Cáo vừa bước trờ tới trảng tranh thì bất ngờ bị một con Gấm Sao đứng sẵn đó nhảy ào tới chụp. Hụt, Cáo nhảy trớ qua một bên, hớt hải la lên:
- Cháu đây mà! Cháu là Cáo đây. Chú lầm với ai sao?
Gấm Sao gừ lên:
- Không lầm. Tao quyết giết mày.
- Cháu có làm gì chú đâu?
- Ờ, không làm gì.
Nói xong, Gấm Sao lại nhào tới. Lần này thì trúng. Vuốt sắc bấu vào thịt, Cáo hét lớn:
- Trời ơi! Chết cháu! Ðau quá!
Tiếng hét chói tai làm Gấm Sao khựng lại một phút. Thừa dịp, Cáo tung mình vọt lên cành ô rô gần đó. Gấm Sao nhảy theo, thét lên. Cáo hoảng vía lúng túng rớt bịch xuống đất, ngã ngửa mặt nghểnh lên trời. Gấm Sao nhảy xuống chụp được. Sẵn miệng hả, Cáo cắn một miếng vào chân. Gấm Sao rụt chân lại, Cáo lăn mình ra xa. Gấm Sao nhảy theo, chụp trọn Cáo đè xuống. Cáo vùng vẫy nhưng thân Gấm Sao to lớn đè trọn không có lối thoát. Cáo xoay qua trở lại, cắn bên tả nhá bên hữu, lộn đầu ra sau xoay đầu ra trước, còn Gấm Sao thì cứ lổm ngổm phủ phục lên trên, vuốt sắc tới tấp bấu vào mình Cáo.
Hỗn đả một lúc, Gấm Sao kẹp được thân Cáo giữa hai chân sau và vậy là vuốt sắc của hai chân trước cứ tha hồ mà đâm, mà cào, mà xước. Cáo bị khóa chặt giữa hai khối thịt vạm vỡ, cứ hét lên đau đớn từng hồi khi vuốt của Gấm Sao cấu vào mình.
Gấm Sao chủ động vừa cào xé vừa kể tội, cứ nói xong một câu là cào một cái:
- Mày nói không làm gì. Không làm gì nè!
- Ái chà đau! Cháu oan thật mà.
- Oan! Hôm tháng trước tao ngồi nói chuyện với cô bé Gấm hàng xóm, mày rình mò ngồi nghe. Rình nghe nè!
- Ái cha! Cháu có đi ngang qua nhưng cháu nhắm mắt, không thấy. Rồi cháu đi thẳng luôn.
- Mày nói chuyện Phong Thần. Ði qua mà nhắm mắt. Mày mách lẻo với vợ tao. Khiến nó ghen nó cắn tao cả đêm. Không mày thì ai vô đó mà mách lẻo? Nè, mách lẻo, nè!
- Ối cha! Tội quá chú ơi! Bấu nhè nhẹ dùm chú ơi! Cháu thề không có mách. Cháu chỉ nói có gặp chú đang ngồi chơi một mình ở gốc cây dầu Ðồng Bà Thìn.
Gấm Sao cười gằn:
- Lại có chuyện ngồi chơi một mình. Cái miệng mày, có một mày nói tới ba, tới năm. Chớ ở đó mà “một mình”. Mày phá gia cang sự nghiệp nhà người ta. Tao phải giết mày phen này.
Nói xong, Gấm Sao siết mạnh hai đùi, hai chân trước đập tới tấp, vuốt sắc cào tới tấp. Cáo lăn lộn la khóc, xoay tới lộn lui, vừa khóc vừa năn nỉ lạy chú tha tội, lạy chú tha mạng. Gấm Sao thì thích chí, vừa siết vừa kẹp vừa đập, vừa cào, miệng thì đánh nhịp:
- Này tha mạng này! Này nhắm mắt này! Này ngồi chơi một mình này!
Còn phần Cáo thì lăn lộn đủ phương đủ kiểu.
Chợt bất ngờ Gấm Sao hét to:
- Ái cha!
Rồi nặng nhọc ngồi dậy, sải mạnh, phóng tuốt. Lá cây rừng lao xao trên lối chạy qua của Gấm Sao.
Kẻ ngạc nhiên đầu tiên là Cáo. Không hiểu vì sao mà đang siết chặt mình giữa hai đùi, chặt đến nghẹt thở, bỗng nhiên Gấm Sao lại la lên hốt hoảng bỏ chạy. Kẻ ngạc nhiên thứ hai là những thú rừng kế cận đã tụ hội về dự cuộc quần thảo.
Thỏ nói trước:
- Cũng lạ. Ðang không, Gấm bỗng bỏ chạy. May cho anh Cáo. Nhưng Cáo liền vênh mặt:
- Sao lại may? Thắng hay bại đều có cơ sở tất yếu. Sao lại có may rủi? Phàm ra giữa ba quân, hễ giỏi thì thắng, dở thì bại.
Heo rừng ngứa miệng:
- Giỏi chỗ nào? Mới xáp vô đã nhảy vọt lên cành cây chạy trốn.
- Sao ông biết là tôi chạy trốn? Ông có hiểu thế nào là “phi thân du lịch” không?
- Phi thân thì có, ai cũng thấy anh thót lên cây. Còn “du lịch” thì không. Gấm nhảy lên theo và anh sợ quá lăn cù xuống đất.
Cáo lắc đầu chầm chậm nhiều lần, tỏ ý miệt thị:
- Hiểu chỉ đến vậy thì “yếu” quá. Tôi vừa nhảy lên thì chợt nhớ là loài Beo Gấm chuyên môn leo trèo. Giỏi hơn tôi. Tôn Ngô binh pháp có dạy biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tôi phải vội đảo người hạ xuống theo thế “Thu phong diệp lạc”. Lá rụng lượn theo gió thu, nhẹ nhàng.
Nhím:
- Thu phong nhẹ nhàng chỗ nào? Té ngửa một cái “rầm”. Tôi ngồi gần đó, lật đật nhảy tránh, sợ ông té rớt, đè trúng.
Cáo cười lạt:
- Lại một sự đánh giá nông cạn! Một thế lừa địch tinh tế mà không mấy ai thấy. Gấm sao nó cũng lầm như quý vị.
Gấu:
- Nó nhào theo cắn gần chết mà còn lầm còn lỡ cái chỗ nào?
- Nhưng há quý vị không để ý thấy tôi té nằm ngửa là cố ý, là một thế võ đã nghiên cứu kỹ? Nó chụp lên là sẵn răng tôi cắn liền.
Lại Gấu:
- Ừ, thì thấy có cắn đó. Nhưng nó hất cho một cái lăn cù.
- Tưởng dễ lăn lắm hả? Hễ muốn lăn là lăn ngay được hả? Thử vô đó mà lăn.
Ðến đây Beo Già đằng hắng một tiếng khiến Mèo rừng mới mở miệng vội rụt lại. Beo Già nhớ tuần trước Cáo nó có ghé biếu mình một con cuốc. Nhằm con cuốc mái đang ấp trứng, ốm nhom, nhiều lông mà ít thịt. Nhưng dẫu sao cũng là lòng thành của nó. Nên Beo già phải góp lời:
- Té ngửa, cái thế đó dễ bị đối phương áp đảo lắm... hừ hừ... các môn phái đều kỵ.
Cáo cung kính:
- Dạ thưa Cố, Cố dạy như vậy chí phải. Ðúng kinh điển. Con rất chú ý đề phòng nên khi nằm ngửa, con hé rộng hai môi, hé tét ra cho lòi răng lởm chởm. Thằng Gấm Sao nhìn thấy phải thất đảm.
Ðến lượt Mèo rừng:
- Mình biết tài cậu. Té ngửa cũng là thế võ. Lăn cù cũng thế võ. Ðể người ta cào mặt chảy máu cũng thế võ. Ðưa ngực cho người ta đập bình bịch cũng thế võ. Tất cả đều thuộc hạng võ thượng thừa.
Chị Sóc vừa huơ đuôi phủi đít đứng dậy, vừa chêm một câu:
- Thôi đừng nói nữa bà con. Mới xáp lại ảnh đã la “Trời ơi... Chết cháu. Ðau quá”, chỉ bấy nhiêu đó đã đủ biết là võ nghệ ảnh cao cường.
Cáo đưa mắt liếc nhanh về phía Sóc. Tự nhủ: “Ðịch thủ này lợi hại đây. Vì nó đẹp. Sắc đẹp làm cử tọa có cảm tình với nó hơn với mình”. Nghĩ vậy nên Cáo mỉm cười nhã nhặn:
- Rõ ràng đó là một lời phê bình thâm thúy. Chị Sóc đã tinh tế lưu ý đến đòn chiến tranh tâm lý, chiến tranh cân não phủ đầu của tôi. Vừa xáp chiến là tôi lung lạc tinh thần của đối phương ngay bằng tiếng hét lên, xé tai, khiến đối phương hoang mang ít nhất một phút. Trong thời gian đối phương lấy lại bình tĩnh, tôi đã thừa thế tấn công. Xin chân thành cám ơn chị.
Vậy là Cáo trả lời trót lọt. Hùng biện hay ho nữa. Có điển tích văn chương, có binh pháp chiến lược chiến thuật đủ hết. Nhưng khi cử tọa giải tán, riêng mình đối diện với mình, riêng mình thành thật với mình, thì Cáo ngẩn ngơ tự hỏi không biết do đâu mà Gấm Sao vụt hét lên bỏ chạy. Do đâu? Do đâu?
Cáo, đương sự, chịu thua không trả lời được. Câu trả lời giấu nơi miệng của Gấm Sao, ở nơi hang của Gấm Sao.
Sau khi hét lên đau đớn và nén dằn cơn đau để phóng chạy về hang, Gấm Sao nằm vật ra rên rỉ. Vợ lật đật chạy lại hỏi lý do:
- Sao vậy? Bị thương hả?
Gấm Sao chỉ còn đủ sức để lắc đầu.
- Bị Sư tử vồ hả? Bị Cọp chụp hả? Bị rắn hổ mang mổ hả?
Gấm Sao lại lắc đầu. Miệng rên hừ hừ. Mặt nhăn nhó vì những cơn đau.
Vợ Gấm bắt đầu hốt hoảng:
- Chớ tại đâu? Ðâu, đưa coi vết thương? Hay là đau dạ dày? Hay là sưng túi mật? Hay là sạn ở bàng quang? Ðâu, coi có sốt không?
Gấm vợ đưa chân trước ra rờ trán chồng, nhưng Gấm Sao giựt phắt ra. Gấm vợ nói:
- Lạnh ngắt mà. Ðâu có sốt?
Gấm Sao gắt:
- Thì tôi đâu có nói là tôi sốt?
- Chớ sao ngó tệ hại vậy?
Gấm Sao rên hừ hừ vừa trả lời đứt quãng:
- Tôi trị tội thằng Cáo... chụp, cắn nó... kẹp chặt nó... quyết bóp cổ cho chết. Nó bị nghẹt thở, giãy dụa... hừ hừ... bất ngờ cái mỏ nhọn của nó thúc trúng nhằm cái nhọt lở trong háng của tôi... trời ơi, đau thấu mây xanh... hừ hừ... tôi phải bỏ chạy...