Tôi chợt bâng khuâng, nghĩ đến lúc đối diện với những đứa bé mất tình thương. Không biết chúng gặp tôi và các bạn có vui mừng hay đã biết buồn về sự chênh lệch số mạng?
Cô Duyên gật đầu:
- Ừ năm nay Xã Hội có mục này cũng hay hay và ý nghĩa đấy. Không biết giữ được mãi không, hay chỉ được có năm nay?
Sang giờ cô Vân, giáo sư chính, cô ngồi phê học bạ, chúng tôi xin phép ngồi bàn tổ chức tất niên.
- Hoa Mai tổ chức đi.
- Hoa Mai lên nói đi.
Tôi chả giữ chức gì trong lớp mà chúng nó cứ bắt tội. Vì từ năm đệ Lục tới giờ, tất niên trong lớp đều do tôi tổ chức. Nhỏ Tuyết, trưởng ban Khánh Tiết, từ bàn trên xuống kéo tay tôi lôi lên.
- Đi, tao với mày lên bàn với chúng nó cho xong đi.
Tuyết đứng giữa lớp trịnh trọng:
- Thưa mấy chị . ..
Một đứa lầu bầu:
- Gọi đại mày tao cho rồi còn chị chị em em.
Tuyết phì cười, kéo tay tôi:
- Nói đi mày.
Tôi thong thả từng tiếng một:
- Cũng như mọi năm, chúng ta sẽ tổ chức một buổi tất niên trước khi chúng ta chia tay nhau dịp Tết. Tôi nghĩ rằng cả lớp sẽ đồng lòng vì năm nay là năm cuối. dù đậu hay rớt chúng mình cũng sẽ không còn gặp nhau nữa, mỗi người một hướng đi. Đó cũng là lý do để chúng tao không còn tiếc nhau 1 điều gì. Sau khi xa trường chúng ta sẽ nhớ mãi những giây phút quí giá này, và khoảng thời gian chúng ta cùng chung sống dưới mái trường yêu dấu . ..
Giọng tôi chợt nghẹn ngào. Cả lớp chìm đắm trong nỗi niềm xúc động vừa ùa đến. Cô Vân cũng ngừng bút để nghe. Tự nhiên tôi run giọng và không nói gì được nữa. Tuyết khẽ dục:
- Tiếp đi Mai
- Tôi mong rằng trong buổi tiệc cuối năm, sẽ không thiếu một bạn nào, và chúng ta sẽ vui thật nhiều trong buổi tất niên cuối cùng đó. ..
Nước mắt tôi dàn ra. Tôi thoáng nghe tiếng ai đó thở dài. Tôi cúi đầu bảo Tuyết:
- Mày bàn vào chi tiết đi, tao xuống.
Tuyết thông cảm nỗi xúc động của tôi, nó cười nhẹ và đánh tan không khí yên lặng:
- Năm nay chúng ta có thêm năm em cô nhi để cùng vui, đó cũng là lý do để chúng ta tổ chức phong phú hơn mọi năm. Vậy từ ngày mai các bạn sẽ đóng góp ở Tuyết hoặc Hoa Mai để có quỹ tổ chức sớm, hầu tránh gặp trở ngại.
Loan góp ý:
- Tôi nghĩ hôm đó chúng mình mỗi người mang theo một món quà. Mình sẽ làm một cuộc bắt thăm để trao đổi cho nhau làm kỷ niệm.
Cả lớp vỗ tay tán đồng. Thế là cuộc bàn bạc tất niên đã tạm xong. Giờ học đã tàn. Buổi học sáng nay sao thấy ngắn.
Tôi chạy tung tăng qua các hành lang. Gặp tôi với những chân sáo, miệng hát nho nhỏ một bản nhạt vui, một cô giáo dạy tôi năm ngoái đang đi ngược chiều mắng yêu:
- Cô Hoa Mai, cô ca hát suốt ngày.
Tôi cười thật tươi. Lòng tràn đầy niềm yêu thương thầy, bạn, ngôi trường, đời cắp sách. Vẫn theo nhịp hát, tôi trả lời cô:
- Thưa cộ Em đang vui.
Vừa thấy tôi từ trên lầu bước xuống. Mẹ tôi đã nhăn nhăn:
- Sao con không mặc áo len vào, ra đường lạnh lắm.
Tôi cười hì cho mẹ yên tâm:
- Con không lạnh mẹ ạ. Vả lại Sài Gòn lâu lâu mới được một hôm mát trời mà mẹ nỡ bắt con mặc áo len.
Mẹ tôi lườm nhẹ:
- Kệ bố chị. Bảo không nghe, ốm ráng mà chịu.
Tôi cười nho nhỏ:
- Mẹ cứ lọ ..
Rồi cài cặp vào xe.
- Có tiền sáng chưa cô?
- Rồi ạ. Í, mẹ cho con xin năm chục mua xăng.
Mẹ vừa đưa tiền vừa hỏi:
- Đem đủ sách vở chưa, không lại đi nửa đường phải quay về lấy như hôm trước là ăn đòn đấy.
Tôi nheo mắt:
- Mẹ cứ làm như con là nhỏ Nga ấy.
- Chứ không à. Cô không bé thì lớn với ai.
Mẹ tôi thế đấy. Tôi mười tám tuổi rưỡi rồi mà mẹ lúc nào cũng coi tôi còn nhỏ xíu. Có lúc tôi không chịu mình nhỏ, mẹ tôi bảo:
- Thế cô lớn thì cô đi lấy chồng đi.
- Ơ . . Ơ . . mẹ kỳ ghệ Thế ai không lấy chồng cũng là con nít cả sao.
Mẹ cười xòa:
- Chỉ riêng con phải lấy chồng mới hết là con nít thôi.
Tôi đẩy xe ra cửa. Nhẩm lại thời khóa biểu và sách vở trong cặp xem đã đủ chưa. Vật Lý, Triết, Vạn Vật. Hai, ba, bốn . . ừ đủ rồi. Thôi chết, cái hộp bút đâu nhỉ. Sợ mẹ la, tôi đứng dưới đường gọi vọng lên balcon:
- Suỵt, Nga, lấy cho chị hộp bút trên bàn học đi.
Tôi nói khẽ thế mà mẹ cũng nghe thấy.
- Đấy, mẹ nói có sai đâu. Không hiểu con đi học có chữ nào trong đầu không.
Tôi rụt cổ cười một mình rồi thò đầu vào nhà chào:
- Thưa mẹ, con đi học ạ.
- Vâng cô đi.
Tôi mở máy xe phóng khỏi ngõ. Hôm nay con ngựa của tôi ngoan ghệ Mở máy là chạy liền. Chả bù những hôm khác hỏng luôn xoành xoạch, chỉ muốn quăng cho rồi. Lũ bạn tôi luôn luôn kiếm lời chê:
- Xe mi mà tặng Viện Bảo Tàng chắc người ta tưởng xe thời Hùng Vương.
Nhưng dù gì chúng nó cũng nể tôi một mực đấy:
- Ta phục mi đi Solex ghê Mai. Nội thấy cái đầu máy gật gà gật gưỡng ta cũng phát khiếp rồi.
- Cái Solex lảo đảo như người say thế mà nhỏ Mai phóng như baỵ Đáng nể.
Tụi nó gọi tôi là anh hùng Solex. Mà nhiều khi tôi cũng thấy mình anh hùng thật. Xe đôi khi đứt thắng mà vẫn cứ đi như thường. Bởi thế giầy dép tôi mau mòn, vì cứ phải kéo lết trên mặt đường thay thắng. Nhưng sau này, tôi tự xưng là “Bạch Y Nữ Hiệp cưỡi Ô Mã” nghe oai hơn. Bây giờ Bạch Y Nữ Hiệp đang phóng như bay trên đường Trần Qúy Cáp. Con dường này hôm nay dễ thương ghệ Tôi đi chậm chậm để hưởng thụ thú nhàn du phong cảnh. Một sáng đẹp trong đời. Trời hôm nay cũng hữu tình ghệ Bảy giờ mười lăm rồi mà trời vẫn còn âm u, gió thật nhẹ nhưng lạnh đến rùng người. Tôi luồn tay vào gáy, nhận một thoáng ấm trong người lan ra.
Hàng cây me bên đường cao thẳng vút, các tàng lá chụm đầu nhau, thỉnh thoảng gió động làm rơi vài giọt nước lấm tấm trên vai áo. Một chiếc lá xanh từ cao trên xuống, quay quay trong không gian rồi vướng vào tóc tôi. Tự nhiên tôi thấy thú thú, định với tay gỡ chiếc lá, nhưng con gió vô tình đã đùa nó đong đưa rơi xuống và nằm yên bên lề đường. Một thoáng tiếc tiếc vu vợ Tôi mỉm cười với ý nghĩ chợt đến: Chiếc lá thật đa tình, trước khi chết còn cố hôn nhẹ lên mái tóc . . . giai nhân.
Đi hết đường Trần Qúy Cáp, đường phố như ồn ào hẳn lên. Đã đến đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, con đường đầy ắp yêu thương quen thuộc. Nhưng đẹp nhất chỉ từ quán Hẹn, trước cổng Thảo Cầm Viên đến trường tôi. Cứ gần đến quán Hẹn là tôi phải vội vuốt tóc cho đàng hoàng, liếm môi cho đỡ khô, rồi phóng nhanh để tránh một thoáng ngượng nghịu. Hình dung ra bao cặp mắt nhìn mình sao mà quê kinh khủng. Tôi không hiểu sao mình có thói quen vậy. Nhưng chắn chắn không có ai của tôi trong đám người của trường hàng xóm. Các đấng nam nhi đứng quanh đó cao lắm cũng chỉ bằng tôi thôi, tôi là chị cả còn gì. Biết thế mà tôi cũng không tránh được bối rối trẻ con ấy.
Vào tới cổng trường đã nghe tiếng bác Ba la um sùm . . . như thường lệ:
- Các cô cứ để xe bừa bãi, tôi khóa xe rồi gửi lên bà Tổng ráng chịu đấy.
Vừa la, bác vừa xếp lại xe cho ngay hàng thẳng lối. Tôi đẩy xe vào tuốt phía trong cho đỡ mưa nắng, rồi loay hoay chải lại tóc.
- Ui dào, điệu ơi là điệu.
Giọng nhỏ Khanh oang oang làm tôi giật mình, quê với mấy nhỏ xung quanh đang trố mắt nhìn. Tôi đáp:
- Sáng sớm gặp mày, thấy không khá rồi.
- Vậy thì ngày nào tao cũng canh để gặp mày cho không khá luôn.
- Đồ hắc ám.
Hai đứa “chào nhau sơ khởi” rồi khoát vai nhau đi lên sân trước.
- Học Triết chưa, hôm nay làm bài kiểm đấy.
- Ừ nhỉ, tao chả để ý, nhưng có đọc bài.
- Gớm được một hôm mày khoe có học bài, hèn chi mưa suốt đêm.
Tôi nhón chân nhảy qua vũng nước, phóng lên thềm hành lang.
- Mi biết không, đêm qua tao ngủ không được, bèn lôi Triết ra học luôn hai bài Đam Mê - Khoái Lạc.
- Mi không học Đau Khổ à?
Tôi nheo mắt:
- Đời tươi như hoa mà mi bảo ta học Đau Khổ.
- Ừ cho mi sung sướng. Đến khi thi thì ngồi đó khóc với khoái lạc.
- Ơ, thì lúc đó mình tự nhiên biết đau khổ chứ cần gì học.
Khanh lắc đầu cười sau câu nói bướng bỉnh của tôi.
- Nói thế chứ, Đau Khổ Khoái Lạc là một bài mà, làm sao bỏ được. Nhưng nếu học riêng chắc tao chỉ học Khoái Lạc thôi.
- Tao lại thích Đau Khổ. Câu của Nietzche “Đau khổ nếu không giúp ta cao thượng hơn, cũng giúp ta trầm tĩnh sâu sắc hơn”, tao thấy hay ghê.
- Câu đó hay, nhưng tao lại thích câu của Pascal hơn.
- Gớm gớm. Tụi mi làm “rì” mờ khoái lạc với đau khổ loạn lên thế.
Tôi và nhỏ Khanh cùng quay lại, nhận diện cái mặt nham nhở của Lon Sữa Bò và cùng đồng thanh chào nhau:
- Sư mi
- Hì hì.
- Mi biết không, tao thuộc phái Bi Quan còn nhỏ Mai thuộc phái Lạc Quan nên đang đấu mí nhau chí tử.
- Mi xem, đời tao đang tươi mà nhỏ Khanh xúi tao học đau khổ.
- Tao hơn mi, không có đau khổ làm sao biết khoái lạc.
Lon Sữa Bò kêu lên inh ỏi:
- Ối, ối. Con lạy hai má. Một bên tai khoái lạc một bên tai đau khổ thì bố ai chịu được. Hai má có khóa mõm lại cho con nhờ không.
Sáng ra chưa có gì vào bụng mà cứ lăn ra cười. Tôi dục:
- Đi ra cổng trước mua xôi lên lớp ăn đi.
Loan vênh váo:
- Hôm nay tao “soang” lắm, có khúc bánh mì gà to tướng.
- Vậy thôi để tao ra mua rồi ta với nhà mi trao đổi lương thực.
Vừa ra khỏi cổng trường thì chuông reo lần thứ nhất. Ui cha, bà bán xôi bị vây kỹ quá, làm sao mua được đây. Tôi dừng lại trước đám đông.
- Bán cho hai mươi đồng đi bà.
- Lẹ đi bà, chuông rồi.
- Bán cho tôi đã bà.
Khiếp quá, cãi nhau ỏm tỏi. Bác Ba ra đóng cửa chính rồi mà thiên hạ vẫn còn vây quanh bà hàng xôi. Một nhỏ bạn tôi vung vẩy gói xôi vừa mua được, cười nói bô bô:
- Mua xong gói xôi, quên cha nó hết bài.
Bác Ba cứ lẳng lặng đóng cửa trường. Các nàng tinh mắt chạy vụt vào, nàng nào chạy chậm chân là phải chạy vòng cổng số 3. Ba đứa tôi quay vào vừa đúng chuông thứ ba.
- Lẹ lên tụi mị Bà Minh la um sùm giờ.
Tôi chạy vội về phía lớp mình sắp hàng. Tiếng hát chào cờ bắt đằu cho một ngày học. Ngày lại ngày, tới trường ôm chữ nghĩa, nhìn thầy nhìn bạn mà thấy thương mến ngôi trường. Thân hơn cả người thân.
Lá quốc kỳ bình thản, từ từ đi lên theo nhịp quốc ca, kênh kiệu trước hàng ngàn cặp mắt đang ngưỡng vọng. Tôi ôm chặt cái cặp trên ngực, để hồn xuôi theo tiếng hát.
“ . . . Làm sao cho núi sông từ nay thêm vững bền... ” Bầu trời trong vắt một mầu xanh, đám mây trắng lững lờ như ngừng đọng. Hàng cây sao cao vút, lặng nhìn lá cờ đi lên theo tiếng hát. “ . . . Xứng danh ngàn năm giống Lạc Hồng.” Lá cờ vừa lên đến ngọn cột cờ. Một thoáng gió làm tung bay lơ lửng.
Cả trường lại ào lên. Lại tiếp tục lao xao như chợ nhỏ.
- Hôm nay em bé lớp nào kéo cờ hay nhỉ.
Loan Sữa Bò kiễng chân nhìn cô nhỏ đang lúi húi cột dây cờ.
- Hình như em bé này học cùng lớp em tao. Tứ A2 hay sao đó.
Một số nàng định tan hàng vào lớp, nhưng tiếng bà Tổng giữ lại:
- Yêu cầu tất cả đứng lại hàng cho tôi ngỏ vài lời.
Tiếng cười ồ làm rộn cả trường.
- Bà Tổng lại ngỏ lời “rì” đây.
- Kén vợ cho con chứ gì.
- Chắc tí nữa em giai nhà ta đứng trên hành lang lầu ba để gieo cầu quá.
Tôi lườm dài nhỏ Lon Sữa Bò:
- Mày làm hạ giá gái Trưng Vương. Ít ra cũng phải “Trai khôn cưới vợ Trưng Vương” chứ đễ gì.
Cận Dâm đứng cạnh cũng xía vô:
- Ừ, ừ, ít ra cũng mang danh con cháu 2 Bà chứ.
Nhỏ Lon Sữa Bò đứng chịu trận, cười trừ.
Trên micro:
- “Nếu ai còn vô kỷ luật như vậy, sẽ bị đuổi ba ngày.”
Câu nói sau cùng của bà Tổng làm tôi giật mình.
- Cái gì mà ghê thế mi, lo tán dóc chả đứa nào chịu nghe.
Loan Sữa Bò quay lại hỏi Cúc Gà Mỹ:
- Bà Tổng dặn dò gì đó Gà Mỹ.
Cúc quay lại hề hề:
- Tao có nghe được tiếng nào đâu.
- Nó đang mắc ấp trứng mà mày còn hỏi nó.
Tụi tôi đợi cho cô Minh dục mới khoát vai nhau đi lên lớp.
- Các cô ngày nào cũng gặp nhau mà sao chuyện đâu nhiều thế, dứt không ra.
- Trời ơi. Cô không thông cảm tụi em. Năm nay là năm cuối, không nói cho đã miệng rồi làm sao còn dịp nói với nhau nữa.
- Mí lại cô xem, học năm tiếng liên tiếp mà không tìm chuyện cười với nhau thì đầu nổ tung ra mất còn gì, cô.
Cô Minh lắc đầu cười:
- Tán dóc mãi, lên mau đi, không thầy vào lớp rồi đấy.
Cận Dâm kéo tụi tôi lên. Năm đôi guốc mộc phang xuống cầu thang muốn sập.
Giờ đầu là giờ thầy Dự Đang ồn ào, thấy thầy giở sổ ra, cả lớp bỗng im bặt, 50 đôi mắt tròn xoe nhìn thầy.
Lon Sữa Bò rên rỉ:
- Chết rồi, tao chưa thuộc bài.
Mặt mày Loan bí xị, chả bù lúc nãy cười nhăn nhở. Tôi trêu:
- Hì hì, ông thuộc sơ sợ Ông cầu trời thầy chiếu cố nhà mi chơi.
- Sư mày. Đâu phải ông lười. Hôm qua tao có thiện chí học lắm chớ, tại trời mưa, điện cúp cha nó mất làm ông ngủ 1 giấc thẳng cẳng đến sáng đã con mắt. Trước khi đi học chỉ kịp dò được Triết để làm bài thôi.
Nhỏ Loan chưa kịp mở vở ra dò bài thì:
- Cô Loan, Nguyễn Thị Loan.
- Bỏ xừ. Miệng mày ông muốn đấm cho mấy quả quá.
- Tao với thầy có thần giao cách cảm mờ. Thôi lên đi cưng, rồi quay xuống nhìn miệng tao, ông nhắc cho.
Nhỏ Loan đi chầm chậm để “học cầm hơi”, nhưng rồi cũng phải tới bàn thầy.
- Nói cho tôi thí nghiệm Newton trong Sự Rơi Tự Do.
Loan liếc về phía tôi ê a:
- “Thí nghiệm Newton trong Sự Rơi Tự Do . . . ư . . ự . , Newton dùng ..
Tôi cầm ống thuỷ tinh đựng ruột bút Bic giơ lên, miệng nói không ra tiếng.
- Newton dùng một ống nghiệm . . ư . . bằng thủy tinh ..
Tôi lại tiếp tục viên giấy rồi xé nhỏ ra đưa lên, miệng vẫn lắp bắp nhắc. Loan đọc theo:
- Trong ống có đựng viên bi, mấy mảnh giấy vụn và . . ư ..
Tôi uốn éo miệng thật rõ mà nhỏ Loan vẫn không đoán ra, vì không có cái gì cụ thể để nhắc. Tôi liền cầm chùm tóc của Cúc Gà Mỹ giơ lên, rồi phì ra cười. Nhỏ Cúc đập vào tay tôi:
- Sư mi . . tóc tao mà mi ví là lông chim à.
Tôi chưa kịp tắt cười thì Loan đã ấp úng đọc:
- và . . . một chùm sợi tóc ..
Cả lớp cười ồ. Thầy Dư nhìn Loan nhăn nhăn:
- Lông chim mà cô đọc là sợi tóc. Chả học bài gì cả.
Loan lườm tôi rồi giở chiến thuật năn nỉ:
- Thưa thầy tai. . . tại . . hôm qua nhà con có đám cưới bà chị, bận rộn nên con không kịp học.
- Đám cưới chị chứ có phải đám cưới cô đâu mà cô không học bài.
Khanh nói khẽ nhưng cả lớp vẵn nghe:
- Nếu đám cưới cô thì cô đâu có phải bị đọc bài.
Cả lớp cười khẽ. Loan vẫn tỉnh bơ:
- Dạ tại nhà bận nên con không đành lòng ngồi học. Đợi đến tối xong xuôi thì lại bị cúp điện.
Thầy Dư cười, lắc lắc đầu:
- Thôi, tôi tạm tin cô, cho nợ lần sau. Về chỗ.
Chưa kịp ngồi xuống, Loan đã dẩu mỏ la tôi:
- Mày đỉu ghệ Làm ông quê quá.
- Tại mày thông manh nên chậm hiểu. Tóc Cúc Gà Mỹ thuộc loại lông vũ thì cũng như lông chim thôi.
Cúc cú lên đầu tôi:
- Sư mi, sao mi biết tao lông vũ . . . Tao là gà đặc biệt.
Loan nói theo:
- Nó là gà . . . lông mao!
Ba đứa lại nhăn răng ra cười...
Tiếng chuông reo thúc dục làm tôi cuống lên:
- Ba nguyên nhân phát sinh đam mê là: sinh lý, tâm lý, rồi gì nữa Loan.
- Xã Hội.
Tôi à nhẹ rồi cúi xuống viết nốt . . . Cô Giang đứng chần chờ đợi chúng tôi.
- Lẹ lên Loan, xong chưa, cô đi rồi kìa.
Nộp bài xong, đứa này nhìn đứa kia hả hê, bẻ tay kêu côm cốp.
- Đi xuống sân chơi đi mị Ngồi bốn tiếng ê cả mông.
Tôi dằng tay lại:
- Xuống trước đi, tao ở lại viết nốt dàn bài Triết đã.
Cúc nhăn nhăn:
- Trong sách có rồi, viết làm gì. Chỉ bỏ phần cuối cùng thôi.
- Khổ quá tao không có sách của Trần Đức An. Ông soạn theo lời cô giảng và đọc thêm sách Trần Bích Lan, có khi của Trần Văn Hiến Minh nữa mà.
Loan đồng ý với tôi:
- Mi với Mai Nhót, Mai Nhí xuống trước đi. Tụi tao xuống sau.
Cúc buông tôi ra nhưng còn nói vớt:
- Ông chửi sư bố đứa nào ngồi học đó.
Tôi và Loan tỉnh bơ bấm nhau cười, cố viết cho xong. Mới được vài hàng Loan đã ngại:
- Eo ơi, dài quá. Mình viết xong thì hết giờ, chả được đi dạo. Thôi mi viết khúc đầu, tao viết khúc đuôi rồi tí nữa mình coi của nhau nghe.
Ý kiến nghe được, tôi chịu liền. Xong, hai đứa nắm tay nhau chạy bay xuống nhà. Ra đến đường tôi thấy người nhẹ hẳn đi như được giải phóng. Quên hết, quên hết. Sách vở, chữ nghĩa, vứt lại hết trong lớp. Hai đứa đi yên lặng bên nhau, bỏ lại sau lưng những tiếng gọi hàng quà, cãi cọ xôn xao.
- Con đường lá đổ hôm nay nhiều lá hơn hôm qua mi nhỉ.
Tôi lững lờ:
- Ừ nhiều.
Tôi đưa mắt nhìn suốt con đường, khu bị rào giới hạn sát với Lê Thánh Tôn bên Hải Quân Công Xưởng. Hai hàng cây cao vút, tàng lá rậm xanh, chụm đầu nhau trò chuyện. Nắng len lỏi đổ bóng hình trứng gà mờ nhạt trên lối đi. Tiếng lá vỡ ròn tan dưới chân 2 đứa. Thỉnh thoảng đùa với gió chạy lao xao. Loan cúi xuống nhặt một lá khô thật to, vẫn còn nguyên vẹn, xoay xoay trước mặt:
- Lá buồn ghê mi nhỉ.
Loan bất động đôi mắt 1 thoáng trên cánh lá khô rồi chớp khẽ, 1 tiếng thở dài buông nhẹ êm như gió thoảng. Vài sợi nắng lướt thướt đong đưa qua mặt làm Loan có vẻ buồn thêm. Tôi yên lặng nhìn Loan.
- Hình như mi muốn khóc hở Loan?
Tôi muốn hỏi nó thế, nhưng lại biết chắc nó không khóc. Đã có lần Loan than với tôi:
- Mi sướng hơn tao ở cái dễ khóc đó Mai. Nhiều lúc tao thèm khóc ghê gớm nhưng không tài nào khóc được.
Tự nhiên tôi thương Loan kinh khủng, muốn ôm chặt lấy nó, muốn giựt phắt chiếc lá trên tay nó bóp tan cho biến đi nỗi buồn đang đọng trên mắt trên môi Loan. Nhưng tôi vẫn bình thản đi cạnh Loan, đầu nghiêng nghiêng như đang nghe tiếng lá vỡ dòn dưới chân 2 đứa. Tôi bước chậm lại để con đường đừng mau hết. Tôi muốn con đường thật dài và chúng tôi yên lặng mãi bên nhau, đừng ai làm bận rộn. Loan chợt bóp mạnh tay tôi buông khẽ:
- Sao buồn quá Mai ơi.
Tôi ngước nhìn Loan thật lâu. Con nhỏ vẫn nhìn đăm đăm chiếc lá trên tay rồi hỏi tôi thật nhẹ:
- Mi không hỏi sao tao buồn à.
Tôi cười thoảng:
- Ta đợi mi nói.
Hai đứa nói chuyện thật khẽ, thật ngắn. Không cần nói hết câu vẫn hiểu nhau muốn nói gì. Loan và tôi thường có lối nói chuyện ấy khi 1 trong 2 đứa buồn hay cả 2 cùng buồn.
Tôi lên tiếng:
- Có những nỗi buồn tự nhiên, không nguyên do, không vì ai cả, không thể giải thích, và chỉ có thể cảm thông nhau bằng im lặng ..
- Không biết có phải là nguyên do ….
Loan chợt bâng quơ ngắt lời tôi. 1 phút ngạc nhiên, tôi cố hiểu câu nói của Loan. Tôi chợt mỉm cười khi nghĩ đến câu nói của Stendhal.
- Sao mi cười?
- Tao nhớ đến câu nói của Stendhal trong bài Đam Mê: “Tôi biết một người bắt đầu yêu khi người đó buồn.”
Loan bật cười thành tiếng sau câu nói của tôi. Tôi cũng cười theo nó, không biết tôi đoán có đúng không. Một thoáng yên lặng, Loan lắc lắc đầu:
- Tao cũng không hiểu nổi mình . . . Mai à, hôm qua tao gặp lại Toàn.
- Thế à, rồi sao ?
Tôi nhướng mắt, đợi Loan kể tiếp. Tôi biết Toàn qua lời kể của Loan, từ năm đệ nhị. Mới đầu tôi chỉ biết Toàn qua những lời khoe: “mi biết không, bài hát này anh Toàn dạy tao hát suốt buổi chiều đó” hay “hôm qua anh Toàn đi bay về cho tao một ký khô mực, ông nằm nhai mãi sái quai hàm”
Mới đầu tôi không để ý, sau nhân vật Toàn thân thiết với tôi hơn: “Toàn là bạn anh mi hở, đi Không Quân à.” “ừ, anh đó dễ thương lắm, hôm nào mi đến nhà tao giới thiệu cho biết.” Tôi ầm ừ cho qua chuyện. Sau Loan kể tôi nghe:
- Hôm qua tự nhiên anh Toàn rủ tao đi xi nệ Mới đầu nghe rủ tao vui quá nhận lời liền. Một hồi nghĩ lại thấy hơi kỳ kỳ, nhưng không dám từ chối. Mi biết không anh Toàn thỉnh thoảng nhìn tao lâu thật lâu, tao quay sang bắt gặp, anh mỉm cười quay đi rồi nhìn lại mấy lần, làm tao ngượng kinh khủng, ngồi đứng đợ ..
Và lần cuối cùng, Loan buồn buồn nói với tôi:
- Anh Toàn đi rồi mi ơi. Sao chả nói gì với tao cả. Anh tao nói lại tao mới biết.
Lúc ấy, tôi chỉ biết ngồi nghe, tỏ ý thông cảm nó mà chả hiểu Loan muốn gì. Rồi chuyện Toàn cũng mờ đi trong trí tôi, vì Loan chẳng còn chuyện gì của Toàn để kể, nhưng với Loan, chắc hình ảnh Toàn vẫn còn in đậm đà trong tim óc. Cho đến hôm nay, chuyện Toàn lại được gợi ra với nỗi buồn của Loan. Loan kéo tôi ngồi xuống lề đường. Nó cúi mặt, tựa cằm trên hai đầu gối, tay nghịch gợm khuấy động đám lá vụn vỡ đưới chân.
- Mi biết không Toàn chẳng nói chuyện nhiều như hồi trước. Buồn cười ghê, chỉ hỏi ta một câu: “có còn nhớ anh Toàn không?”. Tao cười cười chả nói gì. Toàn lại cười nhẹ rồi quay sang nói chuyện tiếp với anh tao. Tao chạy xuống bếp, tự nhiên thấy buồn, buồn kinh khủng. Lúc Toàn về có gọi tao, nhưng tao yên lặng không ra.
Tôi khẽ nhăn mặt:
- Sao lại không ra?
- Ừ chả hiểu . . không chịu ra, lại chạy lên balcon đứng ngó cho đến khi … khuất ngõ và rồi buôn ….
Loan khẽ nhún vai rồi kéo tôi đứng lên:
- Thôi chả nghĩ nữa. Tao tự nhiên thấy hết buồn.
Hai đứa đã đi hết 1 vòng con đường mà không haỵ Tiếng cười dòn của nhỏ Khanh làm chúng tôi giật mình. Loan kéo tôi về phía tụi nó. Vừa thấy mặt tụi tôi,
Cúc Gà Mỹ oang oang chỉ Khanh:
- Con này đểu kinh khủng, tụi mi biết không. Tao với nó đang nói chuyện đình huỳnh tự nhiên nó ghé vào tai tao thủ thỉ làm ông tưởng nó tâm sự vụn cái gì ông vểnh tai lên nghe. Tụi mi biết nó nói cái gì không ?
Chúng tôi cười đợi Cúc nói tiếp:
- Nó bảo tao: Sao tao muốn mày làm bố … con chuồn chuồn để tao làm ông nội con chuồn chuồn ghê.
Tôi và Loan quên hẳn chuyện vừa rồi, cười khanh khách. Tôi vỗ vai nhỏ Khanh:
- Thôi, cho tao làm ông cố nội con chuồn chuồn đi, còn nhỏ Lon Sữa Bò cho nó làm con chuồn chuồn cắn rún.
Loan dẫy nẩy người rồi đưa cùi chỏ:
- Mốc xì. Tao xí làm tổ sư con chuồn chuồn.
Chỉ có mỗi chuyện con chuồn chuồn mà tụi tôi cũng cãi nhau ỏm tỏi, rồi ôm nhau cười.
Gần nguôi cười rồi tôi mới nhớ ra:
- Sao 2 nhỏ Nhót, Nhí đâu mà tụi nó không đi với bọn mi ?
Cúc chỉ về mấy hàng ăn:
- Tụi nó đang chầu chực ông bò khô
- Sao tụi mi không cùng đớp với tụi nó ?
- Hôm nay tao ăn chay
Tôi và Loan cười rú, Khanh chắp tay vái dài sát đất:
- Mô Phật.
….