|
Nguyệt Phùng Thiên Lý
Chương Năm
Mộng Gia Trang
Ban đầu Nhược Thiên định đến Tang Hải Sơn phó ước trước rồi khi về mới ghé qua Mộng Gia Trang nhưng sau khi hỏi kỹ hắn mới hay Mộng Gia Trang nằm trên con đạo Lộ Hoa đến Tang Hải Sơn . Vậy là hắn thay đổi kế hoạch hỏi đường đến Mộng Gia Trang trước .
Mỗi lần nghỉ ngơi hắn đều hỏi bọn tiểu nhị ở các khách điếm và được bọn này giải đáp rất tận tình . Mộng Gia trang có địa vị trên giang hồ cũng như ở Lăng Xương không hề nhỏ , nếu không có Song Nguyệt phái tọa lạc thì hẳn Mộng Gia Trang sẽ được nhắc đến nhiều nhất ở Lăng Xương . Trang chủ cũng là bậc anh hùng nghĩa hiệp được giới giang hồ kính trọng . Hắn cũng biết thêm một thông tin khác , cách đây hơn một tháng Mộng trang chủ đã lên kinh thành dâng cho Hoàng Thượng một món quà quý , tuy vậy không ai biết món quà ấy là gì và cho đến nay Mộng trang chủ cũng chưa rõ tin tức .
Nhược Thiên vốn dĩ là kẻ cao ngạo lạnh lùng , lẽ ra hắn có thể dở thư ra đọc thì sẽ rõ ngay sự việc nhưng hắn không làm vậy ! Con người hắn vẫn còn một chữ "tín" rất đáng quý tồn tại bên trong cái vẻ ngoài kiêu hãnh . Hắn không sợ gì thiên hạ nhìn và nghĩ hắn thế nào nhưng hắn rất sợ lương tâm !
Trước cái cổng đồ sộ trạm khắc theo kiểu đại bàng xõa cánh có hai tên gia nhân gác cổng , Mộng Gia Trang không đóng cửa mà luôn có người canh gác . Nhược Thiên ôm quyền thi lễ với hai đại hán nói :
-Phiền các vị báo với Mộng phu nhân có người được sự ủy thác của Trang chủ mà đến !
Một tên trong số đó hỏi :
-Tôn tánh đại danh của thiếu hiệp thế nào ?
Nhược Thiên lạnh nhạt !
-Các hạ cứ thông báo như vậy là được rồi !
Tên lính khẽ cau mày nhưng rồi y cũng dịu giọng :
-Vậy thiếu hiệp chờ ta vào báo !
Nói rồi y thoăn thoắt đi vào trong , thoáng chốc sau đã thấy hắn hớt hải chạy ra :
-Phu nhân mời công tử vào !
Đoạn đi trước dẫn đường , Nhược Thiên cũng cất bước theo y khẽ đưa mắt nhìn chung quanh thấy hắn đang dẫn mình qua một cái sân lớn hai bên trồng rất nhiều cây cảnh trên các hồn giả sơn , đâu đó còn có tiếng suối kêu róc rách . Đại hán dẫn Nhược Thiên qua ba nghi môn nữa thì dừng lại trước một biệt viện đồ sộ , đoạn đẫn tiếp qua một hành lang dài rồi dừng lại trước gian tiểu thất lớn , y quay lại nói :
- Phu nhân và Tô quản gia đang đợi thiếu hiệp trong khách sảnh !
Không đợi nhược Thiên trả lời gã cất bước đi ngay . Nhược Thiên bước vào thấy khách sảnh được bài trí hết sức sang trọng . Ở cuối tường đối diện với cửa ra vào đặt một chiếc bàn nhỏ bằng ghỗ đen bóng trạm trỗ rồng phượng tinh xảo , hai bên xếp hơn mười ghế tựa cũng bằng một thứ ghỗ và hoa văn ấy thành hai dãy dài ra đến gần cửa . Trên tường ngoài những phù điêu và câu đối còn treo rất nhiều tranh thủy mạc cổ . Bên cạnh bàn nhỏ một thiếu phụ tuổi ngoài tam tuần nhan sắc mặn mà , đoan trang, dáng vẻ tiều tụy đang đi đi lại lại tỏ ra rất nóng lòng . đứng hầu bên cạnh bà là hai thị nữ thanh thoát tuổi chỉ gần đôi mươi . Phía dưới một lão nhân tuổi ngoài lục tuần , dáng vẻ thuần hậu có lẽ là Tô quản gia .
Vừa thấy Nhược Thiên bước vào thiếu phụ liền chạy ra đón , mời hắn ngồi đối diện với mình , sau khi hai nữ tỳ bưng trà lên thiếu phụ mới hỏi :
-Không biết công tử có tin tức gì của phu quân ta không ?
Trông dáng vẻ lo lắng đến thất thần của Mộng phu nhân , lòng Nhược Thiên khẽ co thắt một cái . Hắn đưa tay lấy lá thư và mảnh ngọc bội đưa cho bà nói :
- Phu nhân cứ xem cái này đi rồi sẽ rõ !
Thiếu phụ run run mở thư ra đọc , có lẽ trong thư có bao như chữ thì bấy nhiêu giọt nước mắt thiếu phụ đã rơi và khi bà đặt lá thư xuống cầm đến mảnh ngọc bội thì bất giác ngã gục xuống ngất đi . Hai tỳ nữ vội đến đỡ thiếu phụ lay gọi khóc lóc như mưa . Tô quản gia cố nén xúc động nói :
-Hai ngươi hãy đem phu nhân vào trong nghỉ ngơi !
Sau đấy ông ôm quyền cúi đầu với Nhược Thiên :
-Phu nhân vì quá đau lòng nên mới sinh ra như vậy , mong công tử lượng thứ !
-Lão tiền bối đừng nói vậy !Tại hạ hiểu rõ !
Tô quản gia khẽ lau mấy giọt lệ trên má cười thảm :
-Thực ra lúc Trang chủ lên đường thì tất cả chúng tôi đều hiểu rõ sẽ có kết cục như thế này , có điều ai cũng cố nuôi niềm ảo tưởng đấy thôi !
Nhược Thiên cau mày , mặc dù rất muốn hiểu một cách tường tận mọi chuyện dẫn đến chuyện Mộng Bá Liên chết thảm , nhưng hắn vốn dĩ ít nói cũng chả biết nên hỏi như thế nào cho phải hơn nữa , xưa nay hắn không quan tâm tới người khác nhiều , mọi hành động suy nghĩ của hắn chỉ hắn biết , đôi khi có một vài người khác hiểu còn hành động suy nghĩ của kẻ khác đối với hắn chỉ như một đêm trăng phủ đầy sương . Bỗng nhiên bên ngoài vang lên một giọng nói cộc cằn thô lỗ :
-Mộng Bá Liên đâu rồi , tại sao không dám gặp ta , hôm nay không gặp được ngươi lão phu sẽ đập nát cái sơn trang này cho coi !
Nhược Thiên khẽ cau mày đưa mắt ra thì thấy một đại hán tuồi gần ngũ tuần , dáng vẻ thô bạo đang hùng hổ bước vào , theo sau y là ba đại hán tuồi ngoài tứ tuần , dáng vẻ thô thiển , tất cả đều vận bạch y khiến những nét thô thiển trên người càng thêm lồ lộ dưới mắt người khác .
Ba gã đại hán vừa theo sau vừa đẩy đưa với hai tên canh cổng khi nãy , thì ra bọn chúng đang cố ngắn cản bốn con người thô bạo này nhưng bất lực . Tô quản gia vốn dĩ thấy gã thô bạo này gọi ngay tên húy của trang chủ thì không khỏi bất nhẫn nhưng nín nhịn ra lệnh cho mấy tên gác cổng lui rồi ôm quyền với tên đại hán lỗ mãng :
-Không ngờ Bàng đường chủ hôm nay lại có nhã hứng ghé thăm tệ trang ...
Họ Bàng xua tay :
-Hôm nay Bàng Thạch Nhân này đến đây không phải để khua môi múa mép , mau gọi Mộng Bá Liên ra đây cho ta !
Tô quản gia vẫn lễ độ :
-Bàng đường chủ hẳn không biết , trang chủ ...
-Hừ đừng bảo là hắn ôm Thất Sắc Long Châu đi tặng cho hoàng thượng rồi nhé , muôn ngàn lần ta không tin đâu ...
Nhược Thiên hừ nhạt :
-Lão không tin thì xuống âm phủ mà hỏi !
Bàng Thạch Nhân giận tím mặt quát :
-Tên tiểu tử này là ai mà dám hỗn láo với ta như thế ?
Tô quản gia vội nói :
-Xin Đường chủ bớt giận , thiếu hiệp đây mới ra giang hồ nên chưa biết oai danh Bàng đường chủ , mong người lượng thứ !
Bàng Thạch Nhân đẩy Tô quản gia sang một bên quát :
-Cái thứ ngươi cũng đòi mở miệng xin xỏ ta sao ?
Nói đoạn lão hầm hầm chỉ Nhược Thiên gầm giọng :
-Tên tiểu tử kia , lão phu tung hoành giang hồ ngang dọc trên hai mươi năm mà chưa có kẻ nào dám ăn nói với ta như thế ...
Nhược Thiên hừ nhạt cắt ngang :
-Hôm nay lão nghe rồi đấy thôi !
Bàng Thạch Nhân giận tím tái mặt mày hắn run run chỉ tay :
-Ngươi...ngươi...!
Ba tên đại hán đi sau liền tiến lên , một tên nói :
-Đối với hạng tiểu tốt vô danh này Bàng đại ca há phải giận cho tổn hao nguyên khí , hãy để bọn đệ lột da nó !
Nói đoạn cả ba tên rút đao múa tít về phía Nhược Thiên , chỉ thấy hắn hừ nhạt lăng người lên không song cước xuất đòn Lăng Không Cước đạp thẳng vào ngực hai gã đại hán , đoạn hắn nhảy lùi lại hai bước xuống tấn chân trái làm trụ chân phải tạo thành thế Bàn Long Cước giáng thẳng vào ngực tên còn lại .
Mọi chuyện diễn ra trong một cái nháy mắt khiến ba tên hán tử không thể phản ứng nổi nhất tề bị dội người về sau , miệng rỉ máu . Mọi người có mặt trong đại sảnh bất giác ngẩn ngơ , không ngờ được sự việc lại diễn ra như vậy , Bàng Thạch nhân trấn tĩnh lại giây lát rồi cười nhạt :
-Hóa ra tiểu tử ngươi cũng có chút bản lĩnh , thảo nào cao ngạo như vậy !
Lão định ra tay xuất thủ thì phía bên trong một giọng nói yếu ớt vang lên :
-Xin các vị dừng tay !
Thì ra là Mộng Phu Nhân ! Bà ta vừa tỉnh dậy nghe tiếng va chạm nhau thì vội vàng tựa vai hai tỳ nữ đi ra . Bàng Thạch Nhân cười lớn :
- Hay lắm ! Nhan Như Tường ngươi xuất hiện rồi , mau gọi Mộng Bá Liên ra đây nếu không đừng trách lão phu !
Mộng phu nhân thấy lão gọi ngay tên húy của mình và phu quân ra thì bất giác nổi giận , bỗng nghe Tô quản gia quát :
-Bàng Thạch Nhân , cái lão già không có nhân cách này , ngay cả Trần bang chủ của ngươi gặp phu nhân và trang chủ còn phải nể trọng tám phần , cái hạng tôi tớ như ngươi mà dám gọi tên phu nhân và trang chủ ư ! Ngươi xúc phạm đến tên húy của trang chủ ta đã nhẫn nhịn không thèm nói rồi , ngươi lại được đằng chân lân đằng đầu , há chẳng phải ép người quá đáng hay sao ?
Bàng Thạch Nhân râu tóc dựng ngược cười ha hả :
-Khá cho tên nô tài nhà ngươi !
Tô quản gia cười gằn :
-Địa vị của ta còn lớn hơn lão đấy , chẳng qua tôn trọng nhau mà thôi , cái thứ vô văn hóa như lão chưa đáng để nói ta như vậy !
Bàng Thạch Nhân cười khẩy :
-Được lắm để lão phu dạy dỗ tên tiểu tủ này rồi sẽ làm cỏ Mộng Gia Trang các ngươi !
Lời nói vừa dứt trên tay lão đã cầm một thanh loan đao như bạc , lấp lánh . Bàng Thạch Nhân gầm vang múa tít thanh đao quanh người tạo thành muôn ngàn đao quang vần vũ , lão dập đao về hướng Nhược Thiên , những đao quang thôi vần vũ ồ ạt tràn tới hướng mũi đao như muốn băm vằm thân hình kẻ đối diện . Nhược Thiên hừ lạnh hai tay chắp trước ngực niệm :
-Vạn Diệp Truy Tâm !
Quanh người hắn hàng trăm chiếc lá vàng lóng lánh định hình , chập chờn tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp , hiền hòa như bàn tay Phật tổ xoa dịu chúng sinh . Nhược Thiên vươn tay sang ngang đẩy ngược chân khí về phí trước mang theo những chiếc lá hoàng kim rực rỡ , "ầm" một tiếng , hắn cảm thấy thân hình rúng động , khí huyết nhộn nhạo , quay sang bên kia thì Bàng Thạch Nhân đã bị thối lui tới hai bước , râu tóc dựng ngược lão gầm vang :
-Thì ra ngươi biết công phu của Lân Sư Tự , hôm nay lão phu liều mạng với ngươi !
Lời nói dứt thì thân hình lão như một mũi tên lao vút lên không trung xoay tròn không ngừng , tốc độ đến chóng mặt tạo thành một mũi khoan khổng lồ mà đầu khoan chính là thanh Loan đao . Thân hình lão càng xoay thì luồng bạch quang quanh người càng lớn , giờ trông nó như một cơn lốc xoáy đầy gai góc . Cơn lốc ấy dồn ép về phía Nhược Thiên khí thế như bài sơn đảo hải . Nhược Thiên muốn kết thúc trận đấu nhanh kẻo kinh động đến Mộng Gia Trang nên hắn nhảy mình lên không , thân hình lơ lửng như ánh hào quang viên Xá Lị do phật tổ hóa thân , hai chân xếp bằng tựa ngồi đài sen , hai tay theo thế niệm phật hô :
-Như Lai Phật Tổ Tọa Thiền !
Ánh sáng vàng quanh người hắn cứ bùng phát ngày càng chói chang , không gian xung quanh như bị dồn ép đến nghẹt thở , bàn ghế đổ ngã nghiêng . Mộng Phu nhân tựa sát mình vào hai tỳ nữa trụ thân còn Tô quản gia cũng vận công mới đứng vững . Bỗng thấy luồng bạch quang và hoàng quang chói lòa va chạm nhau , không gian chấn động , luồng bạch quan tư từ tan biến vào hư không , Bàng Thạch Nhân bị đẩy bay ra ngoài cửa sảnh miệng ọe máu liên tục .
Nhược Thiên vẫn lơ lửng trên không , tư thế uy nghi như một bức tượng phật , hào quang chói lòa , hắn từ từ mở mắt , hai tay buông xuống những luồng ánh sáng hoàng kim cũng từ từ tan biến vào hư không . Đây chính là chiêu cuối cùng trong Thập Linh Phật Công của phái Lân Sư . Nhược Thiên tuổi trẻ , công lực hãy còn chưa phát huy đựơc năm thành hỏa hầu , Bàng Thạch nhân kể như không vong mạng cũng là một thân tu hành đáng nể . Nhược Thiên chắp tay sau lưng nhìn trần nhà lạnh lùng :
-Tốt nhất lão nên đi đi , từ nay còn đến Mộng Gia Trang gây sự thì coi như cũng tuyên chiến với Lân Sư Tự và Phi Phụng phái vậy !
Tất Cả mọi người trong sảnh đường đều trấn động tâm can . Bàng Thạch Nhân cười gượng :
-Phải chăng ngươi chính là hậu duệ của Long đại Hiệp !
Nhược Thiên không phủ nhận cũng không thừa nhận , hắn chỉ lãnh đạm nhìn trần nhà như chẳng có việc gì trên thế gian này khiến hắn phải bận tâm . Bàng Thạch Nhân ra hiệu cho ba tên đại hán đến đỡ mình dậy rồi gắng gượng ôm quyền :
-Lão phu cáo lui , mong phu nhân lượng thứ vì sự thất thố vừa rồi !
Giọng nói u nhã có đến tám phần sợ sệt . Nhìn dáng vẻ thất thểu của lão đi xa rồi Nhược Thiên bất giác thở dài . Hắn không biết làm như vậy có đúng không nữa , thực ra mà nói hắn vốn chả biết Thất Sắc Long Châu mà Mộng trang chủ mang lên kinh dâng hoàng thượng có điều gì ảo diệu nhưng đã khiến Mộng Bá Liên bỏ mạng thì không phải tầm thường .
Hắn nghĩ về chuyện này mãi , thấy rằng bọn giang hồ có lòng tham vô đáy chắc chắn sẽ còn tìm đến Mộng Gia Trang gây phiền tóai rất nhiều chi bằng đánh phủ đầu rồi mượn thanh thế Phi Phụng Phái và Lân Sư Tự trấn áp may ra Mộng Gia Trang bớt đi họa sát thân !
Mộng phu nhân hình như có đôi phần hiểu được tâm ý của gã nên bước đến định quỳ xuống tạ ơn , bên kia Tô quản gia và hai ả tỳ nữ đã quỳ sụp xuống . Nhược Thiên hoảng hốt vội cản Mộng phu nhân lại rồi đỡ ba người kia đứng lên :
-Phu nhân và các vị đừng làm tại hạ phải khó xử ...
Nói rồi hắn trầm ngâm hỏi :
-Vãn bối vẫn có điều không hiểu ...
Mộng phu nhân cắt ngang :
-Thiếu hiệp hãy đọc đi !
Nhược Thiên cầm lá thư từ tay bà ta đọc thấy :
" Nhan muội !
Ta đã mang Thất Sắc Long Châu giao cho Hoàng Thượng ,rất may trên đường đi không xảy ra cố sự gì nhưng rất tiếc khi về thì lại không đơn giản ... Bọn Hắc Sát Giáo và nhiều bang phái khác vẫn cho rằng ta chưa giao Long Châu cho Hoàng Thượng nên cứ muốn ép ta phải khai ra nới cất giấu , muội biết đấy , ta không còn trong người thì biết cất giấu ở đâu ? Giải thích không xong nên xảy ra rất nhiều lần ẩu đả , ta may mắn thoát ra vòng vây của họ nhưng lại bị Huyết Sát Giáo chặn lại và trúng một ...Huyết Sát Chưởng . Muội biết sự lợi hại của chưởng pháp này rồi đấy , ta sợ rằng mình sẽ không qua khỏi cho nên ...
Nhưng thôi , muội hãy nhớ lời ta dặn đây ! Dù cho xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải kiên cường chống đỡ , hãy trông nom gia trang , hãy thay ta chăm sóc Hương Nhi . Không được đau thương quá độ , không được hủy hoại thân mình !... và nhất là không được tìm cách trả thù cũng như reo rắc ý định trả thù cho Hương Nhi ! Nó là niềm hy vọng của Mộng gia trang , là thứ quý giá nhất mà ta và muội có được !...Hãy hứa với ta ...! Đây là mảnh ngọc ngày xưa muội tặng cho ta , nay hãy để lại cho Hương Nhi , coi như một phần linh hồn của ta sẽ bên nó , che chở cho nó ...
Gửi Hương Nhi :
Hương Nhi yêu quý của ta , hẳn con sẽ buồn lắm khi cha mãi mãi không về với con , không còn ôm ấp con vỗ về mỗi lần trăng sáng , không kể cho con nghe những cố sự biến động của giang hồ ... nhưng hãy nhớ và hứa với ta con không được khóc cũng như không được buồn , rõ chưa !
Con nhớ ta đã nói gì với con không ? Linh hồn mỗi con người sau khi thoát khỏi kiếp nhân sinh tầm thường ở trần gian sẽ thăng hoa thành tiên vì vậy bất quá ta chỉ làm thần tiên sớm hơn mẫu thân và con mà thôi . Mỗi ngày ta sẽ soi lối cho con đi , nhìn bước con trưởng thành , nếu thấy con khóc một lần thì ta sẽ đau đớn mười lần , có biết không ? Hãy nhớ ...."
Nhược Thiên đắn đo một lúc hắn định hỏi gì đấy nhưng cuối cùng không nói . Mộng phu nhân cùng với Tô quản gia đi thu xếp tang lễ . bà nói với Nhược Thiên :
-Thiếu hiệp hãy để a hoàn dẫn về phòng nghỉ ngơi ! Ta còn bận nhiều việc không thể bồi tiếp mong thiếu hiệp lượng thứ !
Nhược Thiên cau mày :
-Có lẽ vãn bối nên cáo biệt bây giờ luôn !
Mộng phu nhân ngạc nhiên :
-Thiếu hiệp bận việc gì mà phải gấp như thế !
-Tại hạ có một cuộc phó ước ở Tang Hải Sơn vào mùng mười tháng tám !
-Vậy thiếu hiệp hãy nghỉ ngơi đã , chỗ này đến đấy chỉ độ mười ngày đường thôi , thiếu hiệp hãy còn mười lăm ngày ...
Nhược Thiên suy nghĩ một chút rồi cúi đầu :
-Đa tạ phu nhân !
Mộng phu nhân thở dài :
-Thiếu hiệp nói gì vậy ? Tệ trang mang ơn thiếu hiệp còn chưa hết mà ...
Nói xong hai hàng nước mắt bất giác chảy dài , bà vội quay mặt đi luôn ra ngoài chuẩn bị . Nhược Thiên cũng khẽ lắc đầu rồi theo a hoàn đến căn phòng mà họ chuẩn bị cho mình , mọi thứ đều rộng rãi , tươm tất và đầy đủ lại còn có hai a hoàn hầu hạ . Nhược Thiên không quen chuyện này , hắn nói :
- Hai cô nương hãy để tại hạ làm được rồi , ra ngoài giúp phu nhân chuẩn bị tang sự thì hơn !
Hai a hoàn nhất định không chịu nhưng Nhược Thiên nổi cáu và đòi bỏ đi nên họ đành thở dài để hắn một mình . Nhược Thiên định đi dạo đây đó cho thoải mái nhưng nghĩ gia trang người ta đang tổ chức tang sự hẳn có nhiều điều không tiện nên lên giường nằm ngủ .
Trời đêm một màu tịch mịch buông dần xuống mãi đến khi ánh trăng muộn màng méo xẹo len lỏi chui lên Nhược thiên mới tỉnh dậy , hắn thấy đồ ăn để trên bàn đã nguội cả đành ngồi ăn cho có lệ rồi buông đũa đi dạo . Mộng gia trang thanh danh trên giang hồ không nhỏ nhưng dường như rất ít đệ tử và lính gác .
Hắn đi dọc hành lang dưới ánh trăng mờ rất lâu mà chỉ đụng vài tên gác đêm , bọn chúng đều ngủ gà ngủ gục thấy Nhược Thiên thì chỉ hỏi lấy lệ rồi gật gù . Hắn cũng không quan tâm đến điều đấy , đối với hắn mọi chuyện đều phi phận sự , khi nào có nhã hứng thì hắn quan tâm một chút mà thôi .
Rồi hắn lại chợt nghĩ gần đây không hiểu sao mình "nổi hứng" rất nhiều , hơn nữa tính khí cũng có chút gì đấy thay đổi thì phải , tuy thế nhất thời hắn không nhận ra sự thay đổi ấy là ở đâu nên lại cố gạt suy nghĩ ấy sang một bên để nghĩ đến chuyện phó ước trên Tang Hải Sơn . Bỗng nhiên hắn giật mình dừng lại vì xuýt chút nữa là bước xuống nước .
thì ra mãi mê suy nghĩ nên lạc đến một cái hồ lớn lúc nào không hay . Hắn đưa mắt quan sát thấy mặt hồ một mùi sen tàn bay lên nhàn nhạt , hắn hít thật sâu đưa mắt quan sát mấy rặng liễu đang rũ bên hồ , hắn giật mình một lần nữa khi thấy dưới một gốc liễu có một bé gái sáu , bảy tuổi đang thơ thẩn nhìn mặt hồ . Hắn suy nghĩ một chút rồi đoán có lẽ cô bé này là Hương Nhi mà Mộng Trang chủ nói đến vì toàn thân cô bé mặc tang phục trắng toát .
Thân hình đó đứng dưới ánh trăng mờ bên gốc liễu trông hết sức thảm thương . Hắn nhìn dáng hình cô độc , nhỏ bé ấy bất giác lòng nổi lên một thứ tình cảm đồng bệnh tương lân vội tiến về phía cô bé hỏi :
- Sao muội lại đứng đây ? Đêm khuya vậy còn chưa đi ngủ sao ?
Cô bé khẽ giật mình đôi mắt đen lay láy nhìn Nhược Thiên :
-Huynh là ai ? Làm muội giật mình đấy !
Nhược Thiên cười gượng :
-Vậy à ?
Cô bé nhướng đôi mày , hai hàng mi dài khẽ chớp :
-Sao huynh không xin lỗi muội mà hỏi ngược lại ?
Nhược Thiên nhìn xuống mặt hồ :
-Huynh không quen xin lỗi người ta !
-Vậy thì hẳn là trước đến giờ huynh chưa làm sai điều gì !
-Không hẳn vậy !
Cô bé thở dài :
-Vậy thì huynh là người cố chấp rồi !
-Vậy sao ?
-Đúng vậy ! Phụ thân muội nói vậy ... đáng tiếc là ...
Cô bé khẽ nhìn mặt hồ đôi mắt long lanh ngấn lệ , nó vội đưa tay gạt lệ lẩm nhẩm :
-Không được khóc , không được buồn ! Phụ thân đã nói vậy rồi sao Hương Nhi còn khóc ! Phụ thân à ! Hương Nhi xin lỗi ! Hương Nhi lại không nghe lời rồi ...
Nhược Thiên nhất thời không biết nói gì , hắn trầm ngâm quay bước , nói lại :
-Khuya lắm rồi , muội nên về phòng nghỉ đi thôi ! Phải biết nghe lời người lớn ...
Hương Nhi gọi với theo :
- Hình như huynh rất sợ khi phải nói chuyện nhiều với người khác !
- Ai bảo muội thế ?
-Vậy huynh hãy quay lại đây nói chuyện với muội chút nữa để chứng minh đi !
Nhược thiên quay đầu lại thì một mùi hương lây lất như muôn nghìn hương hoa hòa quện vào nhau thoảng lại khiến hắn cảm thấy dễ chịu vô cùng . Bỗng nhiên hắn giật mình bế hô hấp lao lại ôm cô bé phi thân về phía hành lang biệt viện nói :
- Nguy rồi , muội hãy nín thở , hình như có kẻ dụng độc hương đấy !
Cô bé định kêu hắn thả xuống nhưng thấy dáng vẻ hốt hoảng của hắn thì mỉm cười để mặc hắn ôm đi . vào đến hành lang Nhược Thiên dừng lại khẽ hít vào không khí thì thấy mùi hương càng đậm hơn , hắn giật mình chạy vụt Tiếp . Cô bé nhìn hắn miệng cười khúc khích , hắn nhận ra điều gì quái lạ liền dừng lại vận công thấy khí huyết , chân lực vẫn dồi dào không có gì thay đổi liền đặt cố bé xuống hỏi :
- Muội không sao chứ ?
Cô bé cười :
-Không sao !
Nhược Thiên lẩm nhẩm :
-Quái lạ thật đấy , không thể nào hiểu nổi ? Chả lẽ ta nhầm ?
Cô bé mỉm cười :
- Hình như khi nãy huynh ngửi thấy mùi hương lạ rồi tưởng có người dùng độc hương hả ?
Nhược Thiên cau mày :
-Chả lẽ muội không ngửi thấy ?
-Mùi hương ấy của muội làm sao muội lại không ngửi thấy ?
Nhược Thiên thở dài :
-Thì ra muội thả hương ra mà không nói , làm huynh tưởng ...
-Mùi hương ấy của muội nhưng muội không quản được thì làm sao nói cho huynh ?
Nhược Thiên nhăn nhó :
- Muội càng nói lại càng làm huynh hồ đồ mất thôi !
Cô bé cười :
-Thế này nhé , cơ thể muội ngay từ khi mới sinh ra đã có một mùi hương rất lạ , chính là mùi hương mà huynh ngửi thấy đó , cho nên muội mới mang tên là Điềm Hương nhưng chỉ khi nào vui mùi hương ấy mới tỏa ra thôi , còn khi muội buồn thì tuyệt nhiên không có !
Nhược Thiên gật đầu :
-Thì ra là vậy ! Quả nhiên muội không phải con người tầm thường !
- Không tầm thường là sao ? Chả lẽ huynh nghĩ muội là yêu quái !
Nhược Thiên cười khổ :
-Không phải vậy !
-Thôi được rồi bỏ qua cho huynh lời nói vừa rồi , bây giờ cho muội biết tên huynh đi
-Long Nhược Thiên !
-Ồ ! Hóa ra huynh là người hồi sáng đánh gã họ Bàng đấy hả ? Lão ấy dám xúc phạm phụ thân và phụ mẫu đáng ăn đòn nhưng ...
Nhược thiên cười :
-Nhưng làm sao ?
Cô bé nhìn Nhược Thiên bằng con mắt tò mò :
-Muội nghe Tô quản gia nói huynh là con người lạnh lùng cao ngạo nhưng muội xem ra thì không phải ...
Nhược Thiên nghe vậy thì bất giác cau mày , khuôn mặt hắn phút chốc trở nên vô cảm một cách lạ thường khiến cô bé không khỏi giật mình . Hắn quay người bước đi , không quay đầu lại mà chỉ nói :
-Đêm khuya , muội đi ngủ thôi !
-Hình như huynh khó chịu khi người khác nghĩ tốt cho huynh !
Nhược Thiên giật mình , không ngờ một cô bé mới sáu , bảy tuổi mà láu lỉnh đến vậy . Hắn lắc đầu cất bước . Cô bé chạy theo :
-Khi nào huynh đi khỏi đây ?
Hắn trầm ngâm :
-Ngày mai !
-Nhanh vậy sao ?
Cô bé im lặng một chút rồi hỏi :
-Lỡ có người muốn hại muội và mẫu thân với mọi người thì sao ?
- Không thể đâu !
- Sao huynh lại chắc như vậy ?
-Rồi muội dần đần sẽ biết thôi !
Nói rồi hắn cất bước nhanh hơn chỉ lát sau là mất dạng sau màn sương u ám giăng mắc khắp hành lang . Cô bé ngẩn người một chút buông tiếng thở dài , mùi hương lây lất cũng tan biến vào hư vô ...
Nguồn : http://4vn.eu
Last edited by Văn Càn Khôn; 11-12-2008 at 12:02 AM.
|