Con ngưá»i suy nghÄ© còn Thượng đế thì cưá»i
(Ngạn ngữ Do Thái,
theo lá»i dẫn cá»§a Milan Kundera trong
Diá»…n văn Zérusalem - Nguyên Ngá»c dịch)
1.
Hắn không thể tin được đã sang tuổi bảy mươi lại phải đối mặt vá»›i những câu há»i hết sức vô lý, buồn cưá»i, chỉ có thể hét lên vì giáºn dữ chứ không thể trả lá»i. Tại sao hắn phải trả lá»i, ngưá»i há»i đã không có cái quyá»n được há»i thì việc gì hắn phải trả lá»i. Nhưng hắn vẫn không thể không trả lá»i vì ngưá»i há»i là vợ hắn, là ngưá»i bạn Ä‘á»i từ năm hắn má»›i ngoà i hai chục tuổi, đã ăn ở vá»›i nhau gần hết má»™t Ä‘á»i ngưá»i, đã có con chết con sống, con sống đứa lá»›n đã ngoà i bốn chục tuổi, đứa nhỠđã ba mươi tuổi, lá»›n hÆ¡n năm hắn là m bạn vá»›i mẹ nó những ba tuổi. Năm má»›i vá» tạp chà hắn má»›i hăm nhăm tuổi, anh Thanh Tịnh khoảng ngoà i bốn mươi, anh Văn Phác, chá»§ nhiệm tạp chà cÅ©ng má»›i ba mươi, anh ChÃnh Hữu trẻ hÆ¡n má»™t tuổi má»›i hai mươi chÃn. Nếu thằng con đầu cá»§a hắn còn sống thì nó đã bốn mươi tư tuổi. Nói thế, tức là vợ chồng hắn đã ăn ở vá»›i nhau lâu lắm, cùng sống hết má»™t thá»i, gần hết má»™t kiếp lại chưa đủ để hiểu nhau ư? Chả lẽ từng ấy năm tháng sống bên nhau mà chưa thể là má»™t sao? Hắn và vợ còn là má»™t cặp vợ chồng may mắn, chưa từng phải xa nhau lâu, ngay trong những năm có chiến tranh hắn vẫn Ä‘i Ä‘i vá» vá», chưa hỠở má»™t chiến trưá»ng nà o dà i quá hai tháng. Còn thá»i đó nhiá»u cặp vợ chồng phải xa nhau năm, bảy năm, cả chục năm cÅ©ng là chuyện thưá»ng. Có má»™t sÄ© quan cá»§a quân chá»§ng hải quân, từ năm 1960 đã nháºn nhiệm vụ chuyển vÅ© khà và o Nam bằng đưá»ng biển trên những con tầu không số, Ä‘i vá» và i chuyến rồi mất tÃch. Ãã có giấy báo tá», vợ đã Ä‘i lấy chồng khác, đã có má»™t con vá»›i ngưá»i chồng má»›i thì ngưá»i chồng cÅ© đột ngá»™t hiện ra ở khuôn cá»a căn há»™ táºp thể, tóc bạc, da nhăn, chân tay lòng khòng giống hệt ông bố chồng lúc con trai và o chiến trưá»ng. Mưá»i lăm năm đã trôi qua, má»™t Ä‘á»i ngưá»i đã trôi qua. Vá»›i ngưá»i chồng cÅ©, ngưá»i vợ cùng sống má»›i có dăm năm, còn vá»›i ngưá»i chồng má»›i hỠđã sống vá»›i nhau gần mưá»i năm. Váºy mà ngưá»i đà n ông đến sau sẵn sà ng từ bá» hạnh phúc Ä‘ang có, tá»± nguyện ra Ä‘i để ngưá»i ở chiến trưá»ng vỠđược bù đắp má»i mất mát. Cặp vợ chồng tái hồi ấy đã sống rất yên ấm bên nhau cho đến táºn bây giá». Cái đạo là m ngưá»i cá»§a má»™t thá»i cÅ©ng đẹp nhỉ, rất đẹp. Còn vợ chồng hắn suốt bốn mươi lăm năm chưa má»™t lần ăn tết lẻ loi, năm ăn tết ở Hà Ná»™i, năm ăn tết ở nÆ¡i sÆ¡ tán, trong chiến tranh mà lúc nà o cÅ©ng cặp kè bên nhau nhìn bà con trong xóm cÅ©ng ngượng. Ãã vui lẻ là không thể vui hoà n toà n, vẫn cứ phải lén lút thế nà o, chả lẽ giữa cảnh chia ly cá»§a nhiá»u nhà lại trưng ra cái cảnh Ä‘oà n tụ, cứ như những kẻ đã tách khá»i cá»™ng đồng. Váºy mà tá»›i tuổi già , cả vợ lẫn chồng đã biến hoá thà nh hai cái túi xương thịt dăn deo, dúm dó, ngưá»i vợ còn há»i chồng: "Anh có còn yêu tôi không? Anh có định ruồng bá» tôi không?" Câu há»i thì vô lý và buồn cưá»i nhưng ngưá»i há»i thì Ä‘au đớn, nghiêm trang, mắt nhìn tuyệt vá»ng như kẻ vừa bị tuyên án tá» hình. Lần đầu hắn nghe câu há»i ấy liá»n trả lá»i ná»a đùa ná»a tháºt: "Bà nghÄ© tôi vá»›i bà còn ở tuổi đôi mươi à ? Bà đã lẫn rồi à ?" - "Anh đừng nói thế, tôi chưa lẫn, tôi há»i tháºt đấy". Mặt hắn đã cứng lại: "Sao lúc trẻ không há»i, nay đã sắp xuống lá»— má»›i há»i. Tôi có chung thuá»· vá»›i bà hay không thì bà cÅ©ng biết, gần ná»a thế ká»· sống vá»›i nhau lại còn chưa đủ để biết sao?" Ngưá»i vợ vẫn nhìn hắn bằng lòng mắt đã đục bạc, cặp môi nhăn nhúm tÃm lợt run khe khẽ: "Thuở trẻ anh không thế, vá» già đốc chứng nên má»›i thế, tôi không nói vu cho anh đâu". Chồng bảy chục, vợ sáu mươi lăm, thá»i trẻ sống vá»›i nhau chả ai phải nghi ngá» lòng chung thuá»· cá»§a ai, bây giá» sắp chết lại giở trò ghen tuông bóng gió! Cứ như má»™t chuyện hà i, má»™t trò há», không dè lại có ngà y là chuyện Ä‘au đầu cá»§a chÃnh hắn! Hắn vốn thÃch cưá»i, thÃch nói đùa, thÃch thầm thì và o tai bạn bè nhiá»u nháºn xét ngá»™ nghÄ©nh vá» những hà nh vi buồn cưá»i, những cảnh ngá»™ dá»… báºt cưá»i cá»§a ngưá»i nà y ngưá»i kia, cÅ©ng là những cái cưá»i hiá»n là nh, thư giãn chứ không có ác ý, nếu đương sá»± có nghe được cÅ©ng đà nh cưá»i rồi bá» qua. Nhưng cái thằng hay gây cưá»i rồi cÅ©ng có lúc trở thà nh trò cưá»i cá»§a thiên hạ, bạn bè đã Ä‘e thế, nhưng hắn vẫn cưá»i vì tá»± nghÄ© mình là ngưá»i biết cách lui tá»›i Ä‘á»i nà o chịu là m bung xung để ngươì khác có dịp chá»c cưá»i. Mà hoá ra đã từng là má»™t nhân váºt gây cưá»i, khi diá»…n trò thì không tá»± biết, năm tháng qua Ä‘i nghÄ© lại má»›i thấy tức cưá»i. Váºy mà bạn bè lại không nỡ cưá»i, chỉ trách nhẹ, thì ra các vị ấy còn thương hắn tháºt. Ấy là hai lần xuất chÃnh cá»§a má»™t thằng nhà văn vốn được khen là không hám danh. Cả hai lần hắn Ä‘á»u thất bại, mặt mÅ©i lem luốc vì từ chá»— quyá»n lá»±c chui ra là m sao còn giữ được gương mặt sạch. Ngưá»i khác bôi lem mặt mình, tá»± mình cÅ©ng vẽ báºy vẽ bạ lên mặt mình, như thằng há», lại còn nghÄ© không ai biết mình đã là há» nên má»›i dám lên mặt thuyết lý vá» tâm hồn, vỠđạo đức, cả vá» lý tưởng để có được những tác phẩm văn chương để Ä‘á»i! Nó buồn cưá»i là ở chá»— ấy. Nhưng cái buồn cưá»i ở chốn ba quân, nói gì thì nói, mình chỉ là má»™t vai diá»…n cùng vá»›i nhiá»u vai diá»…n khác, dẫu là buồn cưá»i thì vẫn có nhiá»u tiếng vá»— tay, có cả tiếng la hét nên có cái say, cái xuất thần khoảnh khắc cá»§a vai diá»…n, nên má»›i nói được nhiá»u câu rất tâm huyết, rất chân thà nh, nếu ngồi và i ngưá»i mà thốt lên những lá»i lẽ đó thì xấu hổ chết được. Ãó là cái buồn cưá»i không tá»± biết, vì tá»± mình cÅ©ng chưa lần nà o dám nhìn thẳng và o cái nghịch lý ấy để thấy hết được tÃnh hà i hước cá»§a nó. Có lẽ vì hắn là ngưá»i đã từng là m trò cưá»i trong vai diá»…n hà o hứng cá»§a mình, tá»± thấy mình là ngưá»i rất quan trá»ng nên vui lắm, nói nhiá»u hÆ¡n, cưá»i nhiá»u hÆ¡n, da thịt như nở ra vì sá»± mãn nguyện nên không chỉ đóng vai má»™t lần, còn tiếp tục tình nguyện đóng vai những hai lần, lần sau còn ê chá» hÆ¡n lần trước, tất nhiên lúc hết vai cÅ©ng hÆ¡i buồn, cÅ©ng hÆ¡i xấu hổ, mà nói cho cùng cÅ©ng chả có gì đáng xấu hổ, có phải chỉ có má»™t mình hắn tá»± ra sân khấu, tá»± múa may mà bảo phải xấu hổ. Riêng lần nà y thì ngay từ lúc bắt đầu đã thấy ná»±c cưá»i rồi, vì cái trái nghịch, cái vô lý đã được bà y ra má»™t cách trÆ¡ trẽn, chả có má»™t cái nhân danh đẹp đẽ nà o che Ä‘áºy cả. Chả lẽ nhân danh cái tình yêu vÄ©nh cá»u, già rồi, sắp chết rồi vẫn không trốn khá»i những trói buá»™c cá»§a mình yêu. ở ngưá»i già hắn chỉ chấp nháºn những mối tình ân nghÄ©a, sá»± hà n nối, sá»± bù đắp những cÆ¡ há»™i bị trượt Ä‘i thá»i há» còn rất trẻ. Như mối tình bị trượt Ä‘i cá»§a bà chị hắn vá»›i ông anh rể muá»™n mằn. Có cái gì rất lặng lẽ, rất ngáºm ngùi là m nên cái ý vị riêng trong chút hạnh phúc vá»›t vát lúc cuối Ä‘á»i. Vợ hắn vừa mếu máo vừa nói: "Lúc nà o tôi cÅ©ng yêu anh, lúc nà o tôi cÅ©ng sợ mất anh!" Giá»ng nói đã thiểu não, cái nhìn cà ng thiểu não, là cái nhìn tuyệt vá»ng cá»§a má»™t ngưá»i đã gần mất cả chá»— bám vÃu cuối cùng. Nhưng sao lại có thể nghÄ© được thế nhỉ? Tuổi ba mươi có thể lo sợ sẽ mất hết nếu bị chồng ruồng bá». Còn ở tuổi bảy mươi ngưá»i chồng đã gần như vô nghÄ©a nếu như há» muốn ra Ä‘i. Vì ở tuổi già ngưá»i đà n bà chỉ cần biết có con vá»›i cháu thôi. Mà cái thằng đà n ông là hắn cÅ©ng chỉ tha thiết có con vá»›i cháu. Nếu như con trai hắn lại nói: "Con rất yêu bố, con rất sợ bị mất bố", thì hắn phải xúc động cả nhiá»u ngà y sau. Vì con cái vá»›i tuổi già là tất cả, nó bá» mình tức là cả cuá»™c Ä‘á»i cá»§a mình đã rá»i bá» mình. Ở nó mình đã nuôi trồng chăm bón bằng tất cả máu huyết cá»§a mình, tất cả hãnh diện và hy vá»ng má»™t Ä‘á»i, chúng nó quay lưng lại thì mình chỉ còn là cái túi rá»—ng rách chứ còn gì nữa. CÅ©ng như tình yêu vá»›i tuổi trẻ là tất cả. Tuổi trẻ có thể chết vì sá»± tan vỡ cá»§a má»™t cuá»™c tình. Ấy là nói cái thá»i sá»± lãng mạn còn chi phối toà n xã há»™i. Còn ở thá»i nà y tất cả đã là sá»± tÃnh toán rất tỉnh táo, thì mất má»™t mối tình chà ng trai hay cô gái chỉ buồn nhiá»u lắm khoảng má»™t tháng, có bao nhiêu trò chÆ¡i rất công nghiệp sẽ bù đắp nhanh chóng khoảng trống ấy. Tiếng kêu rất não nuá»™t cá»§a ngưá»i vợ chỉ là m hắn kinh ngạc và thương hại. NghÄ© lại má»™t chút còn hÆ¡i buồn cưá»i. Cái buồn cưá»i bao giá» cÅ©ng nảy sinh từ sá»± trái nghịch. Ngưá»i đã già lại thốt ra những lá»i yêu đương cá»§a bá»n trẻ là dá»… buồn cưá»i vì nó không thuáºn tai. Ngưá»i đã già lại cố có những biểu hiện cá»§a tuổi thanh niên, bước Ä‘i nhảy nhót, mắt mÅ©i Ä‘ong đưa, nói năng á»n ẻn lại cà ng dá»… gây cưá»i vì nó vừa nghịch tai vừa nghịch mắt. Trong cái trò chÆ¡i ghen tuông lạc Ä‘iệu nếu má»™t ngưá»i báºt cưá»i phảy tay đứng lên thì trò chÆ¡i láºp tức chấm dứt. Má»i mà n hà i kịch sẽ sá»›m chấm dứt nếu má»™t ngưá»i trong cuá»™c chợt nháºn ra cái buồn cưá»i cá»§a thân pháºn phảy tay bước ra. Nhưng hắn đã không báºt cưá»i, không phảy tay đứng lên mà lại tá»± trói mình bằng những lá»i thanh minh dà i dòng, cà ng nói cà ng mất bình tÄ©nh, cà ng giống má»™t ngưá»i có tá»™i tháºt Ä‘ang cố gắng tá»± biện há»™. Và tấn hà i kịch gia đình không những không thể chấm dứt ngay mà còn kéo dà i tá»›i hai năm sau, tá»›i táºn bây giá».
2.
Ngưá»i bảy mươi tuổi lại phải đối mặt vá»›i má»™t nghịch cảnh, thoạt nghÄ© là chuyện buồn cưá»i, chuyện trẻ con, muốn chấm dứt lúc nà o cÅ©ng được, không dè cứ phải dấn sâu và o mãi, má»—i ngà y má»™t trầm trá»ng thêm, má»—i ngà y cà ng tá»± là m mình hao mòn Ä‘i, tá»± đánh mất mình Ä‘i, và có lúc đã nghÄ© chỉ có cái chết má»›i tá»± giải thoát được. Má»™t Ä‘á»i ngưá»i lại được kết thúc bằng cách ấy thì buồn cưá»i lắm, oan uổng lắm. Vá»›i hắn vẫn tá»± xem là ngưá»i biết lui tá»›i, luôn luôn tìm được lối thoát trong má»i thế kẹt thì cái tình huống hiện tại còn là má»™t đòn trừng phạt rất cay nghiệt, rất đáng Ä‘á»i, má»™t tiếng cưá»i dà i trong những trò chÆ¡i bất táºn cá»§a thượng đế. Bởi vì hắn là má»™t thằng đà n ông rất lãnh đạm, rất nhạt nhẽo trong địa hạt tình yêu những năm còn trẻ thì lại bị vu là có ngoại tình lúc đã vá» già ; là ngưá»i thÃch lý lẽ, lý lẽ trong văn chương, lý lẽ trong ứng xá» thì lại va đầu và o sá»± câm lặng và điếc đặc trước má»i lý lẽ; là ngưá»i thÃch sống bằng sá»± tỉnh táo thì lại bị bá»c chặt bởi sá»± phi lý khiến hắn dần dần cÅ©ng trá» nên ngu muá»™i. Như ngưá»i bị nhấc khá»i môi trưá»ng sống quen thuá»™c quăng và o má»™t môi trưá»ng sống rất khác lạ, trong đó hắn bị tước Ä‘oạt má»i kinh nghiệm, má»i thói quen, má»i phán Ä‘oán, kể cả cái lợi khà vẫn giúp hắn vượt qua má»i trở ngại là ngôn ngữ cÅ©ng hoá ra bất lá»±c. Tức là hắn đã rÆ¡i và o má»™t hoà n cảnh mà tất cả Ä‘á»u đối nghịch vá»›i hắn, Ä‘á»u trở thà nh khắc tÃnh, tháºm chà má»™t ná»a cá»§a hắn cÅ©ng thù ghét vá»›i cái ná»a còn lại. Cứ như Ä‘ang bị Ä‘uổi bắt trong má»™t giấc mÆ¡ mà kẻ Ä‘uổi bắt mình không rõ hình thù là ngưá»i hay là váºt, là ngưá»i sÆ¡ hay kẻ thân, là đà n ông hay đà n bà , già hay trẻ. Chỉ là má»™t cái khối luôn thay đổi hình dạng dồn Ä‘uổi mình, và hắn do bản năng tá»± vệ cứ thế chạy, cÅ©ng chả hiểu sao lại phải chạy nhưng nếu không chạy thì hắn sẽ bị tan biến trong nó, thà nh chÃnh nó, trở thà nh má»™t phần tá» cá»§a cái khối khá»§ng khiếp ấy. Nhưng dẫu sao thì hắn vẫn cứ chạy được, dưới mặt đất cùng đưá»ng thì hắn vá»t bay lên, bao giá» cÅ©ng bay cao hÆ¡n, bay xa hÆ¡n cái khối sát nhân má»™t quãng. Trong nhiá»u giấc mÆ¡ dà i ngắn từ trẻ đến già hắn hay bị vây bá»§a trong những tình huống bị mất danh dá»± đến tá»™t cùng. Chẳng hạn như ăn nằm vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà xa lạ và bị bắt quả tang. Hoặc lấy cắp tiá»n và cÅ©ng bị bắt quả tang. Trong Ä‘á»i má»™t ngưá»i đà n ông hắn chưa từng ân ái vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà nà o ngoà i vợ hắn. Nhưng phản bá»™i vợ trong tưởng tượng, trong thèm muốn thì luôn luôn có, gặp má»™t ngưá»i đà n bà đẹp lá»›n tuổi hÆ¡n hoặc nhá» tuổi hÆ¡n là hắn láºp tức nghÄ© ngay tá»›i những mối quan hệ bất chÃnh dẫu biết chắc rằng sẽ không bao giá» có thể có. Những ẩn ức cá»§a Ä‘á»i thưá»ng đã tìm được lối thoát bằng những giấc mÆ¡ chăng? Nhưng cả Ä‘á»i hắn chỉ phạm tá»™i ăn cắp có má»™t lần, lấy má»™t cuốn truyện tại nhà thầy giáo năm còn há»c tiểu há»c. Còn khi đã trưởng thà nh hắn chưa từng lấy cắp công cá»§a ai, lấy cắp danh cá»§a ai, lấy cắp tiá»n cá»§a ai. Riêng trong nghá» văn, nói cho tháºt, cÅ©ng có lấy cắp má»™t cách nghÄ©, má»™t cách nhìn, má»™t cách viết không chỉ cá»§a má»™t và i vị tiá»n bối mà còn cá»§a mấy bạn văn má»›i bước và o nghá». Lấy cắp cá»§a ngưá»i khác chưa từng là má»™t ám ảnh trong hắn tại sao nó lại biến hoá và o những giấc mÆ¡ cá»§a hắn. Chắc là cái ám ảnh phạm tá»™i thá»i còn thÆ¡ ấu. Những ngưá»i gây nên ná»—i ám ảnh dai dẳng nà y lại là bố hắn, mẹ già cá»§a hắn, các chị hắn và ông anh rể cá»§a hắn. Má»™t Ä‘á»i ngưá»i chưa lúc nà o hắn quên được toà án gia đình ngồi quây quanh cái bà n ăn trong ngôi nhà cổ cá»§a phố Hà ng Nâu, Nam Ãịnh, và cái giá»ng lên án lạnh lùng cá»§a ông bố: "Tại sao mà y lại lấy tiá»n cá»§a các chị mà y..." Và bà mẹ già nói nhẻ nhót trong cái nhếch mép như hÆ¡i cưá»i: "Con thiếu tiá»n sao không nói vá»›i mợ? Hay là đẻ con cần tiá»n?" Những lá»i nói lạnh buốt ấy khiến hắn, má»™t thằng trẻ con má»›i lá»›n, vỡ ra thà nh những mảnh băng nhá», và cái nhúm băng nát vụn ấy ngay láºp tức đã tan thà nh nước. Trong mấy chục giây hay lâu hÆ¡n hắn không rõ, hắn đã mất biến trên cõi thế gian nà y, đã chưa từng tồn tại, cho tá»›i lúc bà gắt to vá»›i các cô con gái: "Có là m gì thì là m Ä‘i! Từ nay có tiá»n thì phải giữ!" Vì từ nay trong gia đình đã xuất hiện má»™t thằng ăn cắp! Hắn bà ng hoà ng mất mấy ngà y nhưng rồi hắn cÅ©ng vượt qua được, vì hắn đã nháºn ra cái tá»™i cá»§a hắn không phải tá»™i ăn cắp mà là cái tá»™i khó nói hÆ¡n, cái tá»™i là con thêm con thừa, đứa con không mong đợi cá»§a má»™t ông bố vì chót mê say thêm má»™t ngưá»i đà n bà mà có đứa con thêm nà y. Ãó là lầm lá»—i cá»§a ngưá»i lá»›n, hắn chả có tá»™i gì trong cái lá»—i cá»§a há». Ná»a năm sau hắn lại bị vu là thằng ăn cắp ở nhà ông anh rể. Anh là ông chá»§ cá»§a má»™t cụm cá»a hà ng bách hoá ở má»™t đưá»ng phố lá»›n cá»§a Hải Phòng. Anh kéo hắn và o căn phòng là m việc cá»§a anh và o má»™t buổi sáng, nói thẳng vá»›i hắn là hắn đã mở cá»a dắt ngưá»i quen và o lấy Ä‘i má»™t cúp-pông len ở quầy bán len dạ. CÅ©ng vẫn cái lý lẽ, ở nhà nà y trước đây chưa há» mất mất bất cứ cái gì, từ ngà y hắn đến ở má»›i... Rồi anh giúi và o túi áo hắn má»™t tá» bạc má»™t trăm, tiá»n Ãông Dương, bảo hắn vá» Hà Ná»™i ở vá»›i mẹ chữa cho khá»i cái bệnh lở rồi anh chị sẽ gá»i là ra Phòng. Trên chuyến tà u trở lại Hà Ná»™i hắn chả buồn má»™t tà nà o, chả xấu hổ má»™t tà nà o, vì hắn tá»± biết cái tá»™i cá»§a hắn không thuá»™c vá» hắn, chỉ là mưu mô cá»§a những ngưá»i lá»›n tìm cá»› Ä‘uổi hắn Ä‘i để há» khá»i gai mắt, mà mẹ hắn cÅ©ng chả có cá»› gì để trách oán há» cả. Nó hư thế thì anh chị nà o dám giúp, chứ không phải không muốn giúp.
Ná»—i kinh hoà ng bị vỡ ra, bị tan ra thà nh những mảnh băng nhá» trong những giây đầu cá»§a má»™t ngưá»i lương thiện bá»—ng dưng bị vu là phạm tá»™i mãi mãi hằn sâu trong tiá»m thức cá»§a hắn, mãi mãi hắn hãi sợ má»i yếu tố có thể cấu thà nh tá»™i phạm. Hắn sợ đã vô tình đắc tá»™i vá»›i Nhà nước, vá»›i Ãảng, vá»›i tổ chức, vá»›i cả bạn bè. Nhưng vá»›i vợ con thì không, vợ con là cá»§a riêng hắn, sống cho hắn, vì hắn, và hắn cÅ©ng đã tá»± nguyện hy sinh má»™t Ä‘á»i mình cho há». Có đúng tháºt thế không? Hình như không hoà n toà n là thế. Vợ hắn đã nói trong má»™t lần giáºn dữ (giáºn dữ vì hắn cứ khăng khăng nói rằng hắn không há» có ngoại tình, hắn chỉ biết có vợ vá»›i con, hắn phản đối má»i sá»± vu khống!): "Nếu anh ruồng bá» tôi để sống vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà khác lúc cuối Ä‘á»i thì tôi sẽ viết thư cho tổ chức Ãảng yêu cầu khai trừ anh ra khá»i Ãảng, tôi sẽ viết thư gá»i các tá» báo lá»›n tố cáo cái bá»™ mặt đạo đức giả cá»§a anh cho bạn Ä‘á»c cả nước biết anh là má»™t thằng chồng phản bá»™i, má»™t ông bố khốn nạn, má»™t ngưá»i đáng khinh bỉ, không xứng đáng cầm bút". Thì ra vợ hắn vẫn còn má»™t chá»— dá»±a khác vững chắc hÆ¡n nếu bà ấy muốn loại bá» hắn, đó là tổ chức Ãảng, là dư luáºn bạn Ä‘á»c qua báo chÃ. Bà vẫn còn đủ sức mạnh để kết tá»™i hắn, dẫu bà chẳng có chứng cá»› gì để xác minh là hắn đã phạm tá»™i. Vợ hắn nói: "Tôi cần gì phải có chứng cá»›, tá»± tôi là má»™t chứng cá»›. Ai chả biết năm còn trẻ tôi rất khoẻ mạnh rất xinh đẹp, sau mấy chục năm hầu chồng hầu con tôi má»›i ra nông ná»—i nà y, không còn là ngưá»i nữa, là má»™t con váºt xấu xÃ, bệnh táºt, bẩn thỉu như nắm giẻ. Nên anh má»›i phụ tôi, má»›i chê tôi..." Hắn vẫn còn khoẻ mạnh, vẫn là má»™t ông già đẹp lão ngồi cạnh má»™t bà vợ còm cõi, hai tay run rẩy, tóc bạc quá ná»a, mắt luôn nhìn xuống, quả tháºt bố con hắn hết sức có tá»™i, chả cần chứng cá»› gì thêm, chỉ thế thôi cÅ©ng đủ là ngưá»i có tá»™i, dẫu là má»™t cái tá»™i chưa bao giá» hắn có, tá»™i ngoại tình. Nhưng cÅ©ng chả nên trách vợ hắn, vì muốn tá»± cứu bà phải tách khá»i hắn ra, để tá»± do lên án cái ná»a kia vốn vẫn là cá»§a riêng bà . Còn hắn thì sao? Ãã có nhiá»u trưá»ng hợp tá»± hắn cÅ©ng phải nói ngược lại niá»m tin cá»§a mình, tá»± kết tá»™i mình, dẫu hắn chả có tá»™i gì cả để cứu lấy cái nghá» mà hắn không thể rá»i bá». Nếu hắn không có tá»™i váºy tổ chức nói sai ư? Dư luáºn xã há»™i nói sai ư? Có thể trước đó cái tá»™i cá»§a hắn còn mÆ¡ hồ, Ä‘e nẹt phòng ngừa trước chứ chưa hẳn đã là tá»™i, nhưng vì hắn cố cãi rằng hắn không có tá»™i, váºy cái tổ chức kết án hắn có tá»™i hay sao? ChÃnh là sá»± tá»± biện há»™, tá»± bà o chữa má»™t cách ngang bướng đã khiến cái tá»™i mÆ¡ hồ thà nh má»™t tá»™i cụ thể, tá»™i chống đối lại tổ chức! Nên hắn thưá»ng tá»± nháºn tá»™i trước khi tổ chức chÃnh thức kết tá»™i. Vả lại chÃnh hắn cÅ©ng tá»± thấy mình là có tá»™i, cái tá»™i đã là m tổ chức phải phiá»n lòng, phải khó nói vì mình, chả lẽ như thế lại không phải là má»™t tá»™i sao?
3.
Tá»›i đây hắn muốn được rẽ ngang câu chuyện Ä‘ang kể để nói rõ thêm vì nguyên do nà o má»™t ngưá»i viết văn vốn sợ đụng chạm tá»›i "quyá»n vua phép nước", vốn thÃch sống "an pháºn thá»§ thưá»ng" lại hay tá»± gây những tai hoạ vặt. Ấy là do hắn đã kiên quyết từ chối má»i trói buá»™c cá»§a nhiá»u quan niệm văn chương đã lá»—i thá»i sau hai lần để lỡ trượt những cÆ¡ há»™i có thể viết được những tác phẩm hay. Má»™t lần và o năm 1952, thá»i kháng chiến chống Pháp và má»™t lần và o năm 1955, khi cuá»™c sống hoà bình ở miá»n Bắc vừa má»›i bắt đầu. Năm 1952, miá»n nam Nam Ãịnh được giải phóng sau hai năm bốn tháng sống trong máu me, tù đầy cá»§a má»™t tỉnh công giáo tá»± trị dưới sá»± giám há»™ cá»§a quân đội chiếm đóng Pháp. Hắn là ngưá»i viết báo đầu tiên cá»§a quân khu có mặt ngay tại chá»— và ở liá»n đó cả tháng. Trong má»™t tháng hắn đã đến rất nhiá»u xã, nghe cả ngà n câu chuyện, chuyện nà o cÅ©ng lạ, cÅ©ng hay, có cả trăm tình huống không má»™t nhà văn nà o có thể bịa đặt nổi, và cÅ©ng có cả trăm nhân váºt hắn được tiếp xúc không giống vá»›i bất cứ ai hắn đã từng gặp. Có thể viết cả ngà n trang sách vá» những choáng váng cá»§a hắn trước cuá»™c sống ngổn ngang những trái ngược, chỉ cần gá»t giÅ©a má»™t chút là có hy vá»ng thà nh má»™t pho sách để Ä‘á»i rồi. Nếu theo chân mà đóng già y không chừng còn sáng tạo được má»™t loại tiểu thuyết mà cách kết cấu sẽ rất lạ rất má»›i. Rút cuá»™c thằng viết báo tồi chỉ viết được có mươi mẩu chuyện ngắn, và i bà i phóng sá»±, váºt liệu bá»n vững thì quăng Ä‘i thay và o là má»™t thứ văn chương há»c trò và những tưởng tượng hết sức trẻ con. Trưởng ban Tuyên huấn, má»™t ngưá»i có bằng tú tà i triết thá»i Pháp, bảo hắn: "Cáºu kể chuyện vá» chuyến Ä‘i rất hay, rất lạ, có bao nhiêu là cái lạ mà viết thì dở quá. Tại sao thế?" Tạo sao ư? Tại vì hắn đã trót Ä‘á»c quá nhiá»u tiểu thuyết, truyện ngắn cá»§a các nhà văn trước cách mạng, cái thứ văn chương ao tù, ngòi cạn cá»§a má»™t thá»i là m dân thuá»™c địa vá»›i những hy vá»ng, lo lắng vặt vãnh, tá»§n má»§n cá»§a cuá»™c sống tẻ nhạt, không thay đổi thưá»ng ngà y. Tìm ra cái đẹp để sống, để hy vá»ng trong cái nhạt nhẽo thưá»ng ngà y là công lao không thể chối bá» cá»§a các vị ấy, nhưng không thể dùng cái hà nh lang quá nghèo nà n ấy để bước và o má»™t xã há»™i bắt đầu có sóng to gió lón là m đảo lá»™n tất cả, cuá»™c sống đầy dẫy những bất ngá», những trái ngược, khung cảnh thay đổi, lòng ngưá»i thay đổi, những tiêu chà là m ngưá»i cá»§a má»™t thá»i giông bão cÅ©ng hoà n toà n thay đổi. Lấy cái ngắn hẹp để mặc và o cái rá»™ng lá»›n là m sao vừa! Không vừa thì gá»t bá»›t cái rá»™ng lá»›n để có thể nhét gá»n và o cái ngắn hẹp, vì cái ngắn hẹp là di sản văn chương duy nhất thế hệ bá»n hắn được thừa hưởng! Năm 1955, hắn vá» thôn Long Ãá»™ng, huyện Nam Sách, tỉnh Hải Dương để viết vá» nữ anh hùng liệt sÄ© Mạc Thị Bưởi. Má»i dấu vết cá»§a má»™t là ng tá» thá»i kháng chiến hầu như còn nguyên vẹn. Còn nguyên vẹn cả cái yêu cái ghét, các mối quan hệ, các nhân váºt chÃnh và phụ, cả lá»i ăn tiếng nói lưỡng lá»±, nước đôi cá»§a má»™t thá»i đêm ta ngà y địch cÅ©ng chưa kịp thay đổi. Ãi dá»c các ngõ xóm gần như hắn còn ngá»i thấy cả mùi tanh cá»§a máu ngưá»i đã khô và mùi khét cá»§a các đám cháy vừa tà n. ÃÆ°á»£c gặp má»™t nhà báo ai cÅ©ng thÃch kể lại chuyện, chuyện còn tươi rói như chỉ vừa má»›i xảy ra, má»™t kho tư liệu còn tươi nguyên, còn sống nguyên, còn cả cái ấm cái nóng cá»§a hÆ¡i thở mà chỉ viết được má»™t truyện ký Ngưá»i con gái quang vinh, văn cá»§a mình mà không dám Ä‘á»c lại, nhìn lại cÅ©ng không dám, toà n là những chữ nghÄ©a mòn má»i cá»§a má»™t cáºu há»c trò dốt văn! Lại tại sao thế? Là do hắn muốn biến má»™t cô gái Việt có tên là Mạc Thị Bưởi thà nh má»™t bản sao cá»§a ngưá»i con gái Nga Zoia. Má»—i dân tá»™c Ä‘á»u có cái tôn nghiêm, cái hùng vÄ© cá»§a mình, có cách chiến đấu riêng và cả cách chá»n lấy cái chết rất riêng. Cái rất riêng ấy má»›i là m nên tư tưởng, nên văn chương cá»§a má»™t dân tá»™c. Cái bắt chước, cái nhái lại, cái tình nguyện là m bản sao tồi trước sau cÅ©ng sẽ bị sức sống tiá»m ẩn cá»§a dân tá»™c loại bá».
Tá»›i năm 1957, sau gần chục năm viết nháp viết tháºt Ä‘á»u thất bại, hắn quyết định tìm cho mình má»™t cách viết khác, tức là gạt loại má»i ý tưởng có sẵn sang má»™t bên, quên nó Ä‘i, thâm nháºp và o cái bá» bá»™n, ngổn ngang cá»§a ngưá»i và việc Ä‘ang diá»…n ra tại má»™t xã công giáo, cÅ©ng không có tình ý riêng, thiện cảm riêng vá»›i má»™t loại ngưá»i nà o, ghi lại tháºt trung thà nh những gì mắt nhìn thấy, tai nghe thấy, cảm nháºn má»™t cách hồn nhiên những cái sai đúng, trái phải, cứ theo sá»± phát triển tá»± nhiên cá»§a mấy nhân váºt chÃnh mà viết, há» có thể phong phú hÆ¡n mà cÅ©ng có thể nghèo nà n Ä‘i, có thể há» gợi thêm nhiá»u suy nghÄ© má»›i, mà cÅ©ng có thể hỠđã hoà tan trong đám đông chả để lại dấu tÃch gì. Nhà văn chỉ là ngưá»i quan sát và ghi chép chứ không còn là ngưá»i giáºt dây những con rối cá»§a mình sau tấm mà n che. Viết chương đầu hắn vẫn chưa biết sá»± phát triển ở những chương giữa và nhất là ở những chương cuối, ai còn ai mất, cÅ©ng không thể và cÅ©ng không muốn Ä‘oán trước, chÃnh tác giả cÅ©ng hồi há»™p theo dõi má»i hà nh vi cá»§a các nhân váºt thân thiết cá»§a mình, như bạn Ä‘á»c, tất nhiên có lo lắng hÆ¡n bạn Ä‘á»c. Vì là má»™t cách viết thá» còn ná»a tin ná»a ngá» nên khi đưa in trên tạp chà Văn nghệ quân đội số tháng 3 năm 1957, hắn chỉ gá»i là ghi chép và chương đầu gá»i là táºp I. Mãi tá»›i năm 1959 khi in thà nh sách hắn má»›i dám đỠngoà i là tiểu thuyết. Tất nhiên nhiá»u báºc đà n anh trong nghỠđã giá»…u hắn gá»i lầm thể loại, tiểu thuyết gì mà kỳ cục thế, không có cốt truyện rõ rà ng, tuyến nhân váºt chÃnh cÅ©ng không rõ rà ng, chỉ thấy má»™t đám ngưá»i ồn à o, nhốn nháo. Viết vỠđám ngưá»i ồn à o quả tình là chá»§ Ä‘Ãch cá»§a hắn khi đặt bút viết, rồi từ trong đám ngưá»i há»—n độn ấy mà những gương mặt quan trá»ng sẽ dần dần tách ra để có những số pháºn riêng, nhưng là cả bạn Ä‘á»c và tác giả sẽ dần dần nháºn ra há» chứ không phải đã biết chắc ngay từ những trang đầu. Tiểu thuyết Xung đột được bạn Ä‘á»c hoan nghênh vì tÃnh chân tháºt cá»§a nó nhưng trong dư luáºn chÃnh thức chỉ được công nháºn là thà nh công có quyển I, viết vá» cuá»™c đấu tranh quyết liệt giữa hai hệ tư tưởng đối nghịch nhau. Còn quyển II viết vá» cuá»™c chiến rất đáng buồn giữa những ngưá»i anh hùng cá»§a má»™t thá»i thì bị chê là viết sai sá»± tháºt, bôi nhá» cán bá»™, có cách nhìn không đúng đắn vá» hiện thá»±c cá»§a má»™t vùng nông thôn Thiên Chúa giáo. Trong các bà i báo khi Ä‘iểm lại những cuốn sách viết tốt trong mấy năm Ä‘á»u có nhắc tá»›i Xung đột nhưng thêm cái đóng ngoặc (cuốn 1). Và má»™t bà i nói chuyện miệng tỠý không tán thà nh Xung đột (cuốn 2) cá»§a bà thư tỉnh uá»· Nam Ãịnh những năm ấy. Ngoà i ra không có sá»± phê phán công khai nà o, răn Ä‘e thêm nà o.
Những năm ấy, lứa tuổi bá»n hắn má»›i chỉ trong ngoà i ba mươi, là những đảng viên cầm bút rất có tÃnh ká»· luáºt. Là đảng viên thì phải chấp hà nh nghị quyết cá»§a Ãảng nhưng còn là nhà văn lại không thể bá» qua những đòi há»i cá»§a nghá». Ngay từ những năm ấy hắn đã nháºn ra cách tiếp nháºn sá»± tháºt cá»§a ngưá»i cầm quyá»n và ngưá»i cầm bút có những Ä‘iểm khác nhau. Ngưá»i cầm quyá»n xem xét thá»±c tế là để khẳng định má»™t chá»§ trương má»™t cách là m. Còn ngưá»i viết văn thì chỉ quan tâm tá»›i những diá»…n biến muôn hình vạn trạng cá»§a má»™t chá»§ trương, má»™t cách là m khi đã trở thà nh hà nh động và lo nghÄ© thưá»ng ngà y cá»§a quần chúng. Và như trưá»ng hợp bà thư tỉnh uá»· VÄ©nh Phú bị ká»· luáºt, bị cách chức vì muốn có má»™t cách quản lý ruá»™ng đất và lao động nông nghiệp hợp lý hÆ¡n, vẫn là là m ăn táºp thể nhưng sáng kiến, kinh nghiệm và cả sá»± hăng say là m việc cá»§a ngưá»i nông dân không bị trói buá»™c mà còn có cÆ¡ há»™i phát huy đến triệt để. Má»™t chá»§ trương rất hợp lòng dân, được dân á»§ng há»™ mà má»™t Ãảng vì dân lại bảo ngưá»i lãnh đạo có cái chá»§ trương đó, có đủ tà i thuyết phục má»™t đảng bá»™ tin theo cái chá»§ trương đó, lại có đủ bản lÄ©nh để thá»±c hiện thắng lợi cái chá»§ trương đó ở địa phương mình, má»™t ngưá»i có tà i có tâm như thế lại bảo là ngưá»i không trung thà nh vá»›i lý tưởng, là ngưá»i đáng phải cách chức, phải loại bá» là nghÄ©a là m sao?
4.
Những ngưá»i cầm bút dá»… dà ng nháºn lá»—i, dá»… dà ng nháºn sá»± phê bình cá»§a cấp trên vì việc là m cá»§a há» là việc công khai, vua biết mà ngưá»i dân thưá»ng cÅ©ng biết. Vua có ý kiến cá»§a vua, dân cÅ©ng có ý kiến cá»§a dân, vua chê nhưng dân khen thì sao? Dân nhiá»u khi cÅ©ng hùa theo tư tưởng chÃnh thống mà chê, vua chê còn có chừng má»±c vì nghÄ© tá»›i sá»± tôn nghiêm cá»§a mình, còn dân đã chê thì chê hết mức, chê tà n tệ, trong lá»i chê như có cả sát khà cá»§a gươm Ä‘ao. Dầu há» bị oan lại không có cả cái quyá»n kêu oan nhưng há» vẫn không quá lo lắng, lòng ngay dạ thẳng việc gì phải lo lắng. HÆ¡n nữa há» còn có thá»i gian kia mà . Chữ nghÄ©a vẫn còn đấy, và i chục năm sau nó vẫn còn nguyên đấy, thá»i gian sẽ là ngưá»i xét xá» công bằng nhất, vô tư nhất cái công cái tá»™i cá»§a má»™t thá»i. Chưa hết! Vá»›i riêng hắn còn má»™t lý do hết sức quan trá»ng khác khiến hắn mau mắn nháºn lá»—i, vui vẻ mà nháºn lá»—i, nháºn lá»—i rồi mặt mÅ©i vẫn hÆ¡n há»›n, chả có tà buồn rầu nà o. Là vì cách mạng, nói cho rõ hÆ¡n là Ãảng Cá»™ng sản, vốn có Æ¡n sâu nghÄ©a nặng vá»›i riêng hắn. Từ má»™t thằng bé chữ nghÄ©a má»™t vốc tay, trà khôn dưới mức trung bình, lại có tÃnh nhút nhát bẩm sinh, bị khinh rẻ, bị là m nhục từ trong gia đình, cái ngữ ấy thì là m gì cho nên nếu thá»i thế không thay đổi. Năm còn ở vá»›i mẹ, bố hắn còn nói: "Cái thằng nà y đầu óc nó là m sao ấy nhỉ?" Mẹ hắn nói buồn rầu: "Nó ngây ngô như thế sợ sau nà y nuôi thân cÅ©ng không nổi nói gì nuôi mẹ". Há» nói trước mặt hắn chứ không phải nói vắng mặt. Hắn còn nhá»› như in câu chuyện thoáng qua giữa bố mẹ năm hắn mưá»i hai tuổi, má»›i từ Hải Phòng lên Hà Ná»™i và thuê má»™t căn gác nhá» cá»§a ngôi nhà 4 bis phố Résident Miribel (Trần Nhân Tông bây giá»). Ba mươi ba năm sau, hắn gặp lại bố và mẹ già tại Sà i Gòn vừa được giải phóng khoảng má»™t tuần, bố hắn nghe hắn nói chuyện, nhìn ngắm hắn cả giá» rồi bất thần bảo: "Anh khác tháºt đấy, khác hoà n toà n, không còn má»™t nét gì giống ngà y xưa!" Và i ngà y sau có má»™t cuá»™c gặp mặt má»™t số ngưá»i trong há» vá»›i hắn để nghe hắn nói má»™t số chÃnh sách cá»§a các nhà cầm quyá»n má»›i. Trong đó có má»™t ông anh con cô con cáºu (nhân váºt Chương trong Gặp gỡ cuối năm), là bá»™ trưởng Bá»™ Quốc phòng cá»§a chÃnh quyá»n Dương Văn Minh, má»™t ông thứ trưởng cÅ©ng Bá»™ Quốc phòng, vốn là đại tá cá»§a đội quân vừa bại tráºn, má»™t ông nguyên là đại sứ cá»§a chÃnh quyá»n cÅ©, bạn lâu năm cá»§a gia đình, má»™t ông anh nguyên là giáo sư trưá»ng Quốc gia Hà nh chánh, có cả bố hắn và và i ngưá»i khác nữa. Gặp nhau để nháºn há» chỉ là cái cá»› dá»… nói, còn tháºt bụng há» muốn được xem mặt và tiếp xúc thá» vá»›i má»™t thằng nhà báo được đà o tạo từ má»™t thể chế độc quyá»n vá» chÃnh trị và tư tưởng, xem nó nói năng ra sao, lý lẽ ra sao vá» việc nước, vá» việc Ä‘á»i để còn liệu cách ứng xá» vá»›i các đồng đội, đồng chà cá»§a nó. Hắn biết ngay cái ý tứ đó từ cái nắm tay lá»ng lẻo và cái cưá»i xã giao và hắn cÅ©ng sẵn sà ng đối tráºn. Hắn tin là hắn nháºp cuá»™c được, nháºp cuá»™c cÅ©ng rất ngá»t ngà o. Trò chuyện vá»›i các giáo sÄ© cá»§a các niá»m tin hắn còn chả ngại huống hồ vá»›i mấy ông là m chÃnh trị vốn chả có má»™t niá»m tin Ä‘Ãch thá»±c nà o. Hắn ngồi nghe các vị ấy ca ngợi quân giải phóng cả giá», nà o là nhân từ, nà o là độ lượng, là má»™t đội quân có ká»· luáºt đến kinh ngạc v.v... Hắn chỉ nói các vị khen chúng tôi vừa vừa thôi để sau nà y khá»i phải chê chúng tôi quá nhiá»u. Rồi thì trong những tiếp xúc cụ thể ngưá»i thua vẫn còn nhiá»u cái để sợ nên dá»… hèn, ngưá»i thắng vì chóng thoả mãn nên dá»… kiêu, cái kiêu gặp cái hèn sẽ khó cùng tìm ra má»™t cách là m việc cho nghiêm minh, cho công bằng. Nhiá»u chuyện không vui sẽ từ đó mà sinh ra. Lúc chia tay ông anh há» nói vá»›i hắn: "Nghe các cụ bên ấy bảo thuở nhá» cáºu há»c hà nh dang dở, sau nà y cáºu có được ra nước ngoà i há»c thêm không?" Hắn trả lá»i: "Tôi vẫn há»c, há»c trong nước thôi nhưng là há»c theo cách cá»§a tôi". Trong suốt mấy chục năm là nhân viên cá»§a các cÆ¡ quan tuyên huấn hắn đã được sống vá»›i rất nhiá»u ngưá»i tà i giá»i, và hỠđã dạy hắn há»c, há»c lại văn hoá, há»c lại tiếng Pháp, há»c cả cách Ä‘á»c và cách viết. Sau nà y hắn cÅ©ng hay bị các ông là m tuyên huấn là m tư tưởng bẻ hà nh bẻ tá»i truyện nà y truyện kia cá»§a hắn nhưng hắn không há» cãi, cÅ©ng chả giáºn, há» vốn là thầy hắn cả. Nhưng trò thì má»—i năm Ä‘i má»™t xa, còn các thầy vẫn đứng nguyên má»™t chá»—, ngưá»i đã được nhìn xa là m sao thuyết phục được ngưá»i chỉ quen nhìn gần, nên chỉ còn biết cưá»i và nói: "Tôi sẽ chú ý khi viết những truyện sau". CÅ©ng có ông anh mỉm cưá»i tinh quái bảo hắn: "Tao biết mà y không thèm tranh cãi vá»›i tao nhưng cái việc phải nói thì tao đã nói rồi. Còn là tuỳ mà y...". Nếu ông anh cho hắn được tá»± do lá»±a chá»n thì hắn xin biết Æ¡n lắm lắm. Lại nói tá»›i tá»± do trong cái nghá» rất cần tá»± do cá»§a bá»n hắn. Xưa nay khi ngồi trước trang giấy hắn chưa há» băn khoăn vá» sá»± tá»± do trong lá»±a chá»n đỠtà i và ý tưởng. Vùng cấm có Ãt lắm, vả lại mon men quanh vùng cấm cÅ©ng có cái thú cá»§a nó. Bá» nó sang má»™t bên thì vẫn còn vô và n đỠtà i để mình khai thác, còn vô số vùng đất để mình tá»± do tung hoà nh, cái cần nói vẫn cứ nói được, thiếu gì cách nói, cà ng nhiá»u trói buá»™c câu văn cà ng lắm ý tứ, cà ng lung linh, cà ng hay. Hắn tìm được cho riêng mình má»™t vùng trá»i tá»± do là do hắn luôn tỉnh táo, biết tá»± kiểm chế trong cái chừng má»±c cả cách nghÄ© lẫn cách sống, câu chữ dùng cÅ©ng chặt chẽ, đắn Ä‘o theo kiểu văn tuyên huấn (là nghá» ruá»™t cá»§a hắn mà ) nên má»›i dà nh được cho mình sá»± yên tÄ©nh cần thiết để là m nghá». Nhưng ngẫm cho kỹ thì được cái hôm nay lại mất cái mai sau. Là má»™t nghệ sÄ© Ä‘Ãch thá»±c còn phải biết mê muá»™i trong niá»m tin cá»§a mình, biết Ä‘i tá»›i cùng cái yêu và cái ghét, là thứ văn chương rất khó chịu, đôi khi còn rất khó hiểu vá»›i ngưá»i đương thá»i, và cả má»™t cách sống cÅ©ng khó chấp nháºn vá»›i những ngưá»i xung quanh. Ngồi nói chuyện vá»›i các báºc đà n anh Hữu Loan, Hoà ng Cầm, tuy hắn rất ngưỡng má»™ tà i thÆ¡ cá»§a các anh ấy nhưng vẫn hÆ¡i khó chịu khi tiếp xúc. Ở hắn có cái sạch sẽ, cái chừng má»±c cá»§a má»™t viên chức. Ở các anh ấy có mùi khét nồng, có cả mùi chua gắt cá»§a những Ä‘á»i ngưá»i có lắm ná»—i gian truân. Hình như từ nhiá»u chục năm nay các anh chỉ còn sống trong những má»™ng tưởng cá»§a má»™t tác phẩm mãi mãi chưa hoà n thà nh, quên hẳn cái Ä‘á»i thá»i vá»›i những luáºt lệ, những quy tắc cần phải có. Ãúng là quên tháºt nên ngưá»i cá»§a luáºt lệ, cá»§a quy tắc má»›i ngỡ ngà ng trước những ngưá»i chỉ còn nhá»› những gì mình tưởng tượng mãi mãi còn nguyên vẹn. Há» sống bằng tiá»m thức, bằng bản năng nên chữ nghÄ©a cá»§a há» cÅ©ng trong suốt, thÆ¡ ngây, có sức quyến rÅ© cá»§a cái thế giá»›i mình đã đánh mất. Hắn ngưỡng má»™ há» nhưng hắn không thÃch kết bạn vá»›i há» mà há» cÅ©ng không thÃch đánh bạn vá»›i hắn, rượu không biết uống, đà n bà không biết yêu, chuyện tục không biết kể, chỉ thÃch nói chuyện chÃnh trị là cái há» chúa ghét, thế mà là ngưá»i cầm bút viết văn! Ngay như cụ Nguyá»…n Tuân là ông thầy trong tâm tưởng cá»§a hắn, hắn cÅ©ng chỉ đứng xa nhìn ngắm cụ, ngưỡng má»™ tà i văn cá»§a cụ, chứ cÅ©ng không muốn là m thư đồng hầu cụ trong má»™t chuyến Ä‘i dà i. Ở các nhân váºt đỉnh cao ngưá»i thưá»ng rất khó nháºn ra diện mạo tháºt cá»§a há», cứ như há» Ä‘ang sắm vai cá»§a má»™t cái "tôi khác", Ä‘ang là m các giai thoại vặt cho má»i lá»i nói và hà nh vi cá»§a mình để lưu lại cho háºu thế. Ngay vá»›i những ngưá»i có cùng má»™t dòng máu công chức vá»›i hắn, hắn cÅ©ng không khoái được gần gÅ©i há». Những cá» chỉ, những lá»i nói đắn Ä‘o, má»±c thước ở há» khiến hắn chỉ muốn báºt cưá»i, chả lẽ hắn lại là ngưá»i như thế, là nghệ sÄ© mà có thể sống nhạt nhẽo đến thế. Nhất là các vị ấy không bao giá» quên há» là đà n anh cá»§a hắn trong văn chương, là cấp trên cá»§a hắn trong các cấp chức hỠđã từng là m hoặc Ä‘ang là m nếu như hắn trong má»™t khoảnh khắc nà o đó muốn là m kẻ ngang hà ng. Váºy hắn thuá»™c loại ngưá»i nà o, là má»™t viên chức Ä‘ang muốn biến hoá thà nh má»™t nghệ sÄ© tá»± do, nhưng lắc lư mãi cÅ©ng chỉ biến được từng bá»™ pháºn, cái Ä‘uôi viên chức thỉnh thoảng lại lấp ló lòi ra nếu như bạn bè luáºn bà n vá» chÃnh trị tá»± do quá, luáºn bà n vỠđà n bà lá»— mãng quá, cưá»i hét to quá, nói năng tục tÄ©u quá...
Tức là hắn rất biết hắn, cả cái hay lẫn cái dở, cái gì có thể vá»›i tá»›i và những gì mãi mãi chỉ nên đứng xa mà nhìn để giữ được cái thanh thản trong lòng lúc cuối Ä‘á»i. Váºy mà lúc cuối Ä‘á»i hắn lại là má»™t lão già khốn khổ khốn nạn nhất, bao nhiêu vÅ© khà phút chốc bị tước sạch, chỉ còn lại con ngưá»i trần trụi, mất má»i niá»m vui, mất má»i hy vá»ng, tá»± than vãn từ sáng đến tối cho cái số pháºn không may cá»§a mình. Cứ như là chuyện bịa! Nhưng cái tà i cá»§a hắn là m sao mà bịa được má»™t cảnh ngá»™ dở khác dở cưá»i lạ lùng đến thế, lại nháºn ra má»™t cách cay đắng cái trá»› trêu, cái nghịch cảnh cá»§a má»™t kiếp nhân sinh. Ãã nghÄ© sẽ được nhấm nháp má»™t hoà ng hôn yên tÄ©nh bằng sá»± chuẩn bị khôn ngoan từ nhiá»u năm cá»§a mình, nà o ngá»...
Thượng đế thì cưá»i (kỳ 2)
5.
Những năm kháng chiến chống Pháp đối vá»›i hắn là quãng thá»i gian rất đẹp và rất vui, tám năm trôi qua chỉ trong má»™t chá»›p mắt. Ãang sống như thằng đầy tá»›, bưng bát cÆ¡m ăn cÅ©ng không dám và miếng to, không dám nhai mạnh, buông cái bát không xuống nhìn nồi cÆ¡m còn đầy, thức ăn trên bà n trên mâm má»›i vÆ¡i già ná»a là tiếc lắm, bá»—ng chốc thà nh ngưá»i tá»± do, thà nh má»™t chiến sÄ© nhá» tuổi, ăn tha hồ, cưá»i nói thoả thÃch, chả ai ghét cả, chả ai lưá»m nguýt cả, lại còn được khen là ngoan, chấp hà nh ká»· luáºt tốt, chỉ như thế cÅ©ng đã được vui từ sáng tá»›i tối rồi. Sau nà y Ä‘á»c văn Nam Cao, hắn cứ nhá»› mãi má»™t truyện ngắn viết vá» má»™t bà lão Ä‘i thăm cháu gái Ä‘ang bế con cho má»™t bà nhà giầu ở xã khác, nhá»› cháu có má»™t phần, cái chÃnh là sẽ được ăn má»™t bữa cÆ¡m no nên phải đến đúng lúc ngưá»i ta dá»n cÆ¡m. Cái cách bà lão nhìn mâm cÆ¡m dá»n ra, cách cầm đũa, cách và , nhìn ngưá»i khác ăn rồi lại nhìn và o nồi cÆ¡m Ä‘ang vÆ¡i dần, nó tháºt quá, nhục nhã cho má»™t kiếp ngưá»i quá, nhục nhã là cái miếng ăn, các cụ xưa đã nói thế. Cứ y như hắn tá»± viết vá» hắn. Khi hắn đã già viết truyện Mẹ và các con, cái cảnh bà mẹ ngồi ăn nắm cháy trước mặt khách cá»§a con trai, viết như xuất thần, như viết vá» chÃnh mình cái thá»i còn nhá». CÅ©ng như khi hắn viết vỠông lão thư ký cá»§a trạm máy kéo trong Hai ông già ở Ãồng Tháp Mưá»i, trong má»™t bữa ăn mà hắn là khách, mắt hắn cứ má» dần Ä‘i vì nước mắt tá»± cái năm nà o còn lưu lại và đang chắt ứa ra. Miếng ăn là miếng nhục nhưng cÅ©ng là ná»—i mong đợi má»™t ngà y cá»§a ngưá»i luôn luôn đói, Ä‘ang phải sống nhá», ăn nhá», bưng bát cÆ¡m má»—i ngà y ở nhà ngưá»i khác. Mà ông lão vốn là má»™t giáo sư dạy văn chương Pháp cá»§a má»™t trưá»ng trung há»c, là cá»±u sinh viên trưá»ng đại há»c danh tiếng Sorbonne. Trà thức và dân nghèo, già cÅ©ng như trẻ đã phải bưng bát cÆ¡m ăn nhá» trong ngôi nhà mình sống nhá» Ä‘á»u có má»™t gương mặt giống hệt nhau: nhẫn nhục, sợ hãi và thèm thuồng. ChÃnh là cái nhìn thèm thuồng muốn vồ lấy, muốn nuốt lấy mà mặt ngưá»i biến dạng. Năm 1987, nhân lá»… ká»· niệm 70 năm ngà y sinh cá»§a nhà văn Nam Cao tổ chức ở thà nh phố Nam Ãịnh, hắn có há»i đùa chị Nam Cao: "Chị nuôi anh thế nà o mà để anh đói thế?" Chị ấy cưá»i: "Ông ấy mà đói thì còn ai no, nhà tôi đâu phải là nhà thiếu ăn!" Ngưá»i không đói mà viết vá» cái đói hay đến thế thì sá»± cảm thông cá»§a nhà văn quả là hoà n toà n.
Năm 1947, trung đội Tá»± vệ chiến đấu cá»§a hắn đóng quân ở là ng An Tảo bám dá»c con đưá»ng 39 nối vá»›i đưá»ng 5, má»™t buổi chiá»u, hắn từ ngoà i mặt đưá»ng chạy như thằng rồ vá» xóm, chả có chuyện quan trá»ng gì để phải chạy cả, tá»± nhiên thấy vui thì chạy, vừa chạy vừa nhảy. Trung đội trưởng Ä‘ang ngồi ở sân đứng báºt dáºy, há»i: "Có Tây à ?" Hắn nhìn má»i ngưá»i ngÆ¡ ngác, nói: "Không, không có gì cả!" - "Sao lại chạy như ma Ä‘uổi thế!" - "Dạ, dạ...". Bữa ấy hắn bị đồng đội xúm lại mắng má»™t tráºn nên thân. Chả lẽ hắn lại nói tháºt, vì bá»—ng dưng thấy vui quá nên em chạy! Hắn có má»™t tuổi thÆ¡ nhạt và buồn, sau nà y Ä‘i kháng chiến được nhìn thấy núi cao sông rá»™ng, được Ä‘i nhiá»u nÆ¡i, tiếp xúc vá»›i nhiá»u ngưá»i, đôi lúc ngoái nhìn lại vá» cái thá»i chỉ vừa má»›i trôi qua mà đã xa xôi thăm thẳm, chả có má»™t khoảng sáng nà o để mình phải nhá»›, phải tiếc, chỉ có má»—i mầu xám nhá» lặng lẽ, bất động như má»™t ngôi nhà hoang lâu ngà y không có ngưá»i ở. Năm Tổng khởi nghÄ©a là năm Hà Ná»™i vui nhất, nhìn và o đâu cÅ©ng thấy cá» và hoa và rất nhiá»u báo, báo hà ng ngà y và hà ng tuần. Cả thà nh phố như chợt thức giấc, ồ ạt lao và o những công việc má»›i mẻ trong má»™t niá»m vui mênh mang. Ấy là hắn vẫn chưa được nháºp cuá»™c, vẫn là kẻ đứng ngoà i vì tuổi còn quá nhá», má»™t lÅ© trẻ con lá»™c ngá»™c đã bá» há»c từ ngà y Nháºt đảo chÃnh Pháp, kéo nhau Ä‘i chÆ¡i từ sáng đến đêm, nói vá»›i nhau bao nhiêu là chuyện trên trá»i dưới đất, rồi mÆ¡ má»™ng, rồi hy vá»ng. Cuối năm 1949, hắn được tỉnh đội Hưng Yên cá» vá» Mặt tráºn 5 để là m số báo đặc biệt cho Há»™i nghị Rèn Cán Chỉnh Quân cá»§a năm tỉnh tả ngạn sông Hồng, cÅ©ng là những ngà y hết sức vui. Ãang là má»™t anh viết báo litô cá»§a bá»™ đội địa phương được bước và o quân doanh cá»§a bá»™ đội chá»§ lá»±c cÅ©ng để là m báo niá»m vui lá»›n ấy khiến hắn muốn nghẹt thở. Xung quanh hắn ngá»m ngợp những bá»™ quân phục bằng vải kaki mà u và ng sáng, mÅ© ca lô vá»›i những ngôi sao và nh và ng, rồi súng ngắn, túi bản đồ, giầy ghệt, sang trá»ng, hà o nhoáng rất giống vá»›i cái thứ văn thÆ¡ huênh hoang, hò hét cá»§a má»™t thá»i. Ãá»™i quân công tỠấy cÅ©ng phải mất nhiá»u xương máu má»›i thà nh đội quân thiện chiến cá»§a Việt Nam. Còn cái thứ văn cá»§a hắn mà cụ Tuân đã chê má»™t cách tế nhị là pittoresque[*] quá thì hắn phải hì hụi tẩy rá»a gần mưá»i năm má»›i thà nh câu văn cá»§a chÃnh mình. NghÄ© lại những năm đầu cá»§a kháng chiến hắn chả tiếc cái gì chỉ tiếc đã mất Ä‘i mãi mãi cái niá»m vui ngây ngô, hồn nhiên cá»§a đứa trẻ lần đầu được sống thoả thuê trong tá»± do.
CÅ©ng và o dịp các phóng viên cá»§a 5 tỉnh lần đầu vá» phục vụ cho tá» báo cá»§a mặt tráºn, ngưá»i phụ trách báo liá»n tổ chức má»™t bữa ăn gặp mặt tại má»™t quán cÆ¡m ở thị trấn Quỳnh Côi. Thị trấn kháng chiến, má»™t bữa ăn kháng chiến mà có khăn trải bà n, dao nÄ©a, cốc tách sáng choang. Sau bữa ăn có cà phê đá vá»›i thuốc lá thÆ¡m Cotab. Suốt mưá»i lăm năm ở Hà Ná»™i hắn chưa được mẹ dắt và o má»™t hiệu ăn nà o cả, chỉ biết mùi vị các món xà o nấu ở các bữa giá»— và mấy ngà y Tết, còn chỉ là những bữa cÆ¡m xoà ng xÄ©nh ngà y thưá»ng. Nhưng vẫn được ăn no, ngay như năm đói anh em hắn vẫn được ăn đầy đủ, nhưng cÆ¡m xá»›i thì phải qui định, có bữa ăn hai bát, có bữa ăn má»™t bát đầy, vì là ăn theo gạo sổ, má»—i bữa vẫn phải dà nh ra mấy lẻ gạo phòng khi Hà Ná»™i không còn gạo. Không còn gạo thì ăn cá», má»™t tá» báo đã bà y cách chế biến cá» cho ngưá»i ăn. Nhưng cá» thì mua ở đâu, nếu ăn cá» cÅ©ng sống được thì là m sao lại có cả ngà n ngưá»i, cả vạn ngưá»i ở các vùng quê là nÆ¡i có rất lắm cá», lÅ© lượt kéo vá» Hà Ná»™i để nằm chết ở các vỉa hè, các gốc cây, các góc phố, các gáºm cầu. Hắn sẽ còn nhá»› mãi và i hình ảnh ghê rợn cá»§a cái năm đói. Và o khoảng cuối tháng 4 cá»§a năm 1945, hắn và mấy thằng bạn rá»§ nhau Ä‘i há»c lá»›p vỡ lòng tiếng Nháºt vì ngưá»i Nháºt đã thay Pháp cai trị xứ nà y. Lá»›p há»c buổi chiá»u mở ở má»™t trưá»ng tiểu há»c cá»§a phố Hà ng Cót. Trong vuông sân cá»§a trưá»ng đã có mấy trăm ngưá»i ngồi từng nhóm như để đợi phát chẩn hay đợi đưa Ä‘i đâu đó. Có má»™t anh thanh niên khoảng ngoà i đôi mươi, mặt mÅ©i đẹp đẽ, da thịt còn tươi, như ngưá»i ở tỉnh chứ không phải ở quê, trên ngưá»i anh ta không có má»™t mảnh vải nà o, trần truồng vá»›i nạm lông Ä‘en nhánh ở bụng. Anh ta cứ Ä‘i nhồng nhá»—ng từ góc sân nà y tá»›i góc sân khác như Ä‘ang tìm má»™t ai đó, trần truồng mà đi chả xấu hổ má»™t tà nà o, và ngay cả đám ngưá»i ngồi Ä‘en đặc ở sân cÅ©ng không má»™t ai buồn ngước nhìn anh ta, cÅ©ng không ai cất lá»i hoặc than hoặc mắng má»™t câu. Thì ra cái đói đã thay đổi con ngưá»i thà nh con váºt rồi, những con váºt đã quên má»i thói quen trong các mối quan hệ cái thuở còn là con ngưá»i. Dẫu thế nà o ngưá»i mẹ cÅ©ng không bao giá» quên được thương con, quên sá»± hy sinh tất cả cho con. Ãầu năm đói, gia đình hắn dá»n từ phố Miribel vá» phố Duvigneau (phố Bùi Thị Xuân bây giá»), bên hông nhà thương chữa mắt. Má»™t buổi chiá»u có má»™t bà mẹ khoảng ngoà i ba chục tuổi tay cắp chiếu, tay cắp con đến trải chiếu ngồi ngay ở trước cá»a nhà . Má»™t lúc sau hắn bước ra đã thấy bà ta Ä‘ang má»›m cháo hay cÆ¡m hắn không rõ, cÅ©ng chỉ có má»™t chút ở mảnh gáo dừa, chỉ thấy đứa bé ngá» nguáºy rồi trá»› ra tất cả. Bà mẹ rên lên: "Không cố ăn má»™t chút thì chết mất, con Æ¡i!" Khoảng ná»a đêm hắn chợt tỉnh giấc vì chợt nghe có tiếng khóc há»n con cá»§a ngưá»i mẹ, tiếng khóc khà n khà n, yếu á»›t, thê lương đến đứt ruá»™t. Khoảng gần sáng thì tiếng khóc im bặt, chắc ngưá»i mẹ cÅ©ng đã ngá»§. Sáng rõ mặt ngưá»i từ lâu hắn má»›i bước ra đưá»ng đã thấy mấy ngưá»i phu nhặt xác Ä‘ang cuá»™n chiếu bó chặt xác cả mẹ lẫn con vứt lên xe bò. HÆ¡n ná»a năm trá»i Ä‘i lại trên đưá»ng phố Hà Ná»™i ngá»i đâu cÅ©ng phảng phất cái mùi hôi khắm cá»§a các xác chết đã khô lại Ä‘en lại ở má»i ngóc ngách còn chưa lượm kịp Ä‘em chôn. Cứ Ä‘i má»™t quãng lại va phải má»™t xe bò chở xác ngưá»i, các bó chiếu cuá»™n ngưá»i xếp chồng lên nhau, mặt thì kÃn nhưng chân thì hở, những cẳng chân Ä‘en khô vá»›i những bà n chân có những ngón toè ra, nhìn xa như từng chùm rá»… cây cá»§a các cây-xác-ngưá»i. Từ trong đám xác chết đói bước ra, từ cái thân pháºn bị khinh rẻ bị là m nhục bước ra, nên những gian nan thiếu thốn cá»§a kháng chiến hắn chả coi và o đâu, lúc nà o cÅ©ng vui, bị anh em trong cÆ¡ quan bá» lại tại cái lán trống giữa rừng, dứt cÆ¡n sốt ngồi chồm dáºy ngÆ¡ ngác má»™t lúc lâu má»›i tỉnh lại dần, thấy bụi má»t đã phá»§ đầy ngưá»i, phá»§ đầy những tấm giát nứa đã bá» trống, tức là nằm chết ở đây đã lâu lắm, không chừng phải má»™t hai ngà y rồi vì hắn rất đói, đói cồn cà o, lại dốc gạo trong bao ra, bắc nồi lên, nhìn ngá»n lá»a bốc cao lại thấy vui, má»™t niá»m vui bất táºn, vui không duyên cá»› gì, cÅ©ng không hy vá»ng và o bất cứ cái gì, được sống, được cất bước cùng vá»›i bạn bè là vui, kháng chiến bao năm cÅ©ng được, kháng chiến đến bạc đầu vẫn được, có bao giá» phải sống má»™t mình đâu mà buồn, có bao giá» bị là m nhục bị bỠđói đâu mà buồn.
6.
Trong hai năm 1954 và 1955, không có ngà y nà o, tháng nà o rÆ¡i và o quên lãng vì má»—i ngà y Ä‘á»u có cái hồi há»™p, cái căng thẳng riêng và những niá»m vui rất bất ngá», không dám hy vá»ng cứ theo chân nhau ùa đến. Má»™t năm các cÆ¡ quan chÃnh trị, tham mưu cá»§a quân khu cứ hoạt động Ä‘á»u đặn theo các mùa, hạ thu thì nhốn nháo xúm quanh các há»™i nghị quân chÃnh lá»›n nhá», các lá»›p táºp huấn. Còn đông xuân là mùa tác chiến, cán bá»™ các ban phòng lại thay nhau Ä‘i xuống các đơn vị theo dõi các hoạt động phối hợp vá»›i các chiến trưá»ng chÃnh. Tháng mưa tháng nắng, mùa nóng mùa lạnh, thá»i gian cứ nhịp nhà ng trôi Ä‘i dưới những tán cây, trong các dãy lán, sáng có chuyện sáng, tối có chuyện tối, ngà y ngà y giống nhau, thi thoảng lại rá»™ lên má»™t chuyện vui, vợ anh nà y, mẹ anh kia từ trong vùng "tá»", cả từ trong Hà Ná»™i và Nam Ãịnh vừa ra hiện Ä‘ang có mặt ở nhà khách. Có anh ở Ban Tuyên huấn vừa nháºn được tin vợ ra mang theo cả thằng con lá»›n liá»n kêu lên thảm thiết: "Ngưá»i đâu mà liá»u thế, đưá»ng sá xa xôi nguy hiểm lại còn Ä‘em theo cả trẻ con Ä‘i!" Ä‚n ở vá»›i nhau được mươi ngà y vợ con lại trở vá» Thà nh, má»™t ná»a năm vắng bặt má»i tin tức, nhìn ông anh mà thương hại, cứ như ngưá»i đã nháºn án tá» hình chỉ còn chá» ngà y thi hà nh án. Ãầu tháng 7 năm 1954, thà nh phố Nam Ãịnh được giải phóng, anh Ä‘eo ba lô lao vá» hướng đó ngay, là ng cá»§a anh thuá»™c vùng ngoại vi cá»§a thà nh phố.
Tháng 3 năm 1954, phòng ChÃnh trị phân công hắn thêm má»™t việc má»›i, sáng sáng sang phòng Tham mưu tá»›i chá»— cÆ¡ yếu nháºn tin má»›i nhất từ mặt tráºn Ãiện Biên vá» thuáºt lại cho anh em ở cÆ¡ quan, sau đó viết bản tin rồi đưa xuống nhà in, sáng hôm sau gá»i nhanh xuống các đơn vị. Ngà y 7 tháng 5, chiến dịch Ãiện Biên Phá»§ toà n thắng, cả cÆ¡ quan là m bữa ăn tươi và o ngà y hôm sau để ăn mừng. Ngà y 21 tháng 7 Hiệp định đình chiến ở Việt Nam, Miên, Là o được ký kết. Lần đầu tiên hắn Ä‘i đại tiện trên má»™t má»m đồi còn sót lại những gốc chè, lắng nghe tiếng máy bay Dakota từ xa, rồi nó bay ngang qua đầu, trong lòng vẫn yên tÄ©nh lạ thưá»ng, khoan khoái lạ thưá»ng, vì chiến tranh đã thuá»™c vá» ngà y hôm qua. Cuối tháng 11 hắn và o Hà Ná»™i bằng xe taxi tư nhân từ thị xã Phá»§ Lý để tìm mẹ và em. Mẹ hắn già hẳn, Ä‘ang quẩy hai cái xảo to bầy trầu cau và những khúc vá» Ä‘i tá»›i thì gặp hắn. Cứ nghÄ© hai mẹ con Ä‘á»u phải oà khóc sau năm năm xa nhau trong chiến tranh mà rồi chả ai khóc cả, chân hắn tá»± nhiên nhÅ©n ra và mẹ hắn cÅ©ng chỉ nói: "Anh đã vỠđấy à ?", rồi bà cúi mặt xuống đứng nguyên tại chá»— má»™t lúc má»›i lại bước tiếp. Hắn cÅ©ng gặp lại em trai, nó đã cao bằng hắn, ngưá»i gà y má»ng như cây sáºy, mặc quần áo nâu, chÃt khăn chữ bát là m sư bác ở chùa Hoè Nhai. Tháng 8 năm 1955, hắn được Cục Tuyên huấn triệu táºp vá» Hà Ná»™i để viết truyện anh hùng. Cách đấy năm năm hắn Ä‘ang là lÃnh ngoà i biên chế cá»§a má»™t trung Ä‘oà n giải thể thì được Ä‘iá»u động vá» báo quân khu cÅ©ng không ăn không ngá»§ được vì quá vui. Lần nà y cÅ©ng thế, ngưá»i cứ bồn chồn ná»a vui ná»a buồn nhưng vui nhiá»u hÆ¡n vì những dây rợ để nÃu kéo hắn ở lại không nhiá»u, chỉ có má»™t cô gái Ä‘ang là m cấp dưỡng cá»§a đội văn công quân khu còn khiến hắn dùng dằng đôi chút. Nhưng ở Hà Ná»™i thiếu gì ngưá»i đẹp để hắn lá»±a chá»n, vả lại "anh bá»™ đội" Ä‘ang là má»™t hình tượng có giá để phái đẹp săn lùng. Má»—i lần ăn cÆ¡m Ä‘á»u gặp nhau nhưng hắn vẫn không hé môi nói lá»i từ biệt vá»›i cô bạn má»›i quen biết. Hắn cÅ©ng chưa từng gặp riêng cô, cÅ©ng không má»i cô sang thị xã Phá»§ Lý cùng mua sắm cái gì đó má»—i sáng chá»§ nháºt, hình như hắn cÅ©ng chưa nói vá»›i cô gái má»™t lá»i nà o ngoà i cái câu tẻ nhạt: "Cho xin má»™t cái tăm". Rồi cô theo đội văn công Ä‘i công tác, hắn chuẩn bị vá» Hà Ná»™i. Vá»›i cô hắn vẫn chưa thể tá»± dứt khoát, hoặc là giữ lại bằng má»™t lá»i hứa, hoặc buông bỠđể được tá»± do hoà n toà n trong hoà n cảnh má»›i. Trước ngà y vá» Hà Ná»™i, anh Lê Mai, phóng viên duy nhất còn lại cá»§a toà báo đã gần như không hoạt động, gặp hắn và có lá»i khuyên hắn nên gắn bó vá»›i cô gái nông dân vừa xinh đẹp vừa hÆ¡i ngốc nghếch nhưng chắc chắn là ngưá»i rất tháo vát, có đủ tà i để gánh vác má»™t gia đình trong má»i cảnh ngá»™ nếu như hắn còn muốn theo Ä‘uổi nghá» văn. Anh nói: "Máu cá»§a cáºu là máu loãng, máu bạc nhược, máu ăn bám cá»§a má»™t dòng há» quan lại lâu Ä‘á»i. Cái loại máu ấy không được pha trá»™n vá»›i loại máu sạch, có sức chảy mạnh mẽ cá»§a ngưá»i nông dân thì con cháu cáºu sau nà y chả là cái giống gì!" Năm ấy hắn 25 tuổi, cô gái 19, kém hắn sáu tuổi, đẹp, dáng ngưá»i đẹp, gương mặt đẹp, không ra ngưá»i ở nông thôn, chỉ phải tá»™i hai bà n tay dầy và hÆ¡i to, ngón tay cÅ©ng to, cÅ©ng là ngưá»i lao động vất vả từ nhá», mẹ chết sá»›m, lúc ở vá»›i dì (là bà hai do bà cả cưới cho chồng vì bà chỉ có ba ngưá»i con gái) lúc ở vá»›i các chị, phải là m má»›i có ăn chứ chả ai nuôi không. Ông cụ là đội khố xanh, các anh chị Ä‘á»u là ngưá»i kháng chiến. Năm ấy lấy vợ là phải chá»n ngưá»i có lý lịch tốt, nếu vợ có liên quan tá»›i tá» nguỵ là hết sức rắc rối sau nà y. Cô ấy được cả ngưá»i lẫn lý lịch, không nhanh tay thì ngưá»i khác sẽ vồ mất, lúc ấy lại tiếc. Chỉ hiá»m má»™t ná»—i cô ấy không được há»c hà nh gì, nói năng quá tháºt thà gần như ngây ngô nên hay gây cưá»i trong bữa ăn vì những câu trả lá»i thiếu ý tứ. Nhưng ở xa thì nhá»› lại sợ mất nữa, già kén lỡ chá»n phải má»™t cô vợ không hiá»n thì tan cá»a nát nhà . Trong kháng chiến hắn đã được chứng kiến nhiá»u cô cán bá»™ đã lá»›n tuổi lại xấu gái, lại hay nói chuyện chÃnh trị, cưá»i nói đùa giỡn như đà n ông mà vẫn lấy được những ông chồng vừa đẹp trai, vừa là cấp chỉ huy. Là do bị mắc bẫy mà phải lấy. Má»™t ông đại đội trưởng đóng quân liá»n nhà văn phòng cá»§a huyện há»™i phụ nữ. Cả xóm chỉ có má»™t cái ao sạch và mát bên nhà huyện há»™i, nên trưa nà o ông đại đội trưởng cÅ©ng mặc quần đùi sang tắm nhá». Lúc thay quần lại nghÄ© giữa trưa vắng vẻ nên cứ trần truồng bước lên báºc ao, đứng cạnh cái bể nước giá»™i thêm và i gáo cho sạch, vừa giá»™i vừa vá»— đùi vá»— mông như ngưá»i khoe. Trong nhà vẫn có má»™t thưá»ng vụ huyện há»™i tuổi ngót nghét ba mươi, má»—i lần thấy ông hà ng xóm sang là chồm dáºy đứng trong mà nh ngó ra. Con gái lỡ thì nhìn đà n ông còn trẻ tắm truồng dẫu là nữ tu cÅ©ng phát cuồng. Má»™t lần tắm xong ông ta lại cả gan bước lên hè, gá»i và o: "Chị có báo Cứu quốc số má»›i cho tôi mượn vá»›i". Chả ai trả lá»i cả, ông ta vén mà nh bước và o, cô cán bá»™ nằm ngá»§, quần kéo đến trên đùi, chân co chân ruá»—i, tá» báo muốn mượn Ä‘ang phá»§ lên mặt. Thế là cái việc không nên xảy ra đã xảy ra. Ngà y hôm sau, cô gái già bị cưỡng hiếp liá»n báo cáo vá»›i cấp trên cá»§a mình, và má»™t táºp thể các bà lên thẳng trung Ä‘oà n bá»™ gặp chÃnh uá»· để kể lể vá» cái nhục đã phải chịu cá»§a má»™t cô gái còn nguyên vẹn trinh tiết. ChÃnh uá»· bảo: "Thế thì cái thằng ấy sẽ phải chịu trách nhiệm vá»›i chị suốt Ä‘á»i rồi, chị bằng lòng chứ?" Ãám cưới được tổ chức liá»n mấy ngà y sau đó. Cô dâu tuy thấp máºp, nước da hÆ¡i Ä‘en nhưng nét mặt Ä‘á»u đặn, nói năng lại hoạt bát có duyên, thôi thế cÅ©ng là được, lấy vợ cái sắc không quan trá»ng bằng cái nết. Nhiá»u chục năm sau, trong má»™t lần dá»± má»™t Há»™i nghị Nông nghiệp toà n quốc, hắn đứng trước quầy sách báo thì có ngưá»i đụng nhẹ và o khuá»·u tay và má»™t giá»ng nói rất sang: "Xin chà o nhà văn lá»›n!" Hắn quay ngưá»i lại, ngỡ ngà ng trước má»™t bà thấp máºp, tóc uốn cao đã bạc nhiá»u, Ä‘eo kÃnh trắng, mặc áo dà i gấm mầu xanh Ä‘en, sang trá»ng, quà phái không thể tả, là m sao bà ấy lại có thể biết hắn, có thể đùa cợt vá»›i hắn, ai nhỉ? Bà nà o nhỉ? - "Còn nhá»› Huyện há»™i phụ nữ Phù Cừ không?" Nhá»› hết rồi! Hoà n toà n nhá»› rồi! Bà nói hiện nay là là phó chá»§ tịch phụ trách nông nghiệp má»™t tỉnh, ông chồng đã vá» hưu, má»›i Ä‘i thăm con Ä‘ang là m ăn bên Liên Xô chắc phải và i tháng má»›i vá», có má»™t con gái Ä‘ang ở Mỹ, nó là m bên ngoại giao. Ông bà có ba trai, hai gái, sáu cháu vừa ná»™i vừa ngoại, cháu Ä‘Ãch tôn má»›i sang há»c đại há»c ở bên Úc, khéo chừng chúng tôi được là m ông cố bà cố sá»›m hÆ¡n anh đấy nhá. Còn anh thế nà o? Thế nà o ư? Năm mươi tuổi đầu còn nuôi con lên năm là thua bà chị nhiá»u lắm rồi. Thì ra con ngưá»i ta là m gì cÅ©ng có số tháºt. Cặp vợ chồng nà y nghÄ© là ép nhau mà nên hoá ra cÅ©ng vẫn là có duyên số.
Năm 1957 cô cấp dưỡng cá»§a Ãá»™i văn công quân khu được tuyển vá» Ãoà n ca múa Tổng cục ChÃnh trị vì có dáng ngưá»i đẹp, gương mặt đẹp và giá»ng nói rất ấm. Ãoà n muốn huấn luyện má»™t ngưá»i đẹp thuần tuý đồng ruá»™ng thà nh ngưá»i giá»›i thiệu chương trình cá»§a Ãoà n tại Liên hoan Thanh niên và Sinh viên thế giá»›i được tổ chức ở MatxcÆ¡va và o cuối năm. Ngưá»i thì đẹp nhưng Ãt há»c nên không há»c thuá»™c được những lá»i giá»›i thiệu rất dà i dòng, lại không nói được đúng giá»ng tiếng nước ngoà i nhiá»u bà i ca đã được dịch lá»i sang tiếng Việt. Không là m ngưá»i giá»›i thiệu được, cÅ©ng không hát được, múa cà ng không được, chả lẽ lại trở vá» là m nghá» cấp dưỡng thì tá»™i nghiệp nên đà nh phải đưa vá» Ãoà n kịch nói cá»§a quân đội. Ngà y từ quân khu lên Tổng cục cô sang gặp hắn ngay, và o khoảng tối. Thoạt nhìn cô sau hÆ¡n má»™t năm không gặp lại, hắn cÅ©ng ngạc nhiên, vì trong bá»™ quân phục má»›i cô như đẹp hÆ¡n, thà nh thị hÆ¡n trước nhiá»u. Hắn giá»›i thiệu cô vá»›i Phùng Quán: "Ãây là bạn gái cá»§a mình". Cách nhìn đánh giá cá»§a Phùng Quán cÅ©ng là m hắn mát lòng, tức là Quán không ngá» hắn có cô bạn gái xinh đến thế. Nhưng khi hắn há»i: "Em có được khoẻ không?" thì câu trả lá»i cá»§a cô khiến hắn sững sá»: "Mấy ngà y nay chả hiểu ăn gì em toà n Ä‘i ỉa lá»ng thôi, ngưá»i mệt lắm". Phùng Quán quay mặt Ä‘i giấu má»™t thoáng cưá»i, còn hắn thì đã giáºn lắm. Thiếu gì câu nói hay hÆ¡n, kÃn đáo hÆ¡n khi lần đầu được trò chuyện vá»›i ngưá»i yêu, và như: "mấy hôm nay em không được khoẻ", hoặc "mấy hôm nay em bị Ä‘au bụng", hoặc "mấy hôm nay bụng dạ không được tốt". Việc gì phải nói rà nh rá»t cái từ rất khiếm nhã, rất không nên nói. Trong hai ngưá»i, ngưá»i con gái yêu hắn vô tư, không vụ lợi, yêu là yêu, yêu cả từ cái hướng nhà hắn ở, cả những lối hắn Ä‘i, chỉ mong chóng tối để được và o thà nh gặp hắn. Còn hắn là yêu trong tÃnh toán, trong lưỡng lá»±, có lúc muốn gắn bó, có lúc lại muốn buông bá», là vợ thì có thể được vì cái đức hy sinh cho chồng cho con đã thuá»™c vá» bản chất cá»§a các cô gái nông dân. Còn là ngưá»i tình thì chán lắm, chán và nhạt đến kinh ngưá»i. Cô đã phải từ bá» chÃnh mình để sống vá»›i môi trưá»ng má»›i, nói cưá»i theo ngưá»i khác, vui buồn theo ngưá»i khác vì cô đã nghÄ© những gì thuá»™c vá» cô nó "nhà quê" thế nà o, buồn cưá»i thế nà o, thà nh ra má»™t ngưá»i sống giả, giả từ trẻ đến già . Cô chỉ sống tháºt khi có chị em, há» hà ng từ quê lên thăm vợ chồng hắn. Những ngà y ấy cô là má»™t ngưá»i khác hẳn, hồn nhiên, vui tươi, má»i câu nói Ä‘á»u tá»± nhiên, Ä‘á»u ấm áp, có cái duyên riêng, có sức quyến rÅ© riêng. Há» cưới nhau tại nhà Hợp Thiện ở đưá»ng Phùng Hưng (nay là nhà tang lá»… cá»§a Hà Ná»™i), là con đưá»ng song song vá»›i đưá»ng Lý Nam Ãế. Bên nhà trai có mẹ hắn và tạp chà Văn nghệ Quân đội, bên nhà gái có bố vợ và Ãoà n kịch nói Quân đội. Má»™t nồi nước chè khô, thuốc lá Ãiện Biên, Tam Ãảo và bánh kẹo cá»§a máºu dịch. Cô dâu mặc áo dà i, chú rể vẫn quần áo bá»™ đội và đi dép râu. Chá»§ hôn là nhà thÆ¡ Thanh Tịnh. Ãám cưới ngà y ấy giống như má»™t cuá»™c liên hoan cá»§a cÆ¡ quan, má»i ngưá»i thay nhau chúc tụng, rồi ngâm thÆ¡ và kể chuyện vui, những mẩu chuyện mở đầu thì thanh kết thúc thì tục để gây cưá»i, những cái cưá»i nhạt nhẽo vô nghÄ©a cá»§a tuổi trẻ, cái tuổi rất dá»… cưá»i. Bá»n hắn sống và o cái thá»i má»i nghi lá»… Ä‘á»u bị tước bá» (vì nó vô Ãch, nghÄ© thế!), tất cả chỉ nhằm nhanh chóng đạt đến cái Ä‘Ãch. Cái Ä‘Ãch thì vẫn đến nhưng chả để lại má»™t ấn tượng sâu sắc nà o, vá» già má»›i chợt nghÄ© hai ngưá»i chưa hỠđăng ký kết hôn tại má»™t cÆ¡ quan nà o cá»§a chÃnh quyá»n, tháºm chà cÅ©ng không có cả giấy hôn thú. Cái lối sống tạm bợ, tuỳ tiện, không kể đến những yêu cầu cần có cá»§a má»—i cá nhân, kể cả những yêu cầu rất thiêng liêng lan toả trong má»i hoạt động cá»§a xã há»™i. Má»™t xã há»™i mà má»i ngưá»i gần như quên hẳn những cụm từ cần thiết trong các mối quan hệ: xin phép, xin lá»—i, cảm Æ¡n. Cứ nghÄ© lại những cá»a hà ng phở cá»§a máºu dịch mà hãi, xếp hà ng, mua phiếu, xếp hà ng cầm bát phở, những bát phở nhà y nhụa nước mỡ trà n ra ngoà i thà nh bát, vừa nóng vừa trÆ¡n, cầm không khéo là há»ng ăn, rồi và rồi nuốt. Tá»›i đâu cÅ©ng được nhìn những gương mặt lầm lầm, những câu nói cá»™c lốc, gắt gá»ng, đưa tiá»n, cầm hà ng và không được chá»n, có hà ng đâu mà chá»n, chá»n là muốn đổi hà ng, là phạm luáºt, khách mua to tiếng là quấy rối, là phạm pháp. Chỉ được nháºn, có gì nháºn nấy, không được phà n nà n, không được tá» ra bất bình má»›i là má»™t công dân tốt. Rồi sống mãi trong cái môi trưá»ng ấy cÅ©ng thà nh quen, khi hắn được gặp lại những ngưá»i ruá»™t thịt ở Sà i Gòn vừa được giải phóng, ăn bữa cÆ¡m gia đình không má»i ai cả, thÃch món nà o cứ xỉa đũa gắp mãi má»™t món ấy, tại sao lại nhìn tôi, tôi vẫn cầm đũa chứ có nhón tay ăn bốc đâu mà nhìn. Mấy đứa cháu ở Sà i Gòn tá» vẻ khó chịu khi ngưá»i chỉ huy dà n nhạc mặc áo sÆ¡ mi bá» ngoà i quần thì chÃnh hắn lại ngạc nhiên. Bá»n trẻ nói: "Và o nhà hát ngưá»i xem còn ăn mặc lịch sá»± huống là dà n nhạc". Chà , thói táºt tư sản, thói táºt đế quốc! NghÄ©a lại trong năm đầu lấy nhau không còn nhá»› được má»™t ká»· niệm nà o đẹp, không Ä‘i chÆ¡i đâu (nhìn bến xe khách là mất máºt còn muốn Ä‘i đâu), không mua sắm gì (lại xếp hà ng, thôi, ở nhà ), cÅ©ng không có Ä‘iá»u kiện là m những bữa cÆ¡m thân máºt má»i bạn bè những ngà y lá»… ngà y nghỉ vì bá»n hắn chưa có nhà riêng, há» vẫn sống ở cÆ¡ quan như trước, tối đến vợ má»›i sang phòng là m việc cá»§a hắn ngá»§ qua đêm, vợ muốn nấu má»™t bữa cÆ¡m ngon cho chồng cÅ©ng không thể đà nh lại dắt nhau ra ngồi vỉa hè đưá»ng ăn quà . Mẹ chồng cÅ©ng không có chá»— ở riêng, vẫn là ở nhá» nhà ngưá»i cháu, chỉ có má»™t cái giưá»ng kê ở buồng ăn là chá»— nằm cá»§a mẹ, cÅ©ng là gặp nhau suông, nói dăm ba câu chuyện rồi vá», đâu có thể chá»§ nháºt nà o cÅ©ng ăn cÆ¡m nhà anh chị. Chả có gì vui trong cuá»™c sống vợ chồng, chỉ có má»™t thay đổi là há» không phải nằm lẻ loi má»—i đêm, còn tất cả vẫn như cÅ©, vẫn là cuá»™c Ä‘á»i lÃnh, ăn cÆ¡m táºp thể ngá»§ trên ván sà n. Mà lại có thêm nhiá»u cái phiá»n hà . Những giá» rảnh rá»—i buổi tối hắn thưá»ng Ä‘á»c sách hoặc viết, là cái khoảng thá»i gian sảng khoái nhất, mong đợi nhất trong ngà y vì hắn được sống vá»›i nghá», được sống vá»›i những mÆ¡ má»™ng lá»›n nhá» cá»§a hắn. Nhưng vợ hắn lại muốn Ä‘i xem cải lương, Ä‘i xem phim, phim hay thì khó mua vé, phim dở lại tiếc thì giá», hắn ngồi ngáp ngắn ngáp dà i má»™t lúc rồi tá»±a đầu và o vai vợ mà ngá»§. Nhưng vợ hắn thì vui lắm, được Ä‘i cùng chồng, được ngồi cạnh chồng ở chá»— công cá»™ng là vui rồi. Ãã bắt đầu có những tranh cãi vặt, những giáºn há»n vặt, vì những ý muốn khác nhau, thằng đà n ông thì cáºy quyá»n được vợ yêu, cà ng lúc cà ng bá»™c lá»™ cái tÃnh Ãch ká»·, độc Ä‘oán, ngưá»i vợ đã nhịn má»™t lần đà nh phải nhịn tiếp, nhịn cho yên chuyện, xưa nay nhiá»u ngưá»i đà n ông trong là ng uống rượu say, chÆ¡i xóc đĩa vẫn vỠđánh vợ thì sao, hút thuốc phiện bán cả ruá»™ng cả nhà mà vợ con không dám ho he má»™t lá»i thì sao? Pháºn đà n bà thá»i nà o chẳng khổ, không nÃn nhịn thì bỠđược nhau ư? Thằng đà n ông thà nh phố bắt nạt ngưá»i vợ nhà quê bắt đầu là như thế. Vì hắn tá»± nghÄ© hắn là má»™t ngưá»i chồng tốt, má»™t thằng đà n ông có rất nhiá»u cái mạnh, hắn xứng đáng có được ngưá»i vợ đẹp hÆ¡n thế, đảm Ä‘ang hÆ¡n thế và cÅ©ng không bao giá» dám là m ngược lại ý chồng. Hắn là con thêm con thừa mà cÅ©ng vẫn được thừa hưởng đầy đủ máu huyết má»™t dòng há» mà ngưá»i chồng là ông chá»§ còn các bà vợ chỉ là tỳ thiếp mà thôi. Hắn không sợ ngưá»i vợ bị bắt nạt sẽ có lúc tìm được cách trả thù. Không bao giá»! Vì không thể bá» hắn để lấy ngưá»i khác được. Hắn vừa có danh vừa có tiá»n, phải má»—i tá»™i có máu gia trưởng, nhịn má»™t chút là xong cả, còn lấy được ai hÆ¡n thế. Ãã có lần, năm còn trẻ, vợ hắn nói: "Tôi thà lấy má»™t thằng chồng là m cu li nhưng vợ chồng quấn quýt nhau vẫn còn hÆ¡n là m vợ anh!" Hắn cưá»i nhạo: "Thì Ä‘i mà lấy, còn kịp mà , các con tôi nuôi cho". Hắn nói trâng tráo, không chút hối tiếc thì ngưá»i vợ lại đà nh nhịn. Nhịn hắn má»™t chút vẫn là hÆ¡n cả. Thá»i trẻ còn không dám trả thù chả lẽ vá» già lại có cách trả thù? Thế mà cái chuyện trả thù đã xảy ra, khi các con đã trưởng thà nh, vợ hắn đã già lại bệnh mà vẫn có cách trả thù được, tìm được má»™t hình phạt đáng sợ nhất, nhức buốt đến táºn xương tuá»·, vá»›i má»™t ngưá»i thông minh như hắn cÅ©ng không thể nghÄ© được cách thoát ra.
7.
Trong cuá»™c sống thưá»ng nháºt không mấy khi hắn phạm phải lầm lá»—i lá»›n vì hắn luôn biết tá»± giá»›i hạn trong cái có thể. Má»™t Ä‘á»i ngưá»i mà không có đôi ba lần dám mạo hiểm và o cái không có thể cÅ©ng xem như chưa từng sống, má»™t kẻ đã chết khi còn sống, má»™t kẻ vô tÃch sá»±. Hắn quả là má»™t kẻ vô tÃch sá»±, chả thế bố đẻ hắn khi ngắm nhìn hắn ngồi ngẩn ngÆ¡ ở má»™t góc nhà đã phải thốt lên đầy thất vá»ng: "Thằng mán tiá»n!" Má»™t thằng mán tiá»n mà dám phiêu lưu và o địa hạt văn chương, là cái lãnh vá»±c hoà n toà n không có thể vá»›i thân pháºn hắn, vá»›i tÃnh cách hắn. Váºy hắn đã có phép thuáºt gì để tồn tại được, tồn tại trong suốt mấy chục năm? Cuá»™c biến hoá ở trong hắn xét cho cùng lại hết sức đơn giản và hoà n toà n không tá»± giác. Vì hắn không có tÃnh cách mạnh, không có bản sắc rõ rà ng, chỉ là cái rá»—ng không, nhưng cái rá»—ng không ấy lại có sức mạnh hút và o nó má»i mà u sắc cá»§a cuá»™c sống mà chỉ má»™t kẻ nhút nhát, yếu Ä‘uối, có nhiá»u khát vá»ng dang dở má»›i cảm nháºn được. Hắn tá»± biến hoá thà nh đối tượng được quan sát má»™t cách rất dá»… dà ng. Là anh hùng hoặc má»™t tên tá»™i phạm chỉ qua và i lần tiếp xúc hắn đã có thể lặn và o táºn đáy sâu để tìm ra cái then máy bà máºt đã chi phối má»i tÃnh toán và hà nh động cá»§a ngưá»i đối thoại. CÅ©ng có lúc lầm nhưng thưá»ng là không lầm. Hắn chỉ sợ có hà nh động, bất kể hà nh động gì, là tốt hay là xấu, là lá»›n hay nhá», hắn Ä‘á»u không bịa được, vì hắn chưa từng là m, cÅ©ng chưa bao giá» dám thá» là m. Hắn nghÄ© như triết nhân, là m như con trẻ. Ãã là m là há»ng, dầu là má»™t việc rất nhá» hắn vẫn không thể biết nên bắt đầu từ đâu nên kết thúc như thế nà o! Nhưng nghÄ© thì khác, nghÄ© ngợi nông sâu, xa gần là thánh địa cá»§a hắn. Năm viết Xung đột hắn má»›i 27 tuổi nhưng chỉ ngồi trò chuyện dăm buổi vá»›i chá»§ tịch xã NghÄ©a Hoà hÆ¡n hắn gần hai chục tuổi hắn đã có thể biến hoá thà nh ông ta hết sức tá»± nhiên. Rồi hắn nghÄ© theo nhân váºt, nói theo nhân váºt và hà nh động bằng tưởng tượng đúng vá»›i tÃnh cách cá»§a nhân váºt. Nhân váºt văn há»c đã hình thà nh cùng hắn Ä‘i suốt cuá»™c hà nh trình gần ba năm là khoảng thá»i gian Ä‘i vá» xã NghÄ©a Hoà , cÅ©ng là khoảng thá»i gian cá»§a cuốn tiểu thuyết.
Nhân váºt Thuỵ là má»™t ná»a khác cá»§a chÃnh hắn, là cuá»™c đấu tranh dai dẳng giữa má»™t niá»m tin trong trẻo vá»›i những ham muốn nhÆ¡ nhá»›p cá»§a Ä‘á»i thưá»ng. Khi nghe má»™t cán bá»™ cá»§a huyện nháºn định vá» Nhà n, phó chá»§ tịch xã, là má»™t cán bá»™ có uy tÃn trong dân nhưng láºp trưá»ng không kiên định, hắn nháºn ra ngay cuá»™c giằng co khi thắng khi thua giữa niá»m tin cÅ© thuá»™c vá» thiêng liêng vá»›i niá»m tin má»›i cá»§a má»™t Ãảng viên cá»™ng sản. Cuá»™c đấu tranh nà y chÃnh hắn đã từng trải qua, cho đến táºn hôm nay, khi gặp má»™t chuyện rắc rối không thể tìm ra lối thoát, hắn vẫn lẩm nhẩm khấn khứa: "Lạy trá»i, cho con qua khá»i được chuyện nà y, con xin tình nguyện giảm thá» mưá»i năm để thoát ra khá»i chuyện nà y." Nhưng nhân váºt Tam (cÅ©ng trong Xung đột) má»›i tháºt là mảnh đất hắn có thể tung hoà nh ngang dá»c. Tam là má»™t cán bá»™ rất trong sạch, rất thẳng thắn, chỉ má»™t chút thiếu tỉnh táo mà thà nh kẻ phạm tá»™i. Cái Ä‘au đớn cá»§a má»™t kẻ có phạm tá»™i tháºt nhưng chưa mất hết lương tri chả thấm và o đâu vá»›i má»™t ngưá»i không bao giá» nghÄ© rằng mình có thể phạm tá»™i mà lại hoá ra đã phạm tá»™i, má»™t cái tá»™i vô tình đụng phải nó, rồi nháºp là m má»™t vá»›i nó, nằm trong danh sách những kẻ đã phạm tá»™i, không có cách gì để thanh minh, để tách khá»i mình ra, để trở lại trong trắng như trước đó. Không có cách nà o cả. Phải cúi đầu chịu má»™t cái tá»™i oan chả biết kêu vá»›i ai, chÃnh mình kêu cứu vá»›i mình cÅ©ng thấy khó nghe khó cứu huống là vá»›i ngưá»i khác. Vả lại vá»›i ngưá»i Ä‘á»i, ngay cả vá»›i vợ con, vá»›i bạn thân tuy lắng nghe những lá»i bá»™c bạch vá»›i cái vẻ thông cảm nhưng dứt khoát không có má»™t ai tin anh cả, không có má»™t ai tin được anh là má»™t kẻ hoà n toà n không có tá»™i. Hạnh phúc không thể chia bá»›t vá»›i ai khác, bất hạnh cÅ©ng thế, phúc ai nấy hưởng, tá»™i ai nấy chịu, má»—i ngưá»i là má»™t nắm mồ vá»›i niá»m vui và ná»—i Ä‘au cá»§a riêng há». Hắn nháºn ra Ä‘iá»u đó khi đứa con trai đầu cá»§a hắn bị chết Ä‘uối ở sông Hồng. Bạn bè kéo đến nhìn hắn váºt vã than khóc vá»›i những ánh mắt rất buồn bã, rất thông cảm. Nhưng khi hắn nằm váºt ra giưá»ng vì quá mệt chợt nghe tiếng các bạn hắn ở đầu hè bà n nhau chá»— hẹn để đưa các con lên xe ra Ãồ SÆ¡n nhân chúng được nghỉ hè. Là những giá»ng nói khác hẳn, rất nhẹ, rất vui cá»§a các ông bố hạnh phúc Ä‘ang nghÄ© đến má»™t chuyến Ä‘i rất thú vị cá»§a bá»n trẻ sau má»™t năm ăn há»c vất vả ở những nÆ¡i sÆ¡ tán. Có thể hắn là má»™t nhà văn có khả năng bẩm sinh thông cảm tức thá»i vá»›i má»i cảnh ngá»™, nhưng đúng hÆ¡n, hắn đã từng là má»™t đứa trẻ rất trong trắng chưa há» phạm tá»™i nhưng lại bị những ngưá»i thân, rất thân, buá»™c tá»™i là thằng ăn cắp, và đã đối xá» vá»›i hắn như má»™t thằng ăn cắp thá»±c sá»± Ä‘ang sống lẫn lá»™n trong đám con cái rất nết na cá»§a há». Những kẻ lương thiện bị những tình huống trá»› trêu đẩy há» thà nh kẻ phạm tá»™i má»™t cách oan uổng luôn luôn là m hắn cảm động, là m hắn tò mò muốn được hiểu thêm nữa, nhiá»u thêm nữa, để thêm má»™t lần được sống lại những ngà y tháng bi đát đã thuá»™c vá» quá khứ. ÃÆ°á»£c sống lại vá»›i cái buồn cái nhục tuổi thÆ¡ cÅ©ng là dịp để hắn được dùng những giá»t nước mắt cá»§a tuổi già tưới lên má»™t vùng ká»· niệm mãi mãi là nÆ¡i á»§ ấm những đốm lá»a sáng tạo trong sá»± nghiệp văn chương cá»§a hắn. Hắn tin rằng không ai có thể viết hay hÆ¡n hắn vá» hai ông cháu VÅ© Hồng Khanh. Ngưá»i ông vì không có những quyết định đúng ở má»—i bước ngoặt cá»§a lịch sá», trở thà nh tá»™i nhân cá»§a lịch sá», đứa cháu thì chả biết má»™t tà gì vỠông ngoại mà má»™t Ä‘á»i phải láºn Ä‘áºn vì những hoạt động chÃnh trị trong quá khứ cá»§a ngưá»i ông. Hắn đã phải chịu cái tá»™i cá»§a tổ tông, là những cái tá»™i hắn không thể biết chứ đừng nói có liên can. Lại má»™t ông cá»±u đảng viên, và o đảng từ thá»i Nguyá»…n Thái Há»c má»›i láºp đảng rồi cÅ©ng chạy trốn sang Vân Nam, rồi nhá»› nước quá lại quay vá», ra đầu thú vá»›i chÃnh quyá»n kháng chiến, Ä‘i tù dăm năm, lúc được là m ngưá»i tá»± do má»›i lấy vợ, má»›i sinh con, gian truân từ trẻ đến già . CÅ©ng là má»™t kiếp ngưá»i mà sao Ä‘au đớn thế, khốn khổ thế. Nhưng tá»± mình tìm ra tá»™i, rồi tá»± mình sống thấp thá»m vá»›i cái tá»™i tưởng tượng ấy gần trá»n má»™t Ä‘á»i ngưá»i má»›i tháºt là má»™t cá»±c hình. Anh ta là má»™t ngưá»i có há»c, thuở má»›i lá»›n có tham gia rà o là ng cùng các chú bác anh chị, nghÄ© là rà o là ng kháng chiến chống Pháp, nà o dè lại là rà o là ng chống Việt Minh, vì đây là là ng cá»§a Nguyá»…n Thái Há»c, địa bà n hoạt động cá»§a Việt Nam quốc dân đảng từ những năm 30. Kháng chiến thà nh công, anh phải Ä‘i tù vì đã có hà nh động chống cách mạng từ năm 1946. Ãi tù năm năm anh được tha trước thá»i hạn vì là má»™t phạm nhân gương mẫu. Từ ngà y được tha, anh má»›i tháºt sá»± là kẻ có tá»™i, tháºt sá»± sống trong tù. Cái tá»™i do chÃnh anh tưởng tượng ra và cái nhà anh Ä‘ang sống vá»›i vợ con đã biến thà nh nhà tù, tá»± anh là giám ngục. Anh luôn luôn tin rằng mình là kẻ Ä‘ang bị công an theo dõi nhất cá» nhất động cá»§a anh Ä‘á»u được ghi chép rất cẩn tháºn, chỉ cần má»™t chuyện gì đó vá» chÃnh trị xảy ra ở trong vùng, tháºm chà ở trong tỉnh là anh sẽ bị bắt lại ngay láºp tức. Anh cưá»i nói, Ä‘i lại hệt như má»™t kẻ có tá»™i Ä‘ang bị theo dõi, lấm lét, khúm núm, nịnh bợ. Là ngưá»i đà ng hoà ng ai lại sống như thế, đó là cách sống cá»§a má»™t kẻ có tá»™i, cái tá»™i còn được giấu kÃn, cái tá»™i ấy chỉ có má»™t anh biết, và má»™t cÆ¡ quan có nhiệm vụ theo dõi anh chắc chắn là có biết. Và đêm ngà y anh ta sống trong sá»± chỠđợi, phải nói là mong đợi, được bị bắt để chấm dứt má»™t lần cho xong cái kiếp ngưá»i có mặc cảm là đã phạm tá»™i. Hầu hết các nhân váºt trong Má»™t cõi nhân gian bé tà đá»u có mang tá»™i vá»›i ai đó, Ä‘á»u có khả năng phạm tá»™i vá»›i ai đó. Ngưá»i ông có tá»™i vá»›i đứa cháu ngoại vì đã để lại má»™t di sản chÃnh trị không được tốt đẹp cho con cháu. Ngưá»i đà n ông có tá»™i vá»›i vợ con vì đã không biết tổ chức má»™t gia đình vững chắc để vợ con có chá»— nương tá»±a lúc thá»i thế đổi thay. Ngưá»i chỉ huy có tá»™i trước cái chết cá»§a chiến sÄ© vì đã lên má»™t kế hoạch tác chiến thiếu chuẩn xác. Ãứa cháu có tá»™i vá»›i bà cô vì đã để bà phải sống cô đơn lúc tuổi già sau nhiá»u chục năm hy sinh cho anh trai, cho các cháu. Ông uá»· viên cá»§a viện kiểm sát cÅ©ng phần nà o có tá»™i trước những lá»—i lầm cá»§a các phạm nhân nguyên là chiến sÄ© đã từng đánh Mỹ chỉ vì há» không tìm được việc là m thÃch hợp mà thà nh can phạm. Xét đến cùng má»—i chúng ta Ä‘á»u Ãt nhiá»u có tá»™i trước những bất hạnh cá»§a vô số ngưá»i mà ta đã nguyện má»™t Ä‘á»i phục vụ cho sá»± no ấm và an toà n cá»§a há». Và ông bố hắn cÅ©ng là ngưá»i có tá»™i khi đã sinh ra hắn mà không có má»™t trách nhiệm gì vá» cái sinh mạng bé nhá» mang dòng máu cá»§a ông, lại còn vu tá»™i cho hắn để ông được thanh thản rÅ© sạch cái phần trách nhiệm phải có cá»§a mình.
Cái mặc cảm chÃnh hắn cÅ©ng là kẻ Ãt nhiá»u có tá»™i trước những bất hạnh cá»§a bè bạn, cá»§a đồng nghiệp, khiến hắn sẵn sà ng giải hoà , sẵn sà ng nháºn lá»—i khi có Ä‘iá»u kiện, không há» sợ bị mất mặt trước bạn bè, hoặc sợ bị cấp trên hiểu lầm. Năm 1987, Ãảng và Nhà nước bắt đầu đổi má»›i hệ thống quản lý kinh tế, xã há»™i và chÃnh trị cho phù hợp vá»›i sá»± phát triển cá»§a đất nước, Ban thư ký Há»™i Nhà văn có giao cho hắn và nhà văn Xuân Thiá»u Ä‘i má»i các nhà văn bị ká»· luáºt trong vụ án Nhân văn Giai phẩm trở lại sinh hoạt vá»›i Há»™i Nhà văn. Hắn đã nháºn nhiệm vụ như kẻ được dịp láºp công để chuá»™c lại nhiá»u lá»—i lầm cá»§a mình trong quá khứ. Nhưng những ngưá»i bị ká»· luáºt, trong quyết định chÃnh thức là ba năm mà hoá ra kéo dà i ba mươi năm, cÅ©ng có quyá»n bất bình, há»n giáºn vá»›i những ngưá»i Ä‘i má»i, có anh còn không muốn trở lại Há»™i nữa, là nhà văn ngoà i Há»™i thì đã sao, vì Há»™i đâu có bảo vệ được há» khi há» gặp tai nạn. Hắn là tên Ä‘ao phá»§ (như có ngưá»i bạn đã gá»i hắn thế trong má»™t lúc quá giáºn), nhưng lại có bá»™ mặt cá»§a kẻ chịu án, không phải trong lúc nà y mà suốt mấy chục năm qua, chưa bao giá» hắn có bá»™ mặt vênh váo cá»§a kẻ hãnh tiến, kẻ thắng cuá»™c cả, chÃnh là cái bá»™ mặt biết hối lá»—i ấy đã khiến má»i việc hoá ra dá»… dãi, hoá ra vui vẻ. Má»™t ngưá»i nói rất gay gắt, ngưá»i khác lại bảo: "Thằng K. nó đã nói thế thì cÅ©ng nên nghe nó, nó cÅ©ng là đứa biết phải trái" - "Nó vì anh em mà vất vả, giáºn dá»—i vá»›i nó mà là m gì!". Thế là xong, cuá»™c dà n hoà đã hoà n tất. Ông Trần Dần muốn Ä‘i khám bệnh và ông sẽ Ä‘i bằng xÃch lô. Hắn và Xuân Thiá»u bảo sẽ đưa xe cá»§a Há»™i tá»›i đón ông, Trần Dần gạt ngay: "Mình thÃch Ä‘i xe cá»§a dân chứ không thÃch Ä‘i xe cá»§a quan". Hắn nói: "Anh không thÃch nhưng vợ con anh thÃch, ông Trần Dần Ä‘i khám bệnh bằng xe hÆ¡i cá»§a Há»™i là ngưá»i hà ng phố sẽ nhìn gia đình anh bằng con mắt khác, nói năng vá»›i vợ con anh bằng cái giá»ng khác". Hắn còn nói đùa: "Thần tiên sống bằng khà trá»i thì không cần, nhưng ngưá»i phà m tục sống bằng gạo bằng muối thì vẫn rất cần". Trần Dần cưá»i, không phải vì hắn nói hay mà vì lòng dạ hắn còn ngay tháºt.
Suốt má»™t Ä‘á»i hắn chỉ sợ nói oan cho ai má»™t truyện gì đó, váºy mà hắn vẫn nói oan và cả viết oan cho hai ngưá»i bạn mà hắn còn nhá»›. Trưá»ng hợp thứ nhất là vá»›i nhà văn Trần Kim Trắc. Hắn thuá»™c tên Trần Kim Trắc trước mấy năm khi được gặp mặt. Ấy là cả hai Ä‘á»u có tác phẩm được giải thưởng cá»§a Há»™i Văn nghệ Việt Nam năm 1952. Trần Kim Trắc được giải nhì vá»›i truyện ngắn Cái lu, còn hắn được giải khuyến khÃch vá»›i truyện vừa Xây dá»±ng. Năm 1956, hai ngưá»i má»›i được gặp nhau, khi Trắc là má»™t cán bá»™ cá»§a Tiểu Ä‘oà n Ba lẻ Bảy lừng danh táºp kết ra Bắc và vá» Phòng ChÃnh trị quân khu 3 là m công tác văn nghệ báo chà thế chân hắn vừa được Ä‘iá»u động vá» Cục Tuyên huấn. Trong má»™t lần vá» Hà Ná»™i há»p, Trắc có gợi ý hắn nên vá» xứ Quỹ Nhất thuá»™c huyện NghÄ©a Hưng để tìm hiểu má»™t vụ xô xát lá»›n giữa đám thanh niên công giáo vá»›i má»™t đơn vị bá»™ đội đóng quân ở đó. Trắc nói: "CÅ©ng lá»›n chuyện đấy, phức tạp hÆ¡n trong Nằm vạ nhiá»u". Má»™t tháng sau hắn bắt tay và o viết táºp 1 cá»§a bá»™ tiểu thuyết Xung đột (quyển 1 gồm bốn táºp). Năm 1957, Trắc cÅ©ng được Ä‘iá»u vá» Tạp chà Văn nghệ Quân đội má»›i được chuyển trụ sở ra nhà số 4 phố Lý Nam Ãế. Ná»a năm sau thì Trắc gặp nạn, má»™t lá»—i lầm trong sinh hoạt, cÅ©ng nhá» thôi, gặp ngưá»i phụ trách có lòng độ lượng thì chả có chuyện gì xảy ra cả, có thể vừa cưá»i vừa trách nhẹ má»™t câu là xong. Ãằng nà y má»—i ngưá»i có mặt trong cuá»™c há»p nói hùn và o má»™t câu, chuyện lúc đầu thì nhá», dần dần hoá ra to, hoá ra nghiêm trá»ng, cuối cùng bản án anh phải chịu là hết sức nặng ná». Sáu năm sau, năm 1963, hắn có việc phải vá» Hưng Yên, bất ngá» gặp lại ngưá»i bạn văn thiếu may mắn là nhân viên phụ động cá»§a Ty Công nghiệp tỉnh. Trá»i đã chạng vạng tối, cùng ngồi vá»›i nhau trong ngôi nhà lợp gianh cá»§a má»™t thị xã xÆ¡ xác, tiêu Ä‘iá»u, tối om như cái là ng má»›i láºp, nhìn nét viá»n cá»§a gương mặt bạn trong tranh tối tranh sáng mà hắn muốn ứa nước mắt vì xấu hổ, vì ân háºn. Trong sáu năm qua, hắn và các bạn ở cÆ¡ quan cÅ© đã có má»™t ai gá»i tá»›i ngưá»i đồng đội gặp nạn má»™t lá»i thăm há»i, má»™t lá»i an á»§i? Hoặc má»™t lá»i giá»›i thiệu vá»›i cÆ¡ quan má»›i để bạn được hiểu đúng hÆ¡n, để bạn đỡ khổ hÆ¡n? Hắn vẫn được viết văn còn bạn hắn đã bá» nghá» từ ngà y rá»i khá»i tạp chÃ, bây giá» chỉ còn lo kiếm sống chứ tâm địa đâu nghÄ© tá»›i chuyện viết văn. Lại nhiá»u chục năm sau nữa, đôi bạn oan nghiệt lại chạm trán nhau tại thà nh phố Hồ Chà Minh, bạn hắn tóc đã bạc phÆ¡, lông mà y lông mi Ä‘á»u bạc trắng, nhưng gương mặt lại rạng rỡ như được chiếu sáng từ bên trong. Trong câu chuyện hà n huyên sau nhiá»u chục năm xa cách, bạn hắn không há» nhắc lại ná»a lá»i chuyện cÅ©, cái chuyện rất buồn, rất tệ cá»§a má»™t thá»i, thăm há»i đủ má»i ngưá»i, chả giáºn má»™t ai, chả nghÄ© xấu vá» má»™t ai, chỉ khi chia tay má»›i bảo: "Mình rất biết Æ¡n chÃn năm là m anh bá»™ đội Cụ Hồ thá»i đánh Pháp. Không có cốt cách cá»§a má»™t thằng lÃnh thì khó mà chống đỡ những sóng gió cá»§a cuá»™c Ä‘á»i. Ãá»i rất dà i ai mà tránh mãi được những chuyện không may".
Năm hắn 69 tuổi, trong má»™t năm hắn nháºn được ba, bốn lá thư cá»§a VÅ© Bão, má»™t bạn văn quen biết nhau từ thuở thiếu thá»i. Trong các lá thư VÅ© Bão có nhắc lại má»™t bà i phê bình cá»§a hắn nặng vá» chÃnh trị, nhẹ vá» văn chương, gần như kết án cuốn tiểu thuyết Sắp cưới cá»§a anh, in trên tạp chà Văn nghệ Quân đội năm 1958, cách đây đã 42 năm. Quả tình hắn đã quên biến mất bà i báo đó, quên từ lâu rồi. Vả lại há» vẫn gặp nhau trong suốt mấy chục năm ở Hà Ná»™i, cùng uống trà chén ở các quán dá»c đưá»ng, nói chuyện trên trá»i dưới đất rất hồn nhiên, rất vui vẻ, có ai nhắc lại chuyện cÅ© đâu mà nhá»›, má»™t lá»i bóng gió hằn há»c cÅ©ng không có. Váºy mà ná»—i Ä‘au cá»§a bạn vẫn còn đó, nguyên vẹn, tươi má»›i như chuyện má»›i xảy ra trong ngà y hôm qua, trong tháng trước. Thì ra ngưá»i cầm dao không thể có cùng má»™t ná»—i Ä‘au vá»›i ngưá»i bị chém. Vết chém là nh nhưng vẫn còn sẹo, còn bà n tay cầm dao buông dao ra đâu có để lại vết tÃch gì. Trước ngà y há»p đại há»™i nhà văn khoảng má»™t tháng, hắn lại nháºn được thư cá»§a VÅ© Bão. Lần nà y anh ấy yêu cầu hắn phải có mặt tại đại há»™i, bằng má»i giá phải có mặt, không được lẩn trốn để nạn nhân có thể đứng trên diá»…n đà n đại há»™i vạch trần bá»™ mặt giả nhân giả nghÄ©a cá»§a má»™t "tên sát thá»§", má»™t "dÅ©ng sÄ© diệt đồng đội" trước mặt bạn bè. Nếu hắn còn ở tuổi 40 có lẽ hắn sẽ có phản ứng khác, nhưng hắn đã bước sang tuổi 70, Ä‘ang sống mấy năm cuối cá»§a má»™t Ä‘á»i ngưá»i, má»™t Ä‘á»i viết, đã từng có nhiá»u cÆ¡ há»™i để nhìn lại từng chặng đưá»ng cá»§a mình, những cái phù phiếm, những ganh Ä‘ua con trẻ, hiếu thắng con trẻ và cách tá»± toả sáng cÅ©ng rất con trẻ đã tà n lụi theo năm tháng từ lâu rồi, phần còn lại khiến hắn không được an tâm là những lầm lá»—i cá»§a mình, những lá»i nói bà i viết kiêu ngạo, độc Ä‘oán má»™t thá»i cá»§a mình, áp đặt má»™t cách nghÄ© Ä‘ang được ngưá»i đương thá»i á»§ng há»™ và loại bá» má»i cách nghÄ© mà lúc vá» già hắn vẫn thưá»ng phải đối mặt, chuyện Ä‘á»i có, chuyện nghá» có, chuyện trong gia đình cÅ©ng có. Hắn đã sống Ä‘á»i hÆ¡n nhiá»u, thêm tuổi thì má»i cách nghÄ© ngợi cá»§a hắn cà ng gần giống vá»›i má»™t ông già lương thiện, má»™t ông già biết cách ăn ở lui tá»›i, má»™t ông già từng trải. Xem ra vá» già bạn bè thương hắn hÆ¡n, bạn Ä‘á»c cÅ©ng yêu hắn hÆ¡n, và con cái cÅ©ng dá»… thông cảm vá»›i hắn hÆ¡n. Là ngưá»i biết nghÄ© thì đã là m việc lầm lá»—i phải biết nói lá»i xin lá»—i, phải biết xin những ngưá»i bị hà m oan mở lòng tha thứ và sẵn sà ng chịu nháºn những lá»i mắng má», chá»i rá»§a không chút oán háºn. Hắn đến Ãại há»™i nhà văn vá»›i tâm trạng thư thái nhẹ nhõm vì đã tá»± giải phóng ra khá»i cái ngục tù vị ngã cá»§a mình. Khi cái ngưá»i đã chuẩn bị bản án tuyên Ä‘á»c trước đại há»™i há»i hắn: "Bây giỠông tÃnh sao?" Hắn đã trả lá»i rất thản nhiên: "Ông hãy nói hết vá» tôi như ông đã chuẩn bị, phản ứng cá»§a tôi sẽ là tÃch cá»±c". VÅ© Bão lại há»i: "Ông có lá»i nói lại không?" - "Không nói lại gì cả, không thanh minh gì cả, tôi chỉ xin lá»—i ông trước đại há»™i thôi". VÅ© Bão nhìn hắn vá»›i ánh mắt nghi ngá»: "Là tháºt sao?" Hắn đưa bà i phát biểu đã viết sẵn vẻn vẹn chỉ má»™t trang đánh máy: "Tôi sẽ Ä‘á»c nguyên văn, không thêm má»™t chữ, anh Ä‘á»c trước Ä‘i". Nhưng hắn nói thêm: "Tôi đã có lá»—i vá»›i nhiá»u ngưá»i chứ không phải chỉ vá»›i má»™t mình ông. Tôi muốn nhân dịp nà y được xin lá»—i tất cả các anh chị đã có lúc tôi xúc phạm tá»›i niá»m tin riêng vá» nghệ thuáºt cá»§a há»". Sáng hôm sau VÅ© Bão lại gặp hắn vá»›i lá»i đỠnghị khác, rằng anh không muốn Ä‘em chuyện riêng cá»§a hai ngưá»i ra nói trước đại há»™i, nhưng anh sẽ in lại lá»i xin lá»—i cá»§a hắn lên bìa sau cá»§a tuyển táºp VÅ© Bão sẽ in trong nay mai và anh há»i hắn có bằng lòng không? Hắn nói, lá»i xin lá»—i cá»§a hắn là công khai, tuỳ ngưá»i được xin lá»—i muốn dùng cách sao Ä‘á»u được cả. Hai ngưá»i nhìn nhau má»™t lúc cÅ©ng lâu rồi Ä‘á»u cưá»i, cả hai Ä‘á»u đã già , cái thá»i đòi sá»± thắng bại đã qua, chỉ còn lại má»™t cách sống hiá»n minh giữa những ngưá»i già , lại là những ngưá»i cùng là m má»™t nghá». Lúc chia tay để và o há»p, hắn nói vá»›i VÅ© Bão: "Ông có gặp Bùi Ngá»c Tấn nói giùm tôi rất muốn gặp anh ấy". VÅ© Bão nói: "Hắn cÅ©ng má»›i há»i ông xong, đến bữa cÆ¡m gặp lại nhau nhá!".
--------------------------------------------------------------------------------[*] Pittoresque: quá đẹp (nên thiếu cái tháºt)
Nguyễn Khải
Thượng đế thì cưá»i (kỳ 3)
8.
Cà ng vá» già hắn cà ng không thÃch nghe những câu nói là m duyên cá»§a ngưá»i già , những câu đùa tình tứ cá»§a ngưá»i già , và cả cái liếc mắt mà lòng con ngươi đã bạc phếch cá»§a ngưá»i già . Hắn lại cà ng sợ phải nghe những bà i thÆ¡ cá»§a các mối tình già , những chuyện tình tái xuân lãng mạn cá»§a ngưá»i già . Câu chuyện tình cá»§a bà chị hắn vá»›i ông anh rể muá»™n mằn là chuyện nhân nghÄ©a, là sá»± Ä‘á»n bù má»™t cuá»™c tình bị lỡ dở những năm còn trẻ má»›i khiến được hắn cảm động, khiến hắn quan tâm và trân trá»ng. Nhưng hắn vẫn không giấu được nụ cưá»i ẩn náu đâu đó giữa các hà ng chữ. Bây giá» ngưá»i vợ già cá»§a hắn lại nói từ sáng đến tối, đến ná»a đêm rằng bà luôn luôn yêu hắn, luôn luôn sợ mất hắn, luôn luôn dõi theo hắn má»—i lần hắn bước ra khá»i nhà , không phải Ä‘i đâu xa cả năm cả tháng mà chỉ là đi ăn quà sáng hoặc Ä‘i uống má»™t tách cà phê ở đầu đưá»ng. Thế là hắn nổi Ä‘iên lên dẫu hắn vẫn biết sá»± cáu giáºn cá»§a mình là rất vô lý, rất quái gở. Thằng con lá»›n nói ná»a tháºt ná»a đùa: "Ãã già mà vẫn được vợ yêu là hạnh phúc lắm đấy. Bố phải nghÄ© mình là ngưá»i chồng rất hạnh phúc, nghÄ© thế là sẽ thấy nhẹ nhõm ngay". Nhưng hắn không thể nghÄ© như thế được, hắn vốn rất sợ những hà nh vi buồn cưá»i, những lá»i nói buồn cưá»i, đã là hai cái xác sắp Ä‘em chôn còn bà y đặt ghen tuông, rình mò, sợ bị ai đó cướp mất. Chỉ có đứa khùng má»›i Ä‘i cướp má»™t cái xác khô vỠđể hầu và để chôn thôi. Vợ hắn bảo: "Anh mặc quần áo đà ng hoà ng đâu có giống cái xác khô, vẫn còn tươi tắn lắm, chỉ như ngưá»i má»›i 60 thôi". Mấy bố con ngồi trò chuyện vá»›i nhau, hắn nói nhăn nhó: "Mẹ chúng mà y Ä‘iên tháºt rồi, mắc bệnh tâm thần phân liệt rồi, lấy chuyện hư, chuyện tưởng tượng là m chuyện tháºt, cà ng lúc cà ng tin là chuyện có tháºt. Chúng mà y phải nghÄ© cách giùm tao..." Thằng con lá»›n vẫn vừa cưá»i vừa nói: "Bố thưá»ng khoe má»™t Ä‘á»i biết nhịn những cái nhỠđể được những cái lá»›n. Bố thá» chiá»u mẹ má»™t chút xem sao?" Hắn há»i lại: "Tức là tao nháºn tao đã có lá»—i?" - "Vá»›i ngưá»i có bệnh cứ nháºn đại là đã có lá»—i, có nhiá»u lầm lá»—i thì đã mất gì nà o? Mẹ còn sống được bao lâu mà bố phải nhất quyết già nh cho được phần thắng?" - "Tao tá»± hà o là má»™t ngưá»i chồng, má»™t ông bố rất có trách nhiệm từ trẻ đến già . Tao chả có lá»—i gì vá»›i mẹ con chúng mà y cả". Ãứa con lại há»i: "Xưa nay bố có lá»—i gì vá»›i bạn bè mà sao bố chịu nhưá»ng nhịn các chú ấy nhiá»u thế?" Hắn nói: "Vá»›i bạn bè tao rất có lá»—i, ngưá»i ngoà i nhìn và o nghÄ© rằng tao không có lá»—i, nhưng tá»± tao biết tao rất có lá»—i vá»›i há»". Con hắn lại cưá»i: "Há» chưa đánh bố đã chạy là m sao lại có lá»—i được?" - "Có chứ, cô chú Anh Ãức sinh con trong rừng, nuôi con dưới bom B.52, tao rất có lá»—i vá»›i vợ chồng chú ấy. Chú Nguyên Ngá»c lấy vợ năm đã ngoà i bốn chục tuổi, vợ chú ấy cÅ©ng phải ngồi trong nhà tù cá»§a Mỹ ngụy nhiá»u năm, chả lẽ tao không có lá»—i. Chú Phan Tứ rá»i chiến trưá»ng ra Hà Ná»™i chỉ để Ä‘i nằm bệnh viện, ra ra và o và o, chết Ä‘i sống lại mấy lần, chả lẽ tao không có chút ân háºn nà o? Nói ngay cáºu Chà Trung cá»§a chúng mà y, má»™t Ä‘á»i lăn lá»™n trong bom đạn, bây giá» già lắm rồi, đứng lên ngồi xuống đã phải vịn bà n chống tay, nói má»™t lúc là thở, đã ngoà i bảy mươi mà má»™t gia đình cho riêng mình cÅ©ng không có. Tao vá»›i cáºu ấy còn nhiá»u chuyện phải tranh cãi nhưng tao đâu có dám tranh cãi, há»… cáºu ấy cáu lên là tao tháo chạy ngay. Tao gần như được tất cả, cáºu ấy gần như mất tất cả, chỉ còn lại má»—i cái quân hà m thiếu tướng. Thiếu tướng chứ đến đại tướng đâu có lấp đầy được những thiếu vắng cá»§a tuổi già . Tao có tư cách gì mà tranh luáºn, mà phân phải trái vá»›i những con ngưá»i như thế. Tao không đồng tình vá»›i há» nhiá»u chuyện nhưng tao ngưỡng má»™ há», tao vẫn nhìn và o hỠđể gìn giữ sá»± ngay thẳng trong ngòi bút cá»§a mình".
Nói tá»›i chuyện có lá»—i hắn lại nghÄ© tá»›i Nguyá»…n Trá»ng Oánh, má»™t ngưá»i bạn rất thân cá»§a hắn từ thuở má»›i vá» tạp chà Văn nghệ Quân đội. Cả hai Ä‘á»u là lÃnh quân khu, lÃnh đại Ä‘oà n được Ä‘iá»u động vá» Tổng cục ChÃnh trị, giống như má»™t lÅ© tiểu quá»· Ä‘ang ở gò ở đống bá»—ng chốc được lên thượng giá»›i để sống ká» cáºn vá»›i các vị đại tiên; Ä‘ang là tôm tép ở rãnh nhá» ngòi nông được vá»›t ra sông lá»›n hồ rá»™ng, sống mãi rồi cÅ©ng có ngà y trở thà nh cá lá»›n. Suốt má»™t thá»i đánh Pháp tá»± nghÄ©, tá»± viết chả có pháp thuáºt gì, thầy bà gì biết đến ngà y nà o má»›i thà nh chánh quả? Hắn là ngưá»i sinh trưởng ở Hà Ná»™i, sau nhiá»u năm ở là ng ở rừng được vá» lại thà nh phố ngu ngÆ¡ như ngưá»i nhà quê. Còn Oánh chỉ là chà ng trai nông thôn lần đầu ra sống ở Hà Ná»™i nhìn đâu cÅ©ng lạ. Cái vui cá»§a kháng chiến thà nh công, cá»§a tuổi trẻ, cá»§a Hà Thà nh hoa lệ, cá»§a những năm tháng nhảy cao bay xa sắp tá»›i, hắn lại lấy được cả tiá»n nhuáºn bút truyện vừa Xây dá»±ng khoảng 15 ngà n (là má»™t trăm rưởi khi đổi tiá»n), sáng trưa tối Ä‘á»u có thể ra phố ăn quà thoả thÃch, sống thoả thuê, sống mãn nguyện má»i giá» má»i phút trong ngà y, không ai muốn ngá»§ cả, không Ä‘i chÆ¡i thì ngồi tán chuyện, Ä‘á»c thÆ¡, Ä‘á»c văn cho nhau nghe, rồi nghe các báºc đà n anh tâm sá»± vá» nghá» nghiệp, kể chuyện vá» cuá»™c sống và thói quen viết lách cá»§a các tên tuổi lá»›n trên văn đà n hồi trước cách mạng và những năm ở rừng trong kháng chiến. Rồi những cái chết tráºn và chết bệnh cá»§a Trần Ãăng, Hoà ng Lá»™c, Thâm Tâm, Hải Triá»u, Ngô Tất Tố, Nguyá»…n Ãình Lạp... Trong những câu chuyện linh tinh má»—i ngà y má»—i đêm, hắn và Oánh gần như chỉ ngồi nghe chứ không dám mở miệng nói leo, biết gì mà nói, chuyện cá»§a nghá» má»›i là anh táºp việc, ngưá»i trong nghá» cÅ©ng chỉ má»›i được là m quen, sách cá»§a Tây thì chưa được Ä‘á»c, sách cá»§a ta cÅ©ng chỉ má»›i Ä‘á»c dăm bảy cuốn tiểu thuyết trước cách mạng. Vốn liếng sách vở không, từng trải việc Ä‘á»i không, mà lại dám nuôi má»™ng thà nh nhà văn nhà báo không sợ là hão huyá»n sao? Năm 1957, hắn bắt đầu viết các táºp ghi chép vá» má»™t vùng nông thôn công giáo ở Nam Ãịnh đăng rải là m nhiá»u kỳ trên tạp chà Văn nghệ Quân đội. Những chương sách có thể tồn tại độc láºp được láºp tức có bạn Ä‘á»c ngay và tên cá»§a hắn bắt đầu được nhắc trong giá»›i viết lách và những bạn Ä‘á»c yêu văn há»c. Hắn đã bấm được ngón chân và đã Ä‘i được và i bước trên lối Ä‘i cheo leo dá»… trượt ngã cá»§a văn chương. Nhưng Oánh thì chưa, trên bầu trá»i thi ca những năm ấy đã có sẵn những vùng sáng chói loà cá»§a các thi bá: Tố Hữu, Chế Lan Viên, Xuân Diệu, Huy Cáºn, lại có cả những vùng nghịch sáng cá»§a Trần Dần, Hữu Loan, Hoà ng Cầm. ThÆ¡ cá»§a Oánh trong nhiá»u năm vẫn phải đứng lẫn trong đám đông, thÆ¡ nghiệp dư, thÆ¡ cá»§a anh bá»™ đội yêu thÆ¡, thÃch là m thÆ¡. Tuổi trẻ mà má»™ng chưa đạt là dá»… giáºn thân lắm. Bạn bè cùng lứa đã bắt đầu có sá»± phân biệt, đã có ngưá»i nổi tiếng, và nhiá»u ngưá»i đã có chá»— đứng riêng trên các trang báo tuần báo ngà y. Những ngưá»i nổi tiếng nhất những năm ấy là Nguyên Ngá»c và Phùng Quán. Phùng Quán nói: "Mình Ä‘i từ Hà Ná»™i và VÄ©nh Linh không cần phải giấy giá»›i thiệu, chỉ cần nói Phùng Quán đây, là các barie Ä‘á»u nhấc lên để mình dắt xe và o". Nên Oánh chịu khó Ä‘i lắm, chịu khó viết lắm. Khi hắn ra Cồn Cá» và o giữa năm 1965, đến xã VÄ©nh Kim đã gặp Oánh ở đấy rồi. Oánh vừa từ Cồn Cá» trở vỠđất liá»n Ä‘ang đợi xe ra Hà Ná»™i. Chả ai phân công Oánh ra Cồn Cá» cả, thÃch Ä‘i là đi, thỠđến má»™t nÆ¡i nóng nhất cá»§a cuá»™c chiến tranh phá hoại vừa má»›i bắt đầu xem có là m được má»™t bà i thÆ¡ hay không? Quả nhiên bà i thÆ¡ cá»§a Oánh vá» các chiến sÄ© Cồn Cá» là rất hay, sẽ còn lấp lánh lâu dà i trong số những bà i thÆ¡ hay thá»i chống Mỹ. Năm 1968, Oánh lên đưá»ng và o vá»›i bá»™ đội binh Ä‘oà n 559, định Ä‘i và i tháng rồi ra, nà o ngỠđược ná»a thá»i gian lại có lệnh Ä‘i tiếp và o B2, tiếp sức cho Tạp chà Văn nghệ Giải phóng vừa má»›i mất má»™t ngưá»i lãnh đạo đầy uy tÃn là nhà văn Nguyá»…n Thi.
Tháng 5 năm 1975, hắn má»›i gặp lại bạn cÅ© sau bảy năm xa cách, đã nghÄ© sẽ phải nói vá»›i nhau rất nhiá»u chuyện, chuyện Ä‘á»i, chuyện nghá», chuyện cÆ¡ quan cÅ©. Nà o ngá» bạn cÅ© nhìn hắn như má»›i quen biết lần đầu, nói cưá»i vá»›i hắn rất gượng gạo, khi nói chuyện vá»›i hắn ánh mắt cứ nhìn chéo Ä‘i như ghét lắm, giáºn lắm. Hắn là ngưá»i nhạy cảm nên biết ngay vì lẽ gì bạn lại ghét mình, giáºn mình. Cái tá»™i cá»§a hắn là đã không có mặt ở các chiến trưá»ng phÃa Nam suốt cuá»™c chiến tranh chống Mỹ. Bạn bè thay nhau và o còn hắn vẫn bình thản ở lại miá»n Bắc, quanh quẩn vá»›i vợ vá»›i con suốt bấy nhiêu năm, và viết, viết quá nhiá»u, tá»›i đâu viết đó, tháºm chà có nÆ¡i chưa từng đến, chỉ nghe kể chuyện vẫn cứ viết được như táºp bút ký chÃnh luáºn vá» Hoà Vang.
Ngưá»i Ä‘i chiến trưá»ng sống chết từng giá» vẫn là ngưá»i viết văn nghiệp dư, hà nh quân, vác gạo, đà o hầm, rồi ốm Ä‘au, rồi bình phục, rồi lại tiếp tục hà nh quân, có lúc nà o rảnh rá»—i được và i ngà y để ngồi viết. Ngưá»i viết khoẻ nhất là Nguyá»…n Thi cÅ©ng má»›i chỉ là những phác thảo dở dang, gần như là những trang ghi chép viết kỹ, còn phải mất nhiá»u năm tháng sống trong hoà bình để ngẫm nghÄ©, lá»±a chá»n, gá»t giÅ©a má»›i có thể thà nh má»™t tác phẩm nghệ thuáºt hoà n chỉnh được. Nhưng chưa kịp chuẩn bị gì cho cái hồi sau thì đã chết rồi. Chết là hết, là bản thảo bị cháy, má»™t sá»± nghiệp thà nh giấc má»™ng, cái ná»—i Ä‘au ấy phải là ngưá»i trong nghá» má»›i cảm nháºn được hết những xót xa. Và bây giá» chiến tranh vừa chấm dứt được và i ngà y đã thấy hắn vác mặt và o, và o để há»i han, để thu tháºp tà i liệu, để được sống Ãt ngà y trong cái không khà chiến thắng, không khà giải phóng, sau đó hắn lại vá» Hà Ná»™i ngồi viết, còn viết nhanh hÆ¡n, nhiá»u hÆ¡n những ngưá»i ở chiến trưá»ng vẫn còn chưa hết bà ng hoà ng. Thế là giáºn, vì sao lại giáºn, cÅ©ng chẳng có lý do chÃnh đáng nà o, là giáºn cho cái thằng hay gặp may, nhưng sá»± may rá»§i lại là những yếu tố không thể loại bá» trong má»—i số pháºn, luôn luôn có, mãi mãi có, không tuỳ thuá»™c và o mình có thÃch hay không thÃch. Mình ghét hắn, chế giá»…u hắn, hắn vẫn cứ gặp may, hắn có tá»± tổ chức ra những cÆ¡ may đó đâu mà bảo phải chịu trách nhiệm vá» sá»± lấn phần may cá»§a ngưá»i khác. Nhưng vá» già hắn lại gặp nhiá»u sá»± không may rồi! Cái chuyện không may cá»§a hắn không má»™t ai có thể tưởng tượng nổi, nó buồn cưá»i lắm, thê thảm lắm, mà chỉ cần hắn thay đổi cách sống má»™t chút là hắn hoà n toà n có thể thoát ra vì tất cả Ä‘á»u tuỳ thuá»™c và o hắn, không có má»™t trở ngại nà o từ bên ngoà i có thể ngăn trở hắn tá»± thay đổi. Váºy mà má»™t ngưá»i thông minh như hắn, luôn luôn biết tá»± Ä‘iá»u chỉnh cách sống bằng sá»± từng trải cá»§a ngưá»i khác lại phải chịu bó tay trong má»™t trưá»ng hợp không má»™t ai chịu bó tay, không má»™t ai chịu đứng im để than vãn vá» sá»± không may cá»§a mình. Hắn luôn đỠphòng má»i nghịch lý cá»§a Ä‘á»i sống nhưng chÃnh hắn lại rÆ¡i và o má»™t nghịch lý chưa từng nghe nói, chưa từng biết có thể có má»™t trưá»ng hợp lạ lùng như thế nên không nháºn ra những dấu hiệu báo trước, không há» chuẩn bị và cÅ©ng không biết cách chuẩn bị. Từ trẻ đến già hắn chỉ chuẩn bị là ngưá»i thua, ngưá»i chịu thiệt, ngưá»i đứng phÃa sau, ngồi hà ng dưới, rút cuá»™c hắn vẫn cứ là ngưá»i thắng. Nhưng trong má»™t trưá»ng hợp hắn nghÄ© mình phải là ngưá»i thắng, mãi mãi thắng thì hắn lại chịu thua, thua thảm hại bởi má»™t ngưá»i đà n bà rất thân thiết, không có bất cứ sức mạnh nà o để đốn gục hắn cả.
9.
Năm 70 tuổi bá»—ng dưng hắn được rất nhiá»u. Ãầu năm hắn có nhà má»›i (do hắn bán ná»a căn nhà cấp bốn phÃa sau để có tiá»n xây ná»a căn nhà phÃa trước thà nh nhà cấp hai, má»™t trệt hai lầu), cả Ä‘á»i chưa bao giá» hắn nghÄ© có thể được ở má»™t toà nhà khang trang đến thế. Cả tuần lẽ hắn không ngá»§ được trá»n đêm, ngá»§ được má»™t giấc dà i là hắn vùng dáºy ngồi chồm há»—m trên tấm nệm trải ngay trên ná»n nhà , ngắm nghÃa căn phòng từ nay là thế giá»›i cá»§a riêng hắn, muốn bà y biện ra sao cÅ©ng được, muốn thức muốn ngá»§ lúc nà o cÅ©ng được, và cái bà n nhá» hắn có thể viết cả ngà y lẫn đêm chả ai dám quấy nhiá»…u, mà cái việc thất thưá»ng cá»§a hắn cÅ©ng không quấy nhiá»…u má»™t ai. Trong nhiá»u chục năm cái bà n viết cá»§a hắn là bà n công cá»™ng, Ä‘ang viết có khách tá»›i chÆ¡i thì gạt bản thảo sang má»™t bên, rót trà má»i khách, nhiá»u trang không thể Ä‘á»c lại vì đã và ng ố nước cặn trà . Ãang viết lại chạy vụt ra ngoà i để mua má»™t bao thuốc Ãiện Biên hay Tam Ãảo, lại đứng nói chuyện vá»›i bạn cùng khu táºp thể má»™t lát, vá» ngồi lại và o bà n tìm mãi không thấy trang bản thảo viết dở, há»i con lá»›n năm nó đã lên tám, con trả lá»i vừa lấy giấy trên bà n Ä‘i chùi Ä‘Ãt rồi. Ä‚n cÆ¡m gia đình thì vợ con ngồi ăn dưới đất, còn chá»§ và khách thì dá»n cÆ¡m trên bà n vì cÅ©ng chỉ có hai cái ghế. Má»™t cái bà n, hai cái ghế, hai cái giưá»ng, má»™t cái tá»§ nhá», kê vừa cháºt mưá»i lăm mét vuông cá»§a căn há»™ má»™t gia đình cấp uý, cấp tá thì được thêm ná»a gian nữa, rồi cÆ¡i má»™t gian phÃa trước, vẩy má»™t gian phÃa sau, vẫn sống rất thoải mái gần hai chục năm trá»i, lúc chiến tranh lúc hoà bình, lúc má»›i má»™t con, lúc đã ba con, ba con chết mất đứa đầu ở sông Hồng còn lại hai, hai năm sau đẻ bù má»™t thằng út lại thà nh ba, lúc khóc lúc cưá»i, lúc buồn lúc vui, có lúc là cây bút trẻ đầy triển vá»ng, có lúc lại là tên phản trắc viết lách xá» xiên, bao nhiêu chuyện thăng trầm cá»§a má»™t Ä‘á»i ngưá»i Ä‘á»u diá»…n ra trên mưá»i mấy mét vuông ná»n xi măng ấy cả, cái gian nhà tiá»u tuỵ ấy mãi mãi là thiên đưá»ng cá»§a má»™t thá»i đối vá»›i hắn, hắn thà nh danh từ đấy, thà nh ngưá»i bố cá»§a má»™t bầy con từ đấy, vợ chồng gắn bó vá»›i nhau trong bấy nhiêu năm cÅ©ng bắt đầu từ đấy, nÆ¡i ấy là đất là nh, đất ra hoa ra trái, ra văn chương ra sá»± nghiệp chứ còn nÆ¡i nà o khác nữa. Hà Ná»™i vá»›i hắn thu gá»n lại chỉ là má»™t rẻo đất bãi sát sông Hồng, mùa nước lÅ© má»™t mà u trắng đục ngầu bá»t, ngầu rác che phá»§ tất cả, nước rút lại đến mùi tanh khắm cá»§a bùn khô, rác thối, chuá»™t chết, mèo chết, chó chết, hết mùi tanh là đến mùa ruồi, ruồi bay Ä‘en như mây từng mảng lá»›n mảng nhá» bâu kÃn mâm cÆ¡m, đình mà n, dây phÆ¡i quần áo, cưá»i to nói lá»›n là ruồi bay và o táºn trong cuống há»ng. Ãêm đến, nhất là những đêm cuối chạp, đầu xuân, Ä‘i há»p vỠđứng trên bỠđê nhìn xuống cái vá»±c Ä‘en thăm thẳm, le lói những chấm đèn và ng sẫm mà ghê quá, ngại quá, như sắp bước chân xuống cõi âm ty địa ngục nà o. Nhưng trong cái địa ngục hun hút ấy là má»™t đống thịt nồng nặc mùi khai Ä‘ang á»§ trong chăn ấm, là tiếng nói mê cá»§a trẻ con, tiếng ngáy nhá» cá»§a ngưá»i vợ sau má»™t ngà y chạy vạy mệt nhá»c, địa ngục mà cÅ©ng là thiên đưá»ng chứ hắn còn có thiên đưá»ng nà o khác! Có lần hắn Ä‘i há»p ở nước ngoà i, Ä‘oà n Việt Nam có hai ngưá»i và đoà n Ba Lan cÅ©ng có hai ngưá»i, có bốn ngưá»i mà được ở hẳn má»™t toà lâu đà i giữa thà nh phố Praha, má»™t Ä‘oà n ở tầng trên, má»™t Ä‘oà n ở tầng dưới. Má»—i tầng có tá»›i mưá»i mấy phòng ở sao cho hết! Những đêm ấy hắn không ngá»§, cứ Ä‘i lang thang từ phòng nà y sang phòng ná», vì cả ngà y sau hắn Ä‘á»u ở há»™i nghị, ăn trưa ở khách sạn, mãi tá»›i khuya má»›i được vá» nÆ¡i ở như hoà ng cung cá»§a mình. Rồi hắn vá» Hà Ná»™i, lại chui đầu và o căn nhà hạnh phúc cá»§a hắn, cởi già y ra, áo ngoà i áo trong cởi ra, lại quần áo bá»™ đội và cái áo bông bá»™ đội, lại ra nhà vệ sinh táºp thể, *** rải từ ngoà i và o trong, lại ruồi, lại cái mùi tanh khẳm quen thuá»™c, đêm ngá»§ vá»›i các con nồng nặc má»™t mùi khai nước đái trẻ con, mùi hôi cá»§a mà n, mùi mốc cá»§a chiếu, trá»i thì mưa phùn, trong nhà nhá»›p nháp hÆ¡i nước cá»§a gió nồm, chỉ khó chịu có má»™t đêm đầu, đêm sau ngà y sau lại chả ngá»i thấy mùi gì hết, ngá»i đâu cÅ©ng chỉ thấy mùi da thịt cá»§a vợ cá»§a con, mùi hạnh phúc, mùi thanh bình, lòng dạ yên tÄ©nh hẳn lại và hắn lại xắp giấy bút, pha má»™t ấm trà hương chuẩn bị viết tiếp những trang bản thảo Ä‘ang bá» dở. Thá»i trước, ba mươi lăm, bốn mươi tuổi là phải là m nhà , mua nhà , hoặc chỉ mua má»™t căn há»™ để sống tách khá»i cái đại gia đình. Thá»i bây giỠđám doanh nhân trẻ và các viên chức nhà nước tinh khôn lại thêm có cái đức lo xa đã có nhà riêng từ năm ba mươi, ba lăm tuổi. Còn hắn mãi tá»›i năm bảy mươi tuổi má»›i là m được cái nhà tá» tế để vợ con cùng ở. Là m xong nhà chả biết hắn còn được ở nhà má»›i thêm mấy năm rồi lại phải ra ở gò ở bãi. Vì biết không thể ở được lâu trong ngôi nhà cá»§a mình nên hắn không dám rút ngắn niá»m vui bằng những giấc ngá»§ vặt vãnh cá»§a ngưá»i già . Ngá»§ thì vẫn phải ngá»§ nhưng những lúc thức là hắn lại Ä‘i tha thẩn từ phòng nà y qua phòng ná», Ä‘i chán lại ngồi xuống các báºc thang trắng bóng, hút và i hÆ¡i thuốc vá»›i má»™t cảm giác cá»±c kỳ khoan khoái. Váºt ngoà i thân cÅ©ng má»›i chỉ thuá»™c vá» mình có Ãt ngà y còn quyến luyến không nỡ rá»i, rá»i ra thì nhá»› lắm, tiếc lắm huống ngưá»i đà n bà đã là phân ná»a cá»§a hắn từ non ná»a thế ká»·, ngà y vui cÅ©ng nhiá»u, ngà y buồn cÅ©ng lắm, con sống có con chết có mà cÅ©ng sắp kết thúc cả rồi, hoặc hắn hoặc vợ hắn cÅ©ng sẽ phải rÅ© áo ra Ä‘i, sẽ chia tay nhau mãi mãi mà hắn không quyến luyến ư, không Ä‘au đớn ư? Lại không sẵn sà ng nháºn má»i lá»—i lầm cho dù chả có lá»—i lầm nà o, sẵn sà ng là m tất cả những gì vợ hắn má»™t Ä‘á»i mong má»i, dầu việc là m ấy có ngược lại nếp cÅ©, ngược lại vá»›i thói táºt gia trưởng cá»§a má»™t thằng đà n ông châu à cổ há»§!
Vợ hắn nói vá»›i hắn: "Trong những cái được cá»§a anh má»™t Ä‘á»i có đến phần ná»a là công cá»§a vợ anh nhưng trong con mắt anh, tôi không phải là vợ, chỉ là con tôi con đòi, có nợ vá»›i nhà anh từ kiếp nảo kiếp nà o nay phải trả cho hết thì má»›i hoá sang kiếp khác được. Má»™t Ä‘á»i ăn ở vá»›i nhau chả bao giá» anh há»i tôi muốn gì, cần gì. anh cứ là m theo ý anh còn tôi là con ở con hầu không thÃch cÅ©ng không dám cãi lại. Tôi sinh cho anh năm đứa con, ba sống hai chết, chả có lần nà o anh đưa tôi Ä‘i bệnh viện, tôi bị băng huyết, bị sát rau cÅ©ng phải sau đó anh má»›i biết. Sinh con xong khát khô cả cổ, ngưá»i ta thì có sữa do chồng đưa và o còn tôi thì chỉ húp có nước rau muống luá»™c. Ãẻ xong có bao giá» tôi được kiêng cữ lấy và i tuần, sợ chồng báºn, sợ chồng không viết được tôi lại tá»± Ä‘i nấu cÆ¡m, tá»± giặt giÅ©. Anh có ngưá»i vợ dá»… bảo đến thế còn chá»a vừa lòng sao? Còn chá»a bằng anh bằng em sao? Tôi chỉ trở thà nh gánh nặng cho anh có và i năm nay, vì tôi đã già rồi, lại mang nhiá»u bệnh. Nhưng anh đâu có vất vả thêm vì tôi, tất cả lại dồn lên đầu mấy đứa con, tiá»n là cá»§a chúng nó, đưa mẹ Ä‘i bệnh viện, chăm nuôi mẹ ở bệnh viện cÅ©ng là chúng nó, anh vẫn ngồi nhà mà , má»™t tuần đến thăm vợ má»™t lần mà cÅ©ng ngại, cÅ©ng thấy là khó nhá»c. Ngưá»i sướng đến thế mà không biết sướng...".
Tất cả những tá»™i lá»—i cá»§a má»™t thằng đà n ông tá»± xem là ông chá»§ tuyệt đối cá»§a gia đình tháºt ra Ä‘á»u xuất phát từ lòng yêu thương cả, hắn đã xem vợ là chÃnh hắn, là má»™t ná»a cá»§a hắn, còn có việc là m nà o ở Ä‘á»i nà y mà không phải vì vợ vì con. Hắn được danh, cái danh ấy là cá»§a cả chồng cả vợ, cái lợi cÅ©ng thế, má»™t Ä‘á»i chưa bao giá» hắn cầm tiá»n hoặc có má»™t khoản tiá»n để tiêu riêng. Vì đã nghÄ© như thế là đủ, là đã là m tròn bổn pháºn là m chồng là m cha, nên hắn không cần có những chiá»u chuá»™ng, nịnh bợ, những lá»i nói vuốt ve, hắn vốn rất sợ những lá»i nói cá»§a kịch, cá»§a sân khấu, những trò phưá»ng tuồng như hắn vẫn chế giá»…u trong mối quan hệ vợ chồng cha con. Ãến chÆ¡i nhà bạn bè hoặc các báºc huynh trưởng thấy vợ chồng há» dạ thưa vá»›i nhau nhiá»u quá, săn sóc âu yếm nhau lá»™ liá»…u quá hắn Ä‘á»u cảm thấy rất khó chịu, nói quấy quá dăm ba câu chuyện rồi tìm cá»› cút thẳng. Hắn không thấy cần nhưng vợ hắn lại rất cần, hắn có thú vui được Ä‘i rồi được viết, niá»m vui bất táºn cá»§a ngưá»i sáng tạo, còn vợ hắn ngoà i những nghÄ©a vụ ở cÆ¡ quan và gia đình còn có niá»m vui riêng nà o nữa nhỉ? Ná»a thế ká»· chung sống nhưng những lần được Ä‘i cùng vá»›i nhau tá»›i nhà hát, tá»›i rạp chiếu phim có thể đếm trên đầu ngón tay. Hoà n toà n không có chuyện vợ chồng con cái Ä‘i nghỉ dà i ngà y và o dịp hè hoặc Ä‘i chÆ¡i ngắn ngà y và o những dịp lá»… tết, lúc thì con còn nhá», lúc thì Ä‘ang có chiến tranh, lúc thì đã quá già để có thể phÆ¡i cái khung xương khô ra bãi biển. Hắn không cần Ä‘i đâu cả, cÅ©ng không cần phải chÆ¡i bá»i vá»›i ai, trò chuyện vá»›i ai trong má»™t thá»i gian dà i mà không thấy buồn, không thấy trống vắng. ChÃnh là cái khoảng thá»i gian ngồi má»™t nÆ¡i, sống má»™t mình lại là những ngà y hắn khoan khoái nhất, mãn nguyện nhất vì cùng được phiêu lưu vá»›i các nhân váºt cá»§a mình, được cùng trò chuyện vá»›i há», tranh cãi vá»›i há», má»—i ngà y má»™t chá»§ Ä‘á», có lần hắn thắng, có lần hắn thua nhưng bao giá» cÅ©ng bằng lòng vá» các cuá»™c trò chuyện tưởng tượng dông dà i ấy. Sau chuyến Ä‘i Thái Bình lần thứ hai, suốt mấy tháng sau hắn sống như ngưá»i má»™ng du, lúc là chà ng "lãng tá»"; lúc là anh thương binh đã bị bom Napal đốt cháy hết gương mặt và hai bà n tay; lúc lại nhà báo tỉnh vá»›i số pháºm hẩm hiu cá»§a má»™t thá»i thế đã thay đổi. Nhân váºt nà o hắn cÅ©ng ao ước, cÅ©ng gắn bó vì há» Ä‘á»u có tÃnh cách mạnh dám vượt khá»i những trói buá»™c cá»§a hoà n cảnh để được trung thà nh vá»›i chÃnh mình. Bạn bè hắn thưá»ng nói ná»a đùa ná»a tháºt rằng hắn có tà i viết nhanh viết nhiá»u, gặp bất cứ ai, nghe bất cứ chuyện gì hắn Ä‘á»u có thể viết được. Tháºt ra hắn chỉ quan tâm và chỉ viết hay những gì có liên quan đến những má»™ng mÆ¡ lá»›n nhá» cá»§a hắn, liên quan đến tiểu sá» và cái thế giá»›i thầm kÃn cá»§a hắn. Gặp má»™t ngưá»i thú vị đúng như hắn mong ước, hắn còn vần vò, nhà o nặn hỠđến chán chê trong cõi tưởng tượng cá»§a hắn, gần như hắn đã biến hoá thà nh chÃnh há», há» là cái mong muốn được là , là cái sẽ là , nhân váºt văn há»c là con ngưá»i khác cá»§a hắn chứ không bao giá» là hắn. Là giống con ngưá»i má»™ng mÆ¡ chứ không thể giống vá»›i con ngưá»i tháºt, con ngưá»i hà ng ngà y cá»§a hắn nhạt nhẽo muốn chết là m sao thà nh nhân váºt văn chương được. Trong những ngà y hắn chuẩn bị viết và viết không ai muốn gần hắn cả, là con ngưá»i đáng ghét nhất, khó chịu nhất, ăn như nuốt bã cám, nói như ngưá»i dở hÆ¡i, Ä‘i lại trong nhà như cái bóng, động tà là gắt, rất dá»… gắt, gần như má»™t kẻ hoà n toà n vô tÃch sá»± khiến má»i sinh hoạt trong gia đình hoá ra nặng ná», hoá ra căng thẳng. ChÃnh trong những ngà y ấy vợ hắn bắt đầu có dấu hiệu cá»§a bệnh liệt rung, mãi sau nà y khi bệnh đã phát lá»™ hắn má»›i biết, dầu vợ hắn đâu như đã nói vá»›i các con, vá»›i cả hắn nhiá»u lần vá» sá»± cứng dần cá»§a các đốt ngón tay, sá»± thiếu chÃnh xác khi gắp thức ăn, khi đánh răng, khi rá»a mặt và hay có những cÆ¡n nhức đầu vặt. Hắn đã quên luôn là vợ hắn Ä‘ang già dần, đứng lên ngồi xuống đã khó nhá»c, và bước Ä‘i đã có cái dáng lom khom cá»§a má»™t bà già sáu mươi tuổi.
Lần đầu tiên vợ hắn phải nằm bệnh viện vì bệnh sá»i máºt, sau gần hai chục năm phải và o bệnh viện để sinh đứa con sau cùng. Vợ hắn nói vá»›i hắn trong hÆ¡i thở ngắt quãng: "Từ nay tôi phải sống dá»±a và o chồng con rồi, tôi không hầu được bố con ông như trước nữa. Rồi ông sẽ báºn đấy chứ không rảnh rá»—i ngồi viết như những năm tôi còn khoẻ đâu". Hắn nói thản nhiên: "Bà không giúp tôi được, con cái cÅ©ng không giúp được thì phải mượn ngưá»i là m, nhà nà o chẳng thế". Vợ hắn nghe xong có vẻ buồn, còn như rất buồn, thì ra ngưá»i vợ già chả còn quan trá»ng bao nhiêu tá»›i cuá»™c sống cá»§a gia đình, tá»›i công việc viết lách cá»§a hắn. Không có vợ thì đã có ngưá»i giúp việc, hắn vẫn có tiá»n mà , xưa kia phải nuôi con bằng tiá»n nhuáºn bút, bây giá» con không phải nuôi mà tiá»n nhuáºn bút vẫn có, hắn vẫn viết nhanh viết nhiá»u như những năm còn trẻ, các báo ngoà i Hà Ná»™i và cá»§a thà nh phố vẫn săn bà i cá»§a hắn như thá»i xưa, hắn đâu có phải thay đổi gì cách sống cách viết nếu như bà vợ già bắt đầu Ä‘au yếu.
Hắn cÅ©ng đã nghÄ© thế, vợ hắn Ä‘au bệnh đâu có ảnh hưởng gì nhiá»u tá»›i Ä‘á»i văn cá»§a hắn, tá»›i cả Ä‘á»i riêng nữa, vì ngoà i ngưá»i vợ má»—i năm má»™t già đi hắn chưa từng để ý tá»›i má»™t ngưá»i đà n bà nà o khác.Thèm muốn thì vẫn có nhưng nghÄ© tá»›i những phiá»n phức buồn cưá»i cá»§a mối tình vụng trá»™m lúc đã già là hắn lại sợ, hắn sợ trở thà nh má»™t trò cưá»i trước mắt con cái nhưng còn sợ hÆ¡n là mất sá»± yên tÄ©nh quen thuá»™c khi ngồi trước trang giấy trắng. Danh cÅ©ng không bằng được thảnh thÆ¡i ngồi viết, lợi đến mấy cÅ©ng không sướng bằng cái lúc được viết, vợ con cÅ©ng là nhá» trước trang bản thảo, Ä‘á»i hắn chỉ là viết, là cái gông cái cùm hắn tá»± nguyện chui đầu và o, đưa tay và o, bá» nó Ä‘i để trở thà nh ngưá»i tá»± do thì thà chết quách còn hÆ¡n. Danh và lợi và gái là những cạm bẫy hiểm độc đến danh nhân anh hùng cÅ©ng khó thoát nhưng hắn lại chuồi được ra rất dá»… dà ng, vá»›i hắn chả có gì quyến rÅ© hÆ¡n là tá» giấy cây bút. Nhưng má»™t Ä‘á»i văn mà không có những ham muốn, Ä‘au khổ, dằn vặt, thất bại cá»§a má»i Ä‘á»i thưá»ng thì lấy gì mà viết, Ä‘á»i không có Ä‘am mê, không có thất bại thì nhạt bằng nước ốc, nước đã trong sao quấy bá»™t thà nh hồ! Hắn không sợ Ä‘iá»u đó vì trá»i đã cho hắn cái khả năng thoát xác nháºp hồn rất dá»… dà ng, vá»›i giá đồng nà o hắn cÅ©ng Ä‘á»u nháºp được trá»n vẹn, thà nh thục, là đà n ông hay đà n bà , là tiện dân hay quý tá»™c, là cụ đạo hay ông sư, là thánh nhân hay tá»™i phạm... Hắn có thể là tất cả mà cÅ©ng không là ai cả, là hình bóng cá»§a đối tượng hắn khai thác, là kẻ chỉ có tháºt trong tưởng tượng nên không có cái bẫy nà o giữ được hắn lâu dà i. Tưởng là thế mà hoá ra không phải thế. Vá» mấy năm cuối Ä‘á»i hắn lại bị sáºp bẫy do chÃnh hắn thiết kế, tá»± hắn chui đầu và o và tá»± hắn đánh sáºp xuống và hiện nguyên hình là má»™t thằng đà n ông khốn khổ mà bất cứ ai cÅ©ng có thể thoát ra rất dá»… dà ng, riêng hắn chẳng những không thể thoát ra mà còn tá»± chằng thêm dây trói, đêm ngà y dãy dụa trong những vòng trói ấy. Và hắn đã nghÄ© đến cái chết, đã nói ra miệng đến cái chết tá»± nguyện vá»›i con cái để vÄ©nh viá»…n thoát khá»i sá»± trừng phạt cay nghiệt nhất mà hắn Ä‘ang được nếm trải.
10.
Cuối năm 1956, hắn là m công tác cải cách ruá»™ng đất ở tỉnh Quảng Yên, đợt cuối. Má»™t sáng, hãy còn tối trá»i vừa thức giấc hắn đã nhìn thấy má»™t hình ngưá»i ngồi nép và o má»™t chân cá»™t. Hắn vùng dáºy, há»i nhá»: "Ai ngồi đấy thế?" Cái bóng kia lê ngưá»i lại: "Bẩm đội con là địa chá»§ Tịnh đây ạ". Hắn nhìn trước nhìn sau rồi kéo bà lão lên ngồi cạnh, nói nhá»: "Trước đông ngưá»i cụ muốn gá»i sao thì gá»i nhưng vắng ngưá»i cụ cứ xem con như con cháu cá»§a cụ" - "Con không dám..." - "Cụ nói lại Ä‘i, cụ xưng là bác Ä‘i..." - "Tôi không dám, chả là tôi có má»™t chuyện nà y..." Mấy bước cuối, đội cải cách là m tiếp luôn việc sá»a sai, trao trả lại quyá»n công dân cho má»™t số cán bá»™ thôn xã, hạ thà nh phần những ngưá»i bị quy sai, Ä‘iá»u chỉnh lại việc phân chia ruá»™ng đất, không khà là ng xóm nhẹ nhõm hẳn, vui vẻ hẳn, ngưá»i bị tố và ngưá»i Ä‘i tố sau và i cuá»™c há»p đã là m là nh vá»›i nhau cÅ©ng nhanh chóng. Trong má»™t bữa ăn gia đình nhân có hai con trai ở bá»™ đội vá» thăm mẹ, bà lão Tịnh có má»i hắn sang uống rượu. Ngưá»i con trai lá»›n cá»§a bà hÆ¡n hắn mươi tuổi, là cán bá»™ cấp trung Ä‘oà n nói vá»›i hắn trong nước mắt: "Bây giá» thì mẹ đã coi em như đứa con út trong nhà . Không có em bảo vệ mẹ và chị..." Tháºt tình hắn không bảo vệ gì bà lão cả, hắn chỉ không là m nhục bà thêm thôi. Trong cách nhìn trong cách nói má»—i khi gặp hắn bá»™c lá»™ rõ sá»± tôn trá»ng cá»§a hắn đối vá»›i bà , bà là địa chá»§ nhưng bà còn là mẹ cá»§a các cấp trên hắn trong quân đội. Ông đội tá» ra dá»… dãi thì bà con nông dân láºp tức dá»… dãi ngay. HỠđã ăn ở vá»›i nhau hà ng mấy Ä‘á»i nếu mình không sinh sá»± thì tá»± há» là m sao lại sinh ra sá»±.
Ãối thoại, dà n hoà , Ä‘oà n kết là phương châm nằm lòng suốt má»™t Ä‘á»i cá»§a hắn. Hắn không thể là ngưá»i cá»§a hà nh động, hà nh động bao giá» cÅ©ng đòi há»i sá»± bạo liệt cá»§a ngưá»i lãnh đạo, ngưá»i chỉ huy, không có bạo liệt thì chả là m được việc gì đến nÆ¡i đến chốn, việc nhá» cÅ©ng há»ng nói gì tá»›i chiến tranh, cách mạng. Năm 68 tuổi hắn nháºn huy hiệu 50 năm tuổi Ãảng, trong lá»i phát biểu hắn nói rằng hắn xứng đáng được nháºn danh hiệu má»™t đảng viên cá»™ng sản lão thà nh, nhưng trong thâm tâm hắn lại tá»± thú hắn không thể xứng đáng. Hắn chưa bao giá» là má»™t chiến sÄ© cách mạng trong hà nh động thá»±c tiá»…n, hắn thưá»ng tá» ra rất uá»· mị, rất má»m yếu trước kẻ thù khi hỠđã thất bại, đã phải gánh chịu má»™t số pháºn bi thảm liên luỵ tá»›i cả vợ cả con há». Hắn sợ phải đối mặt vá»›i những cảnh ngá»™ thương tâm, bất kể ngưá»i trong cảnh ngá»™ trước đây há» là ai, đã là m những gì. Năm 1987 khi vá» là ng Thổ Tang hắn có xin vá»›i Tỉnh uá»· VÄ©nh Phúc được trò chuyện dà i ngà y vá»›i phạm nhân VÅ© Hồng Khanh, má»™t lãnh tụ Việt Nam Quốc dân đảng thá»i Nguyá»…n Thái Há»c, được quản thúc tại quê nhà do tuổi đã quá cao. Hắn gá»i ông già là má» và tá»± xưng là cháu. Má»™t đảng uá»· viên xã Ä‘i theo lấy là m khó hiểu: "Chú là đại biểu quốc há»™i, là nhà văn cá»§a cả nước sao chú lại gá»i má»™t tên phản động là má» và xưng là cháu?" Hắn trả lá»i: "Nhưng ông lão ấy còn lá»›n tuổi hÆ¡n cả bố tôi, tôi không thể gá»i khác được". Năm hắn gặp lại bố đẻ và bà mẹ già , những ngưá»i đã là m nhục hắn má»™t thá»i thÆ¡ ấu, ông bố hắn nói rất thản nhiên: "Cái năm ấy chẳng qua là do hoà n cảnh...", hắn nói theo ngay: "Cáºu chả nên nhắc lại cái chuyện ngà y xưa là m gì, con cÅ©ng quên nó từ lâu rồi". Hắn quên tháºt và lấy là m thương cảm cho những ngưá»i gắn bó má»™t Ä‘á»i vá»›i má»™t thể chế đã bị sụp đổ hoà n toà n từ má»™t tuần nay. Rồi đây hai vợ chồng già sẽ sống bằng gì, vì con cái đã má»—i ngưá»i tháo thân má»—i ngả. Tuổi già không có ngưá»i chăm sóc, lại buồn, lại lo là sẽ khốn khổ vô cùng. Rồi hắn an á»§i rất thà nh tháºt: "Cáºu mợ còn có vợ chồng chúng con nữa kia mà . Chả có gì đáng phải lo lắm đâu". Không bao giá» hắn hé răng há»i lại những ngưá»i đã từng khiến hắn phải run sợ, vì lẽ gì há» lại có đủ ác tâm vu cho má»™t đứa trẻ vốn là con mình phạm má»™t tá»™i mà há» biết chắc không há» có, không phải má»™t lần mà những hai lần để dá»… bá» Ä‘uổi nó Ä‘i. Hắn chưa bao giá» có ý định trả thù, hắn không có máu trả thù. Vả lại thá»i thế đã trả thù giúp hắn rồi, má»™t cuá»™c báo thù trá»n vẹn, đẹp đẽ mà kẻ có thù có oán không cần mở miệng nói ná»a lá»i, chỉ là ngưá»i chiến thắng thôi, thắng từ trong nhà , trong dòng há» vốn chưa bao giá» biết sá»± có mặt cá»§a hắn ở Ä‘á»i nà y.
Má»™t ngưá»i hiá»n là nh, thÃch nhân nhượng, không tÃnh oán kết thù vá»›i bất cứ ai má»™t khi hỠđã thất bại lại không thể tìm ra má»™t cách kết thúc tốt đẹp trong quan hệ vợ chồng lúc đã vá» già sao? Hắn là ngưá»i thắng, vợ hắn là ngưá»i thua, má»™t Ä‘á»i bị chồng con phá phách, tước Ä‘oạt, vá» già như má»™t phế tÃch hoang tà n lại không đáng thương sao? Hắn đã từng tha thứ những ngưá»i đã là m hắn khốn khổ mà không há» tá»± há»i tại sao lại là m thế, chỉ thấy thương thôi, thấy xót xa thôi, chỉ muốn là m nhẹ bá»›t cái khổ cá»§a ngưá»i đã từng là m cho mình khổ. Tại sao hắn lại không thể tha thứ những hà nh động vô lý, quá đáng cá»§a ngưá»i vợ đã bắt đầu lẫn, đã có những ám ảnh phi thá»±c tế cá»§a ngưá»i có bệnh? Chỉ tại hắn đã xem vợ là má»™t ná»a cá»§a hắn, là chÃnh hắn, lại có thể hiểu lầm má»™t ná»a nà y cÅ©ng là hắn, tại sao thế? Vợ hắn đã tá»± tách khá»i hắn từ bao giá» váºy, Ä‘ang là hoà n toà n thuá»™c vá» hắn đột nhiên trở thà nh kẻ thù cá»§a hắn, vò xé cái ná»a còn lại cá»§a hắn và o chÃnh cái lúc hắn cần yên tÄ©nh nhất, thảnh thÆ¡i nhất để được sống bình thản, không lo nghÄ© mấy năm cuối cá»§a má»™t Ä‘á»i ngưá»i tạm gá»i là mãn nguyện. Và hắn đã quyết định không thể tha thứ sá»± phản bá»™i đó, sá»± nổi loạn muá»™n mằn đó cá»§a cái ná»a hắn vốn tin chỉ có hy sinh chứ không bao giá» dám chống trả. Như những năm đã qua. Vợ hắn nói: "Vá» già anh được tất cả, còn tôi chỉ được có má»—i má»™t anh thôi. Anh mà ruồng bá» tôi thì tôi thà nh tay trắng. Cho nên tôi phải giám sát anh, theo dõi anh, anh không thoát được tôi đâu. Tôi chỉ cầu xin ông giá»i cho tôi được chết sau anh dầu chỉ má»™t ngà y để tôi được yên tâm rằng anh không có ngưá»i đà n bà nà o khác, những đứa con nà o khác ngoà i vợ con chÃnh thức cá»§a anh". Những ngưá»i đà n ông khác có thể không thông minh bằng hắn nhưng Ä‘á»u có thể nói đùa má»™t câu: "Bà còn hầu tôi và i năm nữa là Ãt, hầu tôi sống còn phải hầu tôi chết nữa kia, phải là m xong cái giá»— đầu cho tôi rồi bà có muốn Ä‘i đâu hãy Ä‘i!".
Nhưng hắn không nói và có ý định sẽ không bao giá» nói, hắn không cho phép cái ná»a kia cá»§a hắn dám ngá» vá»±c, dám chống đối cái ná»a còn lại, xét cho cùng có bao giá» tách khá»i cái ná»a kia. Hắn không cho phép những ngưá»i thân yêu nhất lại dám ngá» vá»±c sá»± táºn tâm, lòng chung thuá»· vá»›i vợ con cá»§a hắn. Má»™t ngưá»i hoà n toà n trong trắng trong cuá»™c sống cá nhân lại tá»± nháºn đã có lá»—i, má»™t cái lá»—i chưa bao giá» hắn phạm phải, nghÄ© má»™t cách tá»™i lá»—i thì có, đôi lúc vẫn có nhưng là m những việc không xứng đáng thì chưa bao giá», chưa má»™t lần nà o, chỉ vì thương vợ, vì bệnh táºt cá»§a vợ cứ cho là vì cả cái bệnh hoang tưởng cá»§a vợ mà chịu nháºn lá»—i cho vợ được vui lòng, cho má»i việc rắc rối được êm xuôi để giữ được sá»± yên tÄ©nh vốn có cá»§a gia đình, các con hắn vẫn khuyên hắn nên là m như thế.
Thì hắn vẫn thưá»ng tá»± nháºn nhiá»u lầm lá»—i chưa bao giá» hắn phạm phải hoặc trong thâm tâm hắn vẫn cho thái độ ấy, việc là m ấy chả có gì là lầm lá»—i, nhưng hắn vẫn nháºn trước bạn bè, trước chi bá»™, trước cấp trên thì sao? Ngưá»i ta chưa nói hết câu hắn đã vá»™i và ng nháºn lấy tất cả, vá»›i bá»™ mặt giá»ng nói cá»§a ngưá»i hối lá»—i thì sao? Hắn đã trưá»n qua má»i chuyện rắc rối bằng sá»± sám hối nhanh nhảu để dà nh thá»i gian cho công việc viết lách thì đã sao? Cái lá»—i được nháºn khiến xung quanh quên Ä‘i nhanh chóng hắn đã là ngưá»i có lá»—i, táºp thể luôn luôn đúng và hắn luôn luôn sai, đã kết luáºn được như thế thì còn gì phải căm ghét hắn nữa. Thế là tha liá»n, quên liá»n và hắn cÅ©ng quên luôn đã từng nháºn những lầm lá»—i gì. Nhiá»u ngưá»i bạn cá»§a hắn đã phải chịu vất vả cả năm, cả nhiá»u năm vì đã tranh cãi đến cùng má»™t cái lá»—i, xét đến cùng là hết sức vá»› vẩn so vá»›i những hoạt động khác cá»§a má»™t Ä‘á»i ngưá»i. Hắn vẫn thầm chê cái bệnh ham tranh luáºn, ham lý lẽ, ham phân tÃch sai đúng, phải trái cá»§a ngưá»i nà y ngưá»i kia là bệnh cá»§a thằng ngu. Hắn còn Ä‘á»c được ở đâu đó, hình như cá»§a cụ Mác thì phải, rằng má»i tấn bi kịch Ä‘á»u sinh ra từ cái ngu cá»§a con ngưá»i.
Cái tấn tuồng ná»a bi ná»a hà i cá»§a vợ chồng hắn lúc cuối Ä‘á»i có phải từ cái ngu cá»§a hắn không nhỉ?