Trắng... Lại một màu trắng toát vô định... Không trên dưới trước sau, không nặng nhẹ nhanh chậm... Cảm giác lơ lửng giữa hư không, thật khó chịu mà cũng thật thơ thới...
Mắt không nhìn, tai không nghe, mũi không thở...
“Cái này gọi là chết ư?”
Dưới tay hắn, đã bao sinh mạng gục ngã, đã bao người phải trải qua cảm giác này. Giờ đây họ cũng đang phiêu diêu vô định như hắn hay đang tụ tập ở nơi đâu, chờ hắn đến để một lần phán xét?
Không lo lắng, không buồn không vui. Hình như lúc đó hắn đã nở một nụ cười? Cảm giác “cười” vẫn thấp thoáng đâu đây, có lẽ là cảm giác cuối cùng hắn mang theo vào cõi chết. Một kẻ suốt đời lạnh như băng, trước khi chết bỗng nhiên mỉm cười, có thể nếu tái sinh, kiếp sau hắn sẽ cười thật nhiều để trả nợ kiếp trước chăng?
Nhưng... hình như không hẳn là hư vô, hay ít nhất hư vô đã tan dần. Bên tai hắn lờ mờ vang lên chút âm thanh, thân thể đột nhiên thấy lạnh...
Đúng rồi, lạnh...
Hai mươi mốt năm trong đời, hắn chưa bao giờ có cảm giác lạnh, bởi chính hắn là hiện thân của sự lạnh lẽo. Băng hiệu, băng khí... tất cả là tên gọi, là tiêu ký của hắn. Đến chiếc đồng hồ chết chóc của Quỷ Thủ cũng bị hắn dùng hơi lạnh để tháo ra, còn gì có thể lạnh hơn hắn nữa?
Thế mà đúng là hắn đang cảm thấy lạnh... Hơi lạnh không lãnh khốc lắm, nhưng mang một vẻ gì đó làm hắn phải rùng mình... Có lẽ đó là lãnh khí của âm gian? Của những oan hồn đòi mạng? Mặc, dù sao nghe được, cảm được cũng hơn là hư vô, chỉ còn phải cố để nhìn cho rõ...
Hắn cố căng mắt, dõi qua không gian trắng toát quanh mình. Có cái gì đó đang xáo trộn sục sôi. Hình như đằng xa kia là một đại dương, thấp thoáng mấy con vật khổng lồ đang bơi lội. Dãy núi chập trùng kép dài xa hút mắt, hình như.. nơi đó có một khu kiến trúc...
Hắn nhấc chân... quả thực chân hắn đã đạp được xuống đất. Cảm giác có một chỗ để nương dựa thật vững vàng biết bao. Hai mốt năm ấy, đúng là hắn đã nương dựa rất nhiều người... Sở Hải Lan, Lãnh Dạ, Hầu Tử, Văn Cường, Sở Phàm, cả những người hắn từng cứu cũng có lần thành điểm tựa của hắn. Cuộc đời đâu chỉ có cho đi hay phá hủy, cả khi phá hủy anh cũng cần có một điểm tựa để vung dao... Một điểm tựa... bây giờ hắn mới thức ngộ ra, phải chăng đã là quá muộn...?
Nhưng xem đã... đây là nơi ở của ai? Kiến trúc này dường như phảng phất đường nét của Cố cung mà hắn đã vài lần dạo qua, cũng thành ngoài nhà trong, cũng một màu tường đỏ tím đó. Có điều nơi đây chỉ có bốn tòa nhà, cánh cổng không có người canh, vắng lặng...
Hắn tiến lên đẩy cửa... Không một tiếng động, cánh cửa gần như tự động mở ra...
Vắng vẻ quá, hình như không có một bóng người. Chẳng lẽ âm phủ lại là thế này ư? Bốn tòa kiến trúc như cung điện màu đỏ tím, thậm chí còn lấp lánh dưới ánh sáng. Một trước một sau, hai tòa nhỏ hơn hai bên, không có một chút gì là hắc ám khủng bố, thật trái ngược hoàn toàn với những câu chuyện hắn nghe được về địa ngục...
Lại mở tiếp một cánh cửa... Bên trong hóa ra gần như trống rỗng, chỉ sát tường có một chiếc giá nhỏ, bên trên để độc nhất một thanh kiếm. Tường đỏ tím, mái đỏ tím, lưỡi kiếm sáng trắng giữa không gian. Thật là một thanh kiếm tuyệt hảo...!
Hắn chầm chậm tiến tới, nhấc thanh kiếm lên cầm tay...
Lục Dương đã nói cho hắn toàn bộ kiếm quyết của mình, nhưng lại bảo hắn không nên luyện vì đó là nhu kiếm, người mang một thân ngạnh công như hắn căn bản khó thể luyện đến thập thành.
Lưỡi kiếm dài quả thật vướng víu, hắn vung kiếm lia một vòng, cảm giác đúng là không hề thoải mái như khi vung Thiên trảm. À... Thiên trảm! Con dao ấy có còn đây không? Lúc đó khi lựu đạn nổ, mìn nổ, tất cả những gì xung quanh, kể cả hắn nữa đều đã bay lên không. Liệu Thiên trảm có tan ra thành mấy mảnh? Hay đã rơi khỏi mình hắn?
Hắn đưa tay lên thắt lưng, thở một hơi dài nhẹ nhõm... Thật may, con dao găm trứ danh vẫn còn đây. Không M1A4, không AK lựuđạn, nhưng chỉ còn Thiên trảm là hắn còn có thể tung hoành, bởi sở trường của hắn là tiếp cận, ra tay chớp nhoáng...
“Vút...”
Chưa kịp hết vui mừng vì Thiên trảm vẫn chưa mất, đột nhiên lưỡi kiếm trong tay hắn lay động. Rất nhanh hắn có phản ứng, nhưng người nào đó còn nhanh hơn... Lưỡi kiếm sáng lóa rời tay hắn vút lên, đảo nửa vòng rồi lao về phía cửa, đồng thời từ hướng đó vang lên một tiếng hừ nhẹ...
Hắn chầm chậm quay đầu...
Tự lúc nào giữa cửa đã xuất hiện một nam nhân đường đường, người dong dỏng cao, áo khoác trắng dài quá gối, khuôn mặt không thể xác định được lứa tuổi, một thoáng có thể bảo chỉ ba mươi, chớp mắt sau lại gây ấn tượng của một lão nhân đã qua cả trăm năm tuế nguyệt, tuy nhiên cái gây ấn tượng nhất với hắn không phải là vóc dáng hay dung nhan, mà chính là khí thế khác thường của người đó...
Hắn đã gặp không ít kỳ nhân trong thiên hạ. Thần kiếm, Kim Cương, Bàn Phật, cả những ông trùm Quỷ Thủ và tộc trưởng Trần gia... tất cả họ đều là những người hô mưa gọi gió, có thể cất tay rung động một góc trời. Thế nhưng khí thế người đứng tước hắn đây có lẽ còn lớn hơn khí thế của tất cả những nhân vật kia cộng lại...
Không giận mà uy, không xuất mà bức, tưởng chừng thế giới xung quanh đều tối hay sáng theo mỗi cử chỉ người đó nheo mày... Trong lòng hắn cũng thoáng xốn xang, sao người đó đến gần như vậy mà mình không hề phát giác? Có phải là Diêm Vương chủ nhân nơi đây không?
“Ngươi là ai?”
“Ông là...?”
Hai câu nói bật ra cùng một lúc, một bình thản quyền uy, một có thoáng ngập ngừng nhưng vẫn lạnh tanh như cố hữu. Chết, là hết, có báo ứng hay trừng phạt thì cũng không thể tồi tệ hơn những gì đã phải chịu cõi trần gian. Đã không sợ thì việc gì bây giờ phải sợ?
“Hỏi thừa! Ta hỏi ngươi, vào đây bằng cách nào?”
Người này có làm sao không nhỉ? Cửa không khóa, then không cài, vào thì vào có gì phải hỏi bằng cách nào. Hay là...
“Ông là Diêm Vương à?”
“Hỗn!” Người đó thoáng chau mày, tay phải đang chắp sau lưng đưa ra trước vung nhẹ. Dường như có một luồng khí kỳ dị tỏa ra vây bọc lấy hắn, song hắn chỉ rùng mình một cái rồi thôi, vẫn đứng yên nhìn người đó chờ đợi câu trả lời.
Nhưng người đó không trả lời, đúng hơn là không định trả lời, ánh mắt bình thản tự tin dần chuyển sang vẻ kinh ngạc.
“Ngươi là ai?” Câu hỏi lặp lại lần thứ hai.
“Tôi.. là Sở Nguyên...” Hắn trả lời có chút ngây ngô, quả thật hắn đang hồ đồ vì vẻ khác thường của đối phương. Dường như người đó rất tin tưởng vào cú phất tay vừa rồi, vì không làm gì được hắn nên bắt đầu kinh ngạc... Hừ, có là Diêm Vương thì cũng làm gì được ta?
“Sở Nguyên? Ngươi từ đâu đến?”
“Hỏi thừa, từ trần gian chết xuống chứ đâu?” Hắn nghĩ thầm, chợt chột dạ nhìn lại đối phương rồi nhìn xung quanh. Âm phủ theo những gì hắn biết phải là một nơi đủ văn võ bá quan, sổ sách hình cụ, và chắc không thể có một mình hắn, bởi từ nãy đến giờ trên thế giới hẳn phải có không biết bao ngưòi chết thêm rồi...
Hay... hắn đã bị đưa đi nhầm? Không vào Âm phủ mà vào nhà riêng của Diêm Vương hoặc anh em con cháu ông ta? Điều này có vẻ hợp lý hơn, nơi đây yên tĩnh sạch sẽ, đúng như một tư dinh hào phú. Vậy con người với khí thế lẫm lẫm này, rốt cuộc có phải là Diêm Vương không?
“To gan! Không trả lời ta hả?” Người đó chợt gằn giọng, tay phải lại vung lên nhưng không vẩy ra mà khum lại rồi rút về... Lần này thì uy hiếp thực sự...
Một lực kinh người chợt xuất hiện, rút hết không khí giữa hai người, kéo sềnh sệch hắn về phía cửa. Sở Nguyên gồng người, cố chống lại nhưng vô ích, thậm chí càng chống cự càng thảm hơn. Từng cơ bắp hắn co rút vì áp lực, mặt nhăn lại đau đớn... Trong cố gắng cuối cùng, hắn rút được Thiên trảm bên mình, vung lên...
Khóe miệng người đó điểm nụ cười khinh bạc, thanh kiếm trong tay trái lóe một đường...
“Choang!”
Một tia lửa dài chói mắt bung ra, tay phải hắn tưởng chừng gãy rời, con dao găm suýt văng đi nhưng may cố giữ lại được. Liếc nhìn xuống, thật may... lưỡi dao vẫn nguyên lành, chỉ có bả vai vẫn đau âm ỉ... Sở Nguyên gắng trụ người giữ thế thủ...
Trong khi đó, một lần nữa người ấy lại ngẩn ngơ... hết nhìn hắn lại nhìn thanh kiếm trong tay...
“Sở Nguyên, có thật là ngươi từ Tiên Ma Yêu giới đến?”
Người này có điên không nhỉ? Cái gì là Tiên Ma Yêu?
“Có thể chống được Hồng Mông Thần Khí của ta, lại không bị hấp lực công ảnh hưởng, năng lượng của người thuộc loại gì vậy?”
Ái chà, thanh kiếm đó gọi là Hồng Mông Thần Khí, còn cái phẩy tay lúc trước tức là hấp lực công. Xem ra đây đúng là Âm Phủ rồi...! Dù sao đây cũng là chủ nhân, nên giữ một chút quan hệ...
“Là năng lượng gen cải tạo, gen cải tạo thế hệ bốn...”
“Gen à?” Lại một lần người đó ngẩn ra: “Vậy ngươi không phải từ Tiên Ma Yêu giới?”
“Tôi từ Thập Tự Hắc Ám!”
“Thập Tự Hắc Ám?” người đó chau mày, đột nhiên như nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng lên: “Ta biết rồi, cậu là con của Đại ca...”
“Con của Đại ca?”
Đã một lần, Trần Hoàng nói với hắn về cha mẹ, nhưng chưa kịp thì bị Phong Dã Tổ ngộ sát. Viên đạn đó thực ra giành cho hắn, nhưng lại xuyên đúng vào Trần Hoàng, mang theo bí mật mà hắn vừa khao khát vừa e sợ phải biết...
“Đại ca từng nhắc với ta, có một người con lưu lạc sang Hắc Ám Vũ Trụ. Cậu tự nhiên qua hết các trận đồ ngoài Thần Điện, lại không bị năng lượng của ta uy hiếp, tự nhiên phải là con của đại ca... Chỉ có máu mủ của Đại ca và Nhị ca là không bị năng lượng của ta khống chế...”
Hây, lại một người điên nữa chăng?
Hắn nhìn người đó một lượt từ đầu đến chân... Tuấn tú, đường đường, dĩnh ngộ, có nát mắt cũng không ra một kẻ điên, nhưng lại đang ăn nói chẳng khác tiến sĩ điên bao nhiêu...
“Vậy ông là...”
“Ta là Tần Vũ, cậu đang ở trong Mê Thần Điện vũ trụ của ta.”
Ài, dẫu sao thì cũng đã chết, mê hay loạn gì cũng mặc, cái chính là...
“Ông thực sự biết cha tôi?”
“Ừm... Đại ca nói cậu thất lạc hơn mười tỉ năm trước. Lúc đó đại ca đang dồn năng lượng mở rộng vũ trụ đến giai đoạn khẩn yếu, không thể chống lại bọn Hắc Ám Quái Nhân, đành để chúng bắt cóc cậu đi. Sau đó đại ca đã phát động mấy lần vũ trụ chiến nhưng bọn chúng quá vô định, không thể biết đường nào mà dò...”
Thất lạc mười tỉ năm trước? Trời đất, thằng cha này điên nặng rồi...
“Đi, theo ta đi gặp cha cậu! Đợi khi gặp mặt Đại ca sẽ có cách chứng minh ngay thân phận của cậu!”
Thôi được, đi đâu bây giờ chẳng vậy, dù sao cũng còn tốt hơn địa ngục!
Người đó mỉm cười gật đầu rồi từ từ tan ra giữa không trung... Đến lượt hắn trợn mắt, ngạc nhiên nhìn theo...
Có vẻ người này không điên, hoặc ít ra thì cũng là một siêu nhân điên...!
Chưa kịp định thần người đó lại hiện ra, ánh mắt cũng đầy ngạc nhiên nhìn hắn:
“Cậu có nắm vững phép tắc không gian không?”
“...????....” (Thằng cha này lảm nhảm cái gì vậy?)
“Thôi được, ta mang cậu đi vậy” Người đó nói rồi nắm cánh tay hắn, truyền sang một luồng khí lực kỳ dị...
Chỉ chớp mắt, hắn thấy người mình như tan ra, hàng vạn luồng vi quang xanh đỏ nhảy múa trước mắt... Rồi áp lực đột nhiên ập đến, áp lực như hàng trăm quả núi đè xuống khiến hắn gần như ngất lịm...
(Muốn biết Sở Nguyên thuấn di thế nào, xem xem hồi sau sẽ rõ)