Chương 27
Lần này tôi đến thẳng ông Cao,kể lại tất cả về R.C.Ông chăm chú lắng nghe,rồi bảo:
_Cháu đã hành động đúng.
_Vì tình thế bắt buộc thôi.Cháu chẳng hãnh diện vì chuyện hù dọa ông ta chút xíu nào.
_Đáng lý ra,cháu phải giết hắn.Như vậy hắn mới không thể làm hại gì chúng ta được nữa.
_Cháu không phải kẻ giết người.
Ông Cao thở dài:
_Ta biết.Ta cũng vậy.Nhưng phải chi đám Tí-hon đi cùng cháu,chúng chặt hắn ta rụng đầu ngay.
_Bây giờ chúng ta phải làm gì?
_Ta nghĩ,hắn quá sợ,không dám báo cảnh sát đâu.Kể cả nếu hắn làm như thế,cũng không có chứng cứ gì để kết tội cháu.Có thể sẽ hơi rắc rối,nhưng ta có nhiều mối liên hệ với chính quyền,cháu đừng lo.
_Cháu ngại nhất là những quan chức của Sở Y tế.Một khi họ đánh hơi ra chuyện gì,họ truy lùng tới cùng.
_Nếu họ đến đây,sớm nhất cũng phải là sáng mai.Ngay sau buổi diễn đêm nay,chúng ta sẽ nhổ trại,rời khỏi đây trước khi họ đến.
_Ông không giận cháu chứ?
_Không.Đây đâu phải lần đầu chúng ta **ng chạm với nhà nước.Cháu có gì đáng trách đâu.
Ông Cao sai tôi thông báo cho mọi người biết việc di dời.Hầu hết đều vui mừng thu dọn hành trang.
Lại thêm một ngày bận rộn với tôi.Vì tôi có trách nhiệm sửa soạn cho buổi diễn,cũng như thu xếp mọi thứ cho chuyến đi.Định vào giúp Truska,nhưng tôi thấy lều của cô ta đã trống trơn.Truska chỉ nháy mắt khi tôi hỏi cô ta làm cách nào mà thu xếp quá nhanh như vậy.
Ông Crepsley không hề tỏ ra ngạc nhiên khi thức dậy và nghe tôi báo về chuyện nhổ trại.Ông bảo:
_Cũng phải.Chúng ta ở lại đây lâu quá rồi.
_Cháu xin vắng mặt đêm nay.Cháu mệt quá,muốn đi ngủ sớm.
_Chỉ một điều làm cháu khỏe lại.Cháu biết phải làm gì,nhưng cháu không chịu nghe ta.
Đêm xuống dẫn,sắp tới giờ trình diễn.Những đám đông nườm nượp kéo tới.Từ hai ngả đường xe cộ nối đuôi nhau.Nhân viên trong đoàn tất bật sửa soạn:người xếp đặt ghế,kẻ chờ ra sân khấy...Chỉ tôi và Evra là hai tên thất nghiệp.Nó cũng được nghỉ diễn đêm nay,vì con rắn chưa hết bệnh.
Chúng tôi đứng sau cánh gà nghe ông Cao giới thiệt Người-sói,rồi xem thêm mấy màn cho đến giờ giải lao đầu tiên.
Evra rủ tôi lang thang ra ngoài ngắm sao.Nó bảo:
_Mình sẽ nhớ nơi này lắm.Mình thích cảnh quê lắm.Ở thành phố làm gì có cả một trời sao rực rỡ như thế kia.
_Không ngờ cậu bé rắn lại rành cả thiên văn đấy.
_Đâu có.Mình chỉ mê ngắm sao thôi.
Tôi chóng mặt đến phải ngồi vội xuống.Evra áy náy:
_Cậu không được khỏe,phải không?Cậu vẫn không chịu uống thứ đó?
Tôi lắc đầu.Nó ngồi xuống bên tôi,ân cần hỏi:
_Vì sao?Có khác gì máu động vật đâu?
_Mình không hiểu vì sao,nhưng mình không thể.Mình sợ sẽ thành quỷ khi làm như thế.Dù ông Crepsley bảo ma-cà-rồng không phải là quỷ,nhưng mình nghĩ ngược lại.Mình nghĩ,kẻ nào coi con người như loài vật,kẻ đó chính là quỷ...
_Nhưng nếu không uống cậu sẽ chết thì sao?
_Dù mình thề chỉ uống đủ để sống,nhưng chuyện gì sẽ xảy ra,nếu mình không còn tự chủ được nữa?Chuyện gì xảy ra khi mình lớn lên?Khi nhu cầu đòi hỏi nhiều hơn,mình gây ra cái chết cho ai đó thì sao?
_Mình nghĩ cậu sẽ không bao giờ hành động như vậy.Cậu không phải là quỷ,Darren.Một người tốt không thể là quỷ được.Chừng nào cậu còn coi máu người chỉ là một thứ thuốc,thì đâu có vấn đề gì.
Tôi không tin tưởng những gì nó nói,nhưng cũng bảo:
_Có thể.Nhưng lúc này mình cảm thấy rất yên tâm.Vài ngày nữa thôi,mình sẽ không còn phải phân vân quyết định việc gì nữa.
_Thật sự cậu thà chết chứ không chịu uống sao?
_Mình không biết.
Tôi thành thật trả lời.Evra buồn rầu nói:
_Nếu cậu chết,mình sẽ nhớ lắm.
Tôi xúc động nhìn Evra:
_Ồ,chắc không đến nỗi đó đâu.Có thể còn cách để mình sống chứ.Chắc còn một cách mà ông Crepsley sẽ nói ra khi không còn lựa chọn nào khác nữa.
Evra ậm ừ.Nó cũng như tôi đều biết rõ là chẳng còn cách nào nữa hết.Nó bảo:
_Mình vào xem con rắn ra sao.Cậu vào với mình một lát không?
_Không.Mình đi ngủ,mệt quá rồi,mà mai chúng ta lại phải dậy sớm.
Chúng tôi chúc nhau ngủ ngon rồi chia tay.Nhưng thay vì đi về lều ông Crepsley,tôi đi lòng vòng quanh trại,suy nghĩ những gì chúng tôi vừa nói với nhau.Tôi tự hỏi cảm giác chết sẽ như thế nào.Vì trước đây tôi đã "chết" và đã được chôn một lần rồi.Nhưng không giống như lần này.Nếu tôi chết thật sự,tôi sẽ chết rất thanh thản.Rồi thịt da tôi sẽ thối rữa và...
Ngước nhìn những vì sao.Đó là nơi tôi sẽ tới?Tới bên kia vũ trụ?Nơi có cõi bồng lai của ma-cà-rồng?
Ngày còn sống dưới mái gia đính,chẳng khi nào tôi nghĩ đến cái chết,chuyện đó chỉ dành cho những người già.Nhưng lúc này,tôi đang đứng đây,một mình đối diện với điều đó.Thay vì tất bật chuyện trường lớp,bóng đa;tôi phải lo âu chuyện nên uống"thủy ngân đỏ" hay là chết!Thật quá bất công.Tôi còn quá nhỏ mà đã phải chịu đựng...
Tôi không quan tâm khi chợt thấy bóng người thấp thoáng ngoài lều,cho đến khi nghe tiếng vật bị gãy,gọn và sắc.Mọi người trong đoàn đều bận rộn trong lều trình diễn.Ai vậy?Hay một khán giả loạng quoạng lạc đường ra đây?
Tôi lần theo.Qua mấy chỗ rẽ,tôi gần mất hút người đó,bỗng lại nghe tiếng nhai rau ráu rất gần.Nhìn quanh,tôi nhận ra ngay tiếng nhai phát ra từ chuồng nhốt Người-sói.
Hít mấy hơi thật sâu để lấy tinh thần,tôi chạy gấp đến...
P/s:Thanks mình cái nha,bây giờ bận,mai post,cám ơn các bạn đã ủng hộ mình post,.Truyện đã đến lúc cao trào,hay lắm,chờ đón tiếp chương hai tám!!!!