Thi xong là không khí trở lại thoải mái. Đã qua giáng sinh và chỉ còn hơn một tháng là Tết. Các trưởng khối hoạt động ráo riết cho “nghề” mình. Nhất là báo chí và văn nghệ, gọi đi họp cả ngày. Nhỏ Loan cũng có chân trong ban biên tập Mê Linh nên nhiều khi gọi đi họp nhiều quá nó cũng nổi sùng, nhất là nhằm giờ Triết. Cô Giang dạy Triết rất ư là hấp dẫn, nhỏ Loan cứ ngồi lì mặc cho hết đứa này lên gọi đến đứa kia lên tìm. Cô Giang giảng Triết thật hay, cô lại phụ trách môn Tâm Lý, giảng đến bài Khoái Lạc thì rất ư là... khoái lạc. Vì cô còn trẻ nên hay giảng về Tình Yêu. Ở tuổi chúng tôi dù cho chưa yêu đi nữa những chuyện tình yêu thì không bao giờ chệ Đoạn nào giảng về yêu đương là cắm cúi viết lấy viết để, lại còn xì xầm:
- Cô giảng đúng ghê, hay ghê.
Có lần cô giảng về cái gọi là “coup de foudre” tức là tiếng sét ái tình gì gì đó. Cô Giang hỏi:
- Em nào đã có bồ rồi ?
Cả lớp cười khúc khích. Bố bảo cũng không dám trả lời cô.
Nhỏ Cúc ghé tai tôi, tôi được dịp xướng to lên:
- Thưa cô, Kim Cúc ạ. Nhưng chị Cúc bảo ngượng không dám nói ạ.
Cả lớp cười ồ. Tất cả bảy mươi hai con mắt đổ dồn vào nhỏ Cúc đang đỏ dần mặt. Nó thò tay xuống gầm bàn, nhéo đùi non tôi. Tôi tỉnh bơ:
- Ơ haỵ Mi bảo tao nói dùm mà còn nhéo tao.
Cô Giang cười, nhìn nhỏ Cúc:
- Chuyện tình yêu có gì phải che dấu. Tôi nghĩ rằng ở tuổi các em chưa yêu cũng không phải là muộn, mà yêu rồi cũng không phải là sớm quá.
- Trời cô chịu chơi quá.
Cả lớp ào ào tán cô.
- Vì ở tuổi các em đang mộng mơ, đang xây đắp trong hồn mình những mẫu người lý tưởng, có đủ điều kiện này, điều kiện kia. Chỉ đợi lúc gặp được người như ý là các em sẽ yêu liền. Tùy theo sự đam mê của các em và tùy theo đối tượng gặp có gần giống mẫu người mơ ước nhiều không, các em sẽ có những coup de foudre hay gọi là gặp tiếng sét ái tình liền.
Nghe cô nói nhỏ Loan hứng tình hát tướng lên:
- Thời nay... con gái... thích yêu mầu da trông đen dòn...
Cô cười:
- Đấy ví dụ như em Loan, thích người có nước da đen dòn mà em lại gặp một ông mặt búng ra sữa theo tán thì làm sao mê nổi.
Tụi nó xúm vào chọc nhỏ Loan:
- Tao phải xúi bồ nhỏ Loan chui vào lò sưởi nướng da cho vừa đen vừa dòn, đụng vô kêu rổn rảng mí được.
Cả lớp cười nghiêng ngả. Vào giờ Tâm Lý của cô Giang thì vui thế đó. Nhưng đến giờ Luận Lý của cô Hân thì buồn không thể tả. Ngồi nghe cô Hân giảng chúng tôi bấm nhau:
- Mình hãy thông cảm cho cô Hân, vì các triết gia nói không ai hiểu được họ, vì họ luôn luôn đi trước thiên hạ.
Cô Hân giảng xong, hỏi:
- Các em có hiểu không ?
Không ai dám lên tiếng.
- Sao các em không trả lời?
Một đứa gồng mình:
- Thưa cô, chúng em không hiểu mình hiểu hay không hiểu.
Cô Hân nhún vai quay đi. Học triết cũng vui mà cũng khổ. Nhiều đoạn thật hay, nhưng cũng có nhiều câu văn thật khô khan thật kỳ cục mà cứ phải nuốt vào.
Hôm nay cả lớp nhốn nháo lên vì có tin thầy Long - dạy công dân - đi Mỹ. Tụi nó xúm vào đấu láo. Tôi với Loan cũng lờ chuyện họp hành để ngồi lại lớp.
- Thế là được nghỉ giờ thứ hai rồi đí nhé.
- Chưa chắc, tao thấy thầy vào trường rõ ràng.
- Cô Hảo bảo tao mà, đơn của thầy xét lâu rồi, hôm nay là ngày thầy đi mà.
Đứa này cãi đứa kia, tôi điếc cả tai, bèn ghé mồm hét vào tai chúng nó:
- Điếc tai quá. Tí nữa rồi biết.
Hai đứa bên cạnh quay qua la tôi:
- Sư mi, mõm mi sủa thì bé dữ.
Đến giờ thầy Long vào, cả lớp ồn lên hỏi thăm.
- Thầy đi Mỹ hở thầy ?
Thầy gật đầu cười.
- Trời. Thầy nỡ lòng nào bỏ tụi con.
- Có hẹn ngày tái ngộ không thầy.
Thầy đứng lặng nhìn lũ quỷ thương tiếc thầy.
- Các chị Ở lại học cho ngoan. Tôi cầu chúc cho tất cả đều đậu cao.
Cả lớp vỗ tay cám ơn thầy. Thầy nói tiếp:
- Tôi xin đi tu nghiệp ở Mỹ khoảng sáu tháng. Nếu về kịp niên khoá này tôi sẽ xin dạy tiếp các chị. Trong thời gian tôi đi vắng, nhà trường có mời được một thầy mới dạy Công Dân cho các chị.
Loan ghé vào tai tôi:
- Tội nghiệp cho thầy mới quá. Vào lớp mình như chuột sa hũ nước mắm í.
Tôi cố bậm môi để đừng bật ra tiếng cười. Thầy mới bước vào. Cả lớp dồn mắt nhìn thầy từ đầu xuống chân. Nhỏ Hoàn từ bàn bên kia với qua:
- Ông này giỏi lắm chỉ bằng tuổi bồ tao chứ mấy.
Chúng tôi cười hi hí. Nhỏ Cúc phê bình:
- Mép quần kia bén quá, bao giờ mượn thầy cắt “bí tết” thì phải biết.
Nhỏ Loan bổ túc:
- Tóc thầy cạo ra cũng được một lo mỡ bò để chiên.
Tôi không dám nói gì, bậm môi để khỏi cười khằng khặc. Thầy trò ngày nay “gần” nhau đến thế, ngay cả lúc chưa … quen. Nhìn thầy cũng có vẻ chịu chơi, tếu tếu. Thầy tự giới thiệu:
- Tôi tên là Nguyễn Văn Quý. Lý lịch rõ ràng của tôi nộp dưới Bà Hiệu, chị nào muốn biết rõ thì xuống mà xem.
Cả lớp ồn ào lên. Thanh Mai nói khẽ:
- Nhìn tay thầy đeo nhẫn thế kia thì còn ai muốn tìm hiểu thầy làm “rì”.
Nhỏ Hoàn gạt đi:
- Đồ mi ngu, đó là bùa hộ mạng của mấy thầy trẻ mà phải dạy trường con gái mà.
Thầy tiếp:
- Mà tên tôi là Qúy . . . i dài chứ không phải i ngắn đâu nhé, các chị để ý đấy.
- Ơ ơ để ý đấy nhé.
Mỗi đứa 1 câu, mỗi câu trêu 1 ý. Mấy chuyện này sao tụi tôi dồi dào ý kinh khủng, chả bù lúc làm luận triết đứa nào cũng nhăn nhăn cắn bút. Chúng tôi nhìn nhau tủm tỉm cười cùng một lúc nhìn Như Mai. Đại tư tưởng gặp nhau. Thanh Mai hỏi:
- Mai Nhí, thế còn tên Qúy bồ của mày... thì “sế lào”
- . ..
Chán đề tài Qúy dài Qúy ngắn chọc Mai Nhí, tụi tôi có trớn nhăn nhăn nhở nhở ngoẹo sang Kim Cúc:
- Đố tụi mi Gà Mỹ đẻ ra gì ?
- Đẻ ra trứng Mỹ.
- Cúc .. Cúc … Trứng Mỹ của mày nở ra lông đen hay trắng ?
Cúc tỉnh bơ:
- Tùy à
- Tùy là tùy làm sao ?
Cúc vênh váo:
Ngôn ngữ tụi tôi đấu láo nếu có người nghe thấy ắt phải lăn đùng ra chết ngất. Kỳ cục hết chỗ nói.
Trong chúng tôi, mỗi đứa có một tên riêng, tùy theo cá tính. Tụi nói gọi tôi là Mai Nhắng. Cái tên thủa sơ sinh mẹ gọi vì hay nhè và lắm miệng. Thanh Mai là vua nhảy đầm nên gọi là Mai Nhót. Như Mai nói hay rít, thân hình lại nhỏ thó nên có tên Mai Nhí. Hồi thi Tú Tài I xong chúng tôi mới thân, ngồi gần nhau nên thiên hạ gọi là Đại Úy vì là ba hoa mai vàng. Bây giờ tụi tôi hẹn hò đạt được Tú Tài II để thành Đại Tá. Sau này trong tương lai xong Cử Nhân lên Đại Tướng thì về hưu chống lầy (lấy chồng). Còn nhỏ Cúc, cái tên nó mỗi khi gọi Cúc . . Cúc như gọi gà. Thêm vào cái giỏi Anh Ngữ của nó và cái thân bồ tượng nên được gọi là Cúc Gà Mỹ. Nhỏ Khanh có 1 dung nhan đen xì nên gọi là Mã Thầy. Nhỏ Ngọc thích đeo kính râm, lại cận, nên gọi là Cận Dâm (dâm tức là râm mát đọc theo giọng địa phương miền Bắc) Nhỏ Tuyết nhìn thấy mặt là toét ra cười nên gọi là Toe Toét. Loan là Lu vì nó uống nhiều hơn ăn. Hoàn có thân hình hấp dẫn đầy đặn, luôn được các giáo sư thể thao khen, được lớp bầu là hoa hậu, nhưng tụi tôi gọi chại ra là Hoa héo, gọi tắt là Hoàn Héo. Theo tôi, nhóm vừa kể chia ra làm 2 phe, có lối đùa nghịch khác nhau. Cận Dâm, Toe Toét, Mã Thầy là dân nghịch đùa theo kiểu con nít, có những thơ mộng, những vui buồn khác với tụi kia gồm Mai Nhí, Mai Nhót, Lu Lun, Hoàn Héo. Tụi này đùa nham nhở hết mình, phần đông đã có bồ nên cái vui cái buồn khác hơn bọn kia khá nhiều.
Tôi thì ở giai đoạn chuyển tiếp của 2 nhóm. Một lúc đếm thời gian giật mình thấy tuổi lớn đang dần tới, hôm nay cười thật vô tư rồi mai chợt buồn vô nghĩa.
- Buồn quá, sao hôm nay trời không có nắng
- Buồn quá, sao mưa rơi không rộn ràng.
Thế đấy . . . chỉ vô lý vậy thôi.
... Trở lên lớp, 1 giờ Anh Văn trôi chậm nặng nề. Ngồi mãi mới qua được mười lăm phút. Cúc thấy tôi hỏi giờ hoài cũng phải sốt ruột:
- Gớm, mày hẹn hò với ai mà hỏi giờ liền liền thế khỉ ?
- Chán quá, mong mau hết giờ. Sao tao nghi đồng hồ của mi rùa quá.
- Ừ tao vốn khoái Anh Văn mà hôm nay cũng không thấy hứng.
Tôi chán nản gục đầu xuống bàn, nhìn xuống đất. Một đàn kiến đang khuân mấy vụn bánh mí tôi ăn làm rớt. Tôi lẩn thẩn đưa ngón chân cái chặn ngang con đường tiến của đàn kiến. Chúng nó chạy toán loạn. Một con chạy tưới lên chân tôi. Tôi thấy vui vui, co chân lên bắt một con bỏ trên giấy vở trắng tinh. Con kiến vừa được buông ra hoảng chạy, tôi bèn lấy cái thước chận đường nó đi trốn.
- Cái con nhỏ này, mi buồn tình ngồi bắt rận ở chân chơi đó . . . hửa ?
Tôi dơ thước đập vào tay Cúc, con kiến chạy mất tiêu.
- Đồ vô duyên, làm kiến của ta sổng chuồng rồi.
Loan đưa tay sờ trán tôi:
- Mày có sốt không đó, đầu mi hơi mát dây hả. Hết lối chơi rồi sao?
Tôi cười hì, chưa kịp trả lời thì “bộp”, 1 gói giấy nhỏ từ bàn Hoàn ném qua rơi ngay trước mặt làm tôi giật mình. Cúc chụp vội gói giấy, mở vội ra:
- Sư tụi nó, gửi cái này qua chi vậy?
Tôi và Loan chúi vào xem, tưởng đồ ăn còn dành nhau. Nhưng toàn mấy lớp giấy gói bánh sũng mỡ thơm phức và một mảnh giấy:”Tụi tao gửi cho ba đứa mi mấy miếng giấy gói bánh để ngửi cho đỡ thèm, còn bánh tụi tao đớp hết rồi” Giận không chứ. Tụi tôi lầm bầm mỗi đứa chửi một câu cho đã tức và bàn nhau tìm cách trả thù.
Nhìn qua bàn Hoàn Héo, Nhí, Nhót, ba đứa đang lép nhép cái mồm ăn, tay chống lên che miệng, nghe giáo sư giảng bài ra vẻ chú ý lắm. Loan càu nhàu:
- Tao muốn bợp mấy mặt nham nhở của tụi nó quá.
Tụi tôi tức quá đâm phì cười. Ba đứa bên kia cũng nhe răng ra cười.
- Cô Thanh Mai làm gì mà cười vui thế. Cô đọc cho tôi đoạn đầu Lesson 4.
Thanh Mai lúng búng miệng nhai nốt miếng bánh, trợn mắt lên nuốt. Tôi và Loan bấm nhau cười:
- Giáo sư trả thù giùm mình đó, cho đáng cái đồ ăn tham.
Miếng bánh chắc thuộc loại khó tiêu thụ gấp rút nên Thanh Mai giả vờ cúi xuống giở giở tìm trang sách. Thấy lâu, vài đứa quay xuống nhìn rồi khúc khích cười. Dần dần cả lớp cùng khúc khích. Như Mai ngồi cạnh Thanh Mai nói:
- Quỷ, mỡ dính đầy mép kìa.
Mai Nhót vội liếm môi, môi càng bóng thêm. Giáo sư Diễm thấy cả lớp cười, nhìn xuống:
- Cô Thanh Mai đọc đi chứ.
Thanh Mai vội che cao cuốn sách ngang mặt rồi hắng giọng đọc. Hoàn và Mai Nhí ngồi cạnh đó mím môi cúi xuống lau nhanh cái mồm dính đầy mỡ bánh vờ vờ như đang dò lại bài đọc. Thanh Mai đọc xong đoạn đầu, đứng đợi. Loan nói lớn:
- Miệng Thanh Mai dính gì vậy.
Cả lớp cười ồ. Cô Diễm mỉm mỉm cười, cúi xuống cho điểm. Chuông chợt reo. Đợi giáo sư ra khỏi lớp, Thanh Mai chỉ Loan hét
- Chết mi nhé. Đỉu vừa vừa chứ.
Loan cãi:
- Còn nhẹ đấy, so với cái giấy mỡ liệng qua thì chưa thấm vào đâu.
Mã Thày từ bàn trên chạy xuống:
- Mẹ ta ưa ừa. Cho ta mượn quyển Triết cô Giang.
- Tâm lý hay đạo đức
- Đạo.
- Tao không có mang.
- Mi không có “mang” à ?
Nó đưa tay sờ bụng tôi. Tôi dẫy nẩy đập vào tay Mã Thầy:
- Con nhà không bồ dạy. Tư tưởng đầy nham chất.
Khanh cười hề hề quay sang Tú ngồi bàn trước tôi :
- Cho tao mượn đạo đức.
Nhỏ Tú gác hai chân lên bàn ăn bánh mì, hất hàm chỉ mấy quyển sách trên bàn:
- Đó
- Đây hả? Vật Lý mà.
- Không, quyển kia, . . đó.
- Quyển này hả. Quyển này là Đạo Đức đây hả ? Cha mẹ Ơi . ..
Khanh giơ quyển sách lên cười hô hố đưa cho tôi xem.
- Mi xem mặt trước nó đề là Đạo Đức, mặt sau nó để hình sexy nóng bỏng . ..
Tôi phì cười theo Khanh, lắc đầu:
- Quái gở.
Tú tỉnh bơ ăn bánh mì:
- Tụi mi vô tư quá chứ có gì quái gở đâu.
Tôi không kịp nghĩ, Loan ghé tai tôi:
- Nó mô tả cuộc đời hai mặt Nhắng ơi.
Tôi cúi xuống xếp sách vở. Yến xuất hiện ở khung cửa:
- Hoa Mai, xuống vũ, chúng nó đợi.
Tôi gật đầu:
- Xuống trước đi.
Lát sau, xuống tới phòng sinh hoạt tôi gặp nhiều mặt lạ. Bọn Đệ Nhị đang tập vũ Tiếng Xưa. Vũ lụa cũng khó. Thời gian còn ít mà bây giờ mới tập thì làm sao kịp. Tôi hỏi một em bé.
- Em có biết các chị tập vũ Thiên Thai ở đâu không?
- Ở đằng nhà đang xây dở đó chị.
Tôi chạy dọc theo hành lang. Đã vào học lại, lối đi vắng hoe, sân trường vắng lặng. Lối đi lên sân trước phải qua văn phòng Bà Tổng là điều tôi e ngại nhất. Tôi nhón chân, cái guốc mất đế vẫn nện cọc cọc trên nền xi măng. Tôi nín thở, quay mặt nhìn ra sân để khỏi bị nhận diện.
- Cô Hoa Mai, đi đâu thế này?
Bà Tổng đứng ở hông văn phòng. Tôi làm mặt tỉnh:
- Dạ . . con đi lo . . văn nghệ ạ.
- Đang học giờ ai thế.
- Dạ cô Vân ạ.
- Cô Vân à? Giáo sư khó đấy nhé. Lần sau đừng ra giờ cô Vân nữa.
Tôi dạ 1 tiếng thật tọ Bà Tổng mỉm cười quay vào. Tôi chạy qua sân nắng. Vừa chạy vừa nhặt một chiếc lá to bản che nắng.
- Gớm nàng để chúng em ngóng đợi dài ngoằng cả cổ.
- Nhìn mi đủng đỉnh ông thấy lộn tiết.
Tôi cười trừ:
- Tiên thì phải khoan thai thục nữ chứ.
- Tao lạy mi, bao giờ vào đây thì hãy khoan thai, còn trên đường trần thì làm ơn gót- sen- bình- bịch cho tao nhờ.
- Nói thế chứ, tại tao bị lạc đường lên Thiên Thai. Mọi hôm tập dưới phòng sinh
hoạt. Hôm nay tụi mi bay lên đây làm sao tao biết được.
Tôi nói tiếp:
- Mí lại đôi guốc mộc của ta nó kêu to quá tao không dám chạy.
- Mi làm ơn cho đôi guốc mộc vào bảo tàng viện dùm tao tí đi. Người thế này mà lê đôi guốc mộc trông không khá được.
- Ấy đi thế này lết sướng lắm.
Năm nay tụi tôi có mốt đi guốc mộc. Mặc quần ống rộng mà lết guốc mộc không đế thì thú không chê được. Nhất là lúc 12 giờ rưỡi trưa, bà Giám Thị đã về. Một lũ rủ nhau dậm trên cầu thang đến điếc tai. Đúng là gót- sen- sầm- xập- như- sấm- nổ.
Tập suốt hai giờ tôi mệt nhoài. Tôi quay nốt vòng cuối của bản nhạc rồi ngồi phịch xuống ghế. Giờ cuối đã tan. Nữ sinh ra về, đứng lại bu đặc cửa phòng, vỗ tay tán thưởng:
- Các tiên vũ hay quá. Tiên nào cũng xinh.
- Chị tiên chính dễ thương quá.
- Hai ông Lưu, Nguyễn cũng bô trai ghê.
- Các chị này Đệ mấy nhỉ.
Mấy câu khen to nhỏ khiến tôi vui vui quên mệt. Yến rủ:
- Ra ngoài uống nước không?
- Mi ra đi, ta không khát.
Thật ra tôi hết cả tiền ăn quà rồi. Cuối tuần mà. Tôi ngồi nghĩ đến giờ Toán vừa rồi, không biết thầy Mẫn giảng bài gì. Lại không được nghe thầy giảng. Thấy tiếc kinh khủng.
Đang ngồi nghĩ miên man, có ai nói:
- Chị . . . chị vũ hay quá. Em... em tặng chị cái này.
Cô bé dúi vào tay tôi một gói lá rồi chạy mất. Tôi không kịp nhận ra mặt cô bé, chạy theo ra nhưng không kịp. Con bé chạy nhanh ghệ Nhìn xuống tay, tôi bật cười. Một miếng ổi xanh bôi đầy muối ớt. Tôi liếm môi cho ướt, đưa miếng ổi lên miềng cắn. Mặn, chát, caỵ Lòng tôi rộn vui. Hình như ngon hơn những miếng ổi tôi ăn từ trước đến giờ. Tôi tiếc không nhìn thấy mặt cô bé dễ thương ấy. Tôi nhớ câu Loan nói:
- Tuổi trẻ cho rất nhiều, nhưng không cần lấy lại bao nhiêu.
Như cô bé, cho tôi mà không cần tôi đền đáp lại gì, dù là câu cám ơn. Như tôi, tập vũ làm văn nghệ cho trường mà không xin gì cả. Chỉ muốn làm được một cái gì theo ý thích. Nhiều khi phải tự bỏ tiền ra để sắm quần áo hóa trang. Rồi ba phút trình diễn ngắn, thế là xong, mà vẫn say mê, vẫn thích hoạt động, vẫn cúi đầu nghe vài giáo sư khó tính la:
- Cả ngày văn nghệ thế thì tôi cho các cô rớt hết.
Hay:
- Các cô chỉ lấy cớ ra ngoài trốn học.
Nghe la, nhưng quên ngay, và lúc trình diễn chỉ để ý xem chừng các giáo sư mình có dự đầy đủ không? Cô kia mình thương đang nhìn mình mỉm cười. Thú nhất đấy!
Hết giờ thứ năm, tôi chạy bay lên lớp lấy cặp. Thanh Mai và Loan đang ngồi tập hát bài Dạ Khúc, đợi tôi.
- Toán thầy Mẫn giảng gì? cho tao mượn vở. Cả cô Vân cô Diễm nữa.
- Cô Vân giảng bài cũ, thầy Mẫn trả bài thi, còn Sử làm bài lấy điểm tháng này.
Mi không có điểm, phải lo học bài kỹ đấy nhé.
Tôi ngập ngừng
- Toán đứa nào nhất?
- Liên Minh, có 16 điểm thôi!
- Tao?
Loan ngần ngại trả lời:
- Hình như 07.
Tôi lặng người. Loan tiếp:
- Tao xem bài mị Làm lộn Tổ Hợp ra Chỉnh Hợp. Còn mấy phương trình, mi quên không có điều kiện nên thầy trừ nửa số điểm.
Tiếng guốc ba đứa tôi gõ lóc cóc trên hành lang vắng. Lòng tôi buồn mêng mang. Sân trường không còn một ai, những cánh lá khô nằm thật yên, cây không muốn rụng lá, không muốn động. Tôi muốn Thanh Mai và Loan dừng lại, đứng lặng nhìn sự bất động hoàn toàn của cảnh vật. Vài con sẻ chim chíp bay trốn nắng đầu nhà. Thật vắng, thật yên nhưng có một cái gì thật tràn ngập, choáng ngợt cả hồn. Có phải tại nắng đã loang đấy ở sân hay tại hơi nóng từ sân bốc phủ không gian?
Về đến nhà vừa đúng một giờ. Từ trong nhà vọng ra bản tin buổi trưa. Tôi chập choạng đẩy chiếc Solex vào trong, một khoảng nắng mầu vàng vẫn còn trước mắt. Thoáng thấy bóng mẹ tôi đứng nhìn ái ngại:
- Sao về muộn thế? Mệt quá hả con.
Chưa nhìn rõ mặt mẹ, tôi vẫn chào:
- Thưa bố mẹ con về.
Khoảng nắng vàng tan biến. Tôi mỉm cười cho mẹ yên lòng. Hình như mẹ vừa hôn lên trán tôi thật nhẹ.
- Đi thay quần áo, rửa mặt cho mát rồi ăn cơm, con.
Tôi dạ nhỏ, chạy lên lầu. Các chị tôi đang nằm, khẽ ngóc đầu lên nhìn rồi tiếp tục yên lặng ru giấc ngủ. Tôi để nguyên quần áo nằm vật ra giường. Con búp bê mở to mắt nhìn tôi. Tự nhiên nước mắt tràn ra má. Tôi khóc lặng lẽ một cách dễ dàng. Tôi muốn trách móc ai. Tôi muốn chịu lỗi với ai không hiểu nữa. À, tôi phải trách móc tôi, và muốn chính mình chịu lỗi với mình.
Đôi mắt khóc càng làm dễ ngủ, tôi thiếp đi và mơ thấy mình bị giam trong căn nhà xây toàn bằng sách vở.
Giáo sư vừa mở sổ, cả lớp rào rào những tiếng ôn bài, những tiếng xuýt xoa lo sợ. Tiếng đọc bài càng lúc càng tọ Cô Duyên, giáo sư Sử Địa kêu lên:
- Các em học ở nhà chứ. Vào đây mới học làm sao thuộc ?
- Bài khó quá cộ Hôm nay có Vạn Vật lại Lý Hóa nên nhiều bài quá cô ơi.
- Thì các em phải thu xếp chứ.
- Sử Địa ban A mà ngang với ban C. Bài vở đè nặng vỡ óc tụi em mất.
Cô Duyên cười:
- Làm sao ? Trên bộ đưa chương trình thế thì tôi phải dậy thế.
Tôi tụi nhao nhao tả oán:
- Mấy ông trên Bộ chả thông cảm tụi em gì hết, năm nay chương trình nặng hơn năm trước, thời gian lại ít nên giáo sư dạy dồn tụi em theo không kịp, cô.
Cô Duyên lắc đầu:
- Tôi hiểu các em chứ. Con tôi cũng than quá, nhưng tôi không phải là người giải quyết vấn đề đó, hay các em viết báo xin đi.
- Viết làm sao cộ Thôi cô viết giùm tụi em đi cô.
Chúng tôi cứ kéo dài thì giờ tán dóc ra cũng được 15 phút. Cô Duyên gạt đi:
- Thôi, tán nhảm hết giờ rồi. Vài cô lên đọc bài thử xem. Tất cả để sách lên bàn nhé. Ai lắp bắp tôi gọi đấy.
Nhìn cô đưa đầu cây bút dò dò trên sổ điểm tôi thấy run. Tháng này tôi chưa có điểm.
- Số 29. Cô Hoa Mai.
- Thôi rồi, đúng mục tiêu. Tao lên chào cờ rồi.
Tôi nhìn qua vào quyển vở và cố tình đi chậm chậm lên bảng.
- Thưa cô có khách ạ.
Giọng nói cứu nạn của nhỏ Tuyết. Cô Duyên nhìn ra cửa. Bác lao công đưa thông cáo đi vào.
- Mai nghỉ cô.
- Mai giáo sư họp nghỉ hai giờ cuối.
Lần nào cũng thế. Cứ có người vào lớp là chúng tôi tìm cách quấy rối. Năm thi mà chỉ cầu thông cáo nghỉ. Lười thế đó. Nhiều khi không muốn nghỉ cũng làm ồn ào lớp lên, như thói quen.
- Các em lộn xộn. Mai có gì mà nghỉ. Đây cô Xã Hội lên nhận thông cáo đi rồi đọc cho các bạn nghe.
Nhỏ Hoàn mang bút lên ký rồi đọc thông cáo. Thế la tôi thoát được mấy phút để nhẩm dò bài.
- “Khối Xã Hội xin thông báo cùng các bạn: Cũng như mọi năm, Khối Xã Hội xin phép Ban Giám Đốc tổ chức một buổi trại gói bánh chưng tại trường để góp vào Cây Mùa Xuân của chiến sĩ Trung Đoàn 48 Biệt Lập. Trung Đoàn mà trường ta đã nhận đỡ đầu từ trước đến nay . . .”
- Thế năm nay không may khăn hỉ mũi hở ?
- Thế không viết “sơ” (thư) cho các anh à ?
Cả lớp có đề tài lại nhao nhao:
- Thế năm nay may “kí rì”
- Chắc là may xà loỏng.
Cả lớp cười lăn cười bò. Cô Duyên cũng không nín được cười. Cô vừa cười vừa mắng át:
- Yên nào, các em làm gì mà nhao nhao lên thế.
Tôi ngồi ghé xuống ngay bàn nhất, chỗ 2 nhỏ Ngọc, Tuyết chờ nhập cuộc. Tuyết lên tiếng:
- Í, may xà loỏng mà không đo thì làm sao biết kích thước to nhỏ.
Cô lườm nhỏ Tuyết:
- Yên đi nào. Các cô chỉ nói lếu thôi, trừ điểm hạnh kiểm bây giờ
Nhỏ Hoàn từ nãy tới giờ chỉ đứng cười chịu trận. Thấy lớp bớt ồn nó liền lên giọng:
- Hình như việc may khăn chỉ từ đệ Tam trở xuống. Chúng ta là lớp thi nên được miễn. Tôi xin đọc tiếp thông cáo: “Số bánh chưng dự trù là 500 cái. Ban Giám Đốc sẽ trích quỹ Xã Hội một nửa cho trại, một nửa chúng ta sẽ mua thuốc lá và bánh mứt để đi ủy lạo các chiến sĩ nằm điều trị tại Tổng Y Viện Cộng Hòa.”
- Ôi, sao lắm con đỡ đầu thế. Chết mất mẹ Trưng Vương rồi còn gì
Cả lớp lại ồn ào sau câu nói tếu của Ngọc. Cô Duyên lại lườm Ngọc:
- Yên nào, Ngọc phá đám, bị trừ hạnh kiểm nhé.
Hoàn đọc tiếp:
- “Khối Xã Hội kêu gọi các chị đóng góp mỗi người là 30 đồng để lo hai công việc trên vì quỹ chúng ta quá ít ỏi. Yêu cầu các chị trưởng ban Xã Hội nộp tiền Xã Hội vào sáng thứ bẩy là hạn chót.”
Cô nóng ruột:
- Xong chưa?
- Thưa cô còn ạ.
Tôi nháy nháy nhỏ Hoàn:
- Từ từ cho tao đỡ phải trả bài, còn 15 phút nữa.
Thường thường cô Duyên khảo bài mười lăm phút rồi giảng bài. Thông cáo xã hội đã hết mười lăm phút rồi. Tôi dụ Hoàn kéo dài thêm mười lăm phút nữa cho chắc ý.
- “Các chị muốn tham gia trại bánh chưng phải ghi tên tại văn phòng bà Tổng Giám Thị, điều kiện:
. Từ Đệ Tam trở lên.
. Phải có giấy cho phép của cha mẹ vì trại kéo dài một ngày một đêm.
. Phải biết gói bánh chưng.”
- Tao nghe Hoàn.
- Xí, tao biết nếm bánh.
Cô Duyên lại đập bàn dục:
- Yên nào. Thế lớp này có ai biết gói bánh chưng thì lên ghi tên.
- Cô có biết gói không cô.
Cô Duyên cười lắc đầu:
- Nói chuyện gia chánh thì tôi hàng. Tôi mà gói thì lá đi một nơi, bánh đi một nẻo.
Thôi xong chưa.
- Dạ chưa ạ.
Cả lớp vỗ tay cười rộn:
- Cô cho xả hơi hôm nay đi cô.
- Thôi lẹ lên, bà Tổng thấy ngồi chơi, bà Tổng la chết.
Hoàn chậm dãi đọc tiếp:
- “Thông cáo số hai của khối Xã Hội: Nhân dịp tất niên năm nay, Giáo Sư Trưởng Khối có dịp tiếp xúc với Bà Giám Đốc Cô Nhi Viện Gò Vấp để xin cho 200 em cô nhi ra chơi tất niên với chúng tạ Mỗi lớp sẽ lãnh 5 em. Tất cả các lớp sẽ tổ chức tất niên cùng ngày và dự trù những cuộc vui và quà tết cho các em cô nhị Ngày tất niên sẽ được thông báo sau.”
- Trưng Vương thật bận rộn. Hết con đỡ đầu lại đến em đỡ đầu.
Cả lớp ồn lên bàn tán:
- Vui quá há. Sao tao muốn lẹ lẹ lên đến ngày tất niên để xem tụi nó ra sao?
- Chắc toàn những đứa học giỏi và ngoan. Chắc họ tuyển dữ lắm nhỉ.
- Vậy mình lo tất niên sơm sớm đị