Đan Khí Đạo - New: Quyển 3 Chương 61 - Nguồn: 4vn.eu
Kiếm bộ này đọc thấy hay hay dịch thử mấy chương xem sao. Nội dung khá lạ, khác với những bộ tiên hiệp khác.Mời mọi người đọc thử.  
Hắn vốn là một tiểu tử vô danh, nhưng bởi vì một cái giới chỉ mà bước trên con đường tu chân khác biệt. Lấy luyện đan là chủ, luyện khí là phụ, trận pháp làm gốc, cứ như vậy, một siêu cấp đại phái sinh ra trong Tu Chân giới .
Muốn Độ Kiếp đan? Không vấn đề, tìm ta!
Muốn cực phẩm tiên khí? Không vấn đề, tìm ta!
Muốn bố trí 1 cái hộ phái đại trận? Cũng không vấn đề, cứ tìm ta!
Thế giới tu chân ngoạn mục với bao nhiêu kỳ trân dị thú, chỉ có ngươi không thể tưởng được, không có không thể làm được.
Các bạn đón đọc "Đan Khí Đạo" để biết rõ truyền kỳ của 1 tu chân giả.
Link đầy đủ bản text: http://www.feiku.com/html/book/281/150013/List.shtm
Quyển 1 : Sơ Thức Tu Chân
(Hiểu Biết Ban Đầu Về Tu Chân)
Chương 1 : Giới Chỉ Đới Lai Đích Kỳ Ngộ
(Kỳ Ngộ Do Chiếc Nhẫn Mang Lại)
Dịch giả : mattroivedem297
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Hành tẩu trong màn tuyết mênh mông trắng xóa của Đại Hưng An Lĩnh Sơn, Lý Dương có cảm giác thật giống như khi đi qua một đầm lầy sau trận mưa rào. Đối mặt với tuyết trắng mênh mông bao phủ khắp nơi, mỗi bước đi cứ như là có người ở sau lưng ngăn cản, khiến ai cũng không nhịn được muốn chửi rủa cái hoàn cảnh đáng chết này. Hơn nữa xung quanh còn có đại thụ lớn đến mức phải mấy người mới ôm xuể, nếu không cẩn thận sẽ vấp phải những rể cây to dài này, khiến Lý Dương lại càng thêm hoài nghi quyết định của chính hắn lúc trước có phải sai lầm hay không ……
Lý Dương vốn là một cô nhi, đã sống trong cô nhi viện được bảy năm, sau đó được những ánh mắt ngưỡng mộ của những tiểu bằng hữu được nhận nuôi trong cô nhi viện. khiến Lý Dương ban đầu cũng tưởng rằng cuộc sống hạnh phúc của hắn đã tới, nhưng sau này hắn từ từ mới nhận ra đó chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi.
Nhận nuôi dưỡng Lý Dương là một lão nhân bề ngoài có vẻ rất hiền từ, mái tóc bạc trắng bộc lộ một cỗ khí vị siêu trần thoát tục, nhưng sau này Lý Dương mới biết được chức nghiệp của lão là đào trộm mộ. Mục đích của lão khi nhận nuôi Lý Dương bất quá là vì bản thân tuổi tác đã cao, cộng thêm tích tụ ảnh hưởng của những năm tháng đào trộm mộ khiến thể lực của bản thân lão suy kiệt, cho nên lão mới buộc phải tìm kiếm một kẻ làm công miễn phí.
Bất quá lão nhân này đối xử với Lý Dương cũng có thể coi như không tồi, tịnh không hề có những điều như trên báo chí vẫn thường nhắc tới là ngược đãi Lý Dương. Lão nhân này đào trộm mộ đã hơn mười năm cũng đã tích tụ được không ít tài phú, ăn uống bình thường cũng có thể coi như đầy đủ phong phú, hơn nữa Lý Dương trước nay học tập một loại "bí tịch" mà có vẻ như lão nhân kia kiếm được trong một cổ mộ, cho nên sự phát dục Lý Dương thập phần hoàn hảo. Lý Dương năm nay mười tám tuổi, cao khoảng chừng một thước chín, tứ chi cường tráng, ngực bụng nổi lên những thớ cơ nhục cuồn cuộn, khiến không ít người lần đầu tiên gặp hắn còn tưởng hắn là một vận động viên nữa chứ.
Lão nhân khi Lý Dương được mười sáu tuổi đã từ trần, để lại cho Lý Dương không ít tài sản. Sau khi lão nhân này từ trần, Lý Dương vốn là định từ bỏ công việc trước kia, tiêu diêu sống hết quãng đời còn lại. Bất quá cũng vì chút ân tình với lão nhân đó, Lý Dương một mực nghiên cứu bức tàng bảo đồ mà lão nhân cho tới tận khi chết vẫn không thể quên. Bức tàng bảo đồ được lão nhân nói có thể là từ thời Xuân Thu Chiến Quốc truyền lại, cả phần "bí tịch" cũng được tìm thấy ở trong cùng một lăng mộ, bất quá bởi vì trên tàng bảo đồ này căn bản là không có một chữ, cũng chẳng hề có bất cứ một kí hiệu hay địa hình gì cả, cho nên chẳng thể nào có biện pháp tìm ra.
Cho đến một ngày của một năm sau, Lý Dương trong lúc vô ý đã phát hiện một địa phương tương đồng giữa tàng bảo đồ và hiện tại . Với bản tính không chịu từ bỏ, Lý Dương đem theo trang bị đào trộm mộ tới địa phương đó. Căn cứ theo dấu hiệu trên tàng bảo đồ, sau một hồi cẩn thận tìm kiếm, thêm chút may mắn, hắn đã tìm được địa phương thập phần thần bí đó. Bất quá điều khiến Lý Dương cảm thấy thất vọng chính là, bên trong cái lăng mộ này tịnh không giống với những lăng mộ trước kia khi hắn cùng lão nhân đã đào trộm, ở đây căn bản là chẳng có thứ gì có giá trị, không cần nói tới những loại đồ cổ hay tự họa gì gì đó, mà đến ngay cả đến những vật dụng bình thường cũng không có. Lý Dương vốn nghĩ là đã có người nhanh chân hơn hắn lấy đi rồi, bất quá sau khi dựa vào những tri thức của kẻ đào trộm mộ hơn mười năm nay, hắn nhận ra nơi đây chưa từng có người tới. Lý Dương tịnh không hề bỏ cuộc, sau một hồi đào bới, rốt cục cũng tìm thấy được một vật mà Lý Dương có thể coi như "bảo vật" trong gian cổ mộ này. " Bảo vật" chỉ là một giới chỉ, vẻ ngoài rất là cổ xưa, bên trên có điêu khắc một số đồ hình mà Lý Dương không thể hiểu rõ, tịnh không hề bị hư hao do thời gian. Trừ điều này ra, Lý Dương tịnh không hề phát hiện có điểm gì khác, cuối cùng đành mang theo "bảo vật" độc nhất này quay trở về nhà.
Bởi vì bức tàng bảo đồ là điều mà lão nhân cho tới chết vẫn không quên, hơn nữa giới chỉ này là thu hoạch duy nhất của bức tàng bảo đồ kia, cho nên Lý Dương không vội vã nghiên cứu tìm hiểu nó, mà hắn đeo nó trên tay giống như một khỏa giới chỉ bình thường, để hoài niệm ân tình của những năm tháng được lão nhân nuôi dưỡng. Sau đó, vào một ngày, Lý Dương không cẩn thận khiến bàn tay bị thương, tiên huyết vừa lúc rơi trên mặt của giới chỉ, tiếp đó giới chỉ đột nhiên phát ra một màn bạch quang, Lý Dương vì ánh sáng của phiến bạch quang này mà hôn mê.
Sau khi tỉnh lại, Lý Dương chỉ cảm thấy đầu hắn đau đớn như muốn nổ tung ra, phảng phất như có thứ gì đó đang tiến vào trong đầu hắn. Trải qua hơn nửa ngày chịu đựng, cái loại đau đớn này mới tiêu biến mất, sau đó Lý Dương loáng thoáng như cảm thấy trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều kí ức, hơn nữa đều là những kí ức mà bản thân chưa từng trải qua, nhưng khi hắn cẩn thận suy nghĩ lại không phát hiện ra điều gì. Cái loại ý niệm cổ quái này vẫn không hề tiêu biến đi, trải qua thời gian hơn nửa năm thích ứng, Lý Dương có thể xem như đã hiểu rõ toàn bộ những kí ức trong đầu hắn.
Lý Dương mặc dù vẫn sống cùng lão nhân, nhưng hắn chưa hề chính thức học tập qua những tri thức trong trường học, tuy vậy lão nhân bình thường cũng dạy cho hắn một ít, còn lại là do hắn học được trên các loại thư tịch. Mặc dù bản thân lão nhân này là một kẻ tôn sùng thần thánh, mỗi lần trước đào trộm mộ đều có làm các loại nghi thức cầu xin thần thánh, thì bản thân Lý Dương là một kẻ theo chủ nghĩa vô thần, nhưng cái loại tin tức đột nhiên truyền vào trong đầu hắn như vậy, cũng khiến cho suy nghĩ trước kia về thần thánh bất giác phải thay đổi. Tin tức đột nhiên tiến vào trong đầu, khiến hắn có một giải thích hoàn toàn mới về thế giới, nói đến quỷ thần tịnh không phải là không huyệt lai phong ( hang trống gió tới==> luồng suy nghĩ mới tới làm thay đổi suy nghĩ cũ), mà chuyện lạ này đích thực là có thật, tu chân giả cũng thật sự tồn tại.
Theo tin tức này mà nói, thế giới chia làm chín không gian, phân biệt là Phàm Nhân giới, Tu Chân giới, Tiên giới, Thần giới, Quỷ giới, Ma giới, Phật giới, Pháp giới, Yêu Linh giới. Trong đó Phàm Nhân giới là không gian sinh tồn của người phàm, tiếp đó là Tu Chân giới, là nơi sinh sống của tu chân giả, rồi theo đó vì công pháp tu luyện khác nhau mà chia làm Tiên giới, Ma giới, Quỷ giới, Yêu Linh giới, Phật giới, Pháp giới, trên cùng là Thần giới, trên Thần giới liệu có phải là còn có một giới khác tồn tại hay không, thì tin tức trong đầu của Lý Dương lại không cho biết.
Giới chỉ trên tay Lý Dương tên là Minh Quang Giới, là một giới chỉ để chứa vật của một tiên nhân tên là Minh Quang đạo nhân trên tiên giới. Minh Quang đạo nhân trong quá trình độ khiếp phi thăng thần giới, tiên thể đã chịu thương thế cực kỳ nghiêm trọng, khi hắn cảm giác được bản thân khó có thể độ kiếp, nghĩ đến bản sự của mình còn chưa có truyền nhân, nếu như vậy mà bị hồn phi phách tán thật quá đáng tiếc, bèn đem toàn bộ những ý thức kinh nghiệm của bản thân phong ấn vào trong giới chỉ này, hy vọng người nhặt được có thể kế thừa y bát của hắn, sau đó bèn lựa chọn cách tự bạo, còn Minh Quang giới, trong quá trình hắn tự bạo đã hình thành một khe hở không gian, đã rơi xuống địa cầu.
Minh Quang đạo nhân trong tu chân giới vốn chỉ là một tán tu, tu vi của bản thân cũng chẳng có điểm gì đáng để khoa trương, sau này trong lúc vô ý mới nhặt được công pháp luyện đan. Hắn chính là dựa vào công pháp luyện đan này, từ từ thông qua việc luyện đan đem trao đổi với những tu chân giả khác để đổi lấy những tu chân công pháp cao thâm hoặc những trân bảo hiếm thấy, từ từ đề cao tu vi của bản thân, cuối cùng có thể nghênh đón thiên kiếp. Hắn có thể vượt qua thiên kiếp, từ tu chân giới phi thăng tiên giới, nguyên nhân là dựa vào Độ Kiếp Đan mà bản thân đã luyện chế, bằng không thực lực của bản thân hắn cũng không thể vượt qua thiên kiếp. Nhưng Minh Quang đạo nhân ở trên tiên giới hơn mười ngàn năm, hắn không thể có khả năng luyện ra Độ Kiếp Đan vượt qua tiên kiếp, nên cuối cùng tử nạn dưới thiên kiếp.
Lý Dương sau khi từ từ hiểu thấu tin tức này, tâm tư hắn không thể ngăn được có sự thay đổi, suy nghĩ vốn muốn sinh sống yên lành hết quãng đời này của hắn đã biến mất. Lý Dương hoàn toàn bị cuộc sống đa dạng phong phú của tu chân giả hấp dẫn, luyện đan, luyện khí, thám hiểm, chiến đấu cùng linh thú yêu thú, hay so đấu với những tu chân giả khác, đều khiến Lý Dương mê mẩn. Đến ngay cả cái chuyện khô khan vô vị nhất trong mắt các tu chân giả là bế quan tu luyện, trong mắt Lý Dương cũng trở thành một loại hưởng thụ.
Tu chân! Ta muốn tu chân!
Lý Dương hận không thể lập tức bắt đầu tu luyện, sau đó tiến nhập Tu Chân giới, trong quá trình chu du qua vô số tinh cầu, sẽ thăm dò sự huyền bí của cái thế giới này. Sau đó phi thăng Tiên giới, thăm dò vô số những khu vực còn chưa được biết tới trên Tiên giới, rồi tới các giới khác để thám hiểm, cuối cùng phi thăng Thần giới, hoàn thành truyền thuyết về bản thân.
Hy vọng thì lúc nào cũng tốt đẹp, nhưng sự thật bao giờ cũng thật sự tàn khốc. Muốn tu chân, công pháp tu chân là điều không thể thiếu, bất quá điểm ấy tịnh không khó giải quyết, trong tin tức của Minh Quang đạo nhân có lưu lại công pháp tu chân phải nói khá tốt. Nhưng công pháp này tịnh không phải nói tu luyện là có thể tu luyện thành công, càng là tu luyện những công pháp tu chân tốt, thì điều kiện lại càng hà khắc. Cho dù là công pháp tu chân đơn giản nhất, cũng phải đạt tới Trúc Cơ kì mới có đủ điều kiện để tu luyện.
Nhưng muốn đạt tới Trúc Cơ thì điều kiện tịnh không phải dễ dàng. Bình thường mà nói có ba cách có thể khiến thực lực đạt tới Trúc Cơ: một là bái sư, sau đó do sư phụ cường hành khiến bản thân đạt tới Trúc Cơ, đây là biện pháp nhanh nhất mà cũng đỡ mất sức nhất, nhưng khuyết điểm chính là do ngoại nhân cường hành khiến bản thân đạt đến Trúc Cơ, cho nên căn cơ không vững vàng, khiến cho việc tu hành về sau trở nên khó khăn gấp bội phần, thành tựu thường là không cao, thực lực rất khó để tu luyện đến Độ Kiếp kỳ; một loại là bản thân từ từ tu luyện luyện khí pháp quyết phổ biến nhất trên Tu Chân giới, cuối cùng thực lực bản thân sẽ tu luyện đạt tới Trúc Cơ, nhưng thiên phú của bản thân phải cực cao, đại bộ phận những người bình thường trên Tu Chân giới đều không thể tu luyện thành công, cho dù có tu luyện thành công cũng chỉ có thể xem như một tán tu, không có chỗ dựa của sư môn, không có sự chỉ điểm của sư trưởng, cũng không có công pháp tu chân, có cực ít người có thể đề cao thực lực của bản thân, cuối cùng do sanh lão bệnh tử mà trở về với tự nhiên; cuối cùng là phục dụng Trúc Cơ Đan, cũng có thể khiến thực lực bản thân nhanh chóng đạt tới Trúc Cơ kì, do cách này khiến căn cơ của những người đạt tới Trúc Cơ kì thập phần vững chắc, không hề có tác dụng phụ, là một phương pháp phổ biến thường được lựa chọn trên Tu Chân giới bất quá đối với những người thường không hề có chút quan hệ mà nói, Trúc Cơ Đan tịnh không hề dễ dàng có thể có được, bình thường cho dù cố gắng cả đời cũng chưa chắc đã có được một viên.
Minh Quang đạo nhân sống trên Tu Chân giới, hắn là một thành viên bình thường của tu chân giới, hắn đã dùng thời gian hơn bốn mươi năm để luyện khí, mới tiến vào Trúc Cơ kì, rồi lại thông qua việc trao đổi với các môn phái tu chân để "moi móc" quáng thạch, mới miễn cưỡng có được một bộ công pháp tu chân thấp nhất, bắt đầu con đường tu luyện của hắn.
Nhưng con đường mà Minh Quang đạo nhân đã đi không thích hợp cho Lý Dương. Căn cứ theo Minh Quang đạo nhân mà nói, khác biệt lớn nhất giữa Phàm Nhân giới và Tu Chân giới là mật độ thiên địa linh khí. Thiên địa linh khí càng nồng đậm, mặc kệ là luyện khí hay tu luyện công pháp tu chân sẽ nhanh chóng vô cùng, và ngược lại. Thiên địa linh khí trên Phàm Nhân giới chỉ bằng một phần năm của thiên địa linh khí trên Tu Chân giới, nếu dựa theo việc Minh Quang đạo nhân mất thời gian bốn mươi năm để luyện khí mới đạt tới thực lực Trúc Cơ kì, thì Minh Quang đạo nhân ở Phàm Nhân giới phải mất thời gian là hai trăm năm, điều này đối với một phàm nhân mà nói thì căn bản là một điều không thể. Đương nhiên, tu luyện thường còn phải xem điều kiện về tư chất cũng như thân thể, vân vân, không thể đơn giản mà nói được. Bất quá Minh Quang đạo nhân ở trên tiên giới dù không phải môn hạ của bất cứ môn phái nào cũng có thể tu luyện tới đỉnh cấp của Tiên giới, thì có thể tưởng tượng tư chất của hắn trong vô số tu chân giả có thể xem là cực cao rồi.
Lý Dương không biết loại "bí tịch" mà lão nhân dạy cho hắn từ nhỏ có phải là phương pháp luyện khí lợi hại hơn so với Tu Chân giới hay không, bất quá cuối cùng thì hắn cũng lựa chọn bắt đầu tu luyện theo pháp quyết luyện khí mà Minh Quang đạo nhân lưu lại, vì dù sao đây cũng là pháp quyết luyện khí đã được lưu lại trên ức vạn niên(1 triệu năm), chắc chắn sẽ không phải là đồ bỏ.
Lý Dương cũng biết nếu chỉ đơn giản dựa vào bộ pháp quyết này không thể khiến thực lực của hắn đạt tới Trúc Cơ kì, cho nên trong khi tu luyện, hắn đồng thời cũng tìm kiếm tài liệu để luyện chế Trúc Cơ Đan. Trúc Cơ Đan được xem như loại đan dược thấp nhất trong Tu Chân Giới, tài liệu cũng không phải quá phức tạp, trên địa cầu cơ bản cũng có thể tìm được.
Đương nhiên, luyện đan tịnh không đơn giản như việc sắc thuốc trên địa cầu, không chỉ cần phải có khí giới chuyên của việc luyện đan - đan đỉnh lô (lò luyện đan), còn phải dựa vào thứ tự cũng như phân lượng của từng loại tài liệu mà cho vào trong đỉnh, dung hợp được toàn bộ dược hiệu của tài liệu, sau đó phải phối hợp với các loại pháp quyết, cuối cùng mới có thể luyện chế thành công đan được. Hơn nữa yêu cầu của độ lửa với việc luyện đan cũng thập phần cao, đại hỏa, tiểu hỏa còn phải căn cứ theo những loại tài liệu bất đồng mà thường xuyên biến hóa, loại lửa cũng không phải là loại lửa mà Lý Dương trên địa cầu chỉ cần dùng khí thiên nhiên là có thể tạo ra, mà phải dựa vào nội hỏa của chính những tu chân giả.
Những điều kiện này đều không phải là điều mà Lý Dương có thể đáp ứng, cho nên Lý Dương thập phần rõ ràng, bằng thực lực của bản thân thì căn bản không thể nào luyện chế được đan được. Nhưng Lý Dương lại không muốn bỏ qua phương pháp tốc thành như vậy, đành phải dựa theo phương pháp sắc thuốc có trên địa cầu, luyện chế những tài liệu kiếm được, mặc dù không thể thành đan dược, nhưng dược thang này cũng có thể tồn tại một chút ít công hiệu của Trúc Cơ Đan chứ? Lý Dương nghĩ như vậy.
Bất quá Lý Dương từ kinh nghiệm luyện đan của Minh Quang đạo nhân cũng hiểu rất rõ phẩm chất của tài liệu luyện đan thường quyết định dược hiệu là mạnh hay yếu. Cùng một loại tài liêu để luyện chế đan dược, phẩm chất tài liệu càng tốt, hiệu quả của đan dược sau khi luyện thành lại càng mạnh. Cái gì là phẩm chất của tài liệu? Một lời có thể quyết định, chính là thời gian thành hình, thường thường thời gian thành hình càng dài, phẩm chất lại càng tốt.
Địa cầu hiện tại ô nhiễm nghiêm trọng, cái loại hoa cỏ cũng bị tàn phá cực kì nghiêm trọng, những loài dược vật bình thường được chăm sóc bởi dòng nước từ những ống dẫn nước, cho nên nếu dùng những loại dược vật này, dược hiệu của chúng cũng chẳng đáng là bao, cho nên Lý Dương không định dùng những loại tài liệu bình thường mà luyện đan, hắn muốn đến những chốn rừng sâu núi thẳm để tìm kiếm những loại tài liệu sống hoang dã được trên mười năm thậm chí trăm năm.
Mất thời gian hơn nửa năm, tài liệu để Lý Dương luyện chế Trúc Cơ Đan căn bản đã kiếm được bảy tám phần, đều là những loại nguyên liệu cực phẩm đã sống trong hoang dã trên mười năm, duy chỉ còn thiếu một loại chủ dược. Theo kí ức của Minh Quang đạo nhân, Lý Dương biết dược hiệu của vị chủ dược này và nhân sâm trên địa cầu là giống nhau. Vì vậy, Lý Dương bèn tiến bước trên mảnh đất Đại Hưng An Lĩnh .
Đại Hưng An Lĩnh trải qua hơn mười năm khai phá, phía bên ngoài cơ bản là không còn kiếm được dược vật có phẩm chất tốt, chứ đừng nói là loại dược vật quý giá như nhân sâm, cho nên Lý Dương đành phải tìm sâu bên trong Đại Hưng An Lĩnh, hy vọng có thể có chút thu hoạch. Mặc dù chỉ là lần đầu tới Đại Hưng An Lĩnh, nhưng hiểu biết của Lý Dương về hoàn cảnh của nơi này cũng tương đối rõ ràng, lại từng nhìn qua không ít thư tịch về mặt này, cũng đã có những chuẩn bị tương đối tốt, nhưng khi hắn chân chính tiến vào mảnh đất này, hắn mới chánh thức hiểu được đạo lí thế nào là " đọc vạn quyển sách không bằng đi đường vạn dặm".
Sâu bên trong Đại Hưng An Lĩnh, cơ hồ quanh năm bị tuyết trắng bao trùm, khi bước vào tiết trời đông giá rét của tháng mười hai, chỗ nông nhất cũng có thể vượt qua đầu gối của người bình thường, còn chỗ sâu nhất thậm chí còn vượt quá đầu của Lý Dương, chỉ khi bước vào tháng bảy, tám, chín mới có một khoảng thời gian ngắn là tuyết tan rã. Trong hoàn cảnh như vậy, Lý Dương có thể tìm kiếm được một tuyến đường an toàn để hành tẩu, đã hao tổn thiên tân vạn khổ (muôn vàn nhọc nhằn). Còn may là khi Lý Dương tiến vào Đại Hưng An Lĩnh là vào tháng bảy, tuyết ở những nơi sâu nhất cũng đã tan, bằng không đừng nói là kiếm nhân sâm dưới mặt đất, đến việc có thể ra khỏi Đại Hưng An Lĩnh hay không cũng khó nói.
Nếu muốn tìm kiếm nhân sâm có phẩm chất tốt, thật không thể nào dễ dàng có thể tìm kiếm. Lý Dương sở dĩ chọn tháng bảy để tiến vào Đại Hưng An Lĩnh, cũng chính là vào thời khì băng tuyết tan rã, đã là một sự chuẩn bị kỹ càng. Đại Hưng An Lĩnh cho dù trong thời kỳ tuyết tan, những địa phương chánh thức có thể nhìn thấy mặt đất cũng không nhiều, mà nếu muốn ở những địa phương này tìm được một gốc nhân sâm đã thành hình, đúng là chuyện đã khó lại càng khó hơn. Cho nên Lý Dương đã chuẩn bị rất tốt, khi tới đây trong thời gian ba tháng chuyển giao này, thức ăn cũng sớm đã chuẩn bị đầy đủ.
"Hô!" Lý Dương không khỏi thở ra một hơi thật sâu, tựa hồ như muốn tống hết những gian nan phiền muộn khó nói thành lời trong lòng ra ngoài. Lý Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời, đơn giản chỉ tính toán lộ trình lộ trình đi được ngày hôm nay, rồi nhìn lại những dãy tuyết trắng mênh mông trước mắt, không khỏi thở dài một hơi, xem ra hôm nay không thể tiếp tục lên đường được nữa rồi.
Lý Dương thừa dịp bây giờ trời vẫn còn chưa tối, bèn chuẩn bị dựng lều, tùy tiện ăn chút lương khô, rồi chuẩn bị dự phòng dã thú tập kích, sau đó mới quay vào trong lều tiến luyện khí ngày hôm nay. Từ khi Lý Dương quyết định bắt đầu tu chân bắt đầu, luyện khí sớm trở thành nội dung tất yếu không thể thiếu của mơi ngày. Cũng may Lý Dương một mực kiên trì luyện khí, mới khiến cho tinh khí thần của hắn đều có sự đề thăng, chẳng những thể chất trở nên mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, đến ngay cả tinh lực cũng mạnh thêm không ít, bằng không hắn một thân một mình xâm nhập vào bên trong của Đại Hưng An Lĩnh, cơ hồ đã rơi vào cục diện cửu tử nhất sinh rồi.
Sớm ngày thứ hai, Lý Dương từ trạng thái luyện khí tỉnh lại, giãn cánh tay một chút, những mệt mỏi của ngày hôm qua đã không cánh mà bay, bây giờ Lý Dương cảm giác được tinh thần của hắn đã tốt hơn rất nhiều, thậm chí còn mạnh như hổ báo. Điều không thể không nói là một điểm tốt của phép luyện khí, mặc dù trong thời gian ngắn không thể tiến vào Trúc Cơ kì, nhưng thân thể hắn đã được cường hóa không nhỏ. Lâu dần, thêm vào bản thân dùng phương pháp sắc thuốc để luyện thành đan dược, một ngày nào đó chắc sẽ đạt tới Trúc Cơ kì, Lý Dương tin chắc vào điểm này.
Lý Dương cứ như vậy mà gian nan hành tẩu trong Đại Hưng An Lĩnh hơn hai mươi ngày, những nguy hiểm trong đó thật sự không thể nào kể hết, bất quá ở trước mắt, Lý Dương rốt cục đã thấy được hy vọng.
Phía trước là một mảnh đất rộng bằng phẳng xanh màu ngọc bích, ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây chiếu xuống những ngọn tiểu theo xanh non, làm lóe ra ánh quang mang trong trẻo. Cách đó không xa, Lý Dương rốt cục đã tìm được nhân sâm. Nơi này có hai gốc sâm đã thành hình và một gốc vẫn còn non, Lý Dương từ các trang trong điển tịch đã nhận ra hai gốc sâm đã thành hình này ít nhất cũng phải có lịch sử trên trăn năm, làm chủ dược của Trúc Cơ Đan tuyệt đối thích hợp, hơn nữa xem hình dáng của hai gốc sâm đã thành hình này, có thể đủ cho hắn dùng vài lần. Lý Dương cẩn thận đào lấy hai gốc nhân sâm đã thành hình kia, cẩn thận như đang trong quá trình chế tác đồ sứ vậy, gốc sâm còn non kia, Lý Dương tịnh không vứt bỏ, để nó tiếp tục sanh trưởng tại Đại Hưng An Lĩnh này.
Last edited by Iori Yagami; 27-01-2009 at 10:59 AM.
|