- Quang Vân ! – Lưu Lam nhìn thẳng vào vị thiếu niên . – Một cái tên rất hay . Còn ta tên là Lưu Lam . Mà khi nãy thấy ngươi thà bị đánh chết chứ không chịu buông tay ra là vì cái gì vậy ?
- Hì hì ! Nói ra thì lại sợ huynh cười rồi .- Lúc này Quang Vân đã lấy lại được 7 phần sắc khí . Nhưng thương thế thì vẫn còn một chút . Dù sao thì chàng cũng không phải là người tu chân .
- Cái này là vật gia truyền của nhà ta – Nói rồi Quang Vân đưa 1chiếc nhẫn lên cho Lưu Lam xem . – Do vậy mà không thể nào mất được . Kì thực thì cha mẹ ta cũng chỉ để lại cho ta chiếc nhẫn này . Nên ta coi nó thật như vật gia truyền vậy .
Cầm lấy chiếc nhẫn , Lưu Lam xem qua thấy nó cũng giống như bao chiếc khác ,một màu sờn sờn đã cũ với một chữ Nhân đã mờ đi vì thời gian . Không thấy gì khác lạ ,Lưu Lam đưa trả lại cho Quang Vân .
- Vậy nhà ngươi ở đâu ? theo như ngươi nói thì ...
- Đúng vậy ! Cha mẹ ta đã mất hết khi ta mới 3 tuổi . Giờ thì ta cũng chẳng biết nhà ta ở đâu nữa .- Nói rồi Quang Vân hơi trầm xuống , trong ánh mắt có vẻ gì đó xa xăm như đang cố nhớ về hình ảnh gì đó đã không còn rõ nữa .
Nhìn Quang Vân , Lưu Lam chợt thấy sự tương cảm đồng cảnh , mà cũng tĩnh lặng không nói gì . Khá lâu sau khi ánh mặt trời khuất đi :
- Ngươi ở đây nhóm lửa , ta đi kiếm cái gì ăn , trời cũng tối rồi , Hôm nay chúng ta ở đây cùng chuyện trò chứ ?
- Cũng được . Ngươi đi đi . – Quang Vân thu lại mắt và đứng dậy trước đi lượm củi .
Trong ánh lửa bập bùng ,một con gà rừng đang được quay .
- Có đói không ? Ta đã chục ngày nay không ăn gì rồi . Cũng có thể nói có chút gì đó không quen .
Chợn mắt lên nhìn Lưu Lam . Quang Vân không ngờ rằng người ngồi trước mặt mình lại có thể không ăn đến mười ngày .
Thấy sự kinh ngạc của Quang Vân . Lưu Lam giải thích :
- Những người tu chân như bọn ta , khi đạt đến 1 cảnh giới nhất định sẽ không cần ăn uống và ngủ nghỉ gì . Chỉ cần nhập định hấp thu thiên địa linh khí là đủ rồi .
- À ! Ra vậy ! Ta cũng đã từng được nghe đến tu chân giới ,nhưng không biết rõ ràng ra làm sao . Ngươi có thể mở rộng tầm mắt cho ta không ?
- Nói ra chưa chắc ngươi đã hiểu – Lưu Lam đáp lời – Có những điều mà ta là người trong cuộc cũng chẳng biết 1 chút gì . nhưng bất quá ta cũng có thể nói .
Dừng lại , Lưu Lam xé 1 cái đùi gà đưa cho Quang Vân rồi tiếp tục :
- Tu chân giới bao la và mạnh mẽ vô cùng . Nếu nói đúng ra , tu chân giới là những người đang cố gắng Nghịch Thiên .
Nghe đến đây Quang Vân bỗng rùng mình như vừa bị điểm vào huyệt nhân tâm .Nhưng Lưu Lam không chú ý đến điều đó vẫn tiếp tục :
- Họ chống lại những quy tắc , quy luật của Thiên mà tiêu biểu nhất là quy luật sinh tử , số mệnh và truy cầu lấy cực hạn của bản thân .
Tu chân giới được chia làm 2 hệ phái chính . Đó là tu chân giới chính đạo mà mọi người vẫn thường nhắc đến .Họ là những người tu chân nhưng lại mang tu vi và sức mạnh của mình đạt được để bảo vệ bách tính , chống lại tà ác . Tuy nhiên những người tu chân chính đạo này khó có thể đại thành mà có thể hóa tiên tiến nhập Thiên giới .
Nói đến đây Quang Vân liền cắt lời Lưu Lam :
- Có Thiên giới thật sao ? Ngươi đã tiến nhập Thiên giới chưa ? Về các chuyện kim cổ ta cũng có thể biết một chút nhưng ta không tin lắm .Ta nghe nói Thiên giới có phải ở trên kia không ?- Nói rồi Quang Vân ngẩng mặt lên nhìn trời .
Nhìn Quang Vân , Lưu Lam thật không biết trả lời thế nào . Đoạn 1 lúc rồi mới tắt nụ cười nói tiếp :
- Ta ư ? Có lẽ đến mơ cũng còn chưa thấy . Ngươi tưởng rằng Thiên giới dễ dàng đến lắm sao ? Có người tu luyện cả đời , Hàng nghìn năm cũng không thể nào phá được kết giới mà mở ra thông đạo tiến nhập vào thiên giới . Còn chuyện có Thiên giới thật hay không ta cũng không dám chắc .Chỉ những cao thủ tu chân mới nắm rõ . Những bình dân bách tính bình thường thì đương nhiên không thể biết rồi .
Lưu Lam trong lòng nghĩ rằng Quang Vân không phải là người tu chân thì có nói thế chứ nói kĩ hơn cũng khó lòng mà hiểu được . Nhưng Lưu Lam đâu có biết Quang Vân đang cố gắng nghe và nhớ hết những gì Lưu Lam nói với một trí nhớ có thể nói Lưu Lam chưa thể biết và nghĩ đến . Cũng là bởi Quang Vân luôn có tính hiếu kì với mọi việc hòng mong có thể biết được càng nhiều càng tốt .
Đoạn cũng thấy từ nãy đến giờ chỉ một mình mình nói , nên Lưu Lam chuyển chủ đề :
- Còn ngươi ? Ngươi hãy kể về ngươi một chút đi .
Nghe Lưu Lam hỏi , Quang Vân chỉ trầm ngâm nhìn vào đống lửa đang bập bùng .
- Ta năm 3 tuổi đã tan nát gia đình , Người thân không còn một ai . May mà có 2 vị lão lão niệm tình thu nhận muôi dưỡng ta . Nhưng cũng không được lâu . Năm ta 6 tuổi , một trận lũ đã cuốn cả thôn ta . Ta lại một lần nữa thoát chết nhờ sự phát hiện của 1 vị sư phụ văn nho . Nhưng hai vị lão lão của ta thì không được may mắn như ta . Từ đó ta lại đi theo sư phụ ở Nho viện học tập Kinh thư . Năm năm ở Nho viện , rồi sư phụ ta lại bị ám sát . Một lần nữa ta lại thành kẻ đơn côi .
Nhìn Quang Vân , Lưu Lam nghĩ đến mình cũng mất gia đình , rồi vị thúc thúc cũng bị ám sát , bẳn thân thì cũng luôn luôn phải chạy trốn . Nhưng có lẽ hoàn cảnh của chàng vẫn còn hơn so với Quang Vân . Một tia đồng cảm sinh lên nảy nở nhưng Lưu Lam vẫn im lặng nghe nôt câu chuyện của Quang Vân .
- Ta từ đó bắt đầu lang thang khắp nơi , ngao du thiên hạ , ta vào Lão viện học một năm ,rồi lại sang Phật viện , đến Dịch viện , Rồi cũng vì mưu sinh ta không có việc gì là chưa đụng đến , có thể nói gần là như vậy từ chặt củi đến chẻ gỗ ,rồi tạp phu đến tiểu nhị . Có bận ta còn phải lang thang xin ăn qua ngày .Rồi năm ngoái ta vào giúp việc ở thương hội cho đến nay , vừa hay ta cũng rời khỏi đó định trở về thành Nam Hà thăm lại quê hương của hai vị lão lão thì cũng gặp ngươi ở đây .
- Chà ! ta cũng hiểu được nỗi lòng của ngươi phần nào . Ta cũng mất cha mẹ từ sớm nhưng cũng may còn có một vị thúc thúc . Rồi vị thúc thúc cũng bị bọn Diêm La tông sát hại ,nhưng khi đó ta cũng đã bước chân vào tu chân giới . Nên cũng có thể tự xoay sở được .Mà ngươi như vậy sao không đi vào con đường chân tu hay như cũng có một chút văn sách sao không tiến vào quan trường .
- He he ! Con đường chân tu , ta đâu có cái duyên đó . Ta chỉ là 1 đứa trẻ bình thường biết gì về tu chân chứ . Còn đèn sách , quan trường , thì vốn ta xuất thân nghèo hèn lấy đâu ra để mà theo đuổi . Nhưng đó cũng không phải là lí do , mà chủ yếu là do ta đã nhận ra khá nhiều điều bẩn bí và khốc kiệt cũng như sự nhơ bẩn từ đó . Đối với việc đời ta nghĩ rằng ngươi cũng không thể nào có được cách lí giải hơn ta .
- Vậy thật ư ? Có lẽ , ta giờ đây cũng đang rơi vào sự mông lung mà vô phương , vô hướng tiến lên , ngươi có thể cho ta kiến giải ?
- Ha ha ! ta nói rồi , ta đâu có biết gì về tu chân . Nhưng ta có thể nói cho ngươi 1 vài chuyện về sống và cuộc sống của những người được gọi là bách tính như bọn ta .
Ngươi hãy nghĩ xem . Con người có tàn ác không ? Là Huyết tà hay ma vật hay như quỷ quái yêu linh . Vậy chúng đều là tà ác cả ? Còn con người thì chém giết, tranh giành , tham lam ,si sầu . Vậy có phải là lương thiện ? Chính phái ! Liệu chính phái như ngươi nói có thực tốt đẹp như vậy không?
- Điều này cũng chỉ là tương đối thôi mà – Lưu Lam trả lời tất cả những câu hỏi của Quang Vân .
- Đúng ! Vậy sống là vì cái gì ? Đối với ngươi là vì truy cầu tiên đạo ? Nhưng đối với những người dân bình thường thì là gì ? còn đối với những kẻ giàu có lại là gì ? Ngươi có biết không ? Còn các bậc vương giả , quan quân ? Đối với họ , đối với mỗi loại người cũng chỉ vì lòng tham của mình thôi . Là bần nông thì mong no đủ , khi no đủ thì mong phú ông . Khi tài phú rồi thì lại mong quyền lực , khi có quyền lực thì lại muốn quyền lực hơn . Phải chăng lòng tham của con người không có giới hạn ? Còn như các ngươi. Như ngươi nói , chém giết ,tu luyện ,tranh giành vì cái gì ? Vì tu vi hay sức mạnh . Có tu vi , có sức mạnh thì tiếp tục truy cầu đến cái gì ? Liệu có còn giới hạn ?
- Theo như ngươi nói vậy , thì con người ta nên từ bỏ tất cả những ham muốn , như vậy thì có phải rằng phản lại sự phát triển sao ?Rồi như thế thì con người không thể tìm ra mình là ai nữa .
- Ai nói rằng phải từ bỏ . Trên đời này đã là con người phải có lòng tham , phải có thất tình lục dục . Từ bỏ sao được ,trừ khi tìm cái chết . Phật đạo nói rằng : Con người phải giũ bỏ tham , sân , si , sầu . Trời ! Đó chỉ là câu cửa miệng A Di Đà Phật . Riêng ta tuyệt đối chẳng có tin rằng con người lại giũ bỏ được những điều đó .
- Ha ha ! – Lưu Lam nghe vậy cười lên – Chẳng phải rằng lời nói của ngươi có mâu thuẫn lắm sao ? Ngươi phê phán sự tham lam nhưng lại công nhận nó .Ngươi không thích tà ác nhưng lại chê trách chính đạo và thiện lương , vậy ngươi có y gì ?
- Mâu thuẫn ư ? Từ 4 năm về trước ta đã thấy mâu thuẫn rồi .Ngươi không thấy rằng trên đời này là một chuỗi những mâu thuẫn đối lập kết hợp lại với nhau ư ?
Hãy nghĩ xem , hoàn toàn đây là một sự vi diệu nằm ở trong 1 thái cực mà 2 mặt đối lập chính là lưỡng nghi .Nếu như thiếu 1 liệu có thành thái cực ? Thái cực chính là vạn vật . Do vậy mà vạn vật kể cả con người có chính ắt có phản ,có thái quá ắt có bất cập , có thịnh ắt có suy , có sinh ắt có tử cứ như vậy từng sự đối lập và ngược lại . Không thể nào thiếu một trong hai . Ngươi thấy sao ?
- Ta chỉ thấy rằng , đối với giới tu chân bọn ta ,yêu cầu tối thượng đó là tâm vô tạp niệm , một lòng hướng đạo từ bỏ lòng tham , tu tâm tĩnh lặng ,tùy duyên mà định , không được cưỡng cầu . Lúc đó mới có thể đạt đến cảnh giới vô thượng .
Nhìn vào Lưu Lam , Quang Vân nở một nụ cười . Trước hoàn cảnh và số phận đã qua của mình cậu nhẹ nhàng :
- Hướng đạo tu tâm , Tùy duyên mà định ,nếu đã vậy có còn là nghịch thiên ? Mà ta cũng thấy kì quái , nghe những khẩu hiệu lũ chính đạo các ngươi như kiểu : thay trời hành đạo , thuận theo lẽ phải , rồi là thiên đạo ...Ấy mà tất cả đều đứng trên con đường nghịch thiên . Vậy ta hỏi ngươi . Thế nào là lẽ phải ? Thế nào là trái ?
Đối với ta , bất quá cũng chỉ là cách nhìn nhận của mỗi người mà thôi .Đứng ở nơi nào thì nhìn theo nơi đó ,đây chẳng phải là chủ quan sao ?
Ngươi nghĩ xem ,cái gì là thiên , cái gì là ý trời , cái gì là số mệnh ? Những điều đó có lẽ chỉ là xằng ngôn của vài kẻ mà thôi . Ta không có tin .
- Ngươi hơi ngông cuồng đó – Nhìn Quang Vân đang cao hứng vừa cười vừa nói như quát lên với trời , Lưu Lam nhẹ nhàng nhắc nhở .
- Ta cũng là một kẻ tu chân . Đối với ta , ta cũng muốn chống lại số phận , nhưng cũng không có được cái khí đảm như ngươi . Nghe ngươi nói ta thật không tưởng được ngươi lại không phải là mộ kẻ tu chân .
Nhẹ nhàng lắc đầu :
- Ngươi vẫn không hiểu rồi . Đối với ta có phải tu chân hay không cũng chỉ thế mà thôi .Vì đâu có phải tu chân mới là nghịch thiên . Điều căn bản của ta đó là làm sao nắm giữ lấy vận mệnh của chính ta ,có thể ung dung đứng giữa thiên địa . Trường sinh bất tử ư ? Nếu như phải sống 1 cách nhục nhã dưới kẻ khác liệu có còn ý nghĩa ? Tiên đạo ư ? Nếu như chẳng thể nào đứng ở giữa đất trời thì tiên đạo cũng chỉ côi côi tich mịnh liệu lúc đó sống còn có ý nghĩa .
- Vậy ngươi định thế nào để đứng giữa thiên địa đây ? Ngươi nói thì dễ lắm nhưng ta cũng có thể nói cho ngươi biết ,muốn làm được những điều đó thì phải có thực lực .Nếu không có thực lực thì cũng quên đi . Ta không có ý chê trách ngươi nhưng ngươi đến một con gà cũng không bắt nổi liệu như vậy ... Tốt nhất là đừng nên trách ta nói thẳng ra như vậy .
- Ha ha ! Ta vốn rất thích những người thẳng thắn .Nhưng ta cũng có thể nói cho ngươi hay . Thực lực mà như ngươi nói có phải là sức mạnh đúng không ? Ta công nhận . Đối với tu chân các ngươi ta cũng biết có thể 1 quyền bạt sơn cử đỉnh , 1 kiếm xẻ dọc trường giang . Nhưng ngươi không biết con người còn một loại sức mạnh nữa cũng không kém loại sức mạnh của tu chân giới các ngươi đâu .
Đột dừng lại , Quang Vân quan sát Lưu Lam trong im lặng . Thấy Quang Vân dừng lại mà không nói tiếp . Lưu Lam rất bình tĩnh :
- Vậy ư ? Ngươi nói tiếp đi .Sao lại dừng lại ? Không còn gì để nói nữa à ?
Không để ý đến lời của Lưu Lam , một lúc lâu sau Quang Vân mới lại tiếp tục :
- Đó chính là sức mạnh vô hình ,sức mạnh này ngươi không tưởng được đâu . Ta cũng chưa thể nào kiểm soát được và cũng không có được mấy . Nhưng ta tin có tồn tại loại sức mạnh này . Nó xuất phát từ niềm tin và ý chí . Nó chống lại sự tuyệt vọng và luôn luôn giúp con người ta tiến lên phía trước . Ta gọi nó là sức mạnh từ ý thức của mỗi con người .
Đoàng ! Một tiếng nổ vang lên trong đầu của Lưu Lam . Giờ thì chàng đã hiểu tại sao Quang Vân đối diện với lũ đạo phỉ lại kiên định đến vậy , dũng mãnh và kiên cường như thế . Chẳng phải rằng điều mà Quang Vân vừa nói ra chính là Tinh Thần lực đó sao .
Tu chân giới chính là sức mạnh , mà sức mạnh biểu hiện ra bên ngoài bằng tu vi và thực lực chỉ là biểu hiện những cảnh giới giới của tinh thần lực mà thôi . Nếu xét về bản chất thì tinh thần lực chính là gốc dễ , là căn cơ của thực lực . Nếu như tinh thần cảnh giới mà không cao thì sẽ không bao giờ có thể dẫn nhập bản thể lực để phát ra bên ngoài và cũng vô phương hội tụ lực từ bên ngoài vào trong chân thể .
Hai đối thủ có cùng tu vi và chân nguyên lực thì người có tinh thần lực cao hơn sẽ là người quyết định cho chiến thắng .
Nhìn vẻ mặt thất thần của Lưu Lam đang biến đổi không ngừng với vẻ ngơ ngác . Quang Van bất giác cười to :
Thôi đi ! Ta cũng chỉ là thuận miệng thôi , hơn nữa cũng không dám chắc về điều đó . Có gì mà thất thần ra vậy ? Bộ làm ta sợ chết đi được . Hắc hắc !
Trở lại với hiện thực .Giờ thì Lưu Lam mới rõ ràng tại sao mình không nhìn rõ được Quang Vân . Quang Vân không là người tu chân nhưng Lưu Lam nhìn vào lại kì dị vô cùng , nguyên lai là tinh thần cảnh giới của chàng vẫn kém Quang Vân một bậc . Mà điều khiến chàng thất kinh hơn là sao lại có thể xuất hiện 1 con người như vậy ? Một kẻ không có sức mạnh chân thể nhưng tinh thần cảnh giới lại vượt qua Hư Không . Điều này sao có thể sảy ra .Vạn vạn năm nay , triệu triệu người chưa hề nghe nói đến . Mà lại xuất hiện ở trên một thiếu niên nữa chứ . Đây không phải là điều lạ mà nhất thời Lưu Lam tin được . Ở độ tuổi này , người tu luyện đạt được cảnh giới như Lưu Lam chắc chắn đã được xưng là kì tài rồi . Nhưng không tu luyện mà như vậy thì là gì cơ chứ ?
- Quang Vân à ! Ngươi làm cho ta không hiểu nổi ngươi rồi , không biết ngươi là thần vật nơi nào cơ chứ . Sao lại có thể như vậy được .Ta không thể tin nổi !
Nghe Lưu Lam cảm thán . nhất thời Quang Vân không hiểu được chuyện gì đã làm cho hắn chở thành như vậy . Sao lại thốt ra những lời kì quái . Quang Vân đành phải cười khổ :
- Ngươi bị làm sao vây ? Trúng tà à ? Sao mà nói năng toàn những từ kì quái thế ?
- Ngươi đó – Định thần lại lần nữa , Lưu Lam mới nói – Ngươi mới là kẻ kì quái . Cái sức mạnh mà ngươi vừa nói đến , ngươi có biết là gì không . Đó chính là tinh thần lực đấy . Ta cũng thật không ngờ tinh thần lực của ngươi lại cao hơn ta ,mà hơn nữa là làm sao ngươi lại tu luyện lên đến cảnh giới này ! kì quái !
Nói rồi Lưu Lam lại như chìm vào suy nghĩ tìm câu trả lời .
Thấy thế Quang Vân vỗ vai Lưu Lam nói :
- Ta có tu luyện gí đâu .Bất quá những sự việc trong đời đã làm cho ta trở thành như vậy . Có lúc ta đã tự hỏi : sao cuộc đời ta bất hạnh đến vậy , kém may mắn đến vậy , cô đơn lẻ loi đến vậy ? Có lúc ta đã gục ngã nhưng cứ mỗi lần ta sắp buông xuôi ta lại nghĩ đến cái chết oan uổng của cha mẹ ta , và ta cũng không chấp nhận sự nhu nhược . Hơn nữa ta muốn lấy lại những gì mà bao người khác đều có ,một gia đình , một cuộc sống dù chỉ là hai chữ bình yên . Chính vì thế ta không được phó mặc . Ta đã thề ta phải nắm lấy chính mình ,vận mệnh của chính mình . Do vậy dù ở đâu , ở hoàn cảnh nào ta cũng nở một nụ cười đối mặt và tiến lên .
Tuy nói vậy với Lưu Lam nhưng đó cũng chỉ là một phần nào đó mà chàng đã trải qua .Còn trong tâm Quang Vân lại đang nghĩ đến những gì chàng đã học được từ Nho viện , Đạo viện , Lão viện , Phật viện , Dịch viện ... rồi từ chính cuộc sống , và hơn nữa chàng đã bôn ba khắp nơi từ nhỏ tới giờ mà đã được chứng kiến bao cảnh nhân gian hợp li , tử biệt , vui buồn , sướng khổ ..... Chính vì thế chàng hiểu hơn ai hết về tham , sân , si , sầu , về thất tình ,lục dục ...Và cũng chính nhờ thiên tính của mình mà với những nhận thức đó chàng đã tổ hợp lên cho mình một con đường đi để nghịch thiên nắm lấy vận mệnh của mình .Con đường đó giờ đang hình thành nhưng chàng cũng không rõ nó có đi được đến đích cuối cùng hay không .
- Hay ,cho Quang Vân huynh đệ . – Tiếng nói cất lên làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Quang Vân – Ta tin chắc rằng nếu huynh mà đi vào tu chân thì sẽ có thành quả không tưởng nổi . Mà ý nguyện của huynh cũng sẽ dễ dàng đến đích hơn . Nếu như huynh không chê , ta với huynh có thể kết thành huynh đệ được không ? Chính nhờ huynh mà ta đã hiểu ra phần nào con đường đi của mình rồi . Huynh thấy thế nào ?
Một lát sau chỉ thấy Quang Vân gật đầu :
- Được ! Đây cũng là lần đầu tiên đệ cùng 1 bằng hữu hàn huyên thâm tình như vậy . Đệ cũng rất mong huynh sau này chỉ bảo thêm cho đệ .
- Đừng nói vậy , ta rất nể phục về sự hiểu biết của huynh .Chính vì thế ta sẽ dùng tuổi tác để phân huynh đệ – Lưu Lam rất hứng khởi nói . phải chăng cũng một phần vì 1 người đều có một đoạn hoàn cảnh giống nhau .
- Vậy là ta lại làm huynh rồi . Haha ! Lưu Lam bây giờ hai huynh đệ ta sẽ cùng tuyên thệ tại đây .
Vậy là trong một cánh rừng ở phía tây Nam Hà thành ,giữa một khu đất trống. Đêm nay đã chứng kiến 2 người từ hai nơi tên là Quang Vân và Lưu Lam kết làm huynh đệ .Một là kì tài tu chân 17 tuổi đạt Hư Không kì . Một là côi nhân với nụ cười siêu toái như ngạo nghễ thiên địa .Rồi cuộc đời họ sẽ ra sao đây khi mà hoàn cảnh và kì duyên đã giúp họ trở thành huynh đệ của nhau .