Nguyệt Phùng Thiên Lý - Tác giả: Văn Càn Khôn
Nguyệt Phùng Thiên Lý
Tác Giả : Văn Càn Khôn
Nguồn : http://4vn.eu
Chương Một
Phi Lộ
Bóng Tối Đêm Thâu Sầu Vạn Kiếp
Sương Buồn ôm Chặt Bóng Cô Đơn
Ánh trăng nhờn nhợt trôi dạt trên bầu trời , một màu tịch mịch hiu quạnh đến nao lòng ! Hắn ngồi trầm lặng bên cây cầu Thí Luyện Độc Xà nối liền hai ngọn núi Bàn Long và Lân Sư . Cây cầu làm bằng da con quái vật Thượng Cổ dập dìu trôi nổi theo làn gió lạnh lẽo thổi lên từ vách đá dựng đứng . Hai mắt hắn ngấn lệ , nước cố ép nhưng ko thể trào ra ! Giá như những giọt nước mặn chát ấy mạnh hơn một chút mà xô đẩy ra khỏi hai bờ mi ! Hắn sẽ dễ chịu hơn nhìu !
Hai bờ vai hắn sương mơn man rơi ướt đẫm tựa như bàn tay vô tình càng thắt chặt thêm nỗi cô đơn . Nếu như đây là cây cầu Nại Hà của địa phủ hắn sẽ ko ngần ngại mà tiến đến đầu bên kia uống cạn bát canh của Mạnh Bà để quên hết mọi sự trên thế gian... Nhưng đó là vọng tưởng ! Đây chỉ là cây cầu thử luyện chọn đệ tử của Lân Sư Tự chứ ko phải cây cầu Nại Hà thật sự của Địa Phủ ... và sự trống trải vẫn bao trùm lấy hắn , giữa đêm khuya bóng hình hắn lẻ loi bên bờ vực trông thật sầu thảm !...
Từ dưới vách đá sâu ngàn trượng , một thân ảnh lẻ loi đang từ từ đạp gió bay lên , qua màn nước mắt mờ đục , hắn quan sát thấy người ấy vận y phục dạ hành nhưng ko che mặt , chân diện y đen sạm vì gió bụi thời gian nhưng đầy uy phong lẫm liệt . Thân hình gầy gầy , cao cao nhưng ko kém đi phần đạo cốt khiến người khác nhìn vào cũng đủ thấy đạo hạnh không hề tầm thường . Trên vai y chễm chệ một con vật đầu mèo thân khỉ nhìn hết sức khôi hài . Y đứng đó trầm tư nhìn hắn hai hàng chân mày khẽ xích lại . Lẳng lặng không lên tiếng ...
Hắn quan sát kẻ mới đến một hồi lâu rồi đưa mắt nhìn về phía Điện Linh Sư , Bên đó vẫn một màu Hoàng kim tráng lệ soi rõ bức Tượng con linh vật nửa Sư Tử nửa Kỳ Lân đang hướng thiên gầm rống , nhưng đấy ko phải là cái mà hắn muốn nhìn , điều mà hắn quan tâm là con Linh vật đã ko còn bay lượn trên bầu trời Lân Sư Tự nữa . Có lẽ vì vậy nên kẻ đứng trước mặt hắn mới vào đây mà ko bị phát giác . Tuy vậy cho dù con linh vật ấy có ngủ thì sự cảnh giác của nó chỉ kém đi vài phần , giống linh vật do trời sinh luôn có những cái làm cho người ta phải kinh tâm động phách . Nhưng kẻ đứng trước mặt hắn vào đến đây mà ko khiến con Linh vật thức tỉnh thì quả thật cũng là một thân tu hành đáng nói .
Sương vẫn rơi rớt , giăng mắc khắp thân người hai kẻ cô độc dưới ánh trăng , hắn nhếch môi :
- Ngươi là ai ?
Kẻ mới đến khẽ cau mày , sau một hồi trầm tư , y thở dài đưa mắt nhìn mặt trăng đang trườn mình khỏi mấy đám mây :
-Là một trong những người thân còn lại của con trên thế gian này !
- Ta không còn người thân! - Hắn lạnh lùng đáp ánh mặt lạnh lẽo nhìn thẳng vào kẻ đang đứng trước mặt .
Trung niên mỉm cười nhưng trên mặt không chút biểu lộ cảm xúc khác lạ ! Y khẽ nhìn những mãng đá đã bị bào mòn bởi năm tháng dưới chân thở dài , tiếng thở dài nghe như vượt thời gian vọng lại .
-Ta chưa hề phản đối con đường cũng như ý nguyện của Nguyệt Hoa muội ! Mặc dù trong thâm tâm ta không có hảo tâm với Trung Sơn !
Câu nói của kẻ đó như xoáy sâu vào tâm khảm hắn khơi dậy những luồng cảm xúc đã rất lâu rồi chôn vùi tận đấy lòng , thứ cảm xúc ấm áp xa với vợi chập chờn như ngọn lửa ma trơi , thoáng ẩn rồi thoáng hiện , nhưng dù có ẩn hay hiện thì ánh lửa ấy bên trong cái sự ấm áp hiện hữu là sự băng lạnh đến tê người . Hắn lạnh nhạt :
-Ta không muốn nhắc đến họ !
-Nhưng con cũng không thể chối bỏ người thân của mình !
-Lúc này đây ta ko muốn có người thân !- Ánh mắt hắn trải dài vào không gian mênh mông của đêm lặng , cảm giác như vô hồn ko chút cảm xúc - Vì lý do gì thì các người phải hiểu hơn ai hết chứ ! Hãy để ta yên bình sống tiếp ! Ta thực sự sợ hãi con đường các người đã chọn , ta chỉ muốn mình có một cuộc sống bình thường !
Ánh mắt trung niên giật giật , hai hàng râu cứng bên khóe miệng khẽ rung lên :
-Hãy vể với ta và ngoại tổ của con , chúng ta sẽ có một cuộc sống như con muốn ...!
-Thôi đi - Hắn khẽ khàng cắt ngang , lời nói tuy nhẹ như gió bay mà khiến kẻ đối diện như bị đè lên bởi trăm ngàn ngọn núi .- các người lo cho những cuộc tranh đoạt , những âm mưu thôn tính chứ lo gì cho ta . Hơn nữa chính tà phân biệt , ta tuy không phải là kẻ anh hùng hảo hán nhưng cũng biết phân biệt hai chữ đúng sai !
Người đàn ông thở dài :
- Giang hồ luôn cho rằng Hắc Sát giáo chúng ta là Ma Đạo , chả lẽ con cũng thế hay sao ?
-Ma đạo hay chính đạo thì các người rõ hơn ta , đâu cần phải hỏi những lời dư thừa như vậy , chẳng phải mẫu thân ta chết cũng là do oan nghiệt của các người gây ra hay sao ? Mà nói chung bây giờ ta chả muốn đi đâu cả ! Ở đây họ đối xử tốt với ta , quan tâm ta , hơn nữa lại có linh vị của cha mẹ ta ở đây , đối với ta như vậy là quá đủ rồi , ông tốt nhất nên về đi kẻo tôi la lên thì khó có đường lui đấy !
Trung niên trầm mặc giây lát rồi lại ngẩng mặt nhìn trời thở dài :
-Ta biết bây giờ muốn nói gì với con cũng khó , thôi ta tính thế này con xem có được không nhé Nhược Thiên !
-ông nói đi !
-Hiện giờ tuy rằng ta đột nhập vào Lân Sư tự nhưng khi ra thì không biết thế nào , con cũng biết đấy Lân Sư Tự là một trong hai phái Tu chân lớn nhất giang hồ ko dễ gì đối phó ,sợ rằng ta bại lộ thì con vật này ... nó luôn theo ta như hình với bóng , giang hồ không ít kẻ có cái nhìn không hay về nó ... nên ta muốn nhờ con giúp ta giữ con Quỷ Thoát Y này , một tháng sau nếu không có gì thì chúng ta gặp nhau ở Tang Hải Sơn , lúc ấy ta cũng có chuyện muốn nói cho con luôn , được chứ !
Nhược Thiên trầm mặc giây lát rồi gật đầu , hắn đồng ý chẳng qua cũng vì có đôi chút quan hoài với con linh vật này , dù sao khi còn chưa xuất giá mẫu thân hắn đã gắn bó không ít với con Quỷ Thoát Y. Hơn nữa mười năm trời trên Lân Sư Tự cuộc sống với hắn quá sức bó buộc rồi , nhân chuyện này mà phiêu bạt đây đó cũng không có hại gì , chứ cái chuyện bí mật mà trung niên kia nói thực tâm hắn không quan trọng nhiều...
Trung Niên khẽ xoa đầu con Vật bé nhỏ ngồi trên vai mình nói :
-Quỷ Nhi , kia là hài tử của Nguyệt Hoa đấy ngươi hãy qua đó với y đi , sau này nhất định chúng ta sẽ có ngày tái ngộ lại !
Con vật khẽ nhìn về phía Nhược Thiên thấy hắn cũng đang đưa mặt nhìn mình rồi gãi đầu như có vẻ khó xử , mãi một lúc sau nó mới từ từ chạy về phía hắn , lẳng lặng nhìn về phía trung niên ra điều quyến luyến . Trung niên thở hắt một hơi rồi phi thân lao xuống xuống vực sâu thăm thẳm mất dạng , có lẽ y không dám ngự kiếm vì sợ kinh động màn đêm u uất !
Nhược Thiên nhìn theo bóng dáng u trầm ấy đôi mắt có chút rúng động rồi bất chợt thở dài ...
Quan Nội một dải đồng bằng mênh mông rộng lớn , ở đây mỗi ngọn núi , mỗi con sông đều mang trong mình một truyền thuyết riêng . Phương Bắc có dãy Lân Sơn lừng danh thiên hạ là nơi Lân Sư Tự Tọa lạc . Phương Nam với dãy Phụng Sơn uy trấn tứ phương là nơi đặt tổng đàn của Phi Phụng phái . Đây là hai phái Tu Chân uy danh lớn nhất Quan Nội lẫn Quan Ngoại !
Cách đây mấy ngàn năm Lân Sơn vốn dĩ chỉ là một dãy núi hoang sơ vắng lặng cho đến khi Giác Duyên đại sư từ vùng biển Đông xa xôi ngàn dặm lên đấy tu hành , nhà sư với đạo hạnh thâm sâu cùng với tấm lòng từ bi nghĩa hiệp hiếm có đã cứu độ chúng sanh với bao tai kiếp . Khi Giác Duyên đại sư vượt qua cảnh giới Chân Tiên thành phật đến bên Phật Tổ chỉ để lại một đệ tử duy nhất là Giác Huyền .
Giác Huyền không những kế thừa chân tu của sư phụ mà còn mang một tấm lòng nhân hậu bao trùm thiên hạ , nhà sư không chỉ mang tài lược cứu thế chúng sinh mà những kẻ không nơi nương tựa tìm đến người còn được giữ lại làm đệ tử , qua thời gian đệ tử cứ nhiều dần đến khi nhà sư thành phật thì đã có đến vài trăm .Những đệ tử này đi lại trên giang hồ đều tự xưng là môn đồ của Giác Huyền trên Lân Sơn .
Mấy năm sau khi Giác Huyền thành phật , đại đệ tử của người là Giác Chân đến Bắc Cương du ngoạn tình cờ thu phục được Linh Vật Lân Sư uy mãnh . Thấy nó có duyên với Lân Sơn nên nhà sư công khai lập phái Lân Sư lấy Lân Sư làm Linh Vật , tọa lạc tại Lân Sơn . cho đến nay đã truyền được tám đời trưởng môn Giác Liên đại sư là trưởng Môn đương nhiệm .
Lân Sơn là ngọn núi đặt Đại Điện ,Từ Đường , Dưỡng Tâm Đường và Ngênh khách Đường . Bên trái Lân Sơn là núi Bàn Long , bên phải là Liên Sơn , cả ba ngọn núi này đêù cao vút tận mây . Lân Sơn và Bàn Long nối với nhau bằng cây cầu Thí Luyện Độc Xà , Lân Sơn và Liên Sơn là Thí Luyện Giao Long . Vốn dĩ tên hai cây cầu này được gọi như vậy là vì nó được làm từ da Độc Xà và gân Giao long , những quái vật Thượng Cổ được Giác Huyền và Giác Duyên đại sư thu phục . Hai cây cầu này còn là nơi để thí luyện thu nhận đệ tử của Lân Sư Tự , chu kỳ mỗi lần thu nhận là hai mươi năm và mỗi lần thu nhận không quá con số năm mươi .
Những người muốn được Lân Sư Tự thu nhận làm đệ tử bắt buộc phải qua Liên Sơn đốn một gánh củi từ Thô Mộc Thông loại cây cứng gấp hai mươi lần gỗ thông thường , sau đấy gánh qua Lân Sơn trên cây Giao Long rồi từ Lân Sơn phải gánh một gánh nước từ giếng Độ Kiếp . Nước trong giếng này ở độ sâu hơn một trăm trượng và đương nhiên nặng gấp nhiều lần nước bình thường qua Bàn Long bằng cầu Độc Xà mà không được làm rớt giọt nào . Cả hai cây cầu này luôn luôn uốn lượn chứ không đứng yên . Vào ngày thử luyện thu nhận đệ tử con linh vật Lân Sư luôn phải bay lượn phía dưới hai cây cầu này để đón những kẻ không may té ngã . Nếu không chắc họ tan xương nát thịt dưới vực sâu ngàn trượng . Quy tắc thu nhận khắt khe , quá trình đào tạo hà khắc nên những đệ tử Lân Sư Tự luôn là những tinh hoa trong giới tu chân , có không ít người đã vượt qua cảnh giới Chân Tiên để thăng hoa lên trời sống cuộc sống bất tử !
Lân Sư Tự vốn dĩ thu nhận cả nam đệ tử và Nữ đệ tử , nam bên Bàn Long , Nữ Bên Liên Sơn nhưng gần ngàn năm trước xảy ra những biến cố không hay ! Đấy là nhiều kẻ tuy tu hành nhưng không thoát khỏi lòng phàm tục đã gian díu với nhau khiến thanh danh Lân Sư Tự tổn thất không ít . Sau nhiều lần bàn luận Trụ trì đương nhiệm là Giác Hoàng đại sư đã bỏ quy chế thu nhận nữ đệ tử .
Điều này làm phật ý không ít nữ đệ tử lúc bấy giờ , thủ tọa Dưỡng Tâm đường lúc ấy là Diệu Nguyệt sư thái đã dắt theo hơn một trăm nữ đệ tử xuống núi đến Lăng Xương , lên Song Nguyệt Sơn lập ra phái Song Nguyệt . Từ đấy Song Nguyệt luôn có hiềm khích và lạnh nhạt với Lân Sư Tự , Trụ trì các đời sau này của Lân Sư Tự luôn căn dặn các đệ tử phải chịu nhịn một chút với Song Nguyệt Phái vì vốn dĩ năm xưa họ đã thiệt thòi !
Phương Bắc có Lân Sư Tự thì Phương Nam nổi danh Phi Phụng phái ! Phi Phụng phái là phái Tu Chân theo con đường Đạo Gia , trang phục bang phái một màu xanh nhạt , các đệ tử luôn buộc dải lụa xanh quanh đầu có hình Bát quái trắng đen ở giữa , cầu kỳ hơn so với Lân Sư Tự chỉ một màu vàng thuần khiết . Phi Phụng phái cũng mang trong mình lịch sử mấy ngàn năm . Người Khai phái là Thái Hư chân nhân .
Năm đó trên Phụng Sơn xuất hiện Phụng Hoàng ngày đêm bay lượn , Thái Hư chân nhân tình cờ đi ngang qua thấy ngọn núi này đầy linh khí lại có hình dạng như chiếc đầu Phụng liền cho rằng đây là mảnh đất tốt nên thu phục Phụng Hoàng rồi lập môn phái đặt tên Phi Phụng , linh vật là Phụng Hoàng .
Khác với Lân Sư Tự , quá trình thu nhận đệ tử của Phi Phụng phái chỉ qua một thử thách đấy là trận đồ Bát Phụng với hình dạng tám con Phụng Hoàng đang gáy . tuy vậy , mười năm cũng không được quá bốn mươi người vượt qua được trận đồ huyền ảo này . Phi Phụng phái thu nhận cả nam và nữ đệ tử . Họ có quyền kết hôn với nhau nhưng tất nhiên sau khi bái đường nhận mọi lời chúc tốt đẹp từ sư môn họ phải rời núi . Các đệ tử Phi Phụng phái hành hiệp giang hồ luôn lấy hiệp nghĩa làm đầu nên được giới giang hồ ca ngợi không ngớt , môn quy cũng không quá hà khắc nên việc thu nhận nhân tài thu hút hơn hẳn Lân Sư Tự . Trong mấy ngàn năm nay số đệ tử đạt đến cảnh giới Chân Tiên còn nhiều hơn cả Lân Sư Tự !
Phi phụng phái ngoài Thiên Viện là nơi tu hành của các bậc trưởng bối và nghênh tiếp khách còn có Bách Phụng Viện dành cho nữ đệ tử và Thi Phụng Viện dành cho Nam đệ tử ...
Nguồn : http://4vn.eu
Last edited by Văn Càn Khôn; 10-12-2008 at 11:28 PM.
|