Phần lớn mọi người thích bò, nhưng Iu-ni thì không. Ngược lại, em thích ngựa hơn. Không làm sao thích bò được. Bò thường chậm chạp, trong khi ngựa có thể cưỡi, dễ dắt, và cũng có thể kéo xe. Bò rất khó chơi, vì nó có sừng; hơn nữa con bò lúc nào cũng đang nhai cái gì đó, hệt như một kẻ phàm ăn. Nhưng ngoài những lý do trên, một hôm đã xảy ra một chuyện khiến Iu-ni từ đó càng ghét bò hơn. Cái xóm nhỏ nơi em đang ở có khoảng chục nóc nhà; đầu xóm, có một khoảng đất trống mà dân làng dùng làm sân đập lúa. Quanh làng là những ngả đường dốc thoai thoải, và những cánh đồng lúa. Xa xa là dãy núi cao sừng sững. Vì thế, việc bọn trẻ trong làng coi sân đập lúa là sân chơi của chúng cũng là chuyện tất nhiên. Dạo ấy là đầu mùa xuân; đó là thời gian bắt đầu cày ruộng. ở cạnh sân đập lúa, dưới gốc một cây liễu có buộc một con bò. Con bò này lông vàng sẫm, chỉ trừ hai con mắt, bụng và bốn móng đen. Những cành liễu rủ đang chuyển màu xanh.
Sau khi ăn trưa và đánh một giấc dài thoải mái, Iu-ni cầm quả bóng cũ, đã gần rách ra sân đập lúa chơi. Em giật mình thấy con bò to lớn, vẻ hung dữ. Em kêu thét lên, hai mắt mở tròn xoe như hai cái đĩa. Em đứng im một lúc lâu, mắt dán vào con bò, theo dõi từng cử động của nó. Thỉnh thoảng con bò lại vẫy đuôi để đuổi ruồi. Mặc dù con bò hình như đang mơ màng nhìn những cây lê trổ đầy hoa ở bên kia thung lũng, nhưng dáng chừng nó chẳng suy nghĩ gì, trong khi mõm thì cứ nhai bỏm bẻm. Khi đã bớt sợ, em đâm ra tò mò. Từng bước một, em lại gần con bò. Đột nhiên, con bò quay đầu lại phía Iu-ni. Cậu bé đứng sững, giấu quả bóng sau lưng, tin chắc là con bò định cướp của em. Thế nhưng con bò chỉ liếm lưng mấy cái, ve vẩy đuôi, mắt lim dim rồi lại bắt đầu nhai. Vẫn nắm chặt quả bóng sau lưng, Iu-ni bắt đầu tự hỏi:
“Tại sao ngựa không có sừng nhỉ? Nếu bò và ngựa choảng nhau, không biết con nào sẽ thắng?" Dù nghĩ cách nào, em cũng tin là bò sẽ thắng, vì nó có sừng. Iu-ni thích ngựa, cho nên em không thể không lấy làm tiếc: rõ ràng bò sẽ thắng trận. Iu-ni vẫn không thể hiểu tại sao con bò lúc nào cũng như đang ăn cái gì. Mặc dù em đã đến rất gần để theo dõi, nhưng chưa bao giờ thấy bò cho gì vào mõm thế mà cứ nhai, nhai mãi. Lúc này em đã bớt tò mò. Em bắt đầu không còn để ý tới con bò nữa, mà quay ra chơi bóng bằng cách tung bóng và bắt. Sau đó em đập bóng trên nền đường rải đá, nhưng lần này bắt trượt, quả bóng lăn thẳng vào dưới bụng con bò. Mải chạy theo bóng, Iu-ni bỗng thấy em chỉ còn cách con bò có mấy bước. Em không biết phải làm gì. Con bò, hai mắt lim dim và mõm nhai cỏ, có vẻ không thấy quả bóng, hoặc chẳng để ý tới cậu bé đang ở đó. Iu-ni tin là con bò không biết có quả bóng lăn vào phía dưới bụng nó. Iu-ni quyết định nhặt lại quả bóng trước khi con bò biết chuyện. Dán mắt vào con bò, em nhích dần vào phía dưới bụng nó. Em nín thở, quỳ xuống. Nhưng ngay khi em vừa định nhặt quả bóng thì bỗng nhiên con bò hất đầu, làm những cái nhạc đeo trên trán bò kêu vang. Cùng lúc, nó ve vẩy đuôi. Từ phía dưới bụng con bò, Iu-ni chạy vọt ra, ngã chổng vó. Sau đó em ngửa người, hai tay nắm chặt chống xuống đất, giậm chân và hét:
“Đồ ngu! Đồ ngu!"
Con bò vẫy tai một hai cái như thể tỏ ra không để ý và lại tiếp tục nhai. Iu-ni tức lắm. Em ngồi, chân vắt chéo, cằm tỳ trên tay tự hỏi:
“Làm sao lấy lại quả bóng bây giờ? Đâu phải bóng của nó, mà nó không để mình lấy? Mình có nên đi lấy cái que không? Nhưng nhỡ lúc mình đi tìm, con bò giấu mất bóng của mình thì sao?" Càng nghĩ, em càng cáu và nôn nóng. Iu-ni liếc nhìn con bò. Nó đang ngủ. Mắt nó nhắm chặt, nhưng lạ chưa, mõm vẫn tiếp tục nhai. Iu-ni thấy không nên bỏ lỡ dịp lấy lại quả bóng. Em nhìn con bò. Rõ ràng con vật đang ngủ. Em quỳ xuống, với tay ra. Bất chợt con bò quật đuôi đúng ngay vào má Iu-ni. Em đau đớn thét lên, tay đưa lên má và lồm cồm bò ra khỏi bụng con bò. Em thở hổn hển, má đau rát, miệng méo xệch, em biết nếu em mở miệng bây giờ là sẽ khóc òa lên ngay. Thế mà có lúc em đã khoác lác là có thể đánh thắng hổ? Có lần em vừa bị ngã rách khuỷu tay, máu chảy ròng ròng, nhưng không thể khóc. Nhưng lần này thì khác. Em sợ run bắn cả người. Tuy sợ xanh mắt, nhưng em không khóc. Từ chỗ sợ, em dần dần đâm cáu. Em tức tối nhìn con bò, như thể sắp điên cuồng tấn công con vật. Sau đó em hét, giọng mếu máo:
“Đồ ngu! Mày định không trả tao quả bóng chắc?" Con bò vẫn chỉ tiếp tục nhai.
“Đồ ngu bóng của tao chứ!"
-Em nói trong tiếng nấc. Iu-ni nắm tay, lần cuối cùng cố dọa con bò. Nhưng cho dù cố đến đâu, em cũng biết rằng không thể chống chọi lại được đôi sừng kia. Giá con bò không có đôi sừng, thì em cũng dám choảng nhau với nó lắm đấy. Tựa như rất bực mình, con bò thè lưỡi liếm mũi, thở phì phì; sau đó nó lại nhắm mắt. Vết lằn đỏ trên má Iu-ni trông giống con giun. Lấy tay xoa xoa chỗ đau, em thét to:
“Tao đi gọi bố tao, rồi mày sẽ biết! Bố tao sẽ cho mày biết tay". Iu-ni lại nhìn con bò, môi giẩu ra. Sau đó em quay về nhà. Tới nơi, em thấy bố mẹ đã đi vắng. Chị giúp việc đang nhóm lửa nấu nồi kiều mạch ở trong bếp. Em nằn nì mãi cho đến khi chị chịu cùng đi với em tìm quả bóng. Nhưng khi hai chị em đến sân đập lúa, thì con bò đã đeo ách kéo cày ngoài cánh đồng đầy nước. Chủ bò đi sau cái cày thúc giục. Trên sân đập lúa chống trơn, còn quả bóng không thấy đâu cả.