Hồ Lão Vạn thả tay xuống trước nhất:
- Không phải, không phải! Tiểu tử vẫn ở đây!
Năm người nhìn nhau, Hồ Lão Bách khóc:
- Hồ Lão Nhất, không phải nằm mộng đâu, thật rồi!
Bốn người kia cũng dúm dó mặt, mường tượng sắp òa khóc đến nơi.
Lương Tiêu vốn ghét họ cùng một phe với Tiêu Thiên Tuyệt, nên quyết trêu chọc, bèn cười to:
- Không muốn nhận thua thì thôi, ta đây không trách. Một lũ thất hứa. Ha, lão tử đành coi lời Trung Điều Ngũ Bảo như rắm chó vậy! – Rồi hắn cười lớn quay đi.
Trung Điều Ngũ Bảo trợn mắt nghiến răng, mặt đỏ bừng lên, họ nhìn nhau một cái rồi bỗng quỳ xuống, đau khổ gọi:
- Lão đại
Lương Tiêu thấy vậy ngạc nhiên: “Mấy tên này giữ lời hứa thế cơ à? Thật không may!” Hắn đang nghĩ ngợi tìm cách, chợt Hồ Lão Nhất nói:
- Lời Trung Điều Ngũ Bảo không bao giờ là rắm chó. Sau này ngươi là lão đại của chúng ta, ngươi muốn bọn lão tử làm gì cũng được, nhưng nếu muốn bọn lão tử nhảy vực treo cổ thì tuyệt đối không thể được.
Tứ Bảo kia gật đầu:
- May quá, vẫn là Hồ Lão Nhất nghĩ chu đáo!
Lương Tiêu nghĩ bụng: “Năm tên này là thủ hạ của Tiêu Thiên Tuyệt, ta không dính dáng gì với chúng được?”
Hắn im lìm bỏ đi, Trung Điều Ngũ Bảo lập tức đi theo, Hồ Lão Bách than:
- Lão đại, lão tử đói rồi! Kiếm chút gì ăn đi!
Lương Tiêu lạnh lùng đáp:
- Ta vô can! Ngươi tự đi mà kiếm!
Hồ Lão Nhất nói:
- Ngươi là lão đại của bọn lão tử, ngươi phải có trách nhiệm lo đồ ăn thức uống cho bọn lão tử.
Lương Tiêu phì một cái:
- Đừng nằm mơ nữa đi! Muốn ta hầu bọn ngươi ư, còn lâu!
Bỗng thấy A Tuyết đã đứng ngay phía trước, hắn bèn co giò chạy. Trung Điều Ngũ Bảo hét to:
- Lão đại!
Cả bọn quyết nhập bọn với Lương Tiêu nên chạy theo sát.
A Tuyết ngạc nhiên hỏi:
- Ca ca, chuyện gì vậy?
Lương Tiêu không buồn đáp, cắp hông cô gái chạy xuống núi. Trung Điều Ngũ Bảo vừa đuổi vừa gọi, bám sát theo sau. Sáu bóng người lao nhanh đi, bắt kịp Lương Tiêu ở chân núi. Hắn đành đặt A Tuyết xuống, trợn mắt hỏi họ:
- Bám theo ta làm gì?
Hồ Lão Thập nói:
- Lão đại…
Lương Tiêu quát:
- Không được gọi ta là lão đại nữa!
Trung Điều Ngũ Bảo cùng không hiểu:
- Vì sao vậy lão đại?
Lương Tiêu mắng:
- Cút về Trung Điều sơn đi, không được làm phiền lão tử nữa, ta không đời nào làm lão đại của các ngươi đâu!
Rồi kéo A Tuyết đi vào thị trấn dưới chân núi. Hồ thị huynh đệ liền bám sát.
A Tuyết nghe Lương Tiêu kể lại, cười lăn lộn, Lương Tiêu tức giận:
- Cười cái gì, muội muốn làm ta tức chết hả?
A Tuyết cố nén cho hắn khỏi giận, nhưng trong bụng vẫn cười thầm. Đúng lúc ấy sau lưng họ lại rộ lên những tiếng ồn ào, A Tuyết ngoái nhìn, bất giác nhíu mày.
Nguyên là Trung Điều Ngũ Bảo đi cách Lương Tiêu mấy bước, chợt trông thấy người ta bán bánh nướng, năm người đang đói, liền xông đến, mỗi người cướp hai chiếc rồi bỏ đi. Hai vợ chồng nhà hàng kinh ngạc, người thì kéo Hồ Lão Bách, người thì kéo Hồ Lão Thập.
Năm tên côn đồ đã quen, nhưng luôn không chấp nhặt các nữ nhân. Hồ Lão Thập thấy người trung phụ lao đến mình, liền né tránh. Chồng bà ta thì xúi quẩy, bị Hồ Lão Bách xô một cái, bay vù đi như đằng vân giá vũ, húc vào lò bánh làm nó đổ nghiêng, mồm bật máu.
Hồ Lão Bách không để ý,cứ lo nhai bánh, bỗng thấy lưng đau tê, thì ra bị ai đó nắm lấy huyệt Chí dương nhấc bổng lên. Hắn kinh ngạc, ngoái đầu nhìn kêu lên:
- Lão đại! Huynh cũng muốn ăn bánh nướng phải không?
Lương Tiêu lạnh lùng đáp:
- Vì ăn cái bánh nướng mà định đánh chết người ta hả?
Hồ Lão Bách ngạc nhiên hỏi lại:
- Đánh chết người thì sao?
Lương Tiêu nhìn người trung phụ đang ôm chồng khóc lóc, nam tử nọ thì ộc máu mồm, hiển nhiên đã bị thương vào nội phủ, xem chừng không sống được nữa. Lương Tiêu không chịu nổi, bèn ném Hồ Lão Bách đi thật xa, rồi đi lại gần, đỡ người nam tử dậy, vỗ ấn vào ngực y, nam tử kia tức thì nín ho. Lương Tiêu vận nội công, xoa nắn một hồi cho y, nội lực của hắn dồi dào, người nam tử thấy bớt đau, thấy vợ nức nở không nguôi bèn bảo:
- Nàng đừng khóc, chỉ tại chúng ta vận đen, tự dưng chọc đúng sát tinh!
Người đàn bà nghe vậy mừng rỡ, tức thì nín khóc, dập đầu lạy Lương Tiêu. Lương Tiêu vội vàng giơ tay nâng dậy.
Trung Điều Ngũ Bảo thấy Lương Tiêu trị thương cho người nọ, đều cảm thấy đây là cơ hội để hòa thuận lại, bèn cùng lấy đan dược ra, người thì bảo:
- Lão đại, lão tử có Bát bảo kim đan…
Người thì bảo:
- Lão tử có Tiên chi ngọc linh hoàn…
- Phi yến thanh phế đan…
Họ chìa đủ các lọ hộp thuốc màu vào mặt Lương Tiêu, thậm chí kẻ vừa đánh người ta bị thương là Hồ Lão Bách còn đưa ra hẳn ba bình. Lương Tiêu chọn lấy mấy loại dưỡng phế cho nam tử uống, lại dùng nội lực làm tan thuốc, một lát sau, nam tử đã có thể đứng dậy được.
Lương Tiêu thấy y không có gì đáng lo nữa, bèn bảo:
- A Tuyết, trả tiền mấy cái bánh cho họ đi!
A Tuyết thường mua hàng nên Lương Tiêu đưa hết vàng bạc ngọc ngà cho cô giữ. Nào ngờ cô kêu lên:
- Hết rồi, muội nhét hết vào khăn gói cho Ách Nhi rồi! Ca ca trả hộ đi!
Lương Tiêu cau mày:
- Cho họ hết à?
A Tuyết cười khẽ:
- Vâng, muội nghĩ Ách nhi sắp phải đi rất xa, chắc cần chi tiêu nhiều nên đã lén nhét hết vàng bạc vào hành lý của cô ấy, nhưng Ách nhi lại không biết!
Lương Tiêu cau mặt ngẫm nghĩ rồi vẫy Trung Điều Ngũ Bảo:
- Theo ta lại đây!
Ngũ Bảo theo Lương Tiêu đi ra khỏi chợ, Lương Tiêu nghiêm mặt nói:
- Các ngươi muốn ta làm lão đại thật phải không?
Năm người cùng đáp:
- Trung Điều Ngũ Bảo nói lời giữ lời!
- Được, vậy các ngươi phải tuân theo hai điều này của ta. Thứ nhất, từ nay về sau chỉ được phép đối phó với cao thủ võ học, không được động thủ với dân thường.
Trung Điều Ngũ Bảo đáp ngay:
- Đồng ý!
Lương Tiêu gật đầu:
- Thứ hai, ta chưa cho phép thì các ngươi không được nói.
Trung Điều Ngũ Bảo tức thì làm ồn lên. Hồ Lão Nhất làu bàu:
- Nhịn ăn còn được chứ nhịn nói thì không.
Hồ Lão Thập nói:
- Cắt lưỡi cũng không thể im!
Hồ Lão Bách cũng nói:
- Lão tử chỉ im lặng khi chết hoặc ngủ mà thôi!
Hồ Lão Thiên bảo:
- Hồ Lão Bách nói sai rồi, khi ngủ còn cần nói mê nữa chi!
Cứ thế, năm cái miệng kêu la inh ỏi. Lương Tiêu quát tháo cũng không ngưng lại được. Hắn chán nản bảo:
- Thôi được, tùy các ngươi vậy! Nhưng nếu nói sai, chọc giận ta thì đừng trách ta không khách sáo!
Trung Điều Ngũ Bảo mừng rỡ. Lương Tiêu lại nói:
- Bây giờ ta là lão đại, các ngươi có vàng bạc tiền nong gì cũng biếu tặng ta!
Trung Điều Ngũ Bảo nhìn nhau, Hồ Lão Vạn nói:
- Xưa nay lão tử chẳng mang theo vàng bạc tiền nong bao giờ, muốn ăn thì cướp, muốn ngủ thì ngủ, chẳng tính đếm tiền bạc bao giờ.
Lương Tiêu ngộ ra: “Ta ngớ ngẩn thật, năm tên này không biết tính toán, bắt chúng đếm tiền tính sổ chẳng phải còn khó hơn lên trời nữa sao.” Nhân lúc buồn bã, bỗng nghĩ: “Thế này thì phải đi tìm một phú hào, ăn cắp một ít…” Lương Tiêu vừa nghĩ vừa định trở vào trong chợ, chợt phía trước có bốn thiếu niên cầm gậy gộc xộc đến. Trông thấy nhau, hai bên cùng ngẩn ra, Lương Tiêu cười chào:
- Các ngươi lại định làm việc xấu gì nữa đây?
Bốn thiếu niên ấy chính là những người dắt trộm con lừa hồi nọ, nghe hỏi đưa mắt nhìn nhau, rồi thiếu niên mặt tròn đáp:
- Chúng ta không động đến ngươi, ngươi cũng đừng dính vào việc chúng ta.
- Được thôi! – Lương Tiêu gật đầu.
Thiếu niên mặt tròn chĩa cây gậy vào Trung Điều Ngũ Bảo, mắng rằng:
- Các ngươi đánh cha ta rồi định bỏ chạy phải không?
Lương Tiêu đoán ra: “Hóa ra cha mẹ hắn là đôi phu thê bán bánh?”
Trung Điều Ngũ Bảo trố mắt, đồng thanh hỏi:
- Cha ngươi là ai?
Thiếu niên mặt tròn không biết bọn họ vốn hay quên, nên tức giận nói:
- Được lắm, đánh người rồi muốn chối tội hả?
Hắn vung gậy trỏ Hồ Lão Bách, nhướng mày nói:
- Ta nghe kể, kẻ động thủ chính là cái tên này.
Hắn múa gậy xông vào nện thẳng xuống đầu Hồ Lão Bách. Hồ Lão Bách nổi giận thò tay túm luôn đầu gậy. Thiếu niên mặt tròn như chạm phải thành đồng vách sắt, kéo đến đỏ trương cả mặt. Hồ Lão Bách dương dương tự đắc. Hồ Lão Thiên bèn bảo:
- Lão đại có nói không được động thủ với dân thường cơ mà.
Hồ Lão Bách giật mình, vội buông tay ra. Thiếu niên mặt tròn thừa cơ đập cây gậy vào đỉnh đầu hắn. Hồ Lão Bách xấu tốt gì cũng là nhân vật qua lại lâu năm trên giang hồ, tự nhiên ăn gậy của một tên nhóc con mới ra ràng thì tức giận lắm, nhưng đã hứa hẹn lúc nãy, không thể động thủ được, đành trợn mắt mắt:
- Xú tiểu tử, có giỏi đánh lão tử lần nữa xem!
Thiếu niên mặt tròn nhất chiêu đắc thủ thì tự tin hẳn lên, quát hỏi:
- Đánh nữa thì ngươi làm sao đây?
Rồi đánh cốp cốp hai gậy nữa vào đỉnh đầu bả vai Hồ Lão Bách. Hồ Lão Bách nhảy dựng lên:
- Đánh rắm, đánh lão tử cái nữa xem?
Thiếu niên mặt tròn tức giận mắng:
- Được lắm, lão tử quật vỡ mồm ngươi ra!
Rồi quất lia lịa mấy gậy vào mặt Hồ Lão Bách, may hắn có nội công nên chẳng ảnh hưởng gì. Chỉ trong chớp mắt, Hồ Lão Bách đã trúng đến hai ba chục gậy. Mồm hắn nguyền rủa chửi bới, nhưng trước sau vẫn giữ đúng lời hứa với Lương Tiêu, không hề động thủ động cước.
Tứ Bảo hanh tai lạc họa nhìn huynh đệ mình bị ăn đòn, lại còn vỗ tay cười lớn nữa. Hồ Lão Bách tức giận, chửi lẫn cả các huynh đệ. Lương Tiêu thấy Hồ Lão Bách bị đòn mà không hề phản kích thì gật đầu nghĩ thầm: “Kẻ này tuy chẳng loại tử tế, nhưng cũng có cá tính, có tự trọng.” Hắn bèn bước tới quơ tay một cái, các thiếu niên vừa cảm thấy tay nóng ran lên thì bốn cây gậy đã bị Lương Tiêu nắm gọn cả. Thiếu niên mặt tròn kinh ngạc hỏi:
- Ngươi... ngươi định làm gì đây?
Lương Tiêu bảo:
- Đánh thế đủ rồi! Nếu hắn đánh trả, đừng nói bốn, mà đến bốn mươi người như các ngươi cũng bị đập cho tan xác đấy!
Mấy thiếu niên lộ rõ vẻ không tin, Lương Tiêu bèn ném mấy cây gậy cho Hồ Lão Bách:
- Chứng tỏ bản sự đi!
Hồ Lão Bách đang tức sẵn, liền cùng giơ song chưởng lên chặt vù vù, bốn cây gậy còn chưa rơi xuống đất đã bị hắn chặt thành hơn hai mươi đoạn, Hồ Lão Bách bắt lấy một đoạn trong đó, bóp nhẹ trên tay, nó lập tức hóa thành một đống vụn. Xong xuôi cũng bớt giận, hắn cười ha hả:
- Coi như bốn đứa tiểu tử các ngươi có phúc khí đấy!
Bốn thiếu niên nọ cùng há hốc mồm, run bần bật. Lương Tiêu xua tay bảo:
- Thôi các ngươi đi mau đi!
Bốn huynh đệ định chạy, Lương Tiêu gọi vói:
- Chậm đã!
Bốn người dừng chân, lo sợ. Lương Tiêu nói:
- Cho ta hỏi thăm một chút, phú hào nào giàu nhất vùng này?
Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, thiếu niên mặt trắng trả lời:
- Tây Hoa uyển Sử gia.
Lương Tiêu gật đầu:
- Nhờ các ngươi dẫn ta đến đấy.
Bốn người nhận lời, đi trước dẫn đường. Lương Tiêu vừa đi vừa hỏi han tên tuổi họ, mới biết thiếu niên mặt tròn tên là Dương Tiểu Tước, thiếu niên có cặp lông mày chữ bát tên là Lý Đình Nhi, một người da dẻ nâu nâu, hai mắt lươn tên là Vương Danh Khả, khi hỏi đến thiếu niên mặt trắng, hắn đáp;
- Ta tên là Triệu Tam Cẩu, ngươi cứ gọi ta là Tam Cẩu Nhi là được rồi.
Lương Tiêu mỉm cười:
- Ta tên Lương Tiêu, đây là A Tuyết, muội tử của ta. Lần trước may được các ngươi hết lòng tương cứu.
Lý Đình Nhi nói:
- Tiếc rằng đối thủ quá xảo quyệt, suýt chút nữa là chúng ta thua cả rồi.
Lương Tiêu cười nói:
- Bất luận thắng bại, Lương Tiêu vẫn mang nặng ơn cứu mạng của các vị.
Đang nói chuyện, chỉ thấy xa xa hiện lên cái bóng sẫm của một tòa nhà lớn, Tam Cẩu Nhi reo lên:
- Tây Hoa uyển Sử gia kia! Lương đại ca, huynh đến chỗ họ làm gì thế?
Lương Tiêu đã rắp tâm ăn cướp, lần này đến để dò xét địa thế nên chỉ mỉm cười. Hắn định thần nhìn kỹ, thấy ngôi nhà đó trải dài mười dặm, bên trên có lô cốt bắn tên, bên trong có mái cong lầu các, trông rất rộng rãi khoáng đãng. Trước nhà có một khe nước, một cái lều, và hơn hai chục bễ rèn. Hơn một trăm người đang nện chan chát, rèn ra cung, tên, dáo, mác, khôi đồng, giáp sắt. Còn có rất nhiều người bê các hoa màu từ trong vườn đi ra, đặt lên xe lớn. Lương Tiêu cau mày hỏi:
- Sử gia danh khí to nhỉ, họ đang làm gì vậy?
Lý Đình Nhi đáp:
- Sử gia là thế gia về võ học, mỗi lần thấy họ thế này tức là sắp có đánh nhau rồi.
Lương Tiêu chỉ muốn ăn cắp vàng bạc, không hỏi han tình hình chủ nhân làm gì. Hồ Lão Nhất kêu lên:
- Đói quá!
Lương Tiêu nhíu mày định mắng, chợt Dương Tiểu Tước bảo:
- Nếu Lương đại ca đói, chúng ta sẽ đi kiếm chút thức ăn về. - Nói rồi trừng mắt nhìn Trung Điều Ngũ Bảo, hừ một tiếng. – Ta nể mặt Lương đại ca chứ không phải vì năm người các ngươi đâu nhé.
Nói đoạn lại hừ cái nữa rồi dắt ba người huynh đệ đi, để lại Trung Điều Ngũ Bảo trố mắt thở ầm ầm tức giận.
Lương Tiêu thấy bên trang viện có một dòng suối nhỏ, tức thì tìm một tảng đá ngồi xuống nhìn địa thế Tây Hoa uyển. Một lát sau, thấy Tam Cẩu Nhi và ba anh em bê cơm rượu với cả bánh bao nhân thịt nóng hổi nữa về. Trung Điều Ngũ Bảo reo mừng, không khách sáo vội nhào vào bốc ăn.
Lương Tiêu cám ơn xong, cả bọn ngồi xúm bên suối, đang vừa ăn vừa vui vẻ tán chuyện thì một toán nhân mã từ phía sau phi ào tới, người dẫn đầu có khuôn mặt chữ điền, vận một bộ giáp da sáng choang, cánh tay y có đậu một con chim cắt. Những người khác đều đeo cung tên, trên ngựa treo nào cáo nào thỏ nào gà rừng, một luồng khói lao tới, xông thẳng tới trước mặt mọi người. Tam Cẩu Nhi và mấy anh em vội vã né tránh, Lương Tiêu thì nhướng mày định động thủ, không ngờ đoàn người đó lại giật cương ngựa, đâm xuống nước lội qua sông, vó ngựa đạp nước tung tóe, Lương Tiêu và mọi người không kịp tránh, quần áo bị hắt ướt sũng cả.