Quyển 3
Chương 5 - Long Hổ chi hội - HỒI 5
Dịch thuật: KIẾP NÔ
Hiệu đính: BYH, Mèo Ốm
Nguồn: TTV
Lương Tiêu trong lòng vô cùng ngạc nhiên: "Nha đầu ngốc này sao lại ôm ta khóc thế kia?" Có điều hắn lại không dám ngẩng đầu lên để hỏi nàng.
A Tuyết khóc rống cả nửa ngày, hồi lâu lại cân nhắc thầm nghĩ: "Ca ca nhất định đã chết rồi! Ta cùng huynh ấy quen biết đã lâu, thể nào cũng không thể để cho huynh ấy phơi thây ngoài tuyết địa thế này được."
Nàng gạt lệ, vừa định ôm lấy Lương Tiêu, hốt nhiên phát hiện ra cơ thể của hắn vẫn mềm mại, chạm tay vào vẫn còn nghe hơi ấm, bất giác cảm thấy vô cùng kỳ quái: "Trên người ca ca sao vẫn mềm mại và tỏa hơi ấm thế kia, theo lý thuyết, người đã chết vốn phải cứng đơ và băng lãnh mới đúng, hay là …… huynh ấy mới chết không lâu, thân thể còn chưa kịp lạnh ……"
Nàng nghĩ đến điểm này, bỗng sinh ra hối hận, nức nở than:
- Đều tại muội ngốc nghếch, A Tuyết thật đáng chết mà, nếu muội sớm nhớ ra, liều mạng kéo huynh trở lên, huynh đáng ra đã không chết rồi ……
Nàng nhất thời càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng thấy hối hận, gào khóc than van, hận không được cùng chết chung với Lương Tiêu.
Lương Tiêu nghe được vừa bực mình vừa buồn cười: "Nha đầu hư thân mất nết, dám rủa ta chết à."
Lại nghe A Tuyết khóc lóc cả nửa ngày, đột nhiên đứng dậy, đang muốn di chuyển thân thể của hắn.
Lương Tiêu thầm nghĩ: "Nha đầu xuẩn ngốc này thật sự muốn đem chôn ta hay sao chứ? Rõ là ngớ ngẩn mà."
Chợt phát giác A Tuyết lại buông tay ra, nghẹn ngào nói:
- Ta mai táng ca ca rồi, vĩnh viễn sẽ không được trông thấy huynh ấy nữa, nhất định phải tìm trên người huynh ấy một vật gì đó để mang theo bên cạnh, sau này lúc nào cũng có thể nhớ tới huynh ấy.
Dứt lời, nàng lại cảm thấy thương tâm, thút thít bật khóc.
Lương Tiêu khuôn ngực nóng ran, trầm tư nghĩ ngợi: "Nàng đối với ta thật sự quá tốt, nếu hôm nay ta có thể thoát hiểm, tương lai nhất định sẽ đối xử tốt với với nàng, vĩnh viễn không rũ bỏ."
A Tuyết nức nở trong chốc lát, tay luồn vào ngực Lương Tiêu, lôi ra từ bên trong một vật, xoay qua vặn lại, hốt nhiên trông thấy một chiếc hộp mực đồng, vừa nhấc lên xem, chỉ thấy bên trong chứa đầy một gói giấy dầu, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái: “Đây là cái gì?”
Nàng bắt đầu quan sát, chỉ thấy một miếng ngọc phía trên có khắc văn tự. A Tuyết bình sinh đã vụng về, toán học lại không có khả năng, xem sách thì lúc nào cũng phải vừa nhìn vừa nhẩm, lập tức đem từng chữ thuận miệng đọc ra:
- “Tử phủ nguyên tông” tiểu tựa: niệm vũ trụ chi sơ, thiên địa bổn vô, vô trung sanh hữu, thủy hữu hỗn độn, hỗn độn trung khai, âm dương nãi thành. Thị dĩ thiên hữu nhật nguyệt, địa thành hư thật, nhân phân nam nữ, thú vi thư hùng. âm dương luân chuyển, vĩnh vô chỉ tức, nhân chi tứ quý hữu hàn thử, nhật nguyệt hữu khuy thực. Hướng nhật thánh nhân vi “Chu dịch”, chí dương trung sanh âm, lão Trang vi “Đạo đức”, chí âm trung kiến dương. Âm dương hòa hợp, nãi vi chi khí , khí giả hỗn độn chi bổn thể , đạo đức chi căn nguyên. Dư tu luyện bán sanh, lược hữu sở đắc, nãi tác tử phủ thập nhị thiên, lưu tặng hữu duyên ……
(BYH tạm dịch: Tiểu tựa Tử phủ nguyên tông: thủa đầu vũ trụ này không có trời đất chi hết, trong cái không có ấy sinh ra cái có, trong cái hỗn độn ấy chia ra cái rạch ròi, từ cái rạch ròi lại chia ra âm dương. Trong trời sinh nhật nguyệt, trong đất sinh thực hư, người sinh nam nữ, thú sinh đực cái. Âm dương luân chuyển, vĩnh viễn không bao giờ dừng, có bốn mùa có nóng lạnh, nhật nguyệt có khi khuyết khi tròn. Xưa nay thánh nhân viết Chu Dịch, trong chí dương sinh ra âm, Lão Trang làm Đạo Đức, trong chí âm thấy dương. Âm dương hòa hợp sinh khí, khí là hỗn độn chi bổn thể, đạo đức chi căn nguyên. Tu luyện bán sinh được đôi chút sở đắc, làm thành Tử Phủ Thập Nhị Thiên, gửi tặng kẻ hữu duyên…)
A Tuyết đọc đến đây, nghèn nghẹn than:
- Ai da, thật là cổ cổ quái quái mà, cũng chẳng biết nó nói gì nữa? Nhưng vật này vừa vặn, rất thích hợp để làm đồ kỷ niệm ……
Lời còn chưa dứt, chợt thấy băng tuyết bay tứ tán, Lương Tiêu đột ngột nhảy lên. A Tuyết bị dọa đến thất thanh, thét lên một tiếng chói tai, lại nghe Lương Tiêu lớn tiếng bảo:
- Đọc tiếp đi, đọc tiếp đi!
Hắn vừa kêu được hai tiếng, khí cơ chợt hỗn loạn, lại tiếp tục vùi đầu vào trong tuyết.
A Tuyết kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, cả nửa ngày mới bật thốt:
- Ca …… ca ca, huynh …… huynh còn sống sao?
Lương Tiêu không thể lên tiếng, chỉ có thể vẫy tay thay lời.
A Tuyết ngây người ngẩn ngơ trong chốc lát, rồi lại cuồng hỉ nói:
- Ca ca, huynh dám gạt muội!
Nàng biết được Lương Tiêu vẫn còn trên thế gian này, nhịn không được không ngừng khua khoắng hai tay, khúc khích cười mãi. Cười trong chốc lát, nàng lại nghi hoặc nói:
- Ca ca, huynh vùi đầu vào trong tuyết, không cảm thấy ngộp thở hay sao? Vừa rồi hại muội sợ muốn chết ……
Lương Tiêu hai tay ra hiệu, ý bảo nàng không nên nói nhảm, mau mau cúi xuống đọc tiếp. Hắn nghe xong đoạn thoại vừa rồi, mơ hồ đoán được “Tử phủ nguyên tông” này chính là một bộ bí kíp ghi lại phương pháp luyện khí, biết đâu có thể hóa giải luồn chân khí không chịu nghe lời trong cơ thể của mình.
A Tuyết chỉ đành tiếp tục đọc:
- Nhập định thiên: đạo giả thiên địa lưỡng bất tri, thân tại hồ trung vô nhân thức, lão thụ bàn căn nhập nê thổ, sơ chi hoành tà bất lưu ảnh, mục quan giả quan tâm, tâm hữu huyền châu sanh quang minh, huyền châu lạp lạp tẩu nê hoàn, chuyển vận cô lộc độ tinh hồn ……
(BYH tạm dịch: Nhập định thiên: người luyện đạo không biết đến cả trời và đất, thân ở trong lu chẳng cảm nhận được gì, gốc cây cổ thụ tiến sâu vào đất bùn, cành cây chĩa nghiêng ra không đổ bóng xuống, mắt nhìn vào trong tâm, trong tâm có huyền châu tỏa ánh sáng ra, huyền châu lăn lăn đến Nê Hoàn, chuyển vận Cô Lộc độ tinh hồn).
Âm thanh vừa vơi đi, Lương Tiêu bỗng nhảy dựng lên, y theo lời ngồi bắt chéo hai chân lại tọa pháp, hai tay giao nhau bên dưới cổ, đôi mắt khép hờ, ý niệm chứa trong huyệt Thiên Trung, khí dồn lên huyệt Nê Hoàn trên đỉnh đầu, lại chuyển về Cô Lộc quan ở sau lưng.
A Tuyết thấy hắn không còn chôn mình vào tuyết nữa, trong lòng biết nhất định có liên quan đến hành động của mình, lập tức không dám sao lãng, tiếp tục nhẩm đọc, đọc xong quyển đầu “Nhập định”, lại đọc đến quyển thứ hai “Tẩy tâm”.
Tâm pháp “Tử phủ nguyên tông” này toàn dùng câu thơ mà diễn tả. “Nhập định”, “Tẩy tâm” hai sách giảng giải như thế nào để đả tọa, như thế nào để trừ khử những kinh thương tạp niệm trong lòng, làm thế nào trong lúc chư mạch vận chuyển khí cơ, điều hòa âm dương. Ngôn từ mặc dù tối nghĩa nhưng Lương Tiêu ngộ tính cực cao, có thể cảm nhận bằng nhiều cách. Tỷ như "Đạo giả thiên địa lưỡng bất tri, thân tại hồ trung vô nhân thức." Chính là chỉ phương pháp "Tâm trung quan ảnh", ‘hồ’ tức chỉ ‘tâm’, "Thân tại hồ trung", nghĩa là trong lòng nghĩ về hình ảnh của chính mình; "Lưỡng bất tri", "Vô nhân thức" ám chỉ ngoài thân chẳng có vật gì, thiên địa đều không nhớ đến; "Lão thụ bàn căn nhập nê thổ, sơ chi hoành tà bất lưu ảnh." Chính là dạy phương thức đả tọa, hai chân giống như đại thụ lâu năm xoạt rễ bám đất, khoanh chân bắt chéo mà tọa pháp, hai tay tạo thành hình dáng nhánh cây đang giao nhau, nhưng nhất thiết phải áp sát vào hàm dưới, không để lưu lại bóng trên mặt đất; phần phía sau cũng đại loại như vậy.
Lương Tiêu vừa nghe vừa hiểu, vừa hiểu vừa luyện, luyện xong “Tẩy tâm thiên”, toàn thân chân khí nhỏ như hạt trân châu, bên trong chư kinh bách huyệt lưu chuyển bất định, nhất nhất đổ dồn vào đan điền, bất giác khiến hắn tâm khí bình hòa, hô hấp thông suốt trở lại, nhất thời không bị tắc nghẽn nữa. Vốn người luyện hai chương khác biệt này, chậm thì bảy tám tháng, lâu thì hơn mười năm, lại chưa chắc có thể luyện thành. Nhưng Lương Tiêu trong lúc vô tình đã đạt đến cảnh giới "Quy tức", nền tảng sẵn có (1), nhập môn tự nhiên dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ trong hai canh giờ ngắn ngủi, hắn đã hoàn toàn luyện xong công pháp.
A Tuyết thấy Lương Tiêu chau mày nhíu mắt, thần sắc nhợt nhạt, trong lòng vô cùng không vui, liền bảo:
- Ca ca, quyển kế tiếp chính là “Sơ cửu thiên”, huynh nghe cho kỹ này, mặt trước có nói: cửu cửu đào hoa sanh đỗng khuyết , bát bát thanh long tổng nhất cân , thất thất bạch hổ song song dưỡng, mộc mẫu kim công tính bổn ôn, thập nhị cung trung thiềm phách hiện, thời thời địa phách hàng thiên hồn, bạt thủ thiên căn tịnh địa tủy, bạch tuyết hoàng nha tự trưởng thành ……
Lương Tiêu mở mắt ra, ngạc nhiên nói:
- A Tuyết, muội có đọc nhầm không đấy?
A Tuyết nhìn lại một lượt cẩn thận rồi trả lời:
- Muội chiếu theo mặt trước mà đọc, một chữ cũng không sai!
Lương Tiêu nhận lấy tờ giấy, cẩn thận xem xét, quả nhiên đọc đúng từng chữ, nhất thời đầu mày nhíu chặt, cả nửa ngày không nói năng gì.
A Tuyết lòng thấy hiếu kỳ, chợt hỏi:
- Ca ca, lời này có ý gì thế?
Lương Tiêu lắc đầu đáp:
- Thơ cú ở đây, ta một câu cũng không nghĩ ra được.
A Tuyết trừng đôi mắt to của mình, ngạc nhiên nói:
- Ca ca, đến huynh còn nghĩ không ra, vậy còn ai có thể hiểu thông được chứ?
Lương Tiêu bật cười nói:
- Nha đầu ngốc, muội đề cao ta quá rồi. Vị tiền bối này đã viết như vậy, ắt hẳn mong muốn có người nào đó thông suốt. Hai quyển trước có khá nhiều thí dụ, cho nên không khó có thể hiểu rõ. Nhưng từ chương này trở đi, lại xuất hiện rất nhiều câu từ cổ quái, ta đoán chừng đây là một loại thuật ngữ nào đó, chẳng hạn như hình tròn hình vuông hình tam giác, và các định luật thương phương thực pháp trong số thuật), cho nên nếu không hiểu loại thuật ngữ này, thật không có cách nào hiểu được chân ý của vị tiền bối ấy cả.
A Tuyết hỏi:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Nàng nhăn mày, vô cùng lo lắng cho Lương Tiêu.
Lương Tiêu cúi xuống quan sát lại lần nữa, chỉ thấy phía sau “Sơ cửu thiên”, còn có “Huyền dụng, thần vi, đỉnh thụy, hoạt đắc, sáng lạn, thai tức, tích cốc, tiên du, quy chân” chín quyển, mỗi quyển càng về sau lại càng khó hơn trước, câu từ cũng càng lúc càng thiên kỳ bách quái, hắn không khỏi nghĩ ngợi nói:
- Vị soạn văn tiền bối này thật sự muốn làm khó người ta mà, lúc nào cũng như đang đặt ra một mê đề cổ quái để thử thách kẻ khác, ta trước tiên có được Thuần Dương Thiết Hạp, sau lại có thêm Âm Dương Cầu, hôm nay lại gặp phải Tử Phủ Nguyên Tông.
Hắn nhìn một lượt từ đầu đến cuối, vẫn chưa phát hiện ra tên của tác giả, thêm vào đó, đã không có hai chữ “Thuần Dương” lại cũng không có tên hiệu của Lữ Động Tân. Xem ra câu chuyện về Lữ Động Tân đúc hộp, quả nhiên là do người trần ngộ truyện mà ra rồi.
Lương Tiêu nghĩ mãi vẫn không hiểu đành than vãn:
- A Tuyết, ta xem không hiểu nổi. Nhưng “Tử phủ nguyên tông” này thật sự vô cùng quý giá. Chỉ cần hai quyển Nhập định và Tẩy Tâm cũng có thể hóa giải chân khí đang loạn tẩu trong cơ thể ta. -Theo như lời đồn, nếu luyện về sau, có thể điều khiển được quỷ thần, phi thăng thành tiên, không biết có thật thế chăng?
A Tuyết thầm nghĩ: “Nếu ca ca phi thăng thành tiên rồi, A Tuyết một mình ở lại nhân gian này, chẳng phải tịch mịch lắm sao, may là huynh ấy không hiểu được phần phía sau.”
Nàng nghĩ đến đây, trong lòng thích chí, không nhịn được nhìn Lương Tiêu mỉm cười.
Lương Tiêu thấy nàng cười có vẻ bí hiểm như vậy bèn hỏi:
- Nha đầu ngốc nhà ngươi, sao lại cứ cười khúc khích như vậy? Ầy …… A Tuyết, muội bị thương à?
A Tuyết hồi phục tinh thần lại, chỉ cảm thấy ngực và vai đau nhói, mới chợt nhớ ra vừa rồi đã trúng phải một chưởng của Lương Tiêu, thụ thương không nhẹ, về sau lại liên tiếp gặp phải dị biến, cũng phần nào quên bén đi cơn đau.
Nàng sợ Lương Tiêu lại tự trách mình, đành thuận miệng nói:
- Đâu có.
Lương Tiêu hừ một tiếng, nói:
- Muội mà nói dối, mắt hết nhìn đông lại ngó tây, ta liếc một cái đã nhận ra.
A Tuyết bối rối vô cùng, chỉ biết cúi đầu lau lau vạt áo.
Lương Tiêu nhìn nàng sớm đã minh bạch mọi chuyện. Hắn cẩn thận thu hồi “Tử phủ nguyên tông”, bất chợt nhớ đến bản thân đã đem Âm Dương Cầu nuốt vào trong bụng, sợ rằng sau này sẽ gặp vấn đề, nhưng hắn ngưng thần tìm kiếm bên trong mãi vẫn chẳng thể cảm nhận được nửa điểm vết tích của Âm Dương Cầu.
Hắn trầm ngâm thật lâu, hoảng hốt nhớ lại lúc Công Dương Vũ cùng Tiêu Thiên Tuyệt đánh nhau, trong cơ thể tựa như có sự vật gì đó bị rạn nứt, lúc này nhớ đến, ước chừng chính bởi nội công của hai đại cao thủ ấy quá mạnh mẽ, Âm Dương Cầu chịu không nổi sức nặng, hoặc đã bị nghiến thành phấn vụn, hoặc đã hóa thành bụi tro mất rồi.
Lương Tiêu hiểu ra nguyên do, bất giác thở dài thườn thượt, ôm lấy A Tuyết trở lại đạo quan liệu thương cho nàng.
A Tuyết trải qua một ngày một đêm hứng chịu quá nhiều biến cố như vậy, tất nhiên mệt mỏi vô cùng, liệu thương chưa xong đã mau chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Lương Tiêu mang nàng đặt trên gối, cẩn thận kéo chăn đắp lên rồi ngồi xuống bên cạnh. Nghĩ đến việc tìm đường sống trong cái chết vừa qua, hắn âm thầm cảm thấy may mắn; nhưng khi nghĩ đến mối thù của phụ mẫu vẫn chưa báo được, bất giác một nỗi hổ thẹn mờ mịt lại dâng trào.
Lương Tiêu vui buồn lẫn lộn, cõi lòng như dậy sóng chẳng thể bình ổn lại. Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy dáng ngủ của A Tuyết thật nũng nịu đáng yêu, khiến người khác không thể cầm lòng được, bèn bất giác vươn tay, nhè nhẹ vuốt lên mái tóc đen nhánh của nàng, trong lòng chẳng biết vì sao lại hiện ra hình bóng của Hoa Hiểu Sương. Hắn lúc đầu tranh đoạt Thuần Dương Thiết Hạp, toàn vì chứng bệnh thâm căn của nàng, mà nay Âm Dương Cầu đã bị hủy, chỉ sợ đối với khả năng phục hồi của Hiểu Sương vô cùng bất lợi. Lương Tiêu nghĩ ngợi chốc lát, cảm thấy cõi lòng nặng trĩu: “Chẳng lẽ ông trời trêu người, quả thật muốn cho Hiểu Sương vĩnh viễn phải chịu đựng nỗi dày vò của hàn độc hay sao?”
Hắn si ngốc ngẫm suy một hồi, lúc định thần nhìn lại, chỉ thấy khóe miệng A Tuyết khẽ mỉm cười, hàng mi dày tựa như một mặt gương nho nhỏ, thoảng chút rung động, dường như trong giấc mộng đẹp đang gặp điều gì đấy vui vẻ lắm. Lương Tiêu bất giác mỉm cười, nhớ đến đêm đó ở trên thuyền, dáng vẻ say ngủ của Liễu Oanh Oanh cũng phảng phất hệt như vậy, tình trạng cũng chẳng khác là mấy, có điều giờ đây người cũng đã đi mất rồi.
Khoảnh khắc ấy, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực tựa như bị ngàn vạn nhánh cương châm xuyên thấu, nước mắt không tranh nhau mà lặng lẽ rơi xuống. Hắn bất giác ngẫm than:
- Chẳng biết Oanh Oanh đi theo Vân Thù rồi có còn vui vẻ nữa không? Trong cơn mơ nàng liệu có thể mang theo nét cười như thế?
Lúc này bên ngoài phòng, gió tuyết càng lúc càng dữ dội, cuồng phong mang theo hoa tuyết thốc mạnh vào song cửa. Âm thanh trầm muộn của tiếng sấm từ phương Bắc đang cuồn cuộn kéo đến. Lương Tiêu bừng tỉnh, thở dài một hơi, áp dụng phương pháp tẩy tâm nhập định, ngồi khoanh chân tĩnh tọa. Dần dần, tiếng gió cùng tiếng sấm bên tai đã trôi đi mất, chỉ còn lại âm thanh nhè nhẹ của tiếng tuyết rơi ngoài xa.
----------------------
(1): nguyên văn câu này là “Cao ốc kiến linh”.
--Hết chương 5--
|