Các bác tám hay nhẩy! Em thì không tám được như các bác. Vô duyên một cục í mà ! Em chỉ có mấy nhời thui.
Các truyện tiên hiệp mà em biết hầu hết là theo chủ đề "nghịch thiên", chẳng hạn một Lục Vân trong "Thất giới truyền thuyết" cãi lại số trời đến tận cùng để giành lại số phận cho riêng mình ; một Thần Nam trong "Thần mộ" tận mạng nghịch thiên, chết đi sống lại cũng chỉ để tranh lấy quyền làm chủ số phận mình ; hoặc như Tần Vũ trong "Tinh thần biến" vượt qua số định của trời để thành bá thần, nguyên chủ ; còn các anh trai khác như Lý Dương ( Thốn mang) như Lâm Lôi (Bàn Long) như Lâm Vũ (Thiên niên mị hồ) ... thì lại nghịch thiên vì chữ tình (hic hic, cảm động quá, muốn chảy nước .... miếng lận !!!). Riêng Nhạc Phàm thì đi vào một kết cấu khác, nghịch thiên vì bắt buộc tồn sinh, nghịch thiên vì bắt buộc bảo toàn mạng sống cho bản thân và người thân thiết. Các bác có thể thấy chất lịch sử được tác giả chú trọng ở đây. Sao không phải là thời đại khác như thời Tần của Tinh thần biến? Sao không huyễn hoặc thời gian như Thất giới truyền thuyết? Hay huyễn hoặc không gian như Bàn Long thậm chí hiện đại xuyên phá không gian như Thốn mang ? ...Ở Thương Thiên chỉ có một thời đại lịch sử, thời kì tận Minh sơ Thanh, thời đại hỗn loạn của quan quân, vua chúa và nỗi kinh hoàng của dân chúng. Chọn lịch sử thời đại ấy, tác giả mới làm bật được cốt cách của Nhạc Phàm-người bắt buộc trở thành anh hùng thời loạn thế.
Và là anh hùng cô đơn !!
Các bác dịch giả đã dịch rất hay tâm lý của Nhạc Phàm, tâm lý quật cường của một thiếu niên cao thủ và thông suốt cho đến khi trở thành một đại cao thủ mà vẻ lạnh lùng được thay thế cho trái tim đóng băng, mà danh hiệu "cuồng đao" thay thế một lý trí và tinh thần bằng thép tôi qua bao nghịch cảnh.
Em rất thích các đoạn miêu tả ngắn gọn nội tâm của Nhạc Phàm, cũng như các câu mang tính triết lý ngắn gọn. Ngắn nhưng mà tinh. Đúng bản chất của Nhạc Phàm: xúc tích, nén chặt để không tiết ra dù một giọt đau thương !!!
Người ta nói anh hùng vô lệ nhưng anh hùng nào cũng rơi lệ trong tâm. Nhạc Phàm lại chắt lệ nóng trong sâu thẳm của trái tim khi bị mất bạn bè, người thân yêu, người ruột thịt ...Để bên ngoài chỉ nhìn thấy một gã tóc trắng vung đao cuồng bạo, sát khí ngất trời khiến đất cũng phải sợ run, chỉ biết đâm, biết chém, biết chẻ, biết phạt...Vung đao lên để chém nỗi bất lực hay múa đao loạn cuồng để che giấu nỗi bi thương đặc cứng trong tim ??
Tự tìm cho mình con đường đi là bản sắc của người anh hùng chân chính. Nhạc Phàm cũng thế, từ kẻ phế nhân thành chiến binh cường hãn trong Tử Dịch doanh, rồi thành cao thủ giang hồ, rồi tiến thành tiên thiên cao thủ ... đều là tự bản thân kiếm tìm một con đường sống, vươn lên trong khổ nhục, và tạo cho mình con đường riêng biệt khiến bao cao nhân giang hồ khâm phục, bái hạ uy phong nhưng vẫn không quên gốc rễ là một gã thợ săn bình dị.
Đó phải chăng là cái hay của Thương Thiên ?
|