Quyển một - Vạn niên chi hận
Chương 2 - Vô Hối cổ thành
(phần 3)
Hoàng Phủ Tường và Hoàng Phong đang tò mò ngó từ những chùm đèn lồng rực rỡ nhưng thanh nhã rủ thẳng xuống từ đỉnh đệ ngũ lầu - cũng là tầng cao nhất - của Vạn Phương đệ nhất lầu, đến những chùm phong linh xen lẫn những lồng đèn nhỏ hơn dọc quanh của tòa lầu này. Đang cuối thu nhưng trên Vô Hối đệ nhất lầu này vẫn chỉ buông xuống những màn trúc khá thưa, không khép những hàng cửa sổ hay rủ xuống những màn che bằng gấm đoạn màu vàng vương giả - đồn rằng cứ một tuần thì những tấm màn che đắt đỏ này lại bị thay và thanh lý ra khu vải vóc bên cổng tây thành. Vạn Phương lầu được dựng rất khéo léo thành một vòng quây lại một hồ nước nhân tạo tại trung tâm, điều hòa và cũng giảm bớt ồn ào bởi các bàn yến đều cách xa nhau. Bạch Vũ gia gia chọn một bàn hướng ra Thiên Minh hồ xanh biêng biếc ngoài xa, bàn ở vị trí đắt nhất của Vạn Phương đệ nhất lầu.
Lâm Tiêu Vân cau có đặt Bạch Vũ gia gia xuống bàn, nàng bị bấu mạnh hai lần liền a thì lão gia gia tham ăn mới chịu ngừng !!! Lâm Tiêu Vân không phải đến Van Phương đệ nhất lầu lần đầu nên không còn hào hứng nhiều nữa, nhưng vẫn tận tình thụ hưởng gió từ hồ Thiên Minh xuyên qua màn trúc thổi vào nhè nhẹ. Thiên Minh hồ ước chừng hai mươi mẫu, san sát cửa tiệm cao ngút, gió bị cản và cũng bị hút rất mạnh, có điều các hàng phong linh tại đệ nhất lầu này tương truyền đã được một chàng trai si tình hàng nghìn năm trước phong ấn định phong để người trong mộng yên bình ngắm Thiên Minh danh hồ trong làn gió nhẹ. Hai tiểu quỉ Hoàng Phủ Trường và Hoang Phong không rõ có tỏ tưởng câu chuyện tình lữ lãng mạn kia không mà vẫn đang ngó nghiêng chỉ trỏ hàng người vô tận phía dưới đường Cổ Thanh vòng quanh Thiên Minh hồ. Cũng có thể ba tỷ đệ Lâm Tiêu Vân là người tu luyện có căn bản nên không ngại gì, dù sao gió cuối thu không thể chỉ dùng từ mát mẻ để hình dung. Có điều người tồn tại được ở Vô Hối thành, dùng bữa tại Vạn Phương lầu thì có lẽ gió cuối mùa thu thật sự là gió mát, đem lại những phút giây thống khoái đầy thư giãn.
Lâm Tiêu Vân đang từ tốn thưởng thức Hắc Sắc Long Ngư cầu kì, trông chừng hai tiểu quỉ Hoàng Phủ Trường và Hoàng Phong, chợt lạ lùng khi thấy lão gia gia tham ăn tục uống Bạch Vũ đang ngừng chinh chiến số đĩa gấp đôi ba tỷ muội. Cái mào vẫn ngụy trang trắng tái ngả sang một bên, chẩu cái mỏ cong cong bóng nhoáng mỡ, nhìm chằm chặp về phía đệ tứ lầu nơi có một trong những cầu thang chính dẫn lên đệ ngũ lầu. Hoàng Phong ngồi đối diện Hoàng Phủ Trường cũng nhận ra điều đặc biệt, lõ mắt trông theo thì chỉ thấy một vệt đen lùn chụt thấp thoáng khuất bóng. Hoàng Phủ Trường cũng quay lại, miệng vẫn căng phồng, việc khiến cho lão gia hỏa Bạch Vũ ngừng tấn công Hắc Sắc Long Ngư là việc gì vậy ?
Bắt đầu là búi tóc trắng xóa được quấn cẩu thả nhô lên theo nhịp bước chân, búi tóc được giữ chặt bởi một trâm cài bằng tử ngọc thật lớn, một đóa hoa mãn khai thật lớn bành trướng hết cỡ màu tím à. Sau đó là một dung nhan khiến hai tiểu quỉ Hoàng Phủ Tường và Hoàng Phong mắc nghẹn, tay vỗ vỗ lấy cần cổ, húng hắng ho. Cảm giác đầu tiên hiện lên trong đầu hai tiểu quỉ đó là một con cóc vĩ đại, thật vĩ đại với đôi mắt to lồi, sưng húp, mòng mọng, khép hờ dưới một cặp lông mày rậm rì như hai con sâu róm loại bự vắt ngang trên nền da chất chồng nếp nhăn. Đôi lông mày lại đen nhánh tương phản với màu trắng như cước của mái tóc trông thật quỉ dị. Những nếp nhăn năm tháng đè chèn lên nhau nên hai con sâu róm cong lên như đang oằn mình chống đỡ. Chiếc mũi khoằm gồ lên như một cái mỏ cong hợp với hai bên má sệ xuống vỗ lạch bạch theo mỗi nhịp bước chân. Một nốt ruồi to đen cỡ đầu ngón cái chễm chệ bên cánh mũi trái là điểm khôi hài tạo cảm giác gần gũi duy nhất của khuôn mặt, giảm đi độ thách thức cau có của làn môi mỏng như sợi chỉ kéo dài tưởng như chạm vào hai bên *** tai đang thõng xuống vì một đôi hoa tai bố tướng lắc lư một cặp tử ngọc, ngang tầm với chiếc cằm nhọn chìa hẳn ra phía trước. Dung nhan như một tàn tệ của hóa công đó, không hề thấy cổ, gắn trực tiếp trên một bộ váy đen sì luộm thuộm bành trướng sùm sụp nên cảm giác lão bà bà như một khối tròn lùn chủn lướt trên mặt sàn của đệ ngũ lầu. Chiếc gậy cổ quái ngoằn ngoèo cong vẹo đầu rồng cao hơn hẳn xú diện bà nương được quắp chặt nơi bàn tay phải, móng ngón cái chìa ra cong vút được tô màu tím sẫm, e rằng còn dài và ấn tượng hơn móng của Bạch Vũ gia gia. Ngự trên đầu rồng của chiếc gậy, một Bạch Vũ linh cầm trắng muốt tuyệt đẹp với chùm lông trắng bạch cong mượt ra sau, vênh vang kiêu kì. Tương phản hoàn toàn là bên tay hữu lão bà đang nắm hờ khoe bộ móng cong veo dĩ nhiên cũng màu tím sẫm, đeo một cái lồng sắt màu đen sỉn lủng lẳng một con Tử sắc thiềm thừ sù sụ to lớn lốm đốm những đốm màu đen kìn kịt như màu máu khô, đang nằm phàng bụng chành bành bèm bẹp, cặp mắt lồi nhắm tịt chỉ thấy một đường kẻ cong veo. Tử sắc thiềm thừ dù cổ quái xem ra lại có phần mỹ miều hơn chính chủ nhân của nó.
Lâm Tiêu Vân đặt nhẹ tay trên ngực, tạ ơn Trời Phật, nếu không được quan sát từng chút một e rằng nàng đã hét lên vì kinh hãi ngay giữa ban ngày khi được diện kiến xú lão bà nương.
*
**
Keng!
Hoàng Phong buông rơi chiếc thìa sứ trắng muốt xuống đĩa Hắc Sắc Long Ngư, đôi mắt của Hoàng Phủ Trường thì ngưng trệ nơi Tử sắc thiềm thừ khi khi lão nương kia mở lớn đôi mắt cồ cộ mọng nước xăm xăm đi tới, à không, lướt tới.
- Ô, bảo bối! Bảo bối!
Xú diện bà bà không khách khí the thé kêu lên chói tai phấn khích, chụp cứng lấy Bạch Vũ gia gia. Lão gia hỏa này chỉ kịp quác một tiếng đã bị vật ngửa tè he trên bàn giữa bộ móng quặp tô tím sẫm. Lâm Tiêu Vân hơi ngượng nhắm mắt lại, còn hai tiểu quỉ thì trợn trừng lên. Bạch Vũ gia gia là ai chớ, vậy mà không kịp trở tay, bị vật thảm hại như thế, lại còn bị săm soi khốn đốn dưới cặp mặt lồi ra hết cỡ, chiếm đến một phần ba khuôn mặt của lão bà bà. Tử sắc thiềm thừ cũng mở đôi mắt thô lố rất hòa hợp với chủ nhân, nghếch lên nhìn.
- Ô, hé hé hé, kiếm được mối cho Thanh nhi rồi, hé hé hé
Rồi như chợt nhớ ra, Xú diện lão bà ngó ba tỷ muội Lâm Tiêu Vân
- Mỹ nương mừng quá nên không để ý, hớ hớ! Các nhai nhi bỏ qua cho mỹ nương ta, hớ hớ hớ ... !
Xú diện lão bà che miệng làm duyên (trông lại càng dị hợm) bằng tay phải, chiếc lồng chứa Tử sắc thiềm thừ lắc lư điên đảo. Lão cóc màu tía trông có vẻ khốn khổ, không rõ bởi bị rung lắc hay đang phải chịu đựng tràng cười duyên hé hé hé rền rĩ chói tai của chủ nhân phát ra liên thanh đập vào màng nhĩ. Lạ một điều là không một bóng tiểu nhị nào của Vạn Phương lầu bén mảng đến nhắc nhở.
- Mỹ nương ? Mụ có bị ... ấm đầu không ? Xú quái bà còn không đáng!
Bạch Vũ gia gia hết chịu đựng nổi, không thèm che giấu thân phận, khan giọng kêu lên. Cặp chân huơ huơ trong không khí đầy bất lực!
- Hả, đáng chết!
Xú diện bà nương tắt ngang dòng âm thanh cường đại nhưng khọt khẹt của một dây thanh đới chất lượng quá tồi tệ - có lẽ bởi thời gian, không khách khí bứt ngay một cọng lông đuôi của Bạch Vũ gia gia. Lão gia hỏa rên siết lên và bắt đầu tuôn ra những tràng, chắc học hỏi gom góp từ mấy trăm năm:
- Mụ điên xấu xí, dở người, mụ cóc già điên khùng chết không nhà không cửa, mụ già xấu đau đớn diều tha quạ mổ, abcxyz &*$£(#*** ...
Xú diện bà nương cười lên khùng khục, chặn bàn tay phải bè bè ngang cổ Bạch Vũ lão gia. Lão gia hỏa tắc họng, ằng ặc những tràng âm thanh không rõ nghĩa phẫn uất, thân mình quẫy đạp không nguôi. Tử sắc thiềm thừ như vẻ lắc lắc đầu cảm thán, đôi mắt lồi thô lố mòng mọng nước đã khép lại như chê cười Bạch Vũ gia gia. Xú diện bà nương đưa bàn tay còn lại lên che miệng
- Ô, hé hé hé, mỹ nương ta dạy dỗ con vật lông lá vô phép tắc thay các nhai nhi tốt không, khục khục khục
Lâm Tiêu Vân cùng hai tiểu quỉ vẫn chưa hết sững sờ, kinh ngạc nhìn Bạch Vũ gia gia lần đầu thê thảm thế. Tiêu Vật cố lắm choàng tỉnh khỏi cơn kinh hãi, mãi phát thoại được, sau khi đã hít sâu mấy ngụm thanh khí, hai tiểu quỉ bên cạnh vẫn còn há hốc nhìn Bạch Vũ gia gia giãy giụa uất nghẹn tênh hênh trên bàn
- Ơ, ô, ... xin bà bà buông Bạch Vũ gia gia của chúng tiểu nhi ra ...
- Ta không phải là bà bà, ta còn là một cô nương trắng trong!
Bạch Vũ gia gia khọt khẹt loáng thoáng như : "Ồ tại sao vậy kìa ?" rồi nghẹn lại khèn khẹt dưới trảo thủ đầy móng sắc tía sẫm đang đè mạnh xuống! Xú bà nương chớp chớp đôi mắt mòng mọng nước to thô lố ngước lên, ra vẻ ỏn ẻn cất lời:
- Hãy gọi ta là Diễm Diễm mỹ nương!
- ... !!!
Sặc tiết! Sặc thật sự! Sau khi nghe 4 tiếng tự hào "Diễm Diễm mỹ nương", Hoàng Phủ Trường và Hoàng Phong đều phun ra những gì còn ngậm trong miệng, mũi của hai tiểu quỉ còn tắc lại, hắt hơi liên tục. Lâm Tiêu Vân khá khẩm hơn nhưng đè cả hai tay lên ngực cố chặn cơn kinh ngạc ghê người
- Diễm Diễm mỹ nương ?
- Đúng, nhai nhi ngoan của mỹ nương, hớ hớ hớ hớ ... !
Diễm Diễm mỹ nương nghiễm nhiêm tự hào, cặp má sệ tai tái dường như còn hồng lên thẹn thùng, chẳng hợp tẹo nào với tràng cười liên thanh có âm lượng cường đại:
- Chả là ta đang đi tìm trượng phu cho Thanh nhi của ta!
Đôi mắt cồ cộ đượm vẻ mơ màng nhìn lên Bạch Vũ kênh kiệu vẫn vênh vác trên đầu long trượng, rồi lại chuyển xuống Bạch Vũ gia gia đang sửng sốt trên bàn.
Lâm Tiêu Vân ba người trợn trừng cặp mắt vốn tưởng như đã mở to hết cỡ: Se duyên cho Bạch Vũ gia gia à ? Bạch Vũ gia gia sẽ có lão bà, sẽ kết hôn, sinh con đẻ cái ? Hoang đường quá!
- Thanh nhi không chịu lão già vô lại này đâu, Diễm Diễm mẫu thân! Mồm miệng lão này ... thúi lắm! Bộ dạng xấu xí, tơi tả quá à mẫu thân!
- Uầy uầy! - Diễm Diễm mỹ nương cố ngọt ngào (thực tế thì chất giọng vẫn như chọc vào mãng nhĩ người nghe, chỉ có âm lượng là giảm xuống)
- Thanh nhi à, con cũng có suy nghĩ đó sao ? Con Bạch Vũ này có hơi vô lại nhưng lại rất khác biệt, e rằng là một dị biến, rất xứng với Thanh nhi đóa! Mẫu thân duyên dáng của con sẽ dạy dỗ nó vào khuôn vào phép, đảm bảo không dám thốt ra những lời xấu xa nông cạn nữa đâu! Thanh nhi à ...
Ba tỷ muội Lâm Tiêu Vân bụm miệng nhìn nhau cười khúc khích, tay bấm sâu vào thân thể cố kềm không cho cười phá lên, mặt đỏ bừng vì chịu đựng! Diễm Diễm xú bà nương (gọi trộm đó) làm như mọi sự đã định rồi, không coi ba chị em vào đâu. Mắt của Bạch Vũ gia gia vằn đỏ lên, không rõ là tức giận hay uất ức! À, có khi còn ngượng với nương nương tương lai khi đang trong bộ dạng chẳng lấy gì làm tự hào!
*
**
|