Chương 34 Tiêu Trừ Cửu Khúc
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Tiếng bẩm báo của nhân vật nọ bỗng chuyển thành tiếng quát thất thanh:
- Bọn ngươi thật to gan! Đỡ! Lệnh Hồ Trung biến sắc:
- Mỗ đã cho người canh phòng cẩn mật, lọt đến tận đây hẳn bọn chúng không thể có thân thủ tầm thường. Chư vị hãy lo xúc tiến việc lập trận Thất Tinh, mỗ lập tức ngăn ngừa bọn địch.
Chợt có tràng cười vọng đến:
- Nói đến hai chữ ngăn ngừa ư? Hoá ra trong giới võ lâm vẫn có kẻ cam tâm bán mình làm tay sai khuyển mã cho triều đình. Ngươi hiểu Phương mỗ ám chỉ ai chứ, Văn Hiệp? Ha...ha...
Tiêu Đạt thất sắc:
- Là Phương Nhật Hồng? Lão đã đến ắt Cổ Vấn Thiên cũng đến? Một tràng cười khác cũng vang lên:
- Ngươi chỉ sợ Cổ Vấn Thiên thôi ư, Tiêu Đạt? Vậy còn Phương Mai và toàn thể giáo đồ bổn giáo thì sao? Há lẽ ngươi không sợ? Ha... ha...
Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê lập tức động thân lao ra:
- Tiện tỳ Phương Mai! Ngươi đến để nạp mạng ư? "Vút! Vút!" Tiêu Đạt kinh hoảng lao theo:
- Đừng vội manh động! Hãy đề phòng Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn...
Tiêu Đạt chưa kêu dứt tiếng thì thanh âm chát chúa từ thanh Thánh kiếm Chương Phong liền vang lên: "Boong... Boong..."
- Hãy mau cùng hiệp lực trấn áp âm công! Cười lên nào! Ha... ha...
Thay vì cười, Tiêu Đạt lập tức vận dụng yếu quyết dành để hoá giải Nhiếp Hồn Đại Pháp và ngưng thần thâu liễm nội kình, bế kín tâm mạch để kịp lao về phía Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê.
"Vút!" Phát hiện Trầm Khuê và Thượng Quan Phụng đang chao đảo ngả nghiêng và còn bị một số giáo đồ Hoàng Y Giáo vây hãm, Tiêu Đạt vận lực hất ra một kình: "Ào..." Có lẽ Phương Mai chỉ đứng cách đó không xa, đã nhìn thấy Tiêu Đạt như không bị âm công gây phương hại như thuở nào, nên sinh nghi quát lớn:
- Phát động âm công nhanh hơn nào! Mau! "Boong... Boong..." Chúng giáo đồ Hoàng Y Giáo cũng không đủ năng lực chế ngự âm công. Vì thế, ngay khi âm công phát động, như Tiêu Đạt đang nhìn thấy thì những giáo đồ Hoàng Y Giáo đang vây hãm hai nàng Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê, tuy họ không bị âm công đả kích kinh mạch, nhưng tất cả đều phải bất động vì cố gắng gượng chi trì cho qua thời gian âm công còn phát động. Nhưng đó là lúc ngọn kình của Tiêu Đạt phát động quật đến họ.
"Ào..." Phần vì lo cho hai nàng, rất có thể nguy đến sinh mạng nếu không được ứng cứu kịp lúc, phần thì nhớ lại lời đã hứa với lão bà bà, Tiêu Đạt lập tức thu kình và cố chộp giữ hai nàng kia lại.
Diễn biến xảy ra thật nhanh, khiến Tiêu Đạt có phát hiện thì đã muộn. Đó là Tiêu Hoàng, phụ thân Tiêu Đạt đang hùng hổ lao vào giữa bọn giáo đồ Hoàng Y Giáo:
- Bọn Hoàng Y Giáo các ngươi đáng chết! Đỡ! Đỡ! Ha... ha...
"Ầm! Ầm...!"
- Oa! Oa...! Thanh âm chát chúa của âm công vẫn vang lên bất tận.
"Boong... Boong..." Không thể lên tiếng dù là rất cần để ngăn cản hành vi đang thật sự tàn sát bọn giáo đồ Hoàng Y Giáo của chính phụ thân, Tiêu Đạt chỉ còn biết lặng lẽ đưa Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê lui về.
Bọn ngươi Lệnh Hồ Trung đang vừa há miệng cười liên tục để trấn áp uy lực quái dị của âm công, vừa phải lo đối phó với một nhóm người lạ mặt do Phương Nhật Hồng chủ xướng tấn công vào.
Và Phương Nhật Hồng thì luôn luôn cười ngạo mạn:
- Bọn người đâu có ngờ, phải không? Ha... ha... Phương mỗ lại vẫn là người Hoàng Y Giáo và hôm nay sẽ là ngày tận diệt cho võ lâm Trung Nguyên bọn ngươi. Hãy đỡ một chưởng Thiên Quyền của ta! Ha... ha...
"Ào..." Tiêu Đạt lao vào giữa vòng người và bắt đầu bật lên tràng cười vang dội, hy vọng cùng với tiếng cười của mọi người sẽ giúp hai nàng dần dần bình phục.
- Ha... ha...
Vẫn đang cười, vừa thấy Trầm Khuê và Thượng Quan Phụng đã xuất hiện dấu hiệu khôi phục, Tiêu Đạt lập tức tung người lao trở ra và cố tình lao ập vào Phương Nhật Hồng:
- Hãy xem chưởng Thiên Cơ! "Vù..." Phương Nhật Hồng ung dung Chương bộ, miệng khinh khỉnh:
- Ta biết tiểu tử ngươi thế nào cũng tự tìm đến. Và ta cũng đang chờ điều này. Chưởng Dao Quang đây! Hừ! "Ầm!" Tiêu Đạt lại tận lực lao đến:
- Vậy là lão đã toại nguyện, vẫn gặp Cổ Vấn Thiên và vẫn được họ Cổ chỉ điểm cho công phu Dao Quang? Cổ Vấn Thiên đâu? Đỡ! "Vù..." Phương Nhật Hồng cười dài:
- Cổ Vấn Thiên ư? Gần thì gần ngay trước mắt, xa thì xa tận chân trời. Rồi sẽ có lúc ngươi gặp Cổ Vấn Thiên thôi. Đỡ một chưởng Thiên Quyền của ta! Ha... ha...
"Ầm!" Tiêu Đạt đảo mắt nhìn quanh và chỉ thấy nhóm người xa lạ vẫn tiếp tục tấn công nhóm người Lệnh Hồ Trung bằng những chiêu thức kỳ lạ, thật khó hiểu cho dù lời nói của Phương Nhật Hồng và càng khó đoán ai trong nhóm ngươi xa lạ đó là Cổ Vấn Thiên.
Nhưng chờ có nhìn qua như vậy, nên Tiêu Đạt kịp phát hiện bọn người xa lạ đột nhiên lấy những ngọn hoả khí từ trong người ra.
Thất kinh, Tiêu Đạt định lao đến thì nghe Phương Nhật Hồng bật gầm:
- Người muốn ứng cứu bọn chúng ư? Đâu dễ như thế? Đỡ! "Ào..." Đang phẫn nộ vì bị Phương Nhật Hồng quyết liệt ngăn cản, Tiêu Đạt không hiểu sao chợt cười:
- Ta cần gì ứng cứu họ? Đã có ngươi thay cho ta rồi! Và phần của lão đây! Đỡ! Ha..ha...
"Ầm!" Phản ứng của Tiêu Đạt là quá bất ngờ đối với Phương Nhật Hồng, do đó lão bị chấn lùi.
Tiêu Đạt lướt ngay đến:
- Nạp mạng đi thôi! "Ào..." Phương Nhật Hồng chợt đẩy bật ra song thủ cùng một lúc:
- Hoàng Diệp Đại Nhất Bối! Đỡ! "Ầm!" Tiêu Đạt thoáng khựng người, nhưng sau đó càng hùng hổ xông đến:
- Lão cũng luyện Hoàng Diệp công phu? Chỉ tiếc, lão chưa luyện đủ hoả hầu nên đâu thể là đối thủ của ta. Hãy đỡ Tử Quang tuyệt kỹ.
"Vù..." Ở phía bọn người xa lạ chợt có tiếng gầm uy mãnh của phụ thân Tiêu Đạt vang lên:
- Từ Tái Bắc xa xôi vào đến tận đây, Cửu Ma các ngươi muốn tìm chết! Hãy xem công phu Thiên Long của ta.
"Ầm! Ầm...!" Vẫn chưa hết những thanh âm náo động, Trầm Tuế Nguyệt vụt quát vang:
- Vạn Thắng Uy Phong Đao! Đỡ! "Phập!"
- Oa! Lệnh Hồ Trung cũng gào lên:
- Bọn Hoàng Y Giáo đã tháo chạy! Đuổi theo mau! Phương Nhật Hồng vụt tái sắc, hai mắt trợn trừng nhìn cảnh tả xung hữu đột của Bệnh Hiệp Tiêu Hoàng.
Không bỏ lỡ cơ hội. Tiêu Đạt hất kình:
- Lão muốn chết! Đỡ! "Vù..." Phương Nhật Hồng tỉnh lại kịp lúc và đột nhiên lao về phía Tiêu Hoàng, bất kể kình lực của Tiêu Đạt vẫn cuộn vào lão.
"Vù..." Vì thế, lão chạy chưa được nửa trượng thì ngọn kình của Tiêu Đạt liền giáng vào hậu tâm lão "Bung!" Phương Nhật Hồng theo đà chạy vẫn tiếp tục lao về phía Tiêu Hoàng "Vụt..." Biết có đuổi theo cũng không thể nào kịp, Tiêu Đạt vội hô hoán:
- Phụ thân cẩn trọng! Tiêu Hoàng quay phắt lại. Và trong một sát na ngắn ngủi của lúc đó, Tiêu Đạt không thể không nhìn thấy một nụ cười độc ác thoáng nở ngay trên môi miệng phụ thân. Đó là lúc Tiêu Hoàng chợt phát xạ một ngọn chỉ kình vào người lão Phương:
- Ác ma Hoàng Y Giáo phải chết! Hừ! "Bung!" Chấn kình bức dội Phương Nhật Hồng, lão ngã ngửa về phía hậu, cho Tiêu Đạt nhìn thấy một lỗ thủng cực to chợt xuất hiện ngay ngực lão. Lão đã bị chỉ kình của Tiêu Hoàng xói thủng, đã tử vong ngay đương trường.
Tuy vậy, môi lão vẫn mấp máy và để thoát ra nhưng thanh âm khá mơ hồ:
- Ngươi... thật ác độc...
Tiêu Đạt mới chỉ nghe có thế thì từ phía xa xa bỗng có một tràng cười lanh lảnh vang lên:
- Tiêu Hoàng! Hoá ra ngươi vẫn ung dung tồn tại ư? Chính ngươi tự chuốc hoạ thì đừng bao giờ trách bản nhân đây độc ác! Tiến lên! Ha... ha...
Một lần nữa quần hùng chấn động và kêu gào gọi nhau:
- Là thanh âm của Cung chủ Cửu Khúc Cung?
- Chao ôi! Sao bọn người Tuệ Thiền trước kia do Hoàng Y Giáo bắt giữ nay sao lại nghe theo lệnh của Cửu Khúc Cung điều động?
- Nguy tai! Giết họ thì chúng ta không nỡ, nhưng không giết họ thì chính chúng ta gặp nguy. Làm thế nào bây giờ? Tiêu Đạt cũng nhìn thấy trong số những nhân vật Cửu Khúc Cung vừa xuất hiện quả nhiên lẫn trong đó chính là năm nhân vật Chưởng môn của năm trong thất đại phái. Và tất cả đang vây kín nhóm người Lệnh Hồ Trung chỉ có vỏn vẹn tám người.
Không nghe thanh âm chat chúa của âm công hiển hiện nữa, Tiêu Đạt hiểu hành vi tàn sát của phụ thân đã làm cho Phương Mai hoảng sợ phải cho lệnh triệt thoái.
Thế nhưng, Tiêu Đạt nghĩ, tại sao bọn người Tuệ Thiền bỗng đổi chủ, đang bị Hoàng Y Giáo bắt giữ sao lại để cho Cửu Khúc Cung điều động? Hy vọng bọn Tuệ Thiền sẽ có phụ thân khống chế như thuở nào, vừa tránh khó xử cho bọn người Lệnh Hồ Trung, vừa giúp cho bọn Tuệ Thiền khỏi uổng mạng, nhưng khi đưa mắt nhìn thì Tiêu Đạt không còn thấy phụ thân đâu.
Chợt hiểu, có lẽ phụ thân đang tìm nơi ẩn mặt của mụ Cung chủ để phục thù, Tiêu Đạt lập tức lao về phía có bọn Tuệ Thiền "Vút!" Bỗng có hai ngọn kình lao vút vào Tiêu Đạt:
- Tiểu tử đây rồi! Hãy mau thanh toán món nỡ cũ cho ta! Đỡ!
- Ngươi đâu cần tìm nơi để nạp mạng? Cứ lưu mạng cho Hoàng Bất Trác ta là được rồi! Ha... ha...
"Ào... Ào..." Hoàng Vị Thanh, Hoàng Bất Trác, cả hai vừa là phụ tử vừa mang nặng mối nhục bại trước kia dưới tay Tiêu Đạt. Đó là nguyên do khiến cả hai đang hậm hực trút kình vào Tiêu Đạt.
Tiêu Đạt gầm vang:
- Cung chủ Cửu Khúc Cung quả có bản lãnh thần thông, phụ tử họ Hoàng ngươi từng bị người của ta khống chế, vậy mà mụ Cung chủ vẫn có cách giải nguy cho! Lần này thì c... h...ế... t! "Ầm! Ầm!" Hoàng Bất Trác và Hoàng Vị Thanh tuy bị chấn lùi, nhưng vẫn cười vang:
- Nào chỉ có bản lãnh thần thông thôi, Cung chủ bổn cung vẫn có tài thần cơ diệu toán, đủ để tiểu tử ngươi phen này phải mất mạng! Đỡ!
- Ha... ha...
Cả hai vừa xuất lực tung kình vừa từ hai phía lao ào vào Tiêu Đạt.
"Vút! Vút!" Ào...! Ào...! Đúng lúc này Tiêu Đạt bỗng nghe Trầm Khuê có lẽ vì quá ư kinh ngạc nên kêu thật to:
- Phụ thân nhìn kìa! Dường như lão Phong Thuận, Trang chủ Thu Phong Trang cũng lâm tình trạng như nhóm người Tuệ Thiền đại sư? Lập tức có tiếng Thượng Quan Phụng kêu lên phụ hoạ:
- Trang chủ Vạn Điệp trang cũng đâu hơn gì! Hừ! Vậy là cả hai rồi cũng bị chính đại thủ pháp Diệt Ngã Vô Ưu của chính họ làm hại họ.
Tiêu Đạt do có một thoáng phân thần nên khi lấy lại nhận thức, thì phụ tử Hoàng Vị Thanh từ hai phía đã quật kình xông đến ngay bên cạnh.
Hoảng hốt, Tiêu Đạt đành bật tung lên cao.
"Vút!" Mất đối tượng, Hoàng Vị Thanh chợt thất thanh kêu:
- Phụ thân...
Hoàng Bất Trác nhăn mặt, vừa tung kình vừa lao theo Tiêu Đạt:
- Tiểu tử chạy đâu cho thoát! Xem đây! Và lão bỗng ném thẳng vào Tiêu Đạt một vật kỳ lạ.
"Vù..." Tuy kinh nghi nhưng Tiêu Đạt vẫn quật vào đó một kình "Ào..." Chợt Tiêu Đạt nghe thanh âm của phụ thân kịp vang lên:
- Đừng chạm vào vật đó! Lui mau, Đạt nhi! Không cần tìm hiểu nguyên do Tiêu Đạt chỉ biết vội vàng lăng không đảo bộ và lao đi thật xa trước khi vật nọ rồi cũng chạm vào ngọn kình do chính Tiêu Đạt vừa quật ra.
"Vút!" Và một tiếng chấn động long trời lở đất liền vang lên ngay sau đó.
"Ầ... m!" Tiêu Đạt quay lại nhìn. Và vừa nhìn thấy từ vật nọ sau khi phát ra tiếng chấn động đã bộc phát lên thành một quầng lửa thật to, Tiêu Đạt liền bật kêu thất thanh:
- Hoả Địa Lôi! Phụ thân Tiêu Đạt cũng vừa vặn lao đến. Một tay khoá chặt huyệt đạo của Hoàng Vị Thanh, tay còn lại thì Tiêu Hoàng phát xạ vào lão Hoàng Bất Trác một ngọn chỉ kình lợi hại:
- Không sai! Đó là Hỏa Địa Lôi! Hãy xem đây thì rõ! "Vù... Ầm!" Chỉ kình làm cho Hoàng Bất Trác bị ngã mạnh về phía hậu. Và khi lão cố gắng gượng chi trì cước bộ thì từ người lão bỗng bật phát ra một quầng lửa kèm theo một tiếng chấn động kinh thiên.
"Ầ... m..." Nhìn Hoàng Bất Trác dù đã chết nhưng vẫn bị quầng lửa thiêu huỷ, Tiêu Đạt một lần nữa phải thảng thốt kêu:
- Là lão cố tình mang Hoả Địa Lôi trong người? Tiêu Hoàng chợt hạ thân ngay bên cạnh Tiêu Đạt và bất ngờ xé toạc y phục của Hoàng Vị Thanh cho Tiêu Đạt xem:
- Không sai! Vì cả hai đều bị thủ pháp Diệt Ngã Vô Ưu khống chế, nên đâu biết tự mang hoạ vào người.
Trong khi Tiêu Đạt cứ trố mắt nhìn vào những vật kỳ lạ được gọi là Hoả Địa Lôi vốn được bó sẵn bên người Hoàng Vị Thanh, thì Tiêu Hoàng chợt cười lạnh:
- Đây là thủ đoạn của Cửu Khúc Cung có lẽ dành để đối phó với Đạt nhi. Y đáng phải chết.
Chợt hiểu phụ thân định hạ thủ Hoàng Vị Thanh, Tiêu Đạt vội ngăn lại:
- Chậm đã nào, phụ thân! Nhưng Tiêu Hoàng vẫn ném Hoàng Vị Thanh lên cao, sau đó quật tiếp vào y một kình.
"Bùng!" Hoả Địa Lôi bị kích động cũng phát nổ và phát hoả, tạo một quầng lửa đỏ bao trùm Hoàng Vị Thanh.
"Ầ... m..." Không cần nhìn ngó gì đến Tiêu Đạt, Tiêu Hoàng liền thần tốc lao về phía mọi người đang loạn đả loạn đấu.
"Vút!" Tiêu Đạt vì không nỡ nhìn thảm cảnh đang tuần tự xảy đến cho phụ tử Hoàng Vị Thanh nên quay mặt đi và lao theo phụ thân.
Và Tiêu Đạt nghe nhẹ nhõm cả người vì thấy thân phụ lao đến là để điểm huyệt chế ngự bọn người Tuệ Thiền cũng bằng bản lãnh tuyêt địa cao minh như Tiêu Đạt đã một lần mục kích.
Vậy là không còn nghĩ phụ thân là người lạm sát nữa, Tiêu Đạt cũng hùng hổ lao về phía Điền Hạ Du, Độc Phiến Thái Tuế.
Với ngọn thiết phiến trên tay, Độc Phiến Thái Tuế đang giao đấu bất phân thắng bại với Cùng Hiệp:
- Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ đầu của Cùng Hiệp ngươi! Đỡ! Tiêu Đạt lập tức lao vào:
- Dùng độc hại người, lão muốn chết! Đỡ! "Bùng!" "Choang!" Một kích quá đúng lúc của Tiêu Đạt không những kịp chấn bay ngọn thiết phiến vừa toả ra một màn độc vụ mờ ảo, mà còn đẩy Điền Hạ Du phải thoái bật về phía sau khá xa.
Tiêu Hoàng đang định khống chế huyệt đạo Phong Thuận, Trang chủ Thu Phong Trang, bỗng phát giác tấm thân Điền Hạ Du đột ngột lùi đến gần.
Tiêu Hoàng quay người lại thật nhanh:
- Ác ma Cửu Khúc Cung phải chết! Ha... ha...
Tiêu Hoàng liền bắn xạ một ngọn chỉ kình xuyên ngay vào tâm thất Điền Hạ Du.
- A... a...
Hành vi của Tiêu Hoàng vẫn là dễ hiểu vì thời gian qua chính Cửu Khúc Cung đã làm cho Tiêu Hoàng hầu như không còn chỗ đứng trên giang hồ.
Ngay khi hạ thủ Điền Hạ Du, Tiêu Hoàng đang lúc cười thoả mãn chợt quay qua phát chỉ kình hạ thủ luôn Phong Thuận.
"Viu..." Tiêu Đạt cố kêu lên dù biết là đã muộn:
- Phụ thân đừng giết lão. Nếu không chúng ta sẽ vô phương biết cách hoả giải Diệt Ngã Vô Ưu đại thủ pháp.
Đúng là muộn thật.
"Ầm!"
- A... a...
Chỉ thấy thân hình nhuộm huyết của Phong Thuận đã ngã xuống, Tiêu Hoàng mới tự trách:
- Ôi chao! Phải chi Đạt nhi nhắc phụ thân sớm hơn? Hà...
Cùng với tiếng thở dài mang tâm trạng ân hận của Tiêu Hoàng, tiếng thét lanh lảnh của Thượng Quan Phụng cũng vang lên:
- Trang chủ Vạn Điệp trang cũng phải chết! Xem đao! "Phập!" Tiêu Đạt có quay lại nhìn thì chỉ thấy Trang chủ Vạn Điệp trang đầu một nơi thân một nẻo vì bị Ngọc Hành tuyệt đao của Thượng Quan Phụng đoạt mạng.
Hành vi tiêu diệt quần ma của những nhân vật danh môn chính phái chưa phải là hết.
Và chính cái chết của Điền Hạ Du và sau đó là của nhị Trang chủ Thu Phong, Vạn Điệp nhị trang là nguyên nhân duy nhất khiến bọn quần ma lâm cảnh hoang mang hoảng loạn, làm họ càng cận kề hoạ sát thân dễ dàng hơn.
Trầm Tuế Nguyệt bật cười khùng khục:
- Tổng hộ pháp Đường Thoại Chí! Đã đến lúc Đường lão nhi ngươi phải đền tội rồi. Xem đao! Ha... ha...
Cùng lúc đó, Lệnh Hồ Trung, Thượng Quan Sơn, Cùng Hiệp, Vu Hạt đạo trưởng và Tịnh Trần sư thái cũng tung chiêu tối hậu vào những nhân vật cao thủ cuối cùng của Cửu Khúc Cung.
- Ác ma phải chết! Đỡ!
- Tà đâu thể thắng chính? Xem chiêu! Ha... ha...
- Lưu ngươi là lưu hoạ sau này. Giết! "Ầm! Ầm! Ầm!"
- Hự!
- Oa...!
- A... A...
Đã là người thì ai cũng vậy, sau thời gian dài bị Cửu Khúc Cung lừa phỉnh và cố tình bưng mắt thiên hạ, thì khi có cơ hội trừng trị bọn ác ma Cửu Khúc nào có ai chịu bỏ lỡ cơ hội? Trận chiến giữa tà và chính vậy là đến Chương tạm kết thúc. Mọi người chợt nhìn nhau khi Tiêu Đạt chợt nêu một nghi vấn:
- Mụ Cung chủ Cửu Khúc Cung đâu? Cả lão Cổ Vấn Thiên nữa, sao không thấy lão xuất hiện? Tiêu Hoàng liền nghiêm mặt nhìn mọi người:
- Chư vị có trách mỗ không nếu mỗ cho chư vị biết rằng Cung chủ Cửu Khúc Cung lúc nãy đã bị mỗ cho hồn du địa phủ? Tiêu Đạt ngỡ ngàng, không ngờ bản lãnh của thân phụ đã trở lên quá cao minh sau khi đắc thành Thiên Long võ học.
Cùng Hiệp bật cười:
- Oan có đầu nợ có chủ, mụ đã hại Tiêu lão đệ cơ hồ đến chỗ thân bại danh liệt, Tiêu lão đệ cho mụ chết ngay là phúc cho mụ lắm rồi. Không trách, không ai có thể trách Tiêu lão đệ cả! Ha... ha...
Không lấy đó làm mừng, Tiêu Hoàng vụt thở dài:
- Chỉ tiếc, mỗ vì quá nôn nóng, chỉ muốn sớm trút bỏ mối thù nên bây giờ lưu lại hai vấn nạn cho mỗi người chúng ta, khiến tai hoạ chưa thể tiêu trừ.
Trầm Tuế Nguyệt cau mặt:
- Đã loại bỏ được Cửu Khúc Cung, còn hai vấn nạn nào nữa chứ? Văn Hiệp Lệnh Hồ Trung gật gù trầm giọng:
- Không sai. Đúng là tai hoạ chưa thể tiêu trừ, Cổ Vấn Thiên vẫn còn đó. Nhất định Cổ Vấn Thiên khi nắm được thế lực Hoàng Y Giáo trong tay, sẽ lại tiếp tục gieo hoạ võ lâm.
Thượng Quan Sơn cũng nghiêm sắc mặt:
- Cổ Vấn Thiên vơi công phu Hoàng Diệp quả nhiên chính là mối đại hoạ cho võ lâm.
Và để đối phó, hừ, chúng ta không được lơi lỏng. Trái lại cần phải xúc tiến ngay việc lập trận Thất Tinh.
Tiêu Hoàng mỉm cười:
- Vậy thì không cần. Hoàng Y Giáo chỉ có Cổ Vấn Thiên là khó đối phó nhất, nhưng mỗ có thể tin chắc công phu Thiên Long là tạm đủ để cùng y đương đầu.
Tiêu Đạt liền phụ hoạ:
- Gia phụ nói rất đúng. Vì vãn bối vừa thử qua công phu Hoàng Diệp do Phương Nhật Hồng mới luyện xong thi triển, không đến nỗi đáng ngại như chúng ta vẫn lo sợ, gia phụ có thể đương đầu. Có chăng là chúng ta vừa để mất cơ hội giúp bọn người Tuệ Thiền đại sư khôi phục linh trí. Vì...
Tiêu Hoàng ngắt lời:
- Lỗi là ở Tiêu Hoàng này. Nếu được tệ nhi nhắc sớm hơn có lẽ Tiêu mỗ đã không hạ thủ Phong Thuận! Tiếc thật...
Bây giờ Thượng Quan Phụng mới hiểu vấn nạn thứ hai mà Tiêu Đạt muốn đề cập là vấn nạn gì. Nàng quay đầu nhìn lại nhìn thân hình chia làm hai mảnh của Trang chủ Vạn Điệp trang.
- Tiểu nữ cũng có lỗi. Vì nếu tiểu nữ đừng sát hại lão Trang chủ này, thì...
Tiêu Đạt xua tay:
- Thôi, Phụng tỷ đừng tự thống trách nữa. Vì cho dù Trang chủ nhị trang còn sống thì chính họ cũng bị đại thủ pháp Diệt Ngã Vô Ưu của chính họ làm hại họ. Vị tất chúng ta biết cách hoá giải đại thủ pháp đó một khi chính họ cũng bị u mê.
Thượng Quan Sơn thở dài, nhìn qua Tiêu Hoàng:
- Vậy là sự việc đã trở lại từ đầu, như trước đây chúng ta đã từng bàn luận. Tiêu lão đệ hãy quyết định đi, chúng ta giết bọn người Tuệ Thiền hay tìm nơi kín đáo biệt giam họ để họ tự sinh tự diệt? Vu Hạt đạo trưởng chợt niệm phật:
- Vô lượng thọ phật. Chẳng phải chúng ta đã bàn hết mọi nhẽ rồi sao? Giết hay biệt giam họ, sao bằng nhờ Tiêu thiếu hiệp hãy vị họ mà gắng lực một lần.
Tiêu Hoàng tán đồng:
- Đúng vậy! Vẫn có câu tận lực mới tri thiên mệnh, hãy để tệ nhi do am hiểu cách hoá giải Nhiếp Hồn Đại Pháp thử gắng lực một lần. Và giả như không đạt kết quả, việc xử trí họ như thế nào xin nhường cho chư vị cùng nhau định đoạt. Chứ Tiêu Hoàng mỗ đâu dám tuỳ tiện nêu chủ kiến.
Tịnh Trần sư thái chợt bảo:
- Nam mô a di đà phật! Diệt được quần ma, tuy rằng vẫn còn sót Cổ Vấn Thiên và bọn tà giáo Hoàng Y Giáo, nhưng mọi công lao đều do Tiêu thí chủ và lệnh lang Tiêu Đạt. Và như thế thì hiện giờ mà nói, cứu tỉnh được họ hay không là tuỳ vào bản lãnh và sự tận lực của lệnh lang. Còn việc sau này định đoạt họ như thế nào nếu như họ vẫn cứ bị khống chế, theo thiển ý của bần ni thì đâu còn ai đủ tư cách để định đoạt ngoài Tiêu Hoàng thí chủ? Trầm Tuế Nguyệt liền cao giọng:
- Lão phu cũng tán thành cao kiến của sư thái Tịnh Trần! Tiêu lão đệ là người đã chịu nhiều oan khiên, phải nhẫn nại lắm Tiêu lão đệ mới có dịp giúp đồng đạo võ lâm tiêu trừ đại hoạ. Lão phu tuy là người không mấy khí ưa thích chuyện bị ai khác sai khiến, nhưng nếu như chư vị không cho lão phu là người lẩm cẩm thì lão phu xin đề xuất suy cử Tiêu lão đệ làm Minh chủ võ lâm.
Tiêu Hoàng vội xua tay:
- Không được đâu! Việc này tuyệt đối không được. Tiêu mỗ nhất định không đảm nhận trọng trách này.
Văn Hiệp Lệnh Hồ Trung bật cười:
- Sao lại không được? Trừ phi Tiêu lão huynh không muốn giúp quần hùng, tận lực lần cuối, giết Cổ Vấn Thiên để đem lại yên lành cho võ lâm.
Tiêu Hoàng bảo:
- Sao mỗ lại không muốn giúp? Nhưng giữa việc diệt trừ Cổ Vấn Thiên và việc đảm nhận ngôi vị Minh chủ...
Thượng Quan Sơn cũng cười:
- Hai việc đó có thể nói là một đó, Tiêu lão đệ. Vì giả như Cổ Vấn Thiên thật sự nắm được thế lực Hoàng Y Giáo trong tay, thử hỏi nếu võ lâm Trung Nguyên không có người chủ xướng thì ai sẽ thay mọi người điều động và đối phó? Không lẽ chúng ta mạnh ai nấy giao phong, không nhất quán và không cần liên tay liên thủ sao? Tiêu Hoàng lại bảo:
- Đương nhiên trong chúng ta vẫn cần một người chủ xướng nhưng đâu cứ là mỗ? Và theo mỗ chỉ có Văn Hiệp Lệnh Hồ đại nhân là người duy nhất có đủ tư cách đảm nhận cương vị Minh chủ võ lâm.
Lệnh Hồ Trung xua tay loạn xạ:
- Mỗ đâu thể đảm nhận? Trừ phi mỗ có thuật phân thân, một nửa lo cho quốc sự thì nửa còn lại mỗ quyết làm Minh chủ cho chư vị hài lòng.
Cùng Hiệp chợt thở dài:
- Tưởng thế nào, Văn Hiệp thì không được. Vì chỉ mới đây thôi đã tận mắt thấy Lệnh Hồ đại nhân của chúng đã mang trọng trách như thế nào rồi. Thế cho nên, giao thêm trọng trách cho y có khác nào chúng ta khiến y mau chịu tội bêu đầu vì sao lãng công vụ! Tiêu Đạt vụt lên tiếng, nói với phụ thân.
- Phụ thân! Hài nhi thấy mọi người nói rất đúng và chỉ với tình thế hiện nay chúng ta mới phải cần có một vị Minh chủ. Cương vị này hài nhi nghĩ phụ thân đừng thoái thác nữa.
Huống chi nếu phụ thân vẫn có ý khước từ thì cứ chờ đến lúc diệt xong Cổ Vấn Thiên, lúc đó phụ thân có muốn ngơi nghỉ cũng không ai dám nài ép.
Vu Hạt gật đầu:
- Chí phải, chí phải! Đến lúc đó nếu Tiêu đại hiệp không muốn đảm nhận nữa thì bần đạo sẽ là người đầu tiên tán thành và nguyện cùng Tiêu đại hiệp thoái ẩn, làm bạn cùng trăng thanh gió mát.
Trầm Tuế Nguyệt cười mãn nguyện và bảo:
- Cứ như thế đi, Tiêu lão đệ! Và bây giờ thì xin Minh chủ hạ lệnh cho chúng ta cần phải đưa bọn Tuệ Thiền đi đâu để lệnh lang có thể yên tâm lo giúp họ. Đâu thể cứ điểm huyệt họ mãi như thế này? Miễn cưỡng, Tiêu Hoàng nhìn mọi người:
- Về việc này thì Tiêu mỗ cũng đã có dự liệu. Tuy không phải là biệt giam họ hoàn toàn, nhưng để phòng chuyện vạn nhất xin mọi người giúp Tiêu mỗ đưa bọn họ đến động Dao Quang! Tiêu Đạt reo lên:
- Quả là một chú ý rất hay! Cứ tạm an trí họ ở đó, nếu hài nhi cố giúp họ nhưng bất thành, thì họ vẫn tạm thời không có cơ hội gây hoạ gì cho võ lâm.
Tiêu Hoàng mỉm cười:
- Ý của phụ thân đúng như Đạt nhi nghĩ. Đạt nhi thông tuệ đâu kém gì phụ thân? Cùng Hiệp cười vang:
- Thế mới biết vì Tiêu gia ai ai cũng thông tuệ, nên Tiêu gia hiện giờ mới là cột trụ võ lâm. Xin tuân lệnh Minh chủ! Ha... ha...
Vậy là Tuệ Thiền đại sư, Gia Cát Vân, Từ Dật, Trang Hồ Hải và Kha Định Viễn đều được mọi người đưa đến Dao Quang Động, Vu Sơn Thần Nữ Phong.
-oOo-
Chương 35 Thân Thế Bất Ngờ
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Cảnh mỹ quan của Vu Sơn Thần Nữ Phong lúc nào cũng đủ làm lòng người xao xuyến, thế nhưng cảnh mỹ quan đó lúc này lại làm cho tâm trạng của ba nhân vật, hai nữ một nam không hiểu sao cứ nặng nề.
Và nguyên nhân bỗng được bộc lộ khi một trong hai nữ nhân chợt lên tiếng:
- Đã hơn một tuần trăng rồi, nhưng vẫn không có tin gì của Cổ Vấn Thiên, chuyện này phải hiểu như thế nào đây, Phụng tỷ? Gọi Phụng tỷ tức là nữ nhân này muốn hỏi nữ nhân thứ hai. Vậy là nữ nhân thứ hai có dịp để trút sự bực bội:
- Thì cũng tại Trầm muội quá khẳng khái nào là chờ khi diệt xong Cổ Vấn Thiên mới chịu cùng Tiêu đệ bái đường, nào là ngày nào Tiêu đệ chưa giúp bọn Tuệ Thiền khôi phục linh trí là ngày đó vẫn chưa nghĩ đến chuyện riêng tư. Đó, bây giờ muội còn trách ai được nữa? Chẳng phải chỉ vì muội mà ba người bọn ta giờ cứ mãi giam chân ở Vu Sơn Thần Nữ Phong này sao? Nam nhân nọ chợt thở dài:
- Thôi nào, Phụng tỷ! Chẳng phải Phụng tỷ cũng đang nẫu ruột vì cảm thấy không giúp ích gì cho đệ trong việc hoá giải đại thủ pháp Diệt Ngã Vô Ưu đó sao? Ai trong chúng ta cũng lo mà, tỷ đừng trách oan cho Trầm muội! Trầm Khuê gượng cười:
- Chẳng thà Tiêu đệ cũng trách Trầm Khuê này như Phụng tỷ mà ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đúng vậy, chỉ vì ta cạn nghĩ, đâu ngờ chuyện truy tìm tung tích lão Cổ lại kéo dài, cũng như chuyện giúp mọi ngươi khôi phục linh trí vậy, khiến bọn ta giam hãm mãi tuổi thanh xuân ở đây! Đúng là lỗi tại ta! Tiêu Đạt bật cười:
- Ai bảo chúng ta phải chịu giam hãm tuổi thanh xuân mãi ở đây? Vì thời gian vừa qua nếu ba chúng ta chưa thực hiện được việc này, thì cũng âm thầm thực hiện việc khác. Chúng ta nào có bỏ phí thời gian? Thượng Quan Phụng thở dài:
- Tuy không phí nhưng là vô dụng! Thử hỏi, tuy chúng ta vì có ý định tạo bất ngờ cho mọi người nên cố âm thầm vận dụng tuyệt kỹ Thiên Khu để biến Thất Tinh trận nguyên thuỷ thành Tam Tài Trận với kiếm, đao, chưởng tam hợp, nhưng chúng ta luyện để làm gì nếu hoàn toàn không có cơ hội dùng Tam Tài Trận để đương đầu Cổ Vấn Thiên? Trầm Khuê chợt hạ thấp giọng:
- Đã nói là phải giữ kín sao tỷ lại oang oang như thế? Nhỡ có người nghe được thì việc chúng ta muốn gây bất ngờ cho mọi người, chẳng phải bị tỷ làm hỏng mất sao? Thượng Quan Phụng lập tức phản bác. Tuy nhiên lần này là chỉ dám nói nhỏ như Trầm Khuê vừa nhắc:
- Không phải ta có ý định làm hỏng nhưng Trầm muội cứ nghĩ đi, nếu tình trạng này cứ kéo dài thì liệu đến lúc nào chúng ta mới có dịp phô diễn công phu đúng vào ngày trọng đại nhất của chúng ta? Tiêu Đạt cố tình trêu chọc Thượng Quan Phụng:
- Nếu tỷ quá lo ngại như vậy thì sao ngày hôm nay chúng ta không tự tế cáo thiên địa để tiến hành đại lễ thành thân luôn? Tỷ nôn nóng một thì đệ nôn nóng mười đây! Thượng Quan Phụng đỏ mặt:
- Ta không nói chuyện với đệ nữa! Ai nôn nóng, ai lo ngại chứ? Nếu có lo thì ta lo cho gia phụ, có lẽ sẽ mất cơ hội nhìn mặt ngoại điệt thôi.
Trầm Khuê thì lườm nguýt Tiêu Đạt:
- Nếu đệ cứ mãi bông đùa, hừ. Ta cũng nghĩ đến rồi ta sẽ không ưng đệ nữa đâu! Tiêu Đạt mỉm cười:
- Tỷ không ưng đệ cũng được thôi. Vì dù sao tỷ cũng là người của Tiêu gia, tỷ không ưng đệ thì cũng chẳng ai thèm ngó ngàng gì đến tỷ! Trầm Khuê nổi giận:
- Là đệ nói đó nha! Đệ đừng quên trước đệ còn có Hoàng Vị Thanh và Tả Hải Đường si mê Trầm Khuê này đấy! Bất chợt Thượng Quan Phụng kêu lên:
- Có nhắc đến hai gã này mới nhớ, sao mãi vẫn không có tin tức gì của Tả Hải Thụy và Tả Hải Đường? Tiêu Đạt cũng thôi bông đùa:
- Tả Hải Thụy thì có lẽ đã chết. Vì lần trước dường như lão Hoàng Bất Trác đã có ý giết lão Tả. Duy còn Tả Hải Đường? Chợt Tiêu Đạt đổi giọng và quát lên:
- Kẻ nào? Nghe thế, Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê liền chớp động thân hình, "Choang"
- Đỡ! "Choang!" Một nhân vật xuất hiện và ung dung cười vang:
- Khá lắm! Cảnh giác như vậy quả là một vật dù nhỏ cũng khó lọt qua Tiêu đệ thì càng lúc tai mắt càng linh mẫn. Còn nhị vị muội tử của Lệnh Hồ Trung này thì lại cùng phu quân hợp ý tâm đầu, kẻ đao người kiếm chỉ trong chớp mắt là che chắn hai bên tả hữu cho phu quân! Ta thật ngưỡng mộ, ngưỡng mộ! Ha... ha...
Thượng Quan Phụng thu kiếm về:
- Nếu Lệnh Hồ huynh đã biết như thế thì lần sau xin nhớ cho. Có đến thì trước khi đến phải lên tiếng, chứ cứ xuất hiện bất thần như thế này thì làm sao tránh khỏi đao kiếm vô tình? Tiêu Đạt chợt hích vai vào Thượng Quan Phụng:
- Sao Phụng tỷ cứ nói như bọn ta luôn có tính háo sát vậy? Tai mắt đệ lĩnh mẫn, lẽ nào không kịp phân biệt bằng hữu hay thù địch? Nào, mau tạ lỗi với Lệnh Hồ huynh đi.
Văn Hiệp Lệnh Hồ Trung liền xua tay:
- Không dám! Không dám! Ta mà nhận lời tạ lỗi của nha đầu đó một lần, thì mãi mãi sau này ta khó lòng yên thân với bản tính hung hăng của ả. Cho ta xin, Tiêu đệ.
Thượng Quan Phụng liền thét lên:
- Hay cho Văn Hiệp, dám bảo bổn cô nương đây hung hăng ư? Phải chăng Văn Hiệp muốn thử một kiếm Thiên Tuyền do bổn cô nương tự tay trừng trị? Trầm Khuê tưởng thật vội bước ra ngăn Thượng Quan Phụng:
- Lệnh Hồ huynh chỉ đùa thôi mà! Tỷ đừng...
Thượng Quan Phụng chợt mỉm cười:
- Thì ta cũng đùa vậy! Chứ muội tưởng ta thích mọi người nghĩ ta là kẻ hung hăng thật sao? Có phải thế không, Lệnh Hồ đại nhân? Lệnh Hồ Trung gật đầu:
- Đúng vậy! Ta biết mọi người có lẽ rất buồn nản vì cứ ở mãi một chỗ như thế này nên cố tình đùa vui. Còn bây giờ thì đến chuyện nghiêm trọng đây.
Thượng Quan Phụng quả thật rất nôn nóng khi vội hỏi:
- Phải chăng đã có tin của Cổ Vấn Thiên? Lệnh Hồ Trung vừa lắc đầu, thì đến lượt Trầm Khuê hỏi:
- Vậy là có tin về tiện tỳ Phương Mai và Hoàng Y Giáo? Lệnh Hồ Trung lại lắc đầu khiến Tiêu Đạt hoang mang:
- Không phải chuyện này cũng không phải chuyện kia thì là chuyện gì? Lệnh Hồ Trung bỗng lấy trong người ra một gói vuông vức:
- Tiêu đệ nói không sai, Phương Mai không phải là cốt nhục của Phương gia. Và quan trọng hơn, Phương Nhật Hồng cũng không phải biểu huynh gì của vị đại phu họ Phương. Ta đã cho người lần tìm lại từng dấu vết nhỏ của Phương đại phu và thu thập được khá nhiều dữ liệu, qua đó cho thấy Phương đại phu đã bị Phương Nhật Hồng dùng làm vật thế thân. Kẻ cấu kết với ngoại bang mưu đồ phản quốc chính là Phương Nhật Hồng. Phương đại phu chỉ bị oan uổng.
Tiêu Đạt thất kinh:
- Vậy thì việc tru di cửu tộc của Phương đại phu...
Lệnh Hồ Trung xua tay:
- Đây là sai lầm của Phương Nhật Hồng. Thứ nhất để dễ bề mạo nhận là biểu huynh, Phương Nhật Hồng chỉ ghép thêm tên họ của Phương đại phu vào gia phả của chính lão. Thứ hai, Phương đại phu hoàn toàn vô thân vô thích, chỉ có mỗi một nội tử là người thân cận duy nhất mà thôi.
Tiêu Đạt lại kêu:
- Vậy ngoài cái chết uổng của Phương đại phu do Phương Nhật Hồng mưu hại, vẫn có thêm một nhân mạng nữa uổng tử? Lệnh Hồ Trung lắc đầu:
- Không hề! Nhờ đây là sai sót của triều đình nên nội tử của Phương đại phu cho đến lúc đó vẫn toàn mạng.
Trầm Khuê hồ nghi:
- Chỉ toàn mạng đến lúc đó? Nghĩa là sau này...
Lệnh Hồ Trung ném gói nọ cho Tiêu Đạt và đáp:
- Nội tử của Phương đại phu sau này vẫn chết. Nhưng do ai hạ thủ thì Tiêu đệ, Tiêu đệ cứ tuần tự xem qua sẽ rõ.
Tiêu Đạt không xem ngay chỉ hỏi:
- Ai hạ thủ? Vì đệ biết không phải là vô cớ mà Lệnh Hồ huynh đến đây cho đệ biết tin này.
Lệnh Hồ Trung gật đầu:
- Đệ đoán đúng! Hung thủ là Cổ Vấn Thiên! Thượng Quan Phụng hoang mang:
- Phương đại phu vốn là thường nhân thì nội tử của ngươi cũng là người không biết võ công, cớ sao lại bị họ Cổ hạ thủ? Lệnh Hồ Trung đáp gọn:
- Vì nội tử của Phương đại phu là Giang Phi Diễm.
Tiêu Đạt vỡ lẽ:
- Cổ Vấn Thiên vì hận Hoàng Y Giáo nên phải sát hại Giang Phi Diễm. Như vậy, để trảm thảo trừ căn thì Cổ Vấn Thiên cũng giết luôn hậu nhân của Giang Phi Diễm cũng là hậu duệ của Phương đại phu? Lệnh Hồ Trung đáp lại mập mờ:
- Cũng có thể như đệ nghĩ. Nhưng cũng có thể là không. Ta đang chờ đệ xem qua những gì ta cố ý mang đến cho đệ đây. Đệ cứ xem thì rõ.
Nhất mực nghi ngờ, cả Tiêu Đạt lẫn hai nàng kia cùng tranh nhau mở ra và xem từng vật nhỏ trong gói nọ.
Được một lúc chính Tiêu Đạt là người đầu tiên phát giác có điểm kỳ lạ:
- Ở đây, có thủ bút của Phương đại phu, hậu nhân của cả hai là nam tử. Vậy không phải là Phương Mai rồi.
Sau đó đến lượt Trầm Khuê kêu:
- Phương đại phu có lưu lại thời điểm lệnh tôn đưa lệnh đường đến nhờ Phương đại phu lo cho lệnh đường khai hoa nở nhụy này! Ôi chao...
Nghe Trầm Khuê bỗng kêu thất thanh, Thượng Quan Phụng liền giành lấy mảnh giấy nhỏ đang được Trầm Khuê run rẩy giữ trên tay. Vừa đọc qua Thượng Quan Phụng đã kêu:
- Ối...! Hậu nhân của Tiêu gia là nữ? Có lẽ nào Tiêu đệ còn một tỷ tỷ hoặc muội muội? Tiêu Đạt giật mình:
- Có chuyện đó ư? Tỷ hãy mau tính thử niên kỷ của đứa bé đó xem sao? Trầm Khuê lắp bắp:
- Ta tính rồi... Đứa bé... Đứa bé vừa đúng bằng niên kỷ của đệ! Tiêu Đạt hoang mang:
- Là song sinh ư? Thượng Quan Phụng lắc đầu:
- Không hề. Vì ở đây Phương đại phu tự tay lưu tự, rằng lệnh đường chỉ sinh hạ mỗi một đứa bé. Rồi ngày sau đó lệnh đường...
Tiêu Đạt lập tức giằng lấy mảnh giấy:
- Quả thật chỉ có một! Mà là nữ nữa? Vậy thì đệ, đệ là cốt nhục của ai? Đệ là nam, đứa bé kia là nữ, ngay khi sinh xong gia mẫu liền mất, đâu lý nào sau đó có đệ xuất hiện? Ai cũng hoang mang, chỉ có Lệnh Hồ Trung là bình thản. Vì bình thản nên ngay sau đó Lệnh Hồ Trung giải thích:
- Ta đoán thế này! Phương đại phu tuy không hại chết Tiêu phu nhân, nhưng do Tiêu Hoàng đang lúc quẫn chí nên có làm cho Phương đại phu kinh hoàng. Rồi vì kinh hoàng nên khi trao đứa bé cho Tiêu Hoàng, Phương đại phu lại trao nhầm chính cốt nhục của Giang Phi Diễm cho Tiêu Hoàng và đứa bé đó chính là đệ.
Tiêu Đạt không muốn tin, nhưng với thủ bút của chính Phương đại phu và thói luôn ghi chép và lưu giữ lại bất kỳ đơn dược của các đại phu đã làm cho Tiêu Đạt phải tin. Vì thế, Tiêu Đạt phải kêu lên kinh hoàng:
- Nghĩa là đệ... đệ chính là côt nhục của Giang Phi Diễm? Và theo di mệnh của Giáo chủ Hoàng Y Giáo thì đệ phải là Giáo chủ kế nhiệm của giáo phái Hoàng Y? Lệnh Hồ Trung gật đầu:
- Ta e là như vậy.
Trầm Khuê buột miệng:
- Vậy cốt nhục thật của Tiêu gia là ai? Lệnh Hồ Trung bảo:
- Không ai khác ngoài Phương Mai? Ả mang họ Phương vì sau đó ả được Phương đại phu nuôi dưỡng.
Tiêu Đạt lại hỏi:
- Vậy còn gia mẫu, sao lại bị Cổ Vấn Thiên hãm hại? Lệnh Hồ Trung chợt nhìn lảng qua chỗ khác:
- Điều đó thì ta không dám đoán càn. Nhưng sao đệ không đem chuyện này tự đi hỏi dưỡng phụ Tiêu Hoàng? Thượng Quan Phụng bật reo:
- Không sai! Cần phải đi hỏi Tiêu bá bá. Có khi Tiêu bá bá phải bất ngờ nếu biết...
Nàng bỏ lửng câu nói khi phát hiện Tiêu Đạt cứ thẫn thờ.
Trầm Khuê chợt chùng giọng xuống:
- Đúng vậy! Tiêu bá bá sẽ phải bất ngờ. Và hai bất ngờ chứ không phải một.
Tiêu Đạt lầm thầm:
- Không sai, có đến hai. Một là đệ không phải cốt nhục Tiêu gia, hai là Phương Mai mới chính là ái nữ của dưỡng phụ.
Nói đến đây Tiêu Đạt bỗng nhìn Lệnh Hồ Trung:
- Gia phụ, mà không, Tiêu dưỡng phụ hiện đang ở đâu? Lệnh Hồ Trung đáp nhẹ:
- Có thể ví như hạc nội mây ngàn, khó rõ tung tích. Bởi Tiêu Hoàng vẫn đang cùng quần hùng ráo riết truy tìm tung tích Cổ Vấn Thiên và Phương Mai.
Tiêu Đạt lúng túng:
- Vậy huynh bảo đệ tìm là tìm ở đâu? Lệnh Hồ Trung nhún vai:
- Thì cứ tìm, ta cũng sẽ cho người tìm hộ. Vì Lệnh Hồ đại nhân này ở dưới trướng đâu có dưới trăm người.
Tiêu Đạt chợt đưa mắt nhìn về phía Dao Quang Động:
- Đệ đi rồi, ai sẽ thay đệ canh giữ bọn người Tuệ Thiền?
- Có ta!
- Có bọn lão phu! "Vút! Vút! Vút!" Nhìn ba nhân vật vừa xuất hiện, bọn Tiêu Đạt cùng hai mỹ nhân cùng kêu:
- Ôi phụ thân!
- Phụ thân đến đã lâu rồi ư?
- Cùng Hiệp tiền bối cũng đến ư? Cùng Hiệp thở dài và lầu bầu:
- Tai mắt bọn ngươi tuy linh mẫn, nhưng hễ có chuyện đại sự thì quên khuấy đi mọi chuyện xung quanh. Nhỡ Cổ Vấn Thiên lén đến thì sao nào? Tiêu Đạt định chống chế thì nghe Lệnh Hồ Trung bảo:
- Lão Cùng nói rất đúng! Phen này đệ và nhị muội tử giả như có cùng lên đường tìm Tiêu Hoàng thì chớ quên Cổ Vấn Thiên có thể xuất kỳ bất ý xuất hiện, phải thật cảnh giác, không thừa lắm đâu.
Tiêu Đạt gật đầu:
- Đa tạ Lệnh Hồ huynh cảnh tỉnh, bọn đệ nhớ rồi. Nhưng đệ sẽ lên đường một mình.
- Không được.
- Đương nhiên là không được. Chuyện của đệ cũng là chuyện của Thượng Quan Phụng này. Đệ đi tỷ cũng đi.
Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê cùng nhao nhao đòi đi, khiến Tiêu Đạt phải phì cười:
- Lần trước không phải tỷ không chịu đi theo đệ đấy ư? Sao bây giờ...
Thượng Quan Sơn bỗng lên tiếng:
- Phụng nhi có đi theo tiểu tử thì nhớ chăm sóc cho y cẩn thận. Đừng quên, y cũng là phu quân tương lai của Phụng nhi đó.
Riêng Trầm Tuế Nguyệt thì gọi Trầm Khuê bước tránh qua một bên:
- Khuê nhi mau lại đây phụ thân bảo.
Sau một lúc lâu được phu thân căn dặn, Trầm Khuê chợt tái mặt và bảo:
- Hài nhi ghi nhớ rồi! Phụ thân yên tâm, nếu có gặp Cổ Vấn Thiên, bọn hài nhi nhờ luyện qua Tam Tài trận ắt sẽ đả bại lão.
Trầm Tuế Nguyệt chợt gằn giọng:
- Không phải chỉ đả bại mà thôi đó. Nhớ chưa? Cùng Hiệp chợt lạnh giọng:
- Đúng vậy! Phải tận lực mà giết cho bằng được cuồng ma. Nhất định phải như vậy.
Không khí chợt trở nên nặng nề, khiến Văn Hiệp Lệnh Hồ Trung phải cố tình cười phá lên:
- Chư vị chỉ dặn những lời thừa? Cổ Vấn Thiên là kẻ sát hại gần như toàn gia của Phương đại phu, lẽ đương nhiên hai nha đầu kia muốn giúp phu quân báo thù thì phải tận lực rồi! Phải thế không Phương Đạt đệ. Ha... ha...
Tiêu Đạt thoáng ngỡ ngàng:
- Phương Đạt? Phải lắm, đệ phải tập dùng cho quen tính danh mới: Phương Đạt! Phương Đạt! Cùng Hiệp cũng cười theo Lệnh Hồ Trung:
- Và còn phải làm quen với cương vị một Giáo chủ nữa chứ? Nhớ đấy, ta hy vọng đến lượt ngươi làm Giáo chủ, Hoàng Y Giáo sẽ không gây hoạ gì cho võ lâm, và cũng không làm cho Lệnh Hồ đại nhân đây lo đến sốt vó! Ha... ha...
Phương Đạt lập nghiêm:
- Khi toàn bộ đã được minh bạch, vãn bối hứa Hoàng Y Giáo sẽ mãi mãi là hảo bằng hữu của võ lâm Trung Nguyên.
Trầm Khuê vẫn cứ tái mặt, chợt bảo:
- Chúng ta đi thôi, Phương Giáo chủ.
"Vút!" Phương Đạt và Thượng Quan Phụng thấy vậy liền lao theo Trầm Khuê, không kịp nói lời chia tay với mọi người. Nhờ đó, bọn Phương Đạt khỏi phải nhìn thấy những ánh mắt ái ngại mà mọi người bây giờ mới dám nén nhìn theo Phương Đạt..
-oOo-
Chương 36 Thánh Kiếm Chương Phong
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Truong Thuy Son
Phương Đạt chợt cau mặt:
- Y vẫn còn tChương thóp! Không lẽ muốn cứu y phải dùng bớt một hoàn linh đan của lão bà bà trao tặng? Trầm Khuê ngăn lại:
- Không được! Ba hoàn linh đan đó rất cần cho đệ nếu phải đối phó với Hoàng Diệp Đại Tam Bối do họ Cổ thi triển. Đệ không được phí phạm.
Thượng Quan Phụng đồng tình:
- Đúng vậy! Huống chi Tả Hải Đường từng khuất phục Cửu Khúc Cung, y có bị thế này cũng là do đáng tội.
Phương Đạt thở dài:
- Y chỉ bị Hoàng Vị Thanh uy hiếp thôi. Theo đệ, chúng ta chớ trách oan cho y.
Trầm Khuê gật gù:
- Ta thừa nhận lời đệ vừa nói. Tuy nhiên, nếu vì thế mà ngươi phí phạm một hoàn linh đan chí báu thì ta quyết không tán thành.
Phương Đạt nhăn nhó:
- Kìa tỷ! Đệ nghĩ y bị thế này ắt là do Phương Mai hoặc Cổ Vấn Thiên sát hại, nếu chúng ta không cứu y thì ai sẽ cho chúng ta biết tung tích của họ Cổ? Thượng Quan Phụng bảo:
- Cứ nhìn bộ dạng y thì biết, có lẽ y té từ vách đá trên kia xuống. Dù đệ có cứu được sinh mạng y thì tứ chi y cũng đã gãy rời. Y sẽ sống mà không bằng chết.
Chợt Tả Hải Đường thở hắt ra:
- Ôi...
Trầm Khuê mừng rỡ:
- Hay quá! Y tỉnh lại rồi kìa! Nếu cần, đệ cứ hỏi y. Ta tin chắc vì hận kẻ đã cố tình sát hại y ắt phải lên tiếng thôi.
Tả Hải Đường bỗng mở mắt ra:
- Trầm... muội...
Phương Đạt liền áp tay vào Đan Điền huyệt của Tạ Hải Đường. Vừa từ từ trút lực, Phương Đạt vừa gặng hỏi:
- Tả huynh! Tả huynh có nhận ra đệ không? Tả Hải Đường vừa chuyển mục quang qua Phương Đạt liền sợ hãi kêu:
- Đừng... đừng giết ta...! Ta không nghe... không nghe gì hết... Ta không biết... Không biết gì hết... Đừng giết ta... Tiêu Đạt...
Trầm Khuê liền lên tiếng:
- Tả huynh hãy nghe muội nói đây. Y không còn là Tiêu Đạt nữa. Y ở họ Phương! Họ Phương, Tả huynh nghe rõ chưa? Phụ mẫu y đã bị Cổ Vấn Thiên sát hại. Muội đang giúp y tìm Cổ Vấn Thiên. Nếu Tả huynh biết gì về họ Cổ thì hãy gắng cho bọn muội biết. Muội nhắc lại, y là Phương Đạt, không còn là Tiêu Đạt như Tả huynh từng biết.
Tả Hải Đường vẫn sợ hãi khi cứ len lén nhìn Phương Đạt:
- Muội... muội nói thật chứ...
Nỗi sợ hãi của họ Tả khiến Phương Đạt sinh nghi:
- Mà đệ nếu vẫn là Tiêu Đạt thì đã sao? Đệ vẫn là đệ thôi. Sao đệ phải giết huynh, một khi đã biết huynh vì bị Hoàng Vị Thanh uy hiếp nên mới hành động theo mệnh lệnh của Cửu Khúc Cung? Tả Hải Đường chợt chấp chới, cứ như sinh mạng đang chực chờ lìa bỏ thể xác y, khiến Trầm Khuê phải kêu lên:
- Tả huynh phải tin muội! Tả huynh là người sắp chết, không còn ai nỡ nào dối gạt Tả huynh. Tả huynh mau nói đi, có phải Cổ Vấn Thiên
- Tiêu Hoàng là kẻ hạ thủ Tả huynh? Phương Đạt giật bắn thân mình, trợn to hai mắt nhìn Trầm Khuê.
Và Phương Đạt còn giật mình nhiều hơn bội phần, đến nỗi nghe toàn thân chừng như chấn động khi những thanh âm thều thào đứt quãng của Tả Hải Đường lúc lọt vào tai cứ như tiếng sấm động:
- Đúng vậy... Cổ Vấn Thiên... Tiêu Hoàng... Bệnh Hiệp... là hung thủ sát hại... ta và gia phụ...! Lão... lão thật độc... ác... Hự! Kết thúc một sinh mạng! Tả Hải Đường chết đi mang theo toàn bộ hồn phách của Phương Đạt.
Phương Đạt cứ lặng người như một thây ma, nhưng mà một thây ma còn giữ chút nào đó nhịp hô hấp dù là trì trệ.
Hoảng sợ, Thượng Quan Phụng gọi:
- Phương Đạt! Phương Đạt! Chàng tỉnh lại đi! Chàng đừng làm bọn thiếp sợ...
Bỗng Thượng Quan Phụng quay qua oán trách và gay gắt với Trầm Khuê:
- Sao muội dám làm như vậy. Muội hãy nhìn chàng kìa. Muội biết rõ về Tiêu Hoàng từ lúc nào? Muội biết sao muội không tìm cách nói cho chàng và nói cho ta biết? Muội hành động như thế có khác nào muốn sát hại chàng? Ta...
Thượng Quan Phụng sẽ còn tiếp tục nữa, nếu Phương Đạt không bất ngờ Chương tỉnh và vừa cố lắc đầu vừa thở dài thườn thượt:
- Nàng im đi, đừng nói gì nữa, cũng đừng trách Trầm Khuê. Không ai trong hai nàng có lỗi. Kẻ có lỗi chính là ta đã quá u mê. Nỗi mừng gặp lại thân phụ khiến ta không còn là ta và ta cứ thế trở lại thành một gã Tiêu Đạt bé bỏng như thuở nào. Nhưng bây giờ thì hết rồi. Ta đã hiểu tất cả. Ta cảm thấy ta sáng suốt hơn bao giờ hết, còn hơn cả lúc ta một mình cô độc và phải lo chi trì sinh mạng giữa giang hồ đầy phong ba hiểm ác. Cũng tốt, biết sớm vẫn hơn là biết muộn và ta hiểu ra phải làm gì.
Với dáng vẻ trầm tĩnh hơn bao giờ hết, Phương Đạt chợt nhìn Trầm Khuê:
- Nàng nói đi, có phải lúc Lệnh Hồ huynh và mọi người đến Vu Sơn Thần Nữ Phong gặp chúng ta là họ đã biết rất rõ Cổ Vấn Thiên chính là Tiêu Hoàng? Trầm Khuê thật sự thán phục vẻ trầm tĩnh của Phương Đạt. Vì phải trầm tĩnh như vậy Phương Đạt mới đủ sáng suốt để có nhận định quá đúng về những gì nàng định nói, sắp nói và đang nói:
- Không sai. Người nghi ngờ đầu tiên là Văn Hiệp. Đó là lúc Văn Hiệp phát hiện cái chết của mụ Cung chủ Cửu Khúc Cung không hề do công phu Thiên Long hay do công phu Tiêu gia gây ra.
Phương Đạt gật gù:
- Phải rồi! Công phu đã sát hại mụ Cung chủ nếu Văn Hiệp nhận ra lai lịch thì phải là một trong ba công phu Thất Tinh mà Phương Nhật Hồng am hiểu. Còn nếu như Văn Hiệp không thể nhận ra lai lịch thì phải là Hoàng Diệp công phu. Chỉ tiếc vì lúc đó mải lo cho bọn Tuệ Thiền, nên không ai trong chúng ta chịu nhìn đến thi thể của mụ Cung chủ ác ma.
Trầm Khuê bảo:
- Văn Hiệp đã nhận ra lai lịch, mụ chết là do công phu Dao Quang.
Phương Đạt cười lạnh:
- Cổ Vấn Thiên là người phát hiện công phu Dao Quang trước, lão cố luyện đến tinh thông cũng phải. Cũng may do lão đề xuất bỏ việc lập trận Thất Tinh nên kể như lão mất cơ hội am hiểu thêm bốn tuyệt kỹ còn lại.
Trầm Khuê lại tiếp tục:
- Do nghi ngờ nên Văn Hiệp đã quay lại Giang Nam tìm đến nơi lưu ngụ trước kia của Tào Hữu Nhận
- Phương Nhật Hồng, thu nhặt lại toàn bộ văn kiện lưu giữ của quan huyện sở tại.
Thượng Quan Phụng bỗng kêu:
- Nếu là vậy Phương Nhật Hồng cũng biết Tiêu Hoàng chính là Cổ Vấn Thiên? Vì những văn kiện đó từng ở trong tay lão.
Trầm Khuê lắc đầu:
- Nếu có biết thì mãi sau này Phương Nhật Hồng mới biết. Vì những gì do Phương đại phu lưu tự không hề có ở những tập văn kiện kia. Văn Hiệp vì là quan Khâm sai đại thần nên đã tìm thấy bút tích của Phương đại phu đã được Hình bộ lưu giữ.
Phương Đạt chép miệng:
- Thảo nào lúc Tiêu Hoàng sát hại, Phương Nhật Hồng trước khi chết vẫn hoang mang, không hiểu vì sao lại bị Tiêu Hoàng Cổ Vấn Thiên hạ thủ.
Trầm Khuê nói thêm:
- Theo gia phụ và mọi người cùng bàn định thì Tiêu Hoàng chỉ vì bị chàng quá nghi ngờ, nên lão bất đắc dĩ dùng lại một thân phận đã chết là Tiêu Hoàng. Và cũng bất đắc dĩ, Tiêu Hoàng phải giữ đúng cương vị một đại hiệp, buộc phải tiêu diệt Cửu Khúc Cung và những ai đã từng biết lão chính là Cổ Vấn Thiên. Có lẽ Phương Mai cũng phải chung số phận.
Phương Đạt thở ra:
- Nếu là vậy có lẽ Phương Mai dù chết cũng không thể nào biết kẻ từng hạ sát nàng chính là phụ thân của nàng.
Thượng Quan Phụng chợt thở ra ngao ngán:
- Tất cả đều do tham vọng của một con người. Vì có dã tâm nên một Tiêu Hoàng đã phải chết để nhường chỗ cho Cổ Vấn Thiên xuất hiện. Để dễ bề tiến hành mưu đồ, Cổ Vấn Thiên lại tạm lánh mặt để Bệnh Hiệp tha hồ thao túng và dẫn dắt chúng ta. Và sau cùng khi thân phận một Bệnh Hiệp sắp bị bại lộ, Tiêu Hoàng bèn dứt bỏ quá khứ, tự vùi chôn ba chữ Cổ Vấn Thiên, thế là lão ung dung giữ ngôi Minh chủ.
Phương Đạt vụt đứng lên:
- Đi! Đã đến lúc chúng ta phải đối mặt với Cổ Vấn Thiên.
Trầm Khuê kinh ngạc:
- Đối mặt? Chàng biết Cổ Vấn Thiên ở đâu ư? Phương Đạt mỉm cười:
- Ta vừa nghe có tiếng âm công vang vọng. Có lẽ đi chưa đầy nửa dặm là chúng ta sẽ thấy lão.
Thượng Quan Phụng nghi ngờ:
- Chàng muốn nói lão và Phương Mai đang diễn cảnh cốt nhục tương tàn? Phương Đạt bỗng hối thúc:
- Nhanh lên, đừng để chậm! Tiếng âm công nghe đã gấp rút lắm rồi. Dù gì Phương Mai cũng chưa đáng tội chết! Đi!... Nhưng Phương Đạt đến vẫn chậm. Và khi chỉ còn cách chỗ đang có người giao chiến độ chừng hai mươi trượng, vì nhìn rõ Phương Mai sắp bị Tiêu Hoàng hạ độc chiêu nên Phương Đạt vụt kêu lên:
- Dừng tay ngay, Cổ Vấn Thiên! Lão sẽ ân hận suốt đời nếu lão nhẫn tâm sát hại chính lệnh ái.
Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê vì cũng cảm thấy bất nhẫn cho Phương Mai nên cũng hoà giọng kêu lên:
- Cổ Vấn Thiên! Phương Mai chính là cốt nhục của lão! Hãy dừng tay lại nào.
Và cả ba cùng tận lực lao đến.
"Vút! Vút! Vút!" Nhưng sát chiêu của Tiêu Hoàng một khi đã tung ra thì dù có muốn thu Chương cũng không thể thu Chương toàn bộ.
"Bung!" Phương Mai đã quá kiệt lực, có lẽ vì giao chiến khá lâu, một chút dư kình của Tiêu Hoàng cũng làm nàng mất mạng.
Nàng khuỵu xuống, Thánh kiếm Chương Phong trên tay nàng chợt lỏng ra và cùng rơi xuống.
"Huỵch!" "Coong..." Tiêu Hoàng quay người nhìn Phương Đạt:
- Sao Đạt nhi lại gọi ta là Cổ Vấn Thiên? Thượng Quan Phụng ném cho lão một mảnh giấy:
- Bút tích của Phương đại phu ở Kim Lăng đây. Thê tử của lão chỉ sinh hạ một nữ nhi mà thôi.
Tiêu Hoàng cầm mảnh giấy trên tay và cứ nhìn mãi vào mảnh giấy.
Đến lượt Trầm Khuê ném cho lão mảnh giấy thứ hai:
- Và mảnh giấy này cho biết Giang Phi Diễm, nội tử của Phương đại phu lại hạ sinh một nam nhi, chính là đứa bé mà trước kia Phương đại phu vì sợ nên đã giao lầm cho lão.
Trong khi đó Phương Mai lại phải do Phương đại phu dưỡng dục.
Tiêu Hoàng lần lượt nhìn hai mảnh giấy, như để so bút tích và nhẩm tính thời gian. Sau đó bọn Phương Đạt bắt gặp Tiêu Hoàng chực sa lệ khi liếc mắt nhìn thi hài bất động của Phương Mai.
Đối với Phương Mai vậy là quá đủ, Phương Đạt bỗng thét lên:
- Cổ Vấn Thiên! Lão bắt giữ gia mẫu từ lúc nào? Can cớ gì sau này lão sát hại gia mẫu? Tiêu Hoàng chợt thay đổi, biến thành một con người khác hẳn. Lão cười, cười thật dài và tràng cười nghe chỉ chứa toàn là căm phẫn:
- Tại sao ư? Ha... ha...! Tên đại phu thối tha đã làm cho phu nhân của ta chết thảm, ta muốn cho lão biết kẻ mất thê tử phải đau khổ như thế nào, vì thế ta bắt giữ phu nhân của hắn. Còn bức hại mẫu thân ngươi ư? Ha... ha...! Ai bảo mụ cưỡng lại dục vọng của ta? Đã vậy, mụ còn nhận mụ chính là biểu muội của tên Giáo chủ thối tha Hoàng Y Giáo. Không sai, ta chính là Cổ Vấn Thiên. Không ngờ ta lại dưỡng dục nhầm mầm mống của kẻ thù. Đã thế, chính vì tiểu tử thối tha ngươi mà ta phải giết lầm cốt nhục của chính ta! Ngươi phải chết! Ha... ha... Võ lâm Trung Nguyên phải chết thì Cổ Vấn Thiên ta mới tạm quên đi nỗi căm hờn này! Ha... ha...
Phương Đạt, Trầm Khuê và Thượng Quan Phụng liền lập trận Tam Tài và Phương Đạt cố gắng hỏi:
- Còn Hoàng Y Giáo, lão đã quên mối hận với Hoàng Y Giáo rồi sao? Cổ Vấn Thiên ¬ Tiêu Hoàng lại ngửa mặt cười:
- Ta không quên! Nhưng ta đâu dại hạ sát họ? Cứ để đấy, họ là giáo đồ của ta. Một Giáo chủ như ta đâu nỡ sát hại giáo đồ! Ha... ha...
Cũng đã quá đủ với Phương Đạt. Chàng hất chưởng:
- Ác ma phải đền tội! Đệ nhất chiêu! Đánh! Trầm Khuê vẫy đao, Thượng Quan Phụng loang kiếm, hợp với chưởng của Phương Đạt thành đệ nhất chiêu Tam Tài.
"Ào... Ào..." Cổ Vấn Thiên bĩu môi:
- Chỉ là một trận Tam Tài nhỏ thôi thì sá gì. Để ta cho bọn ngươi ta cho bọn ngươi thưởng lãm võ học Thiên Long! Xem đây! "Ầm!" Tam Tài trận vẫn vững và Phương Đạt càng tăng thêm khí thế khi quát:
- Đệ nhị chiêu! Đỡ! "Ào... Ào..." Cổ Vấn Thiên vẫn kinh khỉnh:
- Tam Tài trận với tuyệt học Thất Tinh? Cũng khá đây! Nhưng so với Thiên Long tuyệt chưởng thì... Đỡ! "Ầm! Ầm!" Tam Tài Trận vừa thoáng chao đảo, Phương Đạt chợt hiểu ngay là do nội lực của cuồng ma Cổ Vấn Thiên rất thâm hậu và nội lực đó là có từ Hoàng Diệp Linh Địa Thảo. Chàng vội hô vang:
- Trầm Đao Phụng Kiếm, đệ cửu chiêu Tam Tài.
Và hữu thủ chàng liền xô ra một vầng tử quang chói ngời với Ngọc Hành Đao và Thiên Tuyền Kiếm hỗ trợ thượng hạ hai phía.
"Ào..." Cổ Vấn Thiên cười lạnh:
- Muốn so nội lực với ta à? Ngươi phải chết thôi! Và lão chợt hất ra một kình kỳ lạ và kình đó lập tức phình to như chiếc lá rộng bản.
"Ầm!" Tam Tài Trận bị chấn lùi, Cổ Vấn Thiên cười vang:
- Nhị Bối Hoàng Diệp đây! Ha... ha...
"Ầm!" Tam Tài Trận vỡ tung khiến Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê phải đồng kêu vang:
- Phục dược mau!
- Mau dùng linh đan của lão bà.
Không đợi hai nàng nhắc, Phương Đạt đã kịp ném ba hoàn linh đan vào miệng, chỉ trước tiếng quát to như tiếng sấm nổ của Cổ Vấn Thiên một sát na:
- Tiểu quỷ phải chết với Tam Bối Hoàng Diệp! Phương Đạt bật gầm và gầm thật to:
- Khai Dương tất Dao Quang! Đỡ! "Ầm!" Cổ Vấn Thiên vụt trợn mắt:
- Nội lực của ngươi...
Phương Đạt nhân lúc đó nghiêng người lấy Thánh kiếm Chương Phong và hô vang:
- Loạn Phi Kiếm, Tuyệt Đao Du Hồn! Đánh! Thượng Quan Phụng ném mạnh thanh kiếm đi.
"Véo..." Trầm Khuê vụt xoay cổ tay làm cho thanh đao phải bay ra theo hình cuốn xoắn.
"Vù." Cổ Vấn Thiên sau một thoáng ngớ người liền xông đến và vươn tay phát kình vào một kiếm một đao đang cuộn đến:
- Chỉ là trò trẻ con thôi! Ta...
Phương Đạt chợt gõ vào Chương Phong Kiếm.
"Boong..." Cổ Vấn Thiên do không phòng bị kịp nên Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn bỗng gióng lên làm lão thoáng khựng lại chừng một sát na.
Bóng của Phương Đạt lao đến đúng vào một sát na nhỏ nChương đó:
- Thiên Tuyền tuyệt kiếm! C... h... ế... t!
- Oa! Cổ Vấn Thiên vừa ôm ngực, cố ngăn dòng máu thắm tuôn trào, thì đao và kiếm của Trầm Khuê và Thượng Quan Phụng lại cuộn đến.
"Phập! Phập! Phập!" Đúng vào lúc Cổ Vấn Thiên bị Loạn Phi Kiếm và Tuyệt Đao Du Hồn phân thây thì tiếng niệm phật của Tuệ Thiền đại sư không hiểu ở đâu bỗng vang lên:
- A di đà phật! Nghiệp chướng... Nghiệp chướng! Phương Đạt chợt kinh ngạc tột cùng khi nhìn thấy quần hùng đông đảo đều xuất hiện và trên tay Văn Hiệp Lệnh Hồ Trung là những mũi kim châm vừa mảnh vừa dài. Lệnh Hồ Trung cười vang.
- Đại thủ pháp Diệt Ngã Vô Ưu của ác ma đây. Hoá ra chỉ là những mũi kim châm đâm vào đại huyệt Lão Bộ của những người vô tình bị ác ma bắt giữ. Ha... ha...
Phương Đạt chưa kịp thở ra nhẹ nhõm thì nghe Thượng Quan Phụng chợt kêu:
- Thánh lệnh Hoàng Y? Phương Đạt, chàng nhìn lại thanh kiếm trên tay chàng kìa! Phương Đạt liền nhìn xuống và ngẩn người. Hoá ra thánh lệnh của Hoàng Y Giáo chính là một thanh tiểu kiếm, chỉ nhỏ hơn thanh Chương Phong Kiếm một ít! Vì tiểu kiếm nhỏ hơn nên được cất giấu ngay bên trong Thánh kiếm Chương Phong! Và cũng hiểu vì sao từ Thánh Kiếm Chương Phong lại có thể vang lên âm thanh chát chúa gọi là Âm Công Thu Phách Nhiếp Hồn, Phương Đạt liền dùng ngón tay búng khẽ vào Thánh kiếm Chương Phong lúc này hoàn toàn rỗng ruột. Một thanh âm ngân dài liền vang lên.
"Coong..." Thanh âm không còn là âm công nữa, do không có sự hỗ trợ của tiểu kiếm Thánh lệnh! Và điều đó bỗng biến thanh âm nọ thành Thánh lệnh của Hoàng Y Giáo, đủ để cho hàng loạt những tiếng hô hoán bẩm báo chợt vang lên:
- Giáo chủ thánh minh! Chúng thuộc hạ nguyện theo mệnh lệnh Giáo chủ! Phương Đạt nhìn và hiểu ra khi thấy những giáo đò Hoàng Y Giáo đang có cái nhìn cảm kích về phía lão Cùng Hiệp! Có lẽ lão đã giải thích tất cả và những nhân vật Hoàng Y Giáo đều hiểu ai là Giáo chủ đích thực của họ.
Phương Đạt liền nâng cao Thánh lệnh, bên tay tả thì khua khoắng kiếm Chương Phong:
- Theo di mệnh Giáo chủ tiền nhiệm, kể từ nay bản nhân Phương Đạt nguyện chấp chưởng cương vị Giáo chủ. Mệnh lệnh duy nhất lúc này của bản nhân là: Hoàng Y Giáo và võ lâm Trung Nguyên sẽ mãi mãi là bảo bằng hữu! Ai vi phạm, Chương Phong Kiếm này sẽ nghiêm trị! Mọi người cùng phấn kích hô vang:
- Khá lắm tiểu tử!
- Hay! Tiểu huynh đệ quả là bậc anh hùng thủ tín.
- Giáo chủ thánh minh! Giáo chủ thánh minh! Dù biết sẽ theo Phương Đạt về Tây Vực xa xôi, nhưng Thượng Quan Phụng và Trầm Khuê vẫn mãn nguyện nhìn mọi người đang thật sự ngưỡng mộ phu quân của họ.
- o HẾT o -:0 (108):  :0 (3):
|