Độc Cô Hàn vừa bước vào phòng vừa gọi :
-Tiểu Lâm ! Ngươi ở trong đó chăng ?
Không có tiếng trả lời , hắn đẩy cửa bước vào , chân diện khẽ cau lại . Tiểu Lâm thân hình mập mạp đang nằm lăn trên cái bàn lớn ngáy o o . Hắn cười nhạt :
-Cái tên heo đực này cả ngày chỉ mỗi việc ngủ là nhanh nhất !
Hắn tiến đến vỗ mạnh vào đùi Tiểu Lâm :
-Có dậy không thì bảo ?
Tiểu Lâm vẹo đầu qua một bên nói mơ hồ :
-Để im cho ta ngủ ... nào ...
Độc Cô Hàn tức giận trừng mắt quát :
-Hừ ! Cuối cùng thì ai là chủ đây ?
Tay hắn bực bội quơ loạn lên bất giác giật phăng chiếc giầy của Tiểu Lâm . Hắn cầm chiếc giầy hít mấy hơi nhăn nhó :
-Thúi quá ! Thúi quá !...
Đoạn định tiện tay vứt ra ngoài nhưng óc hắn đột nhiên sáng lên một cái . Độc Cô Hàn nhìn Tiểu Lâm cười tinh quái :
-Ngươi đã như vậy thì đừng trách ta độc ác nhé , hê hê !
Hắn đưa mắt ngó nghiêng , sau đấy mang đến một sợi dây nhỏ . Như muốn chắc chắn Tiểu Lâm hãy còn ngủ say hắn vỗ vỗ vào đùi gã :
-Này ! Này ! Ngươi vẫn ngủ đấy chứ ?
Độc Cô Hàn nhẹ nhàng kéo dải thắt lưng quần Tiểu Lâm ra rồi buộc sợi dây vào cái "của quý " của gã . Tiểu Lâm lắc lắc mông , dường như gã thấy nhột , nhưng thủy chung vẫn không mở mắt . Độc Cô Hàn buộc tiếp đầu sợi dây kia vào chiếc giầy . Xong xuôi đâu đấy hắn đặt chiếc giầy lên ngực Tiểu Lâm rồi ra ngoài . Lát sau hắn trở lại trên tay mang theo một bát nước lớn .Hắn hét lớn :
-Cháy nhà !
Rồi hắt luôn bát nước vào mặt Tiểu Lâm . Tiểu Lâm giật mình tỉnh dậy , gã thấy chiếc giầy trên ngực thì lẩm nhẩm :
- Cháy nhà ở đâu ? ...Giầy của ai mà bẩn thế này !
Gã cầm chiếc giầy vứt luôn qua cửa sổ .Nhưng ...
-A ! A !...
Gã nhảy cẩng khỏi bàn , hai tay ôm chặt "của quý" , miệng la liên hồi như bị hoạn . Độc Cô Hàn cười rũ rượi . Hắn hết ôm bụng lại nằm lăn ra đất mà cười . Tiểu Lâm loay hoay một hồi gỡ sợi dây ra khỏi "báu vật" rồi mặc lại quần . Gã nhìn Độc Cô Hàn bằng ánh mắt hậm hực :
-Thiếu gia làm như vậy có biết là nguy hại lắm không ?..
Độc Cô Hàn vẫn cười . Tiểu Lâm càng bức xúc . Gã nói như quát :
-Cả nhà họ Lâm chỉ mỗi tiểu nhân là nối dõi thôi đấy , thiếu gia có hiểu "nó" trân quý đến mức nào không ?
Độc Cô Hàn cười nhiều đau thắt bụng . Hắn từ từ đứng dậy nói không ra hơi :
-Ta biết rồi ... chẳng qua tại ngươi mê ... ngủ quá đấy thôi ... chỉ sợ có ngày người ta ... cắt đi cũng không biết ...
Tiểu Lâm hậm hực , hai mắt hằn học nhìn Độc Cô Hàn . Hắn bước đến vỗ vai Tiểu Lâm :
-Thôi đi , bây giờ chúng ta đến Xuân Hương lầu , ta sẽ ... đền bù cho ngươi ...
Tiểu Lâm hai mắt sáng lên , nhưng như nhớ ra điều gì gã nhanh chóng trầm mặt xuống nói :
-Không được ... lão gia ...
-Yên tâm ! Phụ Thân ta xuống Xương Lăng rồi !
Tiểu Lâm hơi phân vân , vẻ tức giận cũng biến mất từ độ nào , gã đưa tay sờ "của quý "than thở :
-Thiếu gia vừa ... củ hành "thằng nhỏ" của tiểu nhân như vậy ... liệu đến đấy còn làm ăn được gì nữa ...
Xuân Hương lầu nằm vắt vẻo bên dòng Lam Giang , một nửa trên cạn , một nữa dưới sông , nhìn rất lãng mạn nên thơ . Trong Phù Tô phủ thì kỹ lâu này được xem là một trong những kỹ lâu lớn nhất . Khách nhân phiêu bạt sông nước hay lữ hành trên cạn cũng đều có thể ghé qua không chút khó khăn . Chỉ cần nhiều ngân lượng một chút là ổn ...
Bà chủ Xuân Hương lầu tuổi ngoài tứ tuần , nhan sắc mặn mà , dáng đi ẻo lả đích thân ra đón Độc Cô Hàn . Điều ấy chứng tỏ hắn rất hay lui tới nơi này .
-Lâu lắm mới thấy Độc Cô thiếu gia của Vân Mộc sơn trang ghé qua !
Độc Cô Hàn cười :
-Ta cũng thấy nhớ Cổ ma ma với mấy tiểu muội trong này lắm , chỉ hiềm một nỗi ...
Hắn định nói hiềm một nỗi bị nhốt trong nhà mấy tháng trời nhưng thấy như vậy thì quá mất mặt nên ngừng lại dắt Tiểu Lâm vào trong nói :
-Đại Á cho ta Tiểu Á cho tên này !
Nói xong đẩy Tiểu Lâm qua một bên đi lên lầu hai .
Đại Á quả nhiên rất đẹp , vẻ đẹp của chốn hồng lâu bao giờ cũng đầy vẻ xuân tình . Độc Cô Hàn mỉm cười kéo nàng ta vào lòng :
-Lâu rồi mới được ôm ấp cô nương !
Hắn vừa nói vừa lần mò định cởi y phục nàng ra thì bên ngoài "rầm" một cái , cánh cửa sụp đổ . Đại Á hét một tiếng rồi núp ra sau Độc Cô Hàn .
Độc Cô Hàn nhìn gã hán tử to con , uy nghi như thần tướng đứng sừng sững chỗ cửa sập nói :
-Tại sao các hạ lại cắt đứt cảm hứng của người ta như thế ?
Hán tử đăm chiêu nhìn hắn không trả lời . Độc Cô Hàn bất nhẫn đứng dậy tiến đến trước mặt gã quát :
-Các hạ có biết đối với những kẻ phong tình mà bị ...
Hắn nói đến đây bất chợt dừng lại , chân diện méo mó . Thì ra đại hán mới đến đã lẳng lặng kéo sập luôn cây cột chống cánh cửa vừa rồi . Âm thanh nghe khô khốc như tiếng xương gãy . Độc Cô Hàn lùi lại cười :
-Thôi được rồi , các hạ có thể rời khỏi đây ! Chuyện này hãy để ta bồi thường ...
Đại hán cười nhạt :
-Tại sao ngươi lại đổi khác như thế ?
Độc Cô Hàn quay lại định nhìn Đại Á dò xét xem thái độ của nàng ta thế nào về câu nói vừa rồi của kẻ lạ mặt nhưng không thấy đâu cả , hắn nghĩ :" Đúng là bọn kỹ nữ này chỉ biết có tiền , khi có nguy biến thì lủi như chuột !" Nghĩ đoạn nhún vai nói :
-Ta không hiểu các hạ nói gì , ta từ trước đến nay vẫn vậy sao lại bảo khác hay không khác là ý thế nào ?
Đại hán hừ nhạt :
-Ngươi theo ta !
Không đợi xem Độc Cô Hàn có đồng ý hay không , đại hán bước tới xách ngang thắt lưng hắn bay vút ra ngoài nhanh như điện chớp . Độc Cô Hàn vừa sợ vừa ngạc nhiên hắn quát :
-Sỹ khả tử bất khả nhục ! Ngươi hành động như vậy là vũ nhục ta ghê gớm đấy ! Biết không ?
Đại hán bay lên cao hơn nói :
-Ngươi không chịu nhục thì ta thả ngươi ra vậy !
Độc Cô Hàn nhìn thấy mặt đất cách mình đến mấy chục trượng , nếu rơi xuống thì chỉ có tan xác . Hắn cười gượng :
-Ngươi bắt ta từ đâu thì nên đem về đó mới phải !
Đại hán cười nhạt rồi vươn tay ném hắn về phía Xuân Hương lầu như ném một viên gạch . Độc Cô Hàn đầu óc quay cuồng , nghĩ tới việc rơi xuống với tốc độ này thì chỉ có tiêu đời ! Tự nhiên hắn thấy yêu cuộc sống lạ lùng ,vội la lên :
-Cứu ta với ...!
Đại hán bằng một thứ thân pháp nhanh vô tưởng lao đến túm thắt lưng hắn nói :
-Ngươi có cam tâm đi theo ta hay không ?
Độc Cô hàn mặt mày tái nhợt nói :
-Đi ! Đi đâu cũng được !
Đại hán bay đến gần một cánh rừng liền đáp xuống rồi vứt hắn ra đất như vứt một phế vật nói :
-Ngươi biết ta là ai chăng ?
Độc Cô Hàn đau điếng người lồm cồm bò dậy hậm hực nói :
-Ta làm sao biết được , những kẻ vai u thịt bắp như các hạ thì cùng lắm là bọn đâm thuê giết mướn hay bắt cóc tống tiền là cùng ...
Đại hán không tức giận mà nhìn hắn thở dài :
-Xem ra bát canh của Mạnh Bà quá ư lợi hại !
Độc Cô hàn cười nhạt :
-Ta không hiểu ?
-Ngươi đến kỹ viện bao nhiêu lần rồi ?
-Ta không nhớ !Nhưng điều ấy liên quan gì đến các hạ ?
Đại hán hầm hầm nhìn hắn :
-Ngươi có biết kiếp trước mình là ai không ?
Độc Cô Hàn mỉm cười :
-Làm sao ta biết được , chỉ biết kiếp này ta là Phù Tô đệ nhất đào hoa là được rồi !
Nói xong hắn lấy cây quạt trong ngực ra phe phẩy , vẻ mặt tự đại hết sức .Đại hán lắc đầu nói :
-Ngươi kiếp trước thân là Giang Thần Tướng uy danh trấn động Thiên Đình , vậy mà ...
Độc Cô hàn ngạc nhiên tột độ , hắn tròn hắt hỏi :
-Các hạ có nhầm chăng ? Ta mà là Giang Thần Tướng trong truyền thuyết sao ?
Rồi không để đại hán trả lời hắn lắc đầu :
-Các hạ nhất định là thần kinh có vấn đề !
-Ngươi tin hay không thì tùy !
-Vậy các hạ là ai ?
-Nhị Lang Thần !
Độc Cô Hàn đưa mắt săm soi đại hán một hồi rồi ôm bụng cười vật vã , mãi một chốc sau nhìn thấy vẻ mặt bất nhẫn của đại hán hắn mới dừng cười nói :
-Các hạ tuy rằng thân thủ bất phàm nhưng nói rằng mình là Nhị lang Thần thì thật khó tin ...
Hắn định buông tiếng cười tiếp thì đại hán trước mắt toàn thân phát quang . Bộ áo thô cũ kỹ dần biến mất , thay vào đấy là bộ chiến giáp chói ngời sắc quang . Trên trán đại hán cũng từ từ xuất hiện con mắt thứ ba . Nhị Lang Thần khoanh tay nhìn Độc Cô hàn nói :
-Thế nào ?
Độc Cô Hán xuýt ngất xỉu , mồ hôi hắn tự nhiên chảy ra như suối lắp bắp :
-Tại sao ... tại sao ...
-Bây giờ ngươi tin mình là Giang Thần Tướng chưa ?
Độc Cô Hàn thở dài nói :
-Cứ cho rằng ta là Giang Thần Tướng đi ! Nhưng rõ ràng ta đâu có pháp thuật như Nhị Lang ngươi ...
-Từ từ rồi ngươi sẽ biết !
Độc Cô Hàn cau mày đăm chiêu một lát nói :
-Thôi được ! Ta tạm tin mình là Giang Thần Tướng như các hạ nói . Nhưng đấy là kiếp trước thôi , còn kiếp này ta là Độc Cô Hàn , vậy các hạ đi được rồi !
-Ngươi không muốn biết chuyện kiếp trước của ngươi thế nào sao ?
-Ái da ! Ta không quan tâm đến điều đó ! Hơn nữa trong truyền thuyết có nói rồi ! Ta cũng đã nghe qua !
-Truyền thuyết chẳng qua lưu truyền vài mẩu chuyện bề ngoài mà thôi !
Độc Cô Hàn không để ý , mắt hắn sáng lên hỏi :
-Các hạ phép thuật rất tinh thông phải không ?
-Cũng tạm được !
-Vậy hãy truyền cho ta một ít phép biến hóa , như vậy ta lẻn ra ngoài chơi thì đại ca và phụ thân cũng không biết ...
Nhị lang Thần cắt ngang :
-Ngươi ...
Độc Cô hàn cười :
-Ngươi ... cái gì ? Làm đàn ông ai chả thích ba cái vụ đó !
Nhị lang nhét vào mồm hắn một viên thuốc rồi đẩy luôn xuống dạ dày . Độc Cô Hàn ọe mấy tiếng nôn ra nhưng không ăn thua . Hắn cằn nhằn :
-Ngươi cho ta uống cái gì vậy ?
-Thuốc độc !
Độc Cô Hàn chân tay tê dại , hắn tái mặt nói :
-Ngươi ..
Nhị Lang mỉm cười :
-Yên tâm ! Thuốc độc này chỉ bộc phát khi nào ngươi " làm chuyện ấy " với đàn bà thôi ...
Độc Cô Hàn chân diện méo mó :
-Ngươi có biết ta là đệ nhất phong tình không ? Nếu không thân cận nữ sắc thì còn gì là ...
Nhị Lang Thần lạnh lùng :
-Ta không cần biết , bây giờ Hận Thiên sắp sống dậy mà ngươi còn ngồi đó lo hưởng thụ , tốt nhất nên tu tĩnh lại để chuyên tâm tu hành còn góp sức cho Thiên Đình mà chuộc tội !
-Ta thì có tội gì ? Hơn nữa theo như nhân gian tương truyền thì chả phải Hận Thiên đã chết rồi sao ?
- Hừ ! Hận Thiên là Bất Tử Chi Hồn , chẳng qua năm xưa ngươi cùng Yến Vân tiên tử dùng mạng sống của mình mà phong ấn hắn lại ... Ta , Thái Bạch Kim Tinh và những người khác đã phải cầu xin Ngọc Hoàng để linh hồn các ngươi được đầu thai , bây giờ Hận Thiên sắp giải khai phong ấn , ngươi còn không chịu chuyên tâm chân tu thì làm sao mà ...
-Các ngươi phép thuật chả phải rất tinh diệu sao ?
-Vô ích ! Chỉ Uyên Uơng Long Phụng Kiếm mới có thể hủy diệt hắn ...
-Chẳng phải ngươi bảo năm xưa ta cùng Yến Vân gì đấy đã không giết được hắn đó sao ?
-Đấy là các ngươi chưa luyện hết ...
-Thật kỳ quặc ! Đã gọi là Uyên Ương mà cái ông Ngọc Hoàng kia không cho người ta yêu nhau thì làm sao mà đánh được , thật là ....
-Đấy là giới luật của Thiên Đình ...
-Vậy thì thôi , ta không lên đó đâu , lắm giới luật thế sống sao được !Hơn nữa bây giờ ta chỉ là một gã thư sinh yếu đuối , bảo vệ mình còn không nổi nói gì ...
Đột nhiên trên trời nổi lên một tiếng sấm . Nhị Lang thần giật mình nói :
-Lúc khác ta sẽ tìm ngươi , bây giờ ta phải đi rồi !
Nói đoạn như khói nhạt biến mất . Độc Cô hàn nhìn theo lẩm nhẩm :
-Cái đồ điên khùng , dù ta có là Giang Đông Bình thực sự thì cũng chỉ là chuyện kiếp trước còn kiếp này ...
Nghĩ đến đây hắn thấy lòng buồn bã vô hạn , Nhị lang Thần đã cho hắn uống viên thuốc kỳ quái kia thì cuộc đời hắn còn gì là sinh thú ...
Ở một phương trời khác , trong một cánh rừng u tịch , màn tà dương bao bọc khiến không gian âm u , huyền bí lạ thường . Bên một con suối nhỏ , nước chảy róc rách , cảnh vật nom như hoàng hôn chốn thiên thai đầy thanh nhã . Từ trong một cái hang nhỏ bên dòng suối vang lên tiếng hát :
"Muôn dặm sông Giao nước ngược chiều
Làm đôi chim bãi lượn vòng theo
Chàng bên cương ngựa lồng mây khói
Thiếp bóng lầu son dấu cỏ rêu
Bóng xế trên lầu thoáng gió xuân
Tóc sầu ai dám ngắm gương chăng ?
Tiếng tiêu buổi sớm theo hoa rụng
Chiếc áo đêm trường đập bóng trăng
Trăng sáng cao vời, giọt điểm canh
Nhà lan châu ngọc thấp buông mành
Đồng tâm giái kết ngang màn liễu
Tô hợp hương chia nửa chiếu quỳnh
Bằng gấm cành giao chiếu lẫn màn
Giường đơn hiu hắt ngọn đèn tàn!
Có ai trao kéo giùm nhau với
Cắt gối tương tư để nhớ chàng
Lan sân hái sạch thấy chàng đâu!
Nước mắt khăn lau đã ố màu ..."(1)
Tiếng hát ngưng lại thì bên cửa hang đã xuất hiện một thiếu nữ nét đẹp kiêu sa như thiên tiên . Đôi mắt nàng mang nỗi buồn xa vời . Thiếu nữ nhìn ánh tà dương chiếu rọi qua từng khe lá nói một mình :
-Đã đến lúc rồi ! Ta phải đi tìm chàng thôi ... dù chàng có nhớ ta hay không thì ta cũng phải tìm ...
Dứt lời , thiếu nữ chập chờn tan biến . Không gian nơi đây lại một màu bình lặng như chưa hề có hình bóng của con người ...