Thấy một chiếc thuyền đã tắt máy không biết do đâu mà bị sóng đánh tấp gần bờ, một con Sư tử tinh nghịch nhảy thót vào. Sức nhảy mạnh quá đẩy chiếc thuyền ra xa. Tiếp tới một luồng sóng mạnh rút từ bờ ra kéo luôn nó trôi xa nữa. Rồi xa nữa. Cuối cùng chiếc thuyền tự đặt mình vào sự đẩy ngẫu nhiên của sóng vào gió.
Hoảng sợ, kinh hoàng là những từ ngữ bất lực để tả tâm trạng của Sư tử. Phải nói là “tuyệt vọng”. Bởi bốn ngày bốn đêm trôi lênh đênh như vậy, có lúc lững thững tưởng như đứng im một chỗ, có lúc ào ạt rẽ sóng khi gió thổi mạnh. May trong khoang thuyền có vài chục ký thịt bò và một giỏ đầy rau cải, cà rốt hành tỏi... Sư tử ăn cầm chừng lượng thịt ít ỏi đó.
Sáng ngày thứ năm, sau một giấc ngủ đầy mộng mị, mở mắt ra Sư tử thấy cây dừa và bãi biển san hô. Thuyền tấp vào bãi.
Sư tử nhảy xuống đất liền. Ðảo vắng không dấu chân người. Nhìn bao quát chỉ thấy cát, đá và lác đác mấy cây dừa.
Buồn quá Sư tử lại ngồi ở một gộp đá. Có một con Cầu gai to hơn nắm tay đang nhích chầm chậm ở gần mặt nước. Những cái gai đen nhọn đâm tua tủa. Sư tử cúi xuống hỏi:
- Mày tên gì?
- Cầu gai.
- Trả lời cộc lốc vậy? Không biết thưa gửi?
- Thưa gởi bỏ vô miệng được không? Tôi cần ăn mà biển này ít thức ăn. Ông có vẻ từ xa mới đến?
- Phải. Ở xa lắm. Nơi đó có núi cao, có sa mạc rộng. Tôi to lớn nhường này mà sải chạy phải hàng tháng mới giáp vòng.
- Cao như thế nào? Cao như hòn đá rêu bám này chăng?
Sư tử cười ngất:
- Cao gấp mấy ngàn lần. To gấp mấy vạn lần.
- Còn ông chạy mau như thế nào? Bằng con cá đuối không?
Sư tử giơ nắm tay lên, tỏ ý bực. Nghe chuyện ngớ ngẩn của một tên ngu xuẩn như thế này thì tức chết được, nhưng nhập gia tùy tục...Nhìn xung quanh thấy trống trơn, may gặp có nó để hỏi han. Sư tử đành nuốt giận trả lời:
- Nhanh gấp trăm lần.
- Ờ.
- Lại thâm vuốt bén, răng bén, bắp thịt mạnh, con vật nào cũng sợ.
Im lặng. Mãi sau mới nghe tiếng Cầu Gai lửng lơ hỏi:
- “Sợ” là cái gì?
Sư tử nổi xung rồi. “Sợ” mà cũng không biết! “Sợ” là tình cảm lớn nhất, bao trùm suốt cuộc đời của động vật, vậy mà nó nói không biết. Hay nó không thuộc giới động vật? Có thể nó là một loài cây, một loài rong biển? Ờ, mình có cách này để giảng cho nó hiểu nghĩa của chữ “sợ” một cách cụ thể:
Sư tử bèn thò tay xuống nước chụp con Cầu gai bóp một cái thật mạnh. Nhưng liền đó không phải Cầu gai là “Ðau. Sợ quá!” mà chính Sư tử rụt tay lại, la lên:
- Ái! Ðau!
Những cái gai bằng vôi nơi mình Cầu gai gãy tiện, châm tua tủa vào tay Sư tử nhức buốt.
Xuýt xoa.. phù phù thổi... Một lát tay êm, Sư tử gối đầu lên một tảng đá nằm nghĩ gần xa. Gió mát, thiu thiu ngủ. Chẳng biết bao lâu, chợt thức giấc nằm lắng nghe.
Hòn đá gối đầu như khẽ động đậy. Có thật vậy không? Hay là ảo giác? Sư tử chồm dậy, cúi đầu nhìn vào lỗ hổng của hòn đá. Có một cái đầu kỳ đà trong đó nhìn ra. Ủa, con rùa đây mà! Hỏi:
- Nếu tôi không tự ý thức giấc thì ông định nằm yên chịu đựng cho tới bao giờ?
- Vài năm.
- Giỡn chưa!
- Tôi sống tới hai trăm năm. Bởi vậy mà vài năm đối với tôi quá ngắn.
- Ông biết tôi là ai không mà ông đùa cợt?
Tôi là Sư tử, vua của sa mạc, vua sa mạc.
Giọng Rùa chậm rãi, thản nhiên:
- “Vua” là cái gì? “Sa mạc” là cái gì? Mình không biết.
- Thấy một con Còng Gió đang bò kề bên, Rùa kêu:
- Chị còng ơi! Lại đây coi. Có một ông “sa mạc của vua”.
Sư tử đính chính:
- Vua của sa mạc.
- Ờ, vua của sa mạc. Vua sa mạc...
Chị Còng:
- À, tưởng gì. “Cua” sa mạc thì em đâu có lạ. Cái giống cua ấy, càng nó khỏe mà thịt nó thơm.
Hồi còn mồ ma nhà em, chiều thứ Bảy nào nhà em cũng đưa em đi ăn cua sa mạc.
Sư tử nhíu mày khó chịu, “gừ” một tiếng ngắn:
- Vua sa mạc. “Vua chứ không phải “cua”. Thì Còng gió cười toe toét, mắt đưa đẩy long lanh:
- À, xin lỗi, ra là Vua. Vua sa mạc. Ơ... kìa... Còng ngửng mặt lên làm bộ suy nghĩ, nhưng cốt để làm duyên, - kìa em nhớ có gặp Ngài rồi. Ngài lớn hơn bác một tí, mai màu vàng rực. Hôm đó em lội qua cái sa mạc, Ngài cứ nhìn chân em làm em mắc cỡ quá chừng.
Sư tử uất người. Mang thân bách chiến, nay lỡ sa cơ, phượng hoàng lạc vào đàn gà, “con đĩ” này đồng hóa mình với cua, và sa mạc thâm nghiêm hùng vĩ được hình dung là... một vũng nước. Ðáng lẽ phải bóp nát mày cho đã giận, nhưng cái kinh nghiệm với con Cầu gai còn nhức buốt nơi tay. Biết làm gì bây giờ?
Sư tử lồng lộn, gầm lên một tiếng to, gầm tiếp nhiều tiếng to, rung chuyển hãi hùng. Còng Gió nghe tiếng gầm, tưởng sấm sét, vội vã thu càng, chạy ẩn vào kẹt đá.
Sư tử ngồi thở hổn hển. Còn đâu cái uy thế của mình xưa, đi tới một bước: các con vật nhỏ đã ngả rạp xuống, khép nép; phóng mình lao tới: các lũ hươu nai hốt hoảng bỏ chạy tản lạc. Ngự trị trên một cái xã hội có trật tự như vậy, thần dân cấp dưới biết tuân phục cấp trên, quỳ lạy công nhận giá trị tuyệt đối của cấp trên. Nay lạc bước tới đây chỉ toàn những động vật hạ đẳng, động vật còn mang nặng dấu vết thực vật và cả khoáng vật.
Biển rộng mênh mông trước mắt, mặt biển phẳng lì đến tận chân trời. Lấy cái thấp, cái phẳng này đem so với cái chớn chở của ghềnh sâu, đỉnh cao nơi đó giá trị của mình được khắc bằng chữ vàng! Tuyệt vọng, Sư tử tưởng như nước mắt mình đang ứa chảy.
Tiếng lịch kịch nghe ở dưới chân, và có cái gì khẽ động nơi chân. Cúi xuống thấy Rùa đang nghểnh cổ nhìn mình.
- Lúc nãy nghe sấm nổ, tôi rút đầu vô mai, tưởng ông chạy trốn mất rồi. Bây giờ thò đầu ra thấy ông còn ngồi đây. Tính tôi chậm chạp, ông biết rồi đấy.
Sư tử im lặng không trả lời. Ðợi lâu quá mà Sư tử vẫn im lặng. Rùa nói:
- Tôi biết ông đang bực mình vì chị Còng gió lếu láo. Chị ấy tuy vậy nhưng được cái là bản tâm không xấu. Vậy đã là quý rồi. Ở đời phải biết chịu đựng nhau, phải biết tha thứ những khuyết điểm của người khác. Tôi chậm chạp, lịch kịch, nói năng vụng về, đó cũng là khuyết điểm.
Giọng Sư tử rời rạc:
- Ờ. Tôi thấy ông sống trong một cái hộp thấp lè tè, ngộp thở, vậy mà lòng ông rộng lượng bao dung.
- Thấp, nhưng nhờ nó thấp nên chui đầu cũng lọt.
- Nhưng nếu được cao lớn uy nghi như tôi thì chắc ông vẫn thích hơn.
- Ðiều đó tôi chưa nghĩ. Có lẽ sang năm tôi sẽ trả lời ông.
Im lặng rất lâu. Rồi giọng rùa lại rề rề:
- Tầm mắt của tôi hẹp lắm: nhìn cao không quá năm tấc, nhìn xa không quá năm thước. Bởi vậy mà những vật gì cao từ năm tấc trở lên, cho dù mười thước, hai mươi thước, một trăm thước... tôi thấy đều bằng nhau. Con trăn dài năm thước hay mười thước, tôi thấy dài bằng nhau.
- Trời ơi! Sư tử than lên, - Thật là một thế giới khủng khiếp!
Nhìn vẻ mặt thản nhiên lạnh lùng của Rùa, Sư tử cố dằn niềm cảm xúc.
Vừa trầm ngâm suy nghĩ, Sư tử chầm chậm nói:
- Nhưng sức mạnh thì chắc không bằng nhau. Ví dụ như khi tôi ôm ông lên...
Sư tử đưa hai tay ôm Rùa lên, giơ cao khỏi đầu. Chợt một ý nghĩ độc ác hiện ra trong óc, cái bản năng giết chóc chợt trỗi dậy theo thói quen. Sư tử rán hết sức ném mạnh Rùa xuống tảng đá lớn, vừa hét to:
- ... mà ném mạnh xuống như thế này!
Sư tử tưởng mai Rùa sẽ vỡ tan. Rùa chết nát thây, Rùa nhận bài học đầu tiên và cuối cùng trong đời về sức mạnh không bao giờ bằng nhau cuả cuộc sống. Nhưng không ngờ mai Rùa cong đã làm chệch hướng, khiến Rùa rơi “bủm” xuống nước. Rùa lặn một hơi thật lâu rồi trồi lên mặt nước, ngây thơ nói:
- Ðó, cũng bằng nhau thôi, ông thấy không? Ném mạnh hay ném yếu cũng đều rớt xuống... nước.