Giữa lúc Dư Tiểu Hoa đang nghi hoặc, thì tai đã nghe thấy tiếng truyền âm nói:
- Nếu không muốn giao hảo với người này thì thôi. Bằng không, bất cứ về phương diện văn hay võ, đều phải biểu lộ hơn người mới khiến y khâm phục được. Vị bằng hữu này quả nhiên là một nhân vật cực kỳ kiêu ngạo đấy.
Tiểu Hoa đã nghe ra tiếng truyền âm nọ chính là của Vạn Lý Truy Phong.
Lúc ấy đại hán áo đen đã bước tới gần, Vạn Lý Truy Phong vội đứng dậy nghênh tiếp, cười ha hả và nói với Tiểu Hoa:
- Tiểu lão đệ đang muốn biết các nhân vật đã lừng danh về khinh công, phải không? Nào, tới đây, hiện tại mỗ xin giới thiệu cho một vị danh gia đương thế về môn tuyệt học đó.
Dứt lời, y đưa tay ra chỉ đại hán áo đen, tiếp:
- Đây chính là Hạ Lan Thần Hành Thái Bảo Đới Tôn Diễn, Đới đại hiệp đấy. Thần Hành Thái Bảo cười híp mắt, nói:
- Thế còn chú nhỏ này là ai thế?
Vạn Lý Truy Phong nói không sai, vị Thần Hành Thái Bảo này quả nhiên kiêu ngạo khôn tả. Tiểu Hoa ăn mặc quần áo lam lũ, ai vừa trông thấy đã có thể biết ngay là một đệ tử Cái Bang rồi. Nay không những người này đã không thèm gật đầu đáp lễ gì cả, mà lại còn hỏi “chú nhỏ này là ai”, như vậy chả phải là một câu hỏi bâng quơ thừa thãi chăng?
Nhưng việc này cũng không thể trách Thần Hành Thái Bảo được, vì Tiểu Hoa bất quá chỉ là một thằng nhỏ miệng còn hơi sữa, và y phục lại không có đến một cái túi nào, nên y nói không thèm để ý tới là như vậy.
Vạn Lý Truy Phong liền giới thiệu:
- Đây là Dư Tiểu Hoa, là một đệ tử rất xuất sắc của Nghiêm lão bang chủ, trong tương lại rất nhiều hy vọng được truyền y bát của Thuần Y Diêm La đấy.
Thần Hành Thái Bảo liền tiến tới, ngồi phía đối diện với Vạn Lý Truy Phong, nghe đối phương giới thiệu như vậy, cũng chỉ khẽ “ừ hữ” một tiếng, không thèm đưa mắt nhìn Tiểu Hoa, dường như y chỉ nghe thấy có ba chữ “Dư Tiểu Hoa” thôi, ngoài ra những câu khác y chỉ cho là thêm mắm thêm muối, nên gác bỏ ngoài tai hết.
Dư Tiểu Hoa thấy thái độ của đối phương như vậy, trong lòng vừa tức giận, vừa buồn cười, nhưng cố nhịn không để lộ chút thanh sắc nào ra bên ngoài, chỉ ung dung rót đầy một chén rượu cho đối phương.
Khi nó rót xong, Thần Hành Thái Bảo chỉ thuận tay cầm lấy ly rượu, không thèm thốt một lời cảm tạ nào. Tiểu Hoa khẽ đằng hắng một tiếng, mỉm cười nói:
- Đới đại hiệp từ Hạ Lan tới, khiến mọi người không khỏi nghĩ tới trên Hạ Lan sơn cảnh sắc núi non rất hữu tình, suốt cuộc đời, nếu ai không có dịp tới Hạ Lan một chuyến để thưởng lãm thì có thể nói là một điều rất đáng tiếc.
Vạn Lý Truy Phong ngạc nhiên hỏi:
- Thế tiểu lão đệ đã tới đó bao giờ chưa? Thần Hành Thái Bảo khịt mũi, đáp:
- Chắc có lẽ y đã tới đó bằng giấc chiêm bao rồi. Tiểu Hoa vẫn thản nhiên như thường, nói tiếp:
- Vãn sinh còn nhớ rõ, trên Hạ Lan sơn mây nhởn nhơ bay trên đỉnh núi. Trong Ngọc Thanh đạo quang có một bài thơ rất lý thú, không biết Đới đại hiệp có chú ý tới chăng?
Nhắc tới thi văn, ánh mắt của Thần Hành Thái Bảo lập tức sáng rỡ, vội quay đầu lại, hỏi:
- Đó là bài thơ nào thế?
Xem tình hình đó, hiển nhiên Thần Hành Thái Bảo không biết rõ bài thơ đó, Tiểu Hoa rất thích chí, chậm rãi tiếp:
- Bài thơ ấy của Vương An Hữu, người đời Tống, để lại tặng Hạ Lan sơn chủ đương thời. Nhưng có một điều rất kỳ quái, vãn sinh đã xem xét tìm tòi hết các quyển thi văn tạp chí của đời Tống, mà thủy chung vẫn không sao tìm ra được bài đó...
Thần Hành Thái Bảo nhíu mày, nói:
- Cái đó hãy tạm dẹp sang bên đã. Bài thơ đó viết như thế nào? Bạn nhỏ mau đọc cho ta nghe thử xem.
Nghe giọng nói của y như rất nóng nảy muốn biết rõ bài thơ ấy. Điểm này chính là đã lọt vào sự ước muốn của Tiểu Hoa, vì nó muốn cho nhân vật tự cao tự đại này một bài học đích đáng.
Tiểu Hoa liền khẽ lắc đầu, chậm rãi nói:
- Nếu luận về thơ thì cũng không có gì...
Thần Hành Thái Bảo hai mắt cơ hồ muốn nổ lửa, đơn chưởng ấn mạnh vào mép bàn, ngẩng đầu lên, trợn mắt nói:
- Ai hỏi bạn về vấn đề đó đâu. Tiểu Hoa cười thầm, nghĩ bụng:
“Quái lạ thật! Trên đời này có ai đi cầu người mà lại bằng phương pháp hùng hổ như vậy? Giả sử ta không nói cho ngươi hay, chẳng lẽ ngươi ăn tươi nuốt sống ta chắc?”
Nhưng mục đích của nó là chọc ghẹo đối phương đã đạt được, cho nên cũng không muốn chọc ghẹo y quá đáng, liền khẽ gật đầu, đọc rõ ràng từng chữ một.
Bốn câu thơ ấy theo thể thất tuyệt như sau:
“Trên Hạ Lan sơn mấy cội tùng?
“Nam Bắc Tây Đông có mấy phong?
“Thường nhân ai bước lên non Hạ,
“Vãn khách tới lui được mấy phen?”
Thần Hành Thái Bảo nghe xong vỗ bàn, nói:
- Tuyệt! Tuyệt cú! Kỳ quái thật! Bài thơ hay như thế, bạn nhỏ lại bảo luận thì không có gì?
Tiểu Hoa mỉm cười, hỏi:
- Hay ở chỗ nào?
Thần Hành Thái Bảo khích động, đáp:
- Sao lại không hay? Bốn câu đó đều dùng một khẩu khí xuân vấn âm vận sung mãn, không để lộ một hằn tích nào. Như vậy, không hay thì phải thế nào mới được gọi là hay nữa?
Tiểu Hoa mỉm cười, đáp:
- Vãn sinh lại không nghĩ như thế. Theo sự hiểu biết của vãn sinh, bài thơ này tựa hồ như theo Thiên vấn trong thi tập của Khuất Nguyên.
Thần Hành Thái Bảo hơi ngẩn người ra, sắc mặt tía của y liền biến đổi ra màu chàm, giây lát sau mới miễn cưỡng phân tích:
- Tuy bài thơ này đúng như là theo sự phân tích của bạn, nhưng cách lập ý dụng sự đều rất mới mẻ. Chỉ riêng điểm này cũng rất đáng khen ngợi rồi.
Dư Tiểu Hoa thở dài, nói:
- Nếu bàn đến lập ý dụng sự thì lại chính là chỗ kém nhất của bài thơ này. Thần Hành Thái Bảo ngẩn người, hỏi:
- Sao bạn, thì bạn lấy lý do nào để quyết đoán như thế? Tiểu Hoa cố ý nhíu mày giây lát mới đáp:
- Đới đại hiệp thử nghĩ xem, bài thơ này nếu so sánh với bài Phượng Hoàng đài của Lý Thái Bạch với bài Hoàng Hạc lâu của Thôi Hạo cao minh ra sao?
Thần Hành Thái Bảo sắc mặt màu chàm biến thành xanh, xanh biến thành trắng bệch, rồi lại trở về màu tía. Bỗng y vỗ mạnh tay xuống bàn, nhảy chồm người lên, nói:
- Con mẹ nó!
Tiểu Hoa giật mình kinh hãi, nghĩ thầm:
“Chẳng lẽ người này vì hổ thẹn quá mà hóa tức giận, muốn động thủ với mình chăng?” Lúc ấy chỉ có Vạn Lý Truy Phong vẫn ngồi cạnh đó điềm nhiên mỉm cười không nói, tựa hồ như không thấy có chuyện gì khác thường xảy ra cả.
Nói thì chậm, việc xảy ra nhanh khôn tả. Tiểu Hoa nghĩ chưa dứt thì Thần Hành Thái Bảo thật không hổ thẹn là một danh thủ khinh công. Nó chỉ thấy mắt hoa lên một cái, Thần Hành Thái Bảo đã tới trước mặt.
Tiểu Hoa kinh hãi, thất thanh nói:
- Các hạ...
Thần Hành Thái Bảo bỗng giơ tay ra ôm chặt lấy nó, la lớn:
- Hảo tiểu tử! Họ Đới này bội phục ngươi rồi. Bất kể ngươi có bằng lòng hay không, mỗ cũng quyết kết giao với ngươi cho được mới thôi.
Tiểu Hoa vùng vẫy đẩy y ra, nói:
- Các hạ bị mắc lỡm rồi.
Thần Hành Thái Bảo vội buông tay ra hỏi:
- Mắc bẫy cái gì?
Dư Tiểu Hoa mỉm cười, nói:
- Tại hạ mới có bấy nhiêu tuổi đầu, mà Hạ Lan sơn lại ở xa như vậy thì tại hạ làm sao mà tới đó được? Và bài thơ vừa rồi cũng chẳng phải là một thi từ của cổ nhân nào đề ra cả, mà chính là đã do tại hạ vì được đọc khá nhiều sách, đã sưu tầm gọt đẽo mà sáng tác thành, nên nó rất tầm thường, đâu đáng được kết giao với đại hiệp như vậy.
Thần Hành Thái Bảo trừng mắt nói:
- Nếu bạn nhỏ coi bài thơ đó là bình thường, thì những bọn vô tài bất tướng chứa đầy bụng cỏ rác, chỉ biết gió mạnh thì phóng hỏa, trăng tối giết người, thì bọn chúng đáng được liệt vào giống gì?
Dứt lời, y liền quay đầu lại kêu gọi:
- Tửu bảo, mau đem thêm rượu ra đây! Tiểu Hoa xua tay, đáp:
- Tửu lượng của vãn sinh vốn chỉ có hạn thôi. Thần Hành Thái Bảo trợn mắt hỏi:
- Ngươi không uống, chẳng lẽ người khác cũng không được uống hay sao?
Giữa lúc đó, không hề nghe thấy có tiếng bước chân mà cửa cầu thang bỗng thấy xuất hiện một thanh niên hán tử.
Người này tuổi trạc hai bảy, hai tám, ngũ quan đoan chính, mặt mày trắng trẻo nhẵn nhụi, mình mặc áo vải màu lam. Nếu y không đưa mắt liếc nhìn Vạn Lý Truy Phong cùng Thần Hành Thái Bảo và tiến thẳng tới nơi thì khó ai có thể nhận ra được y là một nhân vật của võ lâm.
Thần Hành Thái Bảo đang say sưa, mắt lim dim, bỗng trố lên nhìn, la lớn:
- Kìa, hay thật! Hay thật! Nào mau tới đây! Nào, mau tới đây! Lão đệ, chúng ta đã mấy năm nay không được gặp gỡ. Mau lại đây uống vài chén rượu cho vui.
Thanh niên áo lam tiến tới gần, chắp tay, cười hỏi:
- Đới đại ca vẫn được mạnh đấy chứ? Đêm nay có việc, nên tiểu đệ không thể hầu tiếp đại ca được, xin để cho ngày khác.
Dứt lời, y liền quay sang Vạn Lý Truy Phong, nói:
- Hôm trước, trong võ hội, biểu ca chỉ nói vài tiếng rồi vội vã bỏ đi ngay, nên khiến cho tiểu đệ tìm kiếm khổ cực suốt mấy ngày hôm nay. Tại sao hôm đó biểu ca lại rời khỏi bàn tiệc sớm như vậy? Hiện tại biểu ca có thể cáo lỗi, rời khỏi nơi đây trước được chăng?
Vạn Lý Truy Phong vội hỏi:
- Có phải là...
Thanh niên áo lam khẽ gật đầu, Vạn Lý Truy Phong liền đứng dậy, quay sang Thần Hành Thái Bảo nói:
- Xin Đới huynh ở lại, tiểu đệ có việc phải đi trước một bước. Thần Hành Thái Bảo giơ tay lên nói:
- Xin Kỳ huynh cứ việc tùy tiện.
Đoạn y cũng không hỏi việc gì, và sắc mặt vẫn thản nhiên như thường, biểu lộ bản sắc anh hùng của một nhân vật hào sảng lỗi lạc. Vạn Lý Truy Phong quay sang nhìn Tiểu Hoa, muốn nói gì lại thôi.
Tiểu Hoa biết rõ y muốn hỏi về việc phong mật thư, nhưng hiện tại còn có Thần Hành Thái Bảo cùng với thanh niên áo lam, nên nó không tiện thổ lộ việc bí ẩn đó, chỉ trù trừ giây lát rồi cất tiếng nói:
- Sáng mai Kỳ đại hiệp có được rảnh rang không?
Vạn Lý Truy Phong vội kéo nó sang một bên, khẽ nói:
- Cuối ngọ ngày mai, chúng ta sẽ gặp gỡ nhau ở sau gò Phục Ngưu ở phía bắc thành. Tiểu Hoa khẽ gật đầu, nghĩ bụng:
“Vạn Lý Truy Phong kéo mình ra nói chuyện riêng tư như vậy, không sợ hai người kia, một là lão bằng hữu, một là biểu đệ, lấy làm nghi kỵ khó chịu ư?”
Thanh niên áo lam đưa mắt quan sát Tiểu Hoa, thấy biểu ca mình đối đãi thân mật với một tên bạch y Cái Bang như vậy cũng lấy làm kỳ quái. Thần Hành Thái Bảo đưa tay ra chỉ, cười lớn nới:
- Lão Kỳ Thiên Bảo hành sự quái đản thật.
Tiểu Hoa biết rõ Vạn Lý Truy Phong xưa nay đã quen tính hành sự cẩn mật, sự cảnh giác rất cao, nên nó cũng không lấy làm thắc mắc nữa.
Sau khi Vạn Lý Truy Phong với thanh niên áo lam đi rồi, Tiểu Hoa ngồi xuống, hỏi Thần Hành Thái Bảo:
- Vị vừa rồi là ai thế?
Thần Hành Thái Bảo giơ ngón tay cái lên, nói:
- Đó là Hiệp Điệp Liễu Trung Bình. Trong đương kim võ lâm là một nhân vật trẻ tuổi mà danh tiếng đã lẫy lừng xa gần.
Tiểu Hoa lại hỏi:
- Bọn hai người họ là biểu huynh đệ ư? Thần Hành Thái Bảo cười nói:
- Mẫu thân của họ là hai chị em ruột. Thế ngươi bảo họ quan hệ với nhau ra sao? Y vừa dứt lời, cả hai cùng cả cười, tiếp tục nhấm nháp ăn nhậu.
Thần Hành Thái Bảo tửu lượng rất cao, nên tuy uống rất nhiều mà vẫn chưa thấy gì là say sưa cả.
Dư Tiểu Hoa bỗng động lòng, và chợt nghĩ tới một việc, nghĩ thầm:
“Bất luận vị Thần Hành Thái Bảo này có phải là người thứ hai có tuyệt kỹ khinh công trong võ lâm hay không, thì tất về phương diện này cũng là một nhân vật kiệt xuất. Việc nghi vấn đó, sao ta không hỏi thẳng y xem sao?”
Nghĩ đoạn, nó vội rót đầy ly rượu cho Thần Hành Thái Bảo rồi mới tươi cười nói:
- Trước khi Đới đại ca tới, tiểu đệ với Vạn Lý Truy Phong Kỳ đại hiệp cũng bàn luận qua về võ công trong thiên hạ, và có đề cập tới phương diện khinh công, và nhắc nhở một số nhân vật có thành tựu phi phàm.
Thần Hành Thái Bảo mỉm cười hỏi:
- Thế có đề cập tới mỗ hay không? Tiểu Hoa đáp:
- Người thứ nhất được nhắc nhở tới chính là Đới đại ca đấy. Thần Hành Thái Bảo hơi nhíu mày lại, trố mắt hỏi:
- Người thứ nhất được nhắc nhở tới là mỗ ư? Kỳ Thiên Bảo đã nói thế nào? Tiểu Hoa để ý quan sát đối phương, rồi mỉm cười đáp:
- Vị ấy nói: Đới đại ca nếu kể về khinh công thì nhân vật số hai trong đương kim võ lâm.
Thần Hành Thái Bảo nhảy nhỏm mình, hai mắt sáng rực, nói:
- Y nói thế ư?
Tiểu Hoa giật mình thất kinh thầm nghĩ bụng:
“Chẳng lẽ vị Thần Hành Thái Bảo này, tuy ngoài mặt tâng bốc Vạn Lý Truy Phong, nhưng thực sự lại không cam tâm làm nhân vật số hai chăng?”
Tuy Tiểu Hoa không biết nguyên do bên trong ấy ra sao, nhưng đã lỡ nói ra rồi, không thể thu hồi được nữa, nên chỉ mỉm cười, tiếp:
- Nhưng theo Tiểu Hoa nghĩ...
Thần Hành Thái Bảo bỗng lắc đầu, thở dài, ngắt lời:
- Xem như vậy, Đới Tôn Diễn mỗ đã kết giao sai lầm với vị bằng hữu Kỳ Thiên Bảo rồi. Tiểu Hoa giật mình, thất thanh hỏi:
- Tại sao thế?
Thần Hành Thái Bảo gượng cười, nói:
- Kết giao bằng hữu quý trọng ở như thành thực. Nếu như một người khẩu thị tâm phi, chuyên nói những điều không đúng với sự thực trong lòng mình, thì thử hỏi làm sao có thể giao hảo với nhau tốt đẹp được?
Tiểu Hoa trố mắt nhìn, ngơ ngác không hiểu. Thần Hành Thái Bảo đã hậm hực tiếp:
- Nếu như Thần Hành Thái Bảo nói khinh công của mỗ đứng vào hàng thứ tư, thứ năm thì còn tạm chấp nhận được, chứ ngay cả đến ngôi vị đệ tam, mỗ cũng không dám nhận, còn nói gì để đủ tư cách đứng hàng thứ hai như vậy. Đó có phải là đã nhạo báng người đấy không?
Dư Tiểu Hoa ngẩn người ra, không đáp. Nhưng có một điều mà nó có thể chứng thực được là Ngọc Kiếm Lệnh Chủ nói: Người bịt mặt áo đen là danh thủ đệ nhị về môn khinh công, thì chắc không phải là giả.
Thần Hành Thái Bảo tựa hồ như vẫn còn bực bội, đưa ly rượu lên miệng tu sạch. Dư Tiểu Hoa ngập ngừng giây lát, cất tiếng hỏi tiếp:
- Thế ai là người đệ nhị sau Kỳ Thiên Bảo?
Thần Hành Thái Bảo đặt cái ly không xuống bàn, đáp:
- Người đó ngươi đã gặp qua rồi. Tiểu Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Vãn sinh đã gặp qua rồi ư? Đây là lần thứ nhất mà vãn sinh hành tẩu giang hồ, từ khi xuất đạo tới giờ, bất quá cũng chỉ quen biết có vài người thôi.
Thần Hành Thái Bảo chậm rãi tiếp:
- Người đó mới chỉ rời khỏi nơi đây không đầy cạn một chén trà nóng. Tiểu Hoa kinh hãi, thất thanh hỏi:
- Nếu vậy... chẳng lẽ lại là vị Hiệp Điệp Liễu Trung Bình? Thần Hành Thái Bảo híp mắt lại hỏi:
- Điều đó quái lạ lắm hay sao? Có phải ngươi thấy tuổi tác của y quá trẻ chăng? Lý thú thật! Không ngờ lão đệ ngươi lại đồng bệnh với họ Đới này. Ha ha... ha ha...
Tiểu Hoa chỉ ngẩn người ra như tượng gỗ, nhất thời không sao thốt ra tiếng được. Thần Hành Thái Bảo lại nói tiếp:
- Nhân vật thứ ba cũng không phải là xa lạ gì. Chính là bang chủ Cái Bang của lão đệ, Thuần Y Diêm La. Còn nếu miễn cưỡng nói không sợ hổ thẹn, thì Thần Hành Thái Bảo ta có thể tạm gọi được là nhân vật đứng vào hàng thứ tư. Nhưng điều này không biết Thái Sơn Bát Bộ Cán Thiền có bằng lòng chịu phục để Thần Hành Thái Bảo mỗ giữ ngôi vị ấy không, thì mỗ chưa thể quyết đoán được. Lần này sở dĩ mỗ tới Thái Bình cốc là để kiếm y so tài cao thấp, nhưng xui xẻo thay lại không được gặp gỡ y, thật là một điều đáng tiếc.
Dư Tiểu Hoa cố hồi tưởng lại, cảm thấy không sai chút nào. Đêm nọ người áo đen bịt mặt quả nhiên thân hình rất tương xứng với người họ Liễu nọ. Nó lại cố moi óc hình dung lại lần nữa, lại càng cảm thấy không thể sai lầm được. Nhưng tại sao việc đó có thể xảy ra được? Người nọ với Vạn Lý Truy Phong chả là biểu huynh đệ với nhau ư?
Tiểu Hoa nghĩ tới đó, bất giác trong lòng nóng như thiêu như đốt, thầm hối hận vừa rồi dọc đường đã không sớm nói rõ câu chuyện ấy cho Vạn Lý Truy Phong hay biết, còn việc tin hay không tin là việc của đối phương sớm đề cao cảnh giác, gia tăng phòng bị tránh được lần tai họa này thì tốt. Bằng không, nếu đối phương có táng mạng thì mình cũng không còn cảm thấy lương tâm cắn rứt.
Thần Hành Thái Bảo đột nhiên lấy làm lạ, hỏi:
- Lão đệ đang nghĩ ngợi gì thế?
Tiểu Hoa vội định thần, lắc đầu cười đáp:
- Không! Không có gì cả. À, phải rồi, vãn sinh quên mất hỏi Kỳ đại ca một điều này, không biết hiện giờ họ đi về phương nào, Đới đại ca có hay rõ không?
Thần Hành Thái Bảo lắc đầu, đáp:
- Mỗ không biết. Họ Kỳ xưa kia hành tung rất phiêu hốt và bí ẩn, không hiểu tại sao lần này lại dám đường hoàng xuất đầu lộ diện như vậy, kể y cũng cả gan liều lĩnh vô cùng.
Tiểu Hoa nghe nói thở dài một tiếng, nghĩ thầm:
“Chẳng lẽ việc sinh tử của người ta đều có số mệnh cả chăng? Mà người khác có muốn cũng không thể cứu vãn được. Hà!”
Giữa lúc Tiểu Hoa đang rầu rĩ thở dài, thì phía cửa thang bỗng có hai cái đầu ló vào. Lúc ấy trên lầu tửu khách đã sớm tản mác hết, chỉ còn lại có hai người là Tiểu Hoa và Thần Hành Thái Bảo thôi.
Thần Hành Thái Bảo tuy đã có vẻ say sưa nhưng đôi mắt vẫn rất linh mẫn, vội đưa mắt liếc nhìn, đã cất tiếng quát hỏi:
- Ai vừa ló đầu lên chỗ đầu cầu thang thế? Tiểu Hoa đưa mắt nhìn kỹ vội đáp:
- Xin Đới đại ca chớ hiểu lầm. Đó là hai vị huynh đệ của tệ bang đấy.
Thần Hành Thái Bảo khẽ “à” một tiếng, rồi lại ung dung đưa ly rượu lên uống tiếp. Hai tên Cái Bang nhỏ tuổi do dự một hồi, rồi một tên bước tới khẽ nói với Tiểu Hoa.
- Tiểu Hoa, Thái sư thúc các người đang đợi ở bên dưới đã lâu, bây giờ đã trễ lắm rồi, ngươi cũng nên trở về đi thôi.
Tiểu Hoa đưa mắt nhìn Thần Hành Thái Bảo, hỏi:
- Đới đại ca có hứng thú cùng tới phân đà của tệ bang với tiểu đệ chơi một phen không?
Thần Hành Thái Bảo xua tay đáp:
- Đa tạ lão đệ, mỗ còn chưa uống no say. Lão đệ cứ đi trước, thế nào sau này huynh đệ chúng ta cũng có ngày gặp gỡ lại. Nếu khi nào rỗi rảnh, mỗ sẽ tới tổng đà kiếm lão đệ.
o0o
Trở về tới phân đà thì đã gần hết canh ba. Tiểu Hoa cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được. Mãi cho tới lúc gà vừa gáy sáng, ánh mặt trời vừa ló rạng, nó mới chợp mắt được.
Không biết ngủ được bao lâu, Tiểu Hoa bỗng giật mình lại tỉnh. Nó mở mắt ra nhìn, thấy bên ngoài đang đổ một cơn mưa tầm tã, bốn bề mây đen bao phủ, bầu trời rất u ám. Tiểu Hoa tưởng là trời hãy còn sớm, liền trở mình định ngủ tiếp. Một tên Cái Bang đang ngồi bên chiếc bàn cạnh đó cười hỏi:
- Tiểu Hoa, ngươi định ngủ tới bao giờ thế? Tiểu Hoa uể oải hỏi lại rằng:
- Hiện tại là mấy giờ rồi? Trời chả còn tối là gì? Tên Cái Bang nhỏ tuổi cười đáp:
- Đúng thế. Trời tuy âm u như vậy nhưng mọi người đều đã dùng cơm trưa biết rồi. Không phải là mỗ không muốn kêu bạn, nhưng Thái sư thúc có dặn cứ để bạn ngủ thêm giây lát.
Tiểu Hoa vội ngồi nhỏm dậy, hỏi:
- Ngươi vừa nói gì thế? Tên Cái Bang nọ cười đáp:
- Chớ nên nóng nảy, phần cơm của ngươi vẫn để phần đầy đủ, không bị thiệt thòi đi đâu.
Tiểu Hoa chẳng nói chẳng rằng, tung mình chạy thẳng ra ngoài miếu, lúc ấy đang mưa xối xả, mặc tên Cái Bang nọ kêu gọi ở phía sau không ngớt.
Nó vừa rảo cẳng chạy vừa giơ tay lên vuốt những giọt nước mưa trên mặt, tiến thẳng ra phía bắc thành. Khi tới nơi thì toàn thân nó đã ướt đẫm. Nó không biết gò Phục Ngưu ở chỗ nào, nhưng cứ theo cái tên đó thì chắc phải là một cái gò rất lớn, dễ tìm kiếm. Nếu như khó tìm thì Vạn Lý Truy Phong đã không hẹn nó tới đó.
- o O o -