Quyển một - Vạn niên chi hận
Chương 1 - Ẩn sự (hạ)
Vầng trăng thu ẩn sau những đám mây tỏa ra thứ ánh sáng mờ đục nhợt nhạt, yếu ớt lách qua những tán cây Tuyết Long tùng xanh rì cứng cỏi chỉ mọc tại đỉnh Thương Long, nơi hiện diện Hoàng Phủ biệt viện. Thương Long sơn là một núi nhỏ, không cao nên tòa biệt viện không chìm sâu trong mây mù. Không cứ liệu nào chép lý do dòng họ Hoàng Phủ lại chọn đỉnh Thương Long không mấy hùng vĩ làm nơi cư ngụ, nơi này cũng cách Hắc Ám ma lâm chỉ chừng hai nghìn dặm, khoảng cách không quá lớn với những bậc tu tập như Hoàng Phủ phu phụ cùng đệ tử. Thương Long cũng không hẳn được coi là nổi danh về cảnh sắc dù rừng Tuyết Long tùng bốn mùa xanh ngắt, lá Tuyết Long tùng cứng, nhọn và ken đặc kềm hãm thường nhân cách xa tòa biệt viện lừng lẫy, giữ cho Hoàng Phủ biệt viện một bầu không khí tĩnh lặng cách rời ồn ào thế tục. Điều đáng chú ý nhất ở Thương Long Sơn, ngoại trừ Hoàng Phủ biệt viện, có lẽ là dòng Bạch Lệ khê tuôn trào tợ như một dải lấp láng nổi bật lên nền xanh của Tuyết Long tùng.
Gần đỉnh của Thương Long Sơn, Hoàng Phủ biệt viện lúc này khi tỏ khi khuất trong những đám mây bảng lảng. Những hàng cột lên nước đen bóng hồ như phát ra khí tức thâm nghiêm, hành lang lấp loáng dưới trăng mờ ảo như dài ra hun hút. May thay những làn gió đêm mát lạnh làm thanh tĩnh không khí nơi này, xào xạc đám đám lá khô trên hành lang, trên bậc tam cấp và như cuống quít đuổi nhau trên khoảng sân nhỏ. Hai chiếc bỏng nhỏ xíu nơi đó lại hình như không mấy để ý đến cảnh vật hay không khí xung quanh, tựa như đã quá quen thuộc:
- Chúc mừng Tiểu Tường thiếu gia. Chỉ còn vài ngày nữa là thiếu gia gặp được lão gia rồi.
- Hay cho Tiểu Phong ngươi, sao tự dưng gọi ta là thiếu gia ? Ta cũng không biết sắp được gì này. Châu Kì đại sư huynh, Tiêu Bội Bội tứ sư tỷ, Triệu Chấn thất sư huynh, Trương Hiểu Ngọc bát sư tỷ và Điền Bá Quang cửu sư huynh chắc sẽ có quà cho ta và đệ. Hồi hộp ghê ha! Chỉ tức cười Lâm Tiêu Vân sư tỷ chưa đến đệ lục tầng nên bị ở nhà, tỷ ý nài nỉ mãi không được khóc tu tu, còn cốc đầu ta và đệ khi chúng ta chọc tỷ ý, nhớ không, hà hà. A, phụ thân còn hứa sẽ có bất ngờ. Uầy, phụ thân mà không cạo râu thì ta không để thương ta đâu, hà hà ...
Tiểu Phong kéo chặt cổ áo, lặng im chia sẻ niềm xúc động của Hoàng Phủ Tường. Vị thiếu gia tinh nghịch nhưng cương quyết hiếm khi bày tỏ xúc động dồn dập thế này. Tiểu Phong bất chợt lãng đi, nghĩ về mình ...
- Hê, A Phong ngươi không nghe ta nói gì sao ? Hoàng Phủ Tường quay sang soi cặp mắt trong trẻo nhìm chằm chặp người bạn đồng niên - Ơ, sao ta thấy mắt ngươi lạ quá, màu tím a ?
- Ô, vậy sao ? - Tiểu Phong ngước đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Hoàng Phủ Tường, mảnh trăng thu vừa ló dạng đã lại chìm vào màn mây mờ đục như cũ càng làm đôi mắt Tiểu Phong thêm bí ẩn.
- Không thấy rồi, chắc ta hoa mắt. Đừng cười nha, phụ thân ta sắp về, ta vừa thấy mong ngóng, vừa ... bồn chồn. Ta không biết nói sao. Ta không muốn làm mẫu thân buồn, nhưng ta thấy bồn chồn.
Hoàng Phong cất tiếng, có chút kích động chen lẫn hâm mộ:
- Ca ca đừng lo, lão gia pháp lực thông thiên lại có các sư huynh sư tỷ bên cạnh nên không thể có chuyện được đâu.
Nhìn Tiểu Tường lúng túng, A Phong cũng không biết nói gì, nó chưa có kinh nghiệm trong hoàn cảnh này. A Phong chưa bao giờ biết cảm xúc về tình phụ tử, Hoàng thị chỉ nói rất mơ hồ là phụ thân Hoàng Phong đã mất. Người cha của A Phong chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng non nớt, không hình dáng sắc diện cụ thể. Hoàng Phong khi biết suy xét đã thấy ở tại Hoàng Phủ gia tộc này rồi, mẫu thân Hoàng thị trước là nhũ mẫu chăm sóc cho Hoàng Phủ Tường, sau này phụ giúp việc dưới trù phòng và chăm sóc vườn Vạn Lan phụ với Lương bá bá. Thật ra, gần một năm nay Hoàng Phong bắt đầu gặp nhiều ác mộng hơn, giấc ngủ cũng không yên nữa, nhờ đó phát giác mẫu thân cũng không có yên giấc. Có điều chỉ cần được mẫu thân vỗ về một chút là cậu lấy lại được vẻ an tĩnh.
- À, A Phong đệ có muốn học Vô Cực bí pháp của gia tộc ta không ? Mẫu thân từng nói tư chất đệ cực tốt, không kém gì ta.
- Không được, ca ca, lão gia đã nhận đủ các đại ca đại tỷ rồi mà.
- Ườm, thôi bỏ qua đi nha. A Phong ngươi biết không ? Lần này mẫu thân ta đích thân trấn an Bạch Vũ gia gia một quãng rất lâu mới ra gặp ta. Ta còn không được gặp Bạch Vũ gia gia ngay cơ, mẫu thân cũng không nói rõ chuyện gì ...
Bạch Vũ chính là Bạch Anh Vũ linh cầm, nổi tiếng là một trong những kì thú thông tuệ nhất, có khả năng đối thoại với loài người. Bạch Vũ của Hoàng Phủ gia tộc tợ hồ như đã trên sáu trăm tuổi nên có thể suy xét như những bậc cao niên, hơn nữa nó hơn hẳn về độ hiểu biết sâu rộng. Hầu như không có tài liệu nào đề cập đến khả năng chiến đấu của Bạch Anh Vũ nhưng đều tuyệt đối thống nhất xếp Bạch Anh Vũ là một trong những linh cầm đệ nhất. Hoàng thị còn cho Tiểu Phong biết rằng Bạch Anh Vũ dù cực hiếm quí cũng không thể sống quá hai trăm tuổi, hơn thế sợ rằng Bạch Vũ của Hoàng Phủ gia tộc là dị cầm đặc biệt có liên quan đến Hỏa Phượng Hoàng trong truyền thuyết vì Bạch Vũ có chùm lông đầu đỏ rực như lửa, lại tựa như mũ miện. Sáu trăm tuổi a ? Có lẽ Bạch Vũ đã trở thành thông linh thần thú rồi a!
Chuyện khiến cho Phương Nhược Lan phu nhân phải trấn định dị cầm thông linh Bạch Anh Vũ là loại chuyện nào đây ? Chắc hẳn Hoàng Phủ Tường và Hoàng Phong chỉ có thể ôm nghi ngờ mà không tài nào đoán định được.
- Có lẽ Bạch Vũ gia gia bay lâu quá nên ... làm cao chút thôi mà ca ca. Ca ca biết Bạch Vũ gia gia rồi đấy, còn có lần ăn tranh kẹo đường của ca ca và tiểu đệ mà.
- Hi, nhưng Bạch Vũ gia gia biết rất nhiều chuyện làm chúng ta nghe không biết chán. Có điều muốn nghe thì chúng ta chẳng còn gì để măm nữa cả!
An ủi của Hoàng Phong chỉ có thể làm nguôi ngoai tạm thời những bất an mà Hoàng Phủ Tường vướng víu trong lòng, nhưng đôi mắt xanh thẳm vẫn không hết những âu lo vô cớ, mơ hồ mà dai dẳng.
*
**
Vừa bước vào phòng, Hoàng thị đã ôm lấy Tiểu Phong:
- Mẫu thân quên mất hôm nay là rằm. A Tường có để ý đến màu mắt con không ?
- Phong nhi nhớ mà mẫu thân, vừa rồi Phong nhi đã chạm vào hắc thạch Phong nhi vẫn đeo trên cổ. Tiểu Tường ca ca không để ý đâu.
- Uhm, thôi con chuẩn bị đi ngủ đi. Nhớ tiếp tục luyện công pháp nghe con. Sáng sớm con phải tắm sạch vì trọc khí tiết ra sau tập luyện có thể tản sang người khác gây tổn hại.
- Phong nhi biết mà mẫu thân.
Ngước nhìn vầng trăng mờ ảo sau màn mây nhợt nhạt, Hoàng thị trầm ngâm suy nghĩ rất lâu rồi khép lại cánh cửa, chặn những làn gió se se cuối thu bên ngoài, chỉ còn loáng thoáng những âm thanh từ chiếc lá khô xạc xào trong gió, như thể những linh hồn đêm vô hình vô ảnh đang đùa giỡn nhau mà nhân thế có lẽ không thể nào tường tận được. Cũng không rõ bà có cảm nhận được một chấn động nhẹ từ phía thần đường của gia tộc Hoàng Phủ, nơi đặt bài vị của các đời tổ tiên của dòng họ được sùng kính này. Bầu trời giá lạnh thời điểm đó u ám hơn rất nhiều, lởn vởn những tia hắc ám gần như hữu hình, đột khởi khi âm khí cực thịnh. Hoàng Phủ biệt viện trên đỉnh Thương Long càng đượm vẻ mờ ảo u tịch, trong những đám mây thấp mùa thu.
*
**
|