Giang Hồ Tứ Quái(Trá»n bá»™)-Cổ Long-Äánh máy: Vong hồn tiên tá», Bạch vân Phi, Bcnd, ...
Hồi 1
Những nhân váºt dị thưá»ng
Quách Äại Lá»™
Không biết chắc lắm đó là biệt hiệu hay tên tháºt cá»§a hắn nhưng bằng và o ba tiếng đó, ngưá»i ta liên tưởng ngay đến Quan Vân Trưá»ng, má»™t nhân váºt thá»i Tam Quốc vốn nổi danh vá» hà nh động đưá»ng đưá»ng chÃnh chÃnh: Ä‘i đại lá»™, vỠđại lá»™.
Con ngưá»i cá»§a Quách Äại Lá»™ quả rất xứng vá»›i cái tên cá»§a hắn, hà nh động và lối xá» sá»± cá»§a hắn rất ư là “đại lộ†và do đó, nhiá»u khi nguá»i ta cảm thấy hắn... gà n gà n.
Vương Äá»™ng
Má»™t cái tên rất động nhưng con ngưá»i cá»§a hắn lại... bất động.
Cái bất động cá»§a hắn khiến có kẻ nghÄ© rằng hắn là con ngưá»i lưá»i biếng nhất thế gian.
Con ngưá»i cá»§a Quách Äại Lá»™ thưá»ng thưá»ng là rất nghèo.
Thưá»ng thưá»ng nghèo, có nghÄ©a là không lúc nà o ngưá»i ta thấy hắn... dá»… thở. Cái nghèo cá»§a hắn rất đặc biệt, cái nghèo vô tiá»n khoáng háºu nhưng đáng lý hắn không phải là kẻ nghèo.
Không phải ngưá»i nghèo là nói bằng má»™t cách khác, chứ đáng lý mà nói thì hắn là con ngưá»i rất có tiá»n. Sở dÄ© hắn nghèo đến mức như thế là bởi có hai nguyên nhân, má»™t là hắn gà n và hai là hắn lưá»i.
Hắn hÆ¡n ngưá»i rất nhiá»u chuyện. Tá»· như cỡi ngá»±a, nhất là trị những con ngá»±a chứng. Thanh kiếm trên tay hắn có thể đâm thá»§ng áo giáp sắt, có thể xuyên thá»§ng má»™t cách tháºt ngon và o má»™t lá»›p chướng ngại vừa dà y vừa dai như mây bện hoặc bông gòn.
Lúc hứng, bằng và o hai tay không, hắn có thể nhảy xuống sông sâu lượm lên má»™t má»› cá ngon để là m bữa nháºu và tá»± hắn là m bếp lấy. Hắn là m ngon hÆ¡n bất cứ má»™t đầu bếp trứ danh nà o.
Hắn có thể dùng một thanh sắt và một mảnh ván để tạo nên một cây đà n tỷ. Hắn đà n hay mà hát cũng thuộc và o loại cừ nhất.
Hắn đã là m rất nhiá»u chuyện. Thứ nhất là nháºn công việc ở tiêu cục để chỉ huy Ä‘iá»u động những chuyến hà ng đáng giá. Không khi nà o hắn là m sÆ¡ xẩy vì hắn có tà i, có danh.
Hắn vốn có rất nhiá»u ruá»™ng tốt, đáng giá ba trăm lượng má»™t mẩu. Nhưng hắn chỉ bán cao nhất là hÆ¡n trăm lượng. Hắn bán để nháºu vá»›i bằng hữu và nhiá»u nhất là để lấy bạc biếu cho những ngưá»i nghèo. Cuối cùng là hắn không còn được má»™t mẩu để cặm dùi.
Hắn là m Phó tổng tiêu đầu cá»§a Trung Nguyên tiêu cục. Vị Tổng tiêu đầu là La Chấn Dá»±c, má»™t con ngưá»i rất nổi danh và cÅ©ng rất nể nang Quách Äại Lá»™.
Há»™ tống những chuyến tiêu, thưá»ng gặp bá»n cướp chặn đưá»ng. Quách Äại Lá»™ thừa sức trừ tuyệt nhưng thưá»ng thưá»ng là hắn chỉ khuyên để há» cải tà quy chÃnh, hắn chưa dùng đến thanh kiếm lần nà o.
Thanh kiếm trong vỠcủa hắn bắt đầu rỉ sét.
Lần cuối cùng hắn há»™ tống má»™t chuyến tiêu quan trá»ng. Giữa đưá»ng gặp má»™t đám cướp khá đông. Há» không hùng dÅ©ng như ngưá»i ta tưởng mà giống y như má»™t đám ăn mà y.
Tá»± nhiên là Quách Äại Lá»™ vẫn để thanh kiếm sét nằm y trong vá». Hắn khuyên. Và bá»n cướp thức tỉnh tháºt nhanh, chỉ nói và i câu là cả bá»n quỳ xuống xin nguyện hoà n lương. Há» không ngá»›t lá»i ca tụng công đức giúp cho há» thấy được con đưá»ng sáng.
Nhưng khi Quách Äại Lá»™ bảo há» phân tán vá» xứ sở là m ăn thì bá»—ng nhiên tất cả Ä‘á»u... nước mắt đầm đìa.
Há»i thì há» trả lá»i :
- Thưa đại nhân, bây giỠthì chẳng những chúng tôi chết đói mà cả gia đình lớn nhỠgià trẻ của chúng tôi cũng sẽ chết nay mai..
Quách Äại Lá»™ nhướng mắt :
- Không thể tìm cách buôn bán chút Ãt để sống qua ngà y sao?
Äám cướp rá»™n lên :
- Thưa, có chứ! Chúng tôi Ä‘á»u rất giá»i vá» buôn bán, chỉ có Ä‘iá»u..
- Äiá»u gì?
- Bẩm đại nhân, chúng tôi không có má»™t xu dÃnh túi thì lấy chi mà là m vốn?
- Má»—i ngưá»i cần bao nhiêu để là m vốn?
- Bẩm đại nhân, không cần nhiá»u lắm, vì chúng tôi biết là m từ Ãt đến nhiá»u, má»—i ngưá»i chỉ cần khoảng... trăm lượng bạc.
Quách Äại Lá»™ xòe ngá»a hai tay :
- Như thế thì đâu phải là chuyện khó?
Hắn cho ngưá»i mở cá»a xe.
Chuyến tiêu nà y vốn có một xe bạc. Hắn lấy ra phân phát cho đám cướp.
Chúng quỳ xuống dáºp đầu lạy tạ, hứa sẽ không bao giá» là m những chuyện bất nhân để đáp Ä‘á»n công đức...
Tá»± nhiên là chuyến tiêu đó, Tổng tiêu đầu phải bồi thưá»ng số bạc đã mất cho khách và Quách Äại Lá»™ nói má»™t cách thản nhiên vá»›i La Chấn Dá»±c :
- Tổng tiêu đầu cứ yên lòng, tôi sẽ trừ lần và o tiá»n công má»—i tháng.
La Chấn Dá»±c niá»m nở :
- Không sao... khá»i phải trừ, nhưng ngay bây giá» xin Phó tổng tiêu đầu cÅ©ng khá»i phải là m việc chi cho nhá»c. Phó tổng tiêu đầu cứ tá»± do thong thả... ngao du.
Như váºy là Phó tổng tiêu đầu... thất nghiệp.
Quách Äại Lá»™ lang thang mãi và chuyện gì đến phải đến. Hắn đói lả ngưá»i.
Hắn lần mò đến một tòa trang trại khá lớn trong vùng núi.
Phú Quý sơn trang.
Ná»n son thiếp và ng rá»±c rỡ.
Trá»™m!
Quách Äại Lá»™ gáºt đầu. Sao lại không? Bố thà là chuyện nên, cầm tạm cá»§a nhà già u má»™t Ãt để bố thà cho kẻ Ä‘ang đói lả lại là chuyện... nhân đạo
Hắn chẳng Ä‘ang đói lả đây sao? Hắn ráng chỠđến trá»i tối. Äó là giá» thÃch hợp nhất cho nghỠđạo chÃch.
Äúng vá»›i hai tiếng “Phú Quý†trong tấm biển Phú Quý sÆ¡n trang, tòa trang viện tháºt là rá»™ng lá»›n, gần mưá»i gian nhà nối tiếp nhau. Má»—i gian có rất nhiá»u phòng. Má»—i phòng có thể dá»n luôn má»™t lần mưá»i bà n tiệc lá»›n
Thế nhưng mưá»i gian nhà hoà n toà n trống rá»—ng, trống từ trước tá»›i sau. Luôn cả nhà bếp cÅ©ng trống không
Trừ má»™t gian, có má»™t chiếc giưá»ng khá lá»›n. Trên giưá»ng có má»™t ngưá»i nằm
Ngưá»i ấy chưa ngá»§. Hắn mở mắt thao láo nhưng Quách Äại Lá»™ Ä‘i từ trước ra sau, từ sau tá»›i trước, hắn thấy nhưng không nói má»™t câu nà o
Quách Äại Lá»™ không còn dằn được nữa, hắn tiến lại gần chiếc giưá»ng định há»i. Nhưng ngưá»i nằm trên giưá»ng lên tiếng trước :
- Có kiếm được món nà o đáng tiá»n không?
Quách Äại Lá»™ chỉ còn có nước lắc đầu
Ngưá»i ấy nhìn chằm chằm và o cây kiếm mà Quách Äại Lá»™ Ä‘ang cầm trên tay và bá»—ng nói :
- Thanh kiếm đó hình như cũng khá
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nó vốn là váºt báu đấy chứ!
Ngưá»i ấy nói :
- Có lẽ bán cÅ©ng được mấy lượng chứ không Ãt đâu
Quách Äại Lá»™ thiếu Ä‘iá»u nhảy dá»±ng :
- Mấy lượng? Anh không biết giá trị cá»§a nó à ? Hứ, tháºt là không biết gì cả, hÆ¡n má»™t trăm lượng đấy!
Ãnh mắt cá»§a ngưá»i ấy hình như có vẻ sáng hÆ¡n, hắn nói :
- Giá trị đối với những kẻ cần kia, chứ đối với tiệm cầm đồ thì không có giá đến thế đâu. Nhưng thừa lúc nó chưa rỉ sét, anh có thể đem cầm tạm cũng được và i mươi lượng.
Hắn nuốt nước miếng rồi nói tiếp :
- Bên cạnh tiệm cầm đồ có má»™t tiệm bán thịt quay. ÄÆ°á»£c hai mươi lượng thì anh có thể mua ngay hai cho vịt quay, má»™t Ãt bánh và và i ché rượu..
Hắn nói bằng má»™t cái giá»ng như sai đà y tá»› :
- Mua xong nhớ vỠmau, tôi tuy đói dữ lắm nhưng nếu vịt quay mà lạnh rồi thì ăn cũng mất ngon
Mi mắt cá»§a Quách Äại Lá»™ gần như muốn rách ra vì hắn phải mở tròn mắt sau câu nói cá»§a ngưá»i ấy và hắn vụt há»i :
- Anh là chi ở đây?
Ngưá»i ấy trả lá»i vắn tôi :
- Chủ nhân.
Quách Äại Lá»™ gặn lại :
- Chủ nhân của Phú Quý sơn trang?
Ngưá»i ấy gáºt đầu :
- Nhưng anh đừng lấy là m lạ. Kẻ máºp còn có lúc ốm tong. Phú quý cÅ©ng có khi.. xác xÆ¡. Tôi là trang chá»§ Ä‘á»i thứ bảy, ai không cho phép tôi... nghèo?
Quách Äại Lá»™ lặng Ä‘i má»™t lúc rồi há»i :
- Anh bảo tôi mang kiếm của tôi đem cầm bán, rồi mua rượu thịt vỠcho anh?
Ngưá»i ấy cưá»i :
- Kể ra anh cũng thông minh
Quách Äại Lá»™ lại há»i :
- Anh có biết tôi đến đây để là m gì không?
Ngươi ấy nói :
- Tự nhiên là biết chứ sao không? Nếu không trộm thì cũng là ăn cướp
Quách Äại Lá»™ trố mắt :
- Anh đã biết tôi là cưá»ng đạo mà lại còn muốn moi cá»§a cá»§a tôi à ?
Ngưá»i ấy cưá»i :
- Anh tuy là cưá»ng đạo nhưng tôi lại là má»™t con quá»· đói. Cưá»ng đạo mà gặp quá»· đói là kể như... thua.
Quách Äại Lá»™ nhìn sững ngưá»i ấy và lần hồi hắn thấy con ngưá»i nà y cÅ©ng hÆ¡i.. dá»… mến
Và hắn cÅ©ng báºt cưá»i :
- Nếu muốn moi nÆ¡i tôi thì Ãt nhất anh cÅ©ng phải tá»± mình mang thanh kiếm Ä‘i cầm bán rồi mua rượu thịt Ä‘em vá» cùng chén vá»›i nhau má»›i phải chứ?
Ngưá»i ấy nói má»™t cách thản nhiên :
- Là m ngưá»i tốt thì phải là m cho đến nÆ¡i đến chốn, tôi thấy anh Ä‘i là phải.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Còn anh? Anh lưá»i đến mức không cục cá»±a được nữa à ?
Ngưá»i ấy thở ra :
- Anh nghÄ© xem, là má»™t trang chá»§ cá»§a Phú Quý sÆ¡n trang, nếu tôi không lưá»i thì là m sao lại nghèo đến mức nà y?
Quách Äại Lá»™ sững sá» lần thứ ba. Hắn tháºt không ngá» trên Ä‘á»i lại còn có ngưá»i lưá»i như thế ấy...
Quả tháºt, Quách Äại Lá»™ vẫn phải mang kiếm Ä‘i cầm
Má»™t con vịt quay tháºt máºp, má»™t ché rượu tháºt đầy. Và khi má»™t cái đùi vịt, má»™t chén rượu chạy và o bụng rồi thì con ngưá»i ấy má»›i chịu ngồi lên. Hắn uốn mình và nói :
- Tôi ăn của anh nhưng chưa biết tên anh!
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi tên Quách Äại Lá»™!
Ngưá»i ấy gáºt gù :
- Äúng là danh phù kỳ thá»±c. Äại Lá»™! Má»™t con đưá»ng rá»™ng rãi.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Còn anh?
Ngưá»i ấy nói :
- Tôi tên Vương Äá»™ng
Quách Äại Lá»™ là m thinh má»™t lúc rồi chợt báºt cưá»i :
- Tôi nghÄ© anh nên thêm má»™t chữ: “Vương Bất Äá»™ng†thì má»›i đúng vá»›i con ngưá»i.
Kể cũng lạ.
Chỉ có ngưá»i chết má»›i là bất động.
Vương Äá»™ng tuy không phải là ngưá»i chết nhưng so ra thì hắn cÅ©ng không hÆ¡n gì mấy.
Không gặp lúc cần thiết quá thì nhất định là hắn không bao giỠđộng Ä‘áºy.
Có má»™t cái há»§ dầu mỡ gì đó ở trước mặt xiêu xiêu muốn ngã thì bất cứ ai cÅ©ng phải đưa tay ra mà đỡ nhưng vá»›i Vương Äá»™ng thì không.
Nếu thình lình từ trên trá»i rÆ¡i xuống má»™t nén và ng, bất cứ ai cÅ©ng phải đưa tay nhặt lấy, rồi sau đó dùng và o việc chi thì lúc đó hẳn hay, nhưng vá»›i Vương Äá»™ng thì nhất định là cÅ©ng... bất động.
Tháºm chà trên Ä‘á»i có má»™t ngưá»i con gái đẹp nhất, thoát y ngay trước mặt, thì nếu trong chá»— vắng vẻ chưa chắc má»™t nhà sư không động, bất quá thì cÅ©ng phải quay mặt Ä‘i nÆ¡i khác. Nhưng riêng vá»›i Vương Äá»™ng thì nhất định là hắn nằm yên. Hắn không động mà cÅ©ng là m biếng quay Ä‘i hướng khác.
Nhưng khi động thì hắn động rất nhanh. Nhanh đến mức kinh ngưá»i.
Có má»™t báºn, chỉ trong vòng nháy mắt, hắn đã lá»™n mèo đến ba trăm tám mươi hai lần. Mục Ä‘Ãch chỉ vì muốn cho má»™t đứa bé cưá»i má»™t tiếng khi mẹ nó vừa má»›i chết. Vì sợ nó khóc là bệnh táºt cá»§a nó sẽ tái phát không còn cứu được nữa.
Có má»™t lần, trong vòng hai ngà y hai đêm, hắn Ä‘i luôn đến hai ngà n bốn trăm năm mươi dặm vì muốn đến nhìn mặt ngưá»i bạn lần cuối trong Ä‘á»i.
Có má»™t dạo, trong vòng ba ngà y ba đêm, hắn san bằng cả ba tòa sÆ¡n trại, giao đấu vá»›i hai trăm bảy mươi bốn ngưá»i, giết mất má»™t trăm lẻ ba tên, vì bá»n cưá»ng đạo nà y giết chết ngưá»i cá»§a Triệu gia thôn, bắt mất ba ngưá»i con gái.
Triệu chá»§ nhân và ba ngưá»i con gái cá»§a ông tháºt ra thì Vương Äá»™ng chưa quen biết bao giá».
Nếu có ngưá»i có thái độ khinh rẻ hắn, tháºm chi nhổ nước bá»t và o mặt hắn thì hắn cÅ©ng không động Ä‘áºy, nhưng vá»›i chuyện cá»§a ngưá»i khác thì hãy coi chừng.
Bây giá» thì hắn và Quách Äại Lá»™ đã thà nh bằng hữu. Cả hai ngưá»i mà ở chung vá»›i nhau thì có lẽ trên Ä‘á»i nà y sẽ không ai dám vá»— ngá»±c xưng là mình nghèo hÆ¡n há».
Vì há» là hai ngưá»i có Ä‘iá»u kiện chiếm cái danh hiệu đệ nhất vá» khoản nghèo.
Có những con ngưá»i như Quách Äại Lá»™ và Vương Äá»™ng, có những con ngưá»i mà hà nh động không ai hiểu nổi như thế, lại có thêm má»™t con ngưá»i nữa cÅ©ng không kém phần lạ lùng.
Hắn là Yến Thất.
Há» gặp nhau trong trưá»ng hợp cÅ©ng lạ lùng.
Quách Äại Lá»™ ở vá»›i Vương Äá»™ng được má»™t lúc khá lâu. Vương Äá»™ng chẳng có gì thay đổi.
Hắn là con ngưá»i hưởng thụ. Nằm cÅ©ng ăn, ngá»§ cÅ©ng ăn. Khi ăn đến giai Ä‘oạn thÃch thú thì hắn ngồi dáºy để tiếp tục... ăn. Khi ăn no nê thì hắn lại nằm báºt xuống đánh má»™t giấc thẳng cẳng.
Vì lẽ đó, chiếc giưá»ng cá»§a hắn gần như là nhà bếp. Bất cừ mò tay nÆ¡i đâu cÅ©ng có thể thấy dầu mỡ, má»™t và i miếng thịt, má»™t và i khúc xương thừa.
Quách Äại Lá»™ tuy không phải là con ngưá»i ở sạch gì cho lắm nhưng hắn không khi nà o dám ngồi lên chiếc giưá»ng cá»§a Vương Äá»™ng.
Như váºy là Vương Äá»™ng độc chiếm chiếc giưá»ng. Hắn dùng nó là m khách thÃnh, hoa viên và tá»± nhiên là luôn cả nhà bếp và phòng ngá»§.
Cái hay nhất là hắn có thể nằm ngá»a uống rượu. Hắn kê bầu và o miệng á»c á»c má»™t hÆ¡i cạn sạch, không má»™t giá»t rÆ¡i rá»›t ra ngoà i.
Äối vá»›i kiểu uống rượu đó, Quách Äại Lá»™ phục lăn hắn, muốn há»c lắm nhưng lại hÆ¡i do dá»±, hắn há»i :
- Nằm như thế uống rượu hoà i được à ?
Vương Äá»™ng đáp :
- Tự nhiên!
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Có thể phun ra đằng mũi được không?
Vương Äá»™ng nói :
- Tuyệt không thể được. Cho dù có treo dộng đầu cũng không thể phun ra đằng mũi.
Quách Äại Lá»™ nhướng mắt :
- Tại sao anh biết như thế?
Vương Äá»™ng nói :
- Tôi đã thỠrồi.
Quách Äại Lá»™ phì cưá»i :
- Äến bữa ăn mà anh còn là m biếng không chịu ngồi lên, thế là m sao lại có chuyện táºp treo dá»™ng đầu như thế?
Vương Äá»™ng thản nhiên :
- Không tin thì anh hãy thỠxem.
ChÃnh vì lẽ đó mà Quách Äại Lá»™ má»›i tá»± treo dá»™ng đầu xuống đất để uống rượu.
Hắn thấy Yến Thất trong trưá»ng hợp đó.
Nghĩa là đầu tiên hắn thấy hai chân của Yến Thất.
Cũng như những kẻ khác, hai chân Yến Thất cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng đôi già y của hắn thì vô cùng đặc biệt.
Hắn mang đôi già y da trâu, thứ trâu con..
Ká»· thuáºt đóng già y tháºt khéo, bên trên còn có thêu hoa. Äôi già y cá»§a hắn có lẽ không thua gì đôi già y nổi tiếng là đẹp nhất cá»§a Hồi Quốc Vương vùng tái ngoại.
Nhưng cái đó cÅ©ng không đáng gá»i là đặc biệt. Cái đặc biệt là m cho Quách Äại Lá»™ ngạc nhiên là đôi già y cá»§a Yến Thất không có đế.
Những cái gì thiếu cũng có thể không sao nhưng một đôi già y mà không có đế thì trông chướng mắt vô cùng.
Y phục của hắn khá là đẹp, thêm và o đó lại rất vừa vặn. Thợ may nà y nhất định là khéo tay.
Äó là do dáng cách mà ước lượng, chứ tháºt ra bây giỠáo cá»§a Yến Thất đã rách tả tÆ¡i, không còn má»™t chá»— nà o có thể gá»i là toà n vẹn.
Chỉ có chiếc nón của hắn là còn tương đối tươm tất.
Vóc ngưá»i cá»§a hắn không cao nhưng đôi chân thì khá dà i.
Mặt hắn khá đẹp, đẹp gần giống như mỹ nhân. Con mắt hắn tròn xoe, đen láy.
Cái miệng cá»§a hắn nhá» và có và nh môi đỠvòng cung. Nhất định cái miệng ấy khi cưá»i đẹp lắm. Chỉ có gương mặt cá»§a hắn thì lạnh băng.
Ão quần cá»§a hắn vốn là mà u và ng nhạt nhưng bây giá» thì đã trở thà nh mà u Ä‘á», không phải mà u đất đỠmà là mà u cá»§a máu.
Hai ngưá»i Ä‘ang uống rượu, Ä‘ang hứng thú vá» cái kiểu uống rượu cá»§a mình thì đột nhiên thấy má»™t con ngưá»i như thế xuất hiện, tá»± nhiên phải giáºt mình, Ãt ra cÅ©ng ngạc nhiên. Nhưng Quách Äại Lá»™ và Vương Äá»™ng thì Ä‘ang báºn, má»™t Ä‘ang ngá»§ còn má»™t thì Ä‘ang treo dá»™ng đầu xuống đất uống rượu như má»™t... thằng Ä‘iên.
Nếu xô cá»a bước và o nhà lạ nà thấy chuyện dị thưá»ng như thế thì nhất định ngưá»i khách sẽ trố mắt sững sá». Nhưng con ngưá»i ấy lại không thấy lạ kỳ. Dưá»ng như theo hắn thì treo dá»™ng đầu uống rượu như thế là thưá»ng.
Con ngưá»i dá»ng dưng trước cái kiểu uống rượu cá»§a Quách Äại Lá»™ là Yến Thất.
Äã không cảm thấy lạ lùng mà khi thấy Quách Äại Lá»™ treo ngược đôi chân trên xà nhà , Yến Thất cÅ©ng quăng mình móc ngược đôi chân lên trên ấy.
Hắn móc ngược đôi chân vì hình như hắn thấy chỉ có như thế má»›i đủ tư cách nói chuyện vá»›i Quách Äại Lá»™.
Thế nhưng hắn không nói một tiếng nà o.
Quách Äại Lá»™ chợt cảm thấy con ngưá»i nà y hình như cÅ©ng là tay chịu những cái... dị thưá»ng. Hắn bá»—ng có cảm tình vá»›i con ngưá»i nà y.
Yến Thất cũng nháy nhó y như hắn.
Cuối cùng, Quách Äại Lá»™ lên tiếng trước. Hắn cảm thấy mình là chá»§ nhà , mặc dù đây là nhà cá»§a Vương Äá»™ng nhưng hắn thấy có bổn pháºn lên tiếng. Hắn há»i :
- Mạnh giá»i?
Không từng quen biết, má»™t câu há»i tháºt khó thông lá»— nhÄ© nhưng Yến Thất vẫn đáp như không :
- Nhá» trá»i cÅ©ng kha khá.
Quách Äại Lá»™ tiếp luôn :
- Uống và i ngụm chơi cho ấm?
Yến Thất nhướng mắt lên :
- Uống thì uống.
Quách Äại Lá»™ quăng bầu rượu qua cho Yến Thất. Hắn muốn nhìn thấy rượu phun ra đằng mÅ©i thá» xem có lạ không.
Nhưng không có chuyện đó, Yến Thất vẫn treo dá»™ng đầu và chá»ng bầu.
Rượu chảy òng á»c và o há»ng hắn, không má»™t giá»t rá»›t ra ngoà i.
Quách Äại Lá»™ nhìn sững :
- Äã có uống bằng cách nà y rồi à ?
Yến Thất đáp :
- Có một đôi lần.
Hắn chợt cưá»i và nói tiếp :
- Vì tôi muốn thá» xem cách uống nà y có thể uống được như thưá»ng không váºy mà .
Má»™t con ngưá»i mà luôn đến cách uống rượu nà y cÅ©ng đã thá» qua thì chắc trong Ä‘á»i những chuyện hắn không là m có lẽ là Ãt lắm.
Và nụ cưá»i nÆ¡i và nh môi đẹp cá»§a hắn là m cho Quách Äại Lá»™ cÅ©ng cưá»i theo :
- Còn có thỠnhững chuyện nà o khác nữa không?
Yến Thất đáp :
- Những chuyện nà o mà anh có thể nói ra là những chuyện đã thỠqua
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Váºy trên Ä‘á»i, chuyện gì đáng gá»i là khó chịu nhất?
Yến Thất đáp :
- Chuyện khó chịu nhất có lẽ là chuyện bị ngưá»i tôi bá» vô quan tà i, đóng nấp rồi chôn xuống đất
Ãnh mắt Quách Äại Lá»™ sáng lên :
- Váºy chuyện ấy anh đã có thá» qua chưa?
Hắn nghÄ© há»i như thế sẽ là m cho Yến Thất bÃ, thế nhưng Yến Thất trả lá»i má»™t cách tá»± nhiên :
- Có và i lần.
Quách Äại Lá»™ tung mình nhảy dá»±ng lên. Hắn đứng sát trước mặt Yến Thất và nhìn sá»ng sốt..
Gương mặt Yến Thất vẫn như không.
Tháºt lâu, Quách Äại Lá»™ má»›i thở ra :
- Nếu không phải tá»± thổi phồng thì con ngưá»i cá»§a anh quả là ... quái váºt.
Vương Äá»™ng vụt nói :
- Quái váºt chứ còn gì nữa.
Yến Thất cưá»i :
- Nói ngưá»i ta nhưng có thấy mình không đã chứ?
Quách Äại Lá»™ vá»— tay :
- Äúng! Tất cả Ä‘á»u là quái váºt.
Và hắn vụt nói luôn tháºt nhanh :
- Lần thứ nhất tôi định đến đây là m cưá»ng đạo. Thế còn anh?
Yến Thất đáp :
- Tôi không muốn định là m cưá»ng đạo vì tôi đã là cưá»ng đạo từ lâu.
Quách Äại Lá»™ dòm hắn từ đầu đến chân :
- Cưá»ng đạo mà như anh thì nhất định là thứ cưá»ng đạo ngốc.
Yến Thất nói :
- Không phải ngốc mà là mạt váºn.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Mạt váºn nghÄ©a là đã kiết xác rồi à ?
Yến Thất nói :
- Nếu không kiết xác thì đâu đến ná»—i nà y và nếu không mạt váºn thì đâu đã đến đây.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Äến đây định là m gì thế?
Yến Thất nói :
- Không định là m gì cả, chỉ đi tìm chỗ trốn.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Tôi? Sao lại phải trốn?
Yến Thất nói :
- Bởi vì có ngưá»i muốn bá» tôi và o quan tà i, đóng nắp rồi chôn xuống đất.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Nhưng hỠlà ai?
Yến Thất đáp :
- Mã Nghị.
Quách Äại Lá»™ nhướng mắt :
- Cái gì? Mã Nghĩ? Hứ! Mã Nghị là một giống kiến, luôn cả kiến mà anh cũng sợ nữa à ?
Yến Thất thở ra :
- Anh không biết gì cả. Äã từng qua lại giang hồ mà anh không biết Mã Nghị là gì à ?
Quách Äại Lá»™ cưá»i :
- Cần gì phải qua lại giang hồ. Hồi má»›i khoản ba bốn tuối, tôi đã biết Mã Nghị là giống gì rồi mÃ
Yến Thất há»i :
- Váºy nó là giống gì?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi đã nói rồi. Mã Nghị là má»™t giống kiến, cÅ©ng như ngưá»i tôi gá»i châu chấu lÃ ÄÆ°á»ng Lang váºy đó, biết chưa?
Yến Thất thản nhiên :
- Tôi không có nói Mã Nghị là má»™t giống kiến, tôi Ä‘ang nói há» là ngưá»i.
Äôi mắt cá»§a Quách Äại Lá»™ tròn xoe :
- Ngưá»i? Mã Nghị là tên cá»§a ngưá»i?
Yến Thất nói :
- Bốn ngưá»i, bốn ngưá»i xưng là Mã Nghị Vương, dưới tay há» còn nhiá»u Mã Nghị nhá».
Thấy Quách Äại Lá»™ hãy còn sá»ng sốt, Yến Thất nói luôn :
- Bốn ngưá»i đó là Kim Mã Nghị, Ngân Mã Nghị, Hồng Mã Nghị và Bạch Mã Nghị.
Quách Äại Lá»™ báºt cưá»i :
- Äã có Hồng Bạch Kim Ngân thì đáng lẽ phải có Hắc nữa má»›i đúng bá»™.
Yến Thất nói :
- Quả có như thế nhưng nay thì Hắc đã chết.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Äã là ngưá»i thì tại sao gá»i là Mã Nghị?
Yến Thất nói :
- Ai cÅ©ng có ngoại hiệu, có nhiá»u ngưá»i có ngoại hiệu..
Quách Äại Lá»™ nói :
- Thiếu gì ngoại hiệu mà lại đi lấy hiệu là Mã Nghị?
Yến Thất nói :
- Bởi vì há» rất nhá» con, há» giống như con nÃt
Quách Äại Lá»™ cưá»i :
- Cái thứ ngưá»i nhá» bé ấy thì tôi? Là m sao anh lại sợ?
Yến Thất nói :
- Những con ngưá»i nhá» nhÃt ấy không thể nói là sợ không mà đủ, phải nói là rất đáng sợ. Trên Ä‘á»i nà y những kẻ đáng sợ như há» e rằng không có được bao nhiêu
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Sao? Những ngưá»i ấy bản lãnh dữ dằn lắm à ?
Yến Thất nói :
- Má»—i ngưá»i cá»§a há» Ä‘á»u có má»™t công phu đặc biệt, luôn cả cao thá»§ cá»§a phái Nga My cÅ©ng chết vá» tay há».
Quách Äại Lá»™ nói :
- Äã đáng sợ như thế thì tại sao anh còn chá»c ghẹo há» là m gì?
Yến Thất thở ra :
- Bởi vì gần đây tôi túng quá, đã túng mà lại còn gặp cÆ¡n mạt váºn. Trong vòng ná»a tháng mà đã thua luôn đến mưá»i lăm sòng, luôn cả đế già y cÅ©ng phải tháo ra Ä‘em bán để trả nợ..
Quách Äại Lá»™ cau mặt :
- Anh thiếu hết bao nhiêu?
Yến Thất nói :
- Khoảng bảy tám ngà n lượng.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Thế cái đế già y của anh bán được bao nhiêu?
Yến Thất nói :
- Cộng chung được một ngà n ba trăm lượng.
Hắn nói riết rồi hình như toà n là nói chuyện tầm phà o như Quách Äại Lá»™ cÅ©ng cứ vẫn để hắn nói cho đến táºn cùng, thá» xem hắn còn bịa đến mức nà o nữa, nên cưá»i há»i :
- Như váºy nghÄ©a là còn phải thiếu đến sáu ngà n lượng nữa?
Yến Thất gáºt đầu :
- ChÃnh vì thế nên tôi má»›i nghÄ© ra cách khác
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Äã là cưá»ng đạo, thế thì tại sao anh không Ä‘i ăn cướp?
Yến Thất nghiêm mặt :
- Anh tưởng rằng cứ há»… là cưá»ng đạo thì bất cứ ai cÅ©ng cướp cả à ?
Quách Äại Lá»™ báºt cưá»i :
- Äã ăn cướp thì không lẽ lại còn chá»n lá»±a?
Yến Thất nói :
- Chẳng những chá»n lá»±a mà phải nói là tôi phải chá»n lá»±a tháºt kỹ cà ng. Nếu không phải tham quan thì không cướp. Nếu không phải là gian thương thì không cướp.
Nếu không phải cưá»ng đạo thì không cướp. Không đúng ngưá»i không cướp, mà không đúng chá»— cÅ©ng không cướp.
Quách Äại Lá»™ cưá»i :
- Cưá»ng đạo cÅ©ng cướp cá»§a cưá»ng đạo nữa à ?
- Sao lại không?
- Vì thế nên anh má»›i tÃnh chuyện là m má»™t vố cá»§a những tên Mã Nghị?
Yến Thất lắc đầu :
- Chưa, chỉ tÃnh tá»›i mượn thôi.
- HỠcó cho mượn không?
- Cho thì cho, nhưng há» giao Ä‘iá»u kiện.
- Äiá»u kiện có khó lắm không?
- Khó thì cũng không khó lắm. HỠbảo phải chịu khó ngủ trong quan tà i và để cho hỠchôn xuống đất hai ngà y xem thỠcó chết không.
- Chuyện ấy hình như anh đã thỠrồi mà ?
Yến Thất gáºt đầu :
- Äã có là m rồi nhưng cái thứ ấy khó chịu lắm.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Vì cảm thấy khó chịu nên anh không bằng lòng?
- Bằng lòng chứ sao không? Bởi vì nợ nà o cÅ©ng có thể giáºt, chỉ có nợ cá» bạc thì không nên.
- Anh đã bằng lòng theo Ä‘iá»u kiện nhưng lại không là m nên há» rượt anh?
- Äúng như thế!
Quách Äại Lá»™ vụt há»i :
- Anh tên là gì?
- Yến Thất.
Quách Äại Lá»™ há»i luôn :
- Anh là con thứ bảy trong nhà ?
- Không!
- Chứ sao lại tên là Yến Thất?
- Bởi vì đã chết bảy lần rồi.
- Váºy nếu chết má»™t lần nữa thì có lẽ anh sẽ tên là Yến Bát?
Yến Thất lắc đầu :
- Cái tên Yến Thất nghe cÅ©ng tà m tạm rồi nên tôi không định sá»a.
Quách Äại Lá»™ ôm bụng cưá»i sặc sụa, cưá»i ra nước mắt :
- Anh không phải là quái váºt mà là vua nói khoát.
- Anh không tin lá»i tôi đã nói à ?
Quách Äại Lá»™ lắc đầu :
- Không tin được một tiếng, những đứa trẻ lên ba cũng không thể nà o tin nổi.
Yến Thất thở ra :
- Tôi vốn không muốn nói tháºt vì những lá»i nói tháºt rất khó tin hÆ¡n những lá»i nói khoát.
- Nếu anh nãy giá» nói là sá»± tháºt thì tôi xin tình nguyện bò bằng bốn chân dưới đất..
- Hãy bò đi!
Có tiếng ngưá»i vụt nói lên. Không phải tiếng cá»§a Vương Äá»™ng, cá»§a Yến Thất, cÅ©ng không phải cá»§a Quách Äại Lá»™...
Giá»ng nói hÆ¡i nhá» nhưng bén ngót như má»™t mÅ©i dao. Giá»ng nói tuy không lá»›n nhưng như xói và o tai thiên hạ.
Quách Äại Lá»™ ngẩng mặt lên và bắt gặp má»™t ngưá»i.
Ngưá»i ấy đứng trên khung cá»a sổ nhưng vẫn không đụng đầu và o khung phÃa trên, trong khi cá»a sổ chỉ khoản tá»›i rún má»™t ngưá»i có tầm vóc trung bình.
Ngưá»i ấy cao lắm cÅ©ng không quá ná»a sãi tay, nếu Ä‘o suốt từ chân lên tá»›i đỉnh đầu.
Trên mình hắn váºn bá»™ quần áo và ng lóng lánh. Nếu như hắn không có chòm râu, trên da mặt đừng có những đưá»ng nhăn thì nhất định ai cÅ©ng nói hắn là má»™t đứa bé không hÆ¡n ba tuổi.
Quách Äại Lá»™ sá»ng sốt má»™t hồi lâu má»›i nói :
- Các hạ là Kim Mã Nghị?
Ngưá»i áo và ng gáºt đầu :
- Äúng
Quách Äại Lá»™ nhướn mắt :
- Kim Mã Nghị đã đến thế thì còn Ngân Mã Nghị đâu?
Trên khung cá»a sổ có thêm má»™t ngưá»i.
Ngưá»i nà y hình như có cao hÆ¡n Kim Mã Nghị đôi chút, nhưng cái cao ấy rất khó phân biệt, vì cÅ©ng chỉ xấp xỉ mà thôi.
Hắn báºn chiếc áo mà u bạc, má»›i nhìn qua y như má»™t con ngưá»i, không, má»™t tượng ngưá»i bằng bạc.
Hai con ngưá»i mà trông giống như hai con quá»·, không phải mặt há» như quá»· mà do hình dáng tháºt dị kỳ.
Quách Äại Lá»™ thoáng nghe rởn óc.
Tháºt lâu lắm hắn má»›i lẩm bẩm :
- Cứ như thế nà y thì Hồng Mã Nghị chắc chắn mặc áo mà u hồng..
Má»™t giá»ng lanh lảnh vang lên :
- Khá, nháºn xét giống như... thầy bói
Giá»ng cưá»i, tiếng nói Ä‘á»u trong và cao, mặc dù không lá»›n. Äúng là tiếng cá»§a má»™t ngưá»i con gái.
Nhất định không ai lầm lẫn được khi nghe tiếng cưá»i đó. Tiếng cưá»i đủ nói lên chá»§ nhân cá»§a nó là má»™t cô gái đẹp
Quả tháºt, Hồng Mã Nghị đẹp kinh ngưá»i.
Giống ngưá»i lùn thưá»ng thưá»ng là rất khó coi, nhưng những con ngưá»i nà y thì không khó coi chút nà o cả.
Nhất là Hồng Mã Nghị, thân hình tháºt cân đối, những chá»— cần eo thì không ai có thể cho là con ngưá»i ốm, những chá»— đáng nổi thì không ai có thể nói là máºp.
Chỗ đáng nổi và nổi rất ưa nhìn. Eo đáng co là co trông không chán mắt.
Vá»›i đôi mắt bồ câu Ä‘en láy, vá»›i khuôn mặt trái xoan hồng mịn, giá cứ như thế mà lá»›n lên khoảng ba lần thì nhất định đó là má»™t cô gái đáng gá»i là ... đệ nhất mỹ nhân.
Nếu thân ngưá»i đó mà to lá»›n hÆ¡n thì e rằng có không Ãt nam nhân sẽ mất hồn khi đối diện vá»›i nà ng.
Vì tuy thân hình nà ng vẫn nhá» bé mà đôi mắt cá»§a Quách Äại Lá»™ đã sững sá».
Cặp mắt như nước hồ thu cá»§a nà ng cÅ©ng Ä‘ang nhìn Quách Äại Lá»™, nà ng cưá»i tháºt đẹp :
- Con mắt cá»§a các hạ hình như không được tháºt thà ?
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Bản chất cá»§a tôi vốn đã không thá»±c thà từ nhá».
Hồng Mã Nghị cưá»i hăng hắc :
- Chẳng lẽ các hạ là con quỷ háo sắc?
- Tuy không hoà n toà n như thế nhưng cÅ©ng chẳng sai là bao, chỉ tiếc có Ä‘iá»u..
Gương mặt của Hồng Mã Nghị chợt đanh lại :
- Chỉ tiếc cái gì?
- Chỉ tiếc con ngưá»i không thể là m cho rút nhá» lại được, chứ nếu không thì tôi sẽ tình nguyện biến thà nh Hoà ng Mã Nghị.
Hồng Mã Nghị cắn môi, khoé miệng nà ng chá»›m nụ cưá»i tháºt đẹp :
- Các hạ dám ghẹo ta thì quả là lá gan khá lớn đấy, không sợ phu quân của ta ghen à ?
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Phu quân của cô nương là ai? Có phải là Bạch Mã Nghị chăng? Nghe nói hắn biết bay..
Hồng Mã Nghị cưá»i hăng hắc :
- Các hạ đoán đúng rồi, khen đấy nhé.
Trong tiếng cưá»i chưa dứt cá»§a Hồng Mã Nghị thì từ ngoà i cá»a sổ đã có má»™t váºt bay vô.
Cái váºt ấy bất luáºn nhìn vá» mặt nà o cÅ©ng không giống con ngưá»i, vì nó bay xẹt xẹt nhẹ nhà ng như chiếc lá, cÅ©ng gần giống như má»™t áng mây, má»™t áng mây trắng toát và chỉ nghe má»™t cái vù là nó bay xẹt ngang đầu cá»§a Quách Äại Lá»™.
Quách Äại Lá»™ cảm thấy da đầu mình hÆ¡i lạnh, giá như hắn không né kịp thì có lẽ cái đầu cá»§a hắn đã bị rá»i Ä‘i.
Nhưng lại má»™t cái vù kế tiếp, cái váºt trắng ấy lại có thể bay nhanh trở lại..
Äúng là không phải là ngưá»i vì ngưá»i là m gì lại có thể bay nhanh như má»™t con chim? Nhưng hắn vẫn là ngưá»i, hắn là Bạch Mã Nghị. Hắn báºn chiếc áo trắng, hai ống tay áo tháºt rá»™ng. Hắn váºn dụng ná»™i lá»±c lên hai tay áo ấy. Hắn đã luyện má»™t công phu thuần thục, dùng ống tay áo là m hai cánh.
Trong số Mã Nghị, hắn là con ngưá»i nhá» nhất, có lẽ nhá» thế mà hắn có thể bay.
Quách Äại Lá»™ nhún vai thở dà i :
- Äúng như Yến Thất nói, hắn quả biết bay.
Yến Thất nói tiếp :
- Khinh công cá»§a hắn đáng liệt và o đệ nhất trong thiên hạ, còn Hồng Mã Nghị toà n thân Ä‘á»u là ám khÃ, Kim Mã Nghị quyá»n kiếm song toà n, Ngân Mã Nghị Ä‘ao thương không phạm được... Tôi đã nói trước rồi, má»—i ngưá»i bá»n há» Ä‘á»u có má»™t công phu đặc biệt. Bây giá» thì anh đã tin được rồi chứ?
Quách Äại Lá»™ cưá»i gượng :
- Bây giỠanh bảo tôi bò đấy à ?
Bạch Mã Nghị nói bằng má»™t giá»ng như băng giá :
- Tốt hÆ¡n hết là bây giá» hãy bò Ä‘i, bò nhanh ra ngoà i để khá»i mất công tôi hất ra.
Hồng Mã Nghị cưá»i hăng hắc :
- Các hạ xem ta nói có đúng không? Ta đã bảo nói báºy là phu quân cá»§a ta sẽ ghen đấy, thấy không? Chắc bây giá» thì cái gì các hạ cÅ©ng phải tin rồi chứ?
Kim Mã Nghị nghiêm giá»ng :
- Chuyện cá»§a chúng ta không liên quan đến các ngưá»i. Tốt hÆ¡n hết là nên Ä‘i chá»— khác cho bá»n ta hà nh sá»±. Äi bằng cách bò như đã nói.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi không biết bò, các hạ nên là m trước cho tôi bắt chước đi.
Hồng Mã Nghị cưá»i :
- Chừng nà o bá»n ta mang má»™t cá»— quan tà i đến đây thì... hÆ¡i thiếu, có lẽ phải mang ba cá»—.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Có mang cả quan tà i đến đây nữa à ? Nhất định phải bỠhắn và o để chôn ư?
Kim Mã Nghị nói :
- Ta đã nói rồi, những lá»i hắn nói không có tiếng nà o sai cả
Yến Thất vụt vá»— vai Quách Äại Lá»™ :
- Äây là tại tôi gây nên chuyện, không cần đến anh tá» thái độ anh hùng, đừng là m cái chuyện gánh bà n độc mướn.
Hồng Mã Nghị cưá»i :
- Äúng rồi, vả lại ngươi cÅ©ng đã chết bảy lần rồi, bây giá» có chết thêm lần nữa cÅ©ng chả sao.
Yến Thất nói :
- Nhưng ở đây là nhà cá»§a ngưá»i ta, nếu tôi cần chết thì cÅ©ng không nên chết tại chá»— nà y.
Bạch Mã Nghị nói :
- Váºy thì ngươi hãy Ä‘i ra.
Yến Thất phá»§i bụi quần áo, cưá»i nói :
- Äi thì Ä‘i..
Hắn quay qua nói vá»›i Quách Äại Lá»™ và Vương Äá»™ng :
- Nhị vị, nếu lần nà y tôi lại không chết thì nhất định sẽ tìm đến nhị vị để nháºu má»™t bữa cho túy lúy.
Từ lâu, Vương Äá»™ng nằm thẳng cẳng trên giưá»ng, gần như ngá»§ nhưng bây giá» thì hắn vụt nói :
- Khoan, đợi một chút.
Kim Mã Nghị hất mặt :
- Äợi cái gì?
Vương Äá»™ng nói :
- Các ngươi có biết nơi đây là đâu chăng?
Hồng Mã Nghị cưá»i :
- Biết chứ, đây là một cái chuồng heo của các ngươi.
Vương Äá»™ng thản nhiên :
- Nếu đây là má»™t cái chuồng heo thì ta sẽ là ... Trư Äại Vương. Bất luáºn kẻ nà o đến đây cÅ©ng phải tuân theo mạng lệnh cá»§a ta
Kim Mã Nghị nhướn nhướn mà y :
- Ngươi muốn gì?
- Ta muốn Yến Thất ở lại đây để uống rượu, được không? Muốn có má»™t ngưá»i treo dá»™ng đầu đễ cùng uống rượu đâu phải là chuyện dá»…, là m sao ta lại có thể cho hắn vô cá»— quan tà i chứ?
Quách Äại Lá»™ cưá»i :
- Bây giỠđã đến hồi động rồi đấy à ?
Vương Äá»™ng nói :
- Cái đám Mã Nghị nà y hay cắn ngưá»i lắm, không động cÅ©ng không được.
- Nhưng động bằng cách nà o mới được chứ?
Vương Äá»™ng vốn là con ngưá»i bất động nhưng má»™t khi hắn đã động rồi thì tháºt là khó lưá»ng.
Câu há»i cá»§a Quách Äại Lá»™ chưa dứt thì hắn đã từ nÆ¡i giưá»ng tung thẳng mình lên..
Mục tiêu chÃnh xác cá»§a hắn là Hồng Mã Nghị.
Và Hồng Mã Nghị thì không là m sao thấy kịp, chỉ nhìn thấy một mà u đen thui bắn tới, phủ xuống đầu mình..
Vì Vương Äá»™ng không động má»™t mình mà lại động luôn cả chiếc má»n.
Chiếc má»n dà y cá»™m cá»§a hắn chụp xuống đầu cá»§a Hồng Mã Nghị.
Nà ng vừa xoay mình qua là từ trong mình nhá» thó cá»§a nà ng đã bắn ra năm bảy đưá»ng sáng chói. Äúng như Yến Thất đã nói, toà n hân Hồng Mã Nghị Ä‘á»u là ám khÃ.
Vì thân hình nà ng nhá» nên ám khà cá»§a nà ng cÅ©ng rất nhá», và vì gấp rút nên những đưá»ng ám khà cá»§a nà ng có những cái chạm và o nhau bắn lá»a sáng ngá»i.
Vì ám khà quá nhá» nên sức bắn ra cá»§a nó nhanh quá mức, nó xé gió nghe đến rợn ngưá»i.
Rất Ãt ngưá»i tránh khá»i ám khà cá»§a nà ng, nhá» thế mà Hồng Mã Nghị nổi danh.
Tháºt tình không ai có thể tránh khá»i nhưng có má»™t Ä‘iá»u mà lần nà y nà ng lại quên là chiếc má»n bông vốn không phải là ngưá»i.
Chiếc má»n không thể chết.
Nhiá»u tiếng dá»™i lên nghe “bốc, bốcâ€, ba bốn mươi ám khà đá»u dÃnh và o chiếc má»n bông. Chiếc má»n lâu ngà y không giặt, cá»™ng thêm và o đó là những mỡ dầu do thức ăn dÃnh và o đã trở thà nh dà y cá»™m.
Loại má»n cá»§a Vương Äá»™ng đặc biệt như thế, cho nên dù cung ná» bắn và o cÅ©ng đừng mong thá»§ng nổi chứ đừng nói đến chuyện ám khÃ. Nó chỉ ghim và o rồi rá»›t xuống chứ không ghim nổi hẳn và o má»n.
Cho đến khi Hồng Mã Nghị kịp nháºn ra là mình đã mắc mưu thì đã quá muá»™n, chiếc má»n như má»™t vần mây Ä‘en kịt chụp xuống ngay đầu.
Khi Vương Äá»™ng mà chưa động thì không ai có thể ngá» rằng hắn động má»™t cách quá nhanh như thế.
Hồng Mã Nghị vừa nghe thấy cái mùi đặc biệt cá»§a chiếc má»n thì toà n thân nà ng đã bị gói gá»n và o trong.
Giá như nà ng cao lá»›n như ngưá»i bình thưá»ng thì chưa chắc Vương Äá»™ng đã gói được trá»n vẹn như thế. Chỉ hiá»m vì thân hình nà ng quá nhá» nên hai tay cá»§a Vương Äá»™ng vừa vòng lại là đã ôm nà ng lá»t và o lòng như ôm má»™t con mèo.
Gói được Hồng Mã Nghị rồi nhưng Vương Äá»™ng vẫn không ngừng vì phÃa sau lưng hắn, hÆ¡i gió cÅ©ng vừa thốc tá»›i..
Bạch Mã Nghị đã bay vù tá»›i. Nhưng hắn nhanh mà Vương Äá»™ng còn nhanh hÆ¡n nữa. Dù váºy, chỉ mấy giây sau là Bạch Mã Nghị đã theo kịp, nhá» hắn có lợi thế nhá» và nhẹ hÆ¡n.
Nhưng Vương Äá»™ng thì chỉ cần như thế, hắn cần Bạch Mã Nghị Ä‘uổi kịp vì hắn biết hắn không là m sao Ä‘uổi kịp Bạch Mã Nghị.
Chá» cho Bạch Mã Nghị Ä‘uổi vừa sát tá»›i bên mình, Vương Äá»™ng túm chặt bốn chéo má»n, quáºt thẳng lên ngưá»i hắn.
Váºt trong má»n vốn là vợ cá»§a hắn thì là m sao Bạch Mã Nghị dám động tá»›i?
Hắn đưa cả hai tay ra đỡ.
Nhưng bây giá», vì có chiếc má»n dà y bao ở bên ngoà i nên khá lá»›n, lá»›n gấp đôi Bạch Mã Nghị, thêm và o đó là ná»™i lá»±c cá»§a Vương Äá»™ng quá mạnh nên hắn vừa đón bắt thì thân mình bị xiêu tá»›i trước. Chỉ trong nháy mắt ấy, Vương Äá»™ng đã ở ngay phÃa sau lưng và Bạch Mã Nghị bị Ä‘iểm ngay huyệt đạo.
Äôi mắt nho nhá» cá»§a Bạch Mã Nghị trợn trừng, gân xanh trên trán hắn nổi lên trông dá»… sợ...
Last edited by tieu_thusinh; 01-09-2008 at 12:01 AM.
|