Quyển một - Vạn niên chi hận
Chương 4 - Hư huyễn tiêm thiềm vu sư
(phần 2)
Tiếng chim bạch cốt giờ càng rõ hơn ai oán lanh lảnh, tu tu tu ... tu tu tu ...
Chấp chới 5 con quỉ điểu chợt xuất hiện, bay vòng vòng lảo đảo mập mờ trong làn bạch vụ đùng đục, bên trên nhóm 8 người của Hoàng phủ biệt viện. Những đôi cánh gồm hai mảnh xương trắng hếu lượn trên những luồng âm phong cuồn cuộn, thân hình rỗng không lập lờ một dịch thể xanh lét phát thanh quang nhợt nhạt, chỉ có quang mang phát ra từ hốc trên xương đầu nơi tạm gọi là vị trí mắt là khác nhau: hoàng sắc, thanh sắc, bạch sắc, hắc sắc và hồng sắc. Ngũ sắc quỉ dị này trào ra từ hốc sâu mờ mịt trống rỗng tụ ngay chính giữa vòng tròn tạo nên một quả cầu ngũ sắc, rồi lại tỏa ra như một mảng võng lấp lửng bồng bềnh bên trên những người từ Hoàng phủ biệt viện.
Thấy thân mình Hiểu Ngọc và Chiêu Tuyết run lên từng chập, Nhược Lan phu nhân khẽ vỗ vỗ trấn an. Triệu Chấn cùng Điền Bá Quang đồng thời gầm lên tức giận, bốn đạo bạch quang túa ra đánh thẳng vào bầy quỉ điểu, Vô Cực bí pháp đệ ngũ tầng đã được vận dụng đến cực điểm, có thể hủy nát cương thạch nung chảy kim thiết trong chớp mắt. Lạ thay đám quỉ điểu không rõ cấu tạo thế nào chỉ hoét hoét lên mấy tiếng tà quái như trêu chọc, quang mang trong mắt chúng chỉ sáng lên một chút, thân thể không thèm tránh né chỉ chao nghiêng một chút, vẫn giữ vững nhịp điệu bay vòng vòng, dòng thanh dịch cũng chỉ hơi sóng sánh một chút!
Nhược Lan phu nhân khẽ ngăn cản nhị vị đệ tử, cau mày:
- Là kẻ nào đã nhẫn tâm luyện ra Ngũ sắc ngũ vong điểu tà ác này ?
- Lan muội có thấy chúng bay quỉ dị không ? Cả những âm thanh chúng phát ra nữa ?
Hoàng Phủ Trường biệt viện viện chủ trầm trầm nhận định. Nhược Lan phu nhân khẽ ứng tiếng đồng thời chỉ Châu Kỳ cùng Bội Bội đứng hai bên tả hữu của bà, Triệu Chấn cùng Bá Quang đỡ Hiểu Ngọc và Chiêu Tuyết ở giữa, hai vị tiền bối chia nhau bảo vệ đồ nhi. Bạch Vũ gia gia lúc này bấu trên đầu Triệu Chấn chợt lên tiếng:
- Tựa như là Triệu hồn vu thuật mê pháp ? Năm xưa ta có cùng phụ thân các ngươi chứng kiến, nhưng dường như không lắt léo thế này à!
Phu thê Hoàng Phủ Trường chỉ vừa kịp giật mình "Triệu hồn vu thuật mê pháp", âm thanh rùng rợn khèn khẹt lại sằng sặc sằng sặc vang lên ai oán, tựa như một cổ họng bị cứa, hở toác nên thanh âm trộn lẫn tiếng gió lùa qua khe cắt, òng ọc như máu trào
- Hu hu hu .... muộn rồi ... ngà..n ... n..ăm ... , hu ... hu ... hu
Hoàng Phủ biệt viện nhị vị viện chủ quyết định ra tay, bốn luồng khí gần như vô hình điên cuồng thôn phệ bạch vụ xung quanh tạo thành bốn trụ khí đục xoắn quanh bốn trụ mờ mờ ẩn ẩn hiện hiện, chém tới lũ Ngũ sắc vong điểu.
Hoét hoét ... hoét hoét hoét ...
Lũ vong điểu vẫn giữ nhịp điệu cũ, vẫn không thèm tránh né. Tựa hồ ... thân thể chúng là ảo ảnh ... bốn luồng kình khí kinh thiên động địa phát nổ oàng oàng vang dội đánh tan một khoảng rộng những thân cốt thụ khiến chúng rền rĩ trước khi vỡ tan thành bụi, đám dịch thể xanh lợt bị đốt trào lên cạn một lượng lớn, lộ ra những luống sâu trên nền cốt trắng đang mủn ra dưới sức hủy diệt của Vô Cực bí pháp đệ cửu tầng tạo thành bốn luồng sâu hoắm dài hàng trăm trượng như bốn kênh rộng, những thân đại cốt thụ từ xa cũng ầm ầm đổ xuống, phát nổ tung tóe. Cả một khoảng lớn cốt lâm bị tàn phá! Rồi cuống quít nhộn nhạo đám sinh thể ẩn nấp bên dưới tản đi, rồi lại xô lại theo đám thanh dịch dần tràn lấp lại tranh cướp những lớp váng bụi, những mảnh vỡ ...
Tiếng hu...u ...hu ...u ... lại ẩn ước đưa đến, đám Ngũ sắc ngũ vong điểu vẫn nhịp nhàng bay chập chờn trên cao, quang mang ngày càng rực rỡ năm màu: hoàng, thanh, hắc, hồng, bạch. Và những âm thanh tu tu tu ... u ... tu ... tu ... tu ...u ... u ... bắt nhịp nhàng với âm thanh kì bí kia.
Song nhãn của Hoàng Phủ Trường viện chủ lóe lên:
- Chẳng lẽ là ... Ảo ảnh ngũ sắc vong điểu tối tà ác, có thể tự huyễn hóa ?
Bạch Vũ gia gia quác lên một tiếng, bậu xuống đầu Triệu Chấn, Hiểu Ngọc và Chiêu Tuyết đã ngất đi. Lão gia hỏa kêu ầm lên:
- Huyết tế liên tục một trăm tám mươi năm ? Vì cớ gì lạm sát để tạo ra lũ quái điểu như ngạ quỉ này ?
Trả lời lão gia hỏa chỉ là từng tràng hu hu hu ... u ... u ... hòa nhịp với tiếng tu tu tu ... u ...u ... của Ảo ảnh ngũ sắc vong điểu.
Sắc diện Hoàng Phủ Trường viện chủ cùng phu nhân trầm hẳn xuống, không thể ngờ giáp mặt với lũ quái điểu trong truyền thuyết. Nhưng lũ quái điều không phải thiên sinh mà là do âm khí, ma cốt cùng được huyết tế do vu sư thượng cổ chủ trì tạo ra! Vu sư đó là ai, có mục đích gì không quan trọng nữa! Cần đưa đám đệ tử thoát khỏi hiểm cảnh này! Hiểu Ngọc cùng Chiêu Tuyết đã mê muội từ lâu, Bội Bội cũng thất sắc, ba đệ tử còn lại cũng không đủ lực tự thân thoát đi. Nhị vị viện chủ Hoàng Phủ xoay người lại đối nhãn...
Tiếc là chưa kịp hành động, một tiếng chắt lưỡi nhẹ mơ hồ theo gió vọng đến ... Tất cả mọi người mê đi ...
Phương Nhược Lan phu nhân chợt thấy mình đang ở ... Hoàng phủ biệt viện! Thương Long sơn bừng sáng trong nắng hạ, trượng phu vô cùng tiêu sái tuấn tú tựa trước Tiểu Lan lầu nhìn nàng nồng nàn. Đã qua bao nhiêu năm kết tóc rồi nhưng Nhược Lan phu nhân vẫn cảm giác nóng rực trên khuôn mặt mình, cúi đầu, liếc trượng phu nửa như trách móc, nửa như yêu thương, như những ngày đầu nàng rời thân phụ mẫu đến với Thương Long sơn này, đến với nam nhân duy nhất làm nàng bàng hoàng lúng túng khi gặp mặt. Nhớ lại những phút giây ban đầu đó, Nhược Lan phu nhân lại càng thêm rực rỡ, nửa ngượng ngùng, nửa hạnh phúc. Sau này, nàng thố lộ với phu quân liền đổi lại bị bao nhiêu lời thầm thì trêu chọc của trượng phu. Nàng vốn là người tinh minh quả quyết cũng không còn cách nào chống đối, chỉ có thể giấu dung nhan rực rỡ vào vùng ngực rộng mênh mông của trượng phu, hoặc nếu bị giữ chặt nhìn lom lom thì vội vàng dằng ra dùng đôi bàn tay búp măng nuột nà bụm mặt, đợi người ta đến gỡ ra là hừ lên trách móc rồi chạy đi, mà thường thì nàng không chạy nhanh lắm, chỉ cần nàng thở gấp là người ta lại xin lỗi rối rít, nhưng mà vẫn cứ hay trêu, dương dương tự đắc, ...
Một mùi lan vùng thân trước dìu dịu đưa lên làm Nhược Lan phu nhân dần tỉnh. Liếc qua phiến Lam ngọc khép chặt một nụ Thiên niên tuyết lan nàng chọn khi mới lọt lòng, nụ lan ngắt từ Thủy Nguyệt tinh cung vô cùng băng khiết, đang rã dần phảng phất như có âm vọng "tạm biệt muội muội", bà bàng hoàng khi thấy trượng phu sắc mặt kinh hoảng đại biến gào thét, tưởng chừng đang chống đỡ trong tuyệt vọng, chỉ chực ngã nhào:
- Ác ma! Lan muội! Ác ma, trả Lan muội cho ta, ác ma ...
Đôi mắt vốn thâm thúy uy áp giờ ngầu đỏ phẫn hận bất cam, thân hình ưu nhã run rẩy, dường như kiệt sức cố vận Vô Cực bí pháp đến cực hạn, gân xanh cuồn cuộn hằn hai bên thái dương, những vụ khí dường như thâm nhập vào biệt viện viện chủ. Phương Nhược Lan phu nhân kinh hãi nhưng toàn thân bất động, chỉ có từ ngực trở lên là bà còn có thể chuyển động, cố nén một ngụm tiên khí thổi thẳng đến mi tâm của trượng phu nhưng Hoàng Phủ Trường trượng phu bà chỉ sững lại một chút, ngơ ngẩn.
- Muội muội, hãy cố tung ta lên!
Âm thanh yếu ớt nơi ngực bà lại vang lên. Nhược Lan phu nhân vội vàng cúi xuống, dùng hết sức hút từ từ đưa viên ngọc bội thần bí bà chọn từ khi lọt lòng. Lam ngọc cùng Bạch Lan vang lên một tiếng nho nhỏ, tan rã dần phủ lấy nhóm người Hoàng Phủ biệt viện. Hoàng Phủ Trường viện chủ tỉnh dần lại, sắc diện vẫn thảm biến run rẩy, thật không rõ ông gặp huyễn cảnh gì. Châu Kì và Bội Bội đang gào thét tên nhau, tên ân sư cùng các huynh đệ cũng dần ngửng lại, hơi thở dồn dập, ôm choàng lấy nhau, khuôn mặt phúc hậu của Tiêu Bội Bội đẫm nước mắt. Triệu Chấn cùng Điền Bá Quang móng tay bấm vào tay đến bật móng cùng dừng gọi tên ân sư, Chiêu Tuyết và huynh tỷ muội, bàng hoàng tỉnh lại, mắt vằn đỏ. Còn Bạch Vũ gia gia đập cánh ầm ầm trong làn dịch nhờn phía dưới, quạt nát một đám rộng bụi gai cùng cốt thụ, than khóc cô đơn, đôi chân móng vuốt giẫm bành bạch tạo thành một hố sâu cả trượng, cốt trắng vỡ vụn. Lão gia hoả gào ầm lên rằng ra đi mà vẫn còn là đồng nam (hehe) rồi chợt cứng lưỡi khi tỉnh lại, lảo đảo bay lên, đám dịch nhớt nhỏ xuống tong tỏng.
- Ngọc nhi, Tuyết nhi đâu ?
Nhược Lan phu nhân kinh hãi kêu lên. Sáu người chợt nhận ra chiếc võng kì quái đã hạ xuống bao lấy họ, giờ đây Nhược Lan phu nhân cũng bất động toàn thân. Hai thân ảnh cứng đơ bị vây bởi đám ngũ sắc quỉ khí, ngũ sắc cầu tỏa quang dị hoặc ngay trên đầu, từ từ Hiểu Ngọc và Chiêu Tuyết trôi xa trôi xa ...
- Hiểu Ngọc! Chiêu Tuyết!
Những âm thanh tắc nghẹn trong thanh quản Hoàng Phủ phu phụ cùng chúng đệ tử đã tỉnh táo, nhưng giờ đến mi mắt họ cũng đã thành bất động.
Đám Ảo ảnh Ngũ sắc vong điểu vẫn lượn vòng vòng nhịp nhàng phía trên hai nhân hình của Trương Hiểu Ngọc cùng Chiêu Tuyết, chúng rít lên lanh lảnh:
- Tu Tu Tu ... hát hát hát ... tu hát ... tu hát ... u ... u ... u ... Tu Tu Tu ...
Chầm chậm, thân hình cứng đờ của Hiểu Ngọc và Chiêu Tuyết tiến về một hồ máu cuồn cuộn sôi trào, lềnh bềnh xương trắng, một chiếc cốt kiều tí tách máu nhỏ mọc từ giữa hồ đến một tế đài dựng trên một bè được đan kết bằng vô số bạch cốt dị dạng, lởm chởm răng cưa, hơi máu mù mịt. Một bóng đen lè tè sù sụ hiện dần trong hơi máu cùng bạch vụ, một con tiêm thiềm to lớn kinh khủng gấp rưỡi một thân trai tráng cường kiện bò ngoay ngoáy quang một tế đài rực rỡ hỏa đăng, tượng ác quỉ âm u, quỉ nhãn lập lòe như sắp hiện thế nhảy xô xuống đàn tế đẫm huyết. Tiêm thiềm nhô đầu khi bò ngang trước phía nhóm Hoàng Phủ biệt viện, lộ ra thân thể mốc đen loang lổ trên nền bóng loáng những dịch nhờn nhầy nhụa, bốn ngón bên tả thủ quắp chặt một ma trượng gắn đầy những thiết vòng va vào nhau xoeng xoẻng, đính một viên huyết ngọc lấp loáng tà dị. Điều đáng sợ là phía trên cái đầu tiêm thiềm đầy răng nhọn hoắt, chính giữa cặp mắt lồi phát thanh quang rừng rực là một ... bộ mặt người! Chính xác là một bộ mặt người khô quắt như xác ướp lún sâu vào lớp da ngập ngụa của tiêm thiềm, chỉ có điều đôi đồng tử vẫn vẹn nguyên mở trừng trừng vô hồn, dịch nhờn trào ra từ hốc mũi khô quắt và làn môi mỏng tang xám xịt dúm dó!
Thân hình của con tiêm thiềm lại lướt qua, lộ ra nó đang cõng trên lưng một con tiêm thiềm khác! Không! Xác một con tiêm thiềm khác, quắt khô, nhăn nheo nhưng vẫn có chiều dài bằng một người trưởng thành cao lớn, cái đuôi mốc thếch thõng xuống quèn quẹt theo cái đuôi khổng lồ của con tiêm thiềm kia, móng nhọn cứng đờ cào vào nền xương trắng hếu tạo nên âm thanh rào rạo của những mảnh xương bị phá nát, vỡ vụn!
Con tiêm thiềm tà dị như đang ... hành lễ, nhảy múa chập chờn trong hỏa quang rừng rực chống đỡ luồng hơi máu tanh nồng bốc lên và làn bạch vũ băng lãnh bên trên ép xuống. Một vòng, một vòng ... Chợt một âm thanh nhịp nhàng thê thiết nhưng ngọng nghịu, lơ lớ vang lên từ cái miệng nhọn đầy răng cố ngoác ra, nghèn nghẹn, ồng ộc như máu trào từ một cổ họng đã đứt rời thông thống:
Hu hu hu ... u ... u ...u ... hồn ơi ....
Hô ...hô ...ô ..ô ...hơ... hơ... hơ... hồn hề ...
Nại Hà mỏng manh, sóng máu cuộn dềnh ... hồn ... ơ ...
Khổ sở hồn ơ ... xảy chân tan tác ... hồn hơ ... ơ ... còn gì ...
Ta thả thuyền trôi ... ơ ... ơ ... hồn ... hồn mau bước xuống ... ơ hồn ...
Một mình ta chèo, một mình ta chống ... hồn ơi ...ơi ...hồn
Mắt quầng đen thẫm ... khổ sở hồn ơi ....ơi hồn ...
Bến bờ xa lắc, ... bờ còn xa lắm .... hồn ơi đừng nan ... ơi hồn ...
Sằng sặc ca vang, vạn năm oán thán ... hồn ơi ... vạn năm nào tan ... ơ hồn ....
Độc mộc thuyền trôi, hồn ơi tìm về, ... hồn ơ ... nghe gió mà về hồn ơi ...
Hu hu hu ... u ... u ...u ... hồn ơi ....
Nghiệt tình chưa tan, hồn ơ ... ơ ... ơ, vạn năm than oán ...hồn ơi tìm về ... ê ... hê ... hê ...ê ... ê ...
Độc mộc thuyền về ... vượt qua thác oán ... ơ hồn ... chèo khỏi sông oan ... ơ hồn ...
Nghiệt tình chưa tan, hồn ơ ... ơ ... ơ, hồn ơi tìm về ... ê ... ê ... ê ... vạn năm oán thán, hồn ơ ... hồn ơ ...
Hu hu hu ... u ... u ...u ...hú hú hú ... ú ... ú ... ú ... hồn ơi .... vạn năm oán thán, hồn ơ mau về ...
Hu hu hu ... u ... u ...u ...hú hú hú ... ú ... ú ... ú ... hồn ơi ... mau về...
...
*
**
Phần này lanhtamkhach viết rất vội, chỉ trong vòng 2h đồng hồ kể cả chỉnh qua! Nếu quá buồn cười mong mọi người góp ý, xin gửi về lanhtamkhach@gmail.com hoặc gửi pm! Mệt nhất là đoạn phịa ra bài ca cầu hồn của con tắc kè vu sư, hehe. Bạn nào sửa hộ cho thành thê thảm rùng rợn hơn làm ơn chỉ giáo! Chân thành cảm ơn!
Last edited by lanhtamkhach; 09-12-2008 at 04:06 PM.
|