Xem bài viết đơn
  #85  
Old 17-04-2008, 06:26 AM
kiet1991's Avatar
kiet1991 kiet1991 is offline
Sơ Cấp Học Đồ
Huyết Hoả Kỳ Lân
 
Tham gia: Mar 2008
Đến từ: UNDERWORLD
Bài gởi: 1,398
Thời gian online: 14052
Xu: 0
Thanks: 9
Thanked 88 Times in 61 Posts
Viên Nhẫn Thần tăng ngồi im lìm như tham thiền nhập định, sắc mặt ông càng lúc càng bình thản, ánh mắt nhìn trận đấu như mơ màng... Cùng lúc ấy, như đã bước vào cõi không, thân ảnh Nguyên Huân chợt biến đi, với chàng, chỉ còn là tâm ảnh: Sát Na Vô Lượng Đại Định. Chỉ thấy Viên Nhẫn thoảng thết kêu lên:
- Chết! Lành thay!
Thân hình Dương Tiêu bắn tung ra xa, và thân hình Nguyên Huân ngưng tụ . Dưới chân Nguyên Huân, một cánh tay bị đứt lìa khỏi thân thể, những ngón tay vẫn còn co giật. Dương Tiêu ôm lấy cánh tay trái bị đứt gần sát bả vai, nhưng không một giọt máu cháy. Nguyên Huân nói:
- Vương gia chớ sợ, tại hạ đã điểm huyệt cầm huyết cho ngài rồi!
Trên huyệt Ấn đường của Dương Tiêu, một vệt đen như chàm xuất hiện: Võ công của y đã bị Nguyên Huân phế hủy. Dương Tiêu ngồi bệch xuống đất, hai mắt nhắm nghiền. Nguyên Huân nổi:
- Cánh tay trái của ngài đã đả thương Lục thúc của ta suốt đời thành phế nhân, nay ta hủy nó đi, bây giờ ngài có điều cuối cùng cần nói chăng?
Dương Tiêu mở đôi mắt nhìn, vẻ mệt mỏi:
- Có nhân tất có quả. Thiên võng khôi khôi, sơ nhi bất lậu Đó là ý trời!
Giữa lúc ấy, một bóng người áo trắng chạy bay vào sân chùa, ngừng lại, nhìn ngơ ngác, tóc mây xỏa trong gió, Nguyên Huân nhận ra Bảo Thư, chàng kêu lên:
- Bảo Thư tỷ tỷ!
Bảo Thư đã nhìn thấy Dương Tiêu, Ngoại tổ của nàng, cụt một tây, mặt nhợt nhạt, đang ngồi xếp bằng dưới nền đá sân chùa. Nàng chạy ùa đến, quỳ xuống ôm cánh tay còn lại của Dương Tiêu, kêu lên đau đớn:
- Ngoại tổ ơi! Ngoại tổ ơi!
Nước mắt ràn rụa, Bảo Thư gục đầu lên vai Dương Tiêu khóc nức nở. Dương Tiêu nở nụ cười héo hắt:
- Bảo Thư, cháu đó ư! Cuối cùng chỉ một mình cháu nhớ đến ông!
- Ngoại tổ ơi, đã bao lần cháu van xin Ngoại tổ, mà Ngoại tổ có nghe cháu đâu! Ngoại tổ có thương cháu đâu, có thương ai đâu...!
- Thôi cháu, đã muộn rồi, cháu còn nói làm chi, ông rất
mừng là trước khi chết ông được gặp cháu ?
Bảo Thư đột ngột ngưng tiếng khóc, nàng đứng lên, quay sang Nguyên Huân, và bước về phía chàng. Đến trước Nguyên Huân, Bảo Thư quỳ sụp xuống, Nguyên Huân hết hoảng quỳ xuống bên nàng. Bảo Thư nức nở:
- Trần thiếu hiệp, tiện nữ không dám có lời trách cứ Thiếu hiệp. Việc làm của Thiếu hiệp là đứng đắn, tiện nữ đâu dám mở miệng van xin, nhưng Thiếu hiệp ơi, tiện nữ lẽ nào không đau lòng cho được... !
Nguyên Huân đỡ lấy bàn tay của Bảo Thư, đau xót nói:
- Tỷ tỷ ơi, lẽ nào tiểu đệ lại không có trái tim hay sao, lẽ nào tiểu đệ lại không nhớ đến tấm lòng của Phu nhân, của Vân Hạc ca ca và tỷ tỷ đối với tiểu đệ hay sao? Nhưng vì thù nhà quá nặng, nợ nước quá sâu, công đạo võ lâm quá trọng, tiểu đệ biết làm sao, biết xử thế nào bây giờ !
Bảo Thư nói, giọng nàng ngậm ngùi lẫn chua xót:
- Tiện nữ cầu xin Thiếu hiệp, cho tiện nữ được chết dưới tay Thiếu hiệp thay cho Ngoại tổ của tiện nữ. Tiện nữ xin được chết thay cho Người. Tiện nữ không hề oán trách, mà sẽ nhớ ơn Thiếu hiệp, độ trì cho Thiếu hiệp trọn đời!
Nguyên Huân nước mắt lưng tròng, chàng đứng lặng nghẹn ngào. Dư Chân nhân và Viên Nhẫn Thần tăng bước ra, Bảo Thư chạy đến ôm lấy chân của Dư Chân nhân, khóc:
- Sư Bá ơi, Sư Bá ơi, sao con khổ thế này. .. !
Nguyên Huân quỳ xuống giữa sân, ngửa mặt lên trời, chàng thầm khấn với hương hồn Gia phụ. Một lát sau chàng đến trước mặt Dương Tiêu. Bảo Thư mặt tái mét, đôi mắt mở lớn; nàng chờ đợi cái chết đến với Ngoại tổ của nàng. Nguyên Huân nhìn Dương Tiêu đăm đăm, chàng nói:
- Vương gia, nhân nào quả nấy. Xưa nay Vương gia tham tàn bạo ngược, cái kết quả ngày nay là điều không tránh khỏi Nhưng Vương gia đã có một hạt giống tốt, tuy chỉ phát sinh từ sự ích kỷ, Vương gia đã yêu thương cháu, chắt, vợ, con bằng một tấm lòng chân thật. Vì vậy, quả của nó nhỏ vào hạt giống tết bù trừ mà bớt xấu đi. Nay võ công của Ngài đã bị tại hạ phế hủy, tuổi đã cao, sống chết không còn bao lâu nữa. Thân đã tàn, lòng người tết xấu rồi Vương gia sẽ hiểu. Nay riêng cá nhân ta, mối thù đã rửa, như thế coi như là đã đủ!
Nói xong, chàng nhìn bọn Thất Sát, từ đầu đến giờ, đứng im thin thít sau lưng Dương Tiêu. Chàng nói:
- Các vị suốt đời lầm lẫn, đi vào con đường bạo ngược, bất nhân, hãy nhìn chung cục mà sáng mắt ra. Từ nay, ta mong các vị sửa đổi tính tình, cải tà quy chính, ấy là cái phúc của các vị chưa dứt, cũng là phúc trạch cho võ lâm, thiên hạ. Giờ các vị có thể an nhiên mà ra đi, hãy mang theo Vương gia của các vị!
Bọn Thất Sát thấy không còn đất sống, nay được lời của Nguyên Huân, như chui từ đáy mộ ra, chúng kéo nhau đến trước mặt Viên Nhẫn Phương trượng, Dư Chân Nhân, Nguyên Huân, dập đầu quỳ lạy, xong đứng lên. Đi ngang qua chỗ Dương Tiêu ngồi, một vài tên đứng lại, nhổ một bãi nước bọt, rồi lẳng lặng bỏ đi, chẳng còn tên nào.
Dương Tiêu nhắm mắt, vẻ mặt cực kỳ đau khổ. Riêng Bảo Thư, nàng ngồi ngất lịm trong vòng tay của Sư thái Tâm Hư, bà điểm vào các huyệt Nội quan, ấn đường, ế phong, cứu nàng hồi tỉnh. Bảo Thư tỉnh lại, ngơ ngác nhìn. Nàng rời khỏi vòng tay Sư thái, chạy vội đến trước Nguyên Huân, chắp tay cúi lạy:
- Huân đệ, hãy nhận cho ngu tỷ những lạy này!
Nguyên Huân vội vàng bước tránh sang một bên, đỡ Bảo Thư đứng dậy, nói:
- Thư tỷ, sao Thư tỷ làm vậy. Sao Thư tỷ ghét bỏ tiểu đệ thế!
Bảo Thư mắt mơ màng, như nhìn vào cõi không quạnh:
- Thư tỷ cũng ao ước được ghét bỏ Huân đệ lắm chứ! Thà ghét bỏ, thù hận mà hơn...
Trên đôi môi của người thiếu nữ mặn chát những giọt lệ nóng đã tràn mi...
Tài sản của kiet1991