Quyển một - Vạn niên chi hận
Chương 3 - Nhàn đàm
(phần 1)
Những tia nắng cuối ngày nhanh chóng biến mất, nhường cho bóng tối mông lung dần ngự trị khắp nơi trên đỉnh Thương Long đang từ từ nhạt nhòa sương giá. Gió cuối thu giờ đã mang hơi lạnh căn cắt và cũng chỉ còn những cây lá kim là còn đủ sức xanh rờn ngạo nghễ trong lãnh phong mà thôi.
Ba tỷ muội Lâm Tiêu Vân vừa đáp xuống khoảng sân rộng của biệt viện thì Hoàng Phủ Tường đã kêu toáng lên, rồi dí vào người Thu Nguyệt vừa hớt hải chạy ra một vảy vạn niên độc giác lam xà làm ả hét lên kinh hãi, mặt trắng bệch, hai tay ôm lấy mặt. Cậu chàng bị Lâm Tiêu Vân cốc cho một phát nên thân, nữ nhân rất sợ rắn với mấy thứ nữa mà còn tinh nghịch thủ trộm một mảnh đem trêu chọc người khác, cũng không rõ cậu này thủ được từ lúc nào. Sau khi trao lại một số đồ cho Thu Nguyệt lúc này đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn thần hồn nát thần tính, mặt vẫn xanh tái, ba chị em chạy nhanh vào cầu kiến Phương Nhược Lan phu nhân để kể lại trọn vẹn một chuyến xuống Vô Hối thành đầy sự kiện. Thật quá nhiều chuyện đi, từ thân phận bí mật cùng thực lực kinh người của Diễm Diễm mỹ nương đến trận chiến khốc liệt với Vạn niên độc giác lam xà, tam lão nhân thần bí với lời bóng gió xa xôi về sự kiện 30 năm mới có một lần, nhưng trước hết là chuyện Bạch Vũ gia gia bị cưỡng bức hôn nhân à!
*
**
Trong đại sảnh sơ giản nhưng thâm trầm uy nghiêm bởi những hàng cột thẳng tắp bóng màu thời gian của Hoàng Phủ biệt viện, nữ chủ nhân Phương Nhược Lan y trang tím nhạt, tóc mây bới cao lộ dung nhan thiên kiều bá mị như thể đang độ xuân thì rực rỡ phong quang. Có điều thế nhân ai có diễm phúc diện kiến bà đều không khỏi toát lên sự kính trọng sâu xa, kẻ từng làm các việc bất chính hẳn sẽ thầm khiếp hãi, trước thần thái uy nghi điềm tĩnh. Đôi mắt trong sáng nhưng đượm vẻ thâm thúy, tợ hồ như an ủi vui cười khích lệ, lại tợ như soi thấu tâm can kẻ đối diện. Thần quang trong đôi mắt tuyệt đẹp đó không phải thứ ánh sáng ngây thơ của một tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, cũng không phải của kẻ thâm mưu mạt trắc dầy dạn nơi thương trường hoặc chính trường, mà là của người đã trải qua vô vàn tu luyện, thần sắc đã tụ lại sâu kín, an nhiên tự tại từ hòa nhưng vẫn đầy áp lực, thứ áp lực tự nhiên phải có, không hề có chút tư tâm cố dọa khiếp chúng nhân.
Phương Nhược Lan phu nhân thỉnh thoảng lại hé đôi môi tự nhiên vẫn phơn phớt như thể thoa son, hấp nhẹ từng ngụm trà nhỏ, cười nhè nhẹ, sắc tươi cười làm giảm bớt độ nghiêm nghị của khóe miệng mà khi độ thiếu nữ chắc hẳn kiêu kì lãnh đạm:
- Tiêu Vân con, Diễm Diễm mỹ nương đó khiến ta nhớ đến một bậc tiền bối nổi danh, qui ẩn đã lâu. Nhưng diện mạo lại khác xa lời con tả. Nếu quả đúng là tiền bối đó, ta sợ rằng Huyền hỏa vô thượng diệt ma chưa phải thần công đắc ý nhất của người. Ah, hơn một trăm năm qua, sợ rằng người còn có thành tựu lớn hơn. Bất quá, nếu đúng người là Diễm Diễm mỹ nương thì quả vẫn chưa xuất giá và danh xưng đó không hề sai.
Nhìn vẻ mặt sửng sốt của Lâm Tiêu Vân, Hoàng Phủ Tường và Hoàng Phong, Hoàng phủ phu nhân kìm lại nụ cười, tiếp tục:
-À, còn Bạch Vũ gia gia có lẽ sẽ không từ chối đâu, hức! Giờ ta đã hiểu tại sao lão gia gia bỏ về sớm, không làm khổ các ngươi, lại không thèm khôi phục vẻ đạo mạo, trốn biệt trên đầu nguồn Bạch lệ khê, hức hức ...
Bà khẽ cười cười trong sự nghi hoặc của Tiêu vân cùng hai tiểu quỉ, rồi phát thoại nhưng là để cản Hoàng mẫu đang định cáo lui sau khi đặt một hỏa lò màu đen lạnh nhỏ lấp lánh hỏa quang soi sáng những phù văn kì bí lên chiếc kỉ không rõ bằng thứ gỗ gì cũng lên nước loáng lên những vân gỗ cuộn như mây trời:
- Tiểu muội không có việc gì có thể cùng tỷ chỉ bảo thêm cho mấy hài tử này được không ?
Phương Nhược Lan phu nhân ánh mắt như có tiếu quang, ngăn lại lời từ chối ra hiệu cho Hoàng mẫu ngồi chênh chếch đối diện bà, còn lùi một chút phía hữu phu nhân đặt một giò lan tuyệt đẹp với những chiếc lá cong vút vươn dài thanh mảnh, một đóa lan màu huyết dụ với những gân tím và nhị trắng điểm xuyết đang vươn cao kiêu hãnh khoe sắc. Huyết dụ sắc lan gồm đúng ba bông hình dáng mê người lại càng thêm vẻ kì bí trong ánh sáng mờ tỏ của ngọn cổ đăng gần đó, quả là vương giả chi hoa. Phương Nhược Lan phu nhân từ khi mới sinh đã chọn một bông lan và đến bây giờ bà vẫn giữ tình cảm sâu sắc với loài hoa vương giả này.
- Mẫu thân, Diễm Diễm bà bà đó kinh người đến vậy ư ?
Hoàng Phủ Tường vừa thấy Hoàng mẫu yên vị đã nhấp nhổm truy vấn mẫu thân, cũng là nghi hoặc của cả Lâm Tiêu Vân và Hoàng Phong đang chong mắt chờ đợi câu trả lời.
- Hài tử ngoan nào, từ từ ta sẽ nói. Phải biết huyền hỏa là hỏa vương chi hỏa, đồn rằng có thể đốt tan cả những tồn tại vô hình như linh hồn, vậy phải biết sức nóng bạo liệt đến đâu! Chính vì vậy Vạn niên độc giác xà vương tu luyện vạn năm đến linh kiếm tầm thường cũng đừng hòng làm tổn thương đến nó cũng phải tan thành bụi phấn. Vậy người kìm chế được huyền hỏa hẳn trình độ cao minh đến bậc nào? Hơn nữa, lão tiền bối còn đủ sức đạt mức xuất ra được Hắc Long huyền hỏa chi thân, dù còn nhỏ nhưng thế là quá kinh khủng, sợ rằng ta phải lui một chút.
Nhìn Hoàng thị đang cúi đầu suy nghĩ, lại nhìn đồ đệ cùng hai tiểu qui đang bàng hoàng, đầu điểm điểm gật gù vô thức theo từng lời nhận định đến cuối thì sững lại, nét tiếu dung lại hiện trên dung diện Phương Nhược Lan phu nhân:
- Thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân. Không có cá nhân nào mạnh tuyệt đối hay vượt trội cả! Các con hãy nhớ lời này của ta, tuyệt không được ngạo mạn!
Hớp nhẹ một ngụm trà chờ cho bầu không khí bớt trầm lắng, đoạn thanh âm thanh tao mà uy áp của nữ chủ nhân Hoàng Phủ biệt viện lại vang lên:
- Các con vẫn chưa quên rằng lão tiền bối đó dưới sức nóng kinh khủng của huyền hỏa, sức chấn động của nội đơn toàn lực vạn niên xà tự bạo vẫn an nhiên chứ ? Ta e rằng Tử ngọc trâm, đôi hoa tai cùng bộ y phục đều là chí bảo, bảo toàn chủ nhân trước liệt hỏa cuồng bạo. Nếu không sợ rằng thực lực có mạnh nữa cũng không dễ dàng vượt qua trận sinh tử đó ung dung thoải mái thế được.
Dừng lại một thoáng cho hai tiểu quỉ ghi nhớ, Phương Nhược Lan phu nhân lại cất tiếng:
- Có điều ta cũng phải nói rằng dù Vạn niên độc giác xà vương là dị thú hung danh vang dội nhưng dường như nó còn chưa tu luyện đủ, hoặc ít nhất không ở trạng thái tốt nhất. Hơn nữa, nó lại bị Diễm Diễm tiền bối trêu đùa nên tiêu phí một phần lực lượng khi phát ra bạo âm cùng độc dịch nên rốt cục để đánh đòn quyết liệt phải hủy các độc giác là phần năng lượng dự trữ cùng bảo vệ cho nó, thêm vào toàn bộ huyết dịch.
- Có thể nào lão tiền bối cũng phải giấu một phần thực lực hay để dành một phần thực lực không mẫu thân ?
Phương Nhược Lan phu nhân lộ vẻ tán thưởng trong ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Tường:
- Đây cũng là một khả năng! Thế nào Phong nhi ?
Bà quay sang Hoàng Phong lúc này cũng đang trầm mặc.
- Thưa phu nhân, phải chăng lão tiền bối đó chỉ thực sự nổi giận ra tay khi nhận thấy Long hình trượng có chút hư hại ? Hoặc giả chờ tiêu hao một phần năng lượng của vạn niên độc giác xà thì Diễm Diễm lão tiền bối mới xuất thủ ?
Phương Nhược Lan phu nhân một lần nữa mỉm cười hài lòng rồi quay sang Lâm Tiêu Vân vẻ chờ đợi
- Sư mẫu, phải chăng vì Long hình trượng bị hư hại nên huyền hỏa hắc long chi thân vì thế đã bị hạn chế kích thước ?
Bật ra một tiếng cười, Nhược Lan phu nhân trả lời:
- Các con đều có ý đúng! Nhưng sự thật chúng ta không thể vẹn phần dám chắc. Có điều nếu huyền hỏa hắc long lớn hơn nữa thì Khổn Ma trận do tam lão lập e rằng chịu không nổi sẽ tan rã gây hại cho dân chúng thành Vô Hối không biết bao nhiêu mà kể. Hình lăng trụ tam giác giới hạn trận đánh đó đã tống gần hết sức chấn động cùng nhiệt độ kinh hồn của của huyền hỏa lên cao xanh rồi, nếu các con lưu lại một đoạn thời gian sẽ thấy nền trời nơi đó sẽ méo mó vặn xoắn! Hơn nữa, tam lão thực lực không hề tầm thường, Khổn Ma trận chỉ với ba người đã khiến vạn niên xà gần như chật vật nửa thân dưới, tạo không ít lợi thế cho Diễm Diễm tiền bối đâu. Còn nữa, cũng có thể Diễm Diễm tiền bối muốn từ từ tiêu diệt Vạn niên độc giác lam xà, chứ không hề muốn nó quyết tử tự bạo như vậy!
Không hề thấy tiếng thưa từ phía Lâm Tiêu Vân tỷ đệ, bà quay sang cười nhẹ với Hoàng thị:
- Muội giải thích cho chúng được không ? ...
Phương Nhược Lan xua tay ngăn ánh mắt bàng hoàng của Hoàng thị, đoạn khẽ thở dài
- Đừng từ chối, ta biết về muội khá nhiều, cũng biết muội dù còn nghi hoặc phu phụ ta nhưng vẫn tin tưởng chúng ta! Đều là hiểu lầm, hôm nay có thể ta sẽ giải thích tất cả như phu quân ta đã cho phép! Cũng vì hậu nhân của chúng ta, Tường Nhi và Phong nhi, không để chúng lớn lên trong nghi hoặc được muội à!
Hoàng thị có thoáng chấn động trong ánh mắt sâu, khẽ khép rèm mi, chầm chậm ứng tiếng:
- Phu nhân, được phu nhân ưu ái kêu là muội muội, bản thân thật sự bối rối không quen dù đã nhiều năm rồi. Muội thật sự cũng mong mọi sự đều là hiểu nhầm. Từ lâu thật lòng muội đã tin thế khi ngày ngày được sống cùng phu phụ phu nhân tại biệt viện này, nhưng lý trí cùng những thông tin lưu truyền khiến muội bất quyết. Hôm nay muội cũng mọi sự đều kết liễu, ...
- Muội nghĩ thế làm ta trong lòng cao hứng! Thôi hãy để sau từ từ tháo gỡ, giờ muội đừng để bọn nhỏ hốt hoảng cùng mong chờ!
Hoàng thị khẽ gật đầu, quay sang ba chị em Lâm Tiêu Vân đang bối rối, khuôn mặt Hoàng Phong giờ cúi gằm xuống, còn Lâm Tiêu Vân mất đi vẻ nhí nhảnh đang kéo sát hai tên tiểu quỉ vào cạnh mình nhẹ nhàng trấn an, tên Hoàng Phủ Tường chỉ thiếu nước kêu lên phản đối, rồi từ tốn giải thích:
- Ta cũng chỉ phỏng đoán chứ không dám chắc. Những điều các con nêu ra đều có cơ sở như phu nhân vừa khẳng định. Còn tại sao Diễm Diễm lão tiền bối muốn kéo dài từ từ diệt vạn niên độc giác lam xà thì cần phải kể đến bạch vũ Thanh Thanh cùng Tử Sắc thiềm thừ!
Nhược Lan phu nhân lộ vẻ tán thưởng, giơ tay cản lại những câu hỏi chỉ muốn bộc phát từ hai tiểu quỉ để Hoàng thị tiếp tục dẫn giải.
- Diễm Diễm tiền bối là cao nhân nên những kì thú được người trân quí như hài tử đương nhiên phải có điểm đặc biệt. Bạch vũ Thanh Thanh có lẽ còn xa mới bằng được Bạch Vũ gia gia nhưng cũng thuộc loại dị biến trong loài Bạch Anh Vũ, ít ra cũng đã ngoài 300 năm mới đủ sức hấp thụ độc vụ của Vạn niên độc giác lam xà. Diễm Diễm lão tiền bối thiện dùng hỏa công vậy đoán rằng Thanh Thanh bạch vũ này cũng trải qua tu luyện trong liệt hỏa, hẳn rất hợp với Bạch Vũ gia gia ?
Thấy Hoàng thị nhìn mình, Nhược Lan phu nhân đang để tay lên chén trà khẽ gật đầu đồng thuận, lại thấy Hoàng thị tiếp tục nói:
- Tử Sắc thiềm thừ có sắc huyết dụ lại còn nhỏ mà linh tính cực cao đến mức sử dụng được tiếng người thì phi thường hiếm quí, sợ rằng có thể sánh ngang thượng cổ linh thú hoặc vạn thế ma thú. Còn rất nhỏ đã phát hiện ra khí tức vạn niên xà cẩn mật che giấu, tất nhiên là loài thiên địch của thiềm thừ, thì về linh tính có lẽ vượt hơn Bạch Vũ gia gia ...
Xa xa liền truyền lại tiếng quang quác nhừa nhựa của Bạch vũ gia gia, có lẽ để phản đối chăng ? Lâm Tiêu Vân ba tỷ muội che miệng cười, ho lên mấy tiếng tựa hồ như "Thanh Thanh phu nhân" khiến âm thanh rè rè sàn sạt như tiếng đàn hỏng của Bạch Vũ gia gia lịm ngang. Ba chị em giả tảng không thấy đôi mày ngài của Nhược Lan phu nhân đang nhướng lên, dù sao bà cũng không quá nghiêm nghị kìa, sắc mặt còn thoáng hồng cười cười nữa. Nhưng vị nữ chủ nhân Hoàng Phủ biệt viện vẫn khẽ giơ đôi bàn tay búp măng nuột nà điểm tới bốn góc đại sảnh, lập tức thanh quang nhàn nhạt tỏa ra từ bốn thân cột chìm của đại sảnh, hợp với những thanh xà ngang cũng bắt đầu phát quang tạo thành một khung mờ mờ xanh nhạt, cách biệt âm thanh bên trong đại sảnh đến mức lão gia hỏa 600 tuổi cũng chào thua. Điều thần diệu là 5 người bên trong vẫn nghe được tiếng gió lao xao cùng tiếng lá cây xa xa ngoài sân.
Hoàng thị vẻ mặt hơi ái ngại, đoạn tiếp lời:
- Ài, là bản nhân quá lời. Nhưng có lẽ khi Tử Sắc thiềm thừ trưởng thành, có sức tấn công thì thật không dám tưởng tượng. Có điều phải tốn không ít công sức, và nội đơn của Vạn niên xà hẳn nhiên là trân phẩm thượng hạng cho Tử Sắc thiềm thừ. Khi nó truy đuổi Vạn niên độc giác lam xà e rằng có một phần lý do này.
- Thưa, vậy sao Diễm Diễm tiền bối lại không đoạt nội đơn cho Tử nhi của bà ?
Lâm Tiêu Vân thấy Hoàng thị dừng lại liền cất tiếng hỏi, cùng lúc hai tiểi quỉ bỗng đồng thanh:
- Mẫu thân/nhũ mẫu! Diễm Diễm mỹ nương lúc đó cũng có lòng tôn trọng đối thủ, lại có sự chứng kiến của mấy lão nhân nên đành bỏ dở ý định chăng ?
Khẽ cười hài lòng trước vẻ chí khí ngây thơ trong sáng của hai tiểu quỉ, Hoàng mẫu điềm đạm thốt:
- Với tình hình lúc đó, ta đoán Vạn niên độc giác lam xà biết chắc thân lâm tuyệt cảnh, không thể trốn chạy nên không còn úy kị gì nữa. Diễm Diễm mỹ nương cũng không thể lao ngay vào tranh đoạt lúc đó, một phần vì thể diện, một phần bà cũng phải điều động huyền hỏa hắc long chi thân, và huyền hỏa đã xuất thì nội đơn dù không tự bạo cũng khó lòng tồn tại nên lão tiền bối mới bình thản như vậy!?
Phần này thật khó dám chắc nên mọi người không có ai quả quyết, nhưng có lẽ cũng đúng vì bạch phát lão nhân có thể sẽ rêu rao biến Diễm Diễm mỹ nương thành thiên cổ ác ma giết người đoạt vật, không từ thủ đoạn, bất chấp thân phận, hai tay nhuộm đỏ máu tanh cũng nên. Ai bảo mụ trêu vào lão đó trước ?
Một thoáng trầm lặng đi qua, Hoàng Phủ Tường lên tiếng:
- Mẫu thân, nhũ mẫu, hai người nói cho con biết chuyện Diễm Diễm mỹ nương được không ? Sao lão tiền bối lấy ngoại hiệu đó, lại còn đích thực xác đáng nữa chớ?
- Không được, hài nhi! Nếu sau này con gặp lão tiền bối thì hãy để người kể con nghe, ta không thể tự tiện chuyện này!
Thấy mẫu thân quyết liệt cự tuyệt, Hoàng Phủ Tường thoáng ngơ ngác, liền chuyển đề tài:
- À, mẫu thân có nói lão gia gia sẽ chấp nhận, hic hic, cuộc hôn nhân cưỡng ép này ? Sao vậy mẫu thân, chuyện này mẫu thân chịu nói chứ ?
Nhìn hài tử vẻ phụng phịu chờ mong, đệ tử Tiêu Vân và Hoàng Phong cũng đang chờ đợi tò mò, Nhược Lan phu nhân quay sang hỏi Hoàng thị:
- Muội muội, nếu sống qua nhiều năm tháng, muội thấy điều gì đáng sợ nhất ?
- Sự cô độc!
Hoàng thị lập tức trả lời, rồi chợt phát giác mình có chút thất thố, nhưng nhìn sang lại nhận được vẻ đồng tình của Phương Nhược Lan phu nhân, nên dường như có một làn mây mờ u uẩn thoáng giăng ngang trong đôi mắt. Ngoài kia màn đêm tự lúc nào đã ngự trị hoàn toàn, gió cuối thu cũng thổi mạnh hơn, từng tràng, từng tràng như rít lên, lạnh lùng, rất lạnh lùng.
*
**
|