Đảo mắt một cái thì một tháng đã trôi qua, chỉ trong một tháng ngắn ngủi này giai cấp cao tầng ở phái Võ Đang, tu vi nhờ vào tiên đan diệu dược với thiên đạo thâm ảo điên cuồng oanh tạc , đã vọt lên cảnh giới mới.
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong vui sướng tu luyện, mấy lão già của phái Võ Đang cuối cũng cùng hiểu được ý nói hỏa tiễn bắn đi là như thế nào.
Cả đám người bọn họ tu vi đều như ngồi trên hỏa tiễn, tốc độ tu luyện đề thăng nhanh khủng khiếp.
Chỉ có điều tu vi của đệ tử Võ Đang tăng nhanh bao nhiêu thì hậu quả để lại cho Trương Hồ Bạn càng trầm trọng bấy nhiêu. Tiên đan diệu được của hắn sụt giảm nghiêm trọng , đến cả Trương Hồ Bạn căn bản không cần dùng đến pháp nhãn cũng đã hiểu ra chỗ trân quý của đống linh dược này rồi.
Bây giờ cho dù bọn Khô Diệp vỗ mông ngựa có giỏi đến thế nào đi nữa, cũng đừng mơ mà Trương Bạn Hồ móc từ chỗ nào ra lấy thêm một nửa khỏa linh đan.
Đương nhiên Trương Hồ Bạn ở đây một tháng cũng thu hoạch không ít. Ít ra đối với xã hội hôm nay cũng hiểu một chút tuy rằng vẫn còn rất hạn chế.
Tống Phong tất nhiên là được hưởng lợi không ít, nhưng cứ cuối buổi học thường kết thúc vào lúc đêm khuya lại được sư phụ hắn là Thanh Mộc đến thăm, lực hấp dẫn của bảo bối thật sự là lớn.
Căn bản ai cũng cho rằng Càn Khôn chỉ của Trương Hồ Bạn có rất nhiều tiên đan, và pháp khí cuối cùng cũng sẽ rơi hết vào túi Tống Phong. Cho nên mỗi lần Tống Phong đi hậu sơn núi Võ Đang đều trận trận căng thẳng. Bởi vì thất phu vô tội, nhưng ngọc bích thì lại có tội.
Bây giờ mỗi ngày các vị tiền bối của Võ Đang đều dành cho Tống Phong ánh mắt có thể giết chết hắn đến mấy ngàn lần. Cuối cùng Khô Diệp phải chủ trì một phương án gọi là mỗi người một phần chín thì Tống Phong mới thoát khỏi ánh mắt giết người.
Đương nhiên Tống Phong bị cướp đoạt rất nhiều, nhưng hắn vẫn là đại phú ông trong Võ Đang, tất nhiên là không tính Trương Hồ Bạn vào đây.
“Đại học trong mắt con người là nơi đào tạo cao nhất, ở đó tập trung nhiều nhất các vị học giả, giáo thụ, khoa học gia. Đại học cũng là nơi đào tạo ra thầy thuốc, luật sư, danh nhân, các loại nhân tài vĩ đại đều từ đây mà ra.
Đại học lâu đời nhất là ở Italy được thành lập vào thời trung cổ, tức là đại học Bologma, đầu tiên đại học chỉ có một chuyên ngành duy nhất là pháp luật học.
Sau này mới có thêm thần học, y học. Phát luật học cũng là đại biệu cho thành tựu nhân văn cao nhất của con người. Y học đại biểu cho thành tựu tự nhiên khoa học cao nhất. Ba đại môn học này cũng chính là cống hiến lớn nhất cho giai đoạn phục hưng làm thay đổi suy nghĩ của con người.
Giờ đây quy mô các trường đã lớn hơn nhiều so với trước. Các trường đại học cũng như một xã hội thu nhỏ, hay nói cách khác trường đại học chính là một xã hội nhỏ vậy…” Tống Phong thao thao bất tuyệt giảng giải.
“Nói như vậy tại đại học có thể học đợc rất nhiều tri thức , và cũng hiểu rõ được văn hóa của thế tục rồi?”
Trương Hồ Bạn nghe xong Tống Phong giới thiệu về đại học, trong lòng không khỏi máy động.
“Có thể nói như vậy!”
“Vậy ngươi cso cách nào an bài cho ta vào học một trường đại học không?”
Trương Hồ Bạn đối với đại học đã sinh ra hứng thú nồng hậu, đồng thời hắn cho rằng thông qua đại học có thể trợ giúp hắn dung nhập được vào cuộc sống thế tục, hắn không muốn lại xảy ra thảm kịch ở dưới chân núi lần nữa.
“Hẳn là không có vấn đề gì, để đệ tử phân phó cho mấy đệ tử của Võ Đang hiện đang công tác trong chính phủ, để họ an bài là được!”
Tống Phong không cần suy nghĩ nói luôn.
Nói đùa sao? Tổ tông đã mở miệng làm sao dám bảo không được.Huống chi Võ Đang đệ tử thật sự có rất nhiều người đang nắm giữ các chức vụ trong chính phủ, thậm chí là các ngành đặc thù vô cùng. Nếu chỉ mỗi chuyện này mà làm không được thì thà đuổi họ ra khỏi sư môn cho xong.
“Vậy ngươi an bài cho ta một trường đại học ở Hàng Châu đi!”
Trương Hồ Bạn nghe nói làm được, trong lòng cảm thấy phi thường cao hứng, hơi suy tư một chút liền bảo muốn học ở Hàng Châu.
Dù sao Trương Hồ Bạn cũng là do Trương Tam Phong nhặt được ở ven Hồ Tây, nếu đến đấy học không chừng hắn lại có chút tin tức về thân thế của mình, mặc dù khả năng này là rất thấp.
Làm người ai chẳng trông đợi vào may mắn, huống chi Trương Bạn Hồ quả thật cũng muốn đến nơi mình sinh ra xem thử. Vì vậy Trương Bạn Hồ quyết định sẽ đến Hàng Châu du học.
Dĩ nhiên Trương Hồ Bạn cũng rất cao hứng mà thưởng cho Tống Phong một khỏa tiên đa, sau đó phất tay kêu Tống Phong chuẩn bị chuyện hắn đi học đại học.
Kết quả là một vị bốn năm chục tuổi như Tống Phong phải lần nữa đi ra ngoài làm việc, để cho vị tổ tông này được đi học!
Mà Trương Hồ Bạn giờ đây đang đắm chìm trong ảo tưởng. Dù sao Hồ Bạn đáng thương sống qua một trăm năm cũng chưa được đi đâu ngòai núi Võ Đang, ngoại trừ Trương Tam Phong và một đám yêu thú trong sơn cốc ra, cũng chưa từng tiếp xúc với người khác.
Mặc dù trước mắt Trương Hồ bạn có hơn mười lão già ngày đêm thành tâm nghe hắn giảng thiên đạo, và ngày nào cũng được nghe các sự tình nơi thế tục , nhưng vẫn trầm muộn vô cùng.
Đối với với Trương Hồ Bạn mà nói cả đời chỉ mong được sống chung với con người, càng đông càng náo nhiệt, càng khoái họat là đủ rồi!
Cuộc sống yên lặng hơn trăm năm nay tâm cảnh một khi được phóng mở thì đương nhiên mênh mông vui sướng hơn cả ngàn lần so với thường nhân.
Tháng chín chính là thời gian hàng năm các đại học cho tân sinh viên đến báo danh, đây cũng là thời kì náo nhiệt nhất của đại học.
Ngòai cửa trường đứng đầy các học viên của các khoa, các hệ, bọn họ đang nhiệt tình thảo luận ,bắt chuyện với các em trai, em gái mới vào học.
Đương nhiên ánh mắt nhiệt tình nhất luôn dành cho các em gái mới vào học, cho dù không phải là người của học viện hay người của khoa, cũng chẳng cần có quan hệ gì miễn là mĩ nữ thì tất cả các học viên đều rất vui lòng sẵn sàng hỗ trợ.
Chẳng những thế mà còn tranh nhau hộ trợ, bởi mĩ nữ của học viện thì đã có nơi có chốn hết rồi.
Các nam sinh thì như thế, còn các nữ sinh cũng không kém, bất quá các nàng cũng không hàm hồ bữa bãi, miễn là đẹp trai hay dễ nhìn thì các nàng mặt tươi như hoa xuân, miệng như chứa đường mật chỉ dẫn.
Các tiểu nam sinh vì cảnh này mà mất cả phương hướng, trong lòng chỉ còn nói được một câu:
“Mẹ kiếp! Đại học quả nhiên là danh bất hư truyền,mỹ nữ như thế nào mà nhiều quá, nhiệt tình quá! Ở đây bốn năm thật sự xứng đáng rồi!”
Trong khi tất cả các học viện ở Hàng Châu đang sôi lên sùng sục thì tại khu Giang Càn -Hàng Châu, trên con đường dẫn tới trường đại học Chiết Giang XX cũng đang có một vị hăm hở đi đến.
Vị này tướng mạo tầm thường, quần áo ăn mặc như thổ dân, lưng đeo một cái túi du lịch màu xanh, vừa nhìn là hiểu ngay vị này vừa trong núi đi ra…