Hồi Đầu Thị Ngạn - TG: lanhtamkhach
Đôi lời dông dài: lanhtamkhach mạo muội thử viết một huyền hiệp, bởi còn lâu mới dám có ý nghĩ chạm vào kiếm hiệp.
Hiện ngay tên truyện và ý đồ xuyên suốt đến cuối ra sao, lanhtam cũng chưa có nghĩ ra. Sức tưởng tượng hạn chế, từ ngữ nghèo nàn, kinh nghiệm không có, diễn đạt vụng về, mong mọi người góp ý. Sợ nhất vướng lỗi logic, miêu tả không chuẩn xác phù hợp với thân phận nhân vật... Nói đơn giản đến việc chọn tên cho nhân vật cũng tự thấy khó khăn vì lanhtam không biết tiếng Trung, vốn Hán Việt cũng ít ỏi!
Đây là chân thành mong được góp ý chứ không hề giả dối khiêm tốn hay rào trước đón sau gì! Bởi đã liều post lên diễn đàn đông đảo nghĩa là mọi thứ yếu kém không thể che giấu nổi, cũng không thể ton tót chạy theo từng bạn để giải thích thuyết phục như đối với phạm vi hẹp được. Nghĩa là xấu đẹp thế nào không phụ thuộc vào lanhtam nữa, một khi đã post ra.
Lanhtam viết rất chậm, cũng không hiểu rõ một khi thử đặt bút thì cần những thủ thuật gì nữa, cứ nghĩ đến đâu viết đến đó. Chỉ cầu mong không rơi xuống thang điểm âm là mãn nguyện. Thành thật mong vậy! Nói thật là lanhtam xa Việt Nam được mấy năm, sự thích thú với kiếm hiệp giờ lại bùng lên, kết hợp lại nên thử xem sao, coi như một trong những cách xả stress và chia sẻ một số mong ước của mình, đôi khi tự mình có thể không nhận ra, dù rất có thể không tài nào diễn tả được nếu có nhận ra đi nữa.
*
**
Hiện được sự đồng ý của một thành viên trong ban quản lý 4vn, lanhtamkhach liều post ra khu Tiên hiệp này! Quyết định viết siêu tốc như tập thể dục hàng ngày do tự xét rằng năng lực hạn chế nên lâu chậm thì chất lượng cũng không mấy thay đổi!
Mọi phản hồi góp ý, làm ơn email theo địa chỉ: lanhtamkhach@gmail.com
*
**
Tập 1 sẽ tương đối rời rạc do lanhtamkhach cố gắng giới thiệu nhân vật, tình huống. Tập 2 mới lên đường tầm sư và rèn luyện.
Tập 1 chủ yếu gỡ một phần nhân quả, hận thù dồn lại từ vô vàn năm tháng, từ các đời tiên tổ lưu lại. Cũng hy vọng chạm được rìa rìa ý nghĩa Hồi đầu thị ngạn, về sự không thể thanh tâm, không tài nào buông bỏ, vượt lên luân hồi phi thăng, giải thoát khỏi trầm luân khổ sở nhân quả chất chồng.
Một lần nữa, rất mong nhận được những chỉ giáo để viết tỉnh táo hơn, bớt nhàm chán hoặc gây cười cho người đọc!
###########################################
BQT 4vn rất hoan nghênh.
Gửi tác giả: Bạn cứ từ từ mà sáng tác, không phải vội vàng, dễ ảnh hưởng đến văn phong.
Chúc bạn viết hay, viết giỏi, viết thành công.
Các bạn đọc giả, hãy đọc và góp ý cho tác phẩm để nó được hoàn thiện hơn.
Filo
##########################################
Quyển một - Vạn niên chi hận
Chương 1 - Ẩn sự (thượng)
Cuối thu, nhiệt độ giảm dần ngày qua ngày có thể nhận thấy qua những cây cành mỗi lúc một xơ xác, những chiếc là còn trì níu nổi cũng dần kiệt sức, màu sắc đã ngả hẳn sang đỏ úa hay vàng khô. Mọi sinh vật vội vàng dự trữ lương thực cho mùa đông giá đang tới gần. Nhưng trong một khoảng sân rất rộng vẫn có tiếng trẻ nô đùa:
- A Phong à, ngươi ở đâu thế ? Hè hè, ...
Âm thành non nớt thì thào đó là của một cậu bé chừng 8 - 9 tuổi, bụ bẫm với đôi mắt xanh thẳm trong vắt đang gạt gạt mồ hôi tứa ra từ vầng trán rộng quận bết những lọn tóc vàng mượt như tơ, lò dò ngó nghiêng từng chậu cảnh, vòng quanh hòn giả sơn. Chiếc áo lụa màu xám thanh nhã đã lấm lem những vệt màu xanh khô quánh xin xỉn của nhựa cây, xem ra còn sậm hơn màu nâu của mùn đất đang tranh nhau ngang dọc. Thậm chí trên chiếc đầu nhỏ cũng vương đầy đất bụi và rêu mốc rơi xuống từ những thân cây cao hơn cậu rất nhiều.
Một ả thị tỳ mặc áo màu xanh đứng canh từ xa chợt gọi vọng tới:
- Thiếu gia, gần đến giờ học với phu nhân rồi a! Thiếu gia phải đi tắm mau thôi kẻo không kịp!
- Tới rồi sao ? A Nguyệt ngươi quay về bẩm với mẫu thân là ta sẽ đến ngay! A Phong đợi ta đi rồi ra nhé, ta nhất định phải tìm được ngươi ngày mai! - Cậu bé Hoàng Phủ Tường lộ tia tiếc nuối nhưng không dám trái lệnh mẫu thân, chạy vội về phía dinh thự rộng lớn sâm nghiêm, chiếc bóng nhỏ chỉ thấp thoáng rồi biến mất trên hành lang với những hàng cột đã lên nước lừng lững phải 2 người ôm mới hết.
Ả thị tỳ Thu Nguyệt tiến tới một bụi trúc um tùm, luồn tay vào xách lên một cậu bé khác cũng chỉ 6 - 7 tuổi nhưng thấp nhỏ hơn thiếu gia Hoàng Phủ Tường vừa nãy rất nhiều, bộ y phục cậu cũng bằng vải thô màu nâu xỉn:
- Tiểu quỉ, ra ngay cho ta! Ai cho phép ngươi làm thiếu gia khổ thế hả?
Hoàng Phong ấm ức nhưng không dám cãi. Kinh nghiệm gần 2 năm qua cho biết là còn nói lý với Thu Nguyệt thì nó còn bị mắng nặng hơn. Tự ái khiến Hoàng Phong không hé răng kể lại với Hoàng Phủ Tường. Trí óc non nớt của Tiểu Phong không giải thích được tại sao Thu Nguyệt đối với nó khắc nghiệt thế. Hoàng Phủ phu phụ tử, thập đại đệ tử và Lương bá bá chăm nom vườn tược đối với Hoàng Phong đều rất tốt mà.
- Thu Nguyệt!
Đệ thập đệ tử Lâm Tiêu Vân hầm hầm đi tới
- Dạ, Lâm tỷ bớt giận! - Thu Nguyệt run lên - Nô tỳ sợ thiếu gia chơi đùa quá sức!
Lâm Tiêu Vân trông tựa như mới 17-18 tuổi, khuôn mặt trái xoan không hề điểm trang vẫn phơn phớt hồng, cánh mũi nhỏ nhắn hơn chun lại, xoay sang nữ tỳ Thu Nguyệt, chau đôi mày xanh mướt, khe khẽ lắc đầu:
- Ngươi sai rồi, Tiểu Tường còn nhỏ, có Tiểu Phong làm bạn cùng là tốt. Đến sư mẫu còn chưa ép Tiểu Tường học nhiều! Sư phụ và sư mẫu cũng không nặng chuyện thân phận, ngươi sao phải khổ thế ?
- Dạ, Thu Nguyệt sai rồi!
- Thôi, đi đi. Phu nhân đang chờ ngươi tại Tiểu Lan lầu!
Đợi bóng dáng yểu điệu hồng nhạt của Lâm Tiêu Vân khuất đi, Thu Nguyệt oán hận quay sang Hoàng Phong:
- Tên tiểu quỉ chết đâm giảo quyệt làm hại ta! Cút đi!
Hoàng Phong vẫn giữ lễ cúi chào Thu Nguyệt, xong quay mình chạy về dãy phòng thấp nhỏ chật hẹp hậu điện nơi dành cho gia nhân trong phủ. Ngẩn người nhìn sững vào hình bóng một cậu bé kháu khỉnh mũi cao mày kiếm và đôi mắt long lanh như châu báu trong thau nước, A Phong không thể nào hiểu tại sao nó bị Thu Nguyệt ác cảm đến thế từ khi Phương Nhược Lan mang Thu Nguyệt về khoảng gần 2 năm trước. Cậu có trêu chọc Thu Nguyệt đâu nhỉ?
- Phong nhi, còn làm gì đó, đến lúc phải học bài rồi con.
Một âm thanh trầm ấm từ hòa vang lên sau lưng Hoàng Phong. Nó vội vục nước lành lạnh ra sức kì cọ rồi quay lại:
- Mẫu thân, hài nhi đến ngay đây!
Hoàng thị vội tiến đến nhìn kĩ khuôn mặt của A Phong:
- Phong nhi sao vậy ? Thu Nguyệt đối với con không tốt phải không ?
- Không đâu ạ, A Phong ngoan lắm, ai cũng đối tốt với A Phong dễ thương của mẫu thân mà - Hoàng Phong lắc đầu quầy quậy.
Hoàng thị nén tiếng thở dài, khuôn mặt bỗng như già thêm dù tuổi đời chỉ khoảng như Hoàng Phủ phu nhân, ôm Hoàng Phong vào lòng và khẽ xoa đầu!
- Phong nhi ... giỏi lắm. Cũng vì Tiểu Tường hợp con quá đỗi!
- Mẫu thân, hài nhi luôn tuân lời mẫu thân dạy mà, mẫu thân đừng buồn. Tường thiếu gia tốt lắm, không hại con đâu, còn gọi con là tiểu đệ nữa mà - Hoàng Phong ngước mắt lên nhìn mẫu thân chờ đợi.
- Ừm! Ài, Thiếu ...Phong nhi còn nhỏ quá.
Trong một khoảng khắc, A Phong bỗng thấy hơi lạ, dù nó không thể nào giải thích được và cảm giác cũng qua rất nhanh.
Hoàng thị nhìn lên bầu trời đã chuyển sang màu xám đục, những cụm mây trắng không hề mang tới cảm giác tươi sáng hơn mà ngược lại chỉ càng gợi thêm một vẻ thê lương lạc lõng. Quả thật là bầu trời như thế hay bầu trời tại lòng người, qua mắt người nhìn mà thành ra như thế ? Nhẹ thở dài, Hoàng thị cúi người xuống định đổ đi thau nước Hoàng Phong vừa rửa mặt, chợt hơi sững nhìn hình phản chiếu một phụ nhân trông già hơn tuổi sát tứ tuần rất nhiều, những nét thanh tú vẫn còn lẩn quất nhưng lại có một vết sẹo dài đỏ mờ bên má trái. Ánh mắt mờ mờ trong thau nước bỗng sáng lên, Hoàng thị hắt đi thau nước, dáng xoay người bước đi mang một vẻ cương quyết.
*
**
|