Thiếu niên như không muốn tin vào mắt mình khi trước mắt chàng kẻ lạ mặt biến đi từ độ nào , hơn nữa vết máu khi nãy chảy dài xuống cỏ cũng không thấy tăm hơi , chàng lẩm nhẩm :
-Hắn đúng là ma quỷ hiện hình rồi , nếu không phải ma quỷ thì thương thế như vậy có thể đi đâu ? Hơn nữa ngay cả vết máu khi nãy cũng mất tăm là sao ?
Nghĩ đoạn chàng bất giác rùng mình ớn lạnh . Thiếu niên đưa mắt ngó quanh thấy cảnh vật vẫn vậy , trời cao một màu xanh thăm thẳm , gió lay lắn thổi những bông hoa . Không có gì khác ! Chàng thẫn thờ giây lát rồi quyết định đi sâu vào cốc . Vừa đi vừa lẩm nhẩm :
-Cái tên Thi Vũ kỳ quái này cũng khéo biết hưởng thụ , một nới đẹp thế này mà ẩn cư cũng thích thú lắm chứ !
Chàng nhìn quanh một hồi thở dài :
-Mỗi tội rất là hoang vu , sống một mình thì cô đơn đến chết mất thôi !
Thiếu niên đi khoảng một tuần trà thì đụng một căn nhà gỗ cũ kỹ , chàng cột ngựa vào một gốc cây rồi thong thả bước vào nhà nghĩ:" Hẳn là hắn ở đây chứ không sai !" Chàng gọi :
-Thượng Quan tiền bối ở trong đó chăng ?
Không có tiếng trả lời , thiếu niên gọi liền mấy tiếng vẫn không có âm hưởng nào vang ra , chàng đẩy cửa bước vào , mùi rượu cay nồng lẫn với những vò rỗng lăn lóc khắp nơi nồng nặc bay lên . Thiếu niên bịt mũi nhăn nhó :
-Hóa ra là một con sâu rượu !
Chàng nhìn quanh một lượt vẫn thủy chung không thấy bóng người nên quay ra ngoài nói :
-Quái lạ ! Mùi rượu thì nồng nặc , rượu đổ hãy còn ướt trên sàn mà hắn đi đâu ? Hay là ...
Nói đến đây chàng ngưng thần suy nghĩ rồi lẩm nhẩm :
-Quyết không thể nào ! Mười lăm năm trước hắn tung hoành làm điên đảo giang hồ thì bây giờ có lẽ ít ra cùng gần tứ tuần , đâu có trẻ như tên kia ? Hơn nữa nếu là hắn thì cũng đâu có ngu gì mà bị kiếm đâm cũng không thèm tránh !
Thiếu niên ngồi ở cổng đợi rất lâu , mãi đến khi mặt trời dạt hết về phương tây chàng mới thở dài rồi dắt ngựa ly khai cốc .
Tiêu Đại Hoa cùng Tuyết Phi Lệ lấy được bí kíp thì nhanh chóng rời khỏi Vạn Sự Cư rồi lên ngựa đi , Phi Lệ nhìn Đại Hoa hỏi :
-Sư huynh ! Bây giờ tính thế nào đây ?
Tiêu Đại Hoa đăm chiêu nói :
-Có lẽ chúng ta nên về đại mạc giao lại bí kíp cho sự phụ xem người tính thế nào !
Phi Lệ gật gật đầu :
-Muội cũng nghĩ như thế ! Nhưng chuyện hôm nay quả nhiên ly kỳ hết sức ! Huynh thấy Vạn Sự Thông có phải rất kỳ quặc chăng ?
-Lão là một kỳ tài nên tính cách có đôi phần khác người cũng phải ! Dù sao thì chuyện lấy lại bí kíp ta cũng phải cám ơn lão rất nhiều !
-Đúng vây ! Nhưng không hiểu lão đã làm gì mà khiến Lý Nhân Long phải giao ra bí kíp ? Hơn nữa Lý Nhân Long giờ ở đâu ?
-Lão đã không nói thì chúng ta có tìm cũng vô ích thôi !
Phi Lệ thở dài không nói thêm gì nữa . Hai người ra khỏi Lạc Hoa thành liền phi nước đại về hướng Phong Châu thành . Đi được hơn hai trăm dặm thì màn đêm buông xuống . Tiêu Đại Hoa nói :
-Sắp đến Phong Châu rồi , chúng ta vào đấy nghỉ lại sáng mai lên đường !
Phi Lệ gật đầu đồng ý . Đột nhiên trên con đạo vắng vẻ có bốn nhân ảnh đáp xuống dùng chỉ phong bắn chết hai con tuấn mã họ cưỡi ! Hai người vội đằng không bay lên rồi đạp nhẹ xuống đất quan sát kẻ hạ thủ . Cả bốn tên này đều vận hắc y , chân diện được che kín . Tiêu Đại Hoa quát :
-Các ngươi là ai ? Tại sao lại cố ý giết ngựa của chúng ta ?
Một tên hắc y nhân lạnh lùng nói :
-Không những giết ngựa mà ta sẽ giết luôn các ngươi đây !
Nói đoạn cùng ba tên còn lại tuốt kiếm vận kình lực chói chang lao đến đối thủ . Tiêu Đại Hoa hô :
-Sư muội cẩn thân !
Lời nói dứt hắn cũng nhảy lùi ra sau , tay thu lại bắn ra bốn ám khí vù vù lao đến đám hắc y nhân . Bọn này như biết sự lợi hại nên không dám khinh thường mà nhảy lùi lại tránh né , quả nhiên bốn ám khí nổ tung . Bốn hắc y nhân trấn tĩnh được lại thì Tiêu Tại Hoa và Tuyết Phi Lệ đã áp sát tấn công như vũ bão , chưởng khí phát ra liên hồi như nước biển . Bốn hắc y nhân thấy chưởng phong chứ không phải ám khí thì hoành kiếm vận chân lực , thanh quang chói lòa , một gã cười lạnh :
-Các ngươi chỉ tinh thông ba trò ám toán vớ vẩn , lấy cái thứ này ra đối địch thì khác nào tự sát ?
Hắn nói quả không sai ! Tiếu Đại Hoa và Tuyết Phi Lệ vừa áp sát được đối phương đã thấy thanh quang bao chùm , khí thế uy mãnh động tâm vội thu chưởng nhảy lùi lại không dám đỡ . Bốn hắc y nhân cười lạnh rồi nhất tề vung kiếm láo đến , bốn thanh kiếm chia tám đạo thanh quang sáng chói màn đêm vây bọc bốn gã . Tuyết Phi Lệ vội thu tay tung ra bốn ám khí nhỏ như bốn hạt cát quát :
-Cho các ngươi nếm lợi hại !
Nhưng mấy hắc y nhân đã đề phòng từ trước , chúng vận chân lực cho thanh quang đại thịnh chùm kín thân , trông chúng bây giờ như bốn khối cầu xanh không ngừng lăn tới . Ám khí của Tuyết Phi Lệ chạm vào thì trượt ra hai bên nổ tung . Bốn khối cầu vẫn lao đến như vũ bão . Tiêu Đại Hoa thất sắc :
-Sư muội lùi ra mau !
Kèm theo lời nói nhân ảnh hắn như làn khói mỏng lao đến vung chưởng chặn bốn khối cầu . "Ầm" ! Tiêu Đại Hoa như chiếc lá bị đẩy xa mấy trượng , máu bay đỏ màn đêm ! Hắn vì nhất thời thấy sư muội nguy hiểm đã không quản tính mạng lao vào cản nhưng đấy chính là tử lộ . Phi Sa môn ngạo thị giang hồ cũng là nhờ thân pháp nhanh nhẹn và áp khí nhanh chết người . Còn chưởng pháp nội công họ không chuyên tâm chân tu nên làm sao uy mãnh cho được . Tuyết Phi Lệ hét lên một tiếng lao đến Tiêu Đại Hoa , nước mắt dạt vào màn đêm !
-Tiêu sư huynh ! Tại sao ...
Tiêu Đại Hoa thều thào :
-Vạn Sự Thồn nói ... chúng ta là ... một đôi ... lẽ nào ...!
Hắn ngừng lời , cũng coi như ngừng luôn hơi thở !
-Sư huynh ! Lẽ nào lại thế này !...
Một tên hắc y nhân cười lạnh :
-Vạn Sự Thông đã nói các ngươi là một đôi thì để bọn ta thành toàn cho !
Bốn gã vận công , thanh quang lại chói lòa ! Tuyết Phi Lệ dường như cũng không muốn chống đỡ , chỉ ôm Tiêu Đại Hoa vào lòng lay gọi , khóc lóc như mưa ! Bốn đạo thanh quang sắp chạm vào người nàng thì khựng lại , bốn gã hắc y nhân "hự" lên một tiếng , thanh quang vụt tắt . Miệng chúng ấp úng :
-Là ngươi ... là ngươi ...
Chưa dứt câu đã đổ gục xuống đất chết trong kinh ngạc !
Tuyết Phi Lệ dường như cũng thấy sự bất thường nên ngước đôi mặt nhạt nhòa lên quan sát . Trước mặt nàng một hán tử như ngọc thụ lâm phong , đôi mắt không chớp lặng lẽ soi vào màn đêm sâu lặng . Hắn lạnh nhạt nói :
-Đem quyển bí kíp ấy về đại mạc càng nhanh càng tốt !
Lời nói dứt thì hắn cũng như làn khói nhẹ tan biến vào đêm sâu . .. chỉ còn tà áo trắng phất phơ vương vất lại trong tâm trí Phi Lệ ...
Lạc Hoa Thành
Anh Hùng sơn trang
Tại đại sảnh không khí trầm mặc , ngồi an tọa trên chiếc ghế minh chủ là Hoa Ngọc Dung , phía dưới bà có bảy người chia làm hai bên . Bên phải gồm một đạo nhân toàn thân vận trường bào vàng nhạt , tuổi ngoài lục tuần , râu tóc bạc gần hết , đôi mắt lấp lánh thần uy , ông chính là chưởng môn nhân Bạch Hạc phái Vạn Nhất Trung , bên canh ông một lão nhân tuổi cỡ thất tuần , râu tóc như sương , mình vận y phục màu hải bối tử , đây là bang chủ Bạch Long bang Thích Kế Tường , kế đến là lão nhân tuổi ngoài lục tuần , dáng độ khoan hòa phiêu hốt , ông là chưởng môn nhân phái Liên Sơn tên Công Tôn Vũ . cuối cùng là trụ trì Thiên Sư Tự Thích Hồng , một lão tăng thân hình mập mạp , mình vận hoàng y .
Ngồi đối diện với bốn người này là ba nữ nhân dung mạo như hoa nhưng đã bị tuổi tác bào mòn rất nhiều , họ cũng xấp xỉ lục tuần cả , đấy lần lượt là chưởng môn Thiên sơn phái - Tạ Ngọc Như , Bách Liên Môn - Bách Tú Linh , Vân Sơn phái -Lạc Vô Dung .
Hoa Ngọc Dung trầm ngâm nói :
-Sự thật đã là như vậy không hiểu các vị định tính thế nào ?
Vạn Nhất Trung thở dài nói :
-Bảy đại môn phái đã nhất trí bầu Hoa chưởng môn làm minh chủ thì nhất nhất đều nghe theo lệnh của người !
Mọi người trong đại sảnh đều gật đầu tán thành . Hoa Ngọc Dung nhìn qua bọn họ một lượt , ánh mắt trở nên thất thần giây lát , bà chậm rãi nói :
-Theo những nguồn tin mà ta thu thập được thì nhất định Đông Nguyệt giáo sẽ tái xuất lại nay mai và e rằng lực lượng của chúng còn lợi hại hơn xưa rất nhiều !
Bà dừng lại một chút rồi cười khổ :
-Năm xưa tám đại phái chúng ta đã bao nhiêu lần kéo lên Phong Vũ Sơn nhưng đều thất bại mà rút về , nay chúng lại mạnh hơn xưa quá nhiều , chẳng lẽ võ lâm sắp đến hồi đi vào tận diệt ...
Thích Kế Tường lắc đầu nói :
-Mọi chuyện mới chỉ là dự đoán , theo như ta thấy thì chưa chắc chúng đã mạnh hơn xưa đâu , nhân có hội này chi bằng tiêu diệt đi có phải lợi hơn chăng ?
Mọi người gật đầu tán thành . Hoa Ngọc Dung nói :
-Các vị đều đã biết , năm xưa chúng mạnh như vậy nhưng cuối cùng vẫn bị Thượng Quan anh hùng tiêu diệt , bây giờ Thượng Quan anh hùng vẫn còn sống mà chúng đã hú lộng chuyện trả thù tức là phải tin chắc mình mạnh hơn xưa và có khả năng đối đầu được với Thượng Quan anh hùng thì mới ngang nhiên làm càn !
Lạc Vô Dung mỉm cười :
-Hoa chưởng môn nói không phải không có lý nhưng năm xưa Thượng Quan anh hùng đã bẻ kiếm quy ẩn thề không can dự chuyện thị phi giang hồ , lời nói của người anh hùng nặng tựa ngàn cân huống gì nói đến lời thề ? Có lẽ chúng đã vin vào lời thề này mà tin rằng Thượng Quan anh hùng không trở lại giang hồ nữa nên mới làm càn ...
Mọi người gật đầu tán thành , Hoa Ngọc Dung suy nghĩ giây lát rồi trầm ngâm :
-Nếu được như vậy thì vận mệnh võ lâm cũng chưa đến nỗi đi vào tuyệt địa nhưng theo như những gì ta biết thì Động Vô Phong không những thoát chết mà còn luyện được loại võ công bá đạo tàn độc , đấy mới là điều đáng sợ ...Hơn nữa bây giờ Đông Nguyệt giáo hành tung môn đồ bất định , chúng ta có lòng muốn tiêu diệt nhưng liệu có tìm ra được bọn chúng không mới là điều quan trọng ...
Không khí lại trở nên trầm lắng , nặng nề , mọi người không nói câu nào , chân diện đăm chiêu . Hoa Ngọc Dung lại khai khẩu :
-Hôm nay ta mời các vị đến đây trước hết là muốn mọi người đề cao phòng bị , sau nữa cũng muốn các vị sai phái đệ tử điều tra tung tích Đông Nguyệt giáo , dù sao chúng ta cũng phải liều mạng một phen ...
Lạc Hoa Thành
Sương Nghi tửu điếm
Không khí vẫn ồn ào náo nhiệt khác hẳn các tửu điếm khác , khách giang hồ ra vào tấp nập , có lẽ nó an lạc gần Vạn Sự Cư của Vạn Sự Thông nên những tin tức nhạy bén luôn được tung ra ở trong này trước . Thiếu niên áo xanh khoan thai bước vào , bên trong đông nghẹt người không một bàn trống , chàng thở dài một tiếng rồi bước lên tầng hai . Trên này cũng vậy , không còn bàn nào, thiếu niên đưa mắt khắp sảnh quan sát , chàng thấy một người toàn thân vận bạch y , tóc buông xõa ngồi quay lưng lại ,hướng mặt ra cửa sổ .Thấy hắn ngồi một mình nên chàng toan bước lại ngồi chung thì tên tiểu nhị chạy ra nói :
-Khách quan ! Xin lỗi đã hết chỗ rồi mời ngài đi cho !
Thiếu niên nhíu đôi mày liễu nói :
-Chỗ kia rõ ràng mới có một người ngồi , ta sẽ ngồi chung với hắn !
Tiểu Nhị van nài :
-Xin khách quan đừng chọc giận vị ấy ! Hắn chỉ muốn ngồi một mình , đã trả tiền trước rồi !
Thiếu niên lấy ra hai đỉnh bạc nói :
-Từng này có thể ngồi chung với hắn không ?
Tiểu nhị nhìn thấy hai đỉnh bạc phải đến hai mươi lạng là ít thì sáng mắt lên , nhưng hắn vẫn lắc đầu :
-không được đâu , khi nãy cũng có mấy người đòi đến ngồi nhưng bị hắn đuổi đi ...
Thiếu niên cáu :
- Ngươi biết ta là ai không ? ta cứ muốn đến xem hắn đuổi ta thế nào ?
Tiểu nhị vội đưa tay chặn lại :
-Tiểu nhân biết công tử là người của Long Thiên phái nhưng ... kẻ kia thực sự không đụng đến được ...
Thiếu niên đưa tay gạt tiểu nhị ra chỗ khác rồi bước lại chỗ vị khách kỳ quặc kia nói :
-Ta ngồi chung bàn với các hạ được chăng ?
Người kia lạnh lùng :
-Không được !
-Tại sao ?
-Ta không thích ngồi cùng bàn với một tiểu cô nương !
Thiếu niên giật mình lùi lại mấy bước , nhưng chàng trấn tĩnh lại nói :
-Ngươi có nhìn nhầm chăng ?
-Quyết không nhầm !
-Vậy ngươi biết tên ta là gì , gia thế ra sao không mà nói càn ?
-Công Tôn Ngọc Linh , mười tám tuổi , cháu ngoại của Hoa Ngọc Dung !
Thiếu niên lùi lại hai bước nữa ấp úng :
-Ngươi ... thực sự ngươi là ai ?