Một con Chồn Ðèn tha xác một con gà đi qua truông. Một con Chồn Bông Lau nhác thấy, nhảy ra khỏi hang nhào tới. Hai bên xáp chiến. Chụp lên nhau, đè ngửa nhau, lôi cẳng nhau, ngoạn tai nhau, cắn nhau la chí chóe.
Những con vật ở gần đó thập thò nơi miệng hang, đưa mắt nhìn. Khi thấy con Chồn Bông Lau có vẻ thắng thế, chúng lần ra khỏi miệng hang. Khi con Chồn Ðèn thua chạy bỏ lại cái xác con gà, chúng ùa tới bao quanh Chồn Bông Lau.
Tiếng khen ngợi vang lên tua tủa. Bắt đầu là chị Mèo hoang:
- Khá lắm. Khá lắm. Con Chồn Ðèn hỗn, dám ngang nhiên đi qua cái truông của tụi mình. Bác trị cho một trận như vậy là phải quá.
Nói xong, lật cái xác gà, gật gù:
- Gà mái tơ đây. Mới đẻ trứng so.
Chuột chù:
- Khịt khịt... Nhìn bác Bông Lau giở những thế võ Thiếu Lâm... khịt khịt... em bái luôn. Y như là xem phim chưởng. Nhất là khi bác dụng thế “Song chỉ thu châu”. Tuyệt!
Rồi đi lại gần xác gà, kê mũi ngửi:
- Khịt khịt... Thịt còn thơm phức. Chắc mới... mãn phần.
Chị cú Mèo đang đậu trên một cành tre lồ ô thấp:
- Thì từ xưa tới nay, Bông Lau nó có chịu thua ai...
Lão Beo già nằm gần đó đằng hắng to một tiếng như để ngầm nhắc “có ta đây, Ðừng có...”. Cú Mèo nói chữa:
- ... Cùng đồng trang đồng lứa. Chỉ có trên đầu trên cổ thì kính cụ Sư Tử, rồi đến ngài Cọp, ngài Beo...
Rồi nhìn sang xác gà:
- Có lẽ đến ba ký cũng nên. Gà phai – mao đây mà, thịt mềm lắm.
Cụ Beo già lết tới nặng nhọc. Tính tương đương với người thì e cụ cũng tới tám mươi rồi. Bị bán thân bất toại đã ba năm nay, bắp thịt cặp chân bên phải teo hết. Cụ nói lắp bắp:
- Thằng Lau (cụ “bết” tới nước đó, chỉ có hai tiếng Bông Lau mà cũng phải tỉnh lược hết một tiếng “Bông”) hừ hừ... được đó. Giống thằng cha mày... hừ hừ... hồi xưa. Cái thế chụp cẳng sau... hừ hừ... bóp... hừ hừ... khá đó. “Thôi bộ sát thủ quyền”. Thế độc lắm.
Rồi thò một chân trái lật ngược xác gà:
- Không tới ba ký... hừ hừ.... Chừng hai ký rưỡi.
Trong cử tọa còn có một con chó rừng nhỏ chỉ ngây thơ ngồi nhìn, nhìn hết bậc trưởng thượng này đến bậc trưởng thượng khác.
Ðến lượt Bông Lau vắt óc suy nghĩ. Chiến lợi phẩm xác gà nên chia phần như thế nào cho hợp lý để kỉnh các vị có mặt. Vì chẳng ai rỗi công lết tới khen tài bách thắng của mình để mà về tay không.
Bông Lau xé phăng một cái đùi gà, lom khom đến gần cụ Beo.
- Thưa cụ...
Cụ Beo:
- Tao nghe mày... hừ hừ... tới thăm chơi vậy thôi. Tao già, phong thấp kinh niên... hừ hừ... Thịt gà động phong.
- Dạ thưa cụ... (đoạn này Bông Lau nói lí nhí không ghe rõ).
- Ừ thôi cũng được, không nhận thì mày buồn. Lát nữa... hừ hừ... cầm đem qua bên tao, biểu lũ trẻ nó cất cho tao. Biểu nó treo lên chớ để kiến đánh hơi.
Xong phần cụ Beo đến lượt các vị Mèo Rừng, Cú Mèo, Chuột chũi, tùy thứ bậc hung dữ nhiều hay ít mà được phần thịt lớn hay nhỏ. Ai cũng nể tình mà “nhận cho vui”. Còn lại cái đầu, cái cổ và mớ ruột lòng thòng. Bông Lau nhìn cậu chó nhỏ, hất hàm ra hiệu bằng mắt:
- Cháu lại đây.
Chó nhỏ lắc đầu.
- Không nhiều thì ít, lại đây. Cháu nhận cái đầu. Cho chú vui.
- Chó nhỏ lắc đầu.
Cử tọa giả tán. Nhiều câu nói tiếng cười vui vẻ, cởi mở, đầy tình thân ái chen lẫn vào nhau... “Thành tích sáng chói... dạn dĩ, đầy mưu lược... Ồ, cái thế lật ngửa... Cái thế chụp đầu mới ngon... Dám lủng phổi chứ chơi... Máu chảy đầm đìa...”
Nửa tháng sau. Lần này thì chính Bông Lau tha một xác gà về, nhưng gà chưa chết. Cứ từng chập gà la thoi thóp “tác... tác...”. Ðến địa điểm chiến trường cũ, Chồn đèn hiện ra. Xáp lá cà hỗn chiến.
Ðột nhiên một Chồn đèn thứ hai không biết từ bụi rặm nào nhảy phóc tới, nhào vô trợ lực. Rồi một Chồn đèn thứ ba hiện tiếp. Một Chồn đèn thứ tư nữa. Tất cả xáp lại, tấn công vũ bão. Xung quanh Bông Lau thành ra toàn đèn là đèn, nhìn đâu cũng thấy đèn, không nhìn cũng thấy đèn.
Dự khán hào hứng nhất là Thỏ. Môi mỏng và vểnh nên nói tía lia:
- Coi! Sao cắn hụt hoài vậy, Bông Lau? Uớ, chụp cái kiểu gì vậy? Bông Lau?... Nhào! Chết cha mày chưa! Bữa nay bỏ mạng sa trường rồi con ơi? Hết lên mặt ta đây vô địch.
Nhím mắt hí, nhìn không rõ lại đứng hơi xa nên chuyên môn nói dựa theo:
- Ờ, thằng Bông Lau coi vậy chớ dở ẹt... Ờ, cho hết nói dóc... Ờ, cho hết bày đặt xã giao, chiêu đãi có xé thịt gà kính biếu quan khách!
Chống trả được mười phút, Bông Lau biết sức mình cự không lại, liền thoát chạy. Nhưng chạy được vài chục thước thì ngã vật. Bốn vị Chồn Ðèn thắng trận lại khiêng con gà chiến lợi phẩm đi tuốt, bỏ lại Bông Lau nằm rên nho nhỏ. Thú vật có lệ: hễ thua bỏ chạy thì thôi không rượt theo giết chết. Không dã man như người.
Từ lúc chiến sự khai diễn cho đến hồi kết thúc, cửa hang các thân hữu vắng vẻ. Càng thấy Bông Lau rối loạn thủ pháp, nắm chắc cái thua thì các thân hữu của Bông Lau càng rút chặt vào tận đáy hang. Nên khi Bông Lau rên rỉ kêu cứu thì đó đây vắng lặng. Chỉ có bầy chim gầm ghì đang say mê ăn trái soan chín trên cao, bỏ rơi hột xuống nghe lộp độp.
- Bớ làng xóm... bà con. Lũ ăn cướp nó giết tôi. Xin ra cứu dùm.
Nhưng đó đây vắng lặng. Chợt từ xa chú Mèo rừng lưỡn thưỡn đi săn mồi về. Thấy Bông Lau mình đầy máu, mặt mũi sưng húp, môi vêu răng gãy, mèo Rừng hỏi:
- Sao vậy? Sao tang thương vậy?
Nghe Bông Lau thở hổn hển kể lại sự việc. Mèo Rừng chép miệng:
- Tệ chưa! Ðã phục kích còn kêu viện trợ tới ba đứa! Rõ ràng là thời đại thiếu đạo đức trầm trọng. Bá đạo và tiểu nhân. Thôi, gắng lết về nhà cho vợ nó băng bó. Mình về rửa mặt tắm táp rồi đi có chút việc.
Một lát sau cụ Beo già thò đầu ra ngoài hang, nói vói:
- Về biểu với con vợ mày... hừ hừ... chạy xin chút nước đái đồng tiện rồi trong uống ngoài thoa cho nó tan máu bầm.
- Dạ, cháu lết hết nổi, cụ ơi. Chúng nó vây cắn gần đứt lìa cái cẳng.
- Không sao đâu. Chó liền da, gà liền xương. Mày là Chồn thì cũng... đâu đó. Hừ hừ... thôi để tao vô coi chừng mấy đứa cháu nội.
Bông Lau biết là mình phải tự lo cho mình. Nó cắn răng nuốt đau, lết những bước chậm chạp. Một lát đến gần hang Chuột chũi, nó cất tiếng kêu:
- Anh Chuột chũi ơi!
Chuột Chũi không muốn lên tiếng, giả vờ đi vắng nhưng nhìn cửa hang mở toang toác - con vợ trời đánh đi vô quên khép – đành phải.
- Ơi.
- Ra giúp dùm cho mình một tay. Mình bị lũ Chồn Ðèn khốn nạn... ôi cha mẹ ơi đau quá... chúng nó vây cắn.
- Tội nghiệp chưa! Mình có nghe nói. (Nghe cái gì? Hồi nãy cứ thập thò đứng ở cửa hang, coi từ đầu chí cuối). Mình muốn ra giúp cậu quá, thề có trời đất, nhưng mình bị cảm. (Nói tới đây chợt nhớ, vội đưa tay bịt mũi cho giống nói nghẹt nghẹt). Mới xông lá sả. Phải nằm trong giường từ sáng tới giờ.
- Nghe nói cái ổ của chị Cú Mèo ở nơi hốc cây thị, gần hang cậu phải không?
- Ờ, ngó trực lên thì thấy.
Cú Mèo giận cái thằng Chuột chũi bép xép. Quả có tiếng Bông Lau gọi lên:
- Chị Cú Mèo ơi! Nhờ chị bay qua nhà tôi, kêu dùm má lũ nhỏ qua dìu tôi về. Nhờ chị chút đó.
Cù mèo:
- Trời ơi, sao anh ra nông nỗi vậy? Bữa trước anh yên hùng bao nhiêu thì bữa nay anh bết bác bấy nhiêu. Bại trận là phải. Ðánh, cắn chẳng ra bài bản. Tôi ngồi trong hốc cây thấy rõ mà. Chớ thứ Chồn Ðèn, đừng nói bốn con, tám con cũng dám chấp.
- Thôi xin chị. Chỉ nhờ chị thông báo dùm cho vợ tôi.
- Chà! Chuyện đó thì hơi ngặt. Ban ngày tôi có mắt như mù, thấy đường đâu mà bay đi kiếm nhà. Anh cảm phiền nhờ ai khác.
Bông Lau giận ứa gan. Thì cũng ban ngày mà sao bữa trước khi nhận cái cánh gà, lại biết lựa cái cánh có nhiều thịt hơn?
Vừa lúc đó cậu Chó Rừng nhỏ mon men đi tới gần, hỏi:
- Chú dựa vào lưng cháu mà đi.
- Không được đâu. Cháu nhỏ, yếu.
- Ðược mà. Chú gác cái chân bị thương lên lưng cháu như thế này... Ờ, như vậy đó... Khoan khoan... xích xích qua bên trái một chút... đó đó, ờ được rồi... tốt lắm... Cháu đi nhè nhẹ đây... Chú lết theo này...
Bông Lau làm y theo và cả hai chầm chậm lướt tới. Ði một lát, dừng lại nghỉ, Bông Lau âu yếm hỏi:
- Cháu có chê chú lần này thủ pháp kém cỏi, như bác Cú Mèo vừa chê không?
- Không.
- Sao vậy? Cháu có thể nói lý do?
- Cháu không có ý kiến.
- Ra vậy! Lần trước thì chú đánh hay hơn. Cháu có thấy là hay hơn không?
Chó nhỏ lắc đầu.
- Uở? Bữa đó chú cắn nó tơi bời phải bỏ gà lại mà chạy.
- Bữa đó cháu cũng không có ý kiến.
Bông Lau ngạc nhiên đến mức tưởng rằng mình đang rối loạn tâm thần do vết thương ra nhiều máu.
- Bữa đó chú có thấy cháu mà. Bữa đó chú có mời cháu một cái đầu gà mà. Chú nhớ cháu lắc đầu. Sao cháu không nhận?
- Dạ... cháu không thích. Tranh nhau miếng ăn mà cắn nhau thì ...
Bông Lau ngượng thầm. Thằng chó này mới nứt mắt mà đã khôn. Triết lý nữa chơ!
- Vậy ý cháu khinh chú là đứa mê ăn, tàn bạo vũ phu. Ðã khinh như vậy, sao bây giờ dìu dùm chú bước đi? Hay là cháu đã thay đổi quan niệm?
Chó nhỏ lại lắc đầu:
- Không! Thấy ai gặp nạn thì cháu giúp. Thôi, chú đứng dậy, ta đi tiếp. Chú gác cái chân bị thương lên vai cháu như hồi nãy... Ðó... đó... Xích lên một chút... Ðó... được rồi.
--o0o--