Một lũ cười vang. Tôi và Loan đi hết dọc hành lang đệ nhị thì chuông reo. Vì chỉ còn năm lớp đệ nhất nên tiếng chuông không gây được xôn xao, bị lạc lõng trong khung cảnh vắng vẻ của sân trường.
Mấy cô bạn tay cầm đầy ổi, cóc, đậu phộng giấu trong tà áo, chạy vụt lên lớp.
- Hôm nay là giờ thầy Đàn mà mình chả nhớ mua cái gì vào nhấm nháp.
- Tí nữa dụ hai nhỏ Nhí, Nhót. Tụi nó thế nào chả có.
Thầy vào lớp rồi mà chỉ có vài đứa ngồi lác đác.
- Gớm các cô ăn quà kỹ quá, còn bụng đâu mà chứa chữ nữa.
- Thầy thông cảm, mười hai giờ tụi con đói meo làm sao có sức mà học ạ.
Phương lùn ngồi bàn trên than thở:
- Nhiều khi lỡ dại ngủ trễ nên không có thì giờ ăn sáng, lúc ra chơi, chen mua ở Câu Lạc Bộ muốn xỉu, nên tụi con phải chờ giờ này mới cho dầu vào máy.
Thầy cười, vừa xóa bảng vừa nói:
- Thế tôi có khác gì các chị. Đó là các chị còn được ăn quà chứ tôi có được ăn vậy đâu.
Nhỏ Xuyến ngồi bàn dưới đang cúi cắn vụng miếng xoài, nghe vậy, nó đưa lên trên, tay kia còn kèm 1 mảnh giấy đựng muối ớt.
- Dạ thầy muốn xơi, con xin mời ạ.
Thầy Đàn lườm dài:
- Thôi cám ơn cộ Cô cứ việc xơi cho xong.
Từng vài đứa dắt nhau vào lác đác. Lớp đã đông đông, và thầy bắt đầu giảng bài. Hai nhỏ Khanh Cúc vẫn chưa vào. Tôi ghé tai Loan:
- Hai nhỏ kia đi kỹ quá.
- Ừ, dám tụi nó cúp cua luôn quá.
Thầy Đàn nổi tiếng là dễ, chẳng bao giờ kiểm soát. Nhiều khi gặp bài dễ chúng nó cúp hết mà thầy cũng chẳng nói gì, nhưng có vẻ buồn.
Thầy giảng được chừng mười phút, hai nhỏ Cúc, Khanh mới vào. Vừa tới chỗ ngồi, đã gục xuống bàn cười. Loan nói nho nhỏ:
- Chắc tụi nó gặp trò khỉ trong sở thú . ..
Sáng nay tôi đi học thật sớm để chép bài mấy hôm bỏ học đi tập vũ. Trường vẫn còn vắng hoe người. Tôi dáo dác tìm mấy nhỏ bạn cùng lớp để mượn vở. Chưa thấy tên nào đến cả. Sân trường còn ẩm sương đêm. “Hoàng tử” đang quét mấy cánh lá khô sũng nước lác đác đó đây. Hình như hôm qua mưa. Ồ, mà mưa đấy ự Tôi đến là hư, ngủ từ lúc nào có hay biết gì đâu. Hôm qua đi ăn sinh nhật bạn đến mười rưỡi mới về, vui thật là vui. Tôi nhớ lại, tự nhiên thấy tiếc tiếc. Cuộc vui sao đi thật mau. Hình như càng vui càng mau hết, càng đẹp càng dễ mất, phải thế không? Như hôm nay tôi vừa mất ngày hôm qua, như hôm qua tôi đã mất hôm kia, rồi ngày mai tôi lại tiếc những gì hôm nay đi quá vội. Càng ngày tôi cảm thấy mình bị mất mát nhiều. Những cái đẹp, những thơ mộng. Có những lúc tôi đứng hàng giờ trên hành lang lầu nhất nhìn xuống sân. Nhìn thật lâu cảnh những cô nhỏ Đệ Tứ nô dỡn nhau, giành nhau chụp những cánh Giáng Tiên quay quay trong gió. Hay 1 đôi bạn nhỏ ngồi xếp những lá vàng thành tên nhau trên hành lang. Tự nhiên nước mắt tôi chảy dài trên má. Quyển Vạn Vật trên tay sao nặng nề. Tôi muốn quăng hết sách vở, tôi muốn chạy bay xuống dưới sân để chơi thật vô tư, thật thoải mái. Tôi muốn tìm lại những giây phút thần tiên mà tôi đã hưởng.
Có lần tan học, tôi và Loan lững thững xuống cầu thang, khung cửa sổ nhỏ bên cạnh thang lầu đang đóng khung hình ảnh hai cô bé áo trắng rón rén lội xuống hồ trong Thảo Cầm Viên ngắt trộm đóa hoa sen hồng. Tôi và Loan cùng đứng lại, áp mặt vào song cửa lặng nhìn. Không đứa nào bảo đứa nào, cùng chợt thở dài. Tôi quay lại, mắt Loan đỏ hoe.
- Hình ảnh ba năm trước của tụi mình.
- Mới đây chứ đâu đã lâu, tao tưởng chỉ mới vừa thoáng qua thôi.
Vừa qua xong, những lần trốn học nhảy rào sở thú hái hoa tím hay nhặt đầy tà áo những cánh phượng đỏ ối trên ngọn đồi trọc hay chia nhau canh Cảnh Sát để 1 đứa lội xuống hồ hái trộm hoa sen.
Nhiều lúc tôi ngồi ước mơ mình có vòng tay thật rộng để ôm chặt thời gian, để thời gian đừng đi mau. Hay ngồi thì thầm nhắn nhủ “Thời gian ơi, đừng tan biến đi những cuộc vui thật vui, những khoảng mơ thật mơ thành kỷ niệm”.Nhưng mơ để mà mơ, ước để mà ước, nào có được bao giờ?
Nhưng đáp lại nỗi bâng khuâng là những tiếng ru chiều của lá ngọn Giáng Tiên, những ríu rít của đàn chim đón nắng hay của đàn chân sáo trong trường.
- Hoa Mai làm gì ngẩn ngơ vậy?
Tôi mỉm cười trả lời cô bạn:
- Trường mình đẹp, đẹp ghê nhỉ.
Tôi nói với nó, nhưng chỉ mình tôi nghe thôi vì con nhỏ đã đi thẳng về phía cầu thang, nhìn trước nhìn sau rồi rón rén bước thật nhẹ lên lầu. Tôi định đi theo nó lên lớp mình, nhưng rồi một chút do dự, tôi lại thôi, lấy miếng giấy nháp đặt xuống thềm xi măng để ngồi.
Khúc bánh mì nằm bẹp dí trong cái cặp đầy ắp sách vở. Tôi bật cười, chao ơi, bơ dính tèm lem ra cả vở của nhỏ Tuyết rồi.
- Meo meo.
Tôi ngẩng lên cười với Tuyết đang đi lại.
- Chó Toét gọi ta thế hả ?
- Ơ, tư nhiên ta gọi meo meo mày quay lại làm chị A, bành mì, chia tao với nhé.
- Chia con cùi chỏ.
Tôi vừa nói vừa bẻ khúc bánh mì ra làm hai, chia cho Tuyết. Hai đứa ngồi bệt xuống thềm ăn bánh.
- Ê, hôm qua ta đọc báo thấy bài của mi.
- Thế à, tao mới gởi mà sao lẹ vậy. Báo nào?
- Công Luận.
- Ủa, tao có gởi Công Luận bao giờ đâu, lộn rồi cưng ơi.
- Rõ ràng mà, tên Hoa Mai to tổ bố.
- Vô duyên nữa. Ông có bao giờ viết tên ra như vậy đâu?
- Thật mà. Ông quên mất không đem cho mi coi.
- Quái nhỉ, có khi đứa nào trùng tên với tao.
- Không. Bài này mày làm từ đệ Lục đệ Ngũ chi đó, làm cho con Ngọc mà.
Tôi cứ ngớ mặt ra. Tuyết bảo:
- Thôi đừng théc méc, mai tao mang cho mi coi. Còn bài “Giòng Nước” của mi, mi xem chưa ?
- Tao cứ quên hoài. Mi có cắt cho ta không?
Tuyết dở dở mấy cuốn tập:
- Mày chúa lười. Tao viết bài nào, tao cắt liền hôm báo mới ra.
Tôi cười trừ:
- Nhỏ Ngọc viết mạnh quá mi nhỉ, cả nhỏ Loan nữa. Có tao với mi là bết thôi
- Ối tao dẹp đến nơi rồi. Học thi chưa xong còn lo sáng tác, mệt quá.
- Hù !
Tôi và Tuyết quay lại:
- Vô duyên, làm hết hồn.
Ngọc đấu lại:
- Hết hồn là vô duyên. Hai đứa mi đang tâm tình gì kỹ thế ?
- Tụi tao đang nói chuyện viết báo đí mờ
- Hử hử. À tao cho con “Meo” (Mai) cái nì.
Ngọc đưa tôi bài thơ cắt từ báo.
- Á, bài này nhỏ Tuyết vừa hỏi tao, thôi đúng rồi, đúng là nhà ngươi đăng “fửa” không?
Ngọc cười dễ giận.
- Ai cho mi lấy bản quyền mà không xin phép tác giả.
- Mi tặng tạ Ta đem đăng không được à.
- Ê, ê, hồi đó ta với mi giận nhau, sau hết giận ta tặng mi bài này phải không ?
- Ừ. Hồi đó đứa nào làm quen đứa nào trước nhỉ ?
- Mi chứ ai. Mi làm quen tao.
- Cùi mốc. Mi làm quen ta thì có.
- Mi trước.
- Mi trước trước.
Con nhỏ Ngọc hét lên, nhỏ Tuyết đứng giữa cứ nhe răng ra cười.
- Mày xem. Đang giận nhau tự nhiên nó quay lại tao nó cười thế thì có phải nho?
Ngọc làm quen tao không ?
- Vô duyên. Mày không nhìn tao sao mày biết tao cười. Mà lỡ tao cười với đứa khác ai bảo mày cười lại. Có phải mi làm quen trước không ?
- Ơ vô duyên. Chuyện từ đời Bành Tổ, tự nhiên đem ra cãi nhau
Tuyết hét lên.
- Nó làm tao tức lắm. Nó đã cười lại với tao còn đưa tay cho tao bắt ngón nữa.
- Mi xem nó giận tao mà nó bắt ngón cái.
Bà Tổng từ trên lầu xuống. Ba đứa xuỵt nhau:
- Bà Tổng kìa. Hôm nay bà Tổng đẹp ghê.
- Bà Tổng trường mình mà.
- Mi chào đi.
- Thôi, mi chào đi
Ba đứa đẩy cho nhau rồi cùng:
- Cô ạ. Hôm nay cô đẹp quá ạ.
Bà Tổng liếc dài:
- Các cô chỉ to mồm.
Thế là tôi đến sớm cũng vậy, chả chép được tí bài nào. Cứ gặp tụi nó là đủ chuyện lê thê dấm dớ.
Giờ đầu là giờ thầy Mẫn dạy toán. Cả lớp đứng lên chào:
- Ngồi xuống. Chúng ta học nào. Bài trước chúng ta học đến đâu.
- Dạ Xác Xuất. Mới bắt đầu ạ.
Thầy gật gù:
- Ừ chúng ta học thêm. Bài này ngắn thôi. Vào Tết chúng ta học kỹ hơn. Thế bài tập chúng ta đã làm hết chưa ?
Tôi giật mình:
- Bài tập nào Loan.
- Hôm qua mi đi vũ nên không biết. Thầy cho bài Cơ để lấy điểm tháng này.
- Chết, tao không có, làm sao, khó không?
- Khó.
Cả lớp đang nhao nhao:
- Khó quá thầy. Làm không ra.
- Không khó đâu. Chúng ta cố gắng làm cho ra. Thi nó cũng tựa tựa vậy.
- Trời ơi. Thi mà ra bài này chắc chết quá thầy.
Thầy cười:
- Chúng ta phải cố chứ. Bao giờ chúng ta thi nhỉ?
- Thầy. Hình như tụi con thi tháng sáu ạ.
- Ừ, Quảng tháng năm mình nghỉ hè.
Thầy đi ra phía cửa, cười cười. Cả lớp nghệt mặt ra nhìn theo. Thầy Mẫn chỉ cây Giáng Tiên trước cửa lớp:
- Cây của chúng ta còn đầy lá.
- Thưa thầy sao ạ.
- Các chị xem, bao giờ cây này rụng hết lá là gần đến ngày thi rồi đấy.
Chúng tôi hét lên:
- Thầy làm run quá ạ. Thầy làm ăn Tết không yên ạ.
- Bình tĩnh. Bình tĩnh. Cây còn đầy lá mà, nhưng phải học đi là vừa. Lá mau vàng lắm đấy.
Tôi ghé tai Loan:
- Lá vàng mau chứ mình học chả mau vô chút nào.
- Ừ. Thầy làm tao nhớ đến truyện “Chiếc Lá Cuối Cùng” ghệ Mi xem chưa, rồi mình lại cũng trong vai trò kẻ hấp hối nằm đếm lá.
- Sao mi nghĩ rằng mình hấp hối ?
- Mi quên rằng năm nay thi xong là mất hết à ?
- Tao đâu nói đến chuyện đậu, rớt.
Tôi chợt thấy buồn nhiều, thật nhiều, vừa cảm thấy mắt mình rực nóng như nắng ngoài sân. Tôi muốn khóc ghê cơ.
- Ừ, trường, thầy, bạn, áo trắng mi nhỉ, mình đương nhiên bị mất cả.
Chúng tôi chợt lặng yên, bứt rứt, không còn nghe thấy lời nào của thầy đang nói.
Thầy kể một chuyện gì thật vui làm cả lớp cười rộn. Cúc quay lại tôi:
- Thầy . . tếu thật.
Tôi nhếch môi cười nhẹ vờ như mình cũng có nghe. Cúc ngơ ngác nhìn tôi rồi lặng yên.
Tiếng chuông reo làm ồn ào lớp. Tôi cố viết nốt mấy đề toán thầy lì xì trước cho năm mới.
- Ê, Loan ơi. Mấy bài này khó quá, tao nghi tao làm không được. Rồi đầu năm thầy gọi là lãnh “ốc choọc” đó.
- Kệ. Tao cũng vậy mà, lo gì. Qúa lắm mình năn nỉ là dzồi.
- Thôi mau đi. Ra ngoài 1 tí cho thoải mái.
- Khoan đã nào. Dò Vạn Vật để lát nữa làm bài kiểm đã chứ, thầy Đàn dặn trước rồi.
- Ừ, thì đem ra ngoài hành lang. Mi dò cho ta , ta dò cho mi.
Tôi ngần ngại gập cuốn Toán, lấy cuốn Vạn Vật đi theo Loan ra ngoài. Đi ngang nhỏ Khanh, nó níu tay hỏi tôi:
- Ê, chiều nay tổng dượt hả, tụi mi tập xong chưa ?
- Rồi. Còn tiền tất niên mi với nhỏ Tuyết thu hết chưa, chiều nay tao phải đi mua Carte chúc tết Giáo sư rồi đó.
- Lát nữa tao đưa cho.
Loan lườm nguýt tôi:
- Nào, nói chuyện xong chưa nàng ? Có 15 phút ra chơi mà đứng nói chuyện hết 10 phút rồi thì còn dò bài cái con khỉ.
Hai đứa cùng mở sách ra.
- Mình kiểm có một bài thôi phải không.
- Mày làm như ngon lắm ý. Cả quyển Vạn Vật học không cực bằng một bài này.
- Ừ, bài Não sao khó thế. Bài này nổi tiếng trong dân ban A mà.
- Thật cái gì về tâm hồn, tình cảm, và trí tuệ đều vô cùng phức tạp. Tao nhai đi
nhai lại vẫn vấp. Nhất là đoạn cấu tạo chất trắng của tủy sống, sao lộn xộn quá.
- Thôi mi dò đoạn Định Vị Não đi, tao dò Cấu Tạo Tủy Sống cho.
Hai đứa vừa cúi đầu lẩm nhẩm thì loa phóng thanh đã oang oang:
- A lô, a lộ Thưa tất cả các bạn. Trường bạn Võ Trường Toản vừa sang để giới thiệu giai phẩm Xuân Đôi Mươi với chúng tạ Chúng ta nên ủng hộ trường bạn để biết sinh hoạt trường bạn ra sao …. A lô, a lô …
Loan ngửng lên:
- Trường này khôn quá, đến trước là ngon rồi
- Đâu, hôm qua Chu Văn An đã đến rồi.
- Lúc đó tao đi đâu nhỉ ?
- Kìa, nhìn các chàng có vẻ lấm lét, trông tội quá cơ.
Tôi nhìn theo tay Loan, một tốp gần mười người tay ôm báo đứng lơ ngơ dưới gốc cây Giáng Tiên. “Hoàng Tử” được lệnh kê bàn làm sạp bán báo cho họ. Một chàng tiến ra tặng báo cho chị Trưởng Khối Báo Chí của Trưng Vương. Vài cô áo trắng lượn qua lượn lại, rồi che miệng cười, kèm theo vài câu trêu chọc.
- Bà con vào Trương Vương ai cũng khiếp vía, hèn gì mấy ông vào trường mình bao giờ cũng đi trên 10 người không à.
- Hôm qua Chu Văn An cũng vậy. Gớm vào lớp mình bị tụi nó chọc mặt chàng nào cũng thộn ra. Có điều trường mình lịch sự lắm, mua hết báo của Chu Văn An đó.
Tôi cười:
- Chu Văn An mà. Dù gì cũng có truyền thống.
Chuông reo từ thân cây, chói tai. Tôi và Loan về lớp. Tiếng tụng bài ồn ào. Nho?
Yến đứng ngoài gào tôi ra dượt vũ. Tôi ngại ngùng, vì tới giờ thầy Đàn cho bài kiểm.
Nhỏ Tuyết từ bên kia dẫy bàn nói với qua:
- Mai, sắp đi vũ à. Tao theo với nghe, ông chưa thuộc bài.
Cả lớp cười ồ, Ngọc nói theo:
- Tao với, Mai. Tao xí làm Tiên phụ cho nhỏ Mai.
- Tao nữa, Mai.
- Tao nữa.
Tôi cười:
- Hì hì. Tao không ngờ tao giá trị vậy. Đứa nào cũng đòi nâng khăn sửa túi cho tao.
Tụi nó nhao nhao:
- Còn lâu, còn lâu, chưa chỉ đã tưởng bở, tao méc thầy không cho mi đi bây giờ.
Cúc, Xuyến, Mai Nhí, Mai Nhót vũ Tây Phương bài Espana rủ nhau đi xin phép xuống dượt. Nhìn lại cả bàn cuối đi gần hết, còn lại 2 nhỏ Loan, Hoàn chưa biết tìm cách nào để thoát bài Não hắc ám này thì tiếng loa cứu tinh lại vang lên:
- Yêu cầu tất cả các trưởng ban Báo Chí và Văn Nghệ xuống họp ở Phòng Hiệu
Đoàn về vấn đề Giai Phẩm Mê Linh và tất niên.
Loan nhẩy cỡn lên:
- Hà hà chính ta là trưởng ban “Béo Chấy” đây. Ta sẽ đường hoàng gấp sách Vạn Vịt một cách rất hợp pháp.
Nhỏ Hoàn níu tay Loan:
- Ta đi theo mi với. Mi nhận ta là Phó Trưởng Ban nghe.
Ngọc Cận bên kia đã nheo nhéo:
- Loan ứ ừ. Nhân danh phó trưởng ban “Béo Chấy” ta theo nhà ngươi đi họp, hôm nay ta cảm thấy rất cần sự có mặt của ta.
- Nhà mi đỉu quá, mấy lần trước mày để tao đi họp 1 mình, hôm nay không thuộc bài mới chịu đeo theo.
Mặt nhỏ Hoàn xịu xuống:
- Thôi, cho ta làm Đệ Nhị Phó Trưởng Ban Báo Chí đi. À thôi, tao ra bảo Ngọc Viên họp Xã Hội mí được.
Hoàn chưa kịp chạy ra thì nhỏ Yến ở đâu chạy vào:
- Mai ơi, đi tập mau. Cô Minh bảo cho lớp tụi mi nghỉ nếu thầy Đàn chưa về kịp. Thầy đi công chuyện rồi.
Yến vừa dứt lời, cả lớp đã hét vang rền, đập bàn, đập ghế om sòm đến nỗi cô Minh phải chạy vào:
- Ơ hay, các cô làm loạn đấy à, có để cho lớp bên cạnh học không.
Lớp bớt ồn nhưng không chịu yên hẳn:
- Cuối năm rồi mà cô.
- Tụi em còn một năm nay để hét thôi mà cô.
- Thầy Đàn thông cảm tụi em mà cô chẳng thông cảm gì cả.
Mỗi đứa một câu, Cô Minh đứng chịu trận lắc đầu, chỉ biết đưa tay lên miệng xuỵt xuỵt. Nhỏ Yến kéo tay tôi đi. Tôi còn cố gọi:
- Ê tụi mi xuống nhà chơi không?
Cả bọn ào ào kéo nhau xuống.
- Chị nào xuống thì đừng lang thang, bà Tổng la đấy. Còn ngồi lại lớp thì phải yên lặng.
Cô Minh nói đuổi theo, không biết có đứa nào chịu nghe không.
Vừa xuống tới sân tụi tôi gặp thầy Đàn từ ngoài cổng bước vào. Cả lũ hét lên cười rồi chạy lại.
- Các chị làm gì xuống hết đây thế, lên lớp đi chứ.
- Thầy xong công chuyện chưa ạ. Sao thầy không đi lâu lâu cho tụi con nhờ.
- Dạ thầy xong việc rồi thầy ngồi nghỉ trong phòng Giáo Sư cho đỡ mệt ạ. Để con rót nước mời thầy xơi.
- Con thấy mồ hôi thầy đẫm áo, để con quạt cho ạ.
- Thầy đừng lên lớp dạy, mệt lắm ạ.
Mười mấy cái miệng chõ vào mình thầy. Tôi cười:
- Tao chắc thấy nghe tụi nó nói thầy mới bắt đầu mệt. Mi xem, chúng nó lôi thầy thế kia kìa.
Thầy Đàn khua tay cho yên mấy cái miệng:
- Gớm lâu lâu tôi mới thấy các chị ngoan được một lần làm tôi cũng cảm động. Nhưng có 1 điều các chị sẽ tỏ ra ngoan nhất là lên lớp học.
- Thôi thầy, thôi thầy. Đừng làm bài nghe thầy. Lên lớp thầy cho chơi nghe thầy.
- Đệ Nhất thi đến nơi rồi còn đòi chơi, không sợ mấy em lớp dưới nó cười cho à.
- Kệ. Thầy. Thôi thầy.
Yến chạy lại trước mặt thầy Đàn:
- Xin phép thầy cho Hoa Mai đi tập vũ để chiều tổng dượt.
Mai Nhót nói theo:
- Tụi con cũng ở dưới này tập vũ ạ.
- Được, cô nào vũ thì vũ. Các cô khác lên lớp rồi tôi hậu xét
Tôi theo Yến vào phòng Hiệu Đoàn. Bốn cô tiên phụ đứng đợi sẵn. Thước ngẩng lên nhìn, dài miệng trách:
- Khiếp quá, 2 nàng để tụi em đợi thế thì chết tụi em rồi.
Vân Tiên cũng hùa theo:
- Tụi em tưởng 2 chị lên Thiên Thai 1 mình mà không rủ tụi em.
Tôi chỉ biết cười trừ. Cuộc tập dượt lại bắt đầu, cho đến lúc mệt nhoài. Lúc gần kết thúc, tôi nghĩ mình phải làm một cái gì đặc sắc mới được. Tôi nhón chân quay nhẹ người cho voan bay cao lên quá mặt rồi uốn người gần sát đất. Một vài tiếng trầm trồ khen. Tôi ngửng lên. Chao ơi là đông. Khán giả áo trắng vây kín hai cửa sổ và cửa lớn của căn phòng. Tự nhiên tôi cả thấy ngường ngượng. Hình như lúc đó mặt tôi bừng đỏ. Tôi đưa tay khẽ chấm mồ hôi trên trán, gấp cánh voan lại đưa cho Yến:
- Thôi tao về lớp nghe. Tao phải lo tất niên cho lớp nên nóng ruột quá.
Mấy cô khán giả tách ra nhường lối cho tôi đi. Tôi xỏ chân vào guốc rồi len ra ngoài. Một vài tiếng khen nho nhỏ lọt vào tai:
- Chị dễ thương quá.
Tôi cúi đầu mỉm cười một mình:
- Ừ dễ thương quá, thế mà giờ này chưa có người thương.
Lòng tôi chợt bâng khuâng. Hình ảnh “người ta” loáng thoáng đến với tôi tràn đầy êm ả, nhưng xa xôi diệu vợi khôn cùng. Cao nguyên cách trở, người cũng cách xạ 1 thoáng vui buồn không định nổi len lén trong hồn. Tôi chợt chạy nhanh hơn để đánh tan nỗi bâng khuâng. Định phóng mình lên cầu thang, nhưng nhìn xuống chân tôi lại vội vã chạy ra máy nước. “Eo ơi, chân dơ kinh hồn, tiên nữ mà chân bẩn thế này thì …. lạc lối về mất”. Tôi nói một mình trong nỗi tức cười òa ập:
- Mấy em bé lúc nẫy mà nhìn thấy chân tiên dơ thế này thì hết khen mình dễ thương.
Tôi mở máy cho nước nóng chảy hết rồi đưa chân vào.
- Em ma- ri- phông- tên nào kia.
Tôi giật mình quay lại:
- Chó, mặt tao thế này mà mi dám bảo là ma- ri- phông- tên à.
Cúc Gà Mỹ cười rúc rúc, giả vờ ngơ ngác:
- Trời, nhìn đằng sau mày đứng cạnh máy nước tao tưởng em ma- ri- phông- tên nào, nhưng lúc mi quay lại thì tao lại thấy giống em ma- ri- sến.
Tôi cầm guốc lên định đuổi nhưng Cúc đã nhanh chân chạy như bay như biến. Tôi phóng 2 bực thang 1 lên lớp. Cô Giám Thị từ trên đang đi xuống, điểm mặt liền:
- Cô Hoa Mai cúp cua giờ trước phải không ?
- Trời ơi, cô nói thế oan cho em, giờ thầy Đàn nghỉ mà cô
- Sau Thầy có vào, cô đi đâu mà không học.
- Em xin phép Thầy rồi cô ơi. Em đi vũ. Cô cứ la em rồi hôm Tất Niên em vũ cho Trường thế nào cô cũng hối hận đã la oan em.
Cô Minh cú nhẹ vào đầu tôi:
- Lém, lém không chịu được.
Hành lang Đệ Nhất vắng hoe người, hôm nay chỉ có lớp B1 học giờ thứ năm. Tôi nhón gót cho guốc bớt kêu. Giọng nhỏ Khanh the thé trong lớp:
- Bố Hoa Meo đó hỉ ?
- Không, tao là Mai Nhắng chính hiệu con nai vàng ngơ ngác. Hì hì, nhìn tụi mi ngồi trông như Mẹ Mốc í.
Hai nhỏ Tuyết và Khanh ngồi chồm hổm trên bàn, tựa cầm lên đầu gối, trước mặt là đống tiền vung vãi, mắt lim dim không thèm ngửng lên. Tôi bật cười nhìn tư thế tả oán cái bụng lép của tụi nó:
- Ứ hự, 2 nhóc. Ta nhìn xa thì giống hai Mẹ Mốc, nhưng nhìn gần thì giống hai cóc chết.
- Tụi ông đợi mi lâu thấy mồ, mau mau cho tao còn về không nhà tao đợi.
- Qúest ce que “nhà tao” … ma maison ou ma chérie ?
Nhỏ Khanh vỗ vai nhỏ Tuyết:
- Ê, hôm qua hình như tao gặp nhỏ này đeo cái nơ đỏ đứng trước cửa mấy cái quán Tự Do đó, hèn gì nó nói tiếng Tây giỏi như đầm.
- Đểu, đểu vô cùng. Đểu không chịu được.
Nhỏ Tuyết ré lên cười, tôi vội xuỵt:
- Khẽ thôi tụi mi, bà Tổng la chết. Con gái con đứa gì mà cười hô hố. Thôi bàn chuyện mình cho xong đi. Gặp nhau là mở máy đấu, khiếp quá cơ.
- Ừ, thì bàn. Ừ, thì ghế …
Nhỏ Khanh đẩy đống tiền ra trước mặt tôi:
- Chín ngàn ba trăm đồng.
- Thế à ! Có ai không chơi không ?
- Hôm đó mi nói cảm động thế thì còn đứa nào đành lòng không chơi nữa.
Tôi mỉm cười, xếp lại tiền:
- Tụi nó đâu ?
Khanh hỏi lại:
- Tụi nó là ai ?
- Thì Hoàn, Loan, Thanh Mai í
- Dzìa rồi
- Mấy đứa vô duyên.