Phong Thần đế quốc Phong Thần thành.
Thiên Vũ đại lục, năm 881.
Năm nay tuyết rơi khắp nơi, cả Phong Thần thành đều được phủ thêm một lớp tuyết dày trắng xóa, vô cùng thanh khiết. Phong Thần thành là thành thị lớn nhất, phồn hoa nhất trên đại lục, dân số trong thành lên đến ngàn vạn. Nắm giữ tất cả quân đội Phong Thần đế quốc chính là nguyên soái.
Tại phủ đệ của nhất đẳng đế quốc đại công tước trong Phong Thần thành.
Phủ công tước cực kì to lớn, đại môn mở cửa suốt ngày đêm, có thể cho một lúc mười người sóng vai cùng bước vào. Phủ đệ như thế nhưng lại không có thủ vệ. Ngoài đại môn chỉ có hai bức tượng sư tử bằng đá, trông rất sinh động, trong mắt phảng phất hàn quang, uy phong lẫm liệt.
Trong một tòa tiểu viện u tĩnh tại phủ công tước.
Một bạch y thiếu phụ tuyệt mỹ đang ngồi trên một chiếc ghế đá. Tin rằng khi nàng nở nụ cười thì có thể làm không ít nam nhân phải điên đảo tâm hồn. Nàng xoa xoa hai tay lên cái bụng to của mình, khuôn mặt ánh lên nét cười của người sắp làm mẹ.
….
“Thiên Nhi à, ngươi đừng tiếp tục đi qua đi lại có được không? Dù gì ngươi cũng là đại tướng quân của đế quốc, là kiếm thánh trẻ tuổi nhất trên đại lục. Sao mà một chút kiên nhẫn cũng không có vậy chứ?” Một lão nhân dáng vẻ uy nghiêm đang ngồi giữa đại sảnh nói.
“Phụ thân, Băng Tuyết ở trong đã lâu như vậy, sao vẫn không có một chút tin tức gì?” Đáp lời ông là một nam tử trẻ tuổi, trên mặt đầy vẻ bồn chồn.
Vị lão nhân ngồi đó chính là nhất đẳng đế quốc nguyên soái, một trong hai kiếm thần trên đại lục.
Nam tử trẻ tuổi tên Lãng Đào Thiên, hiện là đế quốc đại tướng quân tam đẳng công tước, năm nay hai mươi tám tuổi, là vị kiếm thánh trẻ tuổi nhất đại lục.
“Không được, con phải vào xem sao.” Lãng Đào Thiên nôn nóng nói.
“Thiên nhi, ta biết con sắp làm cha nên rất kích động. Không cần lo lắng cho Băng Tuyết. Năm đó mẹ con sinh con ra, ta cũng là ngồi tại đây uống trà đợi.” Lão nhân đó cười ha ha nói.
“Nhưng con vẫn có chút không yên tâm.”
“Không có gì phải lo lắng, nào, lại đây uống chén nước, yên tĩnh một chút.”
“Lão gia, thiếu gia. Thiếu phu nhân đã hạ sinh một tiểu thiếu gia.” Một thanh âm hướng ra ngoài cửa phòng, mang chút gấp gáp truyền đến.
“Phụ thân, con đã có con. Con đã được làm cha.” Lãng Đào Thiên kích động kêu lên.
“Ha ha, tốt rồi, tốt rồi, Lãng Chấn Đông ta cũng đã có cháu, ha ha.”
Nhìn lão so với Lãng Đào Thiên còn kích động hơn.
“Nhìn này, đứa con rất giống ta, rất giống a.”
Lãng Đào Thiên hưng phấn nói.
“Này tiểu tử, đứa nhỏ này là con của ngươi cũng chính là cháu ta. Không giống ngươi thì giống ai. Nào đưa đứa nhỏ cho ta, ngươi đi xem Băng Tuyết thế nào.” Lãng Chấn Đông cũng cao hứng không kém.
“Băng Tuyết, không có việc gì chứ?” Lãng Đào Thiên vẻ mặt quan tâm, pha chút nhu tình hỏi.
“Không có việc gì, Thiên ca, chúng ta cũng phải đặt tên cho đứa nhỏ.” Vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc, nữ tử nhìn đứa nhỏ do mình mới sinh ra nhỏ nhẹ đáp.
“Điều này để cho phụ thân, để cho lão nhân gia làm chủ.”
“Đây là thế hệ thứ ba của Lãng gia, phải tìm cái tên thật hay. Nghĩ lại thật đáng tiếc, mẹ ngươi chết quá sớm, không kịp có cháu bồng. Ai!” Lão nhân có chút thương cảm nói.
“Trước kia, ta là một nhà thám hiểm, vào lúc đế quốc nguy nan, ta đã gia nhập quân đội. Nếu không thì bây giờ ta vẫn là một nhà thám hiểm. Đã vậy thì đặt tên là Lãng Thiên Nhai đi. Chân trời góc bể, đâu ta cũng tới.” Trên mặt lão nhân hiện lên vẻ suy tư, hướng về quá khứ.
Có lẽ đúng là vậy, lão nhân gia nói một câu ‘Chân trời góc biển, đâu ta cũng đi’ (thiên nhai hải giác, nhâm ngã sấm chi), đã quyết định Liễu Thiên Nhai sau này vì ‘tương hội vi thiên, ngàn vạn thương sanh’ mà bôn ba.