Quyển 7 – Phiêu hương tình sự
Chương 11 – Xuân phong nhất độ
Dịch: Long Nhất
Biên tập: dangxuan
Nguồn:Sưu tầm
Tống Loan mặc dù hơi xấu hổ, nhưng cũng rất cẩn thận ghi nhớ khẩu quyết song tu. Không thể không nói rằng định lực của Tống Loan quả là đáng nể. Diệp Vô Ưu một mặt vừa truyền khẩu quyết, một mặt song thủ cũng không quên du ngoạn khắp nơi trên thân thể nàng. Cơ thể nàng chưa từng bị nam nhân sờ soạng, nay không biết đã bị gã mân mê cả trước lẫn sau bao nhiêu lần, hỏa dục bùng lên như ngọn lửa bất kham. Vậy mà, dưới tình huống nước sôi lửa bỏng như vậy, nàng vẫn cứng cỏi ghi nhớ được khẩu quyết song tu.
Y sam trên mình nàng sớm đã cùng thân thể nàng phân li, thân hình xích lõa tuyệt đẹp bộc lộ hoàn toàn trong mắt Diệp Vô Ưu. Cặp chân ngọc thon dài mĩ diệu mang lại lực dụ hoặc kinh nhân, khiến song thủ Diệp Vô Ưu du tẩu lên lên xuống xuống cặp giò nàng không ngừng, lộ vẻ thích thú không ngừng được.
“Ta… ta… ghi nhớ được rồi.” Tống Loan thẹn thùng nói. Mặc dù nàng đã sớm có sự chuẩn bị về tâm lý nhưng lúc này vừa xấu hổ vừa có vài phần khẩn trương. Rốt cuộc, nàng cũng chưa từng bao giờ trải qua việc này.
nl.“Loan tỷ, tỷ ghi nhớ cái gì?” Diệp Vô Ưu muốn chọc ghẹo nàng, một mặt ve vuốt cặp đùi phong mãn mượt mà của nàng, một mặt cười hi hi hỏi.kien
“Là… là… cái đó!” Tống Loan cảm thấy thẹn thùng khó có thể nói ra hai chữ song tu.
“Cái đó là cái gì?” Diệp Vô Ưu mặc dù biết tỏng tòng tong vẫn cố hỏi tiếp.
“Thì là song tu!” Tống Loan xấu hổ quá hóa liều, đột nhiên quay mình kiều mị trả lời, sau đó, nàng ôm chặt lấy cánh tay Diệp Vô Ưu, dụng lực cắn mạnh một cái.
“Ái, đau!” Diệp Vô Ưu đau đớn kêu lên “Loan tỷ, tỷ dùng tay chú kiếm, chứ không phải dùng miệng à nha!”
“Vậy ta lại dùng tay!” Tống Loan bị Diệp Vô Ưu đùa cợt, tức khí thực sự, vừa nói xong, nàng liền véo mạnh một cái vào mạng sườn Diệp Vô Ưu. Diệp Vô Ưu hớp vội một hơi không khí. Tống Loan làm gì chẳng biết rằng nam nhân này dù sao cũng sẽ trở thành trượng phu yêu quí của nàng, vì thế cũng không dùng lực quá mạnh chứ.
Diệp Vô Ưu lại không hiểu rằng Tống Loan đã hạ thủ lưu tình. Thân là Chú kiếm sư, lực đạo trên tay tự nhiên là rất mạnh. Nàng mặc dù đã giảm bớt lực đạo nhưng cũng đủ khiến Diệp Vô Ưu lĩnh đủ.
“Loan tỷ, tỷ muốn mưu sát thân phu a!” Diệp Vô Ưu đột ngột vùng dậy kéo nàng ôm chặt vào người, sau đó nhanh chóng cởi sạch toàn bộ y phục trên người. Lúc trước chọc ghẹo nàng nửa ngày trời, mặc dù khiến Tống Loan bị kích thích hết mức, nhưng bản thân gã cũng không tránh khỏi bị dục hỏa thiêu đốt, giờ đây Tống Loan đã ghi nhỡ kỹ khẩu quyết song tu, gã dĩ nhiên không thể nhẫn nại được nữa.
Tách rộng cặp đùi Tống Loan ra để thực hành song tu, gã đem kiên đĩnh cứng ngắc tiến nhập vào trong vùng đất xử nữ non mềm thanh nhã của nàng, trùng phá lớp chướng ngại mong manh, cùng nàng hoàn toàn hòa hai thân thể làm một. Gã nhẹ nhàng nhấp nhô chiến đấu một hồi, một trận cảm giác sảng khoái dị thường liên tục truyền khắp toàn thân.
“Không, đau quá!” Tống Loan khẽ nhăn mày liễu, khẽ khàng phát ra âm thanh rên rỉ.
“Loan tỷ, đây là để báo ứng tỷ cấu ta lúc trước ha!” Diệp Vô Ưu cười hi hi. “Tỷ làm ta đau, ta cũng làm tỷ đau!”
Không cho Tống Loan một cơ hội đáp lời, Diệp Vô Ưu dứt lời liền hôn lên đôi môi nàng, bắt đầu triển khai vận hành pháp quyết song tu. Chân khí từ thể nội gã tiến nhập vào trong cơ thể Tống Loan, sau đó quay trở lại, tuần hoàn từng vòng từng vòng, cho đến sau khi gã cảm thấy gần xong, gã rốt cuộc cũng không cách nào ngăn cản niềm dục vọng đang bành trước không ngừng, rên lên một tiếng, song thủ ôm lấy phong đồn Tống Loan nâng lên, bắt đầu mạnh mẽ tấn công ngọc thể của nàng.
“A…” Diệp Vô Ưu đột nhiên gia tăng tốc lực tối đa, khiến Tống Loan phát ra tiếng rên rỉ trong vô thức.
Tiếng rên rỉ đầy vẻ phóng đãng của Tống Loan lọt ra khỏi phòng nàng truyền ra ngoài lọt vào tai một người. Người đó hiển nhiên là Hàm Yên.
“Vô Ưu ca ca lại làm chuyện đó rồi!” Trong lòng Hàm Yên hơn bất mãn. “Hừ, không lí đến huynh nữa!”
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Hàm Yên cũng có chút mất mát, nhất là từ khi Diệp Vô Ưu gặp Lãnh Tâm Âm. Sau đó trên người nàng phát sinh rất nhiều biến hóa, Hàm Yên không thể tiếp tục hí lộng Diệp Vô Ưu như trước. Hơn nữa, giờ đây bên mình Diệp Vô Ưu mĩ nữ như mây, trong mối quan hệ giữa Hàm Yên và Diệp Vô Ưu vô hình trung đã không còn tự nhiên thân mật như trước. Trong lòng Hàm Yên cuối cùng có cảm giác như là ban đầu có cái gì đó thuộc về nàng nhưng sau đó tựa hồ đã bị người khác cướp mất.
“Không được, ta phải giành lại Vô Ưu ca ca!” Hàm Yên thầm nói, nhìn về phía căn phòng đó, sau đó chuyển mình nhanh chóng lướt đi.
Một đêm phong lưu đến tận trước lúc rạng sáng mới phân khai. Diệp Vô Ưu tận hưởng diễm phúc đang say sưa ngủ đầy vẻ thỏa mãn. Nhìn nam nhân đang ngáy o o bên cạnh, Tống Loan khẽ thở dài, thật không biết là tại vì cảm khái cho việc thất thân hay là vì chuyện gì khác mà than thở.
oOo
Chỉ đến lúc rạng sáng Triệu Thiên Tâm mới trở về khách điếm. Nhưng ngay bên ngoài khách điếm nàng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Khất Cái?” Triệu Thiên Tâm khẽ giật mình. Lúc này mới nhớ lại, Khất Cái đã khẳng định rằng muộn nhất là đến rạng sáng hôm nay sẽ mang tin tức đến cho nàng. Chỉ bởi vì Diệp Vô Ưu đã bình an trở về cho nên nàng gần như đã quên mất chuyện này.
Tuy nhiên khi mà Khất Cái đã đến đây, nói không chừng hắn biết thêm gì đó. Nghĩ tới đây, nàng liền vội vã đưa Khất Cái đến phòng nàng.
“Triệu tiên tử, ta biết Diệp công tử đã trở về, bất quá, ta có tin tức liên quan đến Tô Tố Tố bây giờ, không biết nàng có cần không?” Vừa vào phòng, Khất Cái đã rất nhanh thấp giọng hỏi Triệu Thiên Tâm.
“Đương nhiên là cần, thật làm phiền ngươi quá!” Triệu Thiên Tâm vội vã nói.
“Là thế này, Triệu tiên tử, ban đầu ta đã tìm kiếm nơi ở của Tô Tố Tố, sau đó bởi vì phát hiện Triệu tiên tử cũng đã biết chỗ đó ở đâu cho nên hôm qua không đến báo lại cho Triệu tiên tử nữa. Sau đó Triệu tiên tử cùng các bằng hữu cứu được Diệp công tử đem về ta cũng đã biết. Nhưng mà sau đó, ta vẫn tiếp tục phái người theo dõi động tĩnh của bọn người Tô Tố Tố. Cuối cùng ta đã phát hiện ra nơi hạ lạc mới của bọn họ.” Khất Cái trầm giọng. “Ta có đem theo đây một bức địa đồ, Triệu tiên tử nàng hãy xem đi!”
nl.Khất Cái đưa bức địa đồ cho Triệu Thiên Tâm, sau đó chỉ vào một điểm được đánh dấu đỏ nói: “Đây là nơi Tô Tố Tố đặt chân đến đầu tiên, gọi là Tuyết Vân am, là một tòa ni cô am rất thanh vắng. Trong Tuyết Vân am bình thường chỉ có hai ni cô một già một trẻ ở đó, cũng không mấy khi có hương khói. Rất ít người chú ý đến nơi này cho nên rất ít người biết đó chính là một cứ điểm của Tố y môn”.kien
“Hiểu rồi, đa tạ ngươi.” Triệu Thiên Tâm gật đầu, bức địa đồ này rõ ràng là rất có giá trị. Mặc dù nàng tịnh không nghĩ tới việc nhúng tay vào cuộc đấu tranh tranh quyền trong Phiêu Tuyết hoàng thất nhưng trước hành vi của Tô Tố Tố đã cho thấy rõ, Diệp Vô Ưu cũng đã bị lôi cuối vào trong cuộc tranh giành này. Vì Diệp Vô Ưu nàng cũng đã coi Tô Tố Tố như địch thủ.
“Chỉ cần giúp ích được cho Triệu tiên tử, Khất Cái đã rất sung sướng rồi.” Khất Cái cung kính nói: “Triệu tiên tử, ta xin cáo từ trước, nếu như còn có điều gì cần phân phó, lúc nào cũng có thể tới tìm ta. Chỉ cần Khất Cái có khả năng, dù có phải trải qua nước sôi lửa bỏng cũng không từ chối!”
“Từ từ đi nhé.” Triệu Thiên Tâm tiễn Khất Cái ra khỏi cửa, đợi đến sau khi thân hình hắn đi khuất hẳn, nàng liền nhắm hướng phòng Diệp Vô Ưu đi tới.
Đương nhiên là Triệu Thiên Tâm chỉ thấy một căn phòng trống, bởi vì lúc này Diệp Vô Ưu vẫn còn đang ở trên giường Tống Loan.
Lúc Triệu Thiên Tâm xô cửa phòng Tống Loan, Tống Loan cũng đã rời khỏi giường nhưng Diệp Vô Ưu vẫn còn nằm trên giường ngáy pho pho.
“Kính chào Triệu tiên tử!” Nhìn thấy Triệu Thiên Tâm, trên mặt Tống Loan hiện ra một chút thiếu tự nhiên.
Thân là nhất đại thần y, Triệu Thiên Tâm vừa nhìn là thấy ngay Tống Loan không còn là xử nữ, cũng nhanh chóng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Bất quá, nàng đối với việc này cũng chẳng có cảm giác gì. Không phải là vì không biết ăn giấm chua, chỉ là vì nàng hiểu rằng nếu như nàng luôn có cảm giác ăn phải giấm chua, chẳng biết có thể sống với hũ giấm được bao lâu cho nên tốt nhất là không nên để trong lòng.
“Tên tiểu sắc lang có ở đây không?” Triệu Thiên Tâm hời hợt hỏi, lại còn cố hỏi điều mà mình đã biết rõ. Bởi vì, trên thực tế nàng chỉ cần nhìn thoáng vào bên trong là đủ để phát hiện thấy Diệp Vô Ưu đang nằm ở trên giường.
“Hắn… hắn ở đây.” sắc mặt Tống Loan bừng đỏ, hơi lo lắng, nhưng ngay sau đó lại nghĩ: “Ta sợ cô cái gì chứ? Mọi người đều như nhau, đều là dạng vô danh vô phận thôi!”
Nghĩ như thế, Tống Loan thật nhanh lại khôi phục vẻ tự nhiên, nhìn thấy Triệu Thiên Tâm tiến lại gần giường liền cũng đi theo.
“Uy, tiểu sắc lang, đừng có ngủ lười biếng như vậy chứ, mau rời khỏi giường!” Triệu Thiên Tâm trực tiếp kéo Diệp Vô Ưu dậy, chẳng quản tới việc trên mình gã còn không có một mảnh y phục.
Trông thấy bộ dạng xích lõa toàn thân đó của Diệp Vô Ưu, khuôn mặt Tống Loan không cầm được phát hồng, sau đó liếc nhìn Triệu Thiên Tâm, phát hiện bộ dạng của nàng chẳng có vẻ gì khác thường, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bội phục.
“Thiên Tâm tỷ, lại gặp tỷ rồi. Đêm qua không chịu bồi tiếp ta, bây giờ còn sớm như thế đã dựng ta dậy là gì!” Diệp Vô Ưu mơ mơ hồ hồ mở mắt, miệng không nhịn được cất giọng oán trách.
“Đêm qua chẳng phải đã có người bồi tiếp ngươi rồi sao?” Triệu Thiên Tâm không khách khí nói. “Ngươi dậy hay không dậy? Nếu không dậy mau, ngươi chỉ còn cách trợn mắt mà nhìn tám chị em mĩ nữ đó chạy mất!”
“A?” Diệp Vô Ưu đột nhiên tỉnh hẳn “Chạy mất? Chạy đi đâu?”
“Hừ, vừa nói tới bọn họ, ngươi đã thấy hứng thú rồi chứ gì?” Triệu Thiên Tâm hừ nhẹ một tiếng, bất mãn nói: “Ta sẽ không nói cho ngươi hay!”
Nói dứt lời, Triệu Thiên Tâm quay mình bỏ đi. Đương nhiên, nàng không phải là không muốn nói cho Diệp Vô Ưu, chỉ là nếu không làm thế, chỉ sợ Diệp Vô Ưu vẫn nằm ì trên giường không chịu dậy.
Rất hiển nhiên, nàng giở ra một chiêu này vô cùng có hiệu quả. Nàng trở về phòng chưa lâu, Diệp Vô Ưu đã mặc quần áo chỉnh chỉnh tề tề đến phòng nàng còn Tống Loan cũng đi cùng với gã, hơn nữa lại chẳng chút tị hiềm tựa sát vào người gã.
“Ngươi cũng thật là nhanh nhẹn đấy!” Triệu Thiên Tâm chẳng chút khách khí nói.
“Thiên Tâm tỷ, tỷ hiểu nhầm rồi, ta vội vàng đến là để bồi tiếp tỷ!” Diệp Vô Ưu cười hi hi bước tới sau lưng nàng, vòng tay ôm vòng eo tuyệt mĩ của nàng, vẻ mặt xu nịnh nói.
“Có quỷ mới tin ngươi!” Triệu Thiên Tâm trừng mắt nhìn gã, sau đó rút ra đưa cho gã một tấm địa đồ. “Cho ngươi đó, đây là nơi trú ngụ hiện tại của Tô Tố Tố. Tám chị em đồng thai đó cũng cùng ở nơi đó. Ngươi muốn nghĩ cách đối phóng với họ thế nào thì nghĩ.”
Quyển 7 – Phiêu hương tình sự
Chương 12 – Xảo ngộ song mĩ
Dịch: Long Nhất
Biên tập: dangxuan
Nguồn: Sưu tầm
“Ta đối phó bọn họ thế nào đây? Ta đánh không lại bọn họ, Vân La thì lại không giúp ta, tỷ giúp ta nhé?” Khóe miệng Diệp Vô Ưu lộ vẻ giận dỗi, nhưng gã cũng nhận lấy bức địa đồ.
“Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào? Muốn ta phối chế CY cho ngươi ư? Ngươi đừng có mà mơ!” Triệu Thiên Tâm trừng mắt nhìn gã. “Ta sao có thể để ngươi sử dụng biện pháp đó hủy hoại nữ tử chứ.”
“Không nhất định phải cần CY mà!” Diệp Vô Ưu lẩm bẩm. “Dược chất như mi-hun cũng được rồi!”
“Cũng không có!” Triệu Thiên Tâm kiêu kì nguýt gã. “Ta không thể giúp ngươi làm việc đó. Tóm lại, ngươi tự đi mà tìm biện pháp!”
“Tự tìm biện pháp thì tự tìm biện pháp!” Diệp Vô Ưu tỏ ra bất cần, nếu như không đủ năng lực đối địch, còn có thể dùng đầu óc mà. Đương nhiên, dùng đầu óc như thế nào, lúc này gã cũng chưa hề có chút ý tưởng nào.
Nghĩ vậy, Diệp Vô Ưu bèn kéo Tống Loan đi ra ngoài: “Loan tỷ, chúng ta ra ngoài đi dạo nha!”
“Ừm!” Tống Loan giờ đây đã rất nghe lời, giống như bộ dạng của một tiểu thê tử ôn thuận.
oOo
Diệp Vô Ưu nắm ngọc thủ Tống Loan, đi lại trong Phiêu Hương thành, ánh mắt đảo qua đảo lại, giống như đang tìm kiếm mục tiêu nào đó.
“A, Loan tỷ, tỷ nói xem phải làm thế nào bây giờ? Ta tìm cả nửa ngày chẳng thấy bóng dáng một cao thủ nào. Tình hình này thì căn bản không thể tìm được người bổ sung chân khí cho pháp bảo của ta rồi!” Diệp Vô Ưu chán nản thở dài. Thực ra, gã ra ngoài là muốn tìm kẻ oan gia.
nl.“Ngươi tìm kiếm như vậy đương nhiên là không thành rồi. Ngươi phải để người ta chủ động tìm đến trước cửa mới được.” Tống Loan khẽ cười: “Ta thấy, ngươi chỉ cần truyền tin tức ra, nói ngươi sẽ tiến hành tu tiên bình giám cho miễn phí người ở đây, ta nghĩ, như vậy có thể ngươi sẽ ngẫu nhiên có nhiều người biết đến và hơn nữa, ta cho rằng, có thể còn có người tới tìm người để bình giám.”.kien
“Cũng được, Loan tỷ, tỷ thật là thông minh!” Diệp Vô Ưu nghĩ một lát rồi gật đầu nói. Như vậy trong khi ta chưa có biện pháp nào thì có lẽ phải để người ta tự động tìm đến trước cửa thôi. Chỉ là ngẫm lại lần trước gã bình giám cho bao nhiêu người mới có thể tích lũy được một ít chân khí, sử dụng được hai lần thì hết. Lần này không biết phải tìm bao nhiêu người mới có thể tích lũy được chân khí như vậy?
Diệp Vô Ưu nhanh chóng liền trình bày nỗi lo lắng của mình. Tống Loan nghĩ ngợi, có chút bất lực, lắc đầu nói: “Hiện tại dường như không có cách nào giải quyết vấn đề này. Có khả năng là vì mọi người tu vi đều quá thấp, bình giám một lần tất nhiên tích lũy không được nhiều chân khí. Đợi sau này mọi người tu vi đều cao hơn khi đó hiệu quả sẽ khác đi.”
“Có thể, nhưng tại Phiêu Hương thành này, chỉ sợ không có nhiều cao thủ a!” Diệp Vô Ưu lầm bầm. “Ngẫm lại vẫn là Vân La lợi hại nhất, nhưng ta không thể sử dụng chân khí của nàng, thật là phiền phức a!”
“Có thể vẫn còn có cao thủ, chỉ là ngươi chưa phát hiện ra được thôi.” Tống Loan an ủi gã nói. Trên thực tế, nàng đối với chỗ này cũng không quen thuộc, thậm chí với Diệp Vô Ưu cũng chưa quen thuộc hẳn, tự nhiên là càng không biết được Phiêu Hương thành có tồn tại cao thủ hay không.
“Phải rồi, ta sao lại có thể quên mất bọn họ nhỉ!” Linh quang trong não Diệp Vô Ưu chợt động: “Bọn họ khả năng đều là cao thủ. Nếu bọn họ hợp lại, chỉ sợ không kém Vân La bao nhiêu!”
“Bọn họ là ai?” Tống Loan có chút mê hoặc hỏi.
“Thì là Tô Tố Tố và tám chị em đồng thai đó!” Diệp Vô Ưu đáp nhanh. “Bọn họ đều rất lợi hại, hơn nữa, bọn họ chưa hề trải qua bình giám. Ta quyết định rồi, bây giờ hãy đi tìm bọn họ. Ta là tu tiên bình giám giả, chủ động tìm bọn họ yêu cầu tiến hành tu tiên bình giám, lý do thật là quang minh chính đại, bọn họ nhất định là không có khả năng bắt ta làm gì đó!”
“Vậy có được không? Lần trước Tô Tố Tố muốn bắt ngươi, bây giờ ngươi lại đến, chẳng phải là đến trước cửa cho bọn họ bắt sao?” Tống Loan khẽ giật mình, vội vàng hỏi.
“Cũng có thể, cái này thật quá nguy hiểm.” Diệp Vô Ưu cũng có chút lo lắng. “Như vậy đi, chúng ta về khách điếm trước, sau đó rủ Vân La đi cùng chúng ta. Có Vân La ở bên cạnh canh chừng, bọn họ có thể không dám làm loạn.”
“Ân!” Tống Loan gật đầu, với thân thủ của Hoa Vân La, có nàng bảo giá ở bên cạnh, chắc là sẽ không có vấn đề gì. Chỉ có điều nàng vẫn còn có chút lo ngại, hỏi: “Cũng được, nhưng vạn nhất Vân La tỷ không đi thì sao?”
“Yên tâm đi, Vân La đối với ta rất tốt. Cùng lắm ta là năn nỉ, tỷ ấy nhất định sẽ đi cùng.” Diệp Vô Ưu vẫn có tín tâm rất cao, chẳng chút lo ngại nói.
oOo
Hoa Vân La quả nhiên đáp ứng yêu cầu của Diệp Vô Ưu, bất quá nàng cũng thanh minh trước, trừ phi bọn Tô Tố Tố động thủ trước, bằng không nàng sẽ không động thủ giúp gã bắt người. Nhưng hôm nay Diệp Vô Ưu căn bản là không muốn đi bắt người, tự nhiên là đáp ứng liền.
Giang Thiên Thiên cũng nhất định đòi phải được đi theo. Hắn cũng đồng ý vì đây không phải là đi đàm tình thuyết ái, mang theo thêm một tiểu nữ hài cũng chẳng có vấn đề gì. Hơn nữa, tiểu nữ hài này còn là một cao thủ, có nàng ở bên cạnh là có thêm một phần an toàn.
Tống Loan tự nhiên cũng phải đi theo, bởi vì nàng phải ở bên cạnh lúc pháp bảo hấp thu chân khí để sau đó quan sát biến hóa của pháp bảo. Bởi vì nàng tin rằng, chân khí bên trong pháp bảo có chút ảnh hưởng với sắc màu, nhưng thay đổi thế nào thì Diệp Vô Ưu không có cách nào thấy được và cũng chỉ có nhân tài có dạng nhãn lực siêu cường như Tống Loan mới có khả năng phát hiện sự khác biệt.
“Ca ca, chúng ta đi đâu đây?” Giang Thiên Thiên nhảy nhót tung tăng tung tẩy bên cạnh Diệp Vô Ưu, yêu kiều hỏi.
“Tuyết Vân am!”. Diệp Vô Ưu tiện miệng đáp.
“Tuyết Vân am là chỗ nào vậy?” Giang Thiên Thiên hiếu kì hỏi.
“Một tòa am ni cô ở!” Diệp Vô Ưu đáp nhát gừng.
“Ni cô am? Ca ca, huynh muốn trở thành ni cô sao?” Giang Vấn Thiên vặn vẹo hỏi làm cho Diệp Vô Ưu tức muốn thổ huyết.
“Ngươi mới phải thành ni cô!” Diệp Vô Ưu không khách khí nói. “Thiên Thiên, ngươi nhớ kĩ cho ta, ta là nam nhân, nếu muốn xuất gia, thì phải làm hòa thượng, không phải làm ni cô!”
“Úy, biết rồi ca ca!” Giang Thiên Thiên cười hi hi nói. “Nhưng mà, ca ca, muội nghĩ huynh làm ni cô cũng có thể được mà. Huynh cạo tóc đi, sau đó nói huynh là ni cô, người khác nhất định sẽ tin ngay!”
“Không được nói vậy nữa!” Diệp Vô Ưu giận dữ trừng mắt nhìn Giang Thiên Thiên: “Nói nữa cẩn thận ta đánh ngươi đó!”
“Hi hi, muội chẳng sợ, Vân La tỷ tỷ sẽ bạo vệ muội!” Giang Thiên Thiên lè lưỡi tinh quái, sau đó chạy đến bên cạnh Hoa Vân La.
Diệp Vô Ưu tức bực chỉ còn biết nghiến răng, đối với tiểu nha đầu này một điểm biện pháp đối phó cũng không có.
“Đợi khi ngươi lớn lên, ta sẽ khiến ngươi biết thế nào gọi là nam nhân!” Diệp Vô Ưu giận dữ thầm nghĩ.
“Ồ, bọn họ sao lại cũng tới đây?” đột nhiên Hoa Vân La có chút ngạc nhiên nói.
“Ai đến?” Diệp Vô Ưu thắc mắc hỏi
nl.“Ngươi nhìn xem!” Hoa Vân La chỉ về một phía, thuận theo ngọc chỉ của nàng có một tòa tửu lâu, ở cửa sổ trên tầng hai có hai nữ tử mĩ lệ đang ngồi. Mặc dù chỉ có thể nhìn sơ được khuôn mặt bọn họ, song Diệp Vô Ưu cũng chỉ cần nhìn thoáng qua liền nhận ra hai người đó.
Hai người đó thật chẳng phải người lạ, tự nhiên là Vọng Nguyệt các Các chủ Lâm Thanh Diệp và đồ đệ bảo bối của nàng, Vọng Nguyệt tiên tử Lâm Lộng Nguyệt bài danh đệ nhị trong Vân Mộng thập tiên tử.kien
“Ồ, bọn họ không về Vọng Nguyệt đế quốc, lại chạy đến Phiêu Hương thành làm gì?” Diệp Vô Ưu có chút kì quái, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chúng ta có nên đến chào hỏi một câu không?”
“Ngươi thân với bọn họ lắm à?” Hoa Vân La tựa cười mà không phải cười nhìn Diệp Vô Ưu
“Lâm Lộng Nguyệt thì có chút rắc rối, trước đây luôn tìm ta gây rắc rối, có điều, sư phụ nàng Lâm Thanh Diệp cũng không tệ, so với Lâm Lộng Nguyện còn hay hơn.” Diệp Vô Ưu lại dương dương nói: “Coi như nhìn thấy Lâm Thanh Diệp, chúng ta qua đó chào hỏi nha!”
“Tiểu sắc lang, ta thấy ngươi là coi trọng mĩ nữ thì đúng hơn?” Hoa Vân La yêu kiều hừ một tiếng. “Đi thôi, tới xem xem, ta cũng muốn biết bọn họ tới đây làm gì.”
oOo
“Sư phụ, chúng ta tới đây là để tìm ai ạ?” Lâm Lộng Nguyện có vẻ như không thật cao hứng. Lâm Thanh Diệp tới giờ vẫn không chịu nói cho nàng rõ đến đây để làm gì.
“Sau khi gặp được người ta, ta sẽ giới thiệu với con, bởi vì, ta hiện tại cũng không biết tới lúc đó sẽ gặp mặt ai.” Lâm Thanh Diệp lắc đầu, có chút bất lực trả lời.
“Sao cơ? Sư phụ người cũng không biết là sẽ cùng ai gặp mặt ư?” Lâm Lộng Nguyệt giật mình ngạc nhiên, tựa hồ có chút không thể tin nổi.
“Ta từng giao tín vật cho một người và đã đáp ứng là sau này là ai mang tín vật đến tìm ta, ta đều nhất định sẽ giúp người đó hoàn thành một việc. Bây giờ, có người mang tín vật đến yêu cầu chúng ta đến đây, tuy nhiên, ta giờ đây cũng không biết chính xác là ai có tín vật.” Lâm Thanh Diệp nhẹ nhàng giải thích, đang còn muốn nói thêm, đột nhiên thấp giọng nói: “Có người quen đến đó!”
“Lâm Các chủ, mới chỉ mười ngày không gặp, nàng dường như càng xinh đẹp hơn!” Tên tiểu tử Diệp Vô Ưu này quả thật phóng túng. Gã và Lâm Thanh Diệp tựa hồ còn chưa có thân quen tới mức có thể cợt nhả nàng như vậy.
“Diệp Vô Ưu, ngươi đối với sư phụ ta hãy khách khí một chút đi!” Lâm Lộng Nguyệt quay phắt mình, trừng mắt giận dữ nhìn Diệp Vô Ưu, yêu kiều quát lên.
“Ai, ta nói Lâm tiểu mĩ nhân hay, Lâm đại mĩ nhân còn không có ý kiến, ngươi lại muốn nổi giận là sao?” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói.
“Cái gì mà Lâm đại mĩ nhân Lâm tiểu mĩ nhân, ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy?” Lâm Lộng Nguyệt có chút tức giận nói.
“Rất đơn giản à, Lâm các chủ tức là Lâm đại mĩ nhân, ngươi đương nhiên tức là Lâm gia tiểu mĩ nhân. Chẳng nhẽ ngươi lại muốn lớn hơn sư phụ ngươi hay sao?” Diệp Vô Ưu cười hi hi nói, nói xong gã quét mắt lên song phong của nàng, lẩm bẩm tự nói một câu: “Bất quá, của ngươi tựa hồ quả thật còn lớn hơn của sư phụ ngươi nữa!”
“Ngươi…” Lâm Lộng Nguyệt khuôn mặt đỏ hồng, tựa hồ muốn phát tác, nhưng lúc này, Lâm Thanh Diệp đã nhẹ nhàng kéo nàng lại.
“Diệp công tử, thật không ngờ lại gặp được các người ở đây.” Lâm Thanh Diệp cười khẽ, tiến lên phía trước nói.
“Chính là vì chúng ta có duyên mà!” Diệp Vô Ưu cười hi hi. Tên tiểu tử này rất không ưa Lâm Lộng Nguyệt nên mới đến trêu trọc sư phụ nàng. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất cũng là Lâm Thanh Diệp cao ráo xinh đẹp, xứng đáng để gã trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Đúng vậy, quả thật là có duyên” Lâm Thanh Diệp than nhẹ, sắc mặt cũng phơn phớt hồng.
|