Lương Tiêu nghe ra tiếng của Hồ Lão Vạn, bất giác giật mình, ngước nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy "Trung Điều Ngũ Bảo" tại bìa tùng lâm đang ra sức thăm dò, hướng về đạo quan nhìn quanh ngó quẩn.
Lúc này Công Dương Vũ toàn thân băng tuyết bao trùm, năm người bọn họ vẫn chưa nhìn ra chút dấu tích gì.
Trãi qua cả nửa ngày, Hồ Lão Thiên bỗng la lên:
- Chẳng có ai cả! Lão Cùng Toan thật sự không có ở đây!
Hồ Lão Bách cũng ầm ĩ theo:
- Tức chết đi được, tức chết đi được, tiểu tử thối ấy dám gạt lão tử, lão tử mà không chặt hắn ra thành tám khúc, thề không bỏ cuộc.
Hồ Lão Thập nói:
- Đúng vậy, còn có cái lão bà nương khoát áo đạo sĩ ấy cũng đáng ghét lắm a. Lần này mọi người cùng nhau xông lên, trước tiên đánh ngã bà ta, sau đó mới lo đối phó với tên tiểu tử thối ấy, cuối cùng lại dùng một mồi lửa thiêu trụi cái điểu phòng này ……
Hồ Lão Nhất cắt ngang hỏi:
- Hai con bé còn lại xử trí thế nào?
Hồ Lão Vạn chẳng thèm do dự, thuận miệng đáp ngay:
- Dùng dây trói chúng lại như bánh bột nếp, quẳng chúng xuống núi cho té chết.
A Tuyết nghe thấy trong lòng vô cùng khiếp sợ, nhịn không được liền chuyển thân, nép sát vào người Lương Tiêu.
Lại nghe Hồ Lão Nhất nói:
- Lão tử không thích trói buộc nữ nhân. Hồ Lão Vạn, chủ ý là của ngươi đề ra, mọi người đều đã thống nhất, công việc ấy sẽ do ngươi làm.
Hồ Lão Vạn nói:
- Lão tử cũng không thích, Hồ Lão Thiên khoái nhất là chơi trò trói nữ nhân đấy.
Hồ Lão Thiên cả giận nói:
- Lão tử đã nói thế bao giờ chứ, ngươi dám vu khống lão tử à!
Hai người huy vũ binh khí, “Binh binh, bang bang” lại khơi dậy một trận ẩu đả.
Lương Tiêu thấy năm người nhảy lên nhảy xuống, hồn nhiên chẳng sợ ai nghe thấy, trong lòng bất giác lo lắng: “Năm tên ngốc này võ công thật lợi hại, nếu chúng thật sự xông tới, ta lấy một địch năm, còn lại bao nhiêu phần thắng chứ?”
Còn đang nhíu mày phân vân, chợt nghe Hồ Lão Bách lại nói:
- Mọi người đến mà xem, ở đây có một tuyết nhân.
Lương Tiêu trống ngực đập thình thịch. Lại nghe Hồ Lão Thập nói trước:
- Tuyết nhân này làm khéo thật, trông giống hệt gã Cùng Toan.
Hồ Lão Thập vỗ tay cười bảo:
- Phải đấy, giống cực kỳ! Lão tử hận nhất là gã Cùng Toan, xem lão tử giẫm đạp cho hắn hoa rơi nước chảy đây.
Lương Tiêu thất kinh, vừa định xông ra khỏi đạo quan, chợt nghe Hồ Lão Nhất giận dữ nói:
- Ai cho ngươi giẫm chứ, lão tử chính là ca ca, phải để cho lão tử ra tay trước.
Hồ Lão Thập nói:
- Ngươi một cước cũng không được giẫm, lão tử quyết không nhượng bộ đâu.
Hồ Lão Bách cười nói:
- Các ngươi không nên tranh cãi làm gì, hay là để lão tử giẫm trước cho.
Hồ Lão Nhất quát:
- Chỉ biết đánh rắm!
Hồ Lão Bách hét thảm một tiếng, lập tức la lớn:
- Ngươi dám nhạo báng lão tử thối tha à?
Hai người hô hô hét hét, sắp sửa động thủ. Hồ Lão Thập vội nói:
- Đừng đánh mà, đừng đánh mà, mọi người đều là thân huynh đệ với nhau, đả hổ còn cần đến người thân …… Ai da …… Hồ Lão Nhất nhà ngươi đúng là chó điên mà.
Cứ thế tiếp tục, cả ba người bọn họ xáp lá cà vào nhau mà đánh đấm, tay cào răng cạp, khiến cho bùn tuyết bắn tung tóe khắp nơi. Lương Tiêu trông thấy bất giác vừa tức cười vừa bực bội năm kẻ ấy chẳng thèm để mình vào mắt.
Ba người loạn xà quần một trận, bỗng dưng tách nhau ra, ngồi trên mặt đất thở hồng hộc. Hồ Lão Thập nói:
- Lão tử có một biện pháp. Tuyết nhân chỉ có một, chúng ta lại đến ba người, cho nên chúng ta đắp thêm ba tên nữa, mỗi người một tên, như thế chúng ta không cần phải tranh đoạt với nhau nữa.
Lương Tiêu thầm nghĩ: “Nói hươu nói vượn, đắp thêm hai tuyết nhân là đủ rồi, sao lại nói đến ba?”
Chỉ nghe Hồ Lão Nhất cười bảo:
- Hồ Lão Thập ngươi tính sai rồi.
Lương Tiêu thầm nghĩ:
- Hồ Lão Nhất thân là huynh trưởng, chung quy cũng hiểu được chút ít!
Chỉ nghe Hồ Lão Nhất cười bảo:
- Nên đắp thêm một tên thôi.
Lương Tiêu nghe mà muốn ngất xỉu. Hồ Lão Bách cả giận nói:
- Hồ Lão Nhất ngươi suốt ngày chỉ biết có một, lê mua một trái, heo giết một đầu, cơm ăn một chén, chẳng ra con mẹ gì cả. Lão tử nghĩ rằng phải đắp thành bốn tên chứ.
Ba người cãi lộn om sòm một chỗ. Hồ Lão Thiên, Hồ Lão Vạn nghe tiếng tò mò, tạm thời đình chiến, cùng nhau đi đến hỏi rõ nguyên do.
Hồ Lão Thiên nhất thời vỗ đùi, lớn tiếng nói:
- Đắp làm năm, bởi vì chúng ta chính là “Trung Điều Ngũ Bảo”, cho nên phải đắp làm năm tên.
Hồ Lão Vạn nói:
- Hoàn toàn sai rồi, theo ta thấy, chỉ đắp hai tên là tốt nhất.
Lương Tiêu nghĩ thầm: "Mới vừa rồi đắp hai tên là đúng rồi, bây giờ mà đắp thêm hai tên nữa thì thiệt kỳ quặc, năm kẻ này thật sự ngu ngốc đến thế sao?"
Lương Tiêu đoán một điểm cũng không sai, bọn "Trung Điều Ngũ Bảo" này toán thuật vô cùng ngu dốt. Không chỉ có mỗi mình bọn chúng ngốc nghếch, lão gia phụ của chúng cũng ngốc nghếch chẳng kém, lúc trước lão nhân rút tỉa từ kinh nghiệm đau thương của bản thân, quyết định dùng "Nhất, thập, bách, thiên, vạn" làm tên cho năm thằng con trai, vốn để bọn chúng nở mày nở mặt, ai ngờ vẫn không làm cho nhi tử mình khôn ra nửa phần, ngược lại còn trở thành năm kẻ ngốc nghếch.
Lúc này đây, Chỉ thấy Ngũ Bảo ngồi trên thảm tuyết trắng, bấm đốt ngón tay, mày rặm nhăn tít, cố sống cố chết tính toán một vấn đề vốn được xem là bài toán đơn giản nhất thế gian. A Tuyết thật sự không thể nín nổi, thở khì ra một cái, bật lên tiếng cười.
"Trung Điều Ngũ Bảo" nghe tiếng đồng loạt quay đầu, nhìn về phía đạo quan, lớn tiếng hét:
- Kẻ nào vừa cười? Con bà nó, kẻ nào vừa mới cười?
Lương Tiêu thấy tình thế không ổn, hướng A Tuyết căn dặn:
- Muội đứng trong đây xem đừng nhúc nhích, ta ra ngoài kia trước.
A Tuyết vội la lên:
- Muội cùng đi với huynh.
Lương Tiêu nói:
- Bọn họ bất quá đấu không lại ta đâu, muội ở đây quan sát, nếu ta rơi xuống thế hạ phong, muội hãy đến giúp ta.
A Tuyết bán tín bán nghi, ngập ngừng gật đầu.
Trung Điều Ngũ Bảo thấy không ai trả lời, đang muốn xông về phía đạo quan, chợt thấy Lương Tiêu đi đến, nhất thời tản ra thành nửa vòng tròn, lớn tiếng reo lên:
- Hay lắm hay lắm, tiểu tử thối nhà ngươi đến đây tìm chết ư?
Vừa nói vừa hướng về đạo quan lia mắt nhìn quanh, bọn họ đối với Liễu Tình vô cùng cố kỵ, sớm đã thương lượng thỏa đáng, một khi thấy bà thì nhất loạt xông lên, không để cho bà có một chút cơ hội phản kháng.
Lương Tiêu cười nói:
- Ai đi tìm chết chứ, ta vốn hảo tâm muốn đến giúp đỡ các ngươi tính toán thôi.
Hồ Lão Thiên cả giận nói:
- Ngươi mà có lòng tốt như vậy sao? Hừ, lão tử trước tiên phải tóm ngươi mới được!
Lương Tiêu lắc đầu bảo:
- Trước tiên khoan vội tính toán với lão tử, bọn ngươi không phải muốn tính sổ tuyết nhân sao?
Hồ Lão Vạn nói:
- Phải phải, nhưng ngươi làm được tích sự gì chứ?
Lương Tiêu cười nói:
- Lão tử biết phải đắp bao nhiêu tuyết nhân đấy.
Trung Điều Ngũ Bảo nhìn nhau, cùng kêu lên hỏi:
- Đắp mấy tên? Đắp mấy tên?
Lương Tiêu đáp:
- Các ngươi có năm người, vốn dĩ phải đắp năm tên.
Hồ Lão Thiên ha hả cười nói:
- Vậy là lão tử tính đúng rồi!
Trừ hắn, bốn kẻ còn lại không ai là không tức tối Lương Tiêu.
Lương Tiêu cười lạnh nói:
- Ai nói Hồ Lão Thiên ngươi tính đúng?
Hồ Lão Thiên giận dữ:
- Ngươi rõ ràng bảo là năm.
Lương Tiêu đáp:
- Lão tử có nói vậy, nhưng nếu mỗi người đắp một tên thì ……
Hồ Lão Nhất trong lòng hoan hỉ, vội hỏi:
- Đắp một tên ư, vậy là lão tử đoán đúng rồi?
Lương Tiêu cả giận nói:
- Lão tử nói chính là năm người các ngươi mỗi người đắp một tuyết nhân, nghĩa là sẽ có năm tên.
Hồ Lão Thiên bảo:
- Nếu vậy, lão tử đúng rồi.
Lương Tiêu nổi cơn phiền toái, cũng chẳng thèm quản đến hắn nữa, chỉ tay về xa xa nói:
- Nhưng đằng kia đã có sẵn một tên rồi, cho nên lấy năm giảm đi một, các ngươi bảo còn thừa lại mấy tên?
Trung Điều Ngũ Bảo mày dày nhíu chặt, lẩm nhẩm ngón tay, nhưng càng nhẩm lại càng rối thêm. Mặc dù phép tính trừ này đối với người bình thường thì thật vô cùng đơn giản, nhưng đối với năm kẻ này mà nói lại trở thành một vấn đề nan giải không thể nghi ngờ.
Lương Tiêu xem bộ dáng của năm người, thầm biết chính mình đã đoán định không sai, cười bảo:
- Các ngươi cứ từ từ mà tính, ai mà tính ra trước, sẽ là người thông minh nhất.
Năm người vừa nghe xong liền lập tức khẩn trương, vội vã tính toán, chỉ sợ bị người khác đoạt trước.
Lương Tiêu đoán rằng Liễu Tình đã đi xa rồi, liền trở lại đạo quan, bảo A Tuyết:
- Muội hãy đi nói cho Công Dương tiên sinh biết.
A Tuyết thấy năm người đang ở trước cửa quan, lo lắng hỏi:
- Bọn họ sẽ không động thủ chứ?
Lương Tiêu cười nói:
- Đương nhiên là không rồi, bọn chúng đứa nào cũng rất ngoan!
A Tuyết rụt rè lướt qua chỗ năm người. Thấy năm kẻ nọ quả nhiên vẫn không nhúc nhích, chỉ lo vò đầu bức tai, thần sắc buồn rầu ảo não. A Tuyết trong lòng nảy sinh cảm giác thú vị, cùng Lương Tiêu mỉm cười, đi về phía Công Dương Vũ, chỉ vừa đi được vài bước, đột nhiên nghe được từ phía xa xăm, phiêu phiêu hốt hốt truyền lại một tràng âm thanh lô quản (1), biến hóa vô cùng, cực kỳ thê oán, tuy là ngược gió truyền đi, giống như một con thuyền nhỏ chênh vênh giữa biển khơi, dập vùi trong giông bão, nhưng thủy chung vẫn không bị che lấp.
Lô quản thanh vừa lọt vào tai, Trung Điều Ngũ Bảo đồng loạt nhảy cẩng lên, reo hò:
- Tiêu đại gia đến rồi, Tiêu đại gia đến rồi!
Lương Tiêu hai hàng lông mày nhíu lại, thầm nghĩ:
- Sao lại tới nhanh như thế chứ?
Công Dương Vũ cũng trầm tư nhủ: "Tiêu lão quái vừa nhận được tin tức đã lập tức đuổi tới nơi. Hắc, đúng là binh quý thần tốc, hành động vừa nhanh vừa quyết đoán! (2)"
Lão tuy ý niệm trong đầu xoay chuyển, nhưng thân thể vẫn tuyệt nhiên bất động, chỉ nghe Trung Điều Ngũ Bảo rống cổ hò hét, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, tiếng huýt theo thế gió truyền đi xa, hai tiếng vừa dứt, một âm thanh hồi đáp đã vọng trở lại, liên miên bất tận, uy thế thật kinh người. A Tuyết bị âm thanh náo động này chi phối, nhất thời kinh ngạc đến quên cả nói năng.
Lương Tiêu thần tình kịch chấn: "Hảo, nếu đã tới thì mối huyết hải thâm cừu hôm nay cũng nên kết thúc cho xong!"
Nghĩ rồi nhiệt huyết sôi sục, sải chân bước nhanh ra ngoài, hắn trong lòng biết Tiêu Thiên Tuyệt đã nghe được tiếng huýt gió của Ngũ Bảo, đảo mắt nhìn lại, chỉ sợ đánh nhau lúc này lại ngộ thương đến A Tuyết, liền thuận miệng nói:
- A Tuyết, muội đi trước đi.
Hồ Lão Thiên đương ở phía sau Lương Tiêu, thấy chàng bước nhanh như vậy liền hét lên:
- Chạy đi đâu chứ! Tiểu tử ngươi sợ hãi Tiêu đại gia, muốn trốn sao?
Nói rồi một trảo chộp về phía Lương Tiêu, Lương Tiêu vẫn không xoay người, ánh mắt khẽ nhìn về một bên, tựa như đang ước vọng tương lai, tay áo hợp thành chưởng, phiêu phất đánh ra, chính là một chiêu "Chu lang hồi cố". Nghe nói tam quốc danh tướng Chu Du tinh thông âm luật, nhạc sư mà lỡ đàn sai một chút, liền lập tức nhận ra mà quay đầu lại, từ đó xưng tác nên "Khúc hữu ngộ, chu lang cố". Một chiêu này xuất từ thạch trận võ công trong "Tương tương cảnh", nhìn như nhàn nhã dạo chơi, kỳ thực uy lực vô cùng lớn.
Chỉ nghe "Xuy" một tiếng, Hồ Lão Thiên phất trảo vào ống tay áo Lương Tiêu, tiểu huyệt khúc trì nơi cánh tay lại bị Lương Tiêu một chưởng kích trúng, nửa phần tay trên lập tức cảm thấy tê rần.