Người kỳ quặc quay mặt lại , chân diện hắn khiến Ngọc Linh không khỏi bàng hoàng , nàng mấp máy :
-Là ngươi ... Tại sao ngươi ...
Thi Vũ lạnh nhạt :
-Bây giờ cô nương đi được hay chưa ?
Công Tôn Ngọc Linh trấn tĩnh lại đôi chút rồi nhếch mép cười :
-Bây giờ thì ta lại càng không muốn đi !
Thi Vũ " hừ" một tiếng rồi tiếp tục quay mặt ra cửa sổ . Ngọc Linh tiến đến trước mặt hắn hỏi :
-Ngươi là ai , vì sao bị đâm một nhát kiếm mà lại lành nhanh như thế ? Giữa ngươi và Thượng Quan Thi Vũ có quan hệ gì ?
Thi Vũ vẫn lạnh nhạt không nói gì , đôi mắt hắn nhìn về hướng Vạn Sự Cư không chớp . Công Tôn Ngọc Linh quát :
-Cái tên này ! Tại sao bổn công ... cô nương hỏi ngươi không nói ?
-Trong lúc ta còn bình tĩnh tốt nhất cô nương nên đi thật xa ...
Ngọc Linh hừ nhạt :
-Nếu ngươi không bình tĩnh thì định ăn thịt ta sao ?
-Cô nương hung dữ thế kia thì vứt cho cọp nó cũng sẽ chê thịt chua mà không thèm ăn đâu !
Ngọc Linh giận đỏ mặt :
-Cái tên khốn kiếp này !...
Lời nói dứt kiếm cũng rời khỏi vỏ nhằm Thi Vũ chém xuống . Hắn không thèm nhìn khẽ lấy chiếc đũa lên đỡ ... "cạch" ! Thanh kiếm chém vào chiếc đũa mà như chém vào khối đá , Ngọc Linh thoáng ngạc nhiên rồi vận lực đẩu mạnh kiếm xuống nhưng vô dụng ! Nàng đỏ gay mặt thả thanh kiếm ra nói :
-Cho ngươi !
Thi Vũ đứng dậy lạnh nhạt nói :
-Ta không thích đánh đấm với đàn bà !
Nói rồi hắn quay mình bước đi xuống lầu . Ngọc Linh chạy theo :
-Ngươi tên gì ? Khai mau !
Thân ảnh Thi Vũ như làn khói nhạt mất dạng , chỉ còn tiếng nói vọng lại :
-Thượng Quan Thi Vũ !
Không chỉ Ngọc Linh mà tất cả khách nhân trong Sương Nghi Tửu điếm nhất thời ngừng hết việc truyện trò lại ! Họ đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía tiếng nói đã vọng lại nhưng tuyệt nhiên không thấy vương vất lại bóng hình hắn . Tửu điếm sau một hồi tĩnh lặng lại ồn ào náo nhiệt khác thường . Ngọc Linh nhìn theo hướng Thi Vũ mất dạng mới ngẩn người ra , đấy chính là Vạn Sự Cư , nàng trầm ngâm nghĩ :" Thượng Quan Thi Vũ sao lại trẻ như thế kia ? Trông hắn chỉ như đôi mươi , nhưng nếu không phải là hắn thì sao bản lãnh lại cao cường đến vậy ?" Nói đoạn nàng bước xuống lầu dắt ngựa đến Vạn Sự Cư .
Nguyên là sau khi Lê Văn chết Thi Vũ bi thương cực độ , hắn như con người mất đi bảy phần hồn , rượu uống không ngừng , uống một cách điên dại ! Hắn đem Lê Văn chôn cất rồi dật dờ lang thang , màn đêm đầy sương lạnh phủ ướt thân thể hắn , nhưng mặc nhiên hắn đã trở nên vô cảm . mãi đến khi bị Ngọc Linh đâm cho một kiếm hắn mới bừng tỉnh . Sau đấy ngồi xuống gốc cây dùng Hồi Sinh chưởng trị lành vết thương ...
Hắn trầm mặc bỏ Điệp Vũ Cốc đến Lạc Hoa Thành , không ngờ giữa đường lại gặp Tuyết Phi Lệ gặp nạn , hắn xuất thủ cứu nàng rồi đi cả đêm đến Lạc Hoa Thành .
Lúc này hắn đứng lặng im quan sát mấy chữ triện " Vạn Sự Cư " , mấy chữ này cũng như cái gia trang đồ sộ vốn dĩ là do giang hồ đồng đạo góp sức lên xây dựng cho Vạn Sự Thông , cái này Thi Vũ rõ từ lâu bởi hắn cũng từng được tặng tòa Anh Hùng sơn trang , nhưng hắn chối từ , hay nói cho đúng hơn hắn bỏ đi trước khi người ta xây xong .
Thi Vũ hai mắt khẽ nhắm lại rồi cất bước đi vào , có lẽ đây là cái nhắm mắt đầu tiên của hắn sau mười lăm năm dài đằng đẵng . Cuộc đời hắn trải qua gần bốn mươi năm nhưng quá nửa số thời gian đó chìm trong đau khổ . Lần này nếu như không có tấm lòng vĩ đại của Lê Văn hẳn hắn sẽ không bao giờ rời khỏi Điệp Vũ Cốc ! Trước mắt hắn thấp thoáng hình ảnh kẻ lữ khách bất phàm năm nào , Lê văn đã cứu hắn khi hắn bị Động Vô Phong đánh rơi xuống Lạc Phụng Sơn , đã đưa hắn vượt ngàn dặm tầm sư , đã giúp hắn báo huyết hải thâm cừu , sát cánh cùng hắn suốt mấy năm trời gian nan . Đến bây giờ cũng vì hắn mà bỏ mạng , tấm lòng ấy , nghĩa khí ấy cao như núi , nặng như sông . Thi Vũ cay cay mắt , đây không phải lần đầu tiên hắn rơi nước mắt nhưng hắn cảm thấy những giọt nước mắt mới rơi cơ hồ như chưa bao giờ từng rơi . Hắn nhận ra tấm lòng của mình với Lê Văn thật không bằng hạt cát giữa xa mạc tình cảm của Lê Văn dành cho hắn ! Hắn cảm thấy mình khốn nạn và nhỏ nhen vô cùng !
Vạn Sự Thông vẫn ung dung nhàn hạ như thường ngày , có điều đối với Thi Vũ lão nhất mực tôn kính đứng dậy nghênh đón .
-Cuối cùng thì Thượng Quan anh hùng cũng trở lại giang hồ ! Thật là diễm phước cho võ lâm !
Thi Vũ lạnh nhạt :
-Dường như lão đã đoán được điều này sẽ xảy ra ?
-Lão phu cũng đôi phần đoán được !
-Lão ngày càng quảng đại đấy !
Vạn Sự Thông thở dài :
-Lão phu sao dám sánh với Thượng Quan anh hùng được !
Thượng Quan Thi Vũ mặc nhiên không nói gì , Vạn Sự Thông lại khai khẩu :
-Hôm nay Thượng Quan anh hùng tới đây có điều gì chỉ dạy hay chỉ toàn ý ghé thăm ?
-Nói cho ta biết vì sao lão lại bảo Lê Văn đến gặp ta ? Lão có biết với tính khí của y thì làm như vậy chính là giết y hay không ?
-Nếu chết một người mà cứu được cả giang hồ thì lão phu cũng không còn cách nào !
Thi Vũ vung hữu thủ lên :
-Lão ...
Vạn Sự Thông mặt không biến sắc trầm ngâm nói :
-Nếu như thấy giết chết lão phu khiến Thượng Quan anh hùng thoải mái thì cứ làm !
Hữu thủ Thượng Quan Thi Vũ rực cháy lên hắn từ từ đưa lên cao ... Vạn Sự Thông khẽ nhắm mắt , nhưng Thi Vũ giật chưởng lại quay mình bước đi ...
Hắn vừa bước ra ngoài cổng Vạn Sự Cư đã thấy Công Tôn Ngọc Linh đứng đó từ khi nào , nàng trầm ngâm nhìn hắn . Thi Vũ làm lơ như không thấy nàng cất bước đi ngược lại . Ngọc Linh chạy lên chắn trước mặt hắn nói :
- Ta cần nói chuyện với ngươi ...
-Ta và cô nương thì có gì để nói ? Định lấy kiếm nói chuyện với ta chăng ?
Ngọc Linh thoáng đỏ mặt nói :
-Ngươi vẫn còn chấp nhặt ta chuyện đấy à ? Đàn ông gì nhỏ nhen quá vậy ?
Thi Vũ lạnh nhạt :
-Ta rất nhỏ nhen và còn độc ác nữa đấy , lui ra !
Ngọc Linh thở dài :
-Thôi được rồi ! Ta hỏi ngươi hai câu rồi sẽ đi , được không ?
Thi Vũ khẽ cau mày :
-Nhanh đi !
-Ngươi sẽ trở lại giang hồ ?
-Đúng vậy !
-Vậy ngươi đến tìm Vạn Sự Thông là muốn hỏi gì ?
-Những gì lão biết thì ta cũng biết , đâu cần hỏi !
Nói đoạn gạt Ngọc Linh qua một bên khiến nàng xuýt té ngã rồi bỏ đi . Ngọc Linh cằn nhằn :
-Đúng là tên vũ phu !
Nhưng chợt nhớ đến mình đã dùng kiếm đâm hắn một nhát xuýt chết thi im lặng , sau đấy lên ngựa phi nước đại , vừa giật cương vừa lẩm nhẩm :
-Cũng đáng đời lắm ! Ai bảo chắn đường ta làm gì !
Ngọc Linh không về tổng đàn Long Thiên phái mà đến thẳng Anh Hùng Sơn trang , nàng đã nghe ngóng được ngoại tổ mình tổ chức đại hội và tạm thời ở lại thương nghị nên mới tìm đến .
Hoa Ngọc Dung nhìn thấy Ngọc Linh bước vào thì nét mặt có đôi chút trùng xuống lạnh lùng hỏi :
-Ngươi đến đây làm gì ? Tại sao không ở tổng đàn ? Có biết bây giờ chạy lung tung như thế là nguy hiểm lắm hay không ?
Ngọc Linh mỉm cười :
-Hôm nay Linh Nhi đem đến cho ngoại tổ một tin vui đây !
- Tin gì !
-Thượng Quan Thi Vũ đã trở lại giang hồ rồi !
Hoa Ngọc Dung đang ngồi trên ghế thì giật mình đứng lên :
- Cái gì ? Ngươi có nhầm hay không ?
Ngọc Linh lắc đầu , đôi mày liễu khẽ xích lại :
-Linh Nhi quyết không thể lầm được ! Khi nãy chính thị Linh Nhi còn nói chuyện với hắn mà !
Nói đoạn nàng đem mọi chuyện kể lại cho Hoa Ngọc Dung nghe , bà ta hớn hở ra mặt .
-Quả là vận phúc cho võ lâm ! Tin này phải gấp rút thông báo cho mọi người thôi !
Rồi bà quay sang Ngọc Linh nét mặt trầm xuống :
-Ngươi dám lấy kiếm đâm Thượng Quan anh hùng thật không biết trời cao đất dày là gì ,tin này mà lan truyền ra giang hồ thì không ít kẻ muốn lấy mạng ngươi đâu !
Ngọc Linh lè lưỡi :
-Nhưng lúc đấy Linh Nhi đâu biết hắn là Thượng Quan Thi Vũ ?
-Không biết thì có thể tùy tiện xuất thủ đánh người sao ? Đợi khi nào gặp Thượng Quan Thi Vũ thì phải quỳ xuống tạ tội , rõ chưa ?
-Chuyện này ...
-Chuyện này làm sao nữa ?
Ngọc Linh không nói thêm gì , chân diện nàng trông méo xẹo đi , thảm hại hết chỗ nói . Bên ngoài bỗng vang lên một âm hưởng :
-Bất tất tiền bối phải làm thế !
Cùng với giọng nói Thi Vũ từ từ xuất hiện , tà áo trắng phất phơ bước đến Hoa Ngọc Dung ôm quyền :
-Hoa chưởng môn lâu nay vẫn được khang tịnh chứ ?
Hoa Ngọc Dung nhất thời xúc động ngây người , mãi một lúc sau mới trấn tĩnh lại nói :
-Đúng là Thượng Quan anh hùng rồi , mười lăm năm không gặp trông người chẳng khác năm xưa là bao nhiêu !
Thi Vũ thở dài :
- Vãn bối không đáng bao nhiêu tuổi đầu , công trạng cũng chảng có là bao , tiền bối xưng hô như vậy khiến tại hạ hổ thẹn vô cùng !
Hoa Ngọc Dung mời Thi Vũ ngồi xuống ghế rồi nói :
-Nếu đã vậy thì lão bà này mạn phép xưng hô ... công tử vậy !
Dường như suốt mười mấy năm qua Hoa Ngọc Dung và những người giang hồ chính đạo đều quen với lối xưng hô Thượng Quan anh hùng nên dùng đến công tử không được tự nhiên cho lắm . Bà sai a hoan bưng trà rôi day mắt qua chỗ Công Tôn Ngọc Linh đang lủi vào trong ,quát :
-Linh Nhi ! Ngươi định đi đâu ? Còn không mau đến tạ tội với Thượng Quan ... công tử đi !
Ngọc Linh đang muốn rút lui nghe quát thì khẽ giật mình quay lại cười gượng :
-Chuyện này ...
Thi Vũ xua tay :
-Tiền bối không cần phải làm thế , nàng ta cũng không có lỗi gì lớn đâu !
Tại hạ đến đây cũng chỉ muốn thông báo với tiền bối vài tin tức quan trọng rồi đi ngay ...
Hắn quay xuống Ngọc linh nói :
-Cô nương có thể lui được rồi !
Nhưng lần này Ngọc Linh lại không muốn đi , nàng thấy Thi Vũ bảo thông báo vài chuyện quan trọng thì óc tò mò lại trỗi dậy , lòng nghĩ :" Thi Vũ ! Ngươi ác lắm , muốn chơi xỏ ta chăng ?" Ý nghĩ chưa xong đã nghe Hoa Ngọc Dung nói :
-Còn không lui ra !
Nàng ấp úng rồi buông đôi mắt tức giận nhìn Thi Vũ thì thấy hắn đang uống trà như chưa từng xảy ra chuyện gì . Ngọc Linh thở dài một tiếng rồi lững thững bước ra , trông rất tội nghiệp...
Đợi Ngọc Linh ra ngoài rồi Thi Vũ mới nói :
-Tiền bối biết Đông Nguyệt giáo sắp tái xuất giang hồ chứ ?
Hoa Ngọc Dung thở dài :
-Ta biết ! Và gần đây bọn chúng còn liên tục gây ra những thảm án trên giang hồ nữa ...
Thi Vũ lắc đầu :
-Những thảm án vừa rồi không phải do Đông Nguyệt giáo gây ra ...
Hoa Ngọc Dung giật mình :
-Thật sao ?
-Đúng vậy ! Ban đầu vãn bối cũng nghĩ như tiền bối nhưng sau này khi đến Lạc Hoa Thành trạm chán với mấy hắc y nhân của Đông Nguyệt giáo mới nảy sinh ý nghi ngờ và âm thầm điều tra ...
-Công tử phát hiện ra điều gì ?
-Những hắc y nhân này võ công thuộc nhiều dạng khác nhau , ngoài những tên mà vãn bối gặp ra còn nhiều kẻ khác dụng những công phu kỳ quái của nhiều đại phái uy danh trên giang hồ ...
-Bọn chúng phản bội sư môn vào Đông Nguyệt giáo , đấy là điều dễ hiểu mà ...
Thi Vũ trầm ngâm :
-Vãn bối cũng đã nghĩ đến chuyện này nhưng tiền bối biết rõ phương châm hoạt động của Đông Nguyệt Giáo còn gì . Chúng tuy rằng tội ác đầy trời nhưng có bao giờ phải bịt mặt khi hành sự đâu ? Hơn nữa chúng cũng không chấp nhận sử dụng loại võ công ngoại lai nào khi đã gia nhập Đông Nguyệt giáo ... và theo như tại hạ điều tra được thì tổng đàn Đông Nguyệt phái hiện vẫn ở Phong Vũ Sơn ...
-Chuyện này thật khó cho người ta tin nhưng công tử là người đa quảng , lão già này sẽ nghe theo sự sắp xếp của người !
Thi Vũ gượng cười nói :
-Sắp xếp thì tại hạ không dám chỉ mong Hoa chưởng môn với vị thế minh chủ hãy cố gắng bảo các đại phái khác chớ vội manh động , nhất là ...
-Công tử cứ nói !
-Mùng mười tháng ba này Đông Nguyệt Giáo sẽ mời tất cả đồng đạo võ lâm đến chứng thực sự trở lại giang hồ của chúng . tiền bối nhất nhất hãy ra lệnh cho các đại phái khác đến dự nhưng đừng manh động !
Hoa Ngọc Dung hốt hoảng :
-Có chuyện này sao ?
-Chính thị chuyện này nên vãn bối mới khẳng định Đông Nguyệt giáo không phải hung thủ trong mấy vụ án vừa rồi , có thể lần này Động Vô Phong mở đại hội là để phân trần đấy !
-Nhưng ta vẫn chưa thấy thiệp mời !
-Ngày mai tiền bối sẽ nhận được thôi ...
Nói rồi hắn đừng dậy :
-Vãn bối chỉ có mấy lời ấy thôi , còn bây giờ xin dược cáo biệt ! Hẹn gặp lại tiền bối ở Phong Vũ Sơn !...