“Giữa lưng chừng trên cao
Là cánh diá»u lÆ¡ lá»ng
Giữa dòng Ä‘á»i tấp náºp
Tôi lưng chừng ở đâu?
â€
Hôm nay là ngà y đầu tiên và o ký túc xá nháºn phòng. Tôi cầm tá» giấy trên tay, lÆ¡ ngÆ¡ Ä‘i theo mấy nhá» bạn má»›i quen đến nÆ¡i tiếp nháºn sinh viên. Chúng nó cÅ©ng thuá»™c loại sinh viên má»›i toanh như tôi, nghÄ©a là cÅ©ng ngÆ¡ ngÆ¡ như con nai rừng, gặp ai cÅ©ng nÃu lại há»i, và ai bảo gì cÅ©ng là m theo, thái độ rụt rè như con thá».
Chiếc bà n giấy đặt ở góc phòng đông kÃn ngưá»i. Tôi chỉ có thể nhón chân nhìn thấy ông thầy báºn bịu thu hồ sÆ¡ cá»§a bá»n sinh viên. Không cách gì có thể chen chân và o đấy được, tôi đà nh đứng nép và o góc phòng chỠđợi.
Tôi đứng dá»±a tưá»ng, cắn cắn ngón tay nhìn má»i ngưá»i ồn à o chá»™n rá»™n trong căn phòng cháºt nÃch, cảm thấy lẻ loi vô cùng. Ở đây má»i ngưá»i Ä‘á»u má»›i lạ là m tôi cà ng thấy sợ. Nếu chiá»u nay chưa ná»™p được hồ sÆ¡ chắc tôi chỉ biết khóc mà thôi.
Cứ đứng như thế nhìn hết ngưá»i nà y đến ngưá»i khác, chợt thấy phÃa góc tưá»ng đối diện, má»™t nhóm con trai Ä‘ang đứng nhìn vá» phÃa tôi vá»›i thái đô... không được nghiêm chỉnh cho lắm. Há» Ä‘ang bình luáºn vá» tôi. HÆ¡i quê quê, tôi len lén lùi và o góc phòng, chá»— khuất tầm nhìn cá»§a há».
Há» vẫn ngoan cố nghiêng đầu tìm kiếm tôi, hình như Ä‘ang bà n tán xôn xao hÆ¡n. Rồi má»™t tên con trai dáng cao cao, hÆ¡i ngông nghênh bá»—ng sá»a lại cổ áo, quay lại nháy mắt vá»›i đám bạn và bất ngá» Ä‘i thẳng vá» phÃa tôi.
- Sao bé không nộp hồ sơ đi?
Tôi là nhÃ:
- Dạ tại ngưá»i đông quá!
Hắn báºt cưá»i:
- Trá»i đất, cứ đứng chá» thì biết đến chùng nà o má»›i ná»™p. ÄÆ°a đây cho anh.
Vừa nói hắn vừa giáºt xấp giấy cuá»™n tròn trong tay tôi. Chẳng đợi tôi phản ứng, hắn quay ngưá»i Ä‘i vá» phÃa dãy bà n. Thoắt cái hắn đã len và o đám đông, mất hút.
Tôi ngÆ¡ ngẩn nhìn theo, không hiểu gì cả. Cà ng sợ hÆ¡n nữa khi chẳng thấy hắn đâu cả. Chá» mãi vẫn không thấy, tôi bá»—ng thấy sợ lạnh toát cả ngưá»i, nhỡ hắn lấy mất hồ sÆ¡ thì tôi biết là m gì bây giá»? Tôi có biết hắn đâu. Như thế là chẳng và o được ký túc xá, rồi có lẽ cÅ©ng không có giấy tá» và o há»c cÅ©ng nên. Cà ng nghÄ© cà ng thấy sợ, nước mắt tá»± nhiên chảy ra. Tôi lặng lẽ lấy khăn lau mặt và thầm nghÄ© “Có phải hôm nay là mưá»i ba?â€
Hắn bá»—ng bất ngá» xuất hiện, cứ như là từ dưới đất chui lên, trên tay chỉ là má»™t mảnh giấy nhá» xÃu chẳng thấy giấy tá» cá»§a tôi đâu cả. Nước mắt tôi cà ng tuôn trên mặt. Bị bất ngá», hắn nhìn tôi sá»ng sốt:
- Sao váºy? Sao lại khóc?
Tôi thút thÃt:
- Hồ sơ của tôi đâu anh trả đây, tôi không đùa với anh đâu.
Hắn đứng ngẩn ngưá»i, rồi chợt cưá»i phá lên là m mấy ngưá»i đứng gần đó quay lại nhìn tôi tò mò. Lạy trá»i cho hắn đừng cưá»i nữa. Tôi thấy có gì đáng cưá»i đâu nhỉ, sao hắn có vẻ “tỉnh rụi†thế, sao hắn không sợ bị ngưá»i khác nhìn chứ. Tôi cố bình tÄ©nh, lấy giá»ng nghiêm trang:
- Anh trả hồ sơ cho tôi.
Hắn nhướng mắt:
- Sao váºy, không và o ký túc xá nữa à , cô bé?
- Tôi tự nộp được, anh trả lại đây.
- Hồ sơ đâu nữa mà trả, anh mới nộp hết rồi, giấy và o phòng của cô bé đây nà y.
Thấy nhiá»u ngưá»i nhìn, tôi hÆ¡i quê nhưng cÅ©ng chìa tay ra:
- Cám Æ¡n anh, váºy anh cho xin lại.
Hắn vẫn cầm mảnh giấy, nghiêng đầu nhìn tôi:
- Kiểu nà y mai mốt nhá»› mẹ chắc khóc ngáºp ký túc xá hết, ở đây đất khó thấm nước lắm đó.
Tôi là m ngÆ¡ chùi nước mắt, đưa mắt nhìn vá» phÃa đám đông. Má»i ngưá»i vẫn cứ ồn à o báºn rá»™n.
Hắn cưá»i cởi mở:
- Thôi nÃn Ä‘i, Ä‘i theo anh nháºn phòng.
Tôi ngơ ngác:
- Äi đâu?
- Äi nháºn phòng má»›i, không chịu à ?
Rồi hắn quay vá» phÃa đám con trai nãy giá» vẫn đứng nhìn, ngoắt tay:
- Ê lại đây.
Như chỉ chá» có váºy, cả bá»n hỠùa và o má»™t căn nhà rá»™ng chứa đầy vạt giưá»ng, chá»n má»™t chiếc rồi kéo à o ra ngoà i, má»—i ngưá»i há»i má»™t câu là m tôi chẳng biết nghe ai, cứ lót tót Ä‘i theo như thể há» sắp biến mất đến nÆ¡i. Tôi vẫn chưa thấy an tâm lắm.
Chúng tôi bước và o má»™t căn phòng trống vá»›i những khung giưá»ng trÆ¡ trá»i, má»™t tên trong nhóm lên tiếng:
- Mà y chá»n giưá»ng cho cô bé Ä‘i Phi.
Váºy là hắn tên Phi – tôi nghÄ© thầm. Quay lại nhìn tôi, hắn há»i:
- Bé thÃch giưá»ng nà o? Phòng nà y chưa có ai vô, tha hồ bé chá»n lá»±a.
Tôi lúng túng:
- Giưá»ng nà o cÅ©ng được, em thấy chá»— nà o cÅ©ng váºy.
Hắn quyết định:
- ÄÆ°á»£c rồi, váºy thì nên chá»n gần cá»a sổ cho sáng, vá»›i lại con gái thưá»ng hay mÆ¡ má»™ng và thÃch ăn quà vặt, cá»a sổ là tiện nhất.
Tôi định bảo hắn rằng đừng có mà nói lung tung như thế nhưng tôi kịp kiá»m lại, dù sao thì cÅ©ng không nên cãi vá»›i những ngưá»i tốt vá»›i mình. Vả lại có cãi cÅ©ng không qua được hắn bao giá», nhìn mặt biết ngay hắn là vua bẻm mép.
Äến chiá»u thì chiếc giưá»ng cá»§a tôi đã được trang bị đầy đủ tiện nghi. Bá»n há» vá» phòng mang qua cho tôi nà o tấm ván đóng kệ, nà o giây mắc mùng và và i thứ lỉnh kỉnh khác mà tôi không há» nghÄ© đến. Tôi nhìn há» bằng cặp mắt cảm động:
- Cảm Æ¡n mấy anh nhiá»u lắm.
Má»™t tên nà o đó cướp lá»i:
- Không cần cảm ơn các anh, bé chỉ cần cám ơn anh Phi là đủ.
Tôi chưa kịp mở miệng thì một tên khác chen và o:
- năm nay cô bé là hoa khôi của tổng hợp đấy nhé. Bé xinh ghê!
Tôi quay phắt lại nhìn hắn. Tháºt có Chúa má»›i biết trong trưá»ng hợp nà y phải có thái độ như thế nà o cho đỡ ngượng. Tôi bèn hếch mÅ©i lên:
- Hôm nay xinh không bằng hôm qua, và ngà y mai sẽ xinh hơn nữa.
Cả đám khá»±ng lại má»™t tÃ, tròn mắt nhìn tôi rồi gáºt gù báºt cưá»i. Thế Phi gáºt gù:
- Äoán không sai mà , má»›i nhìn là biết ngay đây là má»™t cô nhÃm. Ghê tháºt.
- Thế mà lúc nãy ở dưới kia nhìn bé hiá»n như con nai.
- Cô bé đáo để tháºt.
Bá»n há» cứ đứng ngắm nghÃa tôi, vẻ thÃch thú như vừa phát hiện má»™t Ä‘iá»u gì má»›i lạ. Tôi hÆ¡i lúng túng nhìn há» rồi giáºn dá»—i:
- Sao mấy anh cứ đứng nhìn ngưá»i ta hoà i thế. Là m như “ngưá»i ta†không biết quê váºy. Bá»™ lạ lắm hả?
- Không lạ, nhưng đặc biệt.
- Cô bé nà y chả biết sợ là gì cả.
- Ngang ghê chưa?
- Chắc dữ lắm ta ơi.
Há» cứ má»—i ngưá»i má»™t câu bình phẩm. Không thèm nhìn đến há» nữa, tôi lẳng lặng leo lên giưá»ng bắt đầu dá»n dẹp.
Má»™t tên đứng ở đầu giưá»ng cưá»i là m là nh:
- Bé còn thiếu thứ gì nữa không?
Tôi ngước lên háy hắn má»™t cái rồi ngoảnh mặt và o tưá»ng:
- Không biết.
- Bá»™ giáºn mấy anh hả?
- Không thèm giáºn.
Hắn là m bộ thở dà i, than thở:
- Nãy giá» phục vụ cô bé mệt phá» ngưá»i, giá mà được bé cưá»i má»™t cái thì anh đỡ mệt biết bao. Cưá»i Ä‘i Trân!
- Không biết cưá»i.
Hắn là m ra vẻ ngạc nhiên:
- Trá»i Æ¡i, cưá»i mà không biết nữa rồi thì là m sao là m được việc lá»›n?
Thế Phi nãy giỠđứng yên, giỠbước lại:
- Thôi đừng chá»c nữa mà y!
Rồi hắn cúi xuống nói với tôi như một đứa trẻ:
- Trân ở đây đừng buồn nghe. Bây giá» mấy anh vá». Có gì cần cứ gá»i anh. Và i ngà y nữa là có bạn má»›i thôi. Äừng sợ.
Khi há» vá» rồi, tôi ngồi bó gối nhìn mấy nhá» cùng phòng Ä‘ang lui cui dá»n giưá»ng. Chúng nó chả có ai giúp cả, cái gì cÅ©ng là m lấy. Tá»± dưng tôi thấy tá»™i nghiệp đám bạn Thế Phi. Sao lúc nãy tôi lại giáºn há» má»™t cách lãng nhác váºy nhỉ. Tháºt là vô Æ¡n.
Thế Phi là má»™t ngưá»i rất lạ. Biết nhau đã hÆ¡n má»™t tháng mà cứ má»—i lần gặp anh tôi lại thấy ngỡ ngà ng vá» thái độ cá»§a anh khi gặp tôi. Äôi lúc anh đến phòng tôi, mặt lầm lì rá»§ tôi ra quán ăn chè, anh gá»i cho hai đứa tôi hết ly nà y đến ly khác và cứ cắm cúi ăn như thể chỉ có ly chè là m anh báºn tâm. Mấy lúc đó tôi cÅ©ng chẳng biết là m gì hÆ¡n là nhá» nhẹ nhai từng hạt Ä‘áºu má»m và ngá»t. Khi thấy tôi nhìn thì anh nói ngắn ngá»§n:
- Ăn đi.
Nói rồi anh lại lặng lẽ múc từng muá»—ng đầy cho và o miệng má»™t cách ngon là nh. Mấy lúc như váºy tôi thấy mình vô duyên không chịu được, là m như ra đây chỉ để ăn thôi váºy, Ãt nhất cÅ©ng phải nói má»™t chuyện gì đó chứ. Vả lại tôi vá»›i anh đâu có là bạn thân đến mức ngồi suốt buổi mà chẳng cần nói gì. Có lần chịu hết nổi tôi lên tiếng:
- Anh Phi!
- Gì?
- Bộ lúc nà y anh rảnh lắm hả?
- Bình thưá»ng.
Chiá»u nay anh có vô trưá»ng không?
- Có.
- Khóa anh gần thi chưa?
- Chưa.
Nói chuyện thế thì còn nói gì được nữa. Im miệng cho xong. Tá»± nhiên tôi thấy tức muốn chết được. Là m như tôi ham ăn chè lắm váºy, là m như anh bắt buá»™c phải dẫn tôi đến đây để trả nợ váºy.
Có lần tôi ráng kiên nhẫn gợi chuyện:
- Hôm nay sao Trân không thấy anh DÅ©ng Ä‘i vá»›i anh váºy?
- Nó báºn.
- Bộ đi chơi một mình anh buồn lắm hả?
- Äâu có.
- Anh Phi nà y!
- Gì?
- Anh có chuyện gì cần nói với Trân không?
- Không, chuyện gì đâu mà nói.
Tôi phát tức lên:
- Váºy anh rá»§ Trân ra đây chi váºy?
- Ra ăn chè.
Tôi bặm môi, đặt ly xuống bà n:
- Trân ngán chè lắm rồi, thôi vỠanh Phi.
Thế Phi im lặng trả tiá»n, rồi đứng dáºy Ä‘i bên tôi, cÅ©ng chẳng hé miệng được má»™t câu. Anh đưa tôi vá» phòng rồi tỉnh bÆ¡:
- Anh vá» nghe.
Tôi “dạ†má»™t tiếng ngắn gá»n, không thèm tiá»…n chân anh. Ngưá»i đâu mà vô duyên dá»… sợ.
Và i hôm sau Thế Phi lại đến phòng. Thấy anh, tôi hấp tấp:
- Hôm nay Trân báºn lắm, không Ä‘i ăn chè được.
Anh nhún vai:
- Tại sao phải đi ăn chè kia chứ. Bộ không còn gì để là m hết sao mà phải chui và o chỗ đó. Trân thay đồ đi.
- Chi váºy?
- Äi chÆ¡i.
Tôi đứng yên, phân vân. Nhưng Thế Phi không để cho tôi có thá»i gian suy nghÄ©:
- Nhanh Ä‘i Trân, sao bắt anh chá» lâu váºy?
- Thế thì anh...
- Không nói nhiá»u, vô thay đồ Ä‘i. Sao con gái hay bắt ngưá»i ta phải năn nỉ và chỠđợi thế nhỉ. Anh muốn em phải khác thói nữ nhi thưá»ng tình. Nhanh lên cô bé.
Tôi ngoan ngoãn và o phòng thay đồ. Khi tôi trở ra, Thế Phi Ä‘ang thá»c tay và o túi quần Ä‘i lại trên hà nh lang, miệng huýt sáo má»™t Ä‘iệu nhạc không lá»i. Anh gần như nắm tay tôi kéo Ä‘i, cứ như là má»™t con bão Ä‘ang Ä‘uổi theo sau đến nÆ¡i váºy.
Thế mà ra đưá»ng anh cứ đạp xe thong thả như Ä‘i dạo vá»›i ngưá»i yêu. Cuối cùng anh dừng lại trước ngôi nhà lá»™ng lẫy, bên trong vẳng ra tiếng cưá»i nói la hét. Tôi chưa kịp hiểu gì thì anh tá»± nhiên đến mở cổng:
- Và o đây cô bé.
Tôi mở to mắt:
- Anh Ä‘i đâu váºy?
- Vô đây chÆ¡i, nhà bạn anh mà . Tối nay tụi nó tổ chức sinh nháºt.
Tôi nhìn chiếc xe cá»c cạch cá»§a anh dá»±ng cạnh những chiếc xe hà o nhoáng bóng lá»™n, sá»± ngăn cách tháºt là má»™t trá»i má»™t vá»±c. Tá»± nhiên tôi ngại ngùng:
- Hay là mình vỠđi anh Phi, em thấy ở đây không hợp với mình, với lại... tại sao anh không chuẩn bị quà ?
Thế Phi chỉ cưá»i, nụ cưá»i khó hiểu. Anh phẩy tay như chuyện đó chỉ là vặt vãnh, rồi anh nắm tay tôi:
- Và o đây, mình tới trễ rồi đó.
Tôi rụt rè Ä‘i theo Thế Phi. Anh tá»± nhiên đẩy cá»a bước và o. Trong phòng tiếng cưá»i nói vẫn không ngá»›t, và i cái đầu ngoái lại, rồi reo lên:
- Ê, VÅ© đại ca đến kìa, sao đến trá»… váºy đại ca?
- Tưởng đại ca xù tụi nà y luôn rồi chớ.
Há» chợt nhìn thấy tôi, rồi tò mò đưa mắt sang Thế Phi. Má»™t cô gái ăn mặc tháºt kinh dị Ä‘ang dán mắt chằm chằm và o tôi, lướt từ đầu đến chân như đánh giá vẻ ngoà i cá»§a tôi. Tôi thấy mình tháºt quê mùa và ngá» nghệch giữa đám con gái. Tá»± nhiên tôi có cảm tưá»ng mình lạc và o động cá»§a bầy yêu nữ. Tôi bối rối đứng lên chá» thái độ cá»§a há».
- Bồ mới hả Phi?
- Äại ca có ngưá»i má»›i rồi nhỉ.
Thế Phi trừng mắt:
- Äừng có nói báºy. Bạn tao đó. Há»c cùng trưá»ng đó, không được ăn nói lung tung nghe chưa.
Tôi chá» Thế Phi giá»›i thiệu há», nhưng anh chẳng nói gì. Anh dẫn tôi đến ngồi ở góc phòng và mang bánh đến cho tôi:
- Trân ăn đi, cứ thoải mái, đừng sợ. Ở đây vui lắm.
Má»™t tên con trai ngồi gần đó quay lại, đưa tá»›i má»™t ly rượu kèm theo má»™t nụ cưá»i “cầu tà i†hết sức khó ưa:
- Äại ca cho phép em má»i cô bạn má»›i nghe...
Thế Phi gạt tay hắn ra:
- Thôi mà y, Nghi Trân không biết uống rượu.
- Giá»i! Lúc nà y đại ca sao khó tÃnh quá.
Giá»ng má»™t cô gái chanh chua:
- Ngưá»i đẹp thế kia mà , lại còn há»c cùng trưá»ng nữa, anh Phi không giữ sao được.
Tôi quay lại tìm kiếm, nhưng Thế Phi khoát tay:
- Trân đừng để ý, cứ ngồi đây chơi cho vui.
Không cách gì tôi vui cho nổi. Quả tháºt tôi không thể nà o quen được “không khÆphóng túng ở đây, nó khác vá»›i những buổi tụ há»p bạn bè cá»§a tôi ở trưá»ng. Là m sao Thế Phi lại quen vá»›i những ngưá»i bạn nà y nhỉ? Và tôi cÅ©ng không hiểu sao há» lại xem trá»ng anh đến thế. Anh thoải mái vì anh đã quá quen vá»›i môi trưá»ng nà y, trong khi tôi thì không thể nà o hòa hợp được. Cứ thấy mình lạc lõng là m sao.
Tôi nÃu tay anh:
- Vá» trưá»ng Ä‘i anh Phi. Trân không thÃch ở đây.
- Sao váºy, ở đây vui lắm, lát nữa anh dạy em nhảy, thÃch không?
Tôi lắc đầu:
- Thôi em không thÃch.
- Thì thôi vá» váºy.
Thấy chúng tôi đứng Ä‘áºy, má»™t và i ngưá»i nhao nhao:
- Vá» hả đại ca, sao sá»›m váºy?
- Lát nữa có tiết mục mới, vui lắm đại ca.
Nhưng Thế Phi vẫn nắm tay tôi bước ra cá»a:
- Thôi, tao vá». Hôm khác gặp lại. Bye!
Lại giá»ng cô gái lúc nãy mát mẻ:
- Ngưá»i đẹp muốn vá» mà , anh Phi ở lại là m chi.
Thế Phi như không để ý đến cô gái, mở cá»a bước ra ngoà i. Trong kia há» Ä‘ang chuẩn bị mở dancing, tiếng nhạc dồn dáºp tháºt cuốn hút. Tôi nhìn và o mặt Thế Phi:
- Anh có muốn trở và o không, để em tự vỠmột mình được mà .
Anh quay lại nheo mắt:
- Là m chi! Trân không thÃch thì thôi. Äi chÆ¡i vá»›i Trân không thÃch hÆ¡n à ?
Chúng tôi đã ra đến ngoà i đưá»ng. Anh dẫn xe Ä‘i bá»™ bên tôi. CÅ©ng như má»i lần, tôi bắt đầu muốn được “giải đáp thắc mắcâ€:
- Mấy ngưá»i lúc nãy há»c trưá»ng nà o váºy anh Phi?
- Chẳng trưá»ng nà o cả.
- Váºy chứ ngưá»i ta là m gì?
- Là m báo, toà n là nhà báo cả.
- Trá»i Æ¡i, váºy hả? Từ đó tá»›i giá» em chưa tiếp xúc vá»›i nhà báo lần nà o hết. Mà sao em thấy mấy ngưá»i đó kỳ sao ấy.
Hình như Thế Phi cố nén cưá»i, tôi thấy anh cúi đầu xuống tháºt nhanh là m má»™t động tác giả:
- Kỳ là sao?
- Thì... là không được... bình thưá»ng chứ sao?
Bấy giá» Thế Phi không “là m tỉnh†được nữa. Lần đầu tiên anh cưá»i thà nh tiếng trước mặt tôi:
- Trá»i Æ¡i! Sao bé Trân ngây thÆ¡ quá váºy. Anh muốn nói tụi nó toà n là dân ăn bám cha mẹ, đó, hiểu chưa cô nai?
Tôi vẫn cảm thấy chưa thá»a mãn lắm nên không để ý:
- Váºy hả?
- Mà em cÅ©ng đừng tưởng mấy ngưá»i đó là bạn anh, cả em cÅ©ng váºy. Bá»n nó không là đối tượng để kết bạn đâu.
Tôi kêu lên:
- Anh nà y lạ tháºt. Äến nhà ngưá»i ta chÆ¡i mà không xem ngưá»i ta là bạn, thế thì là gì?
- Là nÆ¡i để giải trÃ.
- Váºy hôm nay anh dẫn em đến đó giải trà đó hả?
Anh gáºt đầu:
- Ừ, môi trưá»ng sinh viên cháºt hẹp lắm nhá». Em nên Ä‘i chÆ¡i nhiá»u cho biết.
Và - trá»i đất Æ¡i- anh quay sang búng nhẹ lên mÅ©i tôi:
- Kẻo em khá» quá, chỉ giá»i bướng vá»›i anh.
Tôi giương mắt nhìn Thế Phi, chẳng biết gì mà trả lá»i. Hôm nay anh là m tôi ngạc nhiên muốn chết được. Tôi không hiểu nổi vì sao anh có được mấy ngưá»i bạn “kỳ dị†đến như váºy. Và há» lại có vẻ sợ anh nữa chứ, như váºy nhất định là anh phải chÆ¡i thân vá»›i há» lâu rồi, nếu không chẳng có ai tá»± nhiên như thế bao giá». Váºy mà còn bảo không xem ngưá»i đó là bạn, váºy chứ là cái gì nhỉ? Mấy con rối à ?
Thôi, mai mốt tôi sẽ hạn chế không chÆ¡i vá»›i Thế Phi nữa. Anh khó hiểu quá. Từ lúc quen anh đến giá» anh chỉ toà n gieo cho tôi đủ thứ thắc và tức mình. Quen má»™t ngưá»i mà không hiểu được ngưá»i đó thì dứt khoát cho rồi.
Mai mốt Thế Phi có qua rá»§ tôi đến đó tôi sẽ không Ä‘i nữa đâu. Nhất định là như váºy.
Tôi buông quyển sách xuống, giÆ¡ tay nhìn đồng hồ. Gần bốn giá». Váºy là tôi đã thức suốt cả đêm rồi.
Tôi nhắm mắt lại nhưng không tà i nà o ngá»§ được, đầu tôi lÆ¡ mÆ¡ má»›i những hình ảnh nặng ná» trong sách. Äotstoiepski đúng là má»™t nhà văn ... Ä‘iên Ä‘iên. Äá»c truyện cá»§a ông tôi như rÆ¡i và o má»™t ma tráºn tâm lý phức tạp. Tháºt là nhức đầu chết Ä‘i được.
Tôi ngồi dáºy, mở rương tìm thuốc an thần. Tôi đã quen vá»›i những giấc ngá»§ vay mượn thế nà y rồi.
Ngoà i kia trá»i bắt đầu sáng. Tôi lÆ¡ mÆ¡ ngá»§ thiếp Ä‘i. Hình như có ai Ä‘ang lay tôi :
- Trân à , Trân, ngủ hả ?
Tôi lưá»i biếng mở mắt, nhá» Vân Hà vẫn không ngừng lắc tay tôi :
- Mi ngủ Hả Trân ? Trân ơi, ngủ hả, hả ?
Tôi ngồi báºt dáºy :
- Gì váºy, có chuyện gì váºy ?
Giá»ng con nhá» tỉnh bÆ¡ :
- Äâu có gì đâu, ta muốn biết mi Ä‘ang là m gì váºy mà . Thôi ngá»§ tiếp Ä‘i.
Rồi nó bÆ¡ cái mặt, Ä‘i tha thẩn lại cá»a sổ nhìn trá»i mây. Tôi vá»›i tay ôm chiếc gối ngồi nhìn nó chằm chằm, muốn hét lên má»™t tiếng cho đỡ tức, tháºm chà còn muốn nhảy xuống giưá»ng “sút†cho nó má»™t cái.
Nhá» nà y hay như váºy lắm, không hiê?u sao nó thÃch đùa vá»›i tôi thế, không phải riêng tôi mà cả phòng nà y Ä‘á»u là nạn nhân cá»§a nó. Không hiểu sao trá»i lại cho má»™t nhá» yêu quái rÆ¡i ngay và o phòng là m bá»n tôi khốn khổ đến thế nà y.
Tôi ngóc đầu nhìn qua mấy giưá»ng khác. PhÃa bên kia nhá» Äoan Khánh cÅ©ng đà ng lầm bầm trong miệng và liếc theo Vân Hà . Chắc nó cÅ©ng Ä‘ang tức lắm. Nó vùng vằng :
- Trưa mi không ngá»§ thì để ngưá»i khác ngá»§. Bá»™ mi không còn gì để Là m hết sao.
Vân Hà quay lại, cưá»i vô tá»™i :
- Bá»™ ta gá»i là m mi không ngá»§ ÄÆ°á»£c hả ? Xin lá»—i nghe.
- Vô duyên.
Hình như chúng nó cãi nhau thì phải. Tôi buồn ngủ Qúa lăn ra ngủ Tiếp. Một lát sau lại nghe tiếng nhỠHà :
- Trân Æ¡i dáºy Ä‘i, có anh Phi qua kìa.
Tôi không thèm trả Lá»i, nằm quay mặt và o tưá»ng. Vân Hà nÃu tay tôi :
- Không tin hả, tôi nói tháºt chứ bá»™.
Thấy tôi vẫn nằm im, nó la toáng lên :
- Anh Phi Æ¡i, con Trân nó không muốn gặp anh nè. Nó nói thÃch ngá»§ HÆ¡n, nó bảo nói chuyện vá»›i anh chán lắm.
Ngoà i cá»a, tiếng Thế Phi vá»ng và o :
- Trân Ä‘ang là m gì váºy Hà ?
- Nó đang ngủ ...
Tôi láºt Ä‘áºt, lấy cây thước để Trên nắp rương chắn ngang miệng nó, rồi tuá»™t xuống giưá»ng, ló đầu ra cá»a.
- Anh Phi chá» trân má»™t tÃ.
Tôi quay và o, lấy khăn lau mặt và chải lại tóc. Không quên ném cho nhá» Hà má»™t cái nhìn Ä‘e dá»a. Nó hất mặt lên thách thức :
- Lát nữa ta sẽ xỠMi - Hãy đợi đấy.
Tôi đã ra đến cá»a, hấp háy đôi mắt nhìn Thế Phi, anh nhìn tôi :
- Trân ngủ hả ?
- Dạ.
- Äi ăn chè vá»›i anh Ä‘i.
Lại ăn chè nữa, tôi sợ chè cá»§a anh quá rồi, bây giá» ngá»§ thÃch hÆ¡n. Äịnh mở miệng từ chối thì Thế Phi nói như ra lệnh :
- Trân và o thay đồ Ä‘i, anh chá».
Tôi quay đầu như má»™t cái máy. à định từ chối bay đâu mất tiêu. Không hiểu sao tôi hay máy móc là m theo những lá»i ra lệnh và luôn õng ẹo từ chối khi được năn nỉ. Tôi ghét cái táºt đó quá chừng. Nhưng có thánh má»›i giúp tôi bá» ÄÆ°á»£c nó. Äi ăn mà chẳng vui vẻ gì thà ở nhà cãi nhau vá»›i nhá» Hà còn sướng hÆ¡n.
Thế Phi không đưa tôi và o quán chè cá»§a bà há»™t vịt như má»i khi mà chui và o quán cà phê ... không má»™t bóng ngưá»i. Anh nhìn quanh quất trong quán, tôi cÅ©ng ngó nghiêng tìm kiếm. Trá»i Æ¡i, quán gì mà không có má»™t bóng nà o cả, má»i ngưá»i chết hết rồi sao ấy.
ChỠmãi mới thấy bà chủ quán đi ra, tôi thở phà o nhẹ nhõm, thì thầm :
- Váºy mà em tưởng ngưá»i ta chết hết rồi chứ.
Anh báºt cưá»i, rồi nói nhá» :
- Äừng có nói lá»›n, coi chừng bả Nghe.
Tôi nhăn mũi :
- Kệ Bà ấy, em cóc sợ.
Và chúng tôi lại ngồi im. Chất thuốc chưa tan là m tôi ngầy ngáºt cả ngưá»i. Tôi tá»±a ngưá»i và o thà nh ghế, giá mà ngá»§ ÄÆ°á»£c ở đây thì thÃch tháºt. Tôi khoanh tay trước ngá»±c, lim dim.
Thế Phi nói vu vơ :
- Nhìn kìa Trân, trá»i nắng đẹp quá.
Tôi cố mở mắt nhìn ra ngoà i đưá»ng, rồi nhìn Thế Phi má»™t cái, không hiểu anh có bình thưá»ng không. Nắng buổi trưa gắt gần chết. Ngưá»i ta hay tả Vẻ Äẹp cá»§a nắng, nhưng chưa bao giá» thấy ai tả nắng trưa đẹp cả. Thế Phi hình như không được bình thưá»ng, hình như hÆ¡i giống ... Äotsoiepski.
Tôi định trêu anh nhưng Thế Phi lại lên tiếng :
- Hôm qua các cô đi chơi có vui không ?
- Sao lại không, đi chơi mà !
Tôi gáºt đầu. Äi chÆ¡i mà không thÃch thì thÃch cái gì nữa bây giá». Tôi chợt nhá»› đến hôm Ä‘i sinh nháºt, vá»™i nói :
- Nhưng mà Trân không có thÃch như kiểu mấy “nhà báo†cá»§a anh đâu.
Thế Phi vẫn không để Ã, giá»ng anh trách móc :
- Mỗi lần vui với bạn, hình như it khi Trân nhớ tới anh lắm.
- Äâu có, đâu có ...
- Trong khi mỗi lần đi chơi đâu anh cũng muốn có Trân.
Tôi lÆ¡ mÆ¡ nhìn Thế Phi, hình như hôm nay anh khác má»i ngà y. Anh có vẽ lãng mạn và má»m yếu sao ấy.
Tôi cúi đầu xuống thấp, tay che miệng ngáp má»™t cái. Buồn ngá»§ quá Ä‘i mất. Thế Phi cứ đăm đăm nhìn ra đưá»ng, lông mà y cau lại, anh nói mà không nhìn tôi :
- Hôm qua anh muốn nói vá»›i em má»™t chuyện, thế mà không nói được, lạ Tháºt.
- Váºy hả ?
- Trân có quan tâm đến Ä‘iá»u ấy không ?
- À ... ừ ... quan tâm chứ.
- Tháºt không ?
Thế Phi quay phắt lại nhìn tôi, thấy vẻ mặt đỠđẫn cá»§a tôi anh cưá»i khẽ :
- Anh Ä‘oán ngay mà , Trân đâu có xem Ä‘iá»u đó là quan trá»ng.
- Có, có chứ.
Anh vặn lại :
- Thế em Ä‘oán đó là điá»u gì ? Nói Ä‘i.
Tôi ngá»› ngưá»i :
- A, đó là má»™t Ä‘iá»u rất quan trá»ng.
- Nói cụ thể Xem.
- Nó quan trá»ng ghê lắm.
- Váºy là Trân hiểu rồi chứ ?
Tôi nói bừa :
- Hiểu rồi.
Thế Phi cưá»i nhẹ nhõm :
- Váºy là cái Ä‘iá»u khó khăn nhất đã được nói ra, anh vui lắm. em biết không, không hiểu sao trước mặt em anh không nói được Ä‘iá»u gì hết.
- Sao kỳ váºy ?
- Anh cũng không biết nữa.
Mặt Thế Phi lạ quá, có má»™t vẻ gì đó sung sướng gần như hÆ¡i ngá» nghệch, nó khác xa vẻ tá»± tin bình thưá»ng ở anh. Hôm nay anh là m sao ấy, ăn nói lung tung, cá» chỉ thì nhấp nhá»m như bị gắn lò xo. Tôi lÆ¡ ngÆ¡ nhìn anh. Thế Phi mân mê những ngón tay tôi, tôi muốn rút lại nhưng không dám. Anh nhìn và o mắt tôi :
- Em có hạnh phúc không Trân ?
Tôi không nén được má»™t cái ngáp, thú nháºn :
- Anh Phi ơi em khó chịu quá, nãy giỠem buồn ngủ dễ sợ.
Thế Phi chợt ngồi thẳng ngưá»i lên, nét mặt đột ngá»™t thay đổi, đôi môi mÃm lại, mắt nhìn đăm đăm ra đưá»ng. Anh bóp chặt chiếc ly trên tay, mắt tôi không thể rá»i khá»i chiếc ly ấy được, coi chừng bể Mất.
Thế Phi gằng giá»ng :
- Em kiêu hãnh quá váºy, muốn nhạo báng anh phải không. Em có thái độ Như váºy để trả lá»i tình cảm cá»§a anh đó hả. Tháºt là quá quắt. Chưa có ai dám coi thưá»ng tôi đến như váºy. Äi vá».
Anh dằn xấp tiá»n trên bà n rồi Ä‘i nhanh ra cá»a. Tôi lót tót Ä‘i theo anh, không hiểu nổi cÆ¡n giáºn bất thưá»ng ấy. Tôi muốn há»i, nhưng cÆ¡n buồn ngá»§ cứ là m đầu óc tôi mụ Ä‘i và chỉ biết lặng lẽ Ä‘i phÃa sau anh.
Thế Phi chia tay tôi ở đầu dãy phòng, anh nói cụt ngủn:
- Chà o.
Và anh bá» Äi. Tôi cháºm chạp vá» phòng, nằm lăn ra giưá»ng. Không biết tôi lại ngá»§ từ lúc nà o.
Tiếng hét cá»§a nhá» Hà là m tôi giáºt mình. Ngoà i sân banh tháºt ầm Ä©, váºy là đã chiá»u rồi. Tôi nằm im, nghÄ© ngợi lan man. Rồi tôi nhá»› Thế Phi, nhá»› buổi trưa kỳ cục vừa diá»…n ra. Sao tôi lại có khi rÆ¡i và o tình cảnh ngá»› ngẩn như thế nhỉ.
Thế Phi đúng là điên Ä‘iên. Chẳng có ai chá»n buổi trưa nắng gắt để lôi ngưá»i khác và o quán nói chuyện tình cảm bao giá».
Má»™t tuần rồi mà Thế Phi không đến phòng tôi chÆ¡i. Sao váºy nhỉ ? Chẳng lẽ anh giáºn vì chuyện buổi trưa hôm đó, mà lại giáºn lâu đến váºy. Tôi nhá»› là mình đâu có là m gì cho anh giáºn đâu.
Mấy ngà y anh không đến, tự nhiên tôi thấy cũng hơi buồn. Nó cứ trống trống thế nà o.
Hôm nay xảy ra má»™t chuyện là m tôi xấu hổ muốn chết được. Buổi chiá»u, nhá» Lan An má»i sinh nháºt. Giá mà Thế Phi không giáºn tôi sẽ rá»§ anh cùng Ä‘i. Lúc trưa tôi đến lá»›p anh, nhưng đến chân cầu thang thấy anh Ä‘ang nói chuyện vá»›i nhá» Trang bên triết, thấy tôi anh cÅ©ng không tá» vẻ gì là muốn gá»i. Tôi tức muốn khóc được, và quay trở Vá» lá»›p. ÄÆ°á»£c rồi, anh xá» sá»± như thế thì tôi cÅ©ng cóc cần. Việc gì tôi phải năn nỉ Kia chứ trong khi tôi là con gái ?
Chiá»u thứ bảy trong phòng vắng hoe, bá»n nó đứa vá» quê, đứa Ä‘i chÆ¡i hết cả, chỉ Còn mình tôi vá»›i nhá» Hà . Tôi lục há»™p đồ trang Ä‘iểm rồi tá»± là m lấy. Hôm nay tôi nổi hứng diện tháºt đẹp, vẽ cả mắt xanh cho nó có vẻ MÆ¡ mà ng và tô hà ng mi bằng chì Ä‘en tháºt Ä‘áºm. Nhìn và o gương tôi thấy mình xinh xắn lạ, nhất là đôi mắt sinh động.
Tôi cá»™t tóc tháºt cao bằng chiếc kẹp xanh hợp vá»›i mà u áo để Khoe xâu chuá»—i bằng há»™t đá lấp lánh. Lát nữa bá»n nó sẽ cá»±c kỳ ngạc nhiên vì thấy tôi lá»™ng lẫy cho mà xem. Lâu lâu tôi muốn “là m nổi†má»™t tÃ, tháºt là thÃch khi là m cho ngưá»i ta ngạc nhiên vá» mình.
Tôi Ä‘i lại giưá»ng Vân Hà , nhún chân :
- Mi thấy ta có đẹp không hở Hà lùn ?
Nó mở lớn mắt suýt xoa :
- Trá»i Æ¡i, sao hôm nay mi diện lá»™ng lẫy thế !
Tôi nghiêng đầu, cưá»i Ä‘iệu :
- Tại ta nổi hứng.
Äôi mắt nó lướt lên đầu tôi, rồi dừng lại đấy. Tôi thấy má»™t tia ngạc nhiên và nghịch ngợm lóe trong mắt nó, nhưng không để Ã. Tôi xoay ngưá»i ra sau cho nó nhìn cây kẹp đẹp :
- Kẹp của ta có đẹp không ?
Nó cưá»i cưá»i :
- Thế mi để Tóc như váºy Ä‘i à ?
- Tất nhiên, cá»™t tóc lên cho gá»n.
Nó bặm môi như cố nÃn cưá»i, rồi gáºt gù :
- Ư đẹp lắm rồi, không chừng nổi hÆ¡n cả Lan Anh nữa. Bảo đảm là má»i ngưá»i sẽ ngạc nhiên vá» mi.
Nó nhìn đồng hồ :
- Thôi nhanh đi, nếu mi không muốn “là m nổi†thì đừng có đến trễ - Sáu giỠrồi kìa.
- Ừ hé, thôi ta đi nghe.
Ra đến cá»a tôi không quên thò đầu và o phòng nói vói lại :
- Ở một mình đừng có buồn, lát nữa ta sẽ mang kẹo vỠcho mi.
Nó cưá»i cưá»i vẻ Bà hiểm :
- Thôi đi đi. Chúc vui vẻ.
Tôi nhảy chân sáo ra hà nh lang, hát khẽ bà i hát mừng sinh nháºt. Cảm giác mình đẹp là m tôi thÃch chà vô cùng.
Tôi dẫn xe ra cổng, gặp má»™t tên con trai Ä‘i ngược chiá»u. Hắn hÆ¡i liếc vá» phÃa tôi, rồi quay lại nhìn hẳn lê trên đầu tôi, đôi mắt không giấu vẻ ngạc nhiên. Tôi cà ng thấy phấn khởi hÆ¡n. Rõ rà ng là tôi xinh quá đấy.
Dá»c đưá»ng thỉnh thoảng có mấy ngưá»i ngoái lại nhìn, há» như muốn nói Ä‘iá»u gì đó rồi lại thôi. Tôi cà ng thêm hứng chÃ. Từ đó giá» chưa khi nà o tôi được nhiá»u ngưá»i nhìn như hôm nay cả. Thế thì dứt khoát tôi xinh hÆ¡n rồi không thể Nà o giải thÃch cách nà o khác hÆ¡n được.
Khi tôi đến nhà Lan Anh thì bạn bè đã đến đông đủ. Nó ra cá»a đón tôi :
- Sao mi tá»›i trá»… váºy ?
Äôi mắt nó chợt mở lá»›n nhìn tôi rồi lại cưá»i tươi ngay :
- Mi chơi mô đen mới đó hả Trân ?
Tôi nhún chân chà o nó, nhà nhảnh:
- Mi thấy ta thế nà o ?
- Xinh lắm, không chừng mi trang Ä‘iểm kiểu nà y buổi sinh nháºt ta cà ng đáng nhá»›.
Nó dẫn tôi và o nhà , và i cái đầu quay lại nhìn tôi, cưá»i khó hiểu. Nhá» Lan Anh nháy mắt vá»›i bá»n nó, thế là má»i ngưá»i nhìn lảng chá»— khác. Sao thế nhỉ ?
Lúc mở quà , tô Ä‘ang lúi húi phụ Nhá» Quỳnh cắt bánh. Lan Anh cứ má»™t má»±c kéo tôi đến chụp hình vá»›i nó, rồi cả bá»n bắt tôi phải chụp riêng má»™t mình. Tôi phản đối :
- Thôi, thôi. Sinh nháºt cá»§a Lan Anh chứ có phải cá»§a mình đâu.
Bá»n nó như không nghe, cứ nháy mắt vá»›i Trà DÅ©ng. Anh chà ng bất kể Tôi có đồng ý hay không, bấm liên tục ba, bốn kiểu, nét mặt đắc ý :
- Mình bảo đảm là Trân sẽ có những kiểu hình độc đáo nhất nước.
Nguyễn Hưng xen và o :
- Nhất định Trân phải cho mình một kiểu là m kỷ niệm mới được.
- Mấy bạn là m gì quan tâm đến mình dữ thế, bộ mình lạ Lắm hả ?
Cả bá»n nhìn tôi cưá»i thú vị :
- Äâu có gì lạ. Tối nay Trân dá»… thương lắm. Thiệt đó. Nhưng tụi mình sẽ không quên được cái độc đáo cá»§a Trân tối nay. Nhìn Trân ... nói chung là hết sức ngá»™ nghÄ©nh.
Lại má»™t trà ng cưá»i rá»™ Lên. Há» nói gì lạ quá, tôi định há»i cho ra lẽ nhưng vui quá tôi lại quên ngay.
Công nháºn chưa bao giá» tôi dá»± má»™t tối sinh nháºt vui đến thế. Chúng tôi uống rượu nho và ăn bánh kem thá»a thÃch, cưá»i hét ầm Ä© đến khi mệt ngất ngư.
Khi tôi vá» thì đã hÆ¡n chÃn giá». Gặp Thế Phi đứng ở cổng ký túc xá. Nhá»› lại thái độ Cá»§a anh lúc trưa tôi lại thấy tức lên, Ä‘i thẳng má»™t mạch không thèm nhìn đến anh. Thế Phi bước nhanh đến giằng lấy xe tôi dắt và o, rồi lôi tôi và o góc cầu thang :
- Em là m cái trò gì váºy Trân ?
Anh giÆ¡ tay gỡ cái gì đó trên tóc tôi rồi đưa ra trước mặt. Tôi nhìn xuống tay anh. Trá»i Æ¡i ! á»ng cuốn tóc.
Mắt tôi tròn xoe nhìn Thế Phi, rồi nhìn xuống tay anh, không biết nên khóc hay nên cưá»i. Thế Phi cưá»i chế giá»…u :
- Äể cái nà y đến dá»± sinh nháºt, em định chÆ¡i khác ngưá»i hả Trân ?
Tôi xấu hổ muốn chui và o má»™t xó xỉnh nà o đó để Không ai nhìn thấy tôi nữa. Nhá»› lại ánh mắt cá»§a tụi nó cứ nhìn nhìn và cưá»i má»™t cách khó hiểu, tôi thấy mình lố bịch kỳ lạ Và cúi gằm mặt xuống đất. Thế Phi nâng mặt tôi lên :
- Em là m sao váºy, hay là em không muốn anh gỡ cái nà y xuống ? Thôi để anh cà i lại cho. Anh không biết là em thÃch model. Äừng giáºn nha.
Anh lại cưá»i giòn giã, thÃch thú chưa bao giá» thấy trò gì ngá»™ nghÄ©nh hÆ¡n. Tôi bặm môi nhìn anh, rồi đùng đùng bá» Lên phòng. Thế Phi giữ tay tôi lại :
- Giáºn anh hả Trân ?
- Mặc tôi.
Tôi xô Thế Phi rồi đóng cá»a nghe cái rầm :
- Anh vá» Ä‘i, mai mốt đừng có tìm tôi nữa nhé. Tôi ghét nhất mấy ngưá»i hay trêu chá»c ngưá»i khác, anh biết không ?
Thế Phi hạ Giá»ng :
- Em đừng có la lá»›n, anh đâu có muốn chá»c em. Chỉ đùa má»™t tà mà .
- Tôi không thÃch đùa, đùa không đúng lúc tôi ghét lắm.
- Thôi anh xin lỗi mà , ra đây anh nói chuyện nà y cho nghe.
- Không thÃch nghe.
- Anh năn nỉ.
- Không thÃch nghe năn nỉ, anh vá» Ä‘i, tôi Ä‘i ngá»§ đây.
Ngoà i kia im lặng tháºt lâu, rồi có tiếng chân Ä‘i trên hà nh lang, tôi mở cá»a thò đầu ra nhìn Thế Phi vá» tháºt rồi.
Mặc kệ Anh. Tôi quay và o phòng, nhá» Hà đang ngồi trên giưá»ng nhìn xuống, lại còn cưá»i toe toét :
- Sinh nháºt vui không Trân ?
Tôi lầm lì nhìn nó, rồi lẳng lặng leo lên giưá»ng kéo mà n cái rẹt. Vân Hà ở dưới ló đầu nhìn tôi :
- Sao mặt mi ỉu xìu váºy Trân, sinh nháºt vui không ?
- ...
- Mi giáºn ta hở Trân ? Giáºn gì váºy ?
- Không thèm giáºn. im Ä‘i.
Nó cứ đứng lải nhải phân trần Ä‘iá»u gì đó, tôi nằm quay mặt và o tưá»ng không thèm nghe. Tức muốn đấm cho nó má»™t cái. Rõ rà ng lúc chiá»u nó thấy tôi quên gỡ ống quấn tóc trên đầu nhưng nó không thèm nói để tôi bị trêu ghẹo chÆ¡i. Bạn bè gì mà thâm hiểm. Äồ lùn !
Chưa bao giá» tôi tức nhá» Vân Hà đến váºy. Cà ng quêncà ng thấy tức. Nhá» Nà y chÆ¡i tôi nhiá»u cú quê lắm rồi. Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ không thèm nhìn mặt nó nữa. Cắt dứt luôn. Mai mốt nó là m quen đừng hòng tôi cưá»i vá»›i nó nữa.
Rồi còn nhá» Lan Anh và đám bạn sinh nháºt nữa, tất cả Ä‘á»u muốn Ä‘em tôi ra là m trò cưá»i. Cà ng nhá»› cà ng tức muốn chết được. Cả má»™t đám Ä‘á»u đáng ghét như nhau. Äồ thâm hiểm, đồ độc ác, đồ ... gì nữa nhỉ, tôi cố tìm từ diá»…n đạt cho đỡ tức mà tìm không được. Tức quá Ä‘i mất.
Tôi tưởng tượng đến sáng mai và o lá»›p, má»i ngưá»i sẽ nhìn tôi ... Chao ôi, tôi muốn biến mất khá»i trái đất nà y.
Ngà y hôm sau và o lá»›p, tôi lầm lầm Ä‘i thẳng đến chá»— cá»§a mình, không thèm nhìn đến ai cả , tụi nó Ä‘ang xúm xÃt má»™t đám ở dãy cá»a sổ, cưá»i hét ầm Ä© có lẽ Ä‘ang kể Lại buổi sinh nháºt hôm tối. Tôi chống cằm chiếu đôi mắt cú vá» nhìn bá»n nó, là m gì bá»n nó không Ä‘em chuyện cá»§a tôi ra cưá»i cợt. Giá mà tôi có thể bóp mÅ©i từng đứa cho đỡ tức.
Thấy tôi nhìn, đám đông dần dần giãn ra. NhỠLan Anh đi lại chỗ tôi :
- Sao mặt buồn hiu váºy Trân. Ta đây chÆ¡i cho vui.
Mặt tôi lạnh lùng :
- Không thÃch.
- Nãy giá» tụi nó bà n tán buổi tối qua vui lắm. Ê, mi biết hôm qua tụi nó tức cưá»i mi muốn chết không ?
À, lại còn dám nói ra nữa à . Thế thì tôi sẽ nói cho mà biết. Tôi nổ một trà ng :
- Biết rồi, biết rồi. Ta biết hôm qua mi cố tình Ä‘em ta ra là m trò cưá»i để buổi sinh nháºt mi có trò má»›i lạ. Nếu biết mi như váºy ta chẳng thèm đến đó đâu, và không thèm nhìn đến ai trong lá»›p. Tức mình không chịu nổi.
Buổi tối Thế Phi đến phòng, tôi mở cá»a đứng dá»±a và o tưá»ng nhìn anh, im lặng. Thế Phi nhìn bá»™ mặt hình sá»± cá»§a tôi, anh phì cưá»i, nhưng cố kiá»m lại :
- Anh nghe mấy bạn lá»›p em nói hôm nay vô lá»›p em không nói chuyện vá»›i ai hết, tụi nó nhá» anh năn nỉ Em giùm. Chuyện có chút xÃu mà em giáºn lâu váºy Trân.
Gì ? Chuyện như váºy mà có chút xÃu hả ? Chá»c cho tôi xấu hổ cả đêm ngá»§ Không được mà còn bảo có chút xÃu à ? Cả anh cÅ©ng đứng vá» phÃa bá»n nó đấy. Äáng lẽ Thế Phi phải hiểu tôi quê đến mức nà o và phải an á»§i tôi má»›i phải, đằng nà y ... Sao tá»± nhiên tất cả Ä‘á»u đáng giáºn như nhau cả, tôi biết chÆ¡i vá»›i ai bây giá». Tôi phẩy tay :
- Anh vỠđi, đừng có nhắc chuyện đó với tôi nữa, tôi ghét anh lắm. Anh có vỠkhông ?
Thế Phi nhá» giá»ng :
- Thì thôi, anh sẽ không nhắc đến bạn em nữa. Anh cÅ©ng thấy là tụi nó bất lịch sá»±, đùa như váºy là quá đáng lắm. Em chịu chưa?
Tôi nhìn Thế Phi, nét mặt anh tháºt là nghiêm chỉnh. Tôi hÆ¡i nguôi nguôi:
- Anh đến đây chi váºy?
- Tới thăm em. Một tuần không gặp bộ không nhớ anh hả?
- Hoà n toà n không.
Thế Phi có vẻ giáºn, nhưng anh kiá»m lại:
- Bây giỠem và o mang cây đà n ra đây, mình lên sân thượng ngồi chơi.
Tôi đang do dự thì anh nói như ra lệnh:
- Em nhanh Ä‘i, anh chá».
Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi chạy à o và o phòng lấy đà n rồi đi theo Thế Phi.
Chúng tôi ngồi ở góc sân. Tối nay trăng sáng trắng cả bầu trá»i, ánh sáng chảy trà n trên nên sân thượng tháºt thÃch. Thế Phi gác cây đà n qua má»™t bên, ngồi yên nhìn tôi. Tôi hÆ¡i ngượng:
- Anh nhìn gì váºy?
Anh không trả lá»i và hÆ¡i chồm ngưá»i tá»›i vén những sợi tóc trên trán tôi:
- Em biết không, khi em hiá»n dịu nhìn dá»… thương lạ lùng, nhất là như bây giá». Chưa bao giá» em dá»… thương như hôm nay cả.
Tôi hÆ¡i ngượng ngùng. Tối nay trăng như nên thÆ¡, huyá»n dịu hÆ¡n. Tôi bá»—ng thấy mình hiá»n như con mèo. Tôi ngồi bó gối nhìn Thế Phi, anh cÅ©ng hiá»n như con thá». à nghÄ© Thế Phi giống như con thá» sao tức cưá»i quá. Tôi báºt cưá»i rúc rÃch.
Anh cÅ©ng mỉm cưá»i vá»›i tôi. Thế Phi không hiểu tôi cưá»i gì đâu. Nếu biết bị so sánh như con thá» anh sẽ nổi tá»± ái nam nhi cho mà xem, lúc đó thế nà o cÅ©ng có chiến tranh.
Thế Phi cầm tay tôi lên vuốt nhẹ:
- Bây giỠchịu khó nghe anh nói một chút nhé.
Tôi dè dặt:
- Gì đây, lại nhắc chuyện hôm Ä‘i sinh nháºt cá»§a em nữa phải không?
- Äúng, anh muốn nhắc chuyện đó, nhưng không phải để chá»c em giáºn. Khoan nà o, đừng có xù lông như con nhÃm thế, anh muốn há»i em câu nà y thôi. Là m gì hôm qua em giáºn anh dữ thế, em phản ứng là m anh bất ngá» hết sức.
- Ai bảo anh chá»c quê em.
- Quê gì, có gì đâu mà quê.
Tôi xụ mặt:
- Anh thá» tưởng tượng xem, hôm qua em nổi hứng lên diện tháºt chiến, thế mà lại để đầu tóc như váºy Ä‘i lung tung ra đưá»ng, anh thấy có lố bịch không chứ. Äã váºy má»i ngưá»i còn Ä‘em chuyện lố bịch đó ra chá»c em, còn bắt em chụp cả má»™t lô hình nữa. Thế có đáng giáºn không chứ.
- Nhưng anh vô tội mà .
Tôi nhăn mặt:
- Anh mà vô tá»™i hả. Vô số tá»™i thì có. Anh là ngưá»i đầu tiên cố tình châm chá»c em, anh muốn biến em thà nh trò cưá»i, anh muốn...
- Thôi, thôi... Tóm lại là anh có lỗi với em. Anh xin lỗi, chịu chưa?
Thế Phi gáºt gù:
- TÃnh em hay há»n giáºn quá nhỉ mà lại giáºn dai, anh hiểu rồi.
Tôi nhìn anh, không hiểu có gì mà anh cưá»i mãi thế.
Tôi vòi vĩnh:
- Anh đà n cho em nghe Ä‘i, và hát nữa. Bây giá» em thÃch nghe hát hÆ¡n là nhắc chuyện hôm qua.
Thế Phi cầm cây đà n lên:
- Em thÃch nghe bà i gì?
Tôi suy nghĩ:
- “Ná»—i buồn hoa phượng†đi. Em thÃch bà i đó tù hồi nhá» láºn kìa.
Thế Phi dạo và nối nhạc, rồi rống lên:
- “Má»—i năm đến hè thì tôi nghỉ hè... â€
Tôi giãy nảy:
- Không phải, không phải hát như váºy.
- Chứ hát sao hả em?
- “Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn†mới đúng. Anh hát sai rồi.
- Váºy hả, váºy thì đến hè lòng phải man mác buồn à – Anh nheo mắt nhìn tôi cưá»i trêu chá»c.
Tôi nhìn anh gưá»m gưá»m, rồi thò tay nhéo anh má»™t cái:
- Anh cố tình chá»c em phải không, em muốn hát nghiêm chỉnh, thế mà anh...
Tôi cắn Thế Phi má»™t cái tháºt mạnh, anh trân ngưá»i chịu đựng, tôi lại nhéo thêm má»™t cái:
- Bây giỠanh có chịu hát đà ng hoà ng không?
- Dạ chịu.
- Tốt, hát đi.
- Vừa khóc vừa hát được không em?
Tôi giáºm chân:
- Anh đùa hoà i phải không?
- Dạ, anh không dám. Nhưng đau quá anh hát không nổi.
- Không nổi cũng phải ráng.
- ...
- Có nghe không?
- Dạ nghe.
- Tốt.
- Bây giá» anh hát má»™t bà i tháºt lâm ly được không em?
- Bà i gì?
- “Bà i ca ngưá»i ăn xinâ€.
Tôi rên rỉ:
- Trá»i Æ¡i! Äêm trăng đẹp thế nà y mà anh là m há»ng cá»§a em. Anh ngồi đó mà rên Ä‘i, em không thèm nghe đâu.
Tôi đứng dáºy, giáºm chân đùng đùng Ä‘i xuống.
Thế Phi kéo tay tôi lại:
- Thôi đừng giáºn, đừng giáºn. Bây giá» anh hứa sẽ rất nghiêm chỉnh vá»›i em. Bảo đảm.
- Không tin, anh là vua đùa dai.
- Còn em là hoà ng háºu giáºn dai.
Tôi trừng mắt:
- Gì, nói gì?
Thế Phi giả vỠsợ hãi:
- À, anh vừa nói em là hoà ng háºu cá»§a lòng anh.
Tôi chưa kịp phản ứng thì anh hát nhá»:
- “Có má»™t ngưá»i con gái
Äẹp như má»™t bà i thÆ¡
Cho tim tôi xao xuyến
Cho lòng tôi ngẩn ngơ
Nà ng như con chim nho?
Nhảy nhót giữa hồn tôi
Yêu em có biết
Con chim nhá» xinh Æ¡iâ€
Tôi chống cằm lắng nghe:
- Bà i nà y lạ quá, em chưa nghe lần nà o cả. Nhạc mới hả anh Phi?
- Ừ, nhạc mới.
- Hay quá nhỉ.
Thế Phi nhìn tôi hơi lạ:
- Em có thÃch không?
- ThÃch lắm.
Hình như anh định nói gì đó, tôi lắc tay anh:
- Anh hát bà i nà o vá» mẹ Ä‘i. Không, để em hát, anh đà n Ä‘i. Không hiểu sao bây giá» em thÃch hát váºy nữa.
Không để Thế Phi kịp dạo đà n, tôi hát khe khẽ:
- “Mẹ tôi tóc xanh nhuộm bạc tháng ngà y
Mẹ tôi Ä‘au buồn nặng trÄ©u đôi vai...â€
Thế Phi nhìn tôi chăm chú nhưng không nói gì. Anh im lặng gảy đà n, hình như anh bị xúc động.
Tôi tá»±a đầu và o tưá»ng. Chưa bao giá» tôi xúc động như hôm nay. Trong má»™t không gian bao la, dưới ánh sáng dịu dà ng cá»§a trăng tôi nhá»› mẹ tôi quá và tôi hát vá»›i tất cả ná»—i xuyến xao chợt áºp đến trong tôi.
- “Chiá»u nay thắp hương tưởng niệm trước mô.
Nhìn khói Ä‘au lòng nhá»› năm xưa...â€
Giá»ng tôi bị nghẹn lại, rồi nước mắt ngân ngấn. Äiệu nhạc buồn là m tôi liên tưởng đến má»™t nghÄ©a trang, má»™t đứa con đầu quấn khăn tang đứng trước má»™ trong má»™t chiá»u hiu hắt bóng tà dương. Má»—i lần hát vá» mẹ lòng tôi lại nao nao xúc động kỳ lạ, má»™t cảm giác tá»§i thân xâm chiếm, tôi gục mặt trong nắm tay khóc nức nở. Thế Phi nhìn tôi kinh ngạc:
- Sao váºy Trân?
Tôi lắc đầu không trả lá»i, cổ nghẹn cứng. Giá»ng anh thảng thốt:
- Sao em khóc váºy, nói Ä‘i, anh có là m gì em không?
Tôi lắc đầu. Anh có vẻ khổ sở:
- Nói Ä‘i mà Trân, em là m sao váºy?
Tôi ráng nÃn nhưng không được và lại cà ng má»§i lòng khóc dữ hÆ¡n. Thế Phi ngồi thừ ra nhìn tôi, rồi nhẹ nhà ng rút khăn tay lau nước mắt trên mặt tôi.
Không biết thá»i gian qua bao lâu, tôi nguôi dần. Tôi hÃt mÅ©i:
- Không có gì đâu, anh đừng có nhìn em như váºy.
- Nhưng em là m sao váºy?
Tôi ráng mỉm cưá»i, trấn an anh:
- Em bình thưá»ng mà , không có gì đâu.
Mặt Thế Phi đỠra, anh lắc đầu:
- Hết khóc rồi lại cưá»i. Trá»i Æ¡i, anh không hiểu gì cả. Em giải thÃch Ä‘i.
- Giải thÃch gì kia?
- Tại sao tự nhiên em khóc?
Tôi lúng túng. Tháºt khó mà giải thÃch được vá»›i anh những chuyện vá»› vẩn như váºy.
Thế Phi vẫn nà i nỉ:
- Nói anh nghe Ä‘i Trân, sao em khóc váºy, anh có là m gì em buồn không?
- Không.
- Váºy thì tại sao?
Tôi lúng túng:
- Em cũng không biết nói sao nữa. Tại vì... bản nhạc buồn quá, em tưởng tượng là ... Mà thôi, em cũng không biết nói sao nữa.
Thế Phi nhìn sững tôi:
- Em khóc vì bà i hát à ?
Tôi liếm môi:
- Dạ, tại vì bà i hát buồn quá là m em xúc động, nhưng bây giỠhết rồi. Em vô duyên quá phải không? Em cũng không biết sao nữa.
Thế Phi ngồi yên lặng lẽ nhìn tôi rồi lẩm bẩm:
- Äến bây giá» anh má»›i hiểu em còn những cái khác nữa, anh không ngá» em quá...
Anh ngừng lại, như không diá»…n tả nổi sá»± bất ngá» và chỉ im lặng ngắm tôi, rồi đột nhiên anh nắm chặt tay tôi. Tôi chưa kịp phải ứng thì đã thấy mình nằm gá»n trong vòng tay Thế Phi, cảm thấy đôi môi anh mÆ¡n man trên mặt. Tôi nÃn thở, đầu óc chÆ¡i vÆ¡i.
Rồi Thế Phi buông tôi ra, anh cúi nhìn xuống tôi:
- Em có hiểu Ä‘iá»u đó là gì không?
Tôi nhìn anh, đầu óc cháºm chạp nháºn thức hết má»i chuyện, tháºt như là cÆ¡n mÆ¡. Äiá»u đó có nghÄ©a là chúng tôi đã thừa nháºn mình yêu nhau.
Tôi nhìn Thế Phi, từ đôi mắt, gương mặt cho đến giá»ng nói cá»§a anh Ä‘á»u có vẻ say đắm lạ lùng. Tình cảm đắm Ä‘uối trong anh như truyá»n sang tôi, nhen lên trong tôi má»™t ná»—i xúc động dịu dà ng. Chưa bao giá» tôi thấy gần anh hÆ¡n lúc nà y, bất giác tôi vùi đầu và o ngá»±c anh, Thế Phi cúi xuống và tôi lại hiến dân cho anh cái hôn đầu tiên cá»§a tình yêu đầu Ä‘á»i. Cái hôn đẹp như má»™t bà i thÆ¡ riêng tặng cho những đôi lứa yêu nhau.
Bá»—ng nhiên tôi nghe tiếng nhạc từ dưới đưá»ng vẳng lại, nhẹ như là n khói má»ng:
“Ta yêu nhau có vầng trăng là m chứng...â€
Tối nay tôi lạc và o những vùng cảm xúc mênh mông chất ngất. Có lẽ rồi ấn tượng cá»§a đêm nay sẽ Ä‘i và o tiá»m thức và tôi sẽ mang theo đến cả cuá»™c Ä‘á»i.
Má»™t tiếng gầm lá»›n là m tôi giáºt mình thức dáºy. Tôi giÆ¡ tay cố nhìn đồng hồ - ba giá» sáng rồi – ông ấy lại kiếm chuyện gây gá»— vá»›i mẹ đấy.
Những tráºn cãi vã thế nà y đã trở thà nh Ä‘iệp khúc kinh hoà ng đối vá»›i tôi, đầu độc tuổi thÆ¡ tôi chìm và o những ý nghÄ© oán háºn và tước mất tuổi hồn nhiên mà mẹ đã cho tôi. Tôi úp mặt và o gối, bất giác nước mắt trà o ra.
Tiếng ông ấy vang lên hằn há»c:
- Tại sao nó cứ vỠđây hoà i váºy chá»›, Ä‘i há»c gì mà tháng nà o cÅ©ng vá», nếu bà không đưa tiá»n thì nó vá» là m gì. Tôi biết bà vẫn đưa tiá»n cho nó mà .
Giá»ng mẹ nhá» nhẹ, nhưng âm thanh vẫn rung lên sá»± tức giáºn cố đè nén:
- So vá»›i tiá»n nó Ä‘i há»c má»™t tháng, tiá»n ông phung phà và o rượu và đi chÆ¡i còn gấp mấy lần, sao ông không chịu thấy chuyện đó. Và thá»±c ra ông đã lo gì cho nhà nà y? Váºy thì đừng kiếm chuyện vá»›i tôi nữa.
- Con bà thì bà lo, bắt tôi lo nữa à ? Con gái lớn gả quách đi cho rồi, không thihi đi ván vé số hay là m gì đó phụ gia đình, lớn già đầu còn ăn bám cha mẹ.
Tôi cắn môi đến rướm máu. Ba muốn ám chỉ tôi đấy, vì tôi xin mẹ cho Ä‘i há»c. Vâng, tôi đã ăn bám mẹ. Thế còn bà , má»™t ngưá»i đà n ông khá»e mạnh từng trải Ä‘á»i mà lại sống dá»±a và o má»™t ngưá»i phụ nữ yếu Ä‘uối, giữa tôi và ông ai sống nhục hÆ¡n ai?
Äã bao lần tôi gà o thét trong lòng như thế, nhưng vẫn chỉ là những ý nghÄ© phản kháng trong câm nÃn mà thôi. Tôi có thể là m gì khác hÆ¡n bây giá»?
Nãy giá» mẹ tôi vẫn im lặng, giá»ng ba tôi lấn tá»›i đắc thắng:
- Con bà hà ng tháng vẫn ngá»a tay xin tiá»n sao bà không nói. Hôm nay nó vỠđó, noi vá»›i nó Ä‘i, bà dám không? Phải rồi, bà không dám dám đâu, bởi vì nó sẽ động tá»›i thằng chồng yêu quà cá»§a bà ... ha... ha... Bà yêu quà nó quá sao cÅ©ng bị nó bá» váºy. Äà n bà hung dữ như bà bị đà n ông bá» là đáng Ä‘á»i. Tôi là thằng cao thượng nên má»›i chịu sống vá»›i con ngưá»i bá» Ä‘i như bà .
Mẹ không nói gì, chỉ khóc. Tiếng khóc uất ức Ä‘au đớn, thù háºn và bất lá»±c, nhẫn nhịn. Tôi biết ba cố tình Ä‘em chuyện ấy ra để là m Ä‘au mẹ. Äó là sá»± hả hê khoan khoái cá»§a ba.
Và mẹ có thể nói gì hÆ¡n khi ba Ä‘em tôi ra là m lá chắn? Mẹ phải im lặng để bảo vệ tôi. Trá»i Æ¡i! Sao tôi căm thù ngưá»i đà n ông hèn hạ đó thế, lấy ná»—i Ä‘au cá»§a ngưá»i khác là m sá»± khoái trá. Ông ta còn tình ngưá»i không?
Ở phòng bên kia, giá»ng ba vẫn vang vang:
- Con bà lá»›n rồi, phải có trách nhiệm vá»›i gia đình nà y chứ. Tại sao không bắt nó Ä‘i là m kiếm tiá»n. Äồ đà n bà ngu!
- Ông có thể nói nhá» cho má»i ngưá»i ngá»§ được không?
Ba quát lên:
- Bà sợ nói nghe hả? Tôi nói lớn cho nó nghe đó. Con bà thì bà sợ bà đốt nhang lạy nó đi.
Tôi ngồi dáºy cố bịt tai lại. Tôi khóc tức tưởi, ngá»±c Ä‘au thắt, cố nén cho tiếng khóc đừng báºt ra. Má»™t bà n tay sá» soạng trên mặt tôi, rồi giá»ng Bảo Loan thì thầm:
- Äừng khóc nữa chị Trân, đừng thèm nghe gì hết.
Tôi lắc đầu, nước mắt ròng ròng tuôn trên mặt. Bảo Loan nói như căm tức:
- Em ghét ổng lắm, ổng không cao thượng.
- Dù sao thì đó cũng là ba của Loan mà .
- Nhưng ổng hà nh hạ mẹ, là m khổ mẹ. Em ghét mấy ngưá»i đà n ông là m khổ vợ con lắm.
Tôi im lặng. Giá mà có thể trút cạn vá»›i Bảo Loan cÆ¡n phẫn ná»™ Ä‘au đớn cá»§a tôi. Ná»—i buồn khổ nà y tôi cất giữ cho riêng mình, thỉnh thoảng không chịu nổi tôi bùng lên, trách móc vá»›i mẹ, nhưng cuối cùng Ä‘á»i có thay đổi gì được. Cuối cùng ngưá»i Ä‘au khổ nhất vẫn là mẹ. Nếu biết thương mẹ thì tôi không được nói gì cả.
Bảo Loan vuốt nhẹ tay tôi:
- Chắc chị thương ba chị lắm há chị Trân? Ba chị với mẹ mình chị thương ai hơn?
Tôi nÃn khóc, lặng lẽ lau nước mắt:
- Chị phải thương mẹ hÆ¡n chứ, cÅ©ng như Loan thương mẹ hÆ¡n váºy.
- Tại vì em thấy ba ác quá nên em ghét, nhưng ba chị thì chắc không ác đâu phải không chị?
- Chị không biết, nhưng chắc chắn ba chị phải là ngưá»i cao thượng, chị tin váºy.
- Ba chị với ba em thì ai hay hơn hả chị Trân?
- Chị không biết – Tôi lặp lại – Nhưng chị tin ba chị là ngưá»i cao thượng.
- Có khi nà o chị ước gặp ba chị không? Có khi nà o chiêm bao thấy ba không?
- Có chứ! Chị không biết mặt ba, nhưng chị nghÄ© ba chị là ngưá»i hiá»n lạnh và thương chị lắm.
- Thương sao ông ấy bỠchị? Thế chị có biết ba chị đi đâu không?
- Chị không biết.
- Sao kỳ váºy? Sao không khi nà oem nghe mẹ kể vá» ba chị hết váºy?
- Chị cÅ©ng không biết nữa. Thôi, Loan ngá»§ Ä‘i, trá»i chưa sáng đâu.
Bảo Loan ngồi im má»™t tà rồi ngả ngưá»i xuống giưá»ng. Chỉ má»™t lát sau nó ngá»§ ngon là nh.
Tôi bước nhẹ xuống giưá»ng, lặng lẽ xếp táºp vở, quần áo và o giá». Tôi không muốn báºt đèn. Ở trong nhà nà y tôi thÃch là m việc thầm lặng hÆ¡n.
Gần năm giá» sáng rồi, tôi thay đồ và nhón chân Ä‘i ra ngoà i. Mẹ cÅ©ng vừa ra khá»i phòng:
- Con định Ä‘i đâu váºy?
Tôi nói nhá»:
- Dạ con Ä‘i lên trưá»ng.
- Sao hôm qua nói vá»›i mẹ là ở nhà há»c thi?
Tôi nói dối:
- Tại con bá» quên tà i liệu trên trưá»ng rồi.
- Váºy thì lên lấy rồi vá».
- Thôi mẹ Æ i, mất công quá. Vá»›i lại há»c chung vá»›i bạn con dá»… há»i bà i hÆ¡n. Ở đây con không biết há»i ai hết.
Mẹ đứng im, có lẽ mẹ hiểu và thấy như váºy tốt hÆ¡n, dù khi tôi Ä‘i rồi mẹ sẽ buồn nhá»› tôi không Ãt.
- ChỠmẹ một chút.
Và mẹ quay và o phòng. Tôi cản lại:
- Thôi mẹ Æ i, con còn tiá»n.
- Tiá»n gì mà còn. Tháng trước mẹ gởi Ãt quá con xà i không đủ thì là m sao còn được.
Mẹ Ä‘i nhanh và o phòng, tôi nghe tiếng mở tá»§ tháºt nhanh. Khi mẹ Ä‘i ra ngoà i, ba đã đứng tá»±a cá»a:
- Äấy, bà lại cho tiá»n nó chứ gì. Trong khi hôm qua tôi há»i bà bảo hết tiá»n.
Mẹ quay phắt vá» phÃa ba:
- Ông im Ä‘i cho tôi nhá».
- Tôi không im. Có bao nhiá»u tiá»n ba cứ dồn cho con gái bà hết, bà bỠđói nhà nà y phải không?
Mẹ tôi run bần báºt:
- Ông tầm thưá»ng vừa vừa thôi. Ông thấy có khi nà o tôi để gia đình nà y thiếu hụt chưa? Còn ông, đà n ông gì cả Ä‘á»i chỉ biết sống bám và o vợ, tôi chịu hết nổi rồi.
Tôi cắn răng:
- Con không lấy tiá»n đâu. Con còn nhiá»u lắm mà – Và tôi chạy và o phòng lấy giá» - Thưa mẹ con Ä‘i.
Tôi Ä‘i nhanh ra cá»a, mẹ cÅ©ng không Ä‘uổi theo. Tôi thoáng thấy mắt mẹ ngân ngấn nước mắt. Bất giác nước mắt tôi chảy rà n rụa.
Bến xe còn vắng ngưá»i, hÆ¡i sương tháºt lạnh. Ãnh đèn hiu hắt tá»a sáng xuống đưá»ng. Tôi lầm lÅ©i Ä‘i tìm má»™t chiếc xe, nước mắt là m tôi má» mịt. Tôi leo lên má»™t chiếc xe còn trống ngưá»i, gục xuống thà nh ghế thổn thức.
- Trân, Trân à .
Có tiếng Ä‘áºp và o thà nh xe. Tôi ngẩng lên, mẹ tôi đứng ở dưới hà nh lang Ä‘ang ngước nhìn tôi.
- Con mua gì ăn chưa? Mang theo bánh mì ăn đi con.
Tôi thò tay ra ngoà i cầm lấy ổ bánh:
- Sao mẹ ra đây chi váºy, còn khuya mà .
Mẹ không trả lá»i, tôi cÅ©ng không nói gì nữa. Rồi giá»ng mẹ buồn rầu:
- Chừng nà o con vỠnữa?
- Con chưa biết.
Mẹ bước hẳn lên xe, ngồi xuống cạnh tôi:
- Con mang tiá»n theo mà xà i.
- Không, con không lấy đâu, con còn tiá»n mà mẹ.
- Äừng cãi mẹ, đừng nói gì nữa hết. Con có muốn mẹ yên bụng vá» con không, hay muốn mẹ lo láng?
Tôi im lặng cất tiá»n và o giỠ“Mẹ Æ i! Mẹ biết không, đây là lần cuối cùng con xin tiá»n mẹ. Mai mốt con sẽ không bao giỠđể ông ấy bắt nạt mẹ vì con nưa. Con cÅ©ng không biết sẽ sống bằng gì, nhưng chắc chắn má»™t Ä‘iá»u con không bao giá» dá»±a và o mẹ nữa. Con tá»± tước mất cá»§a mình quyá»n được mẹ che chở, bảo vệ vì mẹ đó.â€
Sao bây giá» tôi muốn khóc mãi. Tôi ngẩng mặt, cố lấy giá»ng bình thưá»ng:
- Mẹ vỠchuẩn bị đi bán đi, còn con sẽ tranh thủ ngủ, mẹ đừng lo. Bây giỠcon buồn ngủ lắm.
Khi mẹ xuống xe rồi, tôi lại khóc. Nhìn theo dáng mẹ lá»§i thá»§i giữa bóng tối, tim tôi nhói lên ná»—i buồn khổ kỳ lại. Lấy ngưá»i đà n ông kia là m Ä‘á»i mẹ luôn chìm trong bóng tối con biết là m sao để cứu mẹ bây giá».