Trang chủ Vân Mộc Sơn trang ,tên Độc Cô Nhân chỉ có hai ái tử là Độc Cô Nhạn và Độc Cô Hàn . Mười năm trước ái thê lão qua đời , nhưng thương các con nên lão ở vậy không lập thêm thê tử . Độc Cô Nhạn tính tình giống cha rất có trí hướng kiếm tiền , còn Độc Cô hàn thì chỉ biết tiêu tiền . Nhưng hắn bản chất thông minh lại thêm dung diện tựa Phan Lang khiến lão dù rất thất vọng nhưng vẫn yêu quý hơn hẳn Độc Cô Nhạn . Ngày thường Độc Cô Hàn không đi rượu chè với một lũ chẳng ra gì thì cũng mò đến các kỹ viện lê la .
Cách đây hơn hai tháng Độc Cô Nhân trong một lần bực tức đã nhốt hắn trong phòng sai người canh giữ không cho ra ngòai . Mãi đến hôm nay lão mới có chuyện làm ăn dưới Lăng Xương nên Độc Cô Hàn trốn được ra ngoài . Nhưng khốn nỗi trời không thương kẻ chẳng ra gì . Hắn vừa mò đến kỹ viện thì gặp ngay Nhị lang Thần , lại bị ông ta lôi đi mấy chục dặm rồi vứt ra đấy mà về trời .
Độc Cô Hàn lết về đến nhà thì trời đã tối đen . Chân tay mỏi nhừ , hắn ngồi thở dốc miệng luôn mồm chửi bới Nhị Lang . Đêm xuống , sương lạnh , hắn nghĩ có chửi mãi thì Nhị Lang chắc cũng không vì thế mà chết nên trèo tường vào phủ . Hắn ngồi vắt vẻo trên tường thở . Đột nhiên có tiếng chó sủa làm hắn giật mình ngã vật xuống đất như bao cát . Đầu u lên một cục , khắp người nhói bút . Hắn vớ ngay viên gạch ném con chó chửi :
-Cái đồ chết tiệt ! Không biết phân biệt người nhà với trộm cắp à ?
Sau khi "trút giận" hắn lò mò đứng dậy , vừa đi vừa lẩm nhẩm :
-Khắp chốn Phù Tô ai cũng bảo ta có số đào hoa , hôm nay thì tý nữa thành số đào ... đất rồi !
-Sao bây giờ đệ mới về ?
Hắn giật mình cái thót đưa mắt lên đã thấy Độc Cô Nhạn khoanh tay đứng đó tự bao giờ . Hắn cười gượng :
-Là vì gặp mấy chuyện quan trọng nên ...
Độc Cô Nhạn cắt ngang :
-Quan trọng gì đến nỗi đầu tóc , quần áo như phường ăn mày thế kia ?
-Chuyện này ...
-Thôi được rồi , tắm rửa đi rồi lên khách sảnh gặp phụ thân !
Hắn tái mặt hỏi :
-Phụ thân về rồi sao ? Thế người có biết ...
-Yên tâm , ta không nói thì người cũng chưa hay !
-Cám ơn đại ca !
-Thôi được rồi , đi đi !
Độc Cô Nhân tuổi ngoài tứ tuần , dáng dấp uy nghi , tuy rằng chả biết tý võ công nào . Lão vốn dĩ ở Phù Tô rất có danh vọng bởi tài sản không hề nhỏ . Người ta vẫn bảo sinh ra những người có tiền để đè chết người không có tiền là ở điểm đấy ! Lão nhìn Độc Cô Hàn đang đứng co ro ở dưới cười :
-Xem ra lâu nay ngươi cũng có tiến bộ rồi đấy !
Hắn lặng lẽ không dám lên tiếng . Độc Cô Nhân mỉm cười đứng lên vỗ vỗ vào đầu hắn , không biết lão vô tình hay cố ý mà vỗ trúng ngay vào vết u khi tối hắn ngã làm hắn đau muốn chảy nước mắt nhưng không dám kêu .
-Cứ đà này tất có thể làm một con người tử tế được !
Lão thở dài một tiếng nói tiếp :
-Hôm qua ta có nói chuyện với Vân lão gia rồi , ái nữ của lão ta cũng đã lớn , gia thế cũng được , chi bằng tác hợp cho hai ngươi !...
Độc Cô Hàn rúng động :" Sao phụ thân lại có ý này , sớm không sớm , muộn không muộn lại nhè ngay vào lúc ...". Hắn nghĩ đến viên thuốc Nhị Lang Thần cho uống mà tay chân rụng rời , vội ấp úng nói :
-Chuyện này ... không thể được đâu phụ thân !
-Tại sao lại không được ! Ngươi cả ngày lê la chốn kỹ viện rồi có ngày... đau thận mà chết thôi , chi bằng lấy vợ cho rồi , có đứa quản thúc cũng đỡ !
Độc Cô Hàn cười gượng :
-Chuyện này liên quan đến sống chết của hài nhi ... phụ thân đâu thể ...
Nguyên hắn nói chuyện sống chết là vì nghĩ đến viên thuốc độc , nhưng Độc Cô Nhân lại nghĩ khác . Ông ta trừng mắt nhìn hắn :
-Vân Tử Yên tuy rằng có hung dữ một chút nhưng làm gì đến nỗi dám ăn thịt chồng mà ngươi nói thế ?
Hắn gãi đầu , nhưng vô tình lại gãi trúng chỗ bị u , mặt nhăn lại nói :
-Nguyên do không phải vậy ... chẳng là hài nhi hãy còn trẻ tuổi , hơn nữa ... công danh chưa ra gì đâu thể nói lấy vợ là lấy được ...
-Nói như vậy là ý ngươi muốn đỉnh lập công danh rồi mới lấy vợ hay là đã có ý trung nhân khác ?
-Hài nhi chính là ý muốn đỉnh lập công danh !
Hắn ưỡn ngực nói lớn :
-Nam tử hán , đại trượng phu đâu thể sống lặng lẽ mãi được !
Độc Cô Nhân sáng mắt :
-Được ! Ngươi đã nói thế thì lão già này sẽ dày mặt đến nói lại với Vân lão gia vậy !
Lão tiến đến gần Độc Cô Hàn định vỗ vai hắn động viên mấy câu nhưng hắn sợ lão lại vỗ vào chỗ đau trên đầu nên lùi lại mấy bước , Độc Cô Nhân cười khổ :
-Ta tuy nghiêm khắc nhưng đâu đến nỗi ăn thịt con mình mà ... thôi đi ! Ngày mai hãy theo đại ca ngươi xuống Lăng Xương học cách quản lý mấy tiền trang dưới đấy !
Nói đoạn lão bước về phòng . Độc Cô Hàn thẫn thờ giây lát rồi cũng ra ngoài ...
Dưới ánh trăng tàn , trên một ngọn đồi hiu hắt gió lạnh có hai căn nhà lá xiêu vẹo theo bóng trăng . Một căn nhà ở trên cao và một căn dưới thấp hơn một chút , giữa chốn hoang vu chúng trở nên lẻ loi lạ thường . dường như chúng muốn nương tựa vào ngọn đồi níu kéo với thời gian nhưng xem ra ngọn đồi kia cũng chỉ như một bàn tay vô tình có thể đẩy chúng vào cõi hư vô bất cứ lúc nào ...
Trong căn lều dưới thấp , một hán tử tuổi ngoài đôi mươi dung nhan như ngọc , có điều thần sắc y tựa như con người trọng thương sắp lìa bỏ cõi đời . Bên ngoài một lão bà tóc trắng như mây , da mặt nhăn rúm tựa cửa nhìn hán tử ,hai giọt lệ lăn dài xuống cằm qua những nếp nhăn . Hán tử buông đôi mắt mơ hồ khẽ nhìn lão bà , chân tay hắn bất động , thân hình cũng tê liệt ,nhưng chỉ có đôi mắt vẫn sống . Nhìn sâu vào đôi mắt ấy người ta cảm nhận được nỗi đau tinh thần chất chứa gấp ngàn vạn lần nỗi đau thể xác ...
Không gian một màu u tối , đêm sâu một màu câm lặng ...
Trên Thiên Đình , Thái Bạch Kim Tinh ngồi lặng lẽ bên lò luyện tiên đơn . Nguyên cái lò này ông ta luyện loại Cửu Thiên Đơn , phải qua chín nghìn năm mới hoàn thành , thời gian không nhỏ nên để đề phòng bất trắc lão luyện tận chín viên . Kể ra thì vận số cũng mỉm cười với lão nên năm xưa Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung chỉ ăn được tám viên và mấy loại đơn dược vớ vẩn . Từ đấy đến nay trong cái lò này chỉ còn một viên nên lão cực kỳ trân quý . Ngoài thời gian vào chầu trong Thiên Đình , thời gian còn lại lão đều ngồi bó gối bên lò luyện đơn .
Nhị Lang Thần bước vào nheo mắt nhìn lão nói :
-Thời vận đang đến hồi đổi thay mà ngài còn ngồi đây bó gối sao ?
Thái Bạch kim Tinh cười :
-Thời cuộc đổi thay gì đi nữa thì cũng không quan trọng bằng viên Tiên đơn của lão ! Nó sắp viên mãn rồi !
-Hận Thiên giải khai phong ấn liệu có làm ngài thay đổi quan niệm chăng ?
Thái Bạch kim Tinh giật mình , lão sống mấy vạn năm nên cũng hiểu được một đạo lý ở đời : Vật trân quý đến mấy thì cũng không quan trọng bằng người . Hận Thiên lại là kẻ thèm khát Tiên Đơn , nếu như hắn giải khai phong ấn thì sớm muộn cũng tìm cách đánh cắp nó . Vật chưa luyện thành mà để mất thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao ? Nghĩ đến hai nguyên nhân đấy lão đứng dậy nói :
-Có chuyện này ?
Nhị Lang Thần cười nhạt :
-Cái đó ta tưởng ngài rõ hơn ai hết chứ !
Thái bạch Kim Tinh vỗ nhẹ vào trán nói :
-Quả thật đầu óc ta dạo này ngoài Tiên Đơn ra thì chẳng nghĩ đến việc gì khác !
Lão dừng lại một chút rồi hỏi :
-Vậy ngài đã tìm được giang Thần Tướng chưa ?
-Hừ ! Tìm được hắn rồi nhưng khốn nỗi tính cách hắn thay đổi nhiều quá !
Đoạn đem chuyện gặp Độc Cô hàn ở kỹ viện ra kể cho Thái Bạch Kim Tinh nghe . Nghe xong lão thở dài :
-Năm xưa Giang Thần Tướng uy danh vang dội , người người kính ngưỡng nhưng chỉ có ta và ngài là bằng hữu chi giao . Nay hắn trở nên như thế có lẽ ta cũng nên tìm cách giúp hắn !
-Không chỉ giúp hắn mà còn là giúp cho Thiên Đình , không có hắn e rằng ...
Thái Bạch Kim Tinh vỗ vỗ trán nói :
-Bây giờ ngài bảo nên làm thế nào ?
-Chính thị ta cũng chưa biết làm thế nào nên mới đến tìm ngài .
-Vậy ngài tìm được Diêu Yến Vân chưa ?
Nhị lang Thần sáng mắt :
-Phải ! Chúng ta chỉ có tìm được nàng ta thì mới có hy vọng làm hắn nhớ lại chuyện xưa mà thay đổi tâm tính ...
Thái Bạch Kim Tinh cười khổ :
-Làm cho hắn nhớ được thì sao ? Bây giờ tiên phép hắn đâu còn . Lấy cái gì để chống Hận Thiên ?
Nhị Lang ngẩn người , hắn quả nhiên là chưa nghĩ tới chuyện này !
-Ngài nói cũng phải , nhưng ta nghe nói Long Phụng kiếm nếu như có mang trong mình huyết long thì luyện cũng không lâu . Hơn nữa ...
Nhị Lang thần liếc mắt nhìn lò luyện đơn không nói gì ...
Lăng Xương sầm uất nhộn nhịp hơn hẳn Phù Tô . Độc Cô Hàn vừa đến nơi mắt đã sáng lên , hắn tự nói một mình :
-Thì ra ở đây còn thích hơn Phù Tô , vậy mà lâu nay chui mãi ở cái đất ấy , lại còn tưởng là thiên đường đệ nhất rồi ...
Hắn buông một tiếng thở dài não ruột nhìn mấy cái biển hiệu kỹ lâu to đùng .
-Cái tên khốn kiếp kia không hiểu đời nào kiếp nào ta đã mang nợ hắn mà kiếp này phải chịu sự hành hạ của hắn như thế !
Miệng liền tai , hắn chửi thì hắn nghe nên một lúc sau cũng chán .
Tiền trang Long Nghi là một trong những tiền trang lớn nhất của họ Độc Cô ở đất Lăng Xương , nơi này vốn dĩ trước nay vẫn do tên gia nhân họ Ngô quản lý , bây giờ Độc Cô Hàn xuống thì coi như họ Ngô được "an nhàn" ...
Độc Cô Nhạn chỉ dẫn hắn xuống giao lại cho Ngô quản gia rồi về Phù Tô lo việc nên hắn không bị ai quản thúc . Độc Cô Hàn ngồi vắt chân trong khách sảnh , đã lâu lắm hắn không được thoải mái và oai phong như thế này nên chân diện tám phần đắc ý . Tiểu Lâm ôm một mớ sổ sách vào nói :
-Tiểu nhân đã mang đến rồi đây thiếu gia !
Độc Cô Hàn lườm hắn :
-Hừ ! Chịu khó ăn kiêng đi , thân hình mập mạp mà làm việc gì cũng chậm !
Tiểu Lâm cười nham nhở :
-Chân to bằng tay , tay to bằng ... tăm như thiếu gia cũng không phải là tốt !
Độc Cô Hàn cầm quyển sách ném vào đầu hắn nói :
-Bây giờ , dưới này ta đã là chủ nhân , ngươi có hiểu chữ chủ nhân có ý nghĩa như thế nào không ?
Tiểu Lâm cầm quyển sách đặt lên bàn rồi cười :
-Chủ nhân nên xem mấy cái này đi đã , Ngô quản gia bảo nó quan trọng lắm đấy !
Độc Cô Hàn cầm một quyển lên xem thấy miên man là chữ lẫn số . Hắn vứt lại nói :
-Bảo với lão Ngô là ta đã xem qua , cứ thế mà làm !
-Nhưng ... rõ ràng là thiếu gia chưa xem !
-Chưa xem hay đã xem thì có gì quan trọng . Ngươi không nói thì ai biết!
Độc Cô Hàn thở dài hỏi :
-Dưới này có gì vui không ta ?
Tiểu Lâm sáng mắt :
-Nghe nói các kỹ lâu dưới này rất nổi tiếng ...
Độc Cô Hàn cười nhạt , đau khổ nói :
-Từ độ nào ngươi đã thích ba cái vớ vẩn ấy ?
Tiểu Lâm không còn tin vào tai mình , hắn cười gượng :
-Xem ra thiếu gia đã thảy đổi rồi !
-Không phải ta thay đổi mà là ... Thôi được rồi , chúng ta đi dạo cho biết ...
Hắn vừa đi ra ngoài vừa nghĩ :" Không làm chuyện ấy thì không làm ... ta thoải mái chân tay chắc chẳng hề gì ..."
Hắn vừa cùng Tiểu Lâm ra cửa thì đâm ngay vào một bà lão tóc tai trắng tóat như sương , khuôn mặt rúm những nếp nhăn già cỗi . Bà lão ngã lăn ra đất kêu :
-Ối chao !...
Hắn vội đỡ bà ta lên nói :
-Lão bà có sao không ?
Bà lão phủi bụi nói thều thào :
-Không ...sao ...
Rồi đẩy tay hắn ra đi vào một ngõ khác . Hắn buông tiếng thở dài nghĩ :" Mới ra cửa đụng đàn bà không biết có phải vận đen không ?"
Độc Cô Hàn dừng chân trước Nam Giao lầu hỏi Tiểu Lâm :
-Ngươi nghĩ cái này với Xuân Hương lầu cái nào lớn hơn ?
-Có vẻ như kỹ lâu này lớn hơn !
Độc Cô Hàn không nói thêm mà bước luôn vào . Một mỹ phụ tứ tuần dung nhan lòe loẹt ra đón hắn cười :
-Ôi ! Thì ra là hai vị ! Mời vào !
Độc Cô Hàn nhìn Tiểu Lâm cười :
-Ta đã đến đây lần nào rồi sao ?
Nói đoạn thò tay vào ngực định lấy ngân phiếu ném cho mỹ phụ ,nhưng hắn lục mãi vẫn không thấy . Tiểu Lâm cười :
-Chuyện gì vậy thiếu gia !
Độc Cô Hàn cau mày nói :
-Lại gặp bọn móc túi rồi !
Mỹ phụ thấy hắn không còn tiền trong người lạnh nhạt nói :
-Hai vị không có tiền thì mời ra ngoài cho ...
Độc Cô Hàn hừ nhạt :
-Bà có biết ở Phù Tô ta là người thế nào không ?
-Nhưng đây là Lăng Xương thưa công tử !
Hắn cười gượng :
-Tiểu Lâm ! Ngươi chạy về nhà lấy tiền cho ta !
Tiểu Lâm "dạ" một tiếng rồi chạy thẳng ra . Lát sau hắn cầm đến một xấp ngân phiếu . Độc Cô Hàn cầm lấy vứt cho mỹ phụ một tờ nói :
-Một trăm lạng này đủ chưa ?
Mỹ Phụ sáng mắt gọi với vào :
-Tiểu Lan , Tiểu Huệ !
Hai ả kỹ nữ đẹp như hoa ra đón . Độc Cô Hàn nhìn hai ả cười khổ trong lòng ...
Tiểu Lan thấy vị công tử đẹp như Phan Lang chỉ " động tay " chứ không dám "động" thứ nào khác thì buồn bực hỏi :
-Công tử làm sao thế ?
-Không sao !
-Lẽ nào Tiểu Lan không đẹp ?
Hắn thở dài :
-Không phải ... chỉ là ...
Tiểu Lan bưng miệng cười nói :
-Hẳn là công tử bị "bệnh" ấy !
Hắn thừa biết là "bệnh" mà Tiểu Lan nói là bệnh gì nhưng mặc nhiên không phủ nhận . Đột nhiên bên ngoài "rầm" một cái ...