Phi Phụng Sơn vẫn ngập tràn tiên khí , cách đây mười năm Nhược Thiên đã từng đến đây một lần . Mười năm đối với giới chân tu mà nói thì chẳng thấm vào đâu . So với những cảnh sắc bất tử thì lại càng nhỏ . Trước mắt hắn và Điềm Hương lúc này , khung cảnh không hề đổi khác so với năm nào , chỉ khác chăng là người đứng cạnh hắn , hắn bâng quơ nhìn Điềm Hương , nàng cũng đang trầm mặc suy nghĩ , nét mày đăm chiêu .
Thái Dương chân nhân từ trên núi bước xuống , thần sắc ông so với trước kia cũng chẳng thay đổi gì , ông ôm quyền :
-Mười năm rồi không gặp , tiểu sư huynh quả nhiên tiêu sái hơn rất nhiều ! Thật đúng với những lời mà Lam sư điệt và Đỗ sư điệt nói !
Ông đưa mắt qua Điềm Hương rồi " ủa " lên một tiếng . Hắn cười gượng :
-Trúc Nhi vẫn ở trên Vân Sơn ! Đây là Mộng Điềm Hương cô nương , ái nữ của Mộng Bá Liên trang chủ !
Thái Dương chân nhân gật gật đầu , ông nắm tay Nhược Thiên rồi ba người cùng nhau bước lên núi .
-Gần đây bần đạo đi du nhàn cũng có nghe qua chuyện của Mộng Gia Trang , không ngờ tiểu sư huynh lại cũng can dự tới chuyện này , thật khiến người ta có nhiều suy nghĩ !
Nhược Thiên không phản đối , Điềm Hương cũng thủy chung chẳng nói một lời . Ngay cả chào Thái Dương chân nhân nàng cũng hững hờ .
Sau khi một tiểu đạo sỹ dâng trà lên , Thái Dương chân nhân mới hỏi :
-Không hiểu tiểu sư huynh và cô nương đây đột nhiên ghé sơn là có chuyện gì ?
Nhược Thiên mỉm cười rồi đem mọi chuyện thuật lại cho ông ta nghe . Thái Dương chân nhân thở dài :
-Hẳn là hai vị chưa biết , Thất Sắc Long Châu giờ đã không còn trong tau Huyết Lệ cũng như Hắc Sát giáo . Sư huynh nên từ bỏ ý định đến Quan Ngoại thôi !
Nhược Thiên giật mình , còn Điềm Hương thì chân diện mấy phần vui lên , nàng mỉm cười hỏi :
-Đích tay tiểu nữ đã trao Thất Sắc Long Châu cho Huyết Lệ , chân nhân nói vậy là ý làm sao ?
Thái Dương chân nhân gật đầu nói :
-Đúng là có chuyện đó , khi Huyết Lệ rời khỏi Mộng Gia Trang , ta cùng Giác Liên đại sư nghe nói rất lo sợ cho vận mệnh võ lâm nên dày mặt cản đường cướp lại bảo vật ... Rất tiếc là vẫn không đạt được ý muốn . Lúc cuối , Huyết Lệ đã dùng chưởng đẩy Thất Sắc Long Châu lưu lạc vào nhân gian ...
Nhược Thiên trầm ngâm :
-Thì ra là như vậy ! Chuyện này rất hệ trọng , hình như giang hồ vẫn chưa biết Thất Sắc Long Châu lưu lạc thì phải !
-Đúng là như vậy , từ nay về sau mong rằng Tiểu sư huynh và Mộng cô nương hãy giữ kín chuyện này , nếu lộ ra e rằng giang hồ sẽ đại loạn !
Hai người gật đầu . Điềm Hương mỉm cười hỏi :
-Bây giờ chúng ta phải làm sao Long đại ca ?
Nhược Thiên lắc đầu :
-ta cũng chưa biết !
Hắn quay sang Thái Dương chân nhân .
-Nghe nói tháng sau sẽ tổ chức đại hội Linh Vật ở Quan Sơn , chưởng môn sư đệ bao giờ sẽ khởi hành ?
Thái Dương chân nhân gật đầu :
-Ta tính ngày mai sẽ lên đường , nếu muốn tìm manh mối của Thất Sắc Long Châu thì tiểu sư huynh có thể ghé qua đấy , Mộng cô nương đây từ bé đã hấp thu tinh khí nó tất sẽ cảm nhận được ...
Điềm Hương hưởng ứng :
-Chân nhân nói đúng đó Long đại ca !
Nhược Thiên không để ý hắn thả mắt vào vầng dương quang đang chiếu rọi xuống khách sảnh nói :
-Có hai điều mà ta muốn nói với chưởng môn sư đệ , nhưng không biết có nên hay không ?
Thái Dương mỉm cười :
-Chúng ta đã là người một nhà , sư huynh đâu cần câu nệ như thế !
Nhược Thiên gật đầu :
-Thanh danh của chưởng môn sư đệ trên giang hồ rất lớn . Ta nghĩ nếu chưởng môn sư đệ nói với quần hùng thì trọng lượng sẽ nặng hơn ta rất nhiều ... Chuyện thứ nhất , đấy là Đồng Thiên phái . Chưởng môn sư đệ có biết cái chết của Lưu chưởng môn phái Trúc Sơn có liên quan đến lão Đồng Đại Vinh không ?
Thái Dương chân nhân mỉm cười :
-Ta có nghe giang hồ phong phanh đồn thổi nhưng cũng chưa mục kích tận mắt !
-Cái đấy chưởng môn sư đệ không cần quan trọng cũng được , nhưng Đồng Thiên phái đã cấu kết với Hắc Sát giáo , chưởng môn sư đệ nên đề phòng Đồng Đại Vinh !
Thái Dương chân nhân giật mình , ông cùng Giác Liên đại sư cùng Kiến Nguyệt Sư thái vốn cũng nghi ngờ chuyện giang hồ đồn đại là thật nhưng vẫn chưa dám tin . Nhưng hôm nay Nhược Thiên nói như thế và còn kể luôn chuyện giao thủ với Lưu Hoa khi chúng cản đường Hoa Tuyết Kiều thì ông đã mười phần cho đó là sự thật .
-Không ngờ Đồng Đại Vinh lại trở nên như thế !
Nhược Thiên không phản ứng , đôi mày khẽ xích lại nói tiếp :
-Còn một chuyện nữa cũng cực kỳ quan hệ , đấy là Hắc Sát giáo đã bắt tay liên minh với Nam Kha giáo của Bắc Cương . Chưởng môn sư đệ hãy nhân đại hội lần này mà cảnh tỉnh võ lâm Quan Nội !...
Thần sắc Thái Dương chân nhân thập phần thay đổi , vốn dĩ các đồ đệ trong Thi Phụng viện cũng đã báo cáo về chuyện Nam Kha giáo xuất hiện tại Việt Lâm trấn , nhưng ông chỉ lấy làm bất ngờ chứ không hề nghĩ sự xuất hiện đó lại liên quan tới Hắc Sát giáo ! Thái Dương chân nhân cười khổ :
-Nếu bọn chúng mà liên minh với nhau thì xem ra thế cuộc giang hồ sẽ đảo điên mất thôi ...
ông quay sang nhìn Long Nhược Thiên hỏi :
-Lần này tiểu sư huynh có mời tiểu sư tỷ xuống núi được không ?
Nhược Thiên hiểu được thâm ý của ông , nhưng hắn cũng chưa rõ Trúc Nhi đã Thăng Tiên hay vẫn còn ở hạ giới nên lắc đầu :
-Chuyện này ta không thể nói trước , Trúc Nhi muội đã đạt đến cảnh giới của Chân Tiên cao cấp tầng từ lâu , e rằng bây giờ ...
Thái Dương cười thảm :
-Nếu sư tỷ Thăng Tiên rồi thì thật tiếc cho giang hồ , mấy ngàn năm nay làm gì có ai đạt được chân tu như thế ?
Lão lặng lẽ quan sát Nhược Thiên hồi lâu nói :
-Tiểu sư huynh chắc chân tu cũng đạt đến Chân Tiên rồi , nếu có thể gắng sức gúp giang hồ thì thật may mắn cho chúng nhân ...
Ông nói đến đây như nhớ ra điều gì liền im lặng , thần thái trở nên mấy phần khắc khổ . Nhược Thiên hiểu rõ tâm tư của sư đệ , hẳn là ông ta đang suy nghĩ đến hoàn cảnh éo le của hắn . Hắn lắc đầu mỉm cười :
-Chưởng môn sư đệ bất tất phải để tâm mấy chuyện ấy , nếu có thể thì ta tất nhiên quyết không từ nan ...
Thái Dương chân nhân hơi giãn chân diện , ông nhìn hắn khẽ thở dài .
Nhược Thiên nắm tay Điềm Hương nói :
-Ta sẽ đưa muội đi tìm bằng được Thất Sắc Long Châu ! hãy yên tâm !
Điềm Hương ngước mắt nhìn hắn , đôi thu nhãn long lanh , không hiểu nàng đang nghĩ gì . Nhược Thiên quay sang Thái Dương chân nhân :
-Chưởng môn sư đệ , có lẽ ta phải cáo biệt rồi !
Thái Dương trầm ngâm nói :
-Tiểu sư huynh cùng Mộng tiểu thư hãy ở lại đây vài hôm rồi lên đường vẫn chưa muộn !
Nhược Thiên cười :
-Ta sẽ đưa nàng đến Quan Sơn càng sớm càng tốt , trên đường đi tiện thể nghe ngóng luôn , lúc ấy sẽ còn tái kiến lại chưởng môn sư đệ !
Hoa Tuyết Kiều đợi Kha Luân đi rồi mới hỏi :
-Chuyện khi nãy Môn chủ nói là thật sao ?
Tiêu Ngọc Đình trầm mặc giây lát nói :
-Ta đâu còn đường để chọn , có lẽ ngươi cũng nên chuẩn bị thôi ! Ngày mai chúng ta sẽ lên đường !
Hoa Tuyết Kiều bước ra ngoài , Tiêu Ngọc Đình nói với theo :
-Hãy sai người khai mở Kỳ Thiên Hoa , dặn chúng không cho bất cứ ai tiếp nhập môn , đồng thời chọn hai mươi đệ tử xuất sắc nhất bên Mẫu Đơn Đình để lên đường !
Tuyết Kiều "vâng" một tiếng rồi lướt đi như áng mấy hồng . Tiêu Ngọc Đình bước đến trước tấm họa dung lớn thở dài :
-Liệu ta làm vậy có đúng hay không ?
Mây hồng vần vũ quanh cửa một cái hang lớn , nhìn từ cách đấy mấy chục trượng thường nhân hẳn không bao giờ thấy rõ được cửa hang . Một cơn gó nhẹ lướt đến , mê vụ mây mù vần vũ một hồi rồi tản mác . Tiểu My đăm chiêu bước vào hang , bên trong vang lên một âm hưởng nghe như tiếng thở hổn hển của một người sắp chết . Ẩm hưởng ấy càng ngày càng lớn rồi bùng phát thành một tiếng hét . Giữa chốn thâm sâu này , tiếng hét ấy vang vọng nghe thật não nề .
Tiểu My mạnh bước hơn , trước mắt nàng Tiểu Mai trông thật thảm hại . Mái tóc rối bời xõa xuống che lấp chân diện , mồ hôi ướt đẫm người , nàng ôm lấy phiến đá lớn thân hình run run từng hồi . Nhìn thấy Tiểu My , nàng chống tay cố gắng đứng dậy .
Tiểu My khẽ xích chân mày rồi đỡ nàng lên nói :
-Tiểu muội thấy trong người thế nào ?
Tiểu Mai đưa tay run run vút mái tóc ra sau , chân diện nàng nhợt nhạt không còn huyết sắc , đôi mắt mơ hồ nói :
-Vô ích thôi ! Càng cố gắng ta càng điên hơn ...
Tiểu My cười gượng :
-Nước trong Si Tình Giếng đâu phải đơn giản , tiểu muội hãy từ từ mà tĩnh tâm . Hang sâu này tiên khí ngàn năm tích tụ , cố gắng tĩnh tu hẳn sẽ nguôi dần ...
Tiểu Mai cười nhợt nhạt hỏi :
-Trúc Nhi cô nương đâu ?
Đôi mắt Tiểu My mấy phần mơ hồ nói :
-Muội ấy đi làm cái việc mà mình cho là đúng !
Tiểu Mai ngửa mặt cười vang , giọng cười nghe gượng gạo và run rẩy .
-Xem ra chúng ta đều là những kẻ khổ lụy vì tình ...
Tiểu My không phản đối , ánh mắt xanh biếc chiếu rọi lên thân hình đầy khổ lụy của Tiểu Mai , không biết nàng nghĩ gì ...
Điềm Hương đang bước đi đột nhiên quay lại hỏi :
-Long đại ca ! Thật ra thì Trúc Nhi sư muội mà khi nãy Thái Dương chân nhân nói là ai ? Xem ra thì ông ta rất coi trọng người này !
Nhược Thiên hơi sững người , lâu nay hắn vẫn chưa kể cho Điềm Hương về chuyện của mình , vậy mà nàng ta nhịn lòng tò mò đến bây giờ thì kể cũng giỏi . Hắn mỉm cười :
-Đấy là sư muội của ta , võ công mà ta có bây giờ hầu hết đều do muội ấy chỉ điểm !
Điềm Hương cau mày :
-Vậy hẳn là sư muội huynh rất giỏi ?
-Giỏi hơn ta rất nhiều !
-Vậy sư phụ huynh đâu ?
-Người thăng tiên hơn mười năm trước , đáng tiếc ta không có duyên biết mặt !
Điềm Hương thở dài :
-Xem ra chuyện của huynh rất hy hữu !
Hắn mặc nhiên không phủ nhận , chỉ đôi mắt trở nên mơ màng khác lạ , hình như đang ôn lại chuyện cũ . Điềm Hương bâng quơ hỏi :
-Nếu như không tìm được Thất Sắc Long Châu huynh sẽ làm thế nào ?
Nhược Thiên lắc đầu :
-Ta chưa nghĩ tới điều đó , hơn nữa ta tin mình sẽ tìm được nó thôi !
-Thật vậy sao ?
-Chẳng phải muội cảm nhận được linh khí của nó sao ? Điều ấy cũng là một lợi thế lớn vậy !
Điềm Hương chau mày :
-Nếu muội nói rằng mình chẳng hề cảm nhận được điều gì , huynh có tin không ?
Nhược Thiên cười :
-Không thể nào !
Điềm Hương ngước nhìn ánh tà dương đang nhàn nhạt buông xuống , chân diện đăm chiêu suy nghĩ điều gì đấy . Nàng hỏi :
-Bây giờ Long Huynh tính sẽ đi đâu ?
-Đương Nhiên là Quan Sơn rồi ! Nhưng phải đi tìm một tiểu trấn nào đấy mua xe ngựa đã !
Điềm Hương ngạc nhiên :
-Gần đây muội rất khỏe , đâu cần ngồi xe !
Hắn cười :
-Đường đến Quan Sơn rất xa , không nói trước được !
Tống An Nhiên đăm chiêu nhìn Huyết Lệ cùng Tống Lưu Hoa . Tuy rằng lần vừa rồi Huyết Lệ đã không may làm mất đi Thất Sắc Long Châu nhưng lão không vì thế mà ghét bỏ hắn . Từ khi tặng Huyết Sát Kiếm cho Huyết Lệ là Tống An Nhiên đã tuyệt đối tin tưởng và coi hắn như con mình . Lão liếc mắt qua Tống Lưu Hoa hỏi :
-Kế hoạch của ngươi thế nào ?
Lưu Hoa mỉm cười :
-Ngày mai con sẽ đích thân đến Quan Sơn an bài , bọn chúng tổ chức đại hội quan trọng ở đấy nhưng lại không nghĩ rằng đó là thánh địa cũ của giáo phái chúng ta . Lần này sẽ cho chúng nêm mùi lợi hại !
Tống An Nhiên cười nhạt :
-Ngươi đừng nên nói sớm điều gì , bọn Quan Nội từ xưa đến nay không phải dễ dàng đối phó , nhất nhất phải cần thận !
-Hài nhi biết !
Huyết Lệ thở dài :
-Không hiểu giáo chủ có việc gì sai bảo ta không ?
Tống An Nhiên hơi ngạc nhiên hỏi :
-Ngươi hỏi vậy là ý gì ?
Huyết Lệ cúi đầu :
-Ta muốn được nghỉ ngơi !
Tống An Nhiên mỉm cười :
-Vậy ngươi hãy về , có chuyện gì ta sẽ cho gọi sau !
Huyết Lệ cúi đầu rồi bước ra ngoài . Lưu Hoa bâng quơ nói :
-Gần đây tâm trạng hắn không được tốt thì phải !
Tống An Nhiên không để ý , lão trầm ngâm nói :
-Tên Đồng Đại thiên đó không biết làm ăn đến đâu rồi ?
Lưu Hoa mỉm cười :
-Chuyện nay phụ thân có thể yên tâm ! Hắn nhất nhất sẽ không dám trái lời chúng ta !
Đột nhiên một đệ tử chạy vào báo :
-Thưa giáo chủ ! Bên ngoài có giáo chủ Kha Luân của Nam Kha giáo yết kiến !
Tống Lưu Hoa chân diện nổi lên tám phần đắc ý nói :
-Quả nhiên Đồng Đại Vinh đã làm được việc này !