Quyển một - Vạn niên chi hận
Chương 1 - Ẩn sự (trung)
Thượng Nguyên thần châu trải rộng như vô tận. Núi cao sông rộng sâm lâm rất nhiều mà đồng bằng châu thổ cũng lắm. Hiện tại tam đại đế quốc thống trị hầu hết phần đồng bằng trù phú và các thảo nguyên phú nơi nhân loại tập trung sinh sống. Tam đại đế quốc gồm có Đại Vũ đại đế quốc, Đại Thiên đại đế quốc và Đại Minh đại đế quốc chia nhau nắm giữ những thảo nguyên bát ngát hoặc đồng bằng rộng lớn hàng triệu mẫu bồi đắp bởi những sông lớn nhất tương ứng là Hoàng Sa Hà, Thiên Lệ Hà và Minh Hà. Ngoài ra còn có nhiều tiểu quốc nhỏ hơn nắm giữ những mảnh đất khô cằn hơn ven những dải núi cao chọc trời, quanh năm mây phủ trắng không thấy đỉnh. Ngoài ra còn có 4 sâm lâm thần bí nơi những thợ săn dũng cảm dày dạn kinh nghiệm nhất cũng tránh xa vì đó là nơi tập trung nhiều cự thú hung hãn vượt qua nhiều lần sức người và có thể vượt cả sức tưởng tượng của con người. Những thư tịch cổ còn lưu lại ghi rằng tồn tại cả những hung thú và thần thú từ thượng cổ vô cùng uy mãnh hung tàn có đủ khả năng san bằng cả những tòa thành lớn trong khoảng khắc, tuyệt đối không thể trêu vào. Bất quá chúng không ra khỏi các khu rừng nghìn tuổi hoặc các thâm sơn chỉ thấp thoáng thấy đỉnh mờ mờ xa trong những ngày nắng rực rỡ của mùa hạ, rất sâu vào phía trong những rừng già hoặc những địa danh hoang sơ kì bí. Có 4 sâm lâm thuộc loại cấm kị mà các đế quốc đề ra cảnh báo dân chúng không thiện tiện tiến vào, dù cũng không ít kẻ liều mạng hoặc cùng quẫn muốn vào tìm bảo vật như tinh hạch của cự thú hoặc các kì hoa dị thảo với giá cả lên đến hàng trăm ngàn kim lượng cũng khó có hy vọng mua được. Những kẻ liều mạng vậy hàng trăm ngàn năm mới có vài chục người thành công đổi đời, còn hàng triệu mạng khác đành nằm ôm hận tại thâm sơn. 4 sâm lâm cấm kị là Bắc Băng sâm lâm, Hắc Ám ma lâm, Tuyệt Vọng tử lâm và sâm lâm tối kì bí nằm ngay trung tâm của Thương Nguyên thần châu xưng danh là Vạn Cổ mẫu lâm. Tam Đại Đế quốc cân bằng chia nhau lãnh thổ vòng quanh Vạn Cổ mẫu lâm, cả ba đại đế quốc đều tuyên bố mẫu lâm thuộc lãnh thổ của mình nhưng không xảy ra xích mích lớn dẫn đến chiến tranh vì tuyệt không vị đế vương nào dại dột cho quân tiến vào mẫu lâm đồn trú. Những vùng đất vượt ra bên ngoài những hiểu biết này được gọi là tuyệt địa, sánh ngang độ hung hiểm của Tứ đại cấm kị sâm lâm.
Theo những sách ghi chép lịch sử lưu hành rộng khắp tam đại đế quốc thì Thượng Nguyên thần châu đã tồn tại cả triệu triệu năm. Nhân loại nhỏ bé thời kì xa xưa chịu áp bức nô dịch của Ma tộc, và Thiên nhân tộc, thậm chí còn bị Quỉ tộc coi là thực phẩm. Tuy nhiên qua chiến tranh liên miên nên các tộc lớn dần suy yếu, hơn nữa Ma tộc, Quỉ tộc và Thiên Nhân tộc phải trải qua hàng nghìn tuổi mới thành niên và kết đôi được. Ma tộc và Quỉ tộc dễ sinh hơn thì cũng sinh rất ít và rất hiếm. Khoảng sáu ngàn năm trước dưới sự lãnh đạo của 3 vị chủ thần, cũng chính là viễn tổ của tam đại đế quốc ngày nay, cùng sự trợ giúp của Long tộc và bằng phép tắc do chính mình cảm ngộ đã lãnh đạo các vị thần khác từng bước vùng lên và đẩy lui các thế lực cường hãn đã suy yếu kia vào bước diệt tuyệt, mở ra thời kì sáng lạn cho loài người. Tam đại đế quốc coi đó là các vị tổ thần, vĩnh viễn được thờ phụng. Điều đáng nói là các vị chủ thần đều từ chối thỉnh nguyện lãnh đạo nhân loại, hơn thế tam đại chủ thần còn lưu lệnh cấm các thế hệ sau vĩnh viễn không được tranh đoạt hoàng quyền cũng như can thiệp vào chính sự, tâm sức đều dồn vào tu luyện, truy cầu những cảnh giới nhận thức mới đối với tự nhiên, qua đó đề cao thực lực bản thân.
Hoàng Phủ gia tộc thuộc Đại Vũ đế quốc chính là trực hệ của vị chủ thần lãnh đạo của tộc nhân tiền thân của Đại Vũ đế quốc xưa. Vì xuất thân đặc biệt đó, Hoàng Phủ gia tộc có địa vị hết sức tôn quí, được trọng thị hơn hẳn các gia tộc khác. Để biểu thị sự tôn kính tột bực, ngay các đời hoàng đế của Đại Vũ đế quốc cũng không dám nhận đại lễ của những người xuất thân từ Hoàng Phủ gia tộc.
Tuy gọi là Hoàng Phủ gia tộc nhưng thực chất người họ Hoàng Phủ lưu trú tại biệt viện rộng lớn đó cũng chỉ có Hoàng phủ lão gia Hoàng Phủ Trường và phu nhân Phương Nhược Lan cùng hài tử Hoàng Phủ Tường mà thôi. Hoàng Phủ gia tộc bao đời này đều là đơn truyền. Hoàng Phủ Tường tuy còn ít tuổi nhưng thân phụ đã quá trăm tuổi từ hơn năm mươi năm qua. Nói thế nhưng chủ nhân của Hoàng Phủ gia tộc và phu nhân đều như mới tiếp cận tứ tuần, như vậy bí pháp Vô Cực huyền công họ ít nhất đã luyện tới tầng đệ cửu, vượt qua sự tàn phá của thời gian trên dung diện và vòng kềm tỏa trăm năm của đời người. Truyền rằng viễn tổ xa xưa của Hoàng Phủ gia tộc là người duy nhất tiếp cận đến đệ thập nhị thành trung kì của Vô Cực huyền công, bước tiến xa hơn, tức đệ thập tam thành truyền thuyết thì còn chưa xuất hiện nhưng thành tựu tuyệt đối bất khả tư nghị. Bí pháp thần diệu này cũng được viễn tổ của dòng họ Hoàng Phủ cho phép hậu nhân thu nhập đệ tử nhưng đa phần người theo học chỉ tham ngộ đến tầng đệ ngũ, xuất sắc cũng mới chỉ là đệ bát. Số lượng người cầu xin được theo học bí pháp Vô Cực lên đến hàng triệu nhưng mỗi đời gia chủ Hoàng Phủ gia tộc chỉ tuyển tối đa mười đệ tử. Đệ tam, đệ ngũ và đệ lục đệ tử của Hoàng Phủ Trường lão gia xuất thân từ các gia đình tôn quí, chỉ tu tập đến đệ tứ thành sơ kì hoặc đệ ngũ thành hậu kì, hiện đang nắm giữ những trọng nhiệm binh quyền, duy trì sự vẹn toàn biên cương lãnh thổ của Đại Vũ đế quốc. Đệ nhị đệ tử xuất thân văn nghiệp lại nắm giữ triều chính, hoạch định chính sách phát triển và bang giao của đế quốc. Tứ đại đệ tử này từ khi rời khỏi sư môn thì bị Hoàng Phủ Trường cắt tuyệt các liên hệ. Có lẽ cũng để duy trì lời huấn thị của tổ tiên, tránh tạo áp lực lên hoàng quyền của đế quốc. Lão gia Hoàng Phủ Trường dẫn ngũ đệ tử còn lại ngoại trừ Lâm Tiêu Vân ở đang ở mức đệ ngũ thành hậu kì, cũng là những người ông đắc ý nhất, tiến nhập Hắc Ám ma lâm đã hơn hai năm nhằm thực hành những điều khổ công rèn luyện bấy lâu.
*
**
Trong một gian nhỏ thuộc dãy nhà dành cho gia nhân của Hoàng Phủ biệt viện, Tiểu Phong ngồi trước mặt Hoàng mẫu, thu liễm đi nhiều vẻ nũng nịu đáng yêu, dù đôi chân nhỏ nhắn không chấm đất thỉnh thoảng không nhịn nổi vẫn đung đưa. Vừa đọc xong một đoạn dài trong sách sơ cấp mọi đứa trẻ ở độ tuổi chừng thập nhị trở nên đều học, giờ là lúc Hoàng Phong phải trả bài về những kiến thức có nhiều nét thần bí và bất đồng với những điều thường được truyền bá tại Tam đại đế quốc. Có điều Hoàng Phong được dặn kỹ là tuyệt đối không được lộ ra với ai.
Đó là nhân loại không bị hoàn toàn diệt vong từ thượng cổ - thời kì thống trị huy hoàng của Ma tộc, Quỉ tộc và Thiên Nhân tộc, bởi có sự bảo vệ kì bí của những vị Thái cổ tu chân do nắm được pháp tắc, trải qua vô vàn tuế nguyệt tu luyện đã vượt lên trên mọi tồn tại khác, đặt ra những qui tắc không để nhân loại triệt để biến mất. Hơn nữa, loài người không yếu đuối như trong sử sách lưu truyền của tam đại đế quốc mà từ trước thời tam đại đế quốc đã đủ sức chống trả quyết liệt với 3 tộc cường hãn là Thiên Nhân tộc, Ma tộc cùng Quỉ tộc. Chỉ có điều Hoàng thị cũng không giải thích được tại sao các vị Thái Cổ thần không trực tiếp xuất hiện tham chiến mà chỉ giải cứu nhân loại trong những tình huống khó khăn hiểm nguy nhất mà thôi. Cụ thể, tồn tại trước Tam đại đế quốc rất lâu là Ngũ đại đế quốc và tam đại đế quốc khi đó thực chất chỉ thuộc nhóm quốc gia nhược tiểu mà thôi. Những nước này nằm trong sự vòng bảo vệ của Ngũ đại đế quốc và tham chiến rất hạn chế. Khi Ngũ đại đế quốc sắp tiến đến chiến thắng cuối cùng cũng suy kiệt và 3 vị chủ thần kia cũng chính là 3 vị hoàng đế của 3 tiểu đế quốc đã lần lượt bứt phá lên, diệt vong các đại đế quốc, chiếm lấy liên minh với Long tộc và nghiễm nhiên giành lấy chiến thắng cuối cùng một cách dễ dàng.
Hoàng Phong còn quá nhỏ nên rất thích các câu chuyện huyền bí này, học thuộc nhanh hơn các kiến thức tiếp thu từ sách vở phổ thông. Hoàng thị thoáng một nét hài lòng, nhắc nhở:
- Phong nhi, đến lúc luyện công pháp rồi!
- Vâng, thưa mẫu thân!
Hoàng Phong ngồi thẳng người lên, mắt nhắm lại, tay kết ấn liên hoa và bắt đầu thở sâu và chậm, gạt bỏ tạp niệm, tiến dần đến vô ngã trạng thái, chỉ còn cảm thấy chỉ một mình mình tồn tại, linh hồn như hiện hữu quan sát chính bản thân mình, một dòng khí ấm áp bắt đầu lưu chuyển theo sự điều khiển của Hoàng Phong, khi tới tay, khi tới các đầu ngón chân. Tay cậu bé cũng mở ra sau một hồi kết ấn, đó là giai đoạn xả trọc khí, mồ hôi bắt đầu tứa ra trên vầng trán nhỏ lấp loáng, trong tiết trời se lạnh cuối thu. Một lúc sau mở mắt, Hoàng Phong thấy chân ấm nóng, trán mát lạnh, khí nóng bốc lên, khí lạnh trầm xuống tạo vòng lưu chuyển thư thái vô cùng. Vẩy vẩy đôi bàn tay bé nhỏ còn vương vấn trọc khí, đôi mắt vốn rất sáng nay thu liễm lại, ẩn sâu hơn và mang một vẻ điềm tĩnh tự tại khó tưởng ở lứa tuổi còn nhỏ như thế
- Mẫu thân à, Phong nhi vẫn mắc ở sống lưng, chưa đột phá được a! Hoàng Phong nhìn mẫu thân vẻ có lỗi.
- Phong nhi cần cố gắng tập trung và điểm khúc mắc đó sẽ dần vượt qua được. Rèn luyện liên tục con sẽ mạnh lên, tự tạo nguồn sức mạnh cho mình đó cũng là sức mạnh chân chính nhất. Tuy nhiên Phong nhi phải gạt tạp niệm, không được vội sinh biến. - Hoàng thị lúc này ngập tràn từ ái - Phong nhi đi tắm đi, mẫu thân đã chuẩn bị nước ấm cho con rồi!
- Mẫu thân xinh đẹp thương Phong nhi quá a! - Hoàng Phong cười toe, khuôn mặt bừng sáng nịnh nọt Hoàng thị làm bà không nén nổi nụ cười thương yêu, khẽ lắc lắc như chịu thua hài tử.
Hoàng mẫu chợt giật mình, xoay người và tay bỗng đảo nhẹ những đường kì bí. Chỉ một lúc sau đã thấy Hoàng Phủ thiếu gia ào vào:
- Nhũ mẫu, A Phong đâu ạ ? Một tháng nữa phụ thân trở về, mẫu thân vừa nhận được tin truyền từ Tiểu Bạch! Nhất định ta sẽ có nhiều thứ hay à!
Hoàng thị lại một lần nữa không nén được nụ cười từ ái trước vẻ liến láu của Hoàng Phủ Tường, Hoàng Phủ thiếu gia so với Tiểu Phong còn muốn dễ thương hơn nhiều a:
- Vậy là lão gia sắp quay về ? ... chắc chắn phu phân và A Tường rất vui mừng! Đã hơn hai năm rồi! A Phong ...
- Mẫu thân, Tiểu Tường ca ca, đệ ra liền đây!
- A Phong, con phải tắm cho thật sạch như mẫu thân đã dặn. Sau đó còn dẫn thiếu gia trở lại Thiếu Dương tiểu lâu. Không được để phu nhân lo lắng.
- Nhũ mẫu, Tiểu Tường lớn rồi mà, Tiểu Tường sắp cao bằng nhũ mầu rồi kìa.
Tiểu Phong lúc đó cũng bước ra, quần áo màu xanh sẫm, dù thô ráp nhưng được cắt rất khéo làm tăng thêm vẻ đáng yêu.
- Oa, ca ca không nhận ra nha, A Phong ngươi khác quá.
- Hi hi, đệ vừa tắm xong thôi mà! - Rồi lí lắc xoay sang Hoàng thị - Mẫu thân, Phong nhi dễ thương của người đi ra ngoài một chút xíu với thiếu gia nha, Phong nhi sẽ về ngay.
- Oa oa, A Phong ngày càng lợi hại à nha, xem ra ta còn không nói được mấy lời này với mẫu thân nha! - Hoàng Phủ Tường vừa nói, vừa kéo Hoàng Phong đi, vừa ngoái lại từ biệt Hoàng thị.
Hoàng Phủ Tường không nhận thấy một vệt mờ nháng lên trong đáy mắt mẫu thân Hoàng Phong.
*
**
|