Một đêm cách đây mười chín năm, ông đã vì lòng tham mà giết hại cả một gia đình không có gì thù oán với ông, và cũng chính ông, vì lòng tham đó, đã xui giục Minh Thành Tổ xâm lược Tổ Quốc ta, tàn phá đất nước ta, sinh linh trăm họ Đại Việt như chim muông tan tác, sống như kiếp ngựa trâu..
Chàng lạnh lùng nói tiếp:
- Hôm nay, ta có ba việc khép ông vào tội chết:
Một là, mối gia thù giết hại cha ta, và hai vị Thúc thúc của ta, đả thương một vị khác trong nhóm Bát Đại Danh gia cùng gây nên cảnh binh đao chết chóc cho dân lành Đại Việt ông có dám nhận điều đó chăng?
- Đúng, ta nhận; ta có sợ gì mà không dám nhận!
Nguyên Huân cười cay đắng:
- Phải, ông ngạo nghễ và can trường lắm!
Việc thứ hai, ông là một tên phản đồ. Năm xưa, ông bái Dương Ly Cát lão nhân làm sư phụ, lão nhân đã nhận ông làm đệ tử, và quý hơn nữa là nhận ông làm nghĩa tử. ông vốn người họ Tiêu, thuộc dòng giống Khiết Đan, sau đổi ra họ Dương để bái phụ, và lấy họ Tiêu làm tên. Tên cũ của ông là Tiêu Ngọc Lang ( con chồn ngọc nhà họ Tiêu). Sau khi được Dương Ly Cát lão nhân truyền thụ hết võ công tuyệt học, ông đã ám toán Lão nhân một cách hèn mạt. Điều này ông có dám nhận chăng?
- Ngươi... làm sao ngươi biết được?
- Đó là lời thú nhận! Ta đây chính là dường tử đời thứ tư, Dương Phượng Thánh của Tuyệt Tình Đàm. Ta được Dương Long Điêu Lão Thái gia sai quét sạch cửa ngõ, vậy danh ta có thuận hay không?
Nguyên Huân ngừng một lát, tiếp:
- Thôi được ông không cãi tức là đã nhận. Còn điều thứ ba, ông là một con người cớ quá nhiều cuồng vọng, chính vì ông mà dân trăm họ Trung Nguyên bi cuốn vào vòng binh lửa, chính vì ông mà "Chính biến Tĩnh Nạn" năm xưa xảy ra, chính vì ông mà giang hồ vô lâm vấy máu, hôm nay, cũng chính vì ông mà bao nhiêu mạng người phải thác oan. Ta vì công đạo võ lâm, nhận lời ủy thác của Giáo chủ Minh giáo Trương đại nhân, cũng là của vô lâm chính phái Sư thái Tâm Hư truyền đến; vì công đạo ra tay. ông còn điều muốn nói chăng?
Dương Tiêu cười ha hả nói:
- Chú em, ngươi tự thị thái quá, bản lãnh ngươi bao lăm mà lớn lối lắm vậy, e quá đáng đó chăng ? Ngươi là bại tướng dưới tay ta, ngươi chớ lộng ngôn!
Nguyên Huân thản nhiên đáp:
- Hôm nay ta vì bằng ấy nghĩa vụ và bổn phận mà trả thù, ta có điều này muốn nói để ông yên tâm: Ta sẽ không hề sử dụng bất cứ một môn võ học nào của Trung Nguyên, ngay cả của nhà họ Dương, để trừng phạt ông. Ta chỉ dùng võ công thuần nhất của Đại Việt, và không nhờ bất cứ sự trợ thủ nào. Nếu ta không thắng nổi ông, ta sẽ tự sát ngay trước mắt ông!
Và đây là lời cuối cùng, ta sẽ sử dụng cây kiếm Ỷ Thiên để giao đấu cùng ông, cho hợp với ý trời "Ỷ Thiên tái xuất. Thùy dữ tương phong". Còn ông, có quyền lựa chọn sở trường của ông!
Dương Tiêu xòe tay đưa ra:
- Với ta, chỉ có hai bàn tay, còn ngươi, ngươi sẽ hối hận vì sự tự thị cao ngạo này!
Nguyên Huân lạnh lùng đáp:
- Sự lựa chọn tùy ở ông, ông có thể ngưng đấu để thay đổi quyết định ban đầu của mình!
Dương Tiêu biết rõ, ông đang đứng trước một bậc kỳ tài của thiên hạ, ông gạt bỏ mọi ý niệm của tức giận, của âu lo, để lòng lắng xuống yên tĩnh, như mặt hồ im gió. Nguyên Huân dịu dàng mời:
- Xin mời Vương gia ra tay!
Nói xong, chàng xuôi hai bàn tay chờ đợi. Hàng ngàn con người nín thở, hàng ngàn cặp mắt mở lớn. Suốt một vùng mênh mông của đấu trường im lìm căng thằng, hình như mọi người đã quên đi trận chiến tàn khốc và kinh hoàng đẫm máu vừa qua. Bây giờ đây, hai tuyệt nghệ cao thủ đang đứng im lặng trước mặt nhau mà như thấy trùng dương cuộn sóng.Trận quyết đấu một sống một chết, không còn con đường nào khác.
Nguyên Huân chợt nhớ về vùng trời xanh của quê nhà, những trưa hè im vắng, tiếng gió rì rào qua ngọn cây trong cái yên ả của những trưa nồng, dưới tàn trúc, sau lũy tre, tiếng kẻo kẹt của võng đưa, tiếng ngái ngủ của bà mẹ ru con; tất cả những hình ảnh êm đềm ấy đã đi qua, đã ngủ yên im lìm trong ký ức. Trong lòng chàng, nỗi êm ả nào lắng đọng, và cùng lúc như quên hết mọi điều... chìm dần trong hư tịch . . .
Hình ảnh trước mắt chàng, Dương Tiêu, cũng bình lặng như thế. Cái tĩnh đã tận cùng tất sinh cực động. Mọi người chỉ thấy bóng Dương Tiêu mờ đi, và như cùng một lúc, thân ảnh Nguyên Huân dường biến mất. Cuồng phong bốc lên, tiếng rít như xé lụa cùng lúc cũng nổi lên.
Thoắt một cái cả hai cùng đình bộ. Bàn tay trái của Dương Tiêu mở ra phía trước, chỉ lên trời cao, hữu chường để ngang ngực, chân đạp vào bộ vị bát quái, làn gió thổi xòa chiếc áo choàng màu đỏ thẩm...
Ỷ Thiên kiếm trong tay Nguyên Huân chúc mũi xuống đất, hững hờ. . . Kiếm từ từ nhích lên, dựng đứng trước mặt, từ từ ngã về phía trước, chĩa vào đối thủ, đôi mắt chàng loang loáng đảo những tia nhìn trên thân thể Dương Tiêu...
Kềm chế mọi huyệt đạo, Dương Tiêu đổi bộ vị liên tiếp, kình khí làm căng phồng áo quần bên trong, đẩy tà áo choàng bay dạt về phía sau; Dương Tiêu đã vận tận cùng nội gia chân lực của Hàn Ngọc âm chưởng và lớp thứ tư của Càn Khôn Đại Na Di.
Thoắt như bóng mờ, lúc tụ lại, lúc tan đi, Nguyên Huân đã nhập thần vào kiếm, hóa ý thành thân, Vân Hà Tỏa Kiếm khởi động, tiếng rít của kiếm phong rợn người, đường kiếm chém gió đã đến độ cực nhanh; nhưng mà với hàng ngàn người đang trố mắt nhìn, sao Ỷ Thiên kiếm dường như càng lúc càng chậm lại, trong khi kiếm phong nghe càng lúc càng mãnh liệt như bão táp? Trên đầu chàng, xung quanh chàng, xuất hiện một vòm mờ nhạt như khói nhẹ bao quanh, phản chiếu ánh nắng chiều từng luồng sáng nhỏ, to, dài, ngắn vây phủ toàn thân như hào quang; vậy mà đường kiếm Ỷ Thiên sao quá chậm!
Viên Nhẫn Thần tăng thết kêu lên:
- Ôi chao! Kiếm đã nhập ý, đang đến tận cùng cái động!
Hoạt Phật đại sư thì thầm:
- Chiêu Linh Quang Phá Vọng trong Vân Hà Tỏa Kiếm của Tam đệ ta sao kỳ dị làm vậy!
Trên trán của Dư Chân nhân, từng giọt mồ hôi tươm ra, ông quên hết mọi người chung quanh, nói một mình:
- Nhãn kiếm, Tâm kiếm, ý kiếm là đây chăng?
Trương Cung Hoa nhắm nghiền mắt lại, rồi mở bừng ra, mặt ướt đẫm mồ hôi, trán cau lại, rồi đôi mắt lại nhắm, lại mở ra, mà đường kiếm trên tay Nguyên Huân không hề di chuyển nữa, chỉ biến mất rồi dừng lại ở bộ vị khác chiếu trên người Dương Tiêu. Bỗng Trương Cung Hoa nói như reo:
- Ái chà! Tuyệt kiếm!
Nguyên Huân vẫn đình bộ, trên môi chàng như có nụ cười Dương Tiêu, như một đám khói đỏ dưới ráng chiều, không ai nhìn thấy rõ hình dạng, chiêu thức và bộ vị của y nữa . Lớp khí mỏng quanh người Nguyên Huân như mở rộng, tỏa ra, lúc như dồn nén lại, lúc như dòng sông êm xuôi dòng, lúc gợn lên như những con sóng nhỏ. Thiên Hư đạo trưởng nhìn sững giây lát rồi bất chợt reo lên:
- Đúng rồi, đúng rồi, đấy mới thật là Vân Hà Tỏa kiếm! Kỳ diệu thay !
Một luồng khói trắng như sợi chỉ mỏng cũng vừa xuất hiện trên đỉnh đầu Dương Tiêu, mỗi lúc một cao hơn; những cao thủ thượng thừa, có nhãn lực mới nhìn thấy giải khói mờ như có như không. Y đã dũng hết bình sinh tuyệt học của Hàn Ngọc Âm chưởng, Điêu Phong thân pháp, Lăng Ba vi bộ, cùng toàn bộ võ học của nhà họ Dương, Như ý Thần công biến trảo thành chỉ, biến chỉ thành kiếm, biến chưởng thành trảo; vậy mà, từ khởi thủy, ông ta chỉ mới tấn công đối thủ được ba chiêu khởi đầu, rồi hơn ngàn chiêu đã xuất thủ, chỉ là để xô, cuốn, chuyển, tránh những mũi kiếm như quỷ mị lúc có lúc không. ông không thể bắt kịp đường kiếm của địch thủ dầu trong ý nghĩ. Vậy mà, người ngoài cuộc cớ sao chỉ thấy kiếm Ỷ Thiên đứng im một chỗ, hoặc xoay chuyển
chậm chạp!
Nhiều võ lâm cao thủ hạng hai, ba trên giang hồ nhìn thấy hiện tượng trước mắt, lấy làm nghi hoặc; họ không biết phán đoán ra sao nữa, mà trận quyết đấu này, dĩ nhiên không ai nghĩ đó là trò đùa.
|