Rệp nằm nép mình ở kẹt giường. Chợt có một con bọ chét kềnh không biết từ đâu rớt đánh cộp trước mặt. Liền hỏi:
- Ở đâu đến vậy? Có đau không?
- Hơi ê lưng một chút. Ở từ lưng của một con chó Xù búng ra.
- Ðịnh đi đâu?
- Chưa biết. Mình cũng đang tự đặt câu hỏi đó cho mình.
- Thì cứ ở đây. Giường này có nhiều kẹt.
- Ðâu có được? Mình phải bám vào lưng chó mới sống.
- Vậy thì búng đi đâu?
- Mới nói rồi. Chưa trả lời được. Ðang nằm yên hút máu, bỗng nó nỗi ngứa, nó gãi, nó cào. Mình rớt xuống đất. Vội búng nhảy lên bám lại, nào ngờ nó đã bỏ chạy. Vội búng theo, búng hơi mạnh, văng cha nó tới đây.
Suy nghĩ một phút, Bọ Chét chép miệng:
- Ðáng lẽ mình hút máu vừa vừa thôi. Ðáng lẽ mình làm siêng bò qua chỗ khác mà hút. Hút ít ít, nó không biết. Mà nầy, đằng ấy cứ nằm yên một chỗ suốt ngày, suốt tháng, suốt năm làm sao chịu được?
- Sao lại chịu không được? Khỏi ra nắng, ra mưa, khỏi đi xa một bước, cứ nằm yên một chỗ, đứa nào đưa thịt gần miệng thì hút máu, hết hút máu thì ngủ. Ở dưới thế gian này, hỏi có cuộc đời nào nhàn hơn?
- Nhưng sinh thú không chỉ có ăn. Như tôi, ăn đã thừa mứa mà còn được du lịch đó đây, nhìn cảnh, nhìn người.
- Bằng cách búng lên rồi rớt xuống như vừa rồi hả?
Nghe câu hỏi ngây thơ, Bọ Chét cười:
- Nói bậy. Mình nằm trên mình chó rồi chó nó đi đây, đi đó... vô nhà, ra sân.
Gặp có con nó chạy rong ra chợ, chạy sải dọc đường, chạy băng cả cánh đồng nữa. Tha hồ mình nhìn: con bò, cây đa, ruộng lúa, cô hàng xén, cái giếng. Cả cái xe đạp.
Trí óc Rệp trống rỗng khi nghe Bọ Chét gọi tên những thứ mà nó gặp. Rệp đều không hề biết. Nó rụt rè hỏi về con bò, về ruộng lúa, về cây đa... và trong óc nó vẽ thêm nhiều chi tiết, tô thêm nhiều màu sắc. Nó bảo Bọ Chét.
- Thôi đừng nói nữa. Anh nằm xuống đó nghỉ một lát.
- Ờ, mày cũng nghỉ đi.
- Dạ.
Tuy trả lời vậy nhưng nó mông lung suy nghĩ tiếp. Từ xưa đến giờ, mình chỉ biết cái kẹt giường này và tưởng trên đời chỉ có kẹt giường này. Biết được loài Bọ Chét cũng do một ngẫu nhiên. Trước đây có một lần một con bọ chét cũng búng rơi cạnh như vậy. Lân la hỏi mới biết trên đời có thêm một loài Bọ Chét. Chỉ biết bấy nhiêu đó thôi, vì con Bọ Chét lật đật búng đi nơi khác... Vui thích, hạnh phúc của mình chỉ có máu, quanh quẩn ở bộ máy tiêu hóa. Cuộc đời như vậy, ngày đêm xuôi dòng Mình bằng lòng. Nhưng hôm nay cái kẹt giường trở nên vô vị. Ngày nào cũng...
Rệp cảm thấy mình đang buồn bã, chán nản. Rệp thở dài. Bọ chét xoay mình hỏi:
- Sao chú em thở dài?
- Em thấy anh nói đúng, đời em vô vị.
- Anh vẫn giữ ý kiến đó.
- Em muốn được sống như anh.
- Nhưng em đâu phải là Bọ Chét?
- Nhưng em cũng sống bằng cách hút máu như anh, giống anh. Anh cho em theo anh.
- Sao... được?
- Em còn nhỏ, nhỏ người. Em bám theo lưng anh. Anh búng vào một thân chó. Em bám vào da chó mà hút máu như mọi con Bọ Chét khác.
Sáng kiến ngộ nghĩnh hợp với óc phiêu lưu của Bọ Chét nên Bọ Chét kềnh đồng ý liền.
Và sự việc xảy ra đúng y tính toán của Rệp, không gặp một chút khó khăn. Có ôm eo ếch... có búng... có bay lững lơ... và thoáng chốc đã ở trên lưng chó. Qua đi cơn hồi hộp, Rệp vụng về bắt đầu lối sống Bọ Chét. Cũng hút máu. Cũng được đi đó đi đây.
Ái chà, cái cây! Bọ Chét kênh dạy:
- Cây này không phải là cây đa. Nó là cây đu đủ. Nhưng phàm là cây thì chúng giống nhau. Có lá mỏng màu xanh, có thân đứng thẳng. Có khi có hoa, có trái.
Ôi chao những “con” con bò, con ngỗng, con cóc... ôi chao những “trời” trời mưa, trời gió, trời có nắng... còn biết bao nhiêu là “ôi chao” nữa! Thật kỳ diệu.
Nhưng sau chừng một tháng, những kỳ diệu lần lần quen đi, nhìn thấy mãi, thưởng thức hoài hóa... nhàm. Trong khi những bất tiện, những bất ổn lần lượt hiện đến. Ðầu tiên là mỗi khi nổi ngứa, con chó Xù cứ cào gãi như điên. Bọ Chét bám hút dẫu chặt mà đành chịu thua, rơi rụng xuống đất cả đám. Thứ đến là hai hàm răng trắng nhởn của Xù. Nếu chỗ ngứa vừa tầm thì Xù dùng hai hàm răng mà nhai. Nhiều vị Bọ Chét vong mạng? Chính Rệp con cũng một lần suýt lâm nạn. Than phiền với anh Bọ Chét kênh, ảnh nói:
- Hữu thân hữu khổ mà, em! Huy chương nào mà lại chẳng có hai mặt?
- Nhưng hồi trước anh không cho em biết – anh chưa kịp cho em biết, chớ anh nào định không cho? Thôi em đừng buồn, người ta sao mình vậy.
Tuy biết lời khuyên của anh Bọ Chét kênh là phải nhưng Rệp không thể không buồn khi nhớ rằng nơi cái khe giường ngày xưa không có chân Xù và hàm răng Xù nhai. Cho tới một hôm bất ngờ có nước dội ào ào vào mình Xù. Có bột gì nhờn nhờn chà vào lông Xù nổi bọt. Có bàn chải xát vào da Xù xoạc xoạc. Rồi sau đó nước lại dội ào ào, cuốn phăng những lông, những đất, những xác Bọ Chét thoi thóp ngất ngư. Hú vía lần này Rệp con lại may mắn thoát nạn. Than phiền với Bọ Chét kềnh, ảnh nói:
- Lâu lâu mới tắm cho một lần mà. Chớ đâu có tắm hoài?
- Một lần đủ chết.
Bọ Chét kềnh cười:
- Chứ mày tưởng ở trong kẹt giường, mày không thể chết vì nạn nước sao? Chủ nhà nó đun nước sôi, nó chế vô kẹt giường.
Em chưa thấy.
- Vậy là may phúc cho mày, trúng thằng chủ nhà Dại lăn. Chớ xét cho cùng, làm Bọ Chét vẫn sướng hơn Rệp. Mày có nghe nói ai tắm chó bằng cách đun nước sôi chế lên mình nó đâu?
Lý luận rất hay – Rệp thầm nghĩ, - nhưng lý luận thường để nghe cho khoái tai chớ nhiều khi không phải để làm theo. Bởi nỗi ám ảnh về nguy hiểm cứ đeo mãi không rời, còn có thích thú nào nữa mà nhìn cây đa với cái xe đạp?
Một đêm, Rệp nghe có tiếng nói chuyện gần mình, giọng nói lạ tai, khàn khàn.
- Thú thiệt với chị bữa nay em mới thở được.
- Sao vậy?
- Uở chị không phân biệt hả? Chị không nhớ hôm kia cô bạn của bà chủ mượn cái áo này mặc đi chơi với bồ sao? Trời ơi, con gái gì mà ở dơ hôi hám, em phải áp mũi sát vào gấu áo cho đỡ ngạt thở.
Ðúng là giọng khàn khàn của Rận. Nó ở đâu mà tiếng nghe rõ vậy?
Rệp bò ra khỏi chồm lông xù, nhón gót nhìn, thấy rồi. Trời nóng, bà chủ trải chiếu nằm hóng gió trên sân thượng, và chó xù chạy theo nằm kế bên.
Giọng của cô Rận nói tiếp:
- Trong khi thịt của bà chủ mình thì thơm ngào ngạt. Tắm bằng xà bông thơm, tắm xong xát nước hoa, đi đâu thì bôi nước hoa lên da, xịt nước hoa lên tóc, lên áo. Tối bôi kem thơm. Sáng đánh phấn thơm.
- Tao thích máu của bà, vừa ngon, vừa bổ. Nhờ bả ăn uống sang. Máu có mùi cà phê sữa. Có bữa bay mùi sâm banh. Tao say ngất ngư một lần.
Giọng Rận chợt ưu tư.
- Những hồi thưởng thức cái ngon, tao nghĩ đến lũ Rệp.
Rệp con giật mình, tưởng Rận nhìn thấy mình. Nhưng không, giọng Rận vẫn đều đều:
- Núp trong kẹt giường gỗ, chúng nó chịu sự hôi hám, bởi người hôi hám ở dơ mới có nhiều Rệp nơi giường nằm. Rồi chúng nó hút thứ máu gì? Chắc chắn phải là máu nghèo chất đạm, nghèo chất mỡ, nghèo chất bột, nghèo cả ốc xy...
Rệp kia cướp lời:
- Còn hơn Bọ Chét. Hút máu gì? Xin thưa: máu chó!
Hí hí... hả hả... hai giọng cười trộn lẫn vào nhau, cười dòn, cười thích thú, cười quên thôi.
Rệp không muốn nghe tiếp, không cần nghe tiếp. Không cần nghe cũng biết hai cô rận kể những nỗi khổ nào của thân Bọ Chét. Ðiều đáng suy nghĩ là Rệp nên làm gì bây giờ. Kế cũng không khó, chỉ có dám quyết định không. Con đường rộng mở: Xù đang nằm tựa vào vạt áo bà chủ, chỉ bước qua là mình sống sung sướng. Có cần hỏi ý kiến Bọ Chét kềnh? Uẩy, thân mình mình lo. Tới nước này rồi. Dịp may không đến hai lần. Rệp dứt khoát bò qua luôn. Hơi ân hận một chút là không kịp giả từ anh Bọ Chét kềnh tốt bụng. Nhưng kệ, ở đời đâu có dễ làm tròn mọi bổn phận?
Sống cuộc đời Rận quả thật thần tiên! Thơm ơi là thơm. Béo ơi là béo. Lúc nào là có sắc máu đó, mà là thứ máu thượng hạng. Nhớ hồi mình chỉ hưởng máu chó, nghĩ mắc cỡ thầm. Còn những bò, những cây, những trời gió đêm trăng thì tha hồ thấy. Không thiếu. Còn được ngồi ô tô và nghe nhạc rủ rỉ bên tai nữa. Chỉ có lần đầu tiên thấy khổ là khi bà chủ thay áo xếp bỏ vào tủ cả tuần. Ðói phờ râu. Nhà sang mà, thay mỗi ngày một bộ cũng cả tuần, cả tháng mới trở lại bộ cũ. May bà chủ này cũng chưa sang lắm. Một lần khác chị ở đem ngâm áo một đêm, đợi sáng ngày mới vò xà bông. Tưởng chết đuối, may nhờ cái áo cứng đứng chổi lên khỏi mặt nước. Lần nữa bị cái bàn ủi. Chị ở, - Lại chị ở, lại cũng chị ở mê nói chuyện với nhân ngãi cứ đè cái bàn ủi xuống một chỗ mà quên đẩy đi, suýt cháy cái áo, may thằng nhân ngãi ngó thấy, la lên chị vội rút bàn ủi ra. Thoát chết. Lần nữa phơi áo quên kẹp, gió thổi bay xuống góc sân, tiếp tới mưa tầm tã ba ngày. Vừa đói vừa lạnh. May có bà vú quét sân trông thấy, lượm lên, lén đưa chị ở giặt lại. Chị ở! Chị ở! Luôn luôn là chị, cái chị báo hại này chuyên môn gây khốn khó khiến Rệp bắt đầu hết thấy “đời rận” thần tiên. Chớ bà chủ thì tuyệt. Phải chi khỏi rời bà một bước. Luôn luôn ở cạnh bà, thịt bà lúc nào cũng thơm, mà béo, mà trắng. Da lại mềm.
Rệp suy nghĩ nhiều ngày nhiều đêm. Một hôm nhìn lên trên cao, Rệp suýt la “Ơ - rê - ka! Ơ - rê - ka!” và Rệp lật đật bò lên, lủi nhanh vào đống tóc bù xù. Tóc thì làm sao mà xa người? Thật không có cách giải quyết nào lanh, gọn mà thông minh hoàn hảo bằng. Còn cuộc đời nào hơn đời của chấy? Tha hồ mà thơm. Lại khỏi rời bà chủ một bước. Chỉ tiếc là da đầu hơi mỏng, xương sọ hơi cứng, khi hút máu hơi ê ẩm miệng mồm. Với mỗi sáng sợ bộ răng của cái lược. Thôi, thì cũng được đi, nhớ anh Bọ Chét kềnh có lần dạy “Huy chương có hai mặt”.
Nửa tháng sau gặp một cái khổ: xà bông gội đầu làm tối tăm mặt mũi. Sau xà bông tới trận đại hồng thủy. Sau trận đại hồng thủy là trận hỏa thiêu. Ðời sống văn minh hành hạ thân súc vật. Gội đầu xong thì hong tóc ngàn xưa vẫn vậy, nay bày máy sấy tóc, chạy điện khiến Chấy bị phỏng gần chết.
Hai tháng sau gặp nạn lưỡi kéo của tiệm uốn tóc. Lơ mơ ra đứng chơi ở chót tóc là có cơ bị lưỡi kéo cắt tuốt, thân không đứt làm hai thì cũng rơi theo lọn tóc chui vào thùng rác. Thôi thì phải đề phòng chớ biết sao? Có điều khi đã dùng chữ “biết sao” tức có nghĩa là không sung sướng lắm, không thoải mái nữa.
Một hôm nghe có tiếng mấy cô Chấy chuyện trò. Cô thứ nhất:
- Chiều này đưa đám cô dược sĩ. Tội nghiệp, đẹp mà chết trẻ.
Cô thứ hai:
- Khéo thương viển vông! Sao không thương lũ Chấy bà con mình chết lây chết chùm theo cô dược sĩ?
Cô thứ ba:
- Ðứa nào khôn thì gấp chạy xa khi người ta tắt thở, tội cái là chỉ tự thả rơi xuống đất chớ đâu phải thả rơi trúng ngay một cái đầu có tóc?
Cơ hồ như đất sụp dưới chân Rệp. Rệp sợ chết. Còn nhỏ tuổi quá mà, cơ thể chỉ hơi nhích hơn một con Chấy mén. Ờ nhỉ, nếu bà chủ thơm tho của mình chết? Người ta sẽ đem chôn bà dưới đất và mình sẽ bị chôn theo. Dễ sợ chưa! Biết lạy trời lạy đất thế nào cho bà chủ sống lâu, sống mãi?
Vậy là từ ngày đó Rệp chú ý đến sức khỏe của bà chủ đáo còn hơn cả ông chủ. Có ngờ không? Bữa nào bà bỏ cơm là Rệp sợ cuống cuồng. Bữa nào có bác sĩ tới thăm là Rệp rầu rĩ quên ngủ. Nhằm trúng bà chủ được chồng cưng, hơi một chút là đã mời bác sĩ, nhảy mũi quá bốn cái, mời bác sĩ, một đêm đi tiểu quá hai lần: mời bác sĩ.
Sống cái kiểu này thì sống sao cho nổi? Bị lo âu thường xuyên, Rệp ốm nhom trông thấy. Chịu không kham. Rệp quyết định trở lại đời sống Rệp.
Một đêm, khi bà chủ ngủ yên trong giường. Rệp rời mái tóc bò xuống đi tìm khe giường. Nhưng bò mãi mà tìm không thấy. Bò nữa. Cũng không thấy. Tại sao lạ vậy? Cái khe giường đâu rồi? Ai lấy mất cái khe giường? Rệp hồi hộp bò tiếp. Bò mau, không còn tin tưởng bò thẳng trước mặt mà hăm hở bò chệch qua tay trái, rồi lật đật đổi hướng bò chếch qua tay mặt. Vẫn không thấy cái khe giường!
Rệp bắt đầu run. Bò đã xa rồi mà đã lâu rồi mà, mà sao không thấy? Không nghe mùi gỗ quen thuộc đánh vecni là nghe mùi lạ. Hình như mùi cao su. Ðúng là mùi cao su. Chết rồi! Cái nệm Mút! Trời ơi! Muốn trở lại với bà chủ nhưng đâu còn nhớ đường? Biết bà chủ có còn nằm ngủ y chỗ cũ nữa hay không? Còn muốn làm Rệp cũng không được nữa rồi. Bơ vơ, tuyệt vọng, Rệp khóc òa lên, tưởng như cái chết đang đứng rình đó để sắp chụp mình.
Có tiếng ồ ồ:
- Ai khóc đó?
- Dạ... con, Rệp.
- Sao mà khóc?
- Con đi kiếm cái kẹt giường. Mà chỉ thấy nệm mút.
- Kẹt giường hả? Bò thẳng thêm hai tấc nữa thì hết cái nệm mút. Có cái kẹt giường ở ngay đó.
Rệp nghe lời lật đật bò liền, quên nói lời “cám ơn”. Hồi hộp bò. Hớt hãi bò. Hai tấc mà sao dài quá! A! Ðến đây rồi! Từ bờ nệm mút, Rệp thả mình rớt thẳng xuống lớp vạt gỗ. Mùi vec ni quen thuộc. Kẹt giường đây, Rệp vội vã bò ẩn mình vào. Rồi bò xa thêm một chút. Rồi bò trở lại. Yên ổn. Quen thuộc. Ôi, cái kẹt giường êm ái! Cáùi kẹt giường thân ái! Cái kẹt giường an toàn! Cái kẹt giường cứu khổ! Cái kẹt giường thiên đàng.