Dưới chân núi Hi-ma-lay-a hùng vĩ có một làng rất nhỏ, chỉ có tám hoặc mười ngôi nhà được bao quanh bằng các bụi rậm và cây xanh. Trong số đó có một ngôi nhà nhỏ. Nhà quét vôi trắng, phần dưới bằng đất sét màu đỏ và lợp rơm vàng. Đó là nhà của cô bé Mai-a. Mai-a rất xinh. Em khoảng mười tuổi. Em ở với bố mẹ và hai con vật yêu quý của em là Khai-ơ, một con chó nâu và Tin- can, một con dê đen nhỏ hiếu động. Tên dê là Tin-can vì nó có những đốm trắng ở tai, Tin-can, có nghĩa là những đốm trắng. Nhưng Mai-a lại thường gọi nó là Mu-nơ và Mu-nơ có nghĩa là con dê nhỏ. Mu-nơ là một con dê rất tinh nghịch và láu lỉnh, Mai-a muốn nó phải thật hiền, nhưng ít khi nó chịu vâng lời em.
Nó cứ hay bị lạc và Mai-a không thích thế. Vì vậy em làm một cái chuồng nhỏ để có thể nhốt Mu-nơ lúc em vắng nhà. Mai-a sợ rằng một ngày nào đó, tính tinh nghịch của con dê sẽ có thể gây nguy hiểm cho nó thực sự. Em lo lắng vì con chó rừng gian ác đã ăn thịt một con dê khác trong làng cách đây một tuần. Bây giờ thì nó lại đợi dịp để bắt con dê của Mai-a. Mai-a giữ gìn con Mu-nơ rất cẩn thận để chó dữ không ăn thịt được nó. Nhưng con dê tinh nghịch lại chẳng để ý một tý nào đến sự săn sóc của Mai-a. Hễ Mai-a vừa đi khuất là nó lại ra khỏi chuồng ngay. Rồi nó lang thang khắp làng quấy rối. Nó tung tăng đây đó, nhảy nhót từ mô đất này sang mô đất khác. Thỉnh thoảng nó còn nhảy ra khỏi làng để gặm cỏ. Mu-nơ thích thú được chạy ra khỏi làng. Vâng lời cô chủ tốt bụng, con chó Khai-ơ cố giữ Mu-nơ và bắt nó ở nhà, nhưng nó cũng chẳng thèm để ý. Khai-ơ đáng thương chỉ còn biết đứng nhìn con dê con nhảy nhót. Khi Mai-a đi học về em thường thấy Mu-nơ đã bị mắc một chuyện lôi thôi gì đó. Thỉnh thoảng, khi thấy dê con sổng chuồng thì em lo lắng và đi tìm nó, vừa đi vừa gọi:
- Mu-nơ, Mu-nơ. Có cái cho mày ăn đây này.
Còn Khai-ơ đáng thương thì vẫy đuôi lẽo đẽo sau Mai-a. Đôi mắt nó ra chiều biết lỗi vì nó nghĩ rằng nó phải chịu trách nhiệm. Mặc dầu dê con gây ra những chuyện rắc rối, Mai-a vẫn yêu nó với cả tấm lòng của mình. Mu-nơ và Khai-ơ là những vật duy nhất Mai-a có thể gọi là của em và em tự hào về chúng. Vì vậy, việc chăm sóc chúng đối với em rất quan trọng. Em được bố mẹ cho con Mu-nơ trong một trường hợp đặc biệt. Em rất yêu nó và có thể tha thứ cho nó bất cứ tội gì. Khi tan học về, Mai-a thường nhớ đem cho con Mu-nơ ít rau xanh, mặc dù chưa chắc em đã tìm thấy nó trong chuồng của nó. Nếu thấy Mu-nơ trong chuồng là em rất mừng. Mu-nơ nhảy cẫng đón Mai-a. Mai-a bế con dê nhỏ lên ôm nó và cho nó một thứ gì đó ngon để ăn. Nếu không thấy Mu-nơ, Mai-a thoáng buồn và bắt đầu lo lắng hỏi Khai-ơ.
- Hãy nói cho chị đi, Khai-ơ, có chuyện gì đã xảy ra với con dê nhỏ?
Nhưng Khai-ơ đáng thương biết trả lời em thế nào? Cái mà nó có thể làm được là sủa và vẫy đuôi. Một hôm, trước khi đi học, Mai-a cho Mu-nơ ăn no, dẫn nó vào chuồng và bảo nó:
- Cô bé tinh nghịch của chị hãy nghe đây. Bây giờ chị cho em vào chuồng và chị đi học. Chiều nay chị sẽ về muộn. Đừng có ra khỏi chuồng, lúc về chị sẽ mang nhiều rau xanh cho mà ăn, nghe chưa? Rồi quay về phía Khai-ơ, em nói:
“Chú sẽ phải chăm sóc Mu-nơ trong khi chị đi vắng. Đừng cho nó ra khỏi đây và quấy rồi. Đừng cho nó đi xa nhà. Phải cẩn thận với con chó rừng dữ tợn, vì nó mà bắt được Mu-nơ thì Mu-nơ thực sự là hết đời đấy!" Sau khi dặn dò xong Khai-ơ và Mu-nơ, Mai-a đi học. Nhưng em vừa đi khỏi thì có tiếng động ồn ào là lạ từ phía bên kia làng vọng lại. Nghe thấy tiếng ồn Khai-ơ không kìm được và chạy về phía đó xem có chuyện gì. Nó quên hết mọi điều Mai-a dặn, vừa chạy về phía bên kia làng vừa sủa to lên. Thật là một cơ hội tốt cho con Mu-nơ và nó không muốn bỏ qua. Nó cố xoay xở ra được khỏi chuồng và tung tăng đây đó, nhảy nhót từ mô đất này sang mô đất khác rồi từ ngõ này sang ngõ khác. Và cuối cùng, quá vui mừng vì được tự do, nó chạy thẳng ra khỏi làng. Đúng lúc đó, con chó rừng dữ tợn đã theo dõi Mu-nơ từng bước và đợi cơ hội để bắt nó. Còn dịp nào tốt hơn nữa? Vả lại nó đói cồn cào. Mu-nơ sẽ là một bữa tối ngon lành. Nó nhảy ra khỏi chỗ nấp và đứng chặn trước mặt con dê con ngốc nghếch.
- Nào cô bạn nhỏ, mãi bây giờ tao mới bắt được mày đấy. Con sói cười thú vị, nói:
- Nếu có thể thì mày cầu nguyện đi!
Bây giờ thì Mu-nơ mới thực sự thấy nguy hiểm, nhưng tại nó chứ còn tại ai? Sự điên rồ của nó đã dẫn nó tới tai họa này. Nó run sợ nghĩ rằng chó rừng có thể ăn thịt nó bất cứ lúc nào. Nó be be xin chó rừng tha cho nó sống:
- Xin ông rủ lòng thương, đừng ăn thịt tôi, ông chó rừng ạ! Tôi chỉ là một con dê nhỏ, không đủ cho ông ăn một bữa no nê.
- Tao thừa biết mày chỉ là một con dê con không đủ cho tao ăn no rồi.
- Con chó rừng xảo quáệt nói, - nhưng ăn thịt mày tao càng thích. Thịt dê non thì ngon hơn thịt dê lớn. Tao lại thích thịt mềm. Mu-nơ van nài mãi để chó rừng rủ lòng thương nó, nhưng vô ích. Sói ngoạm nó vào mõm và chạy vào rừng rậm. Một lúc sau, con chó Khai-ơ trở về nhà, không thấy Mu-nơ đâu cả, việc này khiến nó lo lắng. Ngay lúc đó nó đánh hơi thấy mùi quen thuộc và nó hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra với Mu-nơ. Đó chính là mùi của chó rừng xảo quyệt.
- Ra vậy, - nó nghĩ, - chó rừng đã bắt Mu-nơ rồi.
Ngay lập tức, Khai-ơ quyết định chạy tìm chó rừng theo mùi hôi. Cách làng khoảng năm trăm thước có một khu rừng rậm nhỏ, Khai-ơ lao vào rừng và thấy con chó rừng cùng Mu-nơ dưới một bụi cây to có quả vàng. Mu-nơ đang run lẩy bẩy khiếp sợ, chó rừng sắp ăn thịt nó. Khai-ơ không thể đứng nhìn cảnh tượng đó và lao vụt vào con chó rừng gian ác, nhưng con thú xảo quáệt ranh hơn Khai-ơ, Khai-ơ chưa kịp bắt được nó thì nó đã biến nhanh như chớp vào bụi rậm. Khai-ơ đuổi theo nó một lúc nhưng không bắt được nên quay trở lại chờ Mu-nơ. Nó cố dẫn Mu-nơ về nhà nhưng Mu-nơ đã bị thương vì những răng sắc của con chó rừng nên không bước đi một mình được. Khai-ơ không muốn bỏ bạn trong tình trạng đau đớn như vậy, nó ở lại cạnh Mu-nơ và canh gác một cách chân tình. Buổi chiều, Mai-a về nhà và không thấy cả Mu-nơ lẫn Khai-ơ. Em lo lắng cho chúng và bắt đầu tìm chúng khắp nơi.
Em chạy từ nhà đến trại rồi lại từ trại về nhà nhưng chẳng thấy dấu vết nào của chúng cả. Mai-a gọi:
- Mu-nơ! Em ở đâu? Mu-nơ! Về ăn đi!
Em tìm kiếm chúng hồi lâu, nhưng vô ích, và em càng lo hơn. Em hỏi tất cả mọi người xem có thấy Mu-nơ và Khai-ơ đâu không? Chúng biến đi đâu được nhỉ? Liệu bầu trời có nuốt chúng không? Không, chắc là chúng chỉ ở đâu đây thôi. Mai-a quyết định đi vào rừng tìm chúng. Trời bắt đầu tối em mới đến bìa rừng. Bóng tối đang phủ xuống các cành cây. Những ngọn núi phủ tuyết của dãy Hi-ma-lay-a hùng vĩ được chiếu sáng bằng các tia vàng của mặt trời đang lặn trông như các màu vàng của thiên đình. Lúc đó, gió lạnh chiều đông bắt đầu thổi và Mai-a run lên vì rét. Tuy vậy, không gì cản được bước em. Dưới ánh sáng mờ mờ em nhìn thấy hai vật gì đen đen như hai tảng đá nhỏ. Tim em đập nhanh hơn. Em vội chạy lại và thấy chính là hai con vật yêu quý của em.
- Các em hư thật, sao không nghe lời chị hả?
Mai-a làm ra vẻ tức giận nhưng vẫn ôm chặt con dê nhỏ vào lòng. Thế rồi Mai-a nhận thấy nó bị thương nặng.
- Ôi, em yêu dấu, sao thế này? Em bị thương à? Ai làm vậy? Em bối rối đến suýt khóc. Em khẽ sờ vết thương. Nỗi đau của con dê dường như là nỗi đau của chính Mai-a. Em nhìn Khai-ơ như muốn hỏi:
- Tại sao vậy Khai-ơ?
Khai-ơ chỉ biết vẫy đuôi và cố tránh cặp mắt của Mai-a. Khai-ơ cảm thấy đó là lỗi tại nó. Mặc dù nằm trong tay Mai-a nhưng Mu-nơ vẫn có vẻ khiếp đảm. Nó kêu to và run sợ. Bây giờ thì Mai-a không cần phải ai giải thích gì nữa. Em hiểu là Mu-nơ đã ra khỏi chuồng và con chó rừng xảo quáệt gian ác đã được dịp bắt nó.
- Chị hiểu em kêu vì sao rồi, dê con tinh nghịch ạ, - Mai-a nói.
- Em xin chị tha lỗi vì không nghe lời phải không? Được, chị tha thứ cho em lần này. Nhưng nếu em mắc lỗi lần nữa thì lão chó rừng gian ác không để em sống nữa đâu, hiểu không?
- Nào, Khai-ơ, về nhà đi!
Mu-nơ đã bị trừng phạt xứng đáng vì tội không vâng lời rồi. Lần này thì nó được một bài học nhớ đời. Chị cũng mừng là nó không phải trả giá quá đắt. Mặc dù vậy, chị cũng vẫn phải chăm sóc nó nhiều đây. Mai-a nói rồi bắt đầu lên đường về nhà, bế Mu- nơ trên tay, Khai-ơ chạy theo sau.