Thấy hai thiếu nữ mỉm cười, Lý Dương dần bình tĩnh lại, cười nói: " Hai vị đại tỷ ……" Thấy thiếu nữ nóng tính có dấu hiệu sắp ''nổi dông bão'', hắn vội vàng sửa lại: " Hai vị cô nương …… hai vị nữ sĩ, ta không có ác ý gì cả, ta chỉ muốn nhắc nhở hai người mau nhanh quay trở về nhà, nếu trước khi trời tối còn chưa quay về sợ rằng hai cô không thể rời khỏi cánh rừng này."
Trong lòng Lý Dương thở phào nhẹ nhõm, thường nói nữ tử và tiểu nhân đều rất khó chiều, xem ra cổ nhân nói cấm có sai! Thật nghĩ không ra chỉ mỗi chuyện xưng hô đơn giản mà phải thay đổi tới bốn lần mới khiến nàng ta tạm hài lòng, nữ nhân quả nhiên thật khó nắm bắt.
" Hừ! Chúng ta lúc nào nên trở về bận gì tới ngươi? Ai khiến ngươi xen vào chuyện của người khác?" Thiếu nữ nóng tính hất chiếc cằm xinh xắn mịn màng, nói chuyện không chút khách khí.
Lý Dương sửng sốt, không nghĩ tới bản thân vì có lòng tốt giờ tự nhiên trở thành kỳ đà cản mũi, trong lòng thầm tức giận, hắn bèn nghĩ tới chuyện xoay người bỏ đi. Bản thân hắn vì có lòng tốt mà tới nhắc nhở, không nghĩ tới chuyện lại bị đối xử như vậy, điều này đối với Lý Dương mà nói không cần bàn cãi là điều không thể chấp nhận. Ngươi kính ta một thước, ta nhường ngươi một trượng!
Đang lúc Lý Dương chuẩn bị xoay người bỏ đi, thiếu nữ họ Bạch kịp thời lên tiếng, khiến bầu không khí cuối cùng cũng hòa hoãn đôi chút. "Thắng Nam, muội sao lại có thể nói thế! Vị tiên sinh này cũng là có lòng tốt đến nhắc nhở tỷ muội chúng ta, hơn nữa chúng ta bây giờ quả thực có tiến vào quá sâu."
Nói xong, thiếu nữ họ Bạch bước lên phía trước thiếu nữ nóng tính, trịnh trọng nói chuyện với Lý Dương: " Vừa rồi thật xin lỗi, tính cách của muội muội ta là vậy, cũng không phải cố ý, mong ngươi có thể bỏ qua cho." Thiếu nữ họ Bạch từ khi sinh ra vốn đã cực kỳ đáng yêu, hơn nữa bản thân nàng lại hay bệnh tật, càng tăng thêm vẻ đẹp của một mỹ nhân đang có bệnh, bây giờ nàng lại nhỏ nhẹ cất tiếng xin lỗi Lý Dương, nàng lại càng nhu mì đáng yêu hơn.
Quan hệ giữa người với người quả thực kỳ diệu phi thường, hình như giữa thiếu nữ nóng tính kia và Lý Dương, tựa hồ ngay từ thời khắc đầu tiên hai người nhìn nhau đã cảm thấy không hợp mắt, trao đổi còn chưa được hai câu mà cứ như người ở đông, người ở tây, chẳng hợp nhau một chút mà thiếu nữ họ Bạch tựa hồ trời sanh là phương pháp để điều hòa hai người, lời nói vừa cất lên thì cho dù trong lòng thiếu nữ nóng tính vẫn còn chút không vui, nhưng cuối cùng lại chọn cách im lặng, mà Lý Dương khi nghe được câu nói này lập tức trong lòng không còn dù chỉ một chút tức giận.
Bạch y thiếu nữ sau khi chứng kiến phản ứng của hai bên, nàng cảm thấy cực kỳ hài lòng, mỉm cười tiếp tục nói: '' Ta tên là Bạch Mộng Y, còn đây là tỷ muội tốt của ta Âu Dương Thắng Nam, hôm nay chúng ta ra ngoài dạo chơi, không nghĩ được trong lúc cao hứng quên cả thời gian, phải cảm ơn ngươi đã nhắc nhở."
Còn may là vị Bạch Mộng Y tiểu thư này còn có chút lễ độ, chứ dáng vẻ của Âu Dương Thắng Nam, thật cứ như một thùng thuốc nổ, hung ha hung hăng, trong lòng Lý Dương không ngừng đưa ra nhận xét về hai thiếu nữ này.
" Ha ha, không có gì, chúng ta cũng bất quá chỉ là nhất thời tương ngộ, thuận tiện nhắc nhở nhau một chút cũng là điều nên làm. Kỳ thật sau khi trời tối thì bình thường trong rừng cây này cũng không có gì quá nguy hiểm, bất quá có đôi khi có bọn người rình để bắt cóc trẻ em, ta thấy hai người không có ai đi cùng, nên khi gặp nhau mới nhắc nhở một câu."
" Xì, ngươi đừng đem bọn bắt cóc ra hù dọa chúng ta, tưởng ta là thiếu nữ vô tri sao? Nói cho ngươi biết, đừng nói là bọn bắt cóc, mà cho dù là quân chính quy đến ta cũng không sợ ! Tới mười thì đánh mười, tới tám thì đánh tám, vừa lúc ta đang cần tập luyện tay chân!" Âu Dương Thắng Nam hiển nhiên không tin lời Lý Dương nói, trong lòng vẫn còn rất đề phòng hắn, vẫn nhìn Lý Dương chăm chăm như trước.
Kỳ thật cũng không phải Âu Dương Thắng Nam có thành kiến gì với Lý Dương, chỉ bất quá Âu Dương Thắng Nam xuất thân từ võ lâm thế gia, từ tên gọi của nàng là có thể nhìn ra cha mẹ nàng đặt kỳ vọng vào nàng thế nào, mà bản thân nàng cũng hết sức hiếu thắng, lúc còn nhỏ trong đám bạn cùng trang lứa nàng ta được xem là mỹ nhân, bình thường cho có cả trăm đại hán cũng không đủ cho nàng đùa giỡn, điều này đã hình thành nên thói quen xem thường đám con trai cùng trang lứa. Nhưng hôm nay Lý Dương dù ẩn thân ở sau lưng nàng, chỉ cách nàng có mấy thước, nhưng nàng lại không một chút phát hiện ra, cuối cùng còn may là Lý Dương chủ động lên tiếng bắt chuyện thì nàng mới nhận ra sau lưng có người, điều này đối với người cao ngạo như Âu Dương Chính Nam chính là một sự vũ nhục! Cho nên Âu Dương Thắng Nam mới lúc nào cũng châm chọc Lý Dương, nguyên nhân sâu xa bên trong này, Bạch Mộng Y cũng có thể đoán được tám chín phần, chỉ có Lý Dương không hiểu rõ mà thôi.
Lý Dương lúc đầu đối với nữ hài tử này tuy có chút tranh chấp, nhưng hắn cũng bỏ qua vì dù sao nàng ta cũng còn nhỏ tuổi, bất quá cứ liên tục bị Âu Dương Thắng Nam khiêu khích châm chọc như vậy, trong lòng sớm không còn coi Âu Dương Thắng Nam là một nữ hài tử nữa, cho nên từ từ không còn khách khí nói.
"Có đúng là ta nói bậy hay không, ngươi có thể tới tiểu trấn để dò hỏi. Xem bộ dạng của các người thì có vẻ như là người sống trong biệt thự sát bên rừng cây phải không? Ta xin khuyên các người một câu, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên( trên người có người, ngoài trời có trời), đừng tưởng rằng có chút bản lãnh bé tẹo mà có thể hoành hành bá đạo!"
Nói xong, Lý Dương không để ý tới sự níu kéo đầy khổ cực của Bạch Mộng Y và sự khiêu khích của Âu Dương Thắng Nam, xoay người bước về phía ngoài rừng cây. Người đất cũng còn có ba phần nóng tính, huống chi một thanh niên cương trực trẻ tuổi như Lý Dương, không có lập tức giáo huấn Âu Dương Thắng Nam ngay tại đây cũng xem như là hạ thủ lưu tình rồi, Lý Dương cũng không muốn tiếp tục nghe nàng ta nói móc.
Đến khi thân ảnh của Lý Dương biến mất khỏi tầm mắt của hai người, Bạch Mộng Y mới có chút oán giận mắng Âu Dương Thắng Nam: " Người ta cũng có lòng tốt đến nhắc nhở chúng ta, muội không thể cư xử tốt một chút được sao? Xem đi, khiến người ta tức giận bỏ đi rồi đó? Còn khiến người ta nghĩ chúng ta là người không có giáo dục nữa."
Âu Dương Thắng Nam lúc này đã không còn bộ dạng kiêu ngạo bướng bỉnh như lúc trước nữa, nàng ta nhíu mày nói: " Từ cái liếc mắt đầu tiên, muội đã cảm thấy hắn là một kẻ nguy hiểm. Tỷ thử nghĩ xem, với thực lực của muội bây giờ, nếu không phải là lão gia gia, người khác sao có thể tới gần muội như vậy mà muội vẫn không có chút cảm giác vậy?"
Bạch Mộng Y nghĩ lại, cũng hiểu được Âu Dương Thắng Nam nói rất có đạo lý, thực lực của Âu Dương Thắng Nam ra sao, nàng biết rất rõ, đến cả gia gia của nàng cũng khen ngợi không ngừng, có thể tới sau lưng nàng ta mà không bị nàng ta phát hiện, dám chắc hắn ta không phải người thường. Bất quá tại sao hắn lại khiến cho nàng cảm giác hắn không phải người xấu nhỉ? Liệu trong điều này có hiểu lầm gì không?
Chứng kiến Bạch Mộng Y chau mày trầm tư suy nghĩ, Âu Dương Thắng Nam tùy ý nói: " Được rồi, được rồi, dù sao người cũng đã bị muội đuổi đi rồi, chúng ta không nên nhắc tới hắn ữa."
" Không phải, ta cảm thấy người này có chút thần bí, hơn nữa ngay cả ta cũng không thể nhìn thấu tâm tính của hắn, chỉ là dựa vào cảm giác cảm thấy hắn là người tốt." Bạch Mộng Y lắc đầu, nàng không đồng ý với phán đoán của Âu Dương Thắng Nam, dù sao cảm giác của nàng từ trước tới nay chưa bao giờ sai lầm, nàng dám chắc lần này cũng thế.
Chứng kiến Bạch Mộng Y vẫn đang cúi đầu suy nghĩ, Âu Dương Thắng Nam cũng không khỏi hồi tưởng vóc người cao lớn uy mãnh cùng với khuôn mặt cương trực của Lý Dương, trong lòng chợt động, nàng ta nhích lại gần bên tai của Bạch Mộng Y nói thầm: " Hì hì, Bạch tỷ tỷ, tỷ không phải là đã quá coi trọng tên tiểu tử hồi nãy rồi sao? Có phải là nhất kiến chung tình (vừa nhìn đã yêu) không vậy? Nếu điều này để cho đám ruồi nhặng thối tha kia biết được, không biết tỷ sẽ phải đón nhận bao nhiêu ánh mắt phiền toái nữa đây! Hì hì!"
"Xú nha đầu, dám giễu cợt ta ư, xem ta thu thập ngươi thế nào!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Mộng Y đột nhiên đỏ bừng, không ngừng truy đuổi Âu Dương Thắng Nam, khắp khu rừng cây cũng bởi vậy mà tràn ngập tiếng cười vui.