Quyển một - Vạn niên chi hận
Chương 4 - Hư huyễn tiêm thiềm vu sư
(phần 3)
Con tiêm thiềm vu sư càng lúc càng nhảy múa điên cuồng hơn, hữu thủ quắp huyết ngọc trượng lóe sắc đỏ rờn rợn mỗi lúc một thẫm như màu máu làm mờ tối cả hỏa quang rừng rực trên tế đài, tả thủ chìa bốn ngón nhọn hoắt quều quào tà dị, cái đuôi dài thượt cong lên rồi đập bên này quật bên kia chuyển hướng cho cái thân lùi lụi mỗi lúc một nhanh, ngả nghiêng vòng quanh tế đài. Bài ca cầu hồn vẫn nhịp nhàng nhưng gấp hơn, dồn dập mê man. Con tiêm thiềm giờ gần như đã đứng bằng hai chi sau lực lượng choãi ra, bạch bạch, cái miệng dài nhọn chẩu ra một đám răng hướng đến quỉ tượng dồn dập những lời tế, những tiếng nghèn nghẹn òng ọc như từ một cổ họng bị cứa rời, giờ như dính vào vào cuống quít van lơn. Mặt người ngay trên đầu con tiêm thiềm vẫn bất động, trừng trừng đôi mắt vô hồn, nhễu nhão những dịch nhờn từ mũi và miệng. Xác con tiêm thiềm phía dưới ngặt ngoẽo, cái đầu khô quật tả lại quật hữu. Bóng ảnh đổ xuống tế đài loang loáng của tổ hợp kì quặc đó hiện ra những mảng tà dị như những khối mảng trong những thạch động cổ xưa.
Bầy Ảo ảnh ngũ sắc vong điều cũng bay nhanh dần lên hòa theo bài ca cầu tế dồn dập của con tiêm thiềm, những tiếng tu tu tu hát tu hát tu tu tu hát lanh lạnh rợn người giờ như giữ nhịp sau mỗi tiếng thê thiết nghèn nghẹn hồn ơi từ tế đài. Ao máu cũng trào lên từng đợt theo nhịp âm thanh quỉ dị, sôi lên ùng ục, đẩy đám xương trắng xô quện vào nhau từng khối lớn, cốt kiều cũng khẽ rung rung ...
Khi đám Ảo ảnh ngũ sắc vong điểu lượn tròn chao đảo cùng ngũ sắc vụ cầu tiến đến tế đài lềnh bềnh trên huyết trì, thân hình cứng đờ của Hiểu Ngọc và Chiêu Tuyết cũng đáp xuống, thẳng đơ như hai súc gỗ. Lũ Ảo ảnh ngũ sắc vong điểu chợt rít lên chói tai lồng lộng những tiếng tu tu tu bất tận, vòng tròn do chúng tạo ra ngày càng thu hẹp sát với ngũ sắc vụ cầu, quang mang thanh sắc, hồng sắc, bạch sắc, hắc sắc, hoàng sắc thoát ra từ hốc mắt chúng ngày càng nhiều nồng đậm như dịch thể, trút vào ngũ sắc vụ cầu. Cuối cùng ngũ sắc vụ cầu như có linh tính hút lấy chúng, năm con quỉ điểu rít lên, đập đôi cánh bạch cốt tựa như choàng tỉnh muốn thoát đi nhưng không được, những làn gió cương mãnh do chúng tạo ra cắt nát những đại cốt thụ khi lướt qua. Năm thân ảnh Ảo ảnh ngũ sắc vong điểu vẫn dần dần bị ngũ sắc vụ cầu dần dần thôn phệ, năm đôi mắt chia năm sắc ảm đạm dần rồi lóe lên rực rỡ như ai oán, như thống hận, như không cam lòng, những tiếng tu tu tu tu hát tu hát nghẹn ngào giờ chỉ còn âm gió thổi qua thân khoang đầu trống rỗng của chúng, hu hu hu ... Ngũ sắc vụ cầu sáng lên mờ mờ, đặc dần như tạo từ dịch thể, phát ra hai đạo quang mang mờ ảo đến thân hình thẳng đơ của Trương Hiểu Ngọc và Chiêu Tuyết, đoạn từ từ bay đến tế đài bập bùng hỏa quang. Lúc này con tiêm thiềm đã ngừng bài ca gọi hồn, huyết ngọc trượng quang mang nồng đượm rừng rực như mắt quỉ bị cắm xuống sàn bạch cốt, con tiêm thiềm bạnh hai chi sau xa xa phảng phất như dáng người đứng, bái tế điên cuồng quỉ tượng âm u bên trên đài tế, tám ngón nhầy nhụa của hai chi trước khi thì chắp lại cầu khấn, khi lại vươn ra xòe rộng như than oán, lại như ngợi ca sùng kính sức mạnh của quỉ dữ. Ao máu giờ chỉ lăn tăn, rồi lại dựng lên một đợt sóng máu cao nửa thân người, xoay tròn quanh tế đài.
Khi ngũ sắc dịch cầu đến sát tế đài, hai luồng quang mang đẩy thẳng Hiểu Ngọc và Chiêu Tuyết song song phân hai bên con tiêm thiềm đang điên cuồng mê mang khấn khứa kêu gào như ma làm. Hình dạng nó lúc này hết sức khủng khiếp, âm thanh òng ọc từ cái miệng thông thống cố tạo ra những thanh âm tựa như tiếng người. Lúc thì hai chi trước của nó bám lấy tế bàn, òng ọc rên rỉ tựa như oán phụ mỏi mòn chờ chồng than oán bất cam vì không toại nguyện. Lúc sau lại thấy con tiêm thiềm hộc lên một tiếng lăn ra, lộ ra cái bụng đầy vẩy trắng hếu, tứ chi quờ quạng chống dậy, rồi hai chi trước giơ lên cào cào vào phần đỉnh đầu, cái đầu dẹt dẹt chẩu ra cái miệng dài nhọn giờ lại như thể một tiểu cô nương ra đi khi đầu xanh tuổi trẻ vẫn nhớ những động tác chải đầu điểm trang làm duyên làm dáng. Một lúc sau đã thấy nó đóng vai một cô nhi chết đói chết khát, rút mình xuống gầm đàn tế rưng rức như khóc than, như kể lể bằng thư giọng ồng ộc ngọng nghịu lơ lớ ... Hỏa quang vẫn bập bùng, sóng máu vẫn cuộn trào xoắn quanh tế đàn, chỉ có quỉ tượng là ngày càng sinh động, đôi nanh trắng chìa ra hiện bóng loáng, hốc mắt thâm u đặc sẫm lại xoáy tròn ...
Sau khi con tiêm thiềm đóng rời khỏi bộ dáng của kẻ chết trôi - run rẩy kêu đói kêu lạnh lẽo, âm thanh òng ọc lại càng khó nghe như thể bị nhấn ngập trong lũ dữ - thân hình nó chợt rung động mạnh, nó bò bằng cả tứ chi, ngúc ngoắc ngúc ngoắc như điên. Huyết ngọc trượng chợt xạ ra một tia quang mang huyết dụ đánh thẳng vào con tiêm thiềm khiến nó đơ ra, rồi cuống cuồng hướng về tượng quỉ, ngọng nghịu, lơ lớ, dồn dập:
- Hỡi U Minh quỉ vương, bậc thống trị cõi u minh dị thế, cai quản ức ức vạn âm hồn, con cúi rạp mình trước uy lực ngài, dâng lên Ngũ sắc dịch cầu, dâng lên linh thể trinh nữ, dâng lên vạn vạn sinh mạng, dâng lên huyết nhục thân con ... ờ hơ ... Xin đấng U Minh quỉ vương tối cao hãy về, Xin đấng U Minh quỉ vương ngự giá tế đàn ... ờ hơ ...
Con tiêm thiềm lúc này sụp xuống, cái đầu nhọn không dám ngửng lên, chợt quay sang cắn đứt hữu thủ, run rẩy đẩy lên tế bàn. Hỏa quang hai bên phực lên bừng bừng nhưng âm u, ao máu réo lên xoắn thành một màng máu mờ mờ bao phủ tế đài vào chính giữa, rồi một dòng huyết dịch từ từ trút vào quỉ tượng. Quỉ tượng càng ngày càng linh động, cái miệng há hoác ra, nuốt trọn toàn bộ tay hữu con tiêm thiềm đang từ từ bay lên, nghe rõ cả tiếng trộn trạo lạo xạo, tiếng xương bị nghiền răng rắc.
Đàn tế chợt rung động kịch liệt, hỏa quang chợt mờ đi. Con tiêm thiềm đang cúi thấp chợt vọt sang Hiểu Ngọc bên tả, tả thủ giữ chặt lấy nàng, đoạn há miệng cắn đứt tay hữu của Hiểu Ngọc quăng lên tế đàn. Máu phun ra giàn giụa nhưng thân hình Hiểu Ngọc vẫn cứng đơ bất động như súc gỗ, con tiêm thiềm lại gục trước tế đài chờ đợi. Quỉ tượng lại há miệng ra một lần nữa hút lấy cánh tay hữu của Hiểu Ngọc, trợn trạo hấp thụ. Rung động của tế đài từ từ giảm xuống. Tế đài cũng từ từ hạ dần do huyết dịch trong ao máu đang cạn dần vì truyền vào quỉ tượng quá nhiều. Quỉ nhãn lúc này đã lập lòe huyết quang.
Được một quãng thời gian, bức màn máu hạ xuống, huyết dịch trong ao rộng giờ chỉ còn một phần tư, tế đài nằm chênh vênh trên đám bạch cốt lộ ra từng đám lớn. Cốt kiều không rõ nông sâu vẫn từ chính giữa huyết trì nối vào tế đài.
Con tiêm thiềm vu sư cảm nhận một áp lực đè nặng lên thân thể, thoảng như có hơi nóng rẫy phì phò thổi trên thân nó. Run rẩy, nó khẽ động huyết ngọc trượng trước giờ vẫn cắm bên tả, ngũ sắc dịch cầu từ từ trôi lên tế đài, rồi cuối cùng cũng bị quỉ tượng thôn phệ hoàn toàn.
Con tiêm thiềm giờ đã bị ép sát bẹp dí thành một khối chành bành trên tế đài, rin rít òng ọc những thanh âm phát ra, những thanh âm cổ xưa sin sít, đôi khi lại gào rú lên, không thể đoán ra ý nghĩa.
Hỏa quang lại bùng lên dữ dội che mờ quỉ tượng, con tiêm thiềm gần như đã bị đè bẹp dí chợt nhoài dậy, xoay ra nhìn chòng chọc vào cốt kiều, mắt ầng ậng những dịch trong suốt, như thế nó đang khóc vậy.
Huyết trì đang sôi lăn tăn chợt cuộn trào lên ở giữa trung tâm nơi có cốt kiều tĩnh lặng, rồi cốt kiều cũng rung lác dữ dội tựa như một thể vô hình đang di chuyển trên đó. Nhưng có thể đoán ra không thể là nhân hình vì cốt kiều vỡ vụn lả tả đầu tiên là bốn vết bấu vào tay vịn rồi đoạn sau bị đập nát như thể bằng một đại vĩ vô hình cương mãnh. Sóng máu hút theo từng nhịp di chuyển đó tạo thành dòng đỏ thẫm, nhưng lại không rơi lọt trở lại huyết trì
Trong ánh lửa rừng rực, con tiêm thiềm nơi tế đài cuống quít tháo cái xác khô trên người nó xuống, nhẹ nhàng run rẩy đặt ngay trước cốt kiều đang rung lắc điên cuồng. Khi làn huyết dịch chạm đến xác khô, cái miệng con tiêm thiềm đã chết chợt ngoác ra, hộc lên một âm thanh nhẹ, tựa như thở hắt ra. Huyết dịch từ ao máu vẫn chậm rãi truyền vào thân thể quắt queo khiến xác khô mềm dần ra, giãn dần ra. Khi huyết trì cạn, xác khô tiêm thiềm đã có vẻ mềm mại hơn hẳn. Con tiêm thiềm vu sư chợt túm lấy Chiêu Tuyết dìm vào cái xác mềm oặt của con tiêm thiềm đang hồi sinh kia. Thân thể Chiêu Tuyết liền lún ngập ngay vào, chỉ có khuôn mặt vẫn còn lộ ra, mũi và miệng trào huyết dịch, đôi mắt to tròn tuyệt đẹp vẫn còn linh động, hiện rõ nét kinh hãi cùng cực trộn lẫn nét đau đớn bất cam cùng cực. Còn thân con tiêm thiềm vừa hồi sinh như được nguồn vật liệu quí giá, bắt đầu căng ra những khối huyết nhục ...
Con tiêm thiềm vừa hồi sinh giờ đã cựa quậy linh động được, hướng đến con tiêm thiềm vu sư chơi vơi chới với, miệng đớp đớp không khí nhưng không phát ra tiếng người rõ rệt, mới chỉ lơ lớ lơ lớ những âm thanh vô nghĩa. Con tiêm thiềm vu sư vội quàng hai chi trước ôm chặt lấy, có lẽ đó là nguyên phối của nó, khóc lên rưng rức ngọng nghịu lơ lớ, cặp mắt ầng ậng nước trào ra:
- Ba ... ă..m n..ăm r..ồi, n...àng ... đã .. ay ..ại...
Nhưng chỉ trong khoảng khắc, khi chúng còn quất riết lấy nhau, hỏa quang phừng phừng trên tế đài chợt xạ xuống đốt hai thân tiêm thiềm đang dính chặt lấy nhau. Chúng vẫn mê mam quấn lấy nhau trong liệt hỏa bỏng rát, chúng đang cắn vào chi trước của nhau tựa như cùng chịu đựng, tựa như kiểm nghiệm đây là thực hay mơ, tựu chung vẫn toát lên vẻ hài lòng mê muội. Lửa vẫn bao quanh, vẫn cháy đùng đùng, thân thể chúng bắt đầu xoắn lấy nhau, khói đen bốc lên khét lẹt.
Bỗng huyết ngọc trượng sáng lên một lần nữa, xạ ra một huyết quang vào khối bùng nhùng đang cháy phừng phừng. Một đầu tiêm thiềm liền rớt ra, lăng long lóc vào gầm tế đài. Huyết ngọc trượng cũng rạn vỡ răng rắc, những mảnh vụn va đập vào nền bạch cốt nẩy lên rồi rã ra.
Oàng!
Một lôi điện xuyên qua làn bạch vũ đánh thẳng xuống hai con tiêm thiềm đang xoắn lấy nhau trong liệt hỏa, biến chúng thành bụi phấn, một mảnh lớn nhất đen sì lăn ra gần thân hình Hiểu Ngọc, trông tựa như chi trước của hai con tiêm thiềm đến chết vẫn bám lấy nhau, rồi dần dần vụn vỡ, tản trong vũng huyết dịch của Hiểu Ngọc lùng nhùng nửa đã đông lại, nửa vẫn ri rỉ chảy xuống.
Làn bạch vụ đã bị lôi điện đánh tan, dương quang chiếu xuống huyết trì cạn khô đùn từng đống bạch cốt, tế đàn tan nát, cốt kiều cũng đổ gẫy từ lúc nào.
Sáu người cùng một bạch vũ của Hoàng Phủ biệt viện chợt lấy lại cảm giác ...
*
**
- Đệ tử! - Muội muội!
Nhóm người từ Hoàng phủ biệt viện nhào đến đám xương nát vụn trước là tế đài nay đã tan tành bởi lôi điện, Bội Bội cùng Nhược Lan lăng không nâng Hiểu Ngọc đang lảo đảo bay lên từ đám bùn tanh tưởi đỏ lòm đang từ xa bay lại, hoa dung tái nhợt, bên vai hữu máu đã ngừng chảy. Triệu Chấn cùng Điền Bá Quang sụp xuống những mảnh vụn ám đen bởi hỏa quang và bởi sức hủy diệt ghê hồn của lôi điện, nước mắt của bậc nam nhi tu luyện qua trăm năm ứa ra, song thủ vun mãi đám bụi đen tan tành. Còn đâu tiểu muội muội khả ái, vừa mới hôm nào huynh tỷ mừng vui chờ ngày xuất quan, còn bao nhiêu điều chưa nói, vừa mới đây thôi còn bàng hoàng vì tiểu sư muội, ... Và ánh mắt thống khổ, kinh hoảng của tiểu muội muội khi chìm vào thân con tiêm thiềm, dịch thể xanh nhớt trào ra trên dung diện ưu nhã. Tại sao lại như thế hỡi cao thiên ?
Hoàng Phủ Trường lão sư cùng Châu Kỳ song nhãn cũng ửng đỏ, đứng lặng lẽ nhìn chăm chăm vào đám bụi đen lả tả bay theo gió, không rõ nghĩ điều gì nữa. Tựa như một cơn ác mộng, lại tựa như một trận sóng lớn xô qua, cuốn đi xa mãi một người thân, một khuôn mặt vô vàn khả ái, một đôi mắt xoe tròn ngơ ngác còn chưa kịp biết thế gian còn có những điều mới mẻ kì lạ gì, ... Và không ai kịp rõ nỗi lòng cô tiểu đệ tử đó, vì sao cứ luôn giữ khoảng cách với Triệu Chấn và Bá Quang. Hoàng Phủ Trường viện chủ khẽ nhắm đôi mắt, đôi mày lưỡi kiếm thoáng thống khổ, địa vị của ông không cho phép nói những điều giá như.
Phương Nhược Lan phu nhân cùng Bội Bội đã dìu Hiểu Ngọc đến, cả ba lặng lẽ khóc. Sắc mặt Hiểu Ngọc trắng bệch nhợt nhạt, không hiểu sức mạnh từ đâu vùng thoát khỏi vòng tay của sư mẫu cùng sư tỷ, đổ quị xuống khoảng lõm đen sì cạnh Bá Quang và Triệu Chấn, hai người vẫn gục ngã, tay vẫn rưng rưng bốc lên từng đám bụi khét. Hiểu Ngọc khóc nấc lên:
- Tỷ có tội với em ... tỷ không tốt ...
Quay nhìn Bá Quang, Hiểu Ngọc chợt hôn mê, thái dương vẫn giật giật. Bá Quang đau xót nâng Hiểu Ngọc lên, đôi tay đầy bụi đen in dấu trên nền bạch y loang lổ máu của Hiểu Ngọc.
Nắng mùa hạ vẫn điềm nhiên chiếu xuống rực rỡ, nhưng lòng người không còn thấy ấm áp hay nhận thấy vẻ huy hoàng nữa. Ngay cả Bạch Vũ gia gia cũng lặng lẽ, bậu chênh vênh bên mép khoảng lõm tạo bởi lôi điện.
Chợt lão gia hỏa Bạch Vũ nhảy dựng lên bởi một giọng nói phều phào từ đống xương trắng vốn là tế đàn vang lên:
- Đồng loại, đồng loại ...
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 10-12-2008 at 12:18 PM.
|