Nhân vật & cảm xúc !
manga chỉ là manga.
manga chỉ để giải trí.
Nhân vật trong manga chỉ là hư cấu. manga chỉ để giải trí.
có thật hok ?
manga đem lại cho otaku những cảm xúc như thế nào ?
chỗ nì tớ sẽ ụp tuyển tập của mí otaku viết ề những gì họ nghĩ về nv của mình . 
Đau, phải không ?
Người viết: SS_setas_fan


Hôm qua, tôi sững người lại trước một câu nói. Dù sau đó đã biết mình không phải mục tiêu của câu nói đó, nhưng vẫn cảm thấy... Tôi nhớ đến cô. Kanoe của X.
"Cô rất yêu chị của cô"
"Vâng. Nhưng đó không phải là cách yêu mà chị tôi mong muốn"
Tôi từng chứng kiến người cha của Satsuki nói rằng, "Vì ta yêu con, con hiểu không, Satsuki?", để rồi đẩy cô bé con ấy vào cái phòng thí nghiệm nơi cô bé đã nói rằng "Con ghét nơi đó!". Đứng vào vị trí của một người "được" yêu không đúng cách, so với người yêu người mình yêu không đúng cách mà người ta muốn, thử hỏi, ai đau hơn?
Ánh mắt cô, thật là buồn khi nói câu nói ấy. Đó không phải cách chị ấy muốn. Chị ấy tình nguyện đày đọa chính mình để có được những giấc mộng về tương lai. Tương lai là không thể thay đổi? Chị nhìn thấy mình bị Kamui giết chết. Và chị tập hợp Thiên Long để biến cái ngày được chết đó thành sự thật. Tôi không nhớ chị có phải người lương thiện tốt đẹp đến mức tự hành hạ mình vì cái thế giới này, hay chị tập hợp Thiên Long chỉ đơn giản để mình được chết? Tôi không biết, không nhớ. Tôi chỉ nhớ cô đã từng bước, từng bước phá hoại những gì mà chị mình gây dựng. Cô ác? Ừ, cứ cho là thế. Cô ác vì cô tập hợp Địa Long. Cô chẳng thù oán gì với địa cầu mà muốn nó biến mất dưới tay 7 vị Ngự Sử cả, đơn giản vì chị của cô.
Ngăn cản Kamui giết chị cô.
Ngăn cản chị chết.
Thế thì có gì sai?
Ngăn cản những giấc mộng mà chị nhìn thấy mà không làm gì được. Đã biết rằng đau khổ không phải là nhìn thấy, nhìn thấy mà không làm gì được mới là đau khổ cơ mà? Chị cứ như thế, chị sống trong nước mắt, chị chỉ biết khóc, chị khóc khi nói với Kakyou "Mặc dù biết tương lai không thể thay đổi, ta vẫn muốn bảo vệ Saiki dono." Chứng kiến chị khóc làm sao cô không đau. Mà đã đau, ai lại muốn người mình yêu phải đau thêm tiếp nữa? Cô sai à?
Cái thế giới này có ai thánh thiện đến mức hi sinh tất cả cho lợi ích của nhân loại không? Có không? Ngay cả một người thuần khiết như Subaru, đến cuối cùng vẫn gật đầu khi Kamui hỏi "Mặc dù nguyện vọng của tôi có thể đem lại đau khổ cho người khác, tôi vẫn sẽ không từ bỏ nó" kia mà.
Cô sai sao?
Cô không sai.
Chị biết không nhỉ? Biết không tình yêu cô dành cho chị? Chắc là biết. Nhưng biết thì sao, chị vẫn không muốn cô cản trở mình. Chị vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đau đớn như tự hỏi tại sao chị em ta không thể hiểu nhau? Chị cho rằng cứ hiểu chị thì phải giúp chị à? Hay là tôi đang suy diễn? Không được, chị à. Nhìn thấy người mình yêu vì thứ họ thích mà lâm vào bế tắc, đau khổ và nước mắt, làm sao yên lòng đứng ngó? Cô tập hợp Địa Long. Nhưng vận mệnh nó là cái gì mà vẫn đủ sức giằng lấy chị từ tay cô?
Chị chết.
Trong bóng tối cô giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi lạnh toát ra khi bàn tay cô run rẩy. Nhìn lại mình, còn gì không? Còn gì không khi mà chị đã chết? Tiếng thét của cô có còn ai nghe thấy? Thét, gào, khóc như điên. Nhưng chị không quay lại nữa. Cô cũng không xuất hiện thêm lần nào. Vì cô sống vì chị mà, làm gì cũng vì chị, vậy mà...
Yêu không đúng cách... Tình yêu có một cách để làm hai người yêu và được yêu hạnh phúc, nhưng lại có hàng ngàn cách để khiến ít nhất một người phải đau. Vậy mà thế gian đâu có ngừng yêu? Nếu được làm lại, cô vẫn sẽ như thế đúng không, cản chị đến tận cùng, dù chị có chết, dù mình có đau, dù chị và mình sẽ không thể nào vui vẻ, vẫn làm...
Kanoe, chúng ta giống nhau không? Chắc là... không. Trong bóng tối, Cô chỉ thích hợp với bóng tối, biết không? Tôi ghét cô lắm. Cô biết Satsuki thích Yuto cơ mà. Thế mà còn cố tình để Satsuki bắt gặp mình... và Yuto. Tôi ghét cô, ghét cả Yuto. Vậy nhưng ma lực nào khiến tôi cứ bị hút vào cô, vào anh như thế? Liệu có cái gọi là tình yêu không Yuto dành cho cô? Và cô dành cho Yuto? Hay đấy chỉ là trò đùa với một cô gái có trái tim lạnh lẽo?
Ghét cô. Đến giờ vẫn ghét. Nhìn cái hình Yuto tháo giầy cho cô tôi chỉ muốn đập nát cái máy tính ra. Tại sao phải trêu cợt con người ta như thế? Có yêu thương gì đâu mà cứ giữ anh bên cạnh? Để bây giờ, chị chết như một đòn trừng phạt, biết không?
Biết đó không phải cách người ta mong muốn. Vẫn làm. Cười... con người là vậy sao? Liệu làm như thế có được gọi là hạnh phúc không? Có cười được không? Tôi không biết. Tôi chưa đủ từng trải để tìm lấy dù chỉ một câu trả lời cho bản thân mình. Tôi chỉ biết cái đêm giấc mộng nhuộm máu mà chị chết đi đến với cô, tất cả trong cô đã vỡ vụn thành hàng ngàn hàng ngàn mảnh. Tiếng thét ấy đến giờ tôi vẫn nhớ. Đau, phải không...
Kanoe?
|