15. Niềm vui bất ngờ:
- Xích lô!
Đang liu thiu, có tiếng ai đó kêu lên làm Thành tỉnh giấc.
- Đi đâu? Thành hỏi.
- Cho về Sở Thú, cổng Thị Nghè. Bao nhiêu?
- Ba ngàn. Thành cũng chưa rành lắm vì chàng mới đạp xe mấy tuần nay. Cứ hét đại, họ trả bao nhiêu cũng đi.
Từ ngày ra tù, Thành không dám về quê ngay vì cái đầu còn cạo trọc lóc kiểu tù. Về đó hoá ra lạy ông tui ở bụi này. Bao lâu nay, ở trong tù, Thành khai tên họ trật lất, mà tù vượt biên thì nhiều như kiến, đâu có ai rãnh mà đi xác minh. Thành vẫn dấu nhẹm nên ở quê chẳng ai biết. Cũng may là mẹ Thành không vô thăm nuôi vì Thành cũng dấu luôn chổ ở không cho mẹ biết, chứ nếu vô thăm thì cũng không biết Thành tên gì để thăm. Hơn nữa, Tâm thì đã đi lấy chồng hơn hai năm rồi. Niềm mơ ước lớn nhất của Thành sẽ không bao giờ còn quay trở lại. Thành cũng không còn vội vàng gì mà về quê. Thành chỉ nhắn với thằng Thông về cho mẹ biết chừng là Thành vẫn khoẻ mạnh.
Hôm trại tha tù, Thành cũng không còn chờ đợi như mọi lần tha tù trước. Đến khi nghe tên, rồi nhận tờ giấy tha, ra đến cổng mà lòng Thành vẫn chẳng có chút vui mừng nào. Thành ngồi thừ trước cổng trại thật lâu. Bọn tù được tha thì nhảy cẩng lên rồi chạy một hơi ra Long Định đón xe. Thành nghĩ mãi không biết về đâu. Cuối cùng Thành quyết định về thành phố kiếm Thông. Nó giới thiệu cho Thành chổ thuê xích lô. Rồi thì Thành tự tập đạp. Lúc đầu Thành không biết đường, không biết giá. Thành còn bị mấy thằng xích lô khác giựt khách, hành hung, cũng suýt bị lật xe mấy lần nhưng rồi dần dần cũng quen với cái nghề tương đối dễ kiếm cơm này.
- Thôi, hai ngàn, đi không?
Người khách có vẻ co, Thành ừ đại:
- Lên đi.
...Chiếc xích lô vừa tới cổng sau sở thú, bà khách bảo dừng lại. Thành tấp vô lề cho bà khách xuống. Bà khách móc túi đưa hai ngàn cho Thành. Thành đưa tay cầm lấy hai ngàn ... nhưng đôi mắt chàng bổng nhiên dán chặt vào cái cô gái đang bưng hộp thuốc lá đứng bên lề đường:
- Lin! Thành kêu lên.
- Ô ... Anh Thành. Lin vẫn còn nhớ tên Thành. Họ chỉ gặp nhau có một lần duy nhất trên chuyến taxi hai năm về trước.
Thành nhảy xuống xe, Lin mừng quá ôm chầm lấy Thành...
16. Thói đời:
Thành và Lin không hiểu sao mấy hôm nay vợ chồng chủ nhà có vẻ khan khác với Thành và Lin. Vừa thấy Lin là bà chủ ngọt như sớt:
- Con gái ơi, hôm nay con có đi bán không?
Lin vẫn vô tư:
- Dạ có chứ. Tụi con mà nghỉ là có mà đói.
- Mạ thương tụi con quá... Nếu tụi con không có tiền, từ nay, mạ không lấy tiền nhà nữa đâu. Mạ con sống với nhau lâu nay, mạ hiểu tụi con cũng khó khăn.
Lin và cả Thành chưng hửng. Chưa bao giờ bà chủ nhà có thái độ như vậy với vợ chồng Thành.
Thành còn nhớ cái ngày hai đứa mới lấy nhau. Không có chổ ở, Thành và Lin về đây thuê nhà ở trọ. Bà chủ nhà cứ ngó trừng trừng như hai đứa là người hành tinh khác. Bà có vẻ như không muốn cho thuê nên cái giọng đắng ngắt:
- Năm chục ngàn một tháng. Liệu có trả nổi không mà đòi thuê?
Rồi cái lần Lin có bầu, sinh con Vệ. Tiền chưa kịp lo là bả đòi sát ván. Chiều nào Thành đẩy xích lô về cũng gặp bà ngồi trước cửa:
- Hổng có tiền thì kiếm chổ mà dọn ra. Không có dây dưa được đâu.
Mà dọn đi đâu bấy giờ. Hồi còn hai đứa thì còn ra đường nằm được. Có con nhỏ rồi, biết làm sao. Thành cũng bấm bụng năn nỉ:
- Để mai tụi con tính.
- Mai mà không có là tao tính lãi... Tiền bạc bây giờ người ta cho vay lãi mười, mười hai phân chứ ít đâu.
Rồi mấy đêm sau đó Thành đã đẩy xe đi trong đêm mới kiếm thêm đủ tiền trả tiền nhà. Đã mấy lần Thành muốn dọn đi nhưng khổ nỗi không tìm đâu ra chổ nào hơn nên đành chịu nhẫn nhục cho qua ngày...
Vậy mà hôm nay cái giọng bà chủ nhà ngọt ngào mới lạ làm sao. Hai vợ chồng ngạc nhiên hết sức. Nhưng rồi ai cũng lo việc nấy. Thành đẩy chiếc xích lô đi một chặp thì Lin cũng dẫn con bé Vệ, bồng thằng cu Phụng đi bán...
Vài hôm sau thì hai vợ chồng biết rõ điều gì xảy ra. Không biết bao nhiêu người đến gõ cửa nhà Thành và Lin để đưa ra những lời đề nghị:
- Chúng tôi sẽ lo hết thủ tục giấy tờ cho các em.
- Hễ chịu là tụi tui bao hết, trả thêm năm cây trước khi lên máy bay
- Xong xuôi, cứ mỗi người cùng đi, chị sẽ trả em thêm ba cây...
Giá của cuộc mặc cả dường như không dừng lại, cứ tăng dần đến chóng mặt cho đến khi Lin bực mình, đuổi tất cả ra khỏi nhà....
17. Nỗ lực mới:
Từ ngày qua đến Mỹ, Thành và Lin cảm thấy vui hơn. Lin đổi tên thành Lina, Lina Nguyễn, cho giống như họ chồng. Mẹ Thành, bà Đoàn là người duy nhất đi theo gia đình họ. Họ được một tổ chức bảo trợ đón về thành phố Springfield bang Massachusset. Tại đây họ được hướng dẫn mọi thứ từ thuê nhà ở, học tiếng Anh, kiếm việc làm. Mấy tháng đầu cũng hơi vất vả, nhưng dần dần Thành quen dần với cuộc sống mới và cảm thấy dễ chịu hơn, nhất là sau khi Thành có được cái bằng lái xe rồi được nhận vào làm trong một hãng tiện làm đồ phụ tùng cho máy bay.
Vợ Thành, Lina thì vào làm trong một hãng in, công việc cũng đơn giản. Người Việt ở đây khá đông nên mặc dù không biết tiếng Anh, họ cũng sống tương đối dễ dàng. Mấy đứa nhỏ được đi học liền. Hằng ngày bà Đoàn dẫn hai đứa nó ra xe bus và đón tụi nó về bằng xe bus trước cổng apartment. Tụi nó đi học về bập bẹ nói tiếng Anh với nhau. Tụi nhỏ nhanh thật, nó nói gì Thành cũng chẳng hiểu. Chỉ sau mấy tháng là tụi nó nói tiếng Anh như gió, Thành chẳng làm sao hiểu được.
Tối nào ăn cơm xong Thành cũng chở vợ xuống trường high school để học ESL. Thành chỉ cần biết ít chữ để nói chuyện với người ta và làm giấy tờ... chứ cái gì cũng phải đem đi nhờ, rõ mệt. Thành học một lớp, Lina vào một lớp khác cho dễ học. Mấy tháng sau thì họ cũng biết được chút ít tiếng Anh để giao dịch, làm việc, mua bán. Tuy nhiên Thành không muốn dừng lại ở đó, chàng vẫn quyết tâm học để có thể đọc cho được, viết cho thông như hồi xưa nhờ ông Tám động viên mà chàng đã tự học được tiếng Việt. Chính nhờ đọc được tiếng Việt mà Thành mới thi đậu bằng lái xe vì ở đây có cho thi luật bằng tiếng Việt. Thành không nói cho ai nhưng thầm biết ơn ông Tám.
Trong xóm của Thành, sau ngày giải phóng, mấy ông trí thức bỏ đi tản cư cũng quay về khá đông. Có một số đi cải tạo gì đó, rồi cũng về. Hôm đó Thành tình cờ qua nhà ông Tám chơi. Ông Tám cũng chỉ đi cải tạo mới về. Nghe nói trước kia ổng là nhà thơ gì đó cũng có tiếng. Thấy ông Tám đọc sách, Thành lân la hỏi mượn đọc. Ông không những vui vẻ đưa cho Thành mượn mà còn khuyến khích Thành đọc. Ông bảo với Thành:
- Cái học lúc nào cũng quan trọng. Cháu không được đi học thì nên tiếp tục học bằng cách đọc sách thường xuyên. Chỉ có kiến thức mới giúp cháu tự tin trong cuộc sống. Sau này cháu sẽ thấy là ông nói đúng.
Rồi ông Tám vui vẻ:
- Cháu cứ qua đây, bác có cuốn nào hay, bác đưa cho về đọc. Chỉ giữ đừng đưa cho ai và đừng làm rách của bác là được rồi.
Sau đó ông Tám cho Thành mượn nào là Thuỷ Hử, Hồng Lâu Mộng, rồi kiếm hiệp của Kim Dung nữa. Ông Tám có vẻ thích truyện Kim Dung hơn cả trong các loại sách mà ông thường đọc. Thành đọc dần dần gần như hết tủ sách nhà ông Tám. Hết truyện tàu, Thành đọc qua truyện tiểu thuyết... Thành như thông minh hơn ra, cái thông minh trời phú cho Thành đã lâu không được dùng đã được đánh thức... Thành cảm thấy tự tin hơn rất nhiều
Vì cha Thành mất sớm nên nhiều lúc Thành cũng coi ông Tám như một người cha. Thành rất quý trọng ông Tám. Thành vẫn mong có dịp sẽ về quê thăm thằng Nhịn và ông Tám, hai người mà Thành yêu quý nhất còn lại ở quê. Nhưng rồi Thành sẽ không bao giờ còn gặp được ông Tám vì ông đã ra đi ... Thành chỉ biết tin này muộn màng sau khi tình cờ gặp một người bà con của ông Tám trong bữa họp hội ái hữu...
18. Cuộc hội ngộ bất ngờ:
Kì này, trong hãng ít việc nên weekend này Thành không phải đi làm overtime. Chiều nay, Thành bổng nhiên nhớ nhớ cái thằng Nhựt, cái thằng bạn thân cùng làm chung với Thành trong hãng. Nó chính là người xin cho Thành vô làm trong hãng, rồi còn hướng dẫn, chỉ cho Thành từng li từng tí cho đến khi Thành biết việc, có thể làm một mình. Có gì khó Thành cũng đem hỏi nó, và nó giúp Thành cứ như là anh em. Chính vì vậy mà khi thằng Nhựt xin được việc làm tốt hơn bên Connecticut, dọn về dưới được mấy tháng, Thành như bị hụt hẫng. Nó cũng có gọi cho Thành sau khi nó dọn về dưới nhưng không gặp Thành.
Thành gọi mẹ:
- Mẹ ơi, hôm trước thằng Nhựt nó gọi cho con, mẹ bắt phone, nó có cho số điện thoại không?
- Ừ, có có. Mẹ nói rồi chạy đi kiếm. Lát sau mẹ đưa cho Thành mảnh giấy nhỏ có ghi số điện thoại.
Thành bấm số gọi cho Nhựt, đây là số cell phone của nó, nó còn đang ở sở làm. Nó bảo:
- Weekend này tụi tao tính đi biển chơi. Biển bên này đẹp lắm, tụi tao tính đi biển Rocky Neck. Mày có thích đi không thì qua đây, đi chơi chung với tụi tao?
Thành chịu liền. Lâu nay nó vẫn nghe Connecticut rất đẹp nhưng chưa bao giờ nó chạy xe qua bên đó. Biển Connecticut nghe nói cũng đẹp lắm. Hàng năm những hội đoàn người Việt ở đây cũng tổ chức picnic ở bên đó nhưng Thành chưa bao giờ đi được vì Thành phải đi làm
- Được rồi, cho tao địa chỉ đi rồi sáng mai tao chở cả nhà qua.
Nhựt cẩn thận đọc địa chỉ nhà của nó, không quên dặn Thành một cách cẩn thận đường đi để tới nhà nó. Thành cũng ghi chép cẩn thận vì đây là lần đầu nó đi ra khỏi cái Springfield này.
Thành nói với mẹ và Lina, và cả mấy đứa nhỏ, ai cũng nao nức cho một chuyến đi chơi xa. Có lẽ lâu quá rồi cả nhà chẳng được đi chơi chung mà cũng chẳng có dịp để đi xa. Thằng Vệ với con Phụng là mừng nhất. Tụi nó đi ngủ sớm để mai đi sớm.
Sáng nay trời đẹp. Trời trong vắt ngay từ buổi sáng. Cả nhà leo lên chiếc xe bốn chổ của Thành. Theo lời chỉ dẫn của Nhựt, Thành phóng xe thẳng một lèo trên highway 91 về phía Connecticut. Mới sáng sớm ngày thứ bảy nên con đường thênh thang chẳng có mấy chiếc xe, Thành chạy xe thoải mái. Sau đó Thành chuyển qua highway 84, vào exit rồi tìm nhà Nhựt. Nhựt thuê nhà trong một khu khá yên tĩnh, cây cối um tùm. Mà nói chung cả vùng này cây cối đều xanh um khắp nơi. Đi trên highway chỉ thấy hai bên đường toàn là cây với cây, không thấy nhà cửa đâu hết. Mới có 8 giờ sáng, Thành đã tới nhà Nhựt.
Nhựt mừng quá khi thấy Thành qua sớm. Vợ Nhựt là Lan cũng đã lo xong buổi sáng cho con bé Nguyệt. Nhựt đề nghị:
- Mình đi chơi cả ngày, mà có cả bác cùng đi, có lẽ mình nên ghé chợ Việt nam mua đồ ăn. Xuống dưới mình chơi suốt ngày, ăn uống tại chổ thoải mái hơn là phải chạy đi kiếm MacDonald hay Burger King...
- Chợ Việt Nam gần đây không? Thành hỏi.
- Gần, có tí xíu thôi. Mà cái chợ Á Đông này bự lắm đó, thứ bảy chủ nhật là dân Việt Nam, Tàu ... đầy nhốc ở đó. Mà mình đi chung một xe đi, để Nhựt lấy chiếc van đi tiện hơn.
Rồi Nhựt dẫn cả hai gia đình lên chiếc van của nó. Đến chợ Á Đông, Thành cũng hơi ngạc nhiên vì cái chợ khá lớn, đàng hoàng, rộng rãi như những ngôi chợ Mỹ. Mới 9 giờ sáng mà người Việt nam đi chợ đông như kiến, parking đầy nhốc xe. Cả nhà kéo cả vào chợ, mấy đứa nhỏ thích thú ngắm những gian hàng bày đủ mọi thứ hàng hoá Á đông từ nước quả cho đến lạp xưởng, măng, nấm, gia vị, bún, phở, mắm... Thành cũng lang thang đi dạo chợ để chờ Lin và Nguyệt đi mua chả lụa, heo quay, bánh mì... và nước uống cho buổi đi chơi.
Đang lang thang ở khu đồ khô thì Thành giật mình. Một cô gái hay đúng hơn là một người đàn bà ăn mặc sang trọng đang đi cùng với một người đàn ông da trắng làm Thành đứng há hốc mồm. Không lẽ lại là Tâm đó sao? Mà đúng là Tâm rồi, cô ta đang lúi cúi tìm cái gì đó trong khu đồ gia vị. Vẫn mái tóc đen óng mướt như ngày nào có điều nó được cắt tỉa cẩn thận hơn, vẫn cái làn da sáng mịn màng tuy có hơi “đàn bà” của một người lớn tuổi. Nàng mặc áo váy, ngắn tay, bó sát đều trên thân người nàng. Thân hình lồ lộ, nàng còn quyến rũ hơn cả cái cô Tâm ngày nào bên bờ Sông Vệ. Thành nhìn chăm chăm, đợi cô ta ngẩng đầu lên để biết có đúng là Tâm không.
- Tâm hả? Thành buột miệng hỏi ngay sau khi Tâm ngẩng đầu lên làm cô ta hơi bất ngờ.
- Anh Thành hả? Tâm như lẩm bẩm trong miệng một hồi lâu rồi bật ra thành tiếng. Rồi dù có đi với ông chồng da trắng, nàng vẫn nhảy phóc lên ôm chầm lấy Thành. Ông chồng chỉ đứng nhìn vô tư. Nàng quay lại nói với ông chồng bằng tiếng Anh về Thành. Ông đưa tay bắt tay Thành:
- Xin chào bạn. Ông chào Thành bằng câu tiếng Việt lơ lớ. Thành cũng chỉ biết nói cám ơn. Chàng quay sang Tâm để tiếp tục câu chuyện
- Anh không ngờ rằng lại gặp em ở đây. Lâu nay em ra sao. Anh đã nghĩ chúng mình sẽ chẳng bao giờ còn gặp nhau...
- Thì em cũng nghĩ vậy. Nhiều lúc em cũng buồn. Nàng nhỏ hơn một chút. Nhiều lúc em cảm thấy nhớ về những kỉ niệm ngày xưa. Nàng không dám nói nhớ Thành. Em có lỗi với anh nhiều quá.
19. Biển không có sóng:
Lina và mấy đứa nhỏ quay lại chổ Thành. Thành giới thiệu Lina và mấy đứa con với Tâm. Chàng cũng chỉ vội vàng hỏi số phone của Tâm. Tâm rút ví đưa cho Thành một cái card của nàng. Rồi họ chia tay nhau. Vợ chồng thằng Nhựt đã ra tính tiền xong cũng đang chờ Thành.
Thành lên xe mà hồn vẫn còn lơ lững. Tại sao lại thế chứ? Tại sao giữa chàng và nàng lúc nào cũng có một dòng sông. Cái dòng sông ngày xưa chỉ có lụt là chàng không bơi qua được còn thì gần như ngày nào chàng cũng có thể bơi qua gặp nàng... Rồi cái dòng sông cuộc đời đã cuốn hai đứa trôi giạt hai bờ xa xôi. Nay đã gặp lại rồi, nhưng giữa hai người vẫn là một dòng sông hiểm trở. Liệu rồi đây Thành có dám bơi qua con sông lần nữa?
Thành lẩn thẩn trong cái vòng lẩn quẩn của tư tưởng không để ý gì đến chung quanh. Chỉ khi mấy đứa nhỏ la lên trằm trồ, Thành mới quay về với thực tế.
- Đẹp quá, đẹp quá ba ơi...
Thành quan sát hai bên đường. Con đưòng lượn lờ khi lên khi xuống. Hai bên đường là vách núi dựng đứng, đủ màu sắc lóng lánh trong ánh nắng. Cây cối xanh um trải dài ngút mắt. Chàng chưa bao giờ tận mắt thấy những cảnh thiên nhiên hùng vĩ như thế này. Chàng cũng trằm trồ:
- Đẹp thật.
Thằng Nhựt như quen với con đường này lắm rồi. Nó chỉ cười:
- Chưa đâu, tí nữa mới thấy, còn nhiều cảnh đẹp nữa...
Vậy là cả nhà, mẹ, Lin và mấy đứa nhỏ say sưa ngắm cảnh vật hai bên đường... Càng ra gần bãi biển, con đường càng đẹp hơn. Đá tảng lố nhố chen lẫn trong màu xanh của cây. Đá chạy ra tận sát bờ biển. Xen lẫn với đá là những bãi cát trắng phau... Đã lâu rồi, ít ra từ ngày qua Mỹ, Thành chưa bao giờ được thấy biển. Biển ở đây cũng giống giống như biển Tân định phía sau núi Long Phụng thôi, nhưng có nhiều, rất nhiều người tắm. Người ta lố nha, lố nhố trên cả vùng biển mênh mông. Phía ngoài xa là những con tàu to tướng. Gần hơn, trong bờ là những chiếc ca nô và những chiếc xe lướt trên mặt biển như những con cá chuồn. Có một cái rất khác đó là biển ở đây không có sóng. Mặt nước biển cứ yên lặng như mặt hồ. Vào giờ này, biển không có gió, nên mặt nước lại càng yên, chỉ thấy những gợn nhỏ lăn tăn... Thành hơi ngạc nhiên nên hỏi Nhựt:
- Sao biển ở đây giống như cái hồ vậy, không có sóng?
Nhựt vui vẻ giải thích:
- Cái hòn đảo Long Island của New York che mất phía ngoài của Connecticut nên biển ở đây thành ra cái vịnh. Không có sóng mà nước thì cũng lạnh kinh khủng, xuống tắm thì biết...
- Có lẽ là vậy. Ở cái xứ này, biển không có sóng nên cuộc đời con người cũng không có sóng. Thành lẩm bẩm một mình. Biển xứ mình sóng cứ ào ào quanh năm nên con người cũng chẳng lúc nào yên.
Lòng chàng muốn thanh thản, không còn muốn gì nữa cả. Thành không xuống tắm mà chỉ ngồi trên bờ nhìn những con hải âu lượn lờ, thỉnh thoảng chúng lại chúi đầu xuống nước, thỉnh thoảng lại lội bộ trên bờ, cứ vô tư như không hề có con người chung quanh.
Hình ảnh Tâm lại hiện ra trước mặt Thành. Làm sao chàng có thể quên được Tâm với những đêm hẹn hò trên bờ dương liễu vắng ngày xưa. Lòng đầy ắp yêu thương như dâng trào lên trong cổ họng. Rồi Thành cảm thấy tuyệt vọng. Tuyệt vọng vì làm sao chàng có thể đánh đổi tất cả những gì chàng đang có để có được Tâm. Và liệu nàng có dám yêu chàng lần nữa...
Mọi người vẫn vui vẻ và phấn chấn. Mấy đứa nhỏ ào xuống nước...
20. Tiếc nuối:
Sau chuyến đi Connecticut, Thành bổng trở nên lầm lì, ít nói. Tình yêu của Thành dành cho Tâm đã hai chục năm rồi âm ỉ trong lòng chàng như một ngọn nến giờ gặp lại nhau nó bùng cháy dữ dội. Nó thiêu đốt con người chàng. Những kỉ niệm ngày xưa bên dòng sông Vệ như quay trở lại trước mắt chàng.
Chiều nay, từ hãng làm, Thành không về nhà như mọi hôm mà ghé vào một quán cà phê StarBucks trong khu Plaza mua ly cà phê ngồi một mình ngắm cảnh, ngắm người đi qua lại mà lòng khắc khoải nhớ về những kỉ niệm xưa. Thành lục ví lấy số phone của Tâm rồi bấm số. Giọng Tâm như chờ đợi cái khoảnh khắc này lâu lắm:
- Anh Thành đó hả? Em chờ anh mấy hôm nay. Sao anh không gọi cho em sớm hơn?
Tâm làm như họ vẫn còn đang yêu nhau.
- Anh bận quá, hôm nay mới hơi rãnh. Hôm đó gặp em mà không kịp nói chuyện gì cả. Bây giờ em sống ra sao?
Chỉ chờ cho được hỏi, Tâm như nói trong nước mắt:
- Em không biết phải bắt đầu từ đâu. Nàng chậm lại một chút. Ngày anh đi Sài gòn để làm ăn, em đã có linh cảm là em sẽ mất anh. Em có nhận được thư của anh và em vẫn còn giữ tất cả nguyên vẹn. Em ở nhà được vài tháng là mẹ bắt em phải lấy chồng. Em có gửi thư cho anh, không biết anh có nhận được không?
- Có, anh có nhận và đã hồi âm cho em liền sau đó.
- Vậy là em không nhận được lá thư đó của anh. Em chắc mẹ em đã nhận được và dấu đi không đưa cho em. Hôm nào em sẽ hỏi lại mẹ.
- Ủa, chứ mẹ em bây giờ ở đâu?
Giọng Tâm buồn buồn, nàng tiếp:
- Ba em đi tù về yếu lắm, đau hoài nên sau khi làm giấy đi HO thì ba em qua đời. May mà tụi Mỹ cũng cho mẹ con em đi. Qua đến đây, lúc đầu em ở với mẹ và thằng Nhân em của em, rồi sau đó thì em ra sống riêng với Tony. Em không còn đường nào lựa chọn nên chỉ ưng đại vậy thôi. Em năm nay bốn hai, bốn ba tuổi rồi còn gì. Được một cái là em muốn gì thì ảnh cũng chiều. Nhưng lại khổ là có những chuyện em không thể nào chia sẻ với Tony được nên nhiều lúc buồn chỉ biết buồn một mình
- Vậy còn chồng em hồi ở bển?
- Mẹ em gả em đi lấy chồng mà có biết gì nhà chồng em đâu. Nhà ấy giàu thiệt. Bản thân chồng em, tên là Toàn, bề ngoài cũng không đến nỗi. Nhưng họ coi em như con ở. Em được mua về để làm dâu. Nhà có máy gạo, máy bơm đủ thứ, giàu có nhưng em suốt ngày phải quần quật sảy lúa, dừng gạo, giặt đồ, nấu cơm... Em làm tối mặt mà bị đánh, bị chửi hoài. Chồng em thì ăn rồi ở ngoài đường, đánh bài, nhậu nhẹt. Em nói thì cứ ậm ừ cho qua chuyện. Rồi Tâm bật khóc trong máy:
- Sau đó một năm, chịu hết nỗi, em bỏ về nhà với mẹ. Họ lại đi cưới vợ khác cho Toàn. Mẹ biết mẹ có lỗi với em nên từ đó mẹ thương em lắm. Mẹ hay khóc với em: “Tại vì mẹ mà đời con giang dở”. Em tìm cách liên lạc với anh nhưng không ai biết gì về anh. Có lần em gặp anh Nhịn, ảnh cũng nói, ảnh không biết, chỉ nghe anh đi làm ăn xa mấy năm rồi không về. Em tưởng cuộc đời em thế là hết. Nào ngờ lại gặp anh ở đây.
- Năm đó anh đi làm gạch. Tết anh không về nhưng rồi sau Tết, lúc anh về thì nghe em đi có chồng. Anh không tin, tìm qua nhà em, gặp mẹ em, mẹ em nói anh mới tin. Anh chỉ nói cho anh gửi lời mừng em hạnh phúc. Rồi anh đi... Vô Sài gòn có người rủ đi vượt biên, anh bị bắt ở tù hai năm. Khi quay về, anh quá thất vọng nên quyết định cưới Lin.
Thành cũng buồn buồn khi nhắc lại chuyện cũ. Rồi Thành tiếp:
- Nói là cưới chứ anh và cô ấy đâu có cơ hội làm đám cưới, chỉ ở với nhau như bùn và đất vậy thôi. Không ngờ là mấy năm sau, sau khi cô ấy có con, cả nhà anh, cả mẹ anh cũng được nhận đi Mỹ.
Thành nâng ly cà phê lên miệng uống. Ly cà phê hết hồi nào Thành không hay. Thành giật mình, nhìn đồng hồ rồi nói với Tâm:
- Thôi khuya rồi, anh phải về với gia đình. Hôm sau mình nói chuyện tiếp. Thành còn muốn nói nhiều hơn nhưng Thành sợ Lina sẽ nghi vì chàng ngồi quá lâu ngoài quán cà phê. Thành cúp máy rồi chạy xe về nhà.
21. Dòng sông không thể vượt:
Thành vừa đậu xe vô parking thì chuông điện thoại reo lên.
- A lô... Thành chưa kịp hỏi thì bên kia đã vội vàng:
- Anh Thành hả? Anh có thể gặp em hôm nay được không? Tiếng Tâm bên kia khẩn thiết.
Thành hơi do dự rồi trả lời:
- Được. Nhưng gặp ở đâu?
- Anh ở Springfield có biết Forerst Park gần đó không? Chổ exit hai đó...
- Biết,
- Vậy anh chờ em chổ cổng chính đi, em chạy tới đó, cỡ ba chục phút.
Thành nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa Thành phải vô xưởng. Nhưng rồi Thành quyết định, Thành phải gặp Tâm hôm nay thôi. Ngọn lửa tình yêu trong Thành như bùng cháy trở lại sau khi gặp lại nàng hôm trước. Thành vô xưởng gặp tên supervisor, bảo hắn rằng Thành cảm thấy không khoẻ, xin nghỉ làm một ngày. Từ ngày Thành vô hãng làm chưa bao giờ Thành nghỉ lấy một ngày nên đề nghị của Thành được chấp nhận ngay. Thành chạy xe đến cổng Forest Park đứng chờ.
Mươi phút sau thì Tâm đến. Họ đậu xe rồi đi bộ. Rừng mùa này xanh um, buổi sáng mát mẻ chỉ có tiếng chim rừng huyên náo trên cây. Hôm nay không phải là weekend nên không có mấy người đi dạo trong rừng. Khu rừng thật tĩnh, chỉ lác đác vài ba cặp tình nhân sánh vai nhau đi dạo. Thành và Lin cũng thả bộ xuống bờ hồ. Hai người ngồi xuống trên bức tường của cái thác nước. Những con ngan bơi lại gần hai người, nhìn họ như chờ được cho ăn.
Tâm không nén được cảm xúc:
- Anh có còn nghĩ đến em không?
- Tất nhiên là có, dường như tất cả tình yêu của anh, anh đã dành hết cho em. Bao nhiêu năm rồi mà những lúc buồn buồn, anh đều nhớ về em, về những ngày chúng mình hẹn hò bên kia sông. Anh mất em như mất một cái gì lớn nhất trong cuộc đời của mình
Tâm cũng vùi đầu vào lòng chàng nức nở:
- Em đâu muốn xa anh, nhưng em không biết làm sao hơn được. Anh hãy tha thứ cho em, hãy cho em...
Thành chỉ im lặng như lắng nghe hai con tim cùng một nhịp đập...
Bóng chiều buông xuống trên cánh rừng hồi nào không hay. Họ vẫn ngồi bên nhau, thì thầm như tiếng dòng suối đổ xuống con thác nhỏ. Thời gian như đứng lặng, và lũ ngan cũng chỉ yên lặng nhìn hai người.
Thành như chợt nhớ điều gì, gỡ tay Tâm ra, chàng đứng lên:
- Mình phải về thôi Tâm, trời tối rồi.
- Chắc là mình sẽ còn gặp nhau nữa chứ anh? Tâm nuối tiếc.
Thành không biết nói sao:
- Ừa, hôm nào rãnh thì gọi cho anh.
Hai người đi bộ ra đến chổ để xe thì trời tối hẳn. Thành phóng xe như điên về đến nhà. Lina và mẹ dọn cơm sẵn, đang chờ. Thành vừa vào nhà thấy Lina có vẻ lo lắng:
- Anh có chuyện gì không mà hôm nay về trể quá vậy?
- Không có chuyện gì. Thằng bạn trong sở nó nhờ qua nhà khiêng dùm mấy cái đồ.
- Vậy mà em lo hết hồn, không biết anh có chuyện gì. Hôm sau có việc thì nhớ gọi về nhà cho em biết chừng, em bớt trông.
Lina cũng đi làm, nhưng nàng về sớm hơn, lo tắm rửa cho con, cho con ăn, rồi còn dọn cơm sẵn chờ Thành mỗi ngày. Thành vừa nhận ra điều gì, chàng ngồi vào bàn ăn....
Thành reo lên như đứa trẻ:
- Hôm nay có rau lang với mắm cái. Ngon quá, chắc là mẹ mua cho con phải không?
Mẹ nhìn Thành cười vui vẻ:
- Con Lin nó mua đó. Mẹ vẫn thích gọi Lina là Lin. Nó nghe mẹ nói hồi nhỏ con thích rau lang luộc chấm mắm cái. Nó đi chợ thấy có rau lang nên nó mua cho con.
22. Đoạn cuối của dòng sông:
Sáng hôm sau, Thành mới vừa ra khỏi nhà một đoạn, cái cell phone lại rung lên trong túi, Tâm gọi cho Thành:
- Hôm nay anh có rãnh không, mình gặp nhau nữa nghe. Đêm qua em không về nhà mà qua nhà mẹ. Em hỏi mẹ tất cả. Em không tài nào chợp mắt được. Em nhớ anh nhiều lắm. Tình yêu trong em như trỗi dậy mãnh liệt. Em không muốn mất anh vĩnh viễn. Em muốn sống bên anh ...
Thành nghe bên kia là tiếng khóc thổn thức... Không cầm lòng được, chàng cúp máy.
Cái điện thoại lại rung lên, Thành mở máy, nói trong nghẹn ngào:
- Tâm ơi, hãy tha lỗi cho anh. Anh chỉ có một cuộc đời duy nhất, mà anh đã dùng gần hết rồi. Anh không còn cuộc đời thứ hai nào để cho em cả... Vĩnh biệt em.
Rồi Thành lại cúp máy. Trong đầu Thành, một hình ảnh thân thương của dòng sông quê ngày nào như hiện về... Nhưng bây giờ, dòng sông đã ra đến cửa rồi, làm sao mà quay lại...
Hết