Cuồng trong đêm thiền
Không giống như bất kì niềm trắc ẩn nào
Khi đêm
Mình đã hoàn toàn khác
Lạc lõng với những giấc bình yên...
Trong cái trằn trọc của ngôn từ
Những câu thơ không đủ sức khóc dùm mình - những giọt nước mắt không mặn, không đắng, không nhạt nhoà cay
Cứ lặng lẽ...lặng lẽ...
Rơi lúc nào ? Bao nhiêu? Chẳng biết
Bão tố bắt đầu lầm lụi
Mình ngồi thiền với đêm
Thời gian đè lên ngực
Nghẹt thở
Bung ra tung toé những cảm xúc càng thầm lặng càng dữ dội
Không một tiếng nấc
Một chút thở dài não nùng
Mình sợ...
Sợ làm đêm đau
Những cảm xúc đập vào nhau giận dữ
Cơn cuồng nộ nội tâm chiếm đoạt mình
Lăn lộn...
Hai bàn tay cào lên ngực hoảng loạn
Chỉ có nước mắt mặc sức thét gào
Những sợi tóc xoã rũ rượi đồng loã cùng bóng tối
Còn...
Đêm...
Câm nín.
Tất cả,
Cuồng trong câm nín
Hãy nhìn vào mắt mình đi, làm ơn, ai đấy !
Chỉ cho mình thấy cầu vồng sau cơn bão tơi tàn trắng đêm
Không đâu...
Nắng thì ở ngoài kia
Còn đêm...vẫn đọng lại mắt mình
Cuộc đời buồn thảm !
|