Thái Bình Tiên Phượng bỗng gặp lại phụ thân tàn độc, nàng chỉ nuôi ý niệm tự sát, cho nên tâm thần bình thản phẳng lặng chẳng khác mặt nước hồ thu, không một gợn nước lăn tăn. Cho nên Hoa Vân Biểu nắm chặt tay, nàng cũng không hề cảm thấy hổ thẹn.
Nhưng khi thoạt nghe Hoa Vân Biểu nhắc nhở mình còn mẫu thân trên dương thế, toàn thân nàng bỗng chấn động, giằng thoát khỏi tay chàng, sửng sốt hỏi:
- Tiểu hiệp nói có thực không? Hoa Vân Biểu dùng toàn thần giới bị đương cự với lão ma phía trước mặt, chỉ vội trầm giọng đáp:
- Tiểu đệ đánh lừa thư thư làm chi? Thái Bình Tiên Phượng thở hắt ra một tiếng, giây lát sau nàng lại bỗng buông tiếng thở dài thốt:
- Tiểu hiệp đánh lừa tôi, mẫu thân tôi đã sớm chết ở dưới Tế Kiếm đài tại Thái Bình cốc từ lâu rồi.
Hoa Vân Biểu vội đáp ngay:
- Linh thư không tin ư? Người chết là Thượng Quan Đan Châu dì của thư thư, bấy giờ thân mẫu của thư thư đang được Tái Hoa Đà chạy chữa khôi phục lại công lực, hiện đã cùng phu phụ Thất Tuyệt Kiếm tới thị trấn này tưởng cũng đã tới nơi.
Vì chàng muốn đem lòng tin tới với Thái Bình Tiên Phượng đành phải bịa thêm đoạn sau.
Thái Bình Tiên Phượng mừng rỡ la lớn:
- Trời ơi! Mẹ tôi!...
Huyết Kiếm Ma Đế nghe tới đó giật mình sửng sốt, chỉ riêng một mình Hoa Vân Biểu đã đấu ngang tay với mình, nếu thêm vợ chồng Tư Đồ Hưng Trung, bấy giờ họ hợp sức lại đương đầu, mình với bọn võ sĩ khó lòng đương cự nổi.
Nhưng lão là một tay rất đa nghi nên chưa chịu tin hẳn lời nói của Hoa Vân Biểu là xác thực.
Bỗng từ xa một giọng phụ nhân truyền tới hỏi:
- Hưng Trung, vừa rồi có phải hiền tế của mình đang đối thoại với người đấy không? Quả nhiên phu phụ Thất Tuyệt Kiếm đã tới nơi, Hoa Vân Biểu bất giác hớn hở la lớn.
Huyết Kiếm Ma Đế vội phất tay ra lệnh:
- Đi! Lại nghe thấy tiếng phụ nhân đó tiếp:
- Hưng Trung, Ma đế hiện...
Huyết Kiếm Ma Đế thảng thốt như giẫm phải than hồng, vội nhún chân cùng bọn kiếm sĩ thuộc hạ phóng đi nhanh.
Hoa Vân Biểu sợ Thái Bình Tiên Phượng bị thất thố, không dám đuổi theo. Chàng tưởng nhạc phụ nhạc mẫu ngẫu nhiên tới nơi thực, trong tình trạng căng thẳng không kịp phân biệt rõ thanh âm của người nọ, vội cao giọng nói:
- Nhạc phụ mau đuổi theo, đừng để Ma đế tẩu thoát.
Chàng vừa dứt lời, bỗng có tiếng tiếp luôn:
- Đuổi theo ma thì có! Một thân hình nhỏ nhắn phóng ra khỏi màn đêm chạy thẳng lên trên đỉnh am, nhảy xổ tới ôm chặt lấy Thái Bình Tiên Phượng, khẽ thốt:
- Thư thư! Rồi nàng nọ òa khóc nức nở.
Thái Bình Tiên Phượng thấy đó là Vi Ái Linh, thực sự việc xảy ra ngoài tưởng tượng, vội đỡ em gái dậy, giơ tay khẽ vuốt tóc dịu dàng hỏi:
- Vừa rồi là hiền muội đấy ư? Ái Linh gục đầu vào ngực thư thư, gật đầu cười đáp:
Hồi ở Ma cung, tiểu muội được học xướng, có thể bắt chước giọng người khác, không ngờ lần này lại đắc dụng.
Hoa Vân Biểu bất giác bật cười xen lời:
- Chúng ta mau về thị trấn đã rồi hãy hàn huyên sau.
Thái Bình Tiên Phượng khẽ hỏi:
- Mẫu thân đã tới thị trấn ư? Ái Linh biết đại thư chưa tin lời Hoa Vân Biểu vội đáp:
- Má không tin có tới, vì Phương Khanh thư với Ngọc Hoàn thư khó ở, nên má với Tư Đồ đại hiệp ở lại Trường An để chăm nom.
Thái Bình Tiên Phượng mắt sáng lấp lánh chiếu thẳng vào mặt Ái Linh, chậm rãi hỏi:
- Thực Linh muội đã gặp má rồi? Ái Linh đáp:
- Dạ đúng như thế, má sanh thư thư không lâu thì bị Ma đế...
Thái Bình Tiên Phượng ngắt lời:
- Linh muội cũng gọi là Ma đế.
Ái Linh đáp:
- Không gọi Ma đế thì gọi là gì? Tiểu muội đã theo má đổi họ là Thượng Quan, không dùng họ Vi nữa.
Thái Bình Tiên Phượng lặng lẽ không nói gì nữa.
Ái Linh biết không nói rõ, bất luận thế nào, cũng khó lòng lay chuyển nổi Thái Bình Tiên Phượng, nàng vội tiếp:
- Má bị bọn kiếm sĩ tâm phúc của Ma đế đem vào thâm sơn giam cầm mười mấy năm, dì Thượng Quan Đan Châu mạo xưng là má làm nữ chủ nhân Thái Bình cốc, vì vậy thư thư cứ tưởng dì là mẫu thân, rồi dì bị Ma đế đánh chết dưới Tế Kiếm đài.
Thái Bình Tiên Phượng khẽ buông tiếng thở dài.
Ái Linh khẽ dắt tay nàng, ngẩng mặt lên nói:
- Thư thư, chúng ta đi thôi! Thái Bình Tiên Phượng nhíu mày đáp:
- Má vẫn còn mạnh giỏi, thư thư phải gặp gỡ lão thân gia rồi sẽ định đoạt sau. Được rồi, các người đợi giây lát, thư thư thu xếp hành trang rồi sẽ trở lại ngay.
Ái Linh liền nói:
- Để tiểu muội đi theo thư thư một thể.
Thái Bình Tiên Phượng điểm nụ cười thảm đạm nói:
- Vật dụng của thư thư hiện ở cả dưới Thương Tâm nham.
- Không sao.
Ái Linh tiếp luôn:
- Thư thư đi đâu, tiểu muội đi theo tới đó.
Nàng sợ Thái Bình Tiên Phượng bỏ đi lần nữa, vội đi theo sát không rời một bước.
Hoa Vân Biểu vẫn đứng một mình ở trên nham.
Bỗng dưới lòng sông có những tiếng lõm bõm vang lên, chàng giật mình thất kinh, đã nghe thấy tiếng của Thái Bình Tiên Phượng trách mắng:
- Tiểu a đầu, sao ngươi lại liệng dùi với mõ của ta xuống sông như vậy? Ái Linh cười khúc khích đáp:
- Những vật bất tường này thì giữ lại làm gì, nếu đem theo để má trông thấy, thế nào cũng làm cho lão nhân gia đau lòng.
Thái Bình Tiên Phượng trách mắng:
- Dùi mõ của nhà Phật mà ngươi dám bảo là vật bất tường, không sợ bị trầm xuống dưới mười tám tầng địa ngục ư? Ái Linh không phục đáp:
- Tiểu muội đã bảo vật bất tường thì nói là vật bất tường, vừa rồi chính vật bất tường ấy phát ra thanh âm đã dẫn dụ tiểu muội với Vân ca ca tới nơi, đồng thời còn dẫn luôn cả Ma đế giáng lâm.
Thái Bình Tiên Phượng khẽ thở dài nói:
- Miệng của ngươi lanh lợi lắm, vì ta chưa gặp được cao tăng xuống tóc, đành chỉ biết chờ, ngờ đâu các người như những bóng ma cũng mò tới tìm kiếm được.
Ái Linh lại bật cười khanh khách.
Hoa Vân Biểu định bụng Thái Bình Tiên Phượng bị Ái Linh quấn quýt, đến cả dùi mõ cũng bị nàng ném xuống dưới sông, tạm thời đã tránh được ni cô, trong tương lai gặp gỡ thân nương, nhất định sẽ trở lại nếp sinh hoạt bình thường.
Lần này tuy chàng chưa có thể giết chết được Ma đế, nhưng cứu được một người con gái khổ sở đơn chiếc, bất giác cảm thấy an ủi vô cùng.
Chợt nhiên hai bóng hình nhỏ nhắn từ dưới nham lướt ra.
Thái Bình Tiên Phượng đã thay đổi chiếc cà sa rộng thùng thình bằng một chiếc áo hồ lục, bất giác Hoa Vân Biểu ngẩn người ra sửng sốt.
Ái Linh bật cười nói:
- Vân ca ca đừng có ngắm nhìn ngẩn tò te ra như thế, bọn tiểu muội xin đi trước một bước.
Hoa Vân Biểu khẽ gật đầu, bỗng thấy phía xa có một bóng đen thấp thoáng, nhanh như một đốm sao rơi, chỉ trong thoáng cái đã lướt đi được mấy chục trượng, chàng buột miệng thốt:
- Kỳ đại hiệp! Nếu không là Vạn Lý Truy Phong, thì ai lại có thân pháp thần tốc đến mức ấy.
Bóng đen nọ hơi giảm phi hành, quát hỏi:
- Ai đó? Hoa Vân Biểu đã nghe ra giọng nói của Kỳ Thiên Bảo, biết võ nghệ của ông ta không cao siêu, sợ người ám toán vội đáp:
- Người của Truy Phong tâm quyết.
- Ồ! Vạn Lý Truy Phong mừng rỡ thốt như trên, như một làn khói nhẹ lướt tới nơi, đưa mắt liếc nhìn đôi thư muội Ái Linh rồi quay sang Hoa Vân Biểu mỉm cười nói:
- Xin minh chủ giới thiệu cho Kỳ mỗ được hân hạnh quen biết với hai vị cô nương đây.
Hoa Vân Biểu đáp:
- Vị này là Thái Bình Tiên Phượng, đã từng chuyển thư cảnh giác đại hiệp...
Vạn Lý Truy Phong là người tri ân báo đức, nghe nói vội rạp mình sát đất cảm tạ Thái Bình Tiên Phượng.
Hoa Vân Biểu sợ Thái Bình Tiên Phượng không an tâm, khi dẫn kiến Ái Linh chỉ nói:
- Còn vị này là muội muội của Thái Bình Tiên Phượng, Vi Ái Linh.
- Ồ... ồ...
Vạn Lý Truy Phong lại chắp tay xá, tiếp:
- Minh chủ có biết hiện Huyết Kiếm Ma Đế có mặt ở vùng này? Hoa Vân Biểu gật đầu đáp:
- Vừa rồi mới đương đầu với lão một trận.
- Ai thắng? Vạn Lý Truy Phong vừa nói dứt, bỗng bật cười tiếp:
- Dĩ nhiên là minh chủ thắng rồi, bằng không sao lại thảnh thơi ở chốn này.
Hoa Vân Biểu cười đáp:
- Kỳ đại hiệp quá coi trọng tại hạ, luận về kiếm thì đôi bên không chênh lệch là bao, nhưng còn về công lực, thực tại hạ còn thua kém lão ma rất xa. Bất quá Ma đế sợ ném chuột vỡ đồ, nghe nói phu phụ Tư Đồ minh chủ kỳ trước tới, vội đem theo bảy tên kiếm sĩ đào tẩu mất dạng.
Vạn Lý Truy Phong trầm ngâm hỏi:
- Chắc lão dẫn theo Bát tướng tùy thân, rồi bị minh chủ giết mất một tên.
- Đúng vậy.
Hoa Vân Biểu giơ tay ra chỉ tiếp:
- Tên đó còn nằm đằng kia, không biết y là ai.
Thái Bình Tiên Phượng kéo Ái Linh tới cạnh thi thể kéo tấm vải bịt mặt ra khẽ thở dài:
- Y là lão tứ Thái Bình bát tướng... Lư Xuyên.
Hoa Vân Biểu nói:
- Nay đã rõ chân tướng, tà chính đã phân rõ, dù là ai cũng thế thôi. Nếu Kỳ đại hiệp không có việc gì bận thì có thể đi bộ tới nơi cư trú của tại hạ được chăng? Vạn Lý Truy Phong đáp:
- Thực huynh đệ có một việc muốn báo cáo với minh chủ, nhưng lại cảm thấy trước hết phải tìm Nữ Lỗ Ban đã.
Hoa Vân Biểu ngạc nhiên hỏi:
- Có phải đó là vị biểu muội độc nhân của Động Đình Yên Hà lão nhân? Vạn Lý Truy Phong gật đầu đáp:
- Chính là người đó... thôi được, Kỳ mỗ nói ngay lúc này cũng không sao.
- Tiểu bối xin cung kính lắng tai nghe.
Hoa Vân Biểu biết rõ chắc Vạn Lý Truy Phong phải có điều gì bí mật cần giải quyết với Nữ Lỗ Ban, nghe nói Nữ Lỗ Ban có đi lại với Yên Hà biệt phủ với Thái Bình cung, nơi đây cách Thái Bình cung chỉ khoảng chừng ba trăm dặm, bởi thế tìm Nữ Lỗ Ban chắc thế nào cũng liên quan tới Thái Bình cung.
Chàng liền tươi cười hỏi:
- Phải chăng đó là chuyện Ma đế quay trở lại Thái Bình cung? Vạn Lý Truy Phong ngẩn người đáp:
- Thì ra thiếu hiệp cũng biết việc này. Tuy nhiên Thái Bình cung hôm nay không phải như những ngày trước. Ma đế đã trùng tu mai phục cơ quan ở khắp nơi, đến cả Phong Trần lão nhân cũng không có cách gì thông qua được những cơ quan ấy.
Hoa Vân Biểu kinh ngạc lẫn mừng rỡ hỏi:
- Cổ lão tiền bối hiện cũng có mặt ở đó? Vạn Lý Truy Phong cười đáp:
- Ông ta ẩn thân ở Thái Bình cốc, bất quá khó mà nhận ra được mà thôi. Mỗ biết rõ hiện cao thủ các môn phái đã lần lượt kéo tới ngoài Thái Bình cốc, tính toán tiến vào trong cốc dò thám trước xem sao, nhưng họ đã được Cổ lão tiền bối ngầm cảnh cáo chớ nên tiến vào, mà phải kiếm cách tìm cho được Nữ Lỗ Ban nàng đã.
Thái Bình Tiên Phượng không sao nhịn được xen lời:
- Thái Bình cung trừ chính viện với hậu viện, những nơi khác làm gì có cơ quan gì.
Vạn Lý Truy Phong nghiêm sắc mặt đáp:
- Hiện cơ quan đã được thiết lập khắp nơi, cứ theo Cổ lão cảnh cáo... địa phương nào bề ngoài càng bình thường an toàn bao nhiêu thì lại càng nguy hiểm bấy nhiêu.
Hoa Vân Biểu nhớ tới chuyện Điều đoạn trang Thái Ất phủ liền gật đầu nói:
- Kỳ đại hiệp đã mang sứ mệnh ấy, chẳng hay có nắm chắc được việc tìm thấy Nữ Lỗ Ban chăng? Vạn Lý Truy Phong đáp:
- Điều ấy rất khó nói. Tuy nhiên nghe có người nói vào hồi rất gần đây thấy bà ta đi lại ở vùng này, biết đâu chẳng may mắn gặp gỡ.
Hoa Vân Biểu chiêu tập cao thủ các phái kéo tới bên ngoài Thái Bình cốc, chỉ đợi tới ngày giờ đã định, lập tức phát động tấn công, bủa lưới bắt trọn ổ lão ma. Ngờ đâu lão ma đã bố trí Thái Bình cung khác hẳn xưa, nếu không nhờ Phong Trần lão nhân biết trước thông báo, nếu quần hùng mạo muội tấn công, không chừng đã bị Ma đế lật ngược thế cờ thu trọn mẻ lưới lớn.
Nghĩ tới đó, chàng cảm thấy có một việc cực kỳ trọng yếu cần phải tỏ rõ, vội nói:
- Nếu như Ma đế cũng biết chuyện chỉ có Nữ Lỗ Ban mới có thể phá hủy những ổ mai phục trong Thái Bình cung, lão phái người truy tầm Nữ Lỗ Ban, Kỳ đại hiệp cần phải lưu ý tới điểm này mới được.
Vạn Lý Truy Phong hơi giật mình đáp:
- Mấy ngày nay huynh đệ vội vã, nên không nghĩ tới chuyện hệ trọng này, xin minh chủ cho biết cao kiến.
Hoa Vân Biểu khiêm tốn mấy cua, rồi ước định ký hiệu liên lạc, tiễn Vạn Lý Truy Phong đi rồi chàng mới thở hắt ra nhẹ nhõm.
Thái Bình Tiên Phượng biết rõ trong giới võ lâm đương kim đều có ý bất lợi cho phụ thân, đồng thời phụ thân mình lại là một ác ma ghê tởm như vậy, tâm tình của nàng trầm trọng cực độ, ngực nặng trĩu như cảm thấy hơi thở bị tắc nghẽn.
Nàng đứng trầm lặng hồi lâu, mới từ từ cúi xuống nhặt thanh bảo kiếm của Thái Bình tứ tướng tra vào vỏ đeo vào người rồi cùng Ái Linh chậm rãi cất bước.
Hoa Vân Biểu bận suy tính xem làm cách gì có thể chiến thắng được trường ác đấu, nên chàng cũng lặng lẽ đi theo ở phía sau. Cuộc tương tranh giữa hai phía chính tà, sự thành bại sinh tử của đôi bên đều quyết định ở như việc ai có thể chiếm đoạt được Nữ Lỗ Ban trước.
-oOo-
Không nghe rõ họ đang tỉ tê những gì, chỉ thấy hai đôi mắt chiếu ra vùng thôn dã ở ngoài thị trấn.
Đột nhiên một tiếng rú thê thảm từ phía xa vọng lại, hai bóng người mới chợt di động.
- Tiểu Vân mau đi gọi đại nương ngay!
- Tiểu Linh mau đi gọi Đại má! Nguyên hai người nọ là thị tỳ của Thẩm Diệu Thường, đêm ấy tới phiên hai người trực dạ.
Hai người chưa đứng lên, lại nghe thấy có tiếng người lớn tiếng quát:
- Bọn ma đồ khốn kiếp, các ngươi cứ kéo tới đây đông đảo thử xem! Tiếp đến lại có người quát bảo:
- Muốn chết chẳng muốn sống phải không? Liền lúc đó trên lầu có một bóng hình lao vút ra như một con cú ăn đêm biến mất vào trong màn đêm vô tận.
Tiếp đến lại có một thân hình nhỏ nhắn xuất hiện, cười cười nói:
- Các ngươi mau thỉnh đại má với đại nương dậy, ta đi trước đây.
Tiểu Vân ngẩn người ra nhìn theo bóng hai người nọ, bà ta như thất thần nói:
- Nguyên Hoa công tử với Vi nhị cô nương còn để nguyên y phục đi ngủ.
Tiểu Linh khẽ vỗ bà ta một cái, cười quát bảo:
- Việc gì đến ngươi, sao còn chưa mau báo tin đi! Việc gì còn phải báo tin nữa? Hoa Vân Biểu đã sớm nghe thấy tiếng la gọi, sau lại nghe thấy giọng quát tháo của quái khiếu hóa, chàng liền lay Ái Linh dậy, phóng ra bên ngoài tiếp viện. Chàng như một mũi tên rời khỏi cung phóng ra khỏi tiểu trấn, tới ngoại ô, thì thấy tám chín bóng đen đang giao chiến.
Quái khiếu hóa tay cầm gậy trúc, thi triển chưởng pháp Trấn bang của Cái Bang, đương cự với bảy thanh trường kiếm vây bọc tấn công.
Cạnh đó một lão phụ tay cầm một chiếc trượng đầu hươu vũ động thành một màn ô quang đương đầu với bốn tay kiếm khác.
Chỉ vì một bên dùng kiếm một bên dùng trượng, cho nên địch hay bạn liền phân rõ ràng.
Hoa Vân Biểu quát lớn:
- Ngừng tay lại! Trong tiếng quát, người chàng đã lao tới nơi vung kiếm gạt bắn một thanh trường kiếm trong bảy địch thủ đang vây bọc quái khiếu hóa, tiếp đến chàng quát hỏi:
- Các ngươi là ai? Quái khiếu hóa nghe giọng nói của Hoa Vân Biểu, vội đáp:
- Lão đệ còn phải hỏi nữa. Khiếu hóa mỗ không quan trọng, mau giúp Nữ Lỗ Ban đi.
"Nữ Lỗ Ban!" Hoa Vân Biểu vừa nghe xong câu ấy liền giật mình sửng sốt, chẳng trách mười một chiến sĩ của đối phương liều mạng giao chiến bất kể cả sự sống chết.
Nhưng vừa rồi chàng hỏi như trên, thực ra là có dụng ý khác, bấy giờ chàng mới "à" một tiếng, kiếm như một chiếc cầu bằng bạc đánh bật hai thanh kiếm của địch, nhảy tới cạnh Nữ Lỗ Ban, cười nói:
- Xin tiền bối hãy tạm nghỉ ngơi, để tiểu tử thay thế giải quyết chúng cho.
Nữ Lỗ Ban ra sức đương đầu với tứ kiếm, cơ hồ như sắp bị bại tới nơi, may thay bỗng được Hoa Vân Biểu tới nơi trút bớt cho mình gánh nặng ấy, y thị thở phào nhẹ nhõm, trước quái trượng vũ lộng vùn vụt như mưa sa bão táp, vừa tấn công tới tấp vừa lớn tiếng hỏi:
- Tiểu tử, ngươi không có danh tánh hay sao? Hoa Vân Biểu cười đáp:
- Giây lát nữa sẽ biết ngay, hiện tại tiền bối bất tất phải hỏi nhiều.
Quái khiếu hóa bên kia cả mừng xen lời:
- Thì ra lão đệ cứ ngậm miệng giao đấu, thực khiếu hóa mỗ còn thua một bậc.
Hoa Vân Biểu tự biết nếu mình không báo danh tánh, bọn kiếm sĩ Ma cung thể nào cũng đua nhau trốn chạy, chỉ cần một tên đào tẩu thoát về báo cáo với Ma đế, khiến lão ma biết rõ Nữ Lỗ Ban đã được dưới sự bảo hộ của quần hùng hiệp nghĩa đạo, không chừng lại có chi tiết khác xảy ra. Tuy chàng có thể giết sạch bọn kiếm sĩ này không khó khăn, nhưng một khi chúng bỏ chạy tán loạn, thực khó mà đuổi theo cho xuể.
Cho nên chàng chỉ trổ một nửa tài ba để bảo vệ an toàn cho Nữ Lỗ Ban trước, chưa lập tức xuất thủ tàn sát đối phương, để chờ thêm người tới tiếp tay.
Quả nhiên đối phương chỉ thấy có một người tới hơn nữa tài ba lại không lấy gì làm cao cường, liền có một tên quát lớn:
- Tất cả hãy hiệp lực giết sạch bọn chúng, chớ để tên nào chạy thoát.
- Chắc các ngươi muốn sớm về chầu Diêm Vương! Một tiếng quát thánh thót, tiếp đến một luồng ánh sáng lóe lên, tên vừa cất tiếng nói liền ngã lăn ra đất.
Đó chính là Ái Linh đã sử dụng độc thoa hễ thấy máu là phong hầu, thừa lúc đối phương không phòng bị tấn công luôn sau gáy của gã kiếm sĩ nọ, nhưng mà vẫn chưa nhảy vào vòng chiến ngay.
Quái khiếu hóa chỉ trong thoáng cái, lại liên tiếp vung trượng đánh chết hai tên kiếm sĩ.
Hoa Vân Biểu vừa cao giọng nói:
- Hãy để một tên sống sót! Thập nhị kiếm sĩ của Ma cung đã bị giết chết bốn tên, còn lại tám tên đang kinh tâm táng đởm, đồng thanh hô lớn, vội chia đường đào tẩu.
Liền lúc bấy giờ, bỗng có tiếng cười khành khạch nổi lên, một thanh âm oang oang nói:
- Bọn khốn kiếp Ma cung còn muốn chạy trốn ư? Tiếng nói chưa dứt, một bóng hình như gió lốc cuốn tới, một mùi hương thoang thoảng bay vào mũi mọi người.
-oOo-