Thuần Y Diêm La là một trong số rất ít những người có danh vọng trong võ lâm đã vắng mặt trong bữa tiệc chúc thọ tại Thái Bình cung.
Đó là một việc không ai có thể giải đáp được. Võ lâm đại hội là một đại điển võ lâm, vô luận gặp những trở ngại nan giải gì, trừ phi ngẫu nhiên gặp biến cố trầm trọng, Thuần Y Diêm La thân là một bang chủ của một bang phái lớn nhất trong võ lâm, không thể có lý do gì để tránh mặt không dự đại hội được.
Nhưng kết quả đã không thấy tung tích của Thuần Y Diêm La xuất hiện. Ngoài ra cũng còn một vài vị chưởng môn nhân các phái vắng mặt, nhưng những vị này đều phái các đại biểu, nếu vai vế không ngang hàng với vị chưởng môn thì thậm chí người đi thay thế là các cao thủ hoặc Trưởng lão, thân phân còn cao hơn vị chưởng môn nhân nữa.
Riêng Cái Bang, không những bang chủ Thuần Y Diêm La vắng mặt, mà cả đến một vị trưởng lão tám túi cũng không thấy tới tham dự nữa.
Trong bữa tiệc hơn hai mươi Cái Bang đệ tử có mặt, thì vai vế cao nhất chỉ là nhân vật ba túi Thập Phương Thổ Địa Thái Công Minh, kỳ dư những người khác thì hai túi có, một túi có, đồng thời chiếm quá nửa lại là những bạch y đệ tử đến một túi cũng không.
Như vậy là vì lý do gì?
Vì vậy lúc này Thập Phương Thổ Địa cùng Cổn Đậu Thần Tinh đi khắp nơi nghe ngóng tin tức Vạn Lý Truy Phong, khiến ai nấy đều lộ vẻ nghi ngờ.
Thuần Y Diêm La và Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang có sự gì xích mích với nhau, không ai nói rõ cả, mà họ chỉ biết giữa hai người có sự không ưa gì nhau.
Bôn ba tìm kiếm suốt hôm đó, Thập Phương Thổ Địa với Cổn Đậu Thần Tinh liền dẫn các đệ tử trở về phân đà Vị Môn ở ngoài trấn, lập ở Khương Duy miếu.
Thập Phương Thổ Địa với Cổn Đậu Thần Tinh song song tiến vào trong miếu. Lúc ấy Tiểu Hoa đang nóng nảy rảo bước trong thần điện, ngẩng đầu lên thấy Thân, Thái hai người về tới, vội chạy lại nghênh đón, lên tiếng hỏi:
- Thật hai vị thúc thúc phen này đã quá mỏi mệt, không hiểu phen này có thu lượm được tin gì không?
Thập Phương Thổ Địa khẽ thở dài, lắc đầu. Cổn Đậu Thần Tinh hai mắt trắng nhiều đen ít đảo lộn mấy cái, hậm hực mắng chửi:
- Ai hiểu được lão rùa đen ấy ẩn núp ở hang động nào mà tìm.
Đoạn y bỗng ngẩng đầu lên, trút hết sự bực bội lên đầu bọn phân đà đệ tử:
- Bọn rùa đen này, ai là phân đà chủ ở nơi đây? Trời đã tối mịt rồi, chẳng lẽ bọn rùa đen các ngươi lại bắt lão tử phải hầu hạ hay sao?
Thập Phương Thổ Địa vội nháy mắt ra hiệu, Tiểu Hoa liền hiểu ý ngay, khẽ ho một tiếng, hắng giọng nói với một phân đà đệ tử:
- Xin lỗi các vị, nghe nói thứ rượu Bách Hoa Lộ của quý phân đà hương vị rất thơm tho, các vị trên dưới tổng đà không ai là không nghe tiếng. Vị Thái sư thúc đây tuy không nó ra, nhưng cũng muốn được thưởng thức một phen cho biết mùi.
Tên đệ tử nọ do dự hỏi lại:
- Thế vị ấy muốn dùng bao nhiêu? Tiểu Hoa xua tay đáp:
- Xin cứ việc tùy tiện. Độ vào khoảng mười cân hay tám cân cũng đủ rồi.
Cổn Đậu Thần Tinh đứng cạnh đó liền ngẩn người, trố mắt há hốc miệng ra nhìn, muốn nói gì lại thôi, cặp mắt đầy lòng trắng cứ đảo lên không ngớt, trông như hai trái bạch quả.
Thập Phương Thổ Địa mừng rỡ vô cùng, cười híp cả mắt lại, khẽ vỗ vào đầu vai Cổn Đậu Thần Tinh, cố ý thở dài, nói:
- Lão Thân, nghĩ lại năm xưa, hồi hai chúng ta còn là các đệ tử bạch y kể cũng rất nhiều kỷ niệm đẹp nhỉ? Chỉ tiếc thay những ngày đó đã qua rồi.
Cổn Đậu Thần Tinh bỗng quay người lại, chỉ Tiểu Hoa mà hỏi Thập Phương Thổ Địa:
- Tại sao y lại biết được nơi đây có rượu Bách Hoa Lộ thế? Thập Phương Thổ Địa lại khẽ thở dài, đáp:
- Chuyện ấy thì có gì là kỳ lạ đâu. Vì y là một người sủng ái của bang chủ, thì chuyện lớn nhỏ gì mà y không biết cho được.
Cổn Đậu Thần Tinh Thân Ái Vân xưa nay vẫn được đặt cho một cái biệt hiệu là Hỏa pháo phân đà chủ, trời không sợ, đất chẳng kiêng, nhưng chỉ e dè một mình bang chủ là Thuần Y Diêm La.
Thập Phương Thổ Địa sáng nay kéo được y đi dò la tin tức Vạn Lý Truy Phong cho Tiểu Hoa cũng phải mượn lời nói thêm vào: bang chủ có một phong mật thư sai tiểu tử này đi gặp gỡ họ Kỳ, trao tận tay cho y.
Bữa yến tiệc hôm trước, vì nhất thời ham vui, nên nó mới quên bẵng mất chuyện ấy. Bức mật thư ấy là do y được sai phái chuyển giao, nhưng người chỉ dẫn lại là mỗ, thì sao y có thể biết được Vạn Lý Truy Phong mặt mũi ra sao? Hà hà... thật rượu hại người, làm hỏng hết đại sự.
Cổn Đậu Thần Tinh lúc ấy nghe nhắc tới tên của bang chủ, lập tức nhớ tới sáng nay Thập Phương Thổ Địa nói những lời lẽ trên, lại thấy một tên đệ tử áo trắng được bang chủ tin cậy như vậy, thì tất trong tương lai thế nào cũng có nhiều hy vọng được truyền y bát của Bang chủ, cho nên tuy trong lòng đang tiếc rẻ bị mất mát mỹ tửu, y cũng không có cách gì phát tác.
Giây lát sau, rượu thịt đã được dọn ra, các đệ tử Cái Bang đều quây quần ngồi la liệt dưới đất. Vì chỉ có ba chén rượu, nên liền nhường cho hai lão Cái Bang cùng Tiểu Hoa dùng, còn kỳ dư các Cái Bang khác đều uống rượu bằng chiếc hồ lô đeo sẵn ở sau lưng của mình.
Bách Hoa Lộ được chứa trong một cái hũ nhỏ. Miệng hũ vừa mở ra, một mùi thơm nồng nàn đã tỏa ra ngát mũi.
Thập Phương Thổ Địa thèm thuồng đến nhỏ nước rãi ra, vội giật luôn lấy hũ rượu trong tay Cổn Đậu Thần Tinh, luôn miệng nói:
- Không dám phiền bạn, cứ để cho mỗ tùy tiện rót lấy được rồi. Đoạn y liền rót đầy luôn một chén, tiếp:
- Để mỗ thưởng thức trước một hụm xem sao.
Nói rồi, y ngửa cổ nốc luôn cạn chén, liếm môi, khen ngợi:
- Chà chà! Thơm ngon thật! Thơm ngon thật!
Y lại rót luôn một chén thứ hai. Đang lúc ấy, phía trên nóc điện bỗng có người khẽ ho khan một tiếng, nói vọng xuống:
- Bạn Thái Công Minh kia, chớ nên khi người như thế. Ngươi cứ nếm tới nếm lui như vậy, thử hỏi hũ rượu ấy thì được mấy nỗi. Hãy để lại cho lão phu một chút được chăng?
Các Cái Bang trong điện đều giật mình thất kinh, vội tung mình nhảy lùi về phía sau tức thì. Cổn Đậu Thần Tinh cùng Thập Phương Thổ Địa không đợi người kia nói tiếp, đã quát lớn một tiếng, tung mình nhảy phắt lên, nhất là Thập Phương Thổ Địa tuy uốn người tung mình về phía sau, nhưng chén rượu vẫn cầm chắc ở trong tay không rời, cả rượu ở trong hũ cũng không sánh ra bên ngoài giọt nào.
Sau một tràng dài tiếng cười ha hả, một bóng người màu xám từ trên nóc điện nhẹ nhàng hạ thân xuống mặt đất.
Lúc ấy trời chưa tối hẳn, các đệ tử Cái Bang đều đưa mắt nhìn cả vào nhân vật vừa xuất hiện.
Chỉ thấy toàn thân người nọ cao không đầy năm thước, sắc mặt vàng khè như sáp ong, tuy tuổi đã ngoài tứ tuần, nhưng trông không khác gì một tên đồng tử.
Thập Phương Thổ Địa vừa nhìn rõ người nọ đã mừng rỡ, buột miệng nói:
- Thì ra là ngươi.
Hán tử bé nhỏ nọ vừa đứng vững, ánh mắt đã quét khắp nơi một lượt rồi mới cười ngạo nghễ nói:
- Ha ha... dĩ nhiên là ta rồi chứ còn ai vào đây nữa. Người này là ai thế?
Thì ra chính là nhân vật có một môn khinh công độc bộ thiên hạ và cũng là người mà Tiểu Hoa đang định tìm kiếm. Y đã từng tuyên bố trước mặt quần hùng: nếu không tra xét ra manh mối vụ người áo đen mặt sẹo thì sẽ rút lui ra khỏi giang hồ. Người này không biết hiện giờ nguy cơ đang rình rập quanh mình, và chính là Vạn Lý Truy Phong Kỳ Thiên Bảo.
Vạn Lý Truy Phong đưa mắt nhìn khắp nơi một lượt, rồi bỗng quay về phía Thập Phương Thổ Địa, cất tiếng hỏi:
- Các nhân vật ở quanh Vị Môn này đều nói là Cái Bang đệ tử đang tìm kiếm Vạn Lý Truy Phong Kỳ Thiên Bảo mỗ khắp nơi, không những tìm kiếm gấp rút, mà hình như có vẻ rất quan trọng. Thật là một việc quái lạ... Thái Công Minh, ta hỏi bạn, Cái Bang các người kiếm ta định làm trò quỷ quái gì thế?
Thập Phương Thổ Địa cười hi hí đáp:
- Kiếm bạn tới đây để uống rượu, chứ có gì đâu.
Vạn Lý Truy Phong lộ vẻ không vui, mặt sa sầm, nói:
- Thái Công Minh, họ Kỳ này tuy cũng không có gì là bận rộn cả nhưng quyết không phải là người được nhàn rỗi, không có việc gì như bạn. Xin lỗi, Kỳ mỗ không thể ở lại được.
Thập Phương Thổ Địa vội giơ tay ra cản lại, nói:
- Khoan đã!
Đoạn y đưa tay ra chỉ vào Tiểu Hoa, gượng cười tiếp:
- Người muốn tìm bạn, chính là y đấy. Còn về chuyện gì, bạn cứ hỏi y sẽ rõ ngay. Vạn Lý Truy Phong đưa mắt nhìn, ngạc nhiên vô cùng, hỏi lại:
- Ai? Tên bạch y đệ tử này ư?
Thập Phương Thổ Địa gật đầu đáp:
- Đúng thế, là một tên bạch y đệ tử, và cũng là đồ đệ cưng của Nghiêm bang chủ. Vạn Lý Truy Phong nghi hoặc hỏi lại:
- Đây cũng là ý định của Nghiêm bang chủ phải không? Thập Phương Thổ Địa cười, đáp:
- Kể ra bạn cũng thông minh đấy: Vạn Lý Truy Phong lạnh lùng nói:
- Bất kể là ý của ai, họ Kỳ ta cũng không cần biết tới... Thập Phương Thổ Địa cười lớn, xen lời:
- Xin bạn hãy tạm dẹp cái lòng đa nghi của bạn xuống. Việc này quyết không phải là chuyện dính dáng tới tuyệt học của bạn đâu.
Vạn Lý Truy Phong ngẩn người ra, ngẩng mặt hỏi:
- Nếu vậy...
Dư Tiểu Hoa đã bước lên một bước, chắp tay đang định lên tiếng nói, bỗng Thập Phương Thổ Địa nhớ lúc mới đến đây đã đặt điều nói láo với Cổn Đậu Thần Tinh là Dư Tiểu Hoa tìm Vạn Lý Truy Phong là vì Bang chủ có phong mật thư sai tên tiểu tử này phải đích thân trao tận tay cho họ Kỳ, nên nếu cứ để cho Tiểu Hoa chỉ nói suông vài lời, không có thư từ gì cả, chả hóa ra bị lộ tẩy chăng? Đoạn y vội ho khan một tiếng, tiến lên nói:
- Tiểu Hoa, có lẽ bang chủ không muốn bọn mỗ dính dáng vào chuyện này... hụ hụ... nên theo mỗ thấy thì phong mật thư ấy, mi nên trao cho Kỳ đại hiệp ở một nơi khác thì hơn.
Dư Tiểu Hoa đưa mắt liếc nhìn Thập Phương Thổ Địa liền hiểu ý ngay. Hơn nữa, lời nói này của y cũng rất hợp với ý định của nó. Ngày nọ ở hậu viện Thái Bình cốc, nó nghe lỏm được điều bí mật trên, chỉ định đi thông báo ngay cho Vạn Lý Truy Phong hay rõ mà không có cách nào gặp gỡ được, hơn nữa câu chuyện này không thể chỉ một vài lời nói hết được, và nói toạc ra ở trước mặt mọi người thì rất bất tiện, nhưng nó không biết nên giải quyết thế nào với Vạn Lý Truy Phong mới phải. Tại đương kim võ lâm, Vạn Lý Truy Phong Kỳ Thiên Bảo nếu so sánh địa vị với Thuần Y Diêm La, bang chủ của Cái Bang, một bang phái lớn nhất trong thiên hạ, thì thân phận kém rất xa, nhưng bình thường, nếu Thuần Y Diêm La có việc gì cần kíp muốn tìm kiếm Vạn Lý Truy Phong thì cũng không phải là việc dễ dàng.
Vì vậy, nghĩ ngợi hồi lâu, Tiểu Hoa mỉm cười, hỏi:
- Kỳ tiền bối, chúng ta có thể ra bên ngoài đi dạo một phen chăng? Vạn Lý Truy Phong gật đầu, đáp:
- Được lắm.
Đoạn hai người liền bước ra khỏi phân đàn, thả bước tiến thẳng vào trong thành.
Vì hai người đều chưa ăn cơm tối, liền bước vào Đào Viên tửu lâu ở trấn khẩu, chọn một cái bàn ở cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài đường ngồi xuống.
Giây lát sau, các món ăn đã được bưng ra. Vạn Lý Truy Phong có lẽ vì sự tự tôn của bậc tiền bối, nên thủy chung vẫn không mở lời hỏi Dư Tiểu Hoa trước.
Dư Tiểu Hoa cũng chưa đề cập tới câu chuyện ấy ngay. Đôi bên vừa bắt đầu cầm đũa, Dư Tiểu Hoa liền mỉm cười, mở lời:
- Kỳ tiền bối chắc đã ở ngoài quan ngoại lâu lắm rồi? Vạn Lý Truy Phong gượng cười, thở dài đáp:
- Việc đó nói ra, thì rất dài dòng... Dư Tiểu Hoa thừa cơ xen lời:
- Khi trước, gia sư chỉ điểm khinh công cho bọn tiểu bối, đã thường nhắc nhở tới tên tuổi Kỳ lão tiền bối luôn luôn. Gia sư nói khinh công của Kỳ lão tiền bối không những xưa kia không người nào sánh kịp, mà cả cho tới trăm năm sau này, sợ rằng khó có nhân vật nào có được tài ba khinh công cao tuyệt tới mức đó, và chính gia sư cũng tự hổ thẹn là không sao bì kịp.
Vạn Lý Truy Phong miệng chỉ khẽ thốt lên “vậy ư”, nhưng mặt đã không giấu được vẻ vui mừng đắc ý, liền giơ tay ra cầm ly rượu lên ngẩng cổ uống cạn.
Dư Tiểu Hoa cố làm ra vẻ hiếu kỳ, nói tiếp:
- Trong võ lâm, hễ đề cập tới chuyện khinh công thì mọi người đều chỉ nhắc nhở tới một mình Vạn Lý Truy Phong Kỳ tiền bối. Dám hỏi Kỳ tiền bối, nếu nói về phương diện khinh công đương kim, thì trừ lão tiền bối ra, còn ai có thể được gọi là hơn người?
Vạn Lý Truy Phong tươi cười đáp:
- Điều này... bạn nhỏ muốn mỗ giải đáp như thế nào? Dư Tiểu Hoa vội tiếp:
- Vãn bối muốn nói, là trừ lão tiền bối ra, thì người được coi là nhân vật thứ hai là ai? Vạn Lý Truy Phong trầm ngâm giây lát, đáp:
- Nhận xét mà nói thì...
Dư Tiểu Hoa chú tâm nghe ngóng, hai tay nắm chặt lấy mép bàn, hồi hộp đến tim đập thình thịch, nhưng nó đã thất vọng, vì Vạn Lý Truy Phong không nói tiếp nữa.
Giữa lúc ấy phía thang lầu có tiếng người say sưa cất tiếng ca vang: “Đàn mất dây rồi rất khó nghe
Cổ kim chỉ có một Chung Kỳ...”
Tiếng ca trầm hùng, đủ thấy trung khí của người ca rất sung mãn. Trong đương kim võ lâm hiện tại không ai nghe tiếng ca đó mà không nhận ra được người nọ. Trong võ lâm, các nhân vật am hiểu văn sự rất hiếm, không những thế, người này còn am hiểu cả âm luật cùng tiểu điệu của thơ phú. Như vậy, nếu là lúc bình thời, Dư Tiểu Hoa tất đem lòng kính ngưỡng mà sớm rời khỏi chỗ ngồi, tiến ra nghênh tiếp.
Nhưng hiện tại, vì tiếng ca đó làm ngắt lời của Vạn Lý Truy Phong, nên khiến Tiểu Hoa cũng phải bực bội không vui.
Tiếng ca vừa dứt, một bóng người đã thấy xuất hiện ở cửa cầu thang, Tiểu Hoa ước đoán không sai. Người nọ quả nhiên là một nhân vật võ lâm, tuổi khoảng gần bốn mươi, mình mặc kình trang màu đen, bên ngoài lại khoác thêm một cái áo choàng đen ngắn, mình cao trên bảy thước, mặt tía, mũi thấp, lông mày rậm, hai mắt lấp lánh có thần.
Vạn Lý Truy Phong vừa trông thấy người nọ, đột nhiên giơ tay ra chỉ, cười ha hả nói:
- Quả nhiên là y.
Tiểu Hoa ngẩn người ra hỏi:
- Y là ai?
Vạn Lý Truy Phong đưa mắt nhìn người nọ, cười đáp:
- Thì là trả lời cho câu hỏi vừa rồi của ngươi đó. Người này đáng được xưng là khinh công cao siêu vào hàng thứ nhì đấy.
- Là y ư?
Dư Tiểu Hoa nghĩ bụng tiếp:
“Không, không phải y. Tuyệt đối không phải là người này. Tối hôm đó, tuy ánh trăng lờ mờ, và hai người xuất hiện ở hậu viện Thái Bình cung mặt đều che bằng một tấm vải đen, nên nó không sao nhận rõ được mặt mũi đối phương, nhưng có một điều mà nó nhớ rất rõ ràng, là hai người bịt mặt nọ, trong đó có vị Ngọc Kiếm Lệnh Chủ đã ban Huyết Kiếm Lệnh, thì thân hình đều bình thường, bất quá chỉ cao khoảng tầm năm thước bảy, tám là cùng, chứ quyết không ai cao thước sáu, mà người ở trước mặt đây thân hình tráng kiện, cao tới ngoài bảy thước, thì làm sao có thể lẫn lộn với hai nhân vật đó được, và đêm đó Tiểu Hoa còn nhớ rõ vị Ngọc Kiếm Lệnh Chủ có nói: “Vạn Lý Truy Phong Kỳ Thiên Bảo tuy khinh công đã được xưng là thiên hạ vô địch, nhưng trong võ lâm đương kim, nếu chỉ nói rõ thành tựu của khinh công thì trừ họ Kỳ ra là đến nhà ngươi. Hôm nay nó lại được nghe chính Vạn Lý Truy Phong, người đã được ban cho biệt hiệu “Khinh công thiên hạ đệ nhất” nói chính người là người này. Như vậy, giữa Vạn Lý Truy Phong và Ngọc Kiếm Lệnh Chủ phải có một người nói sai. Nhưng không biết ai trong hai người, ai là người nói đúng? Hoặc giả tối hôm đó Ngọc Kiếm Lệnh Chủ thốt ra những lời lẽ đó chỉ là để cổ vũ cho người nọ, mà chính y rõ ràng không dám tự xưng là người khinh công đệ nhị.
Nhưng còn trường hợp Vạn Lý Truy Phong thì khác hẳn. Người vừa bước lên lầu thì một có lẽ là bạn thân của Vạn Lý Truy Phong hoặc giả nhất thời ông ta không nghĩ ra được người nào thích đáng nên vừa gặp người này khinh công không đến nỗi kém cỏi, nên mới thuận miệng nói ra chăng?
Lúc ấy đại hán áo đen đã trông thấy Vạn Lý Truy Phong, nên vừa bước tiến tới, vừa vỗ tay cả cười, nói:
- Ha ha... Chung Tử Kỳ khó mà gặp gỡ được, Bá Nha lại càng khó kiếm hơn nữa. Không ngờ hôm nay lại gặp gỡ Bá Nha thực sự ở trên căn lầu này. Chung Tử Kỳ mỗ đành phải lui xuống một bước trở về nguyên vị vậy. Ha ha...
Tiểu Hoa nghe người nọ nói, tuy thấy đầy vẻ tâng bốc Vạn Lý Truy Phong, đồng thời cũng tự đề cao mình. Như vậy không biết y có phải là nhân vật thứ hai đứng sau Vạn Lý Truy Phong chăng?
- o O o -