu nay hài nhi ngỡ... ngỡ...
Ôi! Phụ thân! Trầm Khuê liền như cánh chim bé nhỏ, lao thật nhanh vào vòng tay đang mở rộng mở đón mời của Trầm Tuế Nguyệt. Lão Trầm cũng kêu:
- Khuê nhi! Ôi Khuê nhi! Chỉ tiếc đại ca của hài tử... Chao ôi! Tiêu Đạt không hề kinh ngạc cho dù sự thật đã chứng minh Bệnh Hiệp và tốp người Trầm Tuế Nguyệt ngay từ đầu đã âm thầm bám theo chân Tiêu Đạt và Lệnh Hồ Trung.
Tiêu Đạt chỉ hạ thấp giọng, hỏi Bệnh Hiệp:
- Theo khẩu ngữ của Trầm lão tiền bối thì dường như đại ca của Trầm Khuê là Trầm Tịnh đã...
Bệnh Hiệp vội gật đầu:
- Toàn bộ Uy Phong tiêu cục chỉ còn lại Trầm lão và ả nha đầu to gan kia.
- To gan? Là sao? Thượng Quan Sơn lên tiếng:
- Nào chỉ là to gan không thôi? Với hành vi vừa rồi của chúng, đừng nói gì Lệnh Hồ Trung, có lẽ tất cả bọn ta cũng khó thoát đại hoạ rơi đầu.
Tiêu Đạt vẫn cứ bán tín bán nghi, chưa hiểu rõ lắm lời nói có phần khó hiểu của Thượng Quan Sơn thì nghe Vu Hạt đạo trưởng cố tình lẩm bẩm:
- Vô lượng thọ phật! Không ngờ Văn Hiệp từng là người bổn tẩu giang hồ lại là quan nha của triều đình. Chính vì thế hành tung của Văn Hiệp đối với chúng ta mới khó hiểu và kỳ bí.
Tịnh Trần sư thái thì bảo:
- Có là quan nha thì cũng không phải hạng tầm thường, vì theo cách Văn Hiệp điều động người thì biết, thân phận của Văn Hiệp nhất định không nhỏ.
Cùng Hiệp trợn mắt:
- Hoá ra tất cả đều biết rồi ư? Nếu là vậy, Cùng Hiệp mỗ không cần che giấu làm gì. Y chính là...
Lại có tiếng hắng giọng vang lên:
- Lão Cùng lại ba hoa nữa rồi. Đệ xin hỏi lão huynh, đệ đã giao phó như thế nào cho lão huynh? Cùng Hiệp thoáng ngẩn người một lúc rồi chợt kêu lên:
- Chao ôi! Cũng tại sự xuất hiện của hai nha đầu làm cho lão Cùng này quên mất nhiệm vụ được giao. Khâm sai đại nhân xin thứ cho, lão Cùng này lập tức chạy đi xem ngay lão bà sắp chết nọ.
Bốn tiếng "Khâm sai đại nhân" do chính miệng Cùng Hiệp vừa nói ra đã làm cho mọi người cùng thất sắc.
Tuy cũng thất sắc tương tự vì không ngờ lại bị lão Cùng Hiệp làm cho bại lộ thân phận nhưng Lệnh Hồ Trung đã kịp trấn định và bật cười:
- Tại hạ chỉ là Khâm sai đại nhân đối với triều đình thôi. Thế nào, lão Cùng? Có đợi lão chạy đi xem lão bà, có lẽ lão bà đã bị định nhân sát hại từ lâu rồi, giá như lúc này có định xuất hiện thật. Lão yên tâm đi, đằng nào lão cũng đã lỡ nói tất cả ra rồi, đệ có muốn trách thì đã muộn, phải thế không? Ha... ha...
Nhờ tràng cười hàm chứa đầy sự hoà đồng và dung dị của Lệnh Hồ Trung, nên mọi người hầu như tạm quên đi cương vị quá to tát của một Lệnh Hồ Trung nguyên là quan Khâm sai đại thần.
Muốn mọi người phải quên thật, Lệnh Hồ Trung chợt bảo Tiêu Đạt:
- Nếu không còn gì nữa, tiểu huynh đệ hãy mau theo ta đến gặp lão bà Chương Phong ngay bây giờ. Nếu không, e muộn mất.
Tiêu Đạt thất kinh và tay tự động vào người.
Đến khi thu tay về, Tiêu Đạt mới ngớ người và nhận ra bản thân vừa tự ý lấy ra lọ linh đan trước kia đã được lão bà bà trao tặng.
Tuy chỉ là một hành vi ngẫu nhiên, nhưng Tiêu Đạt vẫn tỏ ra mừng rỡ. Tiêu Đạt gật đầu với Lệnh Hồ Trung:
- Với chỗ linh đan này, đệ nghĩ lão bà bà có thể được cứu. Đi nhanh nào, Lệnh Hồ huynh! Và tất cả cùng đi, chứng tỏ tất cả cùng quan tâm đến sinh mạng của một lão bà bà vô danh.
Thượng Quan Phụng cố theo cho kịp Tiêu Đạt:
- Này, lọ linh đan kia...
Tiêu Đạt vội gật đầu:
- Không sai. Lão bà bà ấy đang gặp nguy đến tính mạng, hiện đang được Lệnh Hồ huynh an trí ở đây. Nhị vị tỷ tỷ sao lại tình cờ đến đây? Thượng Quan Phụng bối rối và không thể nói nên lời.
Có tiếng Trầm Khuê vang lên nhỏ nhẹ:
- Bọn ta lo cho đệ, sợ đệ bị bọn Hoàng Y Giáo...
Cùng Hiệp chợt hắng giọng và lầu bầu:
- Sợ ả Phương Mai cướp mất phu quân thì nói thật cho xong, việc gì phải giấu giấu giếm giếm? Thượng Quan Sơn cũng gầm gừ:
- Hai nha đầu giỏi thật! Đến bọn ta bao nhiêu người đấy còn không đối phó nổi âm công tà môn của Hoàng Y Giáo nữa là. Hai nha đầu này cần phải trị tội thật nặng.
Câu chuyện chưa biết diễn biến đến đâu, nếu không có Lệnh Hồ Trung lên tiếng:
- Đến nơi rồi. Tiểu huynh đệ chỉ nên vào một mình thôi.
Đó là một bí thất nằm thật sâu trong một dãy bí đạo ngoằn ngoèo mà mọi người vừa được Lệnh Hồ Trung đưa đi.
Tiêu Đạt vội nhẹ chân bước vào. Nhưng vừa nhìn thấy nhân dạng gầy gò của lão bà, Tiêu Đạt đã chạy ngay đến.
Sợ Tiêu Đạt không biết kềm nén cảm xúc sẽ gây hậu quả khó lường, Lệnh Hồ Trung nhanh chân bước theo và giữ Tiêu Đạt lại:
- Lão bà bà chỉ còn là ngọn đèn đã khô dầu, tiểu huynh đệ biết phải xử trí như thế nào rồi chứ? Tiêu Đạt chợt hít vào một hơi thật dài, sau đó nhìn Lệnh Hồ Trung đầy cảm kích:
- Tiểu đệ biết rồi. Đa tạ Lệnh Hồ huynh kịp nhắc nhở! Thận cẩn trọng, Tiêu Đạt đặt một tay vào vùng Đan Điền của lão bà và nhẹ nhàng trút lực từng chút một.
Hơi thở đang nhẹ mong manh của lão bà liền dần rõ hơn, để sau đó bật thoát ra tiếng rên rỉ:
- Tiêu Đạt... Hãy cho lão thân gặp Tiêu Đạt...
Tiêu Đạt nghiêng người xuống:
- Lão bà bà! Vãn bối đây, vãn bối là Tiêu Đạt đây.
Trong bí thất có ánh sáng và ánh sáng đó tạm đủ cho lão bà lờ mờ nhìn ra nhân dạng Tiêu Đạt:
- Là người đấy ư? Người đến thật rồi sao? Tiêu Đạt cố trấn an:
- Vừa nghe tin lão bà bà lâm đại nạn, vãn bối lập tức đến ngay. Lão bà bà yên tâm, lọ linh dược trước kia lão bà bà trao tặng, vãn bối vẫn còn giữ được ít nhiều. Hãy để...
Lão bà vụt mở to hai mắt:
- Đúng là lọ linh đan này rồi. Quả nhiên người chính là Tiêu Đạt. Lão thân nhận ra thanh âm của ngươi, và bây giờ với lọ linh đan này lão thân mới nhận ra diện mạo của ngươi.
Tiêu Đạt trút ra một hoàn linh đan. Những chưa kịp nạp vào miệng lão bà, thì Tiêu Đạt nghe lão bà ngăn lại:
- Đừng có phí phạm! Lão thân đã kiệt lực lắm rồi. Vì không yên lòng nhắm mắt nên lão thân cố gắng gượng chờ gặp ngươi. Người phải hứa giúp lão thân mới được. Vì chỉ có người mới có thể giúp lão thân.
Tiêu Đạt mỉm cười:
- Lão bà bà và vãn bối cũng đã từng chung chia hoạn nạn, có lý nào vãn bối lại không giúp đỡ lão bà? Vãn bối hứa, nhất định sẽ giúp nếu lão bà bà ưng thuận dùng một hoàn linh đan chỉ một hoàn thôi.
Lão bà lại gạt đi:
- Không được. Loại linh đan hãn thế đó chỉ còn lại bốn hoàn và lão thân biết chắc chắn ngươi đã có ý trung nhân của ngươi dùng mất một hoàn, vậy thì còn lại đúng ba. Chỉ khi ngươi có đủ ba hoàn này bản thân ngươi mới có đủ nội lực đối phó với Hoàng Diệp Đại Tam Bối công phu. Ngươi không được phí phạm! Tiêu Đạt giật mình:
- Lão bà bà đã tìm thấy Cổ Vấn Thiên? Thanh âm của lão bà chợt trở nên mơ hồ:
- Cổ Vấn Thiên ư? Vậy thì chưa. Nhưng đã có những mối hiểm hoạ cho thấy y đã xuất hiện. Gần lắm, y xuất hiện rất gần lão thân, rất gần mọi người. Hơn thế nữa, lão thân vì không lường trước thủ đoạn của y, nên đã vô tình hầu như trao toàn bộ Hoàng Y Giáo vào tay y. Hoàng Y Giáo đã cận kề với đại hoạ diệt vong rồi.
Tiêu Đạt càng nghe càng nghi ngờ, đến nỗi sắc mặt cứ cau tít lại. Để sau khi lão bà dứt lời, Tiêu Đạt phải đắn đo lắm mới lên tiếng:
- Hoàng Y Giáo nào đã thuộc về Cổ Vấn Thiên. Hiện nay, chẳng phải Phương Mai đang chấp chưởng Hoàng Y Giáo đó sao? Một nụ cười gượng gạo chợt xuất hiện trên đôi môi khô tái của lão bà:
- Việc đó xảy ra là lỗi của lão thân. Ngay từ đầu ả đã cố tình dụng mưu, đưa lão thân đi từ sai lầm này đến sai lầm khác. Tất cả đều là lỗi của lão thân.
- Lão bà bà nói sao? Phương Mai đã dụng mưu như thế nào? Lão bà cười héo hắt:
- Lão thân tình cờ gặp ả. Và khi biết ả chính là Phương Mai mà ngươi từng đề cập, lão thân đã cho ả biết những nghi ngờ của ngươi về xuất thân lai lịch của ả, rằng ả không phải họ Phương và rằng ả đừng mãi vì lầm lẫn đó mà xem Phương Nhật Hồng là đại ân nhân của ả. Sau đó thì...
Tiêu Đạt chợt liếc nhìn Lệnh Hồ Trung vẫn đứng ngay phía sau, miệng thì hỏi lão bà:
- Sau đó thì sao? Phương Mai có thừa nhận nàng không có chút quan hệ huyết thống nào với Tào Hữu Nhận
- Phương Nhật Hồng không? Lời đáp của lão bà làm cho Lệnh Hồ Trung ngơ ngẩn:
- Đương nhiên ả thừa nhận. Vì chính ả đã tự tìm hiểu lai lịch thân thế để biết chắc rằng ả chỉ là một cô nhi tứ cố vô thân. Ả chỉ được Phương gia thu nhận để giáo dưỡng thế thôi.
Khó thể tả tâm trạng đang nhẹ nhõm là thế nào, Tiêu Đạt chợt hỏi:
- Vậy đâu là âm mưu của Phương Mai? Lão bà đang cố trở mình, rồi bảo:
- Ngươi đừng phí sức truyền lực cho lão thân nữa. Toàn bộ kinh mạch của lão thân, cũng như bao công phu sở học của lão thân đã bị ả huỷ hoại hết rồi. Ngươi càng truyền lực càng khiến lão thân thêm đau đớn tuy vẫn chi trì sinh mạng.
Thất kinh, Tiêu Đạt thu tay về:
- Chính Phương Mai đã gây cho lão bà bà tình trạng thảm hại này? Lão bà cố gật đầu:
- Chính ả. Ả giận dữ vì dù đã cố thuyết phục, nhưng lão thân vẫn không được lão thân truyền cho cách chế ngự âm công. Nếu không vì may mắn, có lẽ lão thân đã chết dưới tay ả.
Tiêu Đạt phẫn nộ:
- Tâm địa của Phương Mai lại độc ác đến thế sao? Hai mắt của lão bà chợt nhìn Tiêu Đạt thật kỳ lạ:
- Tối độc phụ nhân tâm, nhất là khi phụ nhân đó lại mang mối hận tình. Ả rất hận ngươi. Và khi lão thân nhận biết điều này thì đã muộn.
Tiêu Đạt ngỡ ngàng:
- Là hận tình ư? Có chuyện này thật ư? Lão bà chợt thở hắt ra, khiến Tiêu Đạt ngỡ lão bà sẽ không chi trì lâu hơn nữa. Thế nhưng, lão lại lên tiếng:
- Cũng là do lão thân đa sự nên tự chuốc hoạ vào người, đồng thời gieo luôn tai hoạ cho võ lâm Trung Nguyên và Hoàng Y Giáo.
Chợt đúng lúc này Tiêu Đạt nghe một thanh âm bẩm báo:
- Đại nhân! Chúng thuộc hạ đã phong toả và vây ráp khắp phạm vi hai mươi dặm vuông như đại nhân căn dặn. Và kết quả là đã phát giác có sự xuất hiện của một nhóm nhân vật giang hồ thần bí đang tìm cách lẻn đến gần.
Tiêu Đạt ngớ người nhìn Lệnh Hồ Trung và thấy Lệnh Hồ Trung cũng ngớ người tương tự. Lệnh Hồ Trung quả là nhân vật đầy bản lĩnh, trấn tĩnh nhanh và quyết đoán cũng nhanh.
Lệnh Hồ Trung hỏi vọng lên:
- Những nhân vật giang hồ thường ung dung đi lại khắp nơi, đó là chuyện bình thường.
Chư vị huynh đệ đã tìm hiểu kỹ chưa?
- Bẩm đại nhân, bọn họ tuyệt đối không phải những nhân vật bình thường. Như họ đang cố dò la tung tích của ai đó trong số những nhân vật đã theo đại nhân đến đây.
Lệnh Hồ Trung cau mặt:
- Nhận định của huynh đệ về lai lịch của nhóm người là sao?
- Qua thân thủ thì có người trong số họ như có xuất xứ võ học từ Tái Bắc, còn qua khẩu ngữ...
- Nhân vật ở Tái Bắc ư? Còn qua khẩu ngữ thì sao?
- Có một vài người trong số họ dùng thổ ngữ Lạc Ngoã để đàm thoại.
Lệnh Hồ Trung vụt quay trở ra:
- Phát ngay soái lệnh của bản nhân. Mở ngay phạm vi vây ráp ra ngoài trăm dặm vuông. Dù có phát hiện bất kỳ động tĩnh nào cũng phải bẩm báo ngay. Thực hiện đi!
- Tuân lệnh! Tiêu Đạt cũng lao theo Lệnh Hồ Trung:
- Vậy là việc có phiến loạn tạo phản là có thật? Lệnh Hồ Trung nửa cười nửa nghiêm nghị:
- Ngay lúc này thì chưa thể có bất kỳ nhận định nào. Tuy nhiên, dù sao thì Lệnh Hồ mỗ cũng có lời cảm kích đối với hai nha đầu Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê. Vì nhờ họ phát pháo hiệu giả mà hoá ra là có biến cố thật. Nhưng chưa phải lúc cho chúng ta lo lắng, tiểu huynh đệ nếu cần thì cứ lưu lại với lão bà. Lệnh Hồ mỗ và mọi người vẫn tiếp tục đợi tiểu huynh đệ ở bên trên. Cứ thế nhá! Không như Lệnh Hồ Trung sắp đặt, Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê đột nhiên giở chứng.
Thượng Quan Phụng bảo:
- Lệnh Hồ đại nhân nếu thừa nhận bọn nha đầu này chỉ có công mà không có tội thì xin đừng ra lệnh gì cho bọn nha đầu này nữa! Lệnh Hồ Trung chợt mỉm cười:
- Lệnh Hồ mỗ hiểu rồi. Được thôi, nhị vị nếu muốn thì cứ lưu lại. Vì xem ra chỉ có mỗi một người là có thể kềm chế nhị vị được thôi.
Quay qua Tiêu Đạt, Lệnh Hồ Trung vờ nháy mắt:
- Phải thế không, tiểu huynh đệ? Thượng Quan Phụng liền bĩu môi:
- Vị tất như Lệnh Hồ đại nhân nói. Vì chưa biết rồi ai sẽ kềm chế ai.
Đứng phía ngoài, Cùng Hiệp chợt cười to:
- Đủ rồi, Lệnh Hồ lão đệ! Đó chẳng qua hai nha đầu đang đổ ghè tương cho đệ tam nhân là Phương Mai thôi. Ha... ha...
Trầm Khuê đỏ mặt khi khống chế:
- Tiền bối lại như thế nữa rồi. Tiểu tử đáng ghét kia đâu xứng cho bọn tiểu nữ để tâm.
Nhưng Cùng Hiệp vẫn cười và sau đó cùng mọi người bỏ đi.
Hậm hực, Thượng Quan Phụng liếc nhìn Tiêu Đạt:
- Ngươi không được tin lời lão! Bọn ta...
Chợt có tiếng lão bà từ bên trong ú ớ gọi ra:
- Tiêu Đạt...
Hoảng sợ, Tiêu Đạt vội chạy vào, Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê không bỏ lỡ cơ hội cũng vào theo.
Tiến đến chỗ lão bà nằm, Tiêu Đạt lo lắng:
- Vãn bối đây, lão bà bà! Lão bà càng lúc càng tiều tuỵ và như đang rất lo:
- Lão thân nghe có người được gọi là đại nhân? Tiêu Đạt giải thích:
- Như trước kia vãn bối từng nói, Phương Nhật Hồng nào chỉ có dã tâm độc bá võ lâm? Lão còn câu kết với nhiều người mưu đồ tạo phản.
Lão bà vụt lắc đầu:
- Ngay khi gặp lại người bổn giáo, lão thân đã tra xét kỹ rồi. Chuyện có quân phiến loạn chỉ là ảo tưởng của Phương Nhật Hồng. Có lo chăng là lo cho việc cấu kết giữa Cổ Vấn Thiên và ả Phương Mai.
Tiêu Đạt bàng hoàng:
- Phương Mai đã cấu kết với Cổ Vấn Thiên? Từ lúc nào? Lão bà cười áy náy:
- Từ lúc nào thì lão thân không rõ. Chỉ biết ngay khi ả nghe lão thân nói về ngươi, rằng người đang ở cùng một chỗ với hai mỹ nhân tuyệt sắc, rằng ngươi chính là Tiêu Đạt, một nhân vật mà ả từng biết, ả liền tỏ ra thất vọng.
Tiêu Đạt hoang mang:
- Nhưng sao lão bà bà biết vãn bối đã ở đâu và đang làm gì?
- Lão thân vẫn âm thầm ám trợ ngươi. Đương nhiên lão thân phải biết ngươi đang ẩn ở đâu và tuân theo sự sắp đặt của nhân vật nào.
Tiêu Đạt dần hiểu:
- Phương Mai đã có lần vì không biết vãn bối chính là Tiêu Đạt, nên có thổ lộ tình cảm của nàng dành cho vãn bối. Có lẽ vì nghĩ vãn bối cố tình xa lánh nàng, không chịu bộc lộ tính danh lúc tình cờ gặp lại nàng vì chỗ ngộ nhận đó đã từ yêu chuyển sang hận? Lão bà lại thở ra:
- Ngươi cho đó là ngộ nhận, nhưng theo tính khí của nữ nhân mà nói thì đó là hành vi ngươi tự tuyệt mối tình chung của người. Ả phải xem ngươi là kẻ bội bạc thôi.
Tiêu Đạt lo ngay ngáy:
- Thảo nào những lúc gần đây, hễ gặp vãn bối là nàng quyết liệt lấy mạng.
Thượng Quan Phụng phẫn nộ:
- Tiện nhân quả là không biết trời cao đất dày. Nếu gặp ả, tỷ sẽ cho ả biết tay.
Tiêu Đạt thở dài:
- Điều đó thì chưa chắc. Vì nàng bây giờ đã là Thánh nữ của Hoàng Y Giáo. Huống chi Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn của Hoàng Y Giáo rất lợi hại.
Lão bà chợt liếc mắt nhìn Thượng Quan Phụng, sẵn đó nhìn luôn qua Trầm Khuê:
- Cũng tại lão thân đa sự, đã bộc bạch những gì đúng ra không nên bộc bạch, khiến cho nhị vị tiểu cô nương bây giờ phải khó chịu.
Nhìn qua Tiêu Đạt, lão bà nói:
- Cũng tại lão thân nên ả mới được chọn làm Thánh nữ.
Tiêu Đạt buột miệng hỏi:
- Chuyện là thế nào, lão bà bà? Lão bà giải thích:
- Giáo chủ của bổn giáo vốn là một vị thúc phụ ở họ Giang, vị thúc phụ này sau khi chết có lưu lại một ái nữ tên là Giang Phi Diễm. Vậy là theo di mệnh của Giáo chủ, đệ tử bổn phái nhất thiết phải tìm cho được Giang Phi Diễm đưa về lập làm Giáo chủ kế nhiệm. Bổn giáo sau đó có cho tìm và biết Giang Phi Diễm đã vào Trung Nguyên từ lâu, nhưng tung tích như thế nào thì không ai rõ.
Tiêu Đạt lại hỏi tiếp, nhưng chợt thấy Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê đang nhìn Tiêu Đạt bằng ánh mắt kỳ lạ:
- Giang Phi Diễm ư? Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Phương Mai được chọn làm Thánh nữ? Lão bà thở dài:
- Rất có liên quan. Vì ả Phương Mai dường như biết rất rõ về Giang Phi Diễm, có cho lão thân biết Giang Phi Diễm đã bị thù nhân bức hại. Nhưng điều quan trọng hơn là Giang Phi Diễm vẫn có hậu nhân.
Tiêu Đạt gật gù:
- Vậy là tốt rồi! Hoàng Y Giáo chỉ việc tìm hậu nhân của Giang Phi Diễm và đưa lên làm Giáo chủ thế là xong. Phương Mai chỉ là Thánh nữ nên vẫn không thể vượt qua quyền Giáo chủ.
- Nào như ngươi nói. Vì theo Phương Mai cho biết Giang Phi Diễm lúc đến kỳ sinh nở đã do một tay gã đại phu họ Phương lo toan. Và sau đó, cũng theo Phương Mai sau này mới tìm hiểu mới biết, hậu nhân của Giang Phi Diễm đã yểu mạng ngay lúc chào đời, đó là dựa theo những gì được gã đại phu họ Phương ghi chép lại. Nhưng theo Phương Mai hậu nhân của Giang Phi Diễm vẫn còn sống và đó chính là ả.
Tiêu Đạt thất kinh:
- Phương Mai vậy là sẽ trở nên Giáo chủ Hoàng Y Giáo? Lão bà chợt chép miệng:
- Nói thì nói vậy thôi vì đó chỉ là lời nói một chiều của ả. Và qua những gì ả đã đối xử với lão thân, lão thân chợt thức ngộ những gì ả nói chỉ là dối trá. Mục đích của ả là muốn lão thân tin để đưa ả thoạt đầu làm Thánh nữ, sau đó là Giáo chủ bổn giáo.
Tiêu Đạt động tâm:
- Âm mưu này nếu có thì phải liên quan đến Cổ Vấn Thiên.
- Không sai! Vì lúc hành xử lão thân, ả đã thú nhận ả có gặp qua họ Cổ. Chính họ Cổ khẳng định ả chính là hậu nhân của Giang Phi Diễm. Bởi kẻ bức hại Giang Phi Diễm sau không phải ai khác mà chính là họ Cổ.
- Nhưng lão bà bà vừa cho rằng ả tuyệt đối không phải là hậu nhân của Giang Phi Diễm? Lão bà liền đáp:
- Không sai! Vì ngươi thử nghĩ xem nếu ả quả thật là hậu nhân của Giang Phi Diễm thì liệu Phương Nhật Hồng có chấp nhận lưu ả lại để sau này chuốc hoạ không? Vì như vậy thì phải hiểu rằng, họ Cổ vì muốn thao túng Hoàng Y Giáo nên cố tình mớm cho ả thông tin này.
Một phần thì ả tinh thật, phần khác thì ả hận ngươi, nên ả càng quyết tâm phải trở thành Giáo chủ bổn giáo. Ngươi hiểu chưa? Tiêu Đạt gật đầu:
- Vãn bối có thể hiểu đôi ba phần. Tuy nhiên, nếu hậu nhân của Giang Phi Diễm còn sống thì hiện nay phải có niên kỷ là bao nhiêu?
- Mười bảy, hoặc nhiều hơn một ít. Vì đó là lúc gã đại phu họ Phương chỉ mới dời Kim Lăng về lưu ngụ tại Giang Nam.
- Kim Lăng?
- Sao ngươi lại kinh ngạc? Hay ngươi nghĩ gã đại phu chưa hề ở Kim Lăng? Tiêu Đạt lắc đầu:
- Không phải! Vì chỉ mới đây thôi vãn bối biết có người đang muốn tìm tung tích của một vị đại phu cũng ở họ Phương và từng có thời gian lưu ngụ ở Kim Lăng.
- Là ai?
- Bệnh Hiệp! Một trong tam hiệp của võ lâm Trung Nguyên.
Lão bà chợt tỏ ra lo ngại:
- Tại sao y cũng quan tâm đến gã đại phu này? Tiêu Đạt lắc đầu:
- Vãn bối không biết và cũng không tiện hỏi.
Lão bà chợt thấp giọng, biến thành lời lào thào khó nghe:
- Hành tung của y rất kỳ lạ, kể cả võ học cũng vậy. Lúc lão thân còn âm thầm ám trợ ngươi, cũng suýt mấy lần chạm mặt y. Ngươi nên đề phòng vì rất có thể y sẽ gây bất lợi cho ngươi.
Tiêu Đạt phì cười:
- Gây bất lợi thì không có đâu. Vì chính Bệnh Hiệp đã không ít lần cứu mạng cho vãn bối.
Lão bà thở phào nhẹ nhõm:
- Nếu đúng như ngươi nói thì lão thân đã ngờ sai cho y. Có lẽ y có hành tung kỳ bí vì muốn giúp ngươi như lão thân từng làm.
Cảm nhận tiếng thở phào của lão bà như có điều gì không ổn, Tiêu Đạt lo ngại:
- Lão bà cảm thấy sao rồi? Lão bà cười thật kỳ lạ:
- Ngươi cũng nhận thấy ư? Không sai! Sự sống đang dần dần từ bỏ lão thân. Nhưng lão thân sẽ không hề nuối tiếc nếu nghe ngươi hứa với lão thân một điều.
Tiêu Đạt cố đè nén tâm trạng bàng hoàng:
- Vãn bối hiểu rồi! Vãn bối xin hứa sẽ không để cho Hoàng Y Giáo bị bất kỳ ai gây phương hại. Vãn bối sẽ ngăn chặn những ai định đưa Hoàng Y Giáo đến chỗ diệt vong.
Lão bà cười mãn nguyện:
- Ngươi làm như thế là đúng. Vì không phải ai ở Hoàng Y Giáo cũng muốn gây ra cảnh máu đổ thây rơi. Chỉ có một số ít thôi và số đó lại là do ác nhân xúc xiểm.
- Vãn bối cũng tự hiểu như vậy.
- Tốt lắm! Vì ngươi đã hứa nên lão thân không ngại chỉ điểm cho ngươi cách khắc chế âm công. Ngươi còn nhớ thanh Chương Phong Kiếm của lão thân chứ?
- Vãn bối nhớ rồi. Đó là thanh kiếm vãn bối tình cờ giúp lão bà bà thu Chương.
- Không sai! Chương Phong Kiếm chính là Thánh kiếm và là Thánh lệnh của bổn giáo. Và cũng chính Thánh kiếm là vật đã tạo ra Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn. Muốn khắc chế âm công thì ngươi ngoài cách vận dụng yếu quyết hoá giải Nhiếp Hồn Đại Pháp mà lần trước lão thân đã chỉ điểm, cộng với việc thâu liễm ngươn thần bế kín tâm mạch. Sau đó thì...
Giọng của lão bà chợt nhẹ đi khiến Tiêu Đạt hoảng hốt:
- Lão bà bà...
Lão bà bà lại nói:
- Lão thân chưa chết đâu. Và sau khi tự ngươi có thể chống chọi lại âm công thì đầu tiên quyết là ngươi phải chiếm lại cho bằng được Thánh kiếm.
- Chiếm hữu Thánh kiếm?
- Phải! Và nhờ đó, ngươi hãy thay lệnh Giáo chủ dùng Thánh kiếm phát hiệu lệnh hiệu triệu toàn thể giáo đồ. Cùng giáo đồ bổn giáo thanh lý môn hộ, khu xử tất cả những tên phản giáo. Và đây là cách thức cho ngươi phát động Thánh lệnh...
Chợt Tiêu Đạt nghe có tiếng Trầm Khuê kêu lên:
- Ở bên trên đã có chuyện gì bất ổn sao? Tiêu Đạt liền quay người nhìn lại.
- Là tôn giá đấy ư? Tôn giá đến thì tốt rồi. Vì lão bà bà đây cũng biết Phương đại phu từng ở Kim Lăng như tôn giá nghi ngờ.
Và Tiêu Đạt quay lại nói với lão bà:
- Vị này là Bệnh Hiệp. Cũng là người đang muốn biết về Phương đại...
Đang nói, Tiêu Đạt bỗng dừng lời. Và sau đó chính Tiêu Đạt chợt kêu:
- Ôi...! Lão bà bà đã quy thiên rồi.
Không ai nói gì nữa. Tất cả đều dàu dàu nét mặt, dù biết cái chết của lão bà bà là điều không tránh khỏi.
Phải sau đó thật lâu tất cả mới lặng lẽ lui ra.
-oOo-
Chương 33 Lập Trận Thất Tinh
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Không đứng chung chỗ với mọi người, Trầm Khuê và Thượng Quan Phụng còn cố tình kéo Tiêu Đạt đi theo cả hai.
Tiêu Đạt nghi ngại:
- Nhị vị tỷ tỷ lại định đùa gì đây? Sao không để đệ đến với mọi người? Thượng Quan Phụng đưa một ngón tay lên miệng:
- Khẽ thôi. Hãy đề phòng tai vách mạnh rừng, nhất là Bệnh Hiệp như lời lão bà bà đã dặn.
Tiêu Đạt vụt thở ra:
- Phụng tỷ đừng quá đa nghi. Bệnh Hiệp có đến hay không đến thì lão bà bà cũng phải chết vì quá mỏi mòn.
Thượng Quan Phụng bĩu môi:
- Sớm không đến, muộn không đến, lão bệnh hoạn đó lại đến đúng vào lúc lão bà bà định chỉ điểm cho đệ cách phát động Thánh lệnh. Đệ đừng cho là ta đa nghi, nhưng ta không nghi không được.
Trầm Khuê chợt kéo vào tay áo Thượng Quan Phụng:
- Sao tỷ lại nói lớn tiếng? Mọi người đang nhìn bọn ta kìa, không khéo họ lại nghĩ này nọ về chúng ta, chao ôi, không lẽ tỷ không cảm thấy ngượng? Thượng Quan Phụng vờ húng hắng ho:
- Có ngượng thì cũng phải chịu. Vì còn ai lại không biết bọn ta vốn là... vốn là...
Tiêu Đạt cười thầm:
- Vốn là gì? Phụng tỷ? Thượng Quan Phụng đỏ mặt:
- Ngươi đừng giả vờ. Tự ngươi biết rồi, còn vờ hỏi nữa ư? Sợ nhất là làm cho hai nàng giận, Tiêu Đạt liền nghiêm giọng:
- Rốt cuộc nhị vị tỷ tỷ kéo đệ ra đây để làm gì? Thượng Quan Phụng hắng giọng:
- Về Giang Phi Diễm. Như đệ chưa biết gì về Giang Phi Diễm thì phải? Tiêu Đạt lắc đầu:
- Vậy là Phụng tỷ biết? Trầm Khuê bảo:
- Ta cũng biết! Giang Phi Diễm chính là ái đồ duy nhất của mụ Cung chủ Cửu Khúc Cung.
Tiêu Đạt giật mình:
- Thật thế sao? Hoá ra nhân vật từng làm cho gia phụ chịu tiếng bại hoại võ lâm chính là Giang Phi Diễm? Tiêu Đạt kêu khá lớn làm cho nhóm người của Lệnh Hồ Trung tuy đứng cách xa nhưng có thể vẫn nghe.
Thượng Quan Phụng nhăn mặt:
- Đệ gây kinh động tới họ rồi kìa. Không sai, lệnh tôn bị Cung chủ Cửu Khúc Cung cáo giác là đã cưỡng dâm, sau đó đoạt mạng Giang Phi Diễm nên mới bị mọi người gán cho bốn chữ bại hoại võ lâm.
Tiêu Đạt phẫn nộ, khiến thanh âm cứ vang lớn như vừa rồi.
- Nhưng như lão bà bà vừa nói, kẻ bức hại Giang Phi Diễm chính là Cổ Vấn Thiên, gia phụ hoàn toàn vô can, chỉ bị mụ Cung chủ vu khống mà thôi.
Cùng Hiệp vì nghe rõ nên cao giọng khuyên ngăn:
- Ngươi lại băn khoăn về tội trạng không hề có của phụ thân ngươi nữa ư? Đừng có lo lắng nữa, vì cho đến lúc này còn ai lại không biết phụ thân ngươi là người vô tội? Tiêu Đạt lập tức quay lại, đi về phía mọi người:
- Chư vị đều tin gia phụ là người vô tội thật ư? Bệnh Hiệp nghiêm mặt:
- Lão bà lúc này đã nói những gì với ngươi.
Tiêu Đạt chưa kịp đáp thì Thượng Quan Phụng do vẫn cùng Trầm Khuê đi ngay sau lưng Tiêu Đạt nên ứng tiếng đáp thay:
- Theo lão bà bà thuật lại thì Giang Phi Diễm là do Cổ Vấn Thiên bức hại. Và sự thật này đã được Cổ Vấn Thiên nói cho ả Phương Mai biết lúc cả hai cùng có mưu đồ thao túng và chiếm hữu Hoàng Y Giáo.
Bệnh Hiệp vẫn nhìn Tiêu Đạt:
- Lão bà còn nói gì nữa? Lại Thượng Quan Phụng lên tiếng:
- Có lẽ như tiền bối không tin sự kiện này? Không phải thế đâu, lão bà bà biết là do Phương Mai tự miệng nói ra. Nếu tiền bối không tin có nghĩa là vấn đề quyết phụ thân của Tiêu đệ đúng thật là kẻ bại hoại võ lâm? Chợt hiểu tại sao Thượng Quan Phụng có ý ngờ Bệnh Hiệp, Tiêu Đạt chợt cười nhạt và nhìn Bệnh Hiệp:
- Sao tôn giá không đáp? Có phải tôn giá vẫn nghĩ như thế về gia phụ? Bệnh Hiệp vẫn khăng khăng lập lại câu đã hỏi:
- Ta đang muốn biết lão bà đó còn nói thêm gì với ngươi? Tiêu Đạt lạnh giọng:
- Những gì lão bà bà nói chủ yếu chỉ liên quan đến thanh danh của gia phụ. Tôn giá không hài lòng ư? Bệnh Hiệp chợt thở dài:
- Tại sao ta lại không hài lòng? Ngươi phải hỏi ngược lại thì đúng hơn.
Tiêu Đạt vụt hoang mang:
- Hỏi ngược lại ư? Nghĩa là tôn giá...
Bệnh Hiệp chợt cười sang sảng:
- Không sai! Ta rất hài lòng thì có. Vì suốt thời gian qua Tiêu Hoàng ta chỉ đợi chờ có một lúc như thế này, là được người nào đó thanh minh hộ ta. Và ta thật sự hài lòng. Ha.. ha..
Mọi người nhìn sững vào Bệnh Hiệp...
Chỉ có Lệnh Hồ Trung là vỗ trán kêu lên:
- Sao Lệnh Hồ mỗ bỗng tỏ ra u mê thế này? Chao ôi, Bệnh Hiệp chính là Tiêu Hoàng, là Bàn Long Vũ Tán Thuật Tiêu đại hiệp. Và chỉ có Tiêu Hoàng mới là người duy nhất có thể am hiểu Thiên Long Thân Pháp có xuất xứ từ Thiên Long Chân Kinh do Thiên Long Thượng Nhân lưu lại từ ba trăm năm trước mà thôi. A... ha... Lệnh Hồ mỗ đã ngờ thân pháp đó chính là Thiên Long Thân Pháp, phải chi chịu suy nghĩ sâu xa hơn có lẽ đã đoán biết từ lâu Bệnh Hiệp chính là do Tiêu Hoàng cải dạng.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Bệnh Hiệp chợt đưa tay lên xoa nhẹ vào mặt.
Lập tức diện mạo uy nghi của Bàng Long Vũ Tán Thuật Tiêu Hoàng liền xuất hiện trước mặt mọi người.
Đưa tay ngăn Tiêu Đạt lại vì thấy Tiêu Đạt định chạy đến, Bệnh Hiệp
- Tiêu Hoàng bảo:
- Chính phụ thân đây. Nhưng Đạt nhi này đã thành nhân rồi, hãy cố kềm chế tình cảm lại, đừng làm trò cười cho mọi người.
Đoạn Tiêu Hoàng nhìn quanh và giải thích với mọi người:
- Trước kia mỗ chỉ có một thân phận, đó là Bệnh Hiệp với lốt cải dạng do quy định nghiêm ngặt của sư môn. Sau đó, vì thấy Cửu Khúc Cung đột nhiên được sáng lập với nhiều hành vi mà nếu không chịu để tâm dò xét ắt sẽ không nghi ngờ, mỗ vì nghi ngờ nên đã dùng diện mạo thật đầu nhập vào Cửu Khúc Cung.
Mọi người nghe như uống lấy từng lời do chính miệng Tiêu Hoàng thuật lại:
- Đúng như tin đồn đại trên giang hồ, mỗ quả nhiên có tìm thấy di học thượng thừa của Thiên Long Thượng Nhân và chỉ là một phần nhỏ thôi, vậy là Cung chủ Cửu Khúc Cung tìm cách dẫn dụ mỗ để mỗ trao phần di học đó cho mụ. Hừ! Mỗ vì đang nghi ngờ đâu dễ dàng trao cho mụ. Và kết quả là mụ đã tìm cách vu hại mỗ.
Tiêu Đạt tuy đã cố kềm nén cảm xúc nhưng vẫn phải kêu lên:
- Sao phụ thân không dùng công phu Thiên Long trừng trị mụ ngay lúc đó? Tiêu Hoàng lắc đầu:
- Vẫn chưa có bằng chứng cho thấy mụ là ác ma. Hơn nữa, lúc đó phụ thân đâu đã luyện xong Thiên Long võ học.
Tiêu Đạt vẫn hỏi:
- Nhưng chính mụ đã vu hại phụ thân, khiến phụ thân phải chịu tiếng oan là kẻ bại hoại võ lâm? Tiêu Hoàng lại lắc đầu:
- Bất kỳ ai cũng vậy, hễ nghe nói đến võ học là nảy sinh ý chiếm đoạt. Phụ thân đâu chỉ vì thế mà bảo mụ là ác ma? Huống chi, có như vậy phụ thân mới dễ trá tử, dùng lại thân phận Bệnh Hiệp để mặc tình dò xét mụ.
Cùng Hiệp chợt gật gù:
- Nhẫn nại như Tiêu lão đệ, Cùng Hiệp này chỉ thấy đây là lần đầu tiên. Tiêu lão đệ đây làm cho lão Cùng này thật sự ngưỡng mộ.
Tiêu Hoàng đáp tạ:
- Cùng huynh chỉ quá khen. Mỗ còn chưa đáp tạ vì Cùng Hiệp huynh và Văn Hiệp lão đệ đã hết lòng lo lắng cho tệ nhi.
Cùng Hiệp cười hề hề:
- Đừng nói như vậy. Mỗ cũng đâu giúp tiểu tử được bao nhiêu.
Mọi người đang mừng cho Tiêu Hoàng, thì chợt nghe Tiêu Đạt bật nêu nghi vấn:
- Phụ thân! Vậy còn việc hài nhi bị ác ma khống chế, buộc phải lấy Hoàng Diệp Linh Địa Thảo thì thế nào? Trầm Tuế Nguyệt tủm tỉm cười:
- Lão phu cũng từng hỏi phụ thân ngươi về điểm này, và theo phụ thân ngươi giải thích thì chỉ có ai đã luyện được công phu Bích Quang Tu La Ảnh mới chạm vào Hoàng Diệp Linh Địa Thảo mà không làm cho thảo dược giảm đi công năng diệu dụng. Chính Cung chủ Cửu Khúc Cung vì am hiểu điều này, nên đã năm lần bảy lượt nhờ phụ thân ngươi đi lấy dược thảo về cho mụ. Nhưng phụ thân ngươi đâu thể nối giáo cho giặc? Tiêu Đạt hoài nghi:
- Nếu là vậy, sao phụ thân không nhân cơ hội đấy đoạt lấy Hoàng Diệp Linh Địa Thảo, để bây giờ rơi vào tay mụ ta và Cổ Vấn Thiên? Tiêu Hoàng giải thích:
- Thứ nhất, vì mụ vẫn chưa cho phụ thân biết dược thảo đó mọc ở đâu. Thứ hai, theo mụ giải thích thì dược thảo đó chỉ được mụ dùng như các loại dược thảo thông thường. Nào có ai biết Hoàng Diệp Linh Địa Thảo lại tối cần cho Hoàng Diệp Đại Bối công phu? Trầm Tuế Nguyệt bật cười:
- Không sai! Vì ngay lần đầu tiên khi nghe Tiêu Đạt đề cập đến tính danh của loại thảo dược này, lão phu cũng ngơ ngẩn vì không biết đó là loại thảo dược gì và có điểm nào là quý báu.
Tiêu Đạt vỡ lẽ:
- Chính vì thế mà bây giờ mọi người chúng ta phải trả giá cho sự kém hiểu biết đó.
Lệnh Hồ Trung xua tay:
- Điều này thì bây giờ là hoàn toàn vô ngại rồi. Thứ nhất, chúng ta chẳng phải đang có Bệnh Hiệp
- Tiêu Hoàng là người chắc chắn sẽ dùng công phu Thiên Long để đối phó với công phu Hoàng Diệp sao? Thứ hai, ta nói điều này tiểu huynh đệ đừng nghĩ ta là người thích lén nghe chuyện kẻ khác, chẳng phải tiểu huynh đệ đã có cách chống trả với Hoàng Diệp công phu rồi đó sao? Tiêu Đạt không hề ngạc nhiên khi nghe Lệnh Hồ Trung cố tình nhắc đến ba hoàn linh đan còn lại mà lão bà bà đã khảng khái giao cả cho Tiêu Đạt.
Vì nào phải một mình Tiêu Đạt nhờ ba hoàn linh đan đó mới có đủ nội lực chống trả Hoàng Diệp Đại Tam Bối công phu? Thế nhưng, thật là lạ, trong khi Tiêu Đạt chưa kịp đáp lời Lệnh Hồ Trung thì Trầm Tuế Nguyệt lại tỏ ra không nghe lời lão bà bà căn dặn Tiêu Đạt, khi lão bất ngờ lên tiếng:
- Ý Văn Hiệp muốn nhắc đến tuyệt kỹ Thất Tinh? Nhưng tiểu tử lại tỏ ra nghi ngờ khi cứ quả quyết tuyệt kỹ Thất Tinh không đủ lực đương đầu Hoàng Diệp công phu.
Tiêu Hoàng mỉm cười:
- Tệ nhi vẫn thường bướng bỉnh như vậy! Trầm tiền bối chẳng phải đã thấy tệ nhi không ít lần phản bác những lời hàm ý chỉ giáo của Tiêu mỗ sao? Tiêu Đạt gượng chống chế:
- Vì hài nhi nào hay biết phụ thân chính là Bệnh Hiệp hoá thân? Quay qua Trầm lão, Tiêu Đạt bảo:
- Nhưng bây giờ dù vãn bối có muốn, cũng đâu còn cơ hội luyện đủ bảy tuyệt kỹ Thất Tinh? Trầm Tuế Nguyệt bật cười:
- Sao lại không còn cơ hội? Thứ tuyệt kỹ đó là thứ duy nhất lão phu tìm thấy ở Sa Thạch Quỷ Vong Lâm, đương nhiên lão phu đã luyện và dĩ nhiên, ha... ha...
Trầm Khuê cả mừng:
- Phụ thân cũng luyện được một tuyệt kỹ Thất Tinh nữa ư? Trầm Tuế Nguyệt chau mày:
- Một là một, sao lại là một nữa? Trầm Khuê nũng nịu với phụ thân:
- Phụ thân không thể giấu mọi người được nữa rồi, nhất là Tiêu Đạt. Vì y rất thông tuệ đã nhận ra Vạn Thắng Uy Phong Đao của phụ thân chính là tuyệt kỹ Ngọc Hành mà ra. Và hài nhi cũng đã chỉ điểm tuyệt kỹ đo cho y rồi.
Tiêu Đạt mỉm cười:
- Hoá ra lão tiền bối chỉ mới nghi ngờ vãn bối có được sáu loại tuyệt kỹ, nhưng chưa tin chắc? Kỳ thực, vãn bối còn thiếu mỗi một tuyệt kỹ Thiên Khu là đủ cả Thất Tinh tuyệt kỹ.
Đang khi Trầm Tuế Nguyệt hãy còn ngớ người, thì Tiêu Hoàng cười vang:
- Nhạc phụ định giấu tiểu tế nhưng lại bị tiểu tế khiến cho ngỡ ngàng. Nhưng như vậy cũng hay, vì nếu đúng như tiền bối nói thì bây giờ đây nếu chúng ta tìm đủ bảy người và chia nhau tham luyện đủ bảy loại công phu, việc đối phó với Hoàng Diệp công phu vậy là càng thêm dễ dàng.
Hai chữ nhạc phụ, tiểu tế vừa do Tiêu Hoàng nói ra làm cho mọi người cùng cười rộ, khiến Tiêu Đạt và Trầm Khuê, kể cả Thượng Quan Phụng cùng đỏ mặt.
Nhưng vẫn sợ mất phần, ngay sau đó Thượng Quan Phụng liền gióng giả nói:
- Ở đây mới chỉ có bốn người là am hiểu một vài tuyệt học Thất Tinh. Nếu muốn có đủ bảy thì phải thêm ba. Nên chăng chúng ta chọn ba người đó là Tiêu bá bá, Văn Hiệp Lệnh Hồ huynh, và Cùng Hiệp tiền bối? Cùng Hiệp bật cười châm chọc:
- Ngươi tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì sao, nha đầu? Phần ta và Lệnh Hồ lão đệ thì miễn phải bàn đến, hãy để phụ thân ngươi là lão Thượng Quan kia thế vào. Có như thế mới gọi là tam thông gia vĩ hoà di quý, để bọn ngươi tha hồ sắt cầm hòa hiệp, giai lão bách niên.
Thượng Quan Phụng càng thêm đỏ mặt, đủ hiểu lời của Cùng Hiệp đã nói đúng tâm tư thầm kín của nàng.
Và Tiêu Hoàng liền chủ động lên tiếng nói hộ nguyện vọng của nàng:
- Cùng Hiệp nói cũng phải! Thượng Quan huynh chẳng phải từ lâu đã ngấm ngầm chọn tệ nhi làm rể đông sàng đó sao? Nhưng nếu chỉ kể tam thông gia thì vẫn còn khuyết một phương vị. Thôi thì nhờ Cùng Hiệp huynh vui lòng đảm nhận cho. Đạt nhi có nghĩ như thế không? Tiêu Đạt lập tức đáp ứng:
- Phụ thân dạy rât phải. Trong thất vị thì chắc chắn phải nhờ Trầm nhạc gia đảm nhận trọng trách ở Ngọc Hành, hỗ trợ cho hai phương vị còn lại. Phương vị Thiên Tuyền thì đã có hài nhi, hy vọng đủ để hỗ trợ cho ba phương vị còn lại. Phần năm phương vị: Thiên Cơ, Thiên Khu, Thiên Quyền, Dao Quang và Khai Dương xin nhờ phụ thân cùng tiền bối, Thượng Quan nhạc phụ và nhị vị tỷ tỷ cùng chia nhau đảm nhận.
Văn Hiệp Lệnh Hồ Trung gật gù:
- Sắp đặt như vậy rất phù hợp và việc này cần phải tiến hành ngay, càng sớm càng tốt.
Tiểu huynh đệ định thế nào? Tiêu Đạt bảo:
- Đệ định thế này, Trầm nhạc gia thì khỏi phải luyện tập gì thêm, vì đao pháp đã đạt mức thượng thừa. Thượng Quan nhạc phụ thì nhờ Phụng tỷ chỉ điểm cho công phu Khai Dương. Cùng Hiệp tiền bối thì đã có Trầm tỷ chỉ điểm công phu Thiên Quyền, Thiên Cơ thì do đệ bày cho gia phụ...
Lệnh Hồ Trung thoáng cau mày:
- Vậy còn Thiên Khu? Tiêu Hoàng cười bảo:
- Thế này vậy, mỗ sẽ đảm nhận phương vị Thiên Khu, đương nhiên phải lãnh giáo tuyệt kỹ Thiên Khu ở Trầm lão. Phần Cùng Hiệp thì sẽ nhờ tệ nhi chỉ cho tuyệt kỹ Thiên Cơ. Vậy là đủ cả thất vị với ba người này chỉ cho ba người kia, vừa đỡ mất thời gian vừa không phải lo khiếm khuyết phương vị nào khác.
Tiêu Đạt tán thành:
- Phụ thân quả nhiên có suy nghĩ cao minh hơn hài nhi bội phần. Cứ như thế đi.
Cùng Hiệp gật gù, định lên tiếng tán thành, thì ở phía xa chợt có tiếng người bẩm báo rất thành khẩn.
-oOo-
|