Quyển một - Vạn niên chi hận
Chương 2 - Vô Hối cổ thành
(phần 1)
Một tuần trước thời hạn hồi gia của Hoàng Phủ biệt viện chủ nhân như lời truyền đạt từ Bạch Anh Vũ, trời bỗng sáng lên hiếm hoi, cuốn bay những ảm đảm tưởng chừng như ngày thêm nặng nề khỏi đỉnh Thương Long, rừng tùng Tuyết Long vẫn xanh thẳm thế nhưng sắc xanh đã loáng lên màu bóng bảy. Nhờ thế Hoàng Phủ biệt viện nổi bật lên với màu rũa đỏ của những lá phong tung bay đầy trời trong gió mạnh. Lâm Tiêu Vân đang ngự trên Tường Văn tùng kiếm phi hành xuống Vô Hối thành mang theo bốn bộ da thú cùng tinh hạch của Hắc Hùng và Nhị vĩ Bạch Hồ. Đeo cứng lấy bộ y phục xanh nhạt như sương khói của nàng là hai tiểu quỉ Hoàng Phủ Trường và Hoàng Phong đang chỉ trỏ chí chóe nhau. Tốc độ của Tiêu Vân rất nhanh, cảnh vật vùn vụt lướt qua nhưng vẫn giữ được vẻ ưu nhã, ngay cả tóc của hai tiểu quỉ cũng chỉ phất phơ nhè nhẹ. Tất cả là do tiểu đệ tử của biệt viện đã vận dụng Vô Cực bí pháp thi triển một tiểu thuật định phong. Bạch Anh Vũ bấu trên chỏm đầu Hoàng Phủ Tường, lớp bạch vũ tựa như ngọc thạch ẩn ẩn những tia phản xạ ánh thái dương. Có điều vị thiếu gia Hoàng Phủ Trường không cho đó là điều hay ho thích thú, lầu bầu nãy giờ, chịu trận sự trêu chọc từ Hoàng Phong:
- Hê, Tiểu Phong, ngươi có phước khí lớn lắm mới được ta hạ cố mà lưu trên đầu ngươi. Tiểu tử Điền Bá Quang cố cầu còn không được à! Khục khục, Tiểu Vân sao lại bỗng dưng nghiêng ngả thế hở ? Khục khục khục
- Bạch Vũ gia gia! - Lâm Tiêu Vân và Hoàng Phủ Trường đồng thời kêu lên, Hoàng Phong cắn vào tay để nhịn cười, giọng của Bạch Vũ gia gia từ lâu đã nổi tiếng khó chịu, vừa rè rè, vừa nhựa nhựa, vừa lên bổng xuống trầm bất định khiến người đi ngang nghe phải cũng cảm tưởng như bị nện vào màng nhĩ, lại như bỗng dưng bị véo mạnh vào người, mà lúc này lại còn húng hắng ho và tấn công có chủ đích nữa chớ!
- Gia gia đây, ợ, sáng ta dùng hơi nhiều, ợ, ... mà ta chưa có ... hợ, ...
Hoàng Phủ Trường lập tức ... tắt tiếng. Lúc này Lâm Tiêu Vân cũng bật cười trước vẻ thống khổ của Hoàng Phủ Tường, trong đầu thầm mắng: lão đầu tử Bạch Vũ hư hỏng, mất nết, không có thể diện chi cả!
- Ợ, nha đầu Tiểu Vân đang mắng trộm ta phải không, mắt ngươi láo liên trông gian quá! Bạch Anh Vũ ta thông linh không thèm chấp lũ nhãi ranh các ngươi. Ta không thèm kể kì sự của Tiểu Ngọc và Tiểu Quang cho các ngươi nữa (ợ ợ).
- Vân nhi không lý tới Bạch Vũ gia gia nữa! - Lâm Tiểu Vân chợt nhợt nhạt đi!
- Vân tỷ sao vậy ? Hoàng Phong tò mò hỏi trong khi Hoàng Phủ Tường bị lão gia gia Bạch Anh Vũ ấn đấu xuống, vươn người ngó ngó, cất giọng nhừa nhựa:
- Chớ không phải là nếu không vướng hai tiểu quỉ này thì ngươi lại nằn nì ta kể rõ chuyện bằng mấy Chu linh quả à, khứa khứa!
(Chu Linh là đặc sản riêng của Thương Long Sơn, màu đỏ sậm, vị ngọt mát, 10 năm mới chín, dù chưa thể gọi là tiên trả nhưng cũng đặc biệt trân quí. Chu Linh chỉ tìm thấy ven dòng Bạch Lệ khê mà thôi.)
Bạch Vũ gia gia đúng là ... (dày mặt) - Hoàng Phủ Trường và Hoàng Phong liếc mắt nhìn nhau trao đổi ý nghĩ. Vành mi Lâm Tiêu Vân đã bắt đầu đỏ lên, day người về phía Bạch Vũ cùng Hoàng Phủ Trường, cúi xuống như chăm chú tìm một vùng thanh vắng bên ngoài thành Vô Hối để hạ xuống, như che giấu mà cũng như trốn âm thanh khàn đục càng lúc càng khó nghe của Bạch Vũ gia gia, giờ lại lẫn lộn những tiếng ợ hợ chen lẫn tiếng kêu oai oái của Hoàng Phủ Trường. Khổ nỗi nàng lại bị đôi mắt đen long lanh của Hoàng Phong soi chằm chặp.
- Hừ, biết thế ta để hai tiểu quỉ này ở nhà cho xong, hừm hừm.
*
**
Vô Hối thành là một cổ thành, tương truyền đã có hơn sáu nghìn năm lịch sử. Phong sương tuế nguyệt hiện rõ nơi lớp lớp chất chồng của tường thành với màu nâu xỉn của đất chen nhau với màu rêu xanh bạc. Thậm chí không ít những tổ chim các kiểu chen nhau trên những hốc đất, ngách đá hoặc những bụi cây xiên ngang từ tường thành. Bạch Vũ gia gia đã tự rùng mình thay bộ cánh tuyệt mỹ ngọc thạch bằng một lớp lông vũ màu trắng ngà, chiếc mào rực lửa cũng đã chuyển sang màu tái sậm xấu xí, nghếch nghếch nhìn đầy vẻ khinh miệt đám chim họ quạ như quạ thông, bách thanh, hoét út, choàng choạc, ... đang chấp chới chành ỏi với những loài chim khác. Họ quạ ăn tạp nên tụ về Vô Hối thành nơi tụ hội của thiên vạn người bao gồm chừng một phần tư là dân bản xứ, còn lại là lượng cự ngụ lưu động đến Vô Hối thành buôn bán, trao đổi và tìm sinh kế. Nhiều người cho rằng gọi là dân bản xứ Vô Hối thành cũng không chính xác vì dân cư ở đây biến động quá nhanh, và theo những người cư ngụ nhiều năm, qua vô vàn năm tháng, lớp con cháu đời sau mang trong mình sự pha trộn của nhiều chủng tộc người, rất dễ nhận thấy qua diện mạo bề ngoài. Cũng vì kế thừa các ưu điểm nổi trội từ đặc điểm đó cùng việc được đào luyện tại nơi tụ họp muôn phương, trên là trời, dưới là người mà các nhà buôn tại Vô Hối thành xưng danh đệ nhất về sự lọc lõi và nhanh nhạy trên thương trường.
Hoàng Phủ Trường và Hoàng Phong lúc này càng bấu chặt Lâm Tiêu Vân hơn, cùng từ từ theo dòng người ồ ạt vượt qua 2 cổng thành dầy kịch đen sẫm đã mở toang ở phía Bắc của Vô Hối cổ thành. Bạch Vũ gia gia giờ lù dù lim dim ngật ngưỡng ngủ trên vai Hoàng Phong, cặp móng thỉnh thoảng lại bấu chặt lấy vai cậu bé - dù đã được Lâm Tiêu Vân phủ qua một lớp da thuộc - khiến Hoàng Phong nhăn mặt. Sáu trăm tuổi thì không rõ còn có điều gì được coi là mới lạ nữa đây ? Chẳng bù cho 2 tiểu quỉ xoay đi xoay lại muốn trẹo cổ, xăm xoi từ những bậc đá nhẵn bóng của các cửa hiệu bên đường, những hoa văn và tạo dáng lạ lùng của những đại môn hay gia phủ thâm nghiêm, rồi tiếng hò reo trên tửu lầu, tiếng rao hàng í ới kèo néo khách, tiếng lách cách ngựa xe, tiếng văng tục của người mất đồ, tiếng thương lượng gay gắt xen lẫn tiếng cười đùa, ... Đó là mới nói đến âm thanh, còn chưa nói đến đủ loại màu sắc, mùi vị hỗn loạn ồn ào tạo nên sắc thái đặc biệt thường có nơi thành thị náo nhiệt. Đặc điểm chung ở nơi ồn ào bất tận như Vô Hối cổ thành là mọi người đều nói rất to, cổ đều rướn lên hết cỡ, cố gắng phát ra âm lượng áp đảo khối âm thanh nhộn nhạo xung quanh. Lâm Tiêu Vân cau mày trước một gã hành khất nói như hét vào mặt, sau đó thản nhiên sau khi nhận từ Hoàng Phủ Trường hai ngân tệ, không thèm tiếp tục giả bộ tập tễnh nữa. Bạch Vũ gia gia gật gù nghiêng ngả như chê cười bộ dạng tưng hửng của hai tiểu quỉ. Lâm Tiêu Vân cũng bật cười, nói rằng gã đó cũng chỉ có gan giả bộ tập tễnh, chưa điêu luyện bằng những lão khất cái ranh ma liều mạng giả bộ liệt hẳn lê lết nơi phố thị chỉ thấy người và người này mà không sợ bị giẫm bẹp.
- Phì, thế mà cũng gọi lên giọng dạy dỗ! - Bạch Vũ gia gia nhấp nhấp cái mỏ cong nhọn như ngái ngủ, âm thanh truyền thẳng đến nhóm Lâm Tiêu Vân ba người, dòng âm thanh này nhanh chóng chìm lỉm không tăm tích trong sự ầm ĩ nhiệt náo của Vô Hối cổ thành!
- Hừm, Vân nhi cũng biết là nếu ai vô phúc chạm vào các lão khất cái quỉ quái đó thì khốn to mà. Bạch Vũ gia gia hôm nay sao ...
- Đang chỗ đông người, phải ý tứ chớ - Bạch Vũ gia gia lại chìm vào trạng thái lim dim mơ màng.
Lâm Tiêu Vân ức chế ửng hồng khuôn mặt, rồi vội vàng che hai đôi mắt tò mò của hai tiểu quỉ đang ngơ ngác nhìn các cô ả thanh lâu dưới tầng một, trên tầng hai, nhoài người ra ngoài bao lơn lầu ba khua khoắng khăn tay phấp phới các màu sắc chèo kéo khách giữa ban mày ban mặt, tất nhiên cũng bằng một giọng rất to. Các cô nương này cùng các chủ hiệu thâm căn cố đế có lẽ là các nhân vật đạt đến đỉnh cao của việc giữ giọng, vẫn nói đủ to và duy trì được trong thời gian dài trong ngày. Mấy nơi hoa nguyệt chốn đầu mối chưa xa cổng thành cũng đậm nét chụp giật suồng sã với những bảng hiệu như Vạn Hoa lâu, Ngọc Diện các, Thỉnh Hương viện, ...
*
**
|